Chương 57: Mèo đi bằng mấy chân?
Khi Trịnh Thán xuống xe, trời đã tờ mờ sáng.
Bởi vì mải mê suy nghĩ mọi chuyện, cho nên Trịnh Thán không để ý rốt cuộc xe van này đã chạy được bao lâu và thậm chí không ngờ tới bản thân lại xui xẻo đến như vậy.
Cậu chỉ ngẫu nhiên bắt một chiếc xe và nó đã khỏi thành phố. Cậu thậm chí không biết rốt cuộc nơi này còn thuộc Nam Thành hay không, nhưng xét theo thời gian thì e rằng nó đã sớm ra khỏi Nam Thành và cách rất xa.
Tất cả những gì đập vào mắt là những mảng rừng và cánh đồng trải dài đến tận chân trời.
Là một vùng nông thôn, nhưng không được coi là nghèo khó. Nhà cửa của người dân đều có xu hướng hiện đại hóa, chỉ có một số ít vẫn giữ kiểu mái ngói cổ kính.
Trịnh Thán không biết nơi này rốt cuộc là ở đâu trên bản đồ, nhưng cậu biết được điều kiện sống của cư dân ở đây cũng khá tốt khi nhìn vào những ngôi nhà của họ đều là nhà mái bằng hai hoặc ba tầng. Vì vậy, việc tìm điện thoại sẽ dễ dàng hơn một chút. Nếu là nơi quá nghèo khó, có lẽ khó tìm được một cái điện thoại.
Đầu tiên, Trịnh Thán ghi nhớ địa chỉ nhà của tài xế xe van. Nếu tài xế lại lái xe, cậu còn có thể tiếp tục đi nhờ xe. Sau đó, Trịnh Thán dự định đi dạo quanh một vòng để làm quen với địa hình và môi trường xa lạ này. Nếu muốn chờ đợi cơ hội, cậu nhất định phải an toàn vượt qua những ngày này.
Xem hộ dân nào tiện ra tay, dễ dàng tìm được thức ăn, đồng thời kiểm tra xem nhà thôn dân nào có điện thoại và có dễ tìm được cơ hội gọi điện thoại hay không. Một điều quan trọng hơn nữa là cậu phải tìm một nơi an toàn hơn cho chính mình.
Nếu muốn an toàn hơn, Trịnh Thán có khuynh hướng chọn những cành cây cao hơn. Có lẽ là vì nhiệt độ ở đây cao hơn và ấm hơn so với miền Trung vào mùa này, cho nên chỗ này có rất nhiều lùm cây xanh tươi tốt và thuận tiện cho Trịnh Thán ẩn nấp.
Sau khi đi dạo quanh làng một vòng, Trịnh Thán bắt gặp vài con chó con mèo bản địa đang vui chơi bắt bọ bên ngoài và chúng đều được nuôi thả. Khi nhìn thấy chúng nhàn nhã đi lang thang khắp nơi, Trịnh Thán cũng yên tâm hơn một chút. Có thể nhìn thấy những con chó con mèo này đi lang thang ở bên ngoài chứng tỏ ở đây không có ai trộm chó bẫy mèo.
Cậu tìm được một cây hòe to lớn với cành lá su xuê xanh tươi và có bóng mát làm chỗ dừng chân tạm thời khi trời nắng. Trịnh Thán nhảy lên thử xem. Nói chung, cậu khá hài lòng, chọn cành cây để nằm xuống và nhìn xung quanh.
Từ đây có thể nhìn thấy quang cảnh trong làng, đồng thời cách bên đó không quá gần và sẽ không bị những dân làng kia làm phiền.
Có một vườn cam gần cây hòe này, bên trong có hai con chó bản địa bị buộc. Trịnh Thán vừa mới nhìn thấy một con mèo đi vào vườn cam và đi ngang qua trước mặt hai con chó kia, nhưng chúng chỉ liếc nhìn và sau đó không có phản ứng gì cả. Có lẽ chúng đã quen nhau và lười sủa ầm ĩ.
[chó bản địa/ chó vườn Trung Quốc (土狗/中华田园犬): ở đây ám chỉ nhóm chó có nguồn gốc từ Trung Quốc ]
Một con bướm đen bay ngang qua cây hòe lớn, bay vào vườn cam và bay múa giữa những cây cam.
Trịnh Thán nhớ đây dường như là một loại bướm phượng, trước đây cậu đã từng nhìn thấy những con tương tự trong vườn hoa nhỏ của ông già Lan. Cuối cùng, con bướm phượng bay vào trong vườn hoa nhỏ kia bị ông già Lan biến thành tiêu bản. Lúc ấy có một số sinh viên có mặt, Trịnh Thán nghe thấy bọn họ thảo luận rằng loại bướm phượng này ở một số nơi là bướm Lương Chúc trong truyền thuyết.
Ngoài ra, có một điều đặc biệt ở bướm Lương Chúc. Để trở thành bướm Lương Chúc, loại bướm này nhất định phải dị hình giới tính. Cái gọi là dị hình giới tính, là có sự khác biệt rõ ràng cố hữu giữa cá thể đực và cá thể cái. Điều này giúp cho mọi người phán đoán được giới tính của chúng thông qua những khác biệt này.
Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài là một chàng trai và một cô gái. Dựa theo truyền thuyết, mọi người cho rằng nên có sự phân biệt khi bọn họ hóa bướm. Ngược lại, ví dụ như bướm phượng vàng/Papilio demoleus trong số một loài bướm, bởi vì màu sắc của bướm phượng đực và cái gần giống nhau, rất khó phân biệt rõ ràng, cho nên chúng không được khuyến khích coi như là bướm Lương Chúc.
Trịnh Thán nhìn hoa văn trên cánh bướm phượng này trông giống như bướm cái, tức là 'Chúc Anh Đài' sao?
Khi Trịnh Thán đang chiêm ngưỡng 'Chúc Anh Đài', con mèo vào vườn cam trước đó đột nhiên nhảy lên từ phía sau một cây cam, dùng móng vuốt vồ lấy con bướm kia. Nó đập vài lần, dùng móng vuốt chơi đùa một chút và sau đó ăn.
Trịnh Thán: "..."
Cậu không biết những người kể lại câu chuyện truyền thuyết đầy xúc động kia sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau khi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hóa bướm, họ bị mèo ăn. Có lẽ biểu cảm của những người nghe được phiên bản tàn khốc này của câu chuyện chắc chắn sẽ giống như đang bị táo bón.
Sau khi ngáp một cái, Trịnh Thán nheo mắt và bắt đầu ngủ. Đành chịu thôi, muốn hành động thì buộc phải chờ đến buổi tối.
Khi ngủ, Trịnh Thán nằm mơ thấy bản thân ở trong nhà gia đình Tiêu vào dịp Tết Nguyên Đán. Cậu nhớ ngày đó mình ngồi trên ghế sofa xem Tivi với hai đứa trẻ, trên đó đang chiếu 《 Homeward Bound: The Incredible Journey 》. Khi đó Tiêu Viễn còn nói: "Hắc Thán nhìn kìa, mày nhất định phải nhớ đường về nhà, chúng ta sẽ không thể tìm được nếu mày đi lạc, mày có thể tự mình trở về không?"
Sau khi ở lại Nam Thành, cậu vẫn muốn tìm cách trở lại thành phố Sở Hoa. Về vấn đề này, trong lòng Trịnh Thán đã rất mâu thuẫn, nhưng cậu cuối cùng vẫn quyết định trở lại thành phố Sở Hoa. Suy cho cùng, cuộc sống của mèo và người khác biệt, có thể tìm được một gia đình tốt thực sự không hề dễ dàng. Hơn nữa, Trịnh Thán đã bắt đầu nhớ đại viện khu phía Đông.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Trịnh Thán nhảy xuống từ trên cây hòe và đi về phía nhà thôn dân kia.
Người dân ở đây ăn tối sớm, ngủ cũng sớm, điều này giúp Trịnh Thán khỏi phải chờ đợi quá lâu.
Trước tiên cậu tìm vài hộ gia đình và kiếm một ít đồ để ăn, nhưng đồ không ngon lắm và chỉ có thể ăn tạm mà thôi. Sau khi ăn xong, cậu lập tức đi tìm điện thoại và việc này hơi khó khăn.
Người dân ở đây cũng thích đặt điện thoại cố định ở trong phòng ngủ, còn để ở đầu giường. Nói cách khác, điện thoại luôn có người trông coi vào buổi tối. Trịnh Thán đã đổi sang nhiều nhà khác và tất cả đều như thế. Ngay cả khi những dân làng này ngủ quên vào ban đêm, Trịnh Thán cũng không dám qua đó gọi điện thoại. Điện thoại cố định đặt ngay cạnh đầu giường và rất dễ dàng đánh thức bọn họ.
Trịnh Thán không muốn bị người ta coi như là quái vật, cho nên cậu cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm xem có nhà dân nào dễ ra tay hay không.
Trịnh Thán sẽ không chọn những nhà nuôi chó. Những con chó đó đều không quen Trịnh Thán và chúng sẽ sủa ầm lên khi thấy cậu. Trong trường hợp này, Trịnh Thán cũng không có cách nào cả, nhưng hầu hết dân làng đều nuôi chó ở nhà và điều này khiến cho sự lựa chọn của Trịnh Thán bị thu hẹp rất nhiều.
Điều đáng mừng là Trịnh Thán cuối cùng đã tìm được một nhà không tệ. Càng trùng hợp hơn nữa là cái nhà này lại thuộc về tài xế lái xe van trước đó.
Sau khi ẩn mình trong bóng tối và nghe những dân làng kia bàn tán vài chuyện, Trịnh Thán mới biết được hóa ra em trai của tài xế xe van đó sắp kết hôn. Mấy ngày trước hắn ta có việc đến Nam Thành, thuận tiện mua một số đồ dùng liên quan và mang về giúp một tí đồ gia dụng.
Đám cưới tổ chức vào ngày kia, gia đình này có một cái sân rộng. Bởi vì bọn họ tổ chức tiệc ngoài trời, nhưng nhà bếp không đủ rộng, cho nên họ nấu ăn trong sân. Bây giờ, hầu hết mọi người trong gia đình hắn đều bận rộn ở ngoài sân, thắp đèn và tiếp tục làm việc khi trời tối.
Cứ như vậy, trong phòng không có người. Điều tốt hơn nữa là nhà này còn không nuôi chó và điều này khiến cho Trịnh Thán rất hài lòng.
Tầng 1 là nơi ở của mấy người già, điện thoại không có ở đây. Phòng khách cũng không có gì, Trịnh Thán không nhìn kỹ lắm.
Gia đình này dựng một cái lán đơn giản bên cạnh nhà hai tầng để đỗ xe. Trịnh Thán đã leo lên tầng 2 từ nhà để xe đơn giản này.
Phòng ngủ tầng 2 có điện thoại và điện thoại cố định cũng đặt trên tủ đầu giường giống những nhà khác. Trịnh Thán quan sát, nhận thấy lúc này trên tầng 2 thực sự không có người lớn và tất cả đều ra sân hỗ trợ. Trong căn phòng nhỏ sát vách có một cô bé không lớn tuổi lắm và trông giống như đang học mẫu giáo. Cô bé đang nằm trên sàn nhà trải tấm xốp và đọc sách.
Chỉ cần không có người lớn là được, Trịnh Thán cũng cảm thấy không sao cả cho dù bị một đứa trẻ chưa biết đếm nhìn thấy. Người lớn cũng không coi lời nói của trẻ con là thật.
Trịnh Thán nhảy vào từ cửa sổ, hưng phấn chạy về phía điện thoại cố định, nhảy lên tủ đầu giường, nhấc ống nghe lên và bấm dãy số mà cậu đã thuộc lòng. Dĩ nhiên, lần này Trịnh Thán chắc chắn không quên thêm số '0' vào trước số điện thoại di động. Còn về số máy bàn cố định, Trịnh Thán không nhớ rõ mã vùng của thành phố Sở Hoa là gì, cho nên cậu gọi vào điện thoại di động của ba Tiêu.
Lúc này, mọi người trong gia đình Tiêu chắc hẳn đang ở nhà nhỉ? Phó giáo sư Tiêu chắc đang ở nhà.
Trịnh Thán hào hứng chờ đợi sau khi bấm số, nhưng tâm trạng của cậu lại trở nên u ám khi nghe thấy âm thanh thông báo trên điện thoại.
Đậu má! Máy bàn cố định ở đây không mở khóa gọi điện thoại đường dài!
Cần phải tìm chìa khóa để mở khóa!
Phải đi chỗ nào để tìm chìa khóa đây?!
Trịnh Thán lục lọi ngăn kéo, hoàn toàn không nhìn thấy loại chìa khóa nhỏ để mở khóa gọi điện thoại đường dài. Cậu cảm thấy khó hiểu, có cần thiết phải khóa gọi điện thoại đường dài của máy điện thoại bàn cố định này không? Chẳng phải mấy nơi thế này nên thường xuyên sử dụng gọi điện thoại đường dài chứ?
Trịnh Thán thất vọng ỉu xìu đặt ống nghe về chỗ cũ, ngồi xổm ở đó suy nghĩ một lúc. Tất cả điện thoại trong mỗi nhà dân làng ở đây sẽ không khóa gọi điện thoại đường dài, mình có nên thử từng cái không? Nhưng tốt nhất là nên trộm điện thoại di động của tài xế kia hoặc của những người khác cũng được, ít nhất điện thoại di động sẽ không phức tạp phiền phức giống như điện thoại bàn cố định.
Khi nhìn vào phòng ngủ này, bởi vì gia đình sắp tổ chức đám cưới, cho nên trên bàn có đủ loại bánh kẹo, nhiều đồ ăn vặt khác. Có lẽ chúng được dùng để chiêu đãi khách.
Trịnh Thán lấy một túi thịt bò khô, mực xé sợi từ trong một cái túi lớn và kéo khóa lại sau khi lấy ra. Tiếp đó, cậu nhảy lên cửa sổ, ôm theo hai túi đồ ăn vặt và chuẩn bị rời đi.
Khi đứng ở cửa sổ, Trịnh Thán dùng tư thế ôm đồ ăn vặt bằng hai tay, đứng trên bệ cửa sổ bằng hai chân và chuẩn bị nhảy xuống. Trước khi nhảy, Trịnh Thán nhận thấy có người nhìn về phía bên này và nghiêng đầu nhìn sang.
Cô bé mới vừa rồi còn đọc sách tranh ở sát vách đang trốn bên ngoài cửa phòng ngủ, nhìn sang đây mà không hét to lên và trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
Trịnh Thán dừng lại, sau đó phớt lờ cô bé và trực tiếp nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ. Nhảy bằng hai chân không thuận tiện lắm, nhưng cậu đã nhảy vài lần và thấy vẫn ổn lúc tìm điện thoại. Nếu có thể rảnh tay để ôm đồ, Trịnh Thán cũng sẵn lòng làm như vậy. Dù sao, không có ai khác ngoài cô bé kia nhìn thấy cậu vào lúc này, cậu có gì phải sợ chứ. Hơn nữa, cậu sẽ không ở đây mãi và cùng lắm sẽ lập tức chạy trốn khi bị phát hiện.
Trịnh Thán rời đi rất vô tư, nhưng điều đó lại gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với đứa trẻ kia.
Buổi tối, mẹ đứa trẻ lấy sách tranh để dạy cô bé đếm từ một đến mười. Để phù hợp với trí nhớ của trẻ em, cô ấy còn đặc biệt kết hợp những lời dạy của mình với một số thứ trong thực tế.
"Con chim đi bằng mấy chân?" Bà mẹ hỏi.
"Hai chân." Cô bé giơ hai ngón tay ra.
"Chó lớn màu vàng đi bằng mấy chân?"
"Bốn chân!" Cô bé vừa đếm số chân của chó lớn màu vàng được vẽ trong sách tranh vừa nói.
"Đúng vậy, thông minh lắm, mèo con đi bằng mấy chân?" Bà mẹ mỉm cười hỏi.
Cô bé nghĩ đến con mèo mà mình đã nhìn thấy ngày hôm nay, giơ ngón tay ra đếm và sau đó duỗi ra hai ngón tay. "Hai chân!"
Bà mẹ: "..."
Trịnh Thán không hề hay biết mình đã gây ra ảnh hưởng gì, cậu đang ôm hai túi đồ ăn vặt đi về phía cây hòe lớn kia vào lúc này. Lúc này, ngoài đồng không có người, chỉ có vài con chó trông coi vườn cây ăn trái bên kia, không ai có thể nhìn thấy một con mèo đi bằng hai chân một cách rất tự nhiên ở đây.
Khi Trịnh Thán vừa đi vừa nghĩ cách 'mượn' điện thoại di động, cậu đột nhiên nghe thấy một hồi âm thanh rên rỉ yếu ớt. Sau khi vểnh tai lắng nghe để phân biệt, Trịnh Thán cảm thấy âm thanh này dường như là tiếng chó.
Trịnh Thán đặt đồ ăn vặt trong tay xuống và đi về phía phát ra âm thanh. Nếu có gì nguy hiểm, cậu thà chạy nhanh bằng bốn chân hơn là như thế này.
Có một cái hố (crater) ở đằng kia, chắc hẳn là ai đấy đã từng trữ nước để nuôi cái gì đó và bây giờ trong cái hố này đầy cỏ dại. Lúc này, trong cái hố đó có một cái lồng sắt, trong lồng có ba con chó con, hai con đã nằm bất động, con lớn hơn một chút đang bò vào bên trong và liên tục phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.