Strange Life of a Cat

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

11 88

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

32 374

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

131 3003

Tập 02 Web Novel - Chương 54: Đến Nam Thành

Chương 54: Đến Nam Thành

Buổi tối.

Khu thân nhân phía Đông của đại học Sở Hoa.

Ba Tiêu đứng ở trước cửa nhà, giơ tay lên xoa mặt, giấu đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt và lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.

Ghế sofa trong phòng khách vẫn trống không, không còn con mèo đen nằm ngang ở đó vui vẻ tự đắc xem Tivi nữa.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, cửa phòng của hai đứa trẻ gần như mở ra cùng lúc. Thế nhưng, ánh mắt của chúng lại ảm đạm sau khi nhìn thấy vẻ mặt của ba Tiêu.

Đã một tuần trôi qua, nhưng họ vẫn không có tin tức nào cả.

Một số ổ nhóm buôn bán chó mèo trái phép đã bị đánh sập ở thành phố Sở Hoa, nhưng bọn họ vẫn không có được tin tức mà mình muốn. 

'Rầm!'

Hai đứa trẻ lại đóng cửa phòng lại và đi làm bài tập.

Khi vừa mới biết mèo nhà mình bị bắt mất, mắt của hai đứa trẻ đều sưng tấy vì khóc. Cho dù một tuần đã trôi qua, nhưng mắt chúng vẫn đỏ hoe và tâm trạng vẫn luôn chán nản suy sụp.

"Vẫn không có tin tức gì sao?" Mẹ Tiêu thấp giọng hỏi. Tâm trạng của cô cũng thực sự không tốt lắm.

Ba Tiêu lắc đầu và không nói gì. Một lúc sau, ông mới nói: "Vệ Lăng với Hà Cục đã hỗ trợ tìm kiếm, nhóm giám đốc Triệu cũng nhờ vả bạn bè của mình chú ý đến tin tức ở phương diện. Chắc sẽ sớm nhận được tin thôi."

Khi ông vừa dứt lời, điện thoại trong phòng ngủ reo lên.

Ba Tiêu vội vàng đứng dậy đi nghe, hai đứa trẻ trong phòng đều áp sát tai lên cửa và hi vọng có thể nghe được một vài tin tốt.

Thế nhưng, ba Tiêu không nói nhiều sau khi nghe điện thoại. Ông chỉ nói hai câu với giọng trầm thấp trông giống như không vui lắm.

Sau khi cúp điện thoại, ba Tiêu lấy ra một điếu thuốc và đứng hút ở trên ban công.

Thường ngày ba Tiêu không hút thuốc lá, trừ khi tâm trạng rất tệ.

Người gọi điện mới vừa rồi là Vệ Lăng, cậu ta nói kết quả điều tra được với ba Tiêu. Không có tin tức về Hắc Thán nhà họ, người bán khẩu súng gây mê đó lại điều tra ra được và lại đào sâu hơn dựa vào manh mối này, nhưng người bán súng không phải là dân bản địa, khá xảo quyệt, cho nên họ không điều tra được quá nhiều.

Mặc dù không có quá nhiều thông tin hữu ích, nhưng trong lòng ba Tiêu vẫn luôn có đối tượng để hoài nghi. Ông lại nghĩ đến cuộc gặp mới đây với giáo sư Nhậm trong viện, gần đây hắn trông khá hả hê đắc chí...

Trong khi người dân thành phố Sở Hoa bận rộn tìm kiếm tin tức về Trịnh Thán, cậu đang nằm bò ngủ trên gác mái của một biệt thự.

Ngày hôm đó cậu đã đi theo con chó núi Pyrenees với cô gái kia đến một tiểu khu gần đó, tiểu khu này khá cao cấp, có thang máy, có biệt thự và nhà của con chó núi Pyrenees là một căn biệt thự trong số đó.

Bởi vì cô bé kia đạp xe không nhanh lắm, trông giống như đang giải sầu mà thôi, thỉnh thoảng dừng lại và xuống xe mua ít đồ, cho nên Trịnh Thán vẫn có thể vừa trốn tránh vừa đuổi theo. Thế nhưng, nó quá mệt mỏi và tốn sức. Trạng thái ngày hôm đó thực sự rất tồi tệ.

Cô gái với con chó núi Pyrenees bước vào từ cổng chính của tiểu khu, nhưng Trịnh Thán lại chui vào từ hàng rào bên cạnh, theo một người một chó kia đến một căn biệt thư và tìm được một chỗ khá tốt trong biệt thự —— Gác mái.

Đối với một con mèo, leo trèo loại biệt thự kiểu Mỹ này không khó chút nào.

Có một số đồ lặt vặt chất đống trên gác mái này, thường không có ai lên đó, nhiều nơi phủ đầy mạng nhện và bụi bặm. Hóa ra trên đó còn có vài con chuột, nhưng có lẽ chúng đã cuốn gói chạy trốn sau khi Trịnh Thán đến. Dù sao, cậu cũng chưa từng gặp lại chúng.

Sau khi vô cùng vất vả tìm được một nơi dừng chân tạm thời, thần kinh căng thẳng của Trịnh Thán đã thả lỏng một chút. Sau khi lục lọi đồ đạc trên gác mái, cậu tìm được một cái gối từ đống hộp các tông đó. Cậu cũng mặc kệ phía trên có mùi nấm mốc hay không, mà nằm bò lên và bắt đầu nghỉ ngơi.

Trịnh Thán bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi 'lộp bộp'.

Nước mưa gõ lên cửa sổ gác mái, phát ra âm thanh 'lộp bộp' và vô cùng rõ ràng trong môi trường yên tĩnh của gác mái này.

Sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại, một ngày nữa lại trôi qua.

Ở tại đây, Trịnh Thán có thể nhìn thấy ánh đèn đường của khu dân cư này qua cửa sổ gác mái, ánh đèn của những nhà dân xung quanh và những bóng người thấp thoáng.

Lúc này chắc hẳn đã đến giờ ăn tối, lỗ mũi Trịnh Thán giật giật và chỉ ngửi thấy mùi nấm mốc trong gác mái.

Trịnh Thán biết khu vực này ở đây và cũng biết nơi này cách thành phố Sở Hoa không xa lắm.

Một thành phố miền Trung, một vùng ven biển phía Nam.

Chính vì rõ ràng, cho nên cậu mới mù mờ.

Thực ra, thành phố Hạ Hà cách Nam Thành, nơi mà cậu đã sống 20 năm không xa lắm.

Trịnh Thán nhìn những hạt mưa trên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ đang điều gì. Nói một cách chính xác, cậu đang ngây người.

Tuy nhiên, hành động ngây người này cũng không kéo dài quá lâu.

Than ôi, đói bụng quá.

Trịnh Thán suy nghĩ đợi đến tối muộn thì mình sẽ xuống tìm đồ ăn khi mọi người trong nhà đã ngủ. 

Trịnh Thán cũng không cho phép bản thân bị bại lộ. Gia đình này nuôi chó và có lẽ họ không ăn thịt chó, nhưng ai biết được liệu họ có ăn thịt mèo hay không? Gia đình này có tính cách như thế nào?

Cậu không muốn mạo hiểm.

Sau khi duỗi người và vận động tay chân một chút, Trịnh Thán suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Nếu bản thân là con người thì tốt, nhưng đáng tiếc bây giờ cậu chỉ là một con mèo.

Chờ đợi cũng quá nhàm chán, cho nên Trịnh Thán lục lọi trong đống đồ lặt vặt kia, lấy ra một quả bóng cao su nhỏ, loại đồ chơi trẻ em. Có vẻ như nó được để ở đây rất lâu không động đến.

Khi nằm ngửa trên gối, Trịnh Thán chơi quả bóng bằng bốn chân, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đẩy quả bóng ra sau và lại dùng chân đập trở về.

Khi nhìn quả bỏng nảy lên không trung, Trịnh Thán có cảm giác bây giờ bản thân trông giống mấy con thú vật trong đoàn xiếc thú.

Nhân tiện, mình không có đây, gia đình Tiêu sẽ ra sao, còn quảng cáo của Tiểu Quách bên đó nữa...

Trịnh Thán vừa chơi đùa với quả bóng vừa suy nghĩ về mọi thứ.

Từ trên gác mái, cậu có thể nghe thấy tiếng nói cười của gia đình kia, tiếng quảng cáo trên Tivi và tiếng địa phương quen thuộc mà bản thân đã rất lâu chưa nghe thấy.

Cuối cùng, đến nửa đêm, mưa bên ngoài dường như đã tạnh.

Có một cửa sổ có thể đẩy được ở mặt nghiêng của gác mái, có lẽ gia đình này không hề biết rằng trên gác mái nhà mình có một cửa sổ bị hỏng. Cho dù bản thân biết, thì bọn họ sẽ không coi trọng chuyện này, bởi vì cái cửa sổ này rất nhỏ. Một đứa trẻ con 7-8 tuổi cũng không dễ dàng trèo vào được và cũng không sợ có kẻ trộm vào gác mái từ đây.

Sau khi ra ngoài từ cửa sổ mặt nghiêng, Trịnh Thán nhìn xung quanh. Bởi vì trời vừa mới mưa, cho nên khu vực xung quanh ẩm ướt.

Sau khi nhìn vào vết nước ở lòng bàn chân, Trịnh Thán tìm chỗ đi xuống từ mái nhà và đi vào nhà bếp.

Ban đầu Trịnh Thán nhìn thấy có cửa tò vò cho thú cưng ra vào và định đi vào từ nơi này, nhưng cậu thử một chút thì thấy nó đã bị khóa. Có lẽ là vì con chó núi Pyrenees kia quá to, lúc còn nhỏ vẫn dùng được, nhưng bây giờ không dùng được nữa, cho nên chủ nhà đã trực tiếp khóa cửa này lại.

Không thể đi vào từ cửa ở đây, Trịnh Thán chỉ có thể trèo cửa sổ. May mắn thay, phía trên có cửa sổ đang mở, Trịnh Thán trèo vào qua cửa sổ đó. Trước khi lật người, Trịnh Thán còn đặc biệt giẫm lên tấm thảm chùi chân ở cửa sau vài lần để lau khô vết nước trên chân và tránh cho đến lúc đó để lại vài dấu chân mèo trong nhà bếp.

Trong nhà bếp có một cái tủ lạnh lớn, Trịnh Thán mở tủ lạnh ra xem. Thức ăn không có nhiều lắm, xét theo điều kiện gia đình của gia đình này, cho dù bữa tối không ăn hết, có lẽ họ cũng sẽ trực tiếp đổ hết đi. Nhưng điều đáng mừng là trong tủ lạnh cũng có một số thịt viên được chế biến sẵn mua trong siêu thị, Trịnh Thán đã ăn một ít, nhưng chúng được tái chín và cậu chỉ có thể ăn tạm một chút.

[nửa chín nửa sống/Medium rare (半生不熟): Tái chín ]

Hầu hết những món khác đều là đồ ăn dành cho trẻ em, một ít bánh quy, bánh trái cây, .v.v... Trịnh Thán đều ăn một ít. Trịnh Thán lấy một ít đồ ăn vặt được đóng gói riêng lẻ và sau đó mang lên gác mái.

Sau khi ăn một chút, Trịnh Thán cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Mặc dù trời lạnh, nhưng nó vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc chết đói.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh lại, lặng lẽ rời đi với một ít đồ ăn vặt. Bây giờ, cậu đã càng ngày càng thành thạo trong việc đi bằng hai chân.

Lúc trèo cửa sổ hơi phiền phức và trèo bằng hai chân cũng khó khăn, cho nên Trịnh Thán tha từng túi đồ ăn vặt ra ngoài.

Trước khi rời khỏi nhà bếp, Trịnh Thán nhìn vào khe hở dưới cánh cửa bếp đóng kín. Từ khe hở, cậu có thể nhìn thấy một con chó lông trắng

—— Con chó núi Pyrenees đang nằm ở bên kia cửa. Trịnh Thán tin chắc rằng con chó đó chắc hẳn đã phát hiện ra cậu, nhưng nó lại không lên tiếng.

Thật đúng là một con chó ngoan.

Nó có thể nhe răng với những tên trộm chó kia và còn bao che cho cậu. Thật thông minh.

Sau khi kiếm ăn xong, Trịnh Thán chuyển vài túi đồ ăn vặt lên gác xép và lại nằm xuống cái gối bốc mùi nấm mốc đó. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trộm đồ ăn vào ban đêm giống như một con chuột.

Bản thân lại lưu lạc đến mức này...

Buổi tối ngủ rất ngon, không biết có phải là do thuốc hay không, gần đây Trịnh Thán luôn mệt rã rời. Có khi ngủ rất say, cho dù có người 'làm tình' ở bên cạnh, có lẽ cậu cũng không nghe thấy.

Ngày hôm sau, Trịnh Thán nghe được một số tin tức.

Đối với Trịnh Thán, tin tức này thực sự tốt.

Đầu tiên, cậu nghe nói có một vụ án mạng xảy ra trên con phố bán thịt chó thịt mèo ki.

Người xảy ra chuyện là chú Can, người này nổi tiếng khắp phố. Nguyên nhân cái chết là do lên cơn bệnh chó dại.

Thật kỳ lạ là tại sao con người giàu kinh nghiệm này lại không tiêm phòng hay nói đúng hơn là không tiêm phòng kịp thời. Theo logic, lẽ ra ông ta nên biết cách tự bảo vệ chính mình tốt hơn so với những người khác, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không tránh thoát được.

Trịnh Thán đã nghe người xung quanh thảo luận về nhiều khả năng, có thể là do vắc-xin phòng bệnh có vấn đề, có thể là do sự sơ suất của tay lão luyện này, cũng có thể là ông ta đã nhiễm bệnh từ lâu nhưng chưa tiêm phòng, hoặc có thể là do ăn thịt chó. Dù sao, điều kiện vệ sinh của con phố này cũng không tốt lắm, 'ăn bớt ăn xén' lúc làm món ăn, không thể tiêu diệt hoàn toàn virus bệnh chó dại. Những cái này đều có thể xảy ra.

[ăn bớt ăn xén (偷工减料): ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu; thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ. Làm ăn giả dối, bớt xén nguyên liệu trong việc gia công các sản phẩm hàng hoá hoặc trong việc xây dựng công trình ]

Nói tóm lại, có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng sự thật là chú Can nổi tiếng kia đã chết vì bệnh chó dại.

Ngoài chú Can khá nổi tiếng kia, còn có một người khác cũng kém may mắn và người đó là thanh niên đã bắt Trịnh Thán.

Nghe nói thanh niên đã đến tìm chú Can khi hắn phát bệnh, kết quả là chú Can không tỉnh táo lắm đã ném một chai rượu và bây giờ tên đó vẫn nằm ở trong bệnh viện.

Sau khi nghe được hai tin tức này, Trịnh Thán thầm cảm thấy vui sướng hả hể ở trong lòng. Mặc dù bản thân không biết chú Can kia, nhưng cậu biết được lão già đó đã giết nhiều vô số kể chó mèo, đào tạo được hàng loạt tên trộm chó bắt mèo và thậm chí còn săn trộm khi nghe người xung quanh thảo luận, cho nên hắn chết cũng đáng đời.

Hơn nữa, giờ đây mọi người trên phố đều không an toàn bởi vì chuyện chú Can. Ngay cả người tự không giết chó trong quán ăn cũng chạy đến bệnh viện để tiêm phòng. Suy cho cùng, nhiều loại đồng vật đều có thể mang theo loại virus bệnh dại này.

Còn về tên thanh niên đó, Trịnh Thán thầm nghĩ: Cho dù ngươi có thể sống sót ra khỏi bệnh viện, đừng để ông đây gặp được, nếu không ta sẽ chỉnh chết ngươi!

Trịnh Thán nhớ cái mối thù này.

Ngoài hai tin tức này ra, Trịnh Thán còn nghe nói gia đình này sẽ đi chơi vào cuối tuần. Khi đó nhà sẽ không có người và thuận tiện cho Trịnh Thán hành động.

Trịnh Thán muốn sử dụng điện thoại của gia đình này để gọi điện cho ba Tiêu bên kia yên tâm hơn. Cho dù bản thân không thể nói rõ ràng những gì mình muốn biểu đạt, nhưng ít nhất cậu có thể báo cho bọn họ biết rằng mình vẫn còn sống.

Trịnh Thán đã suy nghĩ kỹ, gọi điện thoại báo cho phía gia đình Tiêu, sau đó ba Tiêu gọi điện thoại lại để liên lạc với người của gia đình này và cuối cùng đến đón cậu. Dù sao, gia đình này sẽ đi chơi đến tối chủ nhật mới trở về và không thể chờ thêm vài ngày nữa. Dù sao, nó vẫn tốt hơn so với việc lang thang mãi ở bên ngoài.

Hai ngày sau, buổi chiều thứ sáu, gia đình này thực sự đã thu dọn xong đồ đạc, đợi đám trẻ tan học về sẽ lái một chiếc xe SUV và chở theo gia đình với chú chó đi chơi.

Trịnh Thán nóng lòng muốn trèo qua cửa sổ vào nhà và tìm điện thoại khi bọn họ vừa mới rời đi.

Cạnh ghế sofa trong phòng khách có một cái điện thoại bàn cố định, Trịnh Thán nhảy lên, cong tay nhấc ống nghe lên, sau đó giơ móng mèo ấn từng phím số. Trịnh Thán nhớ số điện thoại của gia đình Tiêu, trong phòng Tiêu Viễn với Tiểu Dữu Tử cũng dán ba dãy số, số điện thoại nhà, số ba Tiêu và số mẹ Tiêu. Vì vậy, Trịnh Thán đã thuộc lòng ba dãy số này. Nhưng cho đến nay, Trịnh Thán chỉ gọi điện thoại cho ba Tiêu khi mẹ Tiêu bị ốm mà thôi.

Trịnh Thán hơi căng thẳng lo lắng khi ấn nút. Tuy nhiên, Trịnh Thán lại ngây người ra sau khi quay số xong và giọng nói trong ống nghe vang lên câu 'Số điện thoại bạn gọi không đúng' với giọng điệu muôn đời không thay đổi.

Cậu quay số lần nữa, nó vẫn như vậy.

Gia đình Tiêu đổi số điện thoại bàn cố định rồi sao?

Trịnh Thán lại quay số điện thoại của ba Tiêu, nhưng không gọi được. Cậu đổi sang của mẹ Tiêu, nhưng cậu vẫn không gọi được.

Đậu má!

Máy điện thoại bàn ở đây có vấn đề sao?!

Không thể gọi điện thoại đường dài sao?

Không đúng, hôm nay cậu vẫn nghe thấy chủ nhà này gọi điện thoại cho người nước ngoài, làm sao có thể khóa gọi điện thoại đường dài được chứ?!

Trịnh Thán không chịu từ bỏ và thử lại, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Trịnh Thán giận dữ đến mức hận không thể ném điện thoại đi.

Đáng tiếc là cậu không nhớ được số điện thoại của những người khác ở thành phố Sở Hoa. Trịnh Thán ngồi xổm trên ghế sofa, dùng móng vuốt gãi đầu. Nếu bản thân sớm biết sẽ như vậy, cậu đã nhớ nhiều số hơn và thử từng cái rồi!

Số của Vệ Lăng, của ký túc xá Dịch Tân, của Triệu Nhạc, của Tiểu Trác, của nhà A Hoàng, của nhà Đại Bàn, của nhà ông già Lan, của nhà Khuất Hướng Dương... Trịnh Thán đều không nhớ số điện thoại của những người này!

Lần đó Vệ Lăng cũng nhắc đến số điện thoại di động mới của mình, nhưng đáng tiếc là khi đó Trịnh Thán 'vừa mới nói xong đã quên'.

Chết tiệt!

Hối hận không kịp à!!

Tiếng vải rạn nứt vang lên, Trịnh Thán lấy lại tinh thần, nhìn vào ghế sofa bên dưới. Cậu đã vô tình cào xước vải của ghế sofa này.

Hi vọng chủ nhà này sẽ không đổ tội cho mèo.

Tai Trịnh Thán giật giật, cậu nhảy xuống khỏi ghế sofa, tìm thứ gì đó để lấp bụng trong nhà bếp và thậm chí còn lôi ra một lon sữa bò để uống.

Mặc dù Trịnh Thán đã ăn no uống đủ, nhưng cậu vẫn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự rộng lớn như vậy trở nên tĩnh lặng.

Trịnh Thán không thích loại tĩnh lặng hoang vắng này, cho nên cậu vung đuôi thật mạnh và vỗ xuống mặt đất.

Xe cộ của những nhà xung quanh đi ngang qua, ánh sáng thay đổi, bóng của khung cửa sổ cũng chuyển động trên bức tường phòng khách.

Píp píp ——

Gia đình kia còn bấm còi hai lần sau khi trở về nhà. Cậu vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói cười của bọn họ bên ngoài ngôi nhà.

Ồn ào vãi cứ*!

Trịnh Thán cáu kỉnh ngồi dậy, trèo ra ngoài qua cửa sổ. Dưới sự yểm hộ của màn đêm, Trịnh Thán cũng có thể tránh bị người ta phát hiện.

Sự việc của chú Can khiến cho người dân trên con phố kia 'bớt bớt' lại một chút. Hơn nữa, nơi này đã không còn nằm trong phạm vi của con phố kia, không có ai bắt mèo ở bên ngoài.

Trịnh Thán bước đi không có mục đích, đi dọc theo mép tiểu khu và chui ra ngoài qua khe hở trên hàng rào.

Trước khi đi được bao xa và đi ngang qua một quán ăn bán đồ ăn nhanh, sự chú ý của Trịnh Thán đã bị thu hút bởi cuộc nói chuyện của hai người bên đó.

"Được rồi, tao có việc phải đi trước, đợi tao trở về từ Nam Thành sẽ tìm mày." Người mặc áo vest da nói với người còn lại.

"Buổi tối mày lái xe cẩn thận một chút, khi đến Nam Thành hãy gọi điện thoại cho anh."

"Biết rồi."

Người mặc vest vẫy tay chào tạm biệt người kia, sau đó cầm chìa khóa đến bãi đỗ xe và lên một chiếc xe bán tải.

Nam Thành?

Trịnh Thán nhanh chóng chạy qua đó và nhảy lên thùng chở hàng của xe bán tải kia.

Trong thùng chở hàng không có gì ngoài một chiếc vali với vài cái túi được người đàn ông mặc vest kia ném lên, không gian bên trong vẫn còn rất rộng.

Trịnh Thán nhỏm người dậy, dựa vào mép thùng chở hàng của xe bán tải nhìn ra ngoài và sau đó tìm một chỗ chắn gió để nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi sắp ngủ thiếp đi, Trịnh Thán đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Xét theo thời gian, nếu lúc này Trịnh Thán vẫn đang học ở Nam Thành kia thực sự tồn tại, cậu dường như cũng lớn bằng tuổi với thằng nhãi Tiêu Viễn nhỉ?!