Chương 56: Trịnh Thán, mày đúng là ngu như lợn!
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Trịnh Thán dự định đi nhờ xe.
Khi quyết định đến thành phố này, cậu đã lên kế hoạch.
Trước đây, Trịnh Thán rất ít khi ngồi xe buýt, tuổi quá nhỏ không thể lái xe. Khi ra ngoài, cậu sẽ bắt taxi và không chen chúc với người khác trên xe buýt, vì vậy cậu có thể để lại ấn tượng 'cậu ấm' cho nhiều người. Dĩ nhiên, đằng sau cái 'cậu ấm' đó còn có một cái đuôi 'coi tiền như rác' .
Đi dọc theo vỉa hè, Trịnh Thán đi đến trước một biển báo Bus Stop.
Khi nhìn thấy Trịnh Thán, vài cô gái trẻ đang đợi xe ngồi xổm xuống trêu cậu một chút. Người xung quanh nhìn thấy, cũng chỉ cười và không nói gì thêm.
Đây là lợi ích của việc đeo thẻ tên cho mèo. Trong mắt của nhiều người, việc đeo thẻ tên cho mèo và có bộ lông sạch sẽ cũng có nghĩa là con mèo trước mặt đã được tiêm phòng, được nuôi trong nhà và được chăm sóc tốt, mà không phải là những con mèo hoang có thể mang theo mầm bệnh trên người kia, cho nên bọn họ cũng không chán ghét quá mức cho dù bản thân không thích mèo. Nếu một con mèo với vẻ ngoài rất bình thường và không đeo thẻ tên cho mèo, bọn họ vẫn sẽ rất bài xích cho dù con mèo này tỏ ra rất gần gũi với con người.
Khi đối mặt với những cô gái trẻ kia, Trịnh Thán không lập tức quay lưng bỏ đi, rất phối hợp cọ xát và rất sẵn sàng để các cô gái chạm vào. Nếu bọn họ lấy ra một số vật dụng trên chùm chìa khóa, Trịnh Thán thậm chí còn giả vờ thích thú giơ chân lên đẩy hai lần và giành được sự hảo cảm của bọn họ.
Trong khi giả vờ phối hợp, Trịnh Thán cũng chú ý đến các tuyến xe buýt và các điểm dừng trên biển báo Bus Stop. Nhiều điểm dừng không quen thuộc, nhưng cậu vẫn biết một số địa danh và tên kiến trúc mang tính biểu tượng.
Ban ngày không tiện hành động, cho nên cậu chỉ có thể đợi đến buổi tối để đi nhờ xe.
Sau khi thăm dò được đại khái tuyến đường, Trịnh Thán tìm một chỗ để giết thời gian và chờ màn đêm buông xuống.
Không phải lúc nào bạn cũng có thể tìm được loại xe bán tải đó để đi nhờ, không phải xe bán tải và xe chở hàng nhỏ nào cũng đi theo lộ trình mà Trịnh Thán đã lên kế hoạch, cho nên cậu quyết định đi xe buýt.
Khỏi cần nghĩ đến loại xe buýt hai tầng hay xe điện. Để tránh điều không ngờ, Trịnh Thán lựa chọn loại xe buýt một tầng tương đối phổ biến hiện nay.
Sau khi vất vả đợi trời tối, Trịnh Thán cảm thấy trái tim thắt lại khi nhìn những xe buýt đông đúc chật ních kia. May mắn thay, cậu không cần phải lên và chen chúc trên đó.
Xe buýt mà mình muốn đi đã đến điểm dừng. Trịnh Thán đã tăng tốc lao đến đó trước khi nó mở cửa. Sau đó, cậu phi thân nhảy lên nóc xe buýt, bên trong xe khá ồn ào và không ai nghe thấy được tiếng động phát ra trên nóc.
"Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?!" Một hành khách dựa vào cửa sổ cảm thấy một bóng đen lướt qua trước mắt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Được rồi, có lẽ là do tôi hoa mắt. Tôi chợp mắt một chút trước nhá, khi nào đến bến hãy gọi tôi." Người kia dựa vào cửa sổ và bắt đầu chợp mắt sau khi nói xong.
Lúc này, Trịnh Thán nhảy lên nóc xe, hơi kinh ngạc. Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ giẩm lên cửa sổ hay thứ gì đó khác để phụ trợ khi nhảy lên, nhưng không ngờ tới bản thân đột nhiên có một cảm giác tự tin mãnh liệt rằng mình có thể trực tiếp nhảy lên và sau đó đã lên được nóc xe khi tăng tốc lao đến xe buýt kia.
Cậu cử động chân và không hề cảm thấy khó chịu.
'Xuy——'
Hành khách đã xuống xe lên xe xong, cửa xe buýt đóng lại và xe bắt đầu di chuyển.
Trịnh Thán nhanh chóng chạy tới móc vào chỗ nhô lên của cửa sổ trần xe buýt. Nóc xe buýt khá trơn, Trịnh Thán có thể bị hất văng ra nếu xe buýt tăng tốc rồi rẽ ngoặt hoặc dừng đột ngột, cho nên cậu phải bám chắc vào vật cố định để giữ thăng bằng.
[cửa sổ trần xe buýt (公交天窗) ]
Có lẽ không ai có thể ngờ tới có một con mèo nằm trên nóc một chiếc xe buýt rất bình thường này.
Trịnh Thán không biết xe buýt sẽ đi đến đâu, cho nên cậu chỉ có thể chú ý âm thanh xe buýt báo điểm dừng mỗi khi đến điểm dừng.
Tuyến đường đi của xe buýt này chỉ có một đoạn mà Trịnh Thán mong đợi, cho nên cậu phải xuống xe, đổi sang tuyến xe buýt khác và tiếp tục đi nhờ xe sau khi đến một điểm dừng nhất định.
Một số xe buýt dừng chạy vào khoảng 9 giờ tối, một số hoạt động suốt đêm. Mỗi lần đổi xe, Trịnh Thán còn phải kiểm tra xem tuyến xe buýt này dừng chạy lúc mấy giờ. Tốt nhất là loại xe buýt chạy suốt đêm để cậu không cần phải lo lắng về việc chờ xe buýt.
Đi xe buýt rất rắc rối, nhưng Trịnh Thán buộc phải lặp đi lặp lại loại rắc rối này để đạt được mục đích của mình. Với sự đổi qua đổi lại này, Trịnh Thán cách đích đến trong lòng càng ngày càng gần.
Khi đang đỗ xe ở điểm dừng giữa đường, Trịnh Thán đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình.
"Này, Trịnh Thán, đợi đã!"
Đó là giọng của một đứa trẻ, Trịnh Thán không nhớ ra được đó là ai.
Trịnh Thán nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bóng lưng của một vài đứa trẻ bước vào taxi, ánh sáng và bóng tối đan xen khiến cho nó trở nên mờ ảo không chân thực.
Có một khu trò chơi điện tử xung quanh điểm dừng này, Trịnh Thán hồi tưởng mình thường xuyên đến đây khi còn nhỏ. Khi có hứng thú, cậu sẽ trốn học đến đây và chơi cả ngày. Mặc dù có nhiều nơi mà trẻ vị thành niên không được phép vào, nhưng đó chỉ là tuyên bố về mặt hình thức cho có mà thôi và chỉ cần bỏ tiền là tự nhiên sẽ có chỗ chơi.
Chiếc taxi kia đi xa và lộ trình của nó đi đúng hướng mà Trịnh Thán đã dự định. Nhưng Trịnh Thán không nhìn thấy rõ bóng dáng của hành khách trên xe đó và chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy người ngồi bên trong là vài đứa trẻ.
[khu vui chơi/khu trò chơi điện tử (电玩城) ]
Cậu lo lắng một cách khó hiểu và cho đến khi xe buýt đột ngột chuyển bánh, cậu suýt chút nữa không nắm được mà trượt khỏi xe.
Khi xuống xe ở điểm dừng, Trịnh Thán ngồi xổm cách điểm dừng không xa và nhìn bảng chỉ dẫn các tuyến xe buýt ở biển báo Bus Stop. Đây là lần đổi tuyến cuối cùng, cậu sẽ rất gần đích sau khi xe buýt tuyến này đến 7 hoặc 8 điểm dừng. Tên của điểm dừng cuối cùng kia là tên tiểu khu mà Trịnh Thán từng sống trước đây và nó rất dễ nhận biết.
Khi đang suy nghĩ, Trịnh Thán đột nhiên cảnh giác và nghiêng người tránh sang một bên. Một viên đạn cao su bắn trúng chỗ mà cậu vừa mới ngồi xổm và sau đó bật lên rồi biến mất.
Sau khi trải qua việc bị bắt, Trịnh Thán đã trở nên cảnh giác hơn rất nhiều. Cảm giác về mối nguy hiểm cận kề đã nhạy bén hơn, cho nên cậu mới có thể tránh được những viên đạn cao su được bắn ra nhanh như vậy.
Trước đây Trịnh Thán đã từng chơi loại đạn cao su mềm này, đây là món đồ chơi được trẻ em yêu thích và Tiêu Viễn cũng có một cái.
Trịnh Thán nhìn thấy một vài thanh niên ngồi trên lan can và trông có vẻ đã uống quà nhiều khi cậu nghiêng đầu nhìn sang. Có lẽ bọn họ nhất thời nổi hứng thú và giơ súng đồ chơi lên bắn khi nhìn thấy một con mèo ở ven đường.
Bọn họ thường thích chơi các game bắn súng, đã chơi qua các trò chơi như bắn đạn cao su, bắn súng sơn ngoài trời, .v.v ... Khẩu súng đồ chơi trên tay hiện tại là phần thưởng mà bọn họ giành được từ trò chơi bắn súng trong câu lạc bộ. Mặc dù loại đồ chơi trẻ em này trông không thuận mắt lắm, nhưng bọn họ vẫn có thể dùng nó để giết thời gian khi buồn chán. Hơn nữa, bọn họ rất tự tin vào kỹ năng bắn súng của mình cho dù bản thân đã uống rượu. Lúc đầu họ vốn tưởng rằng mình sẽ được nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, nhưng không ngờ tới con mèo kia lại có thể né tránh được.
Vì vậy, bọn họ rất phấn khích và một số đứng dậy đi đến chỗ Trịnh Thán.
Mẹ nó!
Trịnh Thán thầm mắng chửi trong lòng, thật xui xẻo!
Một số thanh niên bên đó cầm sún đồ chơi, la hét như những tên điên, đuổi theo Trịnh Thán và bắn ra hết viên đạn cao su này đến viên đạn cao su khác.
Trịnh Thán không muốn chạy quá xa và còn muốn đợi chuyến xe buýt cuối cùng kia, nhưng mấy tên điên phía sau cứ bám sát. Trịnh Thán vừa chạy vừa quan sát xung quanh xem có chỗ tốt ào để trốn hay không.
Ở góc ngoặt có một xe tải nhỏ đang đỗ, cửa khoang hành lý phía đuôi mở ra, Trịnh Thán lập tức nhảy vào và tìm chỗ trốn.
Tài xế xe van chống tay dựa vào cửa sổ xe, ngón tay kẹp điếu thuốc, nói chuyện với người đứng ngoài xe và hoàn toàn không chú ý trên xe mình đã có thêm một con mèo.
Trong xe van không có ai khác ngoài tài xế, trên ghế có một ít hàng hóa. Đồ gia dụng nhỏ như Tivi màu, một số đồ chất đống ở khu vực hành lý. Đằng sau là những nhu yếu phẩm hàng ngày, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm, .v.v ... Trịnh Thán nấp ở phía sau đống hàng hóa này và nhìn đám thanh niên điên cuồng kia chạy đến ở bên ngoài qua khe hở.
"Con mèo kia đi đâu rồi?" Một thanh niên trong đó vừa nói vừa gãi đầu.
Xung quanh đây có một số cửa hàng tạp hóa, sau khi rẽ vào góc đường, ngoại trừ cây cối hai bên đường, thì không có bồn hoa và bụi cây thấp nào khác.
"Chẳng lẽ nó trèo lên cây rồi?" Một thanh niên khác vừa nói vừa nhìn cây cối xung quanh.
Người đầu tiên nổ súng bắn vào Trịnh Thán đi về phía xe van kia sau khi đảo mắt liếc nhìn xung quanh.
Trịnh Thán rụt lại, cúi người xuống và cố gắng hết sức che giấu bẩn thân.
Khi thanh niên kia đi đến càng ngày càng gần, một người khác đi ra phía sau xe van. Người này là người vừa mới nói chuyện với tài xế xe van, hắn giơ tay lên và kéo mạnh cửa khoang hành lý xuống.
'Rầm!'
Cửa khoang hành lý đóng lại.
Trịnh Thán: "..."
Khi quay đầu lại nhìn, tài xế đã hút thuốc xong, đóng cửa sổ lại. Kế hoạch chạy ra khỏi từ cửa sổ xe của Trịnh Thán cũng không thành công.
Đậu má!
'Thời vận chẳng đều nhau, đường đời nhiều ngang trái!'
[Thời vận bất tề, mệnh đồ đa suyễn (时运不济, 命途多舛): Thời vận chẳng đều nhau, đường đời nhiều ngang trái. ]
Nhiều mỹ nhân hơn nữa cũng không đủ để xoa dịu 'con lạc đà Alpaca' đang phi nước đại trong lòng Trịnh Thán vào lúc này.
[con lạc đà Alpaca (羊驼驼): đồng âm với 'Fuck you' trong tiếng Quan Thoại ]
Bây giờ Trịnh Thán đột nhiên muốn hét lên: Cái định mệnh, thả ông đây ra!
Thế nhưng, đáp lại Trịnh Thán là tiếng động cơ.
Giống như có một bàn tay vô hình cưỡng chế tách bạn ra khi đến gần mục tiêu.
Không thể chống lại được.
Hai lần rõ ràng đến gần như vậy, nhưng kết quả nhận được đều giống nhau.
Là ý trời sao?
Trịnh Thán không biết.
Tài xế trong xe bật một số bài nhạc vàng hoài cổ, trong đó có một số bài mà trước đây Trịnh Thán thường nghe do con chim đê tiện 'Tướng Quân' kia hát và cộng với tâm trạng phức tạp của bản thân lúc này khiến cho cậu chỉ muốn đập đầu vào tường.
Nơi này không có tường, Trịnh Thán đập vào ghế sau.
Tiếng nhạc trong xe quá to, tài xế cũng không nghe thấy được âm thanh khác thường phía sau. Hắn vẫn ngâm nga hát theo trong lúc say sưa.
Một lúc sau, điện thoại di động của tài xế reo lên. Hắn vặn nhạc nhỏ xuống và nghe điện thoại.
Trịnh Thán rất muốn nói rằng nói chuyện điện thoại khi lái xe rất nguy hiểm, nhưng trước đây cậu cũng thường xuyên làm loại chuyện này và thậm chí uống rượu khi lái xe là chuyện rất bình thường. Trịnh Thán thực sự cảm thấy mình rất may mắn khi bản thân có thể lớn lên an toàn như vậy.
"... Được... Tôi sẽ gọi điện cho anh ta sau... Ừm, tôi biết cách gọi số điện thoại cố định... Đúng rồi, mã vùng thủ đô bên kia là gì... 010... Được... Tôi biết rồi..."
Tài xế vui vẻ nói chuyện điện thoại, nhưng Trịnh Thán lại cảm thấy như bị chìm xuống vũng bùn và sau đó bị sét đánh.
Mã vùng?
Đậu má, lần trước gọi điện thoại không thêm mã vùng!
Còn về số điện thoại di động, có vẻ như bạn cầ thêm số 0 khi thực hiện cuộc gọi đường dài đến các tỉnh thành khác?
Trịnh Thán, mày đúng là ngu như lợn!
Đã rất lâu không chạm vào điện thoại di động, ngay cả những kiến thức cơ bản này cũng không nhớ!
Trịnh Thán hận không thể tự tát bản thân mấy cái thật mạnh, não lại chập mạch vào thời điểm quan trọng! Cậu thực sự không ngờ tới lúc đó mình lại chập mạch. Cơ hội trong tầm tay cứ như vậy trôi vụt mất, mọi đau khổ đều trở nên vô ích. Tình hình hiện tại lại càng khó lường hơn.
Nếu ba Tiêu biết được điều này, ông chắc chắn sẽ tự trách bản thân vì đã không dạy mèo nhà mình cách gọi điện thoại đường dài.
Trịnh Thán nằm trên một thùng các tông, nghĩ lại lúc ấy đầu óc mình thực sự không tỉnh táo lắm và không rất lý trí khi gọi điện thoại. Đó chắc chắn là do tác dụng phụ của thuốc, ừm, nhà mạng viễn thông cũng có lỗi nữa! Cho dù không thể nhận dạng được số vùng khác, ít nhất mấy người phải đưa ra một vài gợi ý nhắc nhở chứ!
Bất kể như thế nào, cơ hội đã bỏ lỡ là bỏ lỡ.
Bây giờ mình phải làm gì đây?
Trịnh Thán chán nản thất vọng.
Nếu không đánh ngất tài xế và nhảy ra khỏi xe thì sao?
Trịnh Thán nhìn đèn đường nhấp nháy ngoài cửa xe, ước tính tốc độ của ô tô và nhìn xe cộ đi tới đi lui bên ngoài. Mức độ nguy hiểm không hề nhỏ và bất cẩn một chút là có thể gây ra tai nạn xe cộ.
Thôi kệ, mình lại tìm cơ hội gọi điện thoại khi đến nhà tài xế. Nếu bản thân đã tìm ra được điểm then chốt, cậu không sợ không giải quyết được vấn đề.
Trịnh Thán vẫn giữ thái độ lạc quan và lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo.
Tuy nhiên, Trịnh Thán đã nhân cơ hội tài xế đang vận chuyển hàng hóa khi xe dừng lại và thoát ra khỏi xe van. Cậu choáng váng trước khung cảnh rừng cây và cánh đồng lấp đầy tầm mắt của mình.
Đây là chỗ quái nào thế này!