Strange Life of a Cat

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

11 88

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

32 374

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

131 3003

Tập 02 Web Novel - Chương 53: Thoát khỏi 'hang quỷ'

Chương 53: Thoát khỏi 'hang quỷ'

Trịnh Thán bị đánh thức bởi tiếng mèo kêu và sự rung lắc dữ dội.

Tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Trịnh Thán vẫn có cảm giác mơ hồ và không biết mình đang ở đâu khi cậu vừa mới mở mắt ra.

Dưới cơ thể không phải là ghế sofa mềm mại của gia đình Tiêu, xung quanh đều là hơi thở xa lạ, trong không khí lan tỏa yếu tố sợ hãi và lo lắng. Tiếng la hét chửi bới của người xen lẫn tiếng mèo kêu khiến cho Trịnh Thán đau hết cả đầu.

'Bang!'

Từng cái lồng nhốt mèo được đặt lên kệ.

Trịnh Thán bị những con mèo khác trong cùng một chuồng giẫm đạp nhiều lần.

Lần này cậu thực sự tỉnh táo.

Cậu mở mắt ra nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ đầy mùi hôi thối và mùi máu. Trịnh Thán có thể nhìn thấy một số lồng sắt được đặt trên kệ đối diện và một số lồng nhốt mèo đơn giản làm bằng ván gỗ với đinh tre.

Tai giật giật, Trịnh Thán còn nghe thấy được tiếng chó sủa nhà bên cạnh. Chó sủa dữ dội hơn cả mèo kêu.

Sau khi cảm thán thở dài, Trịnh Thán cảm thấy toàn thân hơi mềm nhũn, nhưng cậu vẫn có thể đứng dậy và di chuyển một chút.

Những con mèo khác trong cùng một lồng đều rất khỏe mạnh, một số trong đó là giống mèo quý, lông khá sạch sẽ và sáng bóng, một vài con trong số chúng còn đeo vòng cổ và thẻ thú cưng ở cổ. Tất cả đều bán được với giá khá cao.

Khi Trịnh Thán tỉnh lại, những con mèo khác trong lồng không để ý đến cậu. Đặc biệt là những con mèo nhà đã được nuôi vài năm và đã phát triển trí thông minh ở mức độ nhất định, lúc này chúng dường như cũng cảm giác được thứ đang chờ đợi mình là cái gì.

Bên ngoài căn phòng này là một quán ăn, cả con phố đầy rẫy những quán ăn kiểu này.

Tuy nhiên, cho dù đám mèo có trí thông minh, thì chúng vẫn không bằng con người. Mặc dù bản thân biết có nguy hiểm, nhưng chúng không thể nghĩ ra được cách để tự cứu bản thân và chỉ có thể kêu mà thôi. Có lẽ chúng vẫn mang theo tâm lý may mắn và hi vọng chủ nhân mình có thể nghe thấy được.

Trịnh Thán nhìn sơ qua một chút, phát hiện hầu hết bên trong những cái lồng tre nhốt mèo này đều không phải là mèo hoang. Mặc dù lông của chúng khá bẩn và trên cổ cũng không có mấy thứ như vòng cổ hay thẻ tên cho mèo, nhưng ánh mắt của mèo hoang và mèo nhà không giống nhau. Trịnh Thán có thể nhìn ra được điều đó.

Khi nhìn lại những cái lồng, điều đáng mừng là khóa của chúng đều không phức tạp và không phải cái loại khóa đồng nhỏ cần có chìa khóa. Dù sao, lồng rất nhiều, mỗi lồng dùng khóa sắt lớn hay khóa đồng nhỏ đều rất phiền phức. Những cái lồng bằng tre hay gỗ cũng có chốt khóa.

Một vài con mèo duỗi móng vuốt ra để kéo khóa lồng, nhưng dù sao chỉ số thông minh (IQ) của chúng không cao và không phải con nào cũng được huấn luyện đặc biệt giống như Đại Bàn. Cho dù gạt đẩy đến mấy đi chăng nữa, chúng vẫn không thể mở được lồng. Đây không phải gạt đẩy cửa sổ nhà mình. Hơn nữa, bạn phải tốn một chút sức lực để di chuyển những cái chốt này và chốt rất chặt, cho nên mèo bình thường không thể mở ra được.

Đối với Trịnh Thán, việc này không tốn sức và rất dễ dàng, nhưng cậu lại không biết những con buôn ở bên ngoài kia sẽ vào lúc nào. Nói một cách logic, bọn họ vừa mới kiểm kê và tạm thời sẽ không vào xem xét, nhưng dù sao Trịnh Thán vẫn phải cẩn thận một chút bởi vì việc này liên quan đến cái mạng nhỏ của cậu.

Trong này cũng không lắp camera, điều này cũng đúng thôi, ở cái nơi tồi tàn như thế này, đám người đó sao dám bỏ tiền lắp camera an ninh cơ chứ?

Trịnh Thán vểnh tai và tập trung lắng nghe. Có tiếng bước chân đi qua đi lại ở cửa và còn có tiếng người. Trịnh Thán cảm thấy âm thanh đó có vẻ quen quen và cậu đã từng nghe thấy giọng nói này khi bản thân đang hôn mê mơ mơ màng màng.

Khi tiếng bước chân xa dần, Trịnh Thán mới đẩy con mèo đang dùng móng vuốt vung vẩy ở gần cửa lồng ra. Tính tình của con mèo kia hung dữ nóng nảy và nhe răng gầm gừ với Trịnh Thán. Sau khi bị Trịnh Thát tát một cái, mặc dù con mèo kia không muốn lắm, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn tránh ra. 

Trịnh Thán bước đến cửa lồng, nhìn chốt sắt to bằng ngón tay út của người trưởng thành và xoay một góc mới rút ra được.

Khi tay duỗi ra khỏi lồng và chạm vào chốt sắt kia, cậu cong lòng bàn tay, móc móng vuốt vào tay cầm di động của chốt sắt, xoay 90 độ và kéo sang trái.

Bởi vì Trịnh Thán vừa mới tát con mèo chặn cửa lồng, cho nên những con mèo khác trong lồng đều giữ một cách khoảng cách với cậu. Vì vậy, Trịnh Thán đẩy cửa lồng ra và lẻn ra sau khi kéo chốt ra. Cậu đóng cái lồng lại trước khi những con mèo khác chen chúc lao đến.

Không phải là Trịnh Thán không muốn cứu chúng, mà là bây giờ cậu cần quan sát tình hình xung quanh trước. Trịnh Thán sợ mình sẽ 'rút dây động rừng' và làm hỏng mất cơ hội chạy thoát thân của mình sau khi thả những tên chết tiệt kia ra.

Sau khi thấy Trịnh Thán đi ra, đám mèo trong lồng lại bắt đầu kêu lên 'meo meo' một lượt mới. Vài con mèo cũng duỗi móng vuốt ra để gạt chốt sắt, nhưng tất cả đều tốn công vô ích mà thôi.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Trịnh Thán nhìn xung quanh, chạy đến mép cửa, nhảy bật lên và quay khóa cửa, nhưng cửa khóa. Hiển nhiên là việc cố gắng thoát ra bằng cửa là điều không thể.

Ngoại trừ cửa ra vào, trong căn phòng nhỏ này còn có một cửa sổ loại hai cánh. Khung cửa sổ bằng gỗ, hơi rạn nứt, lớp sơn bị bong tróc nghiêm trọng đến mức không còn nhận ra được màu sắc ban đầu. Cửa sổ đóng chặt, cài chốt trông có vẻ đã lâu không mở ra, các khe hở bám đầy bụi bẩn. Chốt cửa sổ rỉ sét, có vết bẩn trên kính và chỉ còn mỗi phần giữa của kính vẫn có thể nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài.

Trịnh Thán bước tới từ trên kệ và dựa vào cửa sổ để nhìn.

Ngoài cửa sổ là một con đường xi măng chật hẹp, nhà bên này với nhà bên kia đường xi măng quay lưng về phía nhau và chỉ có mặt sau thông ra con đường này. Trên đường xi măng đặt vài thùng rác to, chúng chất đầy rác. Mặc dù tất cả được bọc bằng túi nhựa, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một số mảnh vụn, nội tạng, v.v bị vứt bỏ lòi ra khỏi túi và nhiều ruồi bay lượn trên đó.

Cho dù bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Trịnh Thán vẫn không khỏi ớn lạnh khi thực sự nhìn thấy chúng.

Nếu bản thân vẫn chưa tỉnh lại, đợi thêm vài giờ nữa hoặc vài ngày nữa, liệu mình sẽ biến thành như vậy không? Chặt xác hoặc lột da lóc xương?

Nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm khái. Cho dù Trịnh Thán có rất nhiều nghi ngờ về việc mình bị bắt, nhưng lúc này cậu phải kìm nén cảm xúc và tập trung toàn bộ tinh lực vào việc chạy trốn.

Khi Trịnh Thán gạt chốt cửa sổ, bởi vì cửa sổ đã rất lâu chưa mở, chốt đã rỉ sét, lực cản lớn và bản thân còn chưa hồi phục lại hoàn toàn, cho nên cậu phải tốn khá nhiều sức lực mới mở được cửa sổ.

Lúc này là khoảng 2-3 giờ chiều, bầu trời âm u trông giống như sắp mưa và trên con đường xi măng không có một bóng người.

Trịnh Thán nhảy ra ngoài cửa sổ, vốn định đóng cửa lại để tránh bị người khác phát hiện điều khác thường, nhưng cậu vẫn để cửa mở và lát nữa còn phải quay lại để tránh rắc rối sau khi suy nghĩ lại. 

Phòng nhốt mèo nằm bên cạnh phòng nhốt chó. May mắn thay, cửa sổ phòng này mở để thông gió. Dù sao, chó không thể nhảy như mèo và cho dù được thả ra khỏi lồng, chúng cũng không thể trèo qua cửa sổ được.

Bên trong không có người, chỉ có tiếng chó sủa và cắn lẫn nhau trong lồng.

Trịnh Thán nhìn vào bên trong khi vừa mới đẩy cửa sổ ra. Ngay lúc đó, một con chó to ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ và nhìn thấy cậu.

"Gâu gâu gâu gâu gâu!"

Kêu cái gì mà kêu! Tai Trịnh Thán giật giật.

Chó và mèo hơi khác nhau. Một số lồng nhốt nhiều chó ở bên trong. Một số lồng có chó to hơn hung dữ hơn và mỗi con có một cái lồng riêng.

Từ giống chó cỡ nhỏ như chó Phốc sóc (Pomeranian), chó Bắc Kinh đến giống chó lớn hơn một chút như chó bản địa chó rừng lưng đen, loại nào cũng có.

[chó Phốc sóc/Pomeranian (博美犬) ]

[chó Bắc Kinh/chó Peking/Pekingese (京巴犬) ]

[chó bản địa/ chó vườn Trung Quốc (土狗/中华田园犬): ở đây ám chỉ nhóm chó có nguồn gốc từ Trung Quốc 

Nếu muốn mở lồng nhốt chó ra, việc này hơi khó thực hiện được.

Ngược lại, khóa không phải là vấn đề. Các lồng ở đây chủ yếu dùng kiểu khóa có chốt, một số dùng kiểu khóa cài và tất cả đều không khó mở.

[khóa cài/Bayonet lock (卡口式锁) ]

Vài con chó bản địa bị nhốt trong nhiều lồng thấp bé, thân lồng chật hẹp đến mức chúng không thể đứng dậy, không thể sủa to và trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng Trịnh Thán cũng không dám tùy tiện mở ra. Ai biết được liệu những con chó này có lao lên cắn cậu sau khi được thả ra hay không?

Vài con chó sủa lên vì vui sướng và trông ánh mắt đó giống như hận không thể xông lên cắn.

Nên làm gì đây?

Trịnh Thán nhìn xung quanh một chút và cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một thanh sắt mỏng đặt trên kệ. Đầu thanh sắt được mài nhọn, trên đó còn có vết máu. Bên cạnh còn có một ít dây thừng và dây thép mỏng.

Trịnh Thán tiến vào phòng, chó xung quanh khiến cho cậu cảm thấy lo lắng căng thẳng. Trên người nhiều con chó mang theo sát khí, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ. Có lẽ chúng đang nghĩ xem nên làm sao để cắn Trịnh Thán.

Trịnh Thán rút thanh sắt nhỏ ra, quấn sợi dây thép mỏng quanh thanh sắt để tạo thành một vòng dây thép. Sau đó, cậu cầm thanh sắt bằng hai chân trước, đứng thẳng và di chuyển bằng hai chân sau. Mặc dù nó hơi khó khăn, nhưng cậu chỉ cần di chuyển từ từ là được.

Trên nóc kệ đặt một ít đồ dùng để đập như gậy, côn và tất cả đều dính đầy máu. Trịnh Thán đi từng bước một trên đó và mùi máu tanh nồng nặc khiến cho cậu gần như muốn nôn mửa. Trịnh Thán đứng ở trên nóc kệ, ngay cả khi lồng được mở ra, thì đám chó kia cũng không thể làm gì được cậu bởi vì chúng không thể nhảy cao như vậy được.

Trịnh Thán hạ thanh sắt mỏng xuống chốt lồng, móc vòng thép vào chốt. Cậu nhấc thanh sắt lên, xoay chốt và sau đó kéo sang một bên.

Với một tiếng 'két' , cửa lồng mở ra, mấy con chó con chạy ra và chạy tán loạn khắp nơi tìm lối ra.

Trịnh Thán phớt lờ chúng và tiếp tục mở lồng. Loại khóa cài này dễ xử lý, chỉ cần chọc vào và kéo vài lần là mở được. Ngoài trừ việc nhấc thanh sắt hơi tốn sức ra, Trịnh Thán đã trở nên thành thạo hơn và mở càng ngày càng nhanh hơn sau khi mở vài cái lồng.

Thế nhưng, nếu lúc này có người mở cửa bước vào, Trịnh Thán sẽ ném đồ chuồn đi, 'muôn việc chạy trốn đứng đầu'.

Sau khi mở hết lồng ra, Trịnh Thán không ở lại nữa. Tiếng chó sủa quá ầm ĩ, một số con chó hung dữ hơn đang có dấu hiệu phát điên và động tĩnh ở đây hiển nhiên rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

Sau khi trèo cửa sổ ra ngoài, Trịnh Thán lại đến căn phòng nhốt mèo, mở từng cái lồng nhốt mèo ra. Cửa sổ mở và tất cả mèo đều trốn thoát qua cửa sổ đó.

Khi mở xong cái lồng cuối cùng, Trịnh Thán nghe thấy tiếng ai đó la hét ầm ĩ ở bên ngoài. Hiển nhiên là đám mèo chạy trốn ở bên ngoài đã bị phát hiện.

Trịnh Thán lao ra khỏi cửa sổ, xung quanh không có đường tắt để cậu có thể trốn thoát ngay lập tức. Cho dù mấy hộ gia đình xung quanh không mở quán ăn, thì bọn họ cũng sẽ không 'hạ thủ lưu tình' đối với lũ mèo. Trịnh Thán không dám trốn ở đây, mà cố gắng trốn càng xa càng tốt và trong đâu chỉ có một giọng nói: Chạy ra khỏi con đường này, chạy ra khỏi khu vực mà biển hiệu 'Quán thịt thỏ/thịt chó/thịt mèo XX' , 'Lẩu XX' treo ở khắp nơi.

Trong khi Trịnh Thán bận rộn chạy trốn, thanh niên bắt được cậu đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng 50 tuổi.

"Chú Can, lần này cháu kiếm được nhiều lắm." Thanh niên đưa một điếu thuốc cho đối phương và nói.

Người đàn ông được gọi là 'Chú Can' nhận lấy điếu thuốc, châm lửa, hút hai hơi và nói: "Nhỏ nhặt không đáng kể, không thú vị."

Chú Can khá nổi tiếng ở vùng này, là một trong những người bắt chó trộm mèo sớm nhất và làm giàu từ việc này. Vài thanh niên cũng học được kỹ năng kiếm tiền từ chú Can. Dĩ nhiên, học chắc chắn không miễn phí, phải biếu quà.

Thanh niên này cũng học theo chú Can, bao gồm cả việc sử dụng súng gây mê. Hắn theo chú Can đi bẫy chó vài lần, kỹ thuật khá thành thạo. Ban đầu hắn học những cái này rất nhanh, mấy năm nay đã làm được khá nhiều vụ và kiếm được không ít tiền. Hắn từng rơi vào cảnh tũng quẫn trong một khoảng thời gian bởi vì dịch SARS năm ngoái, nhưng bây giờ hắn đã dần dần khôi phục và bận rộn kiếm tiền.

"Bây giờ mày có thể kiếm ít nhất khoảng mười vạn tệ một năm nhỉ?" Chú Can nói. Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng nó lại là câu khẳng định. Ông rất am hiểu ở phương diện này.

Thanh niên mỉm cười, không trực tiếp trả lời, mà lấy ra một thứ gì đó cho chú Can xem.

"Súng gây mê?" Chú Can thản nhiên nhìn. "Tạm được, nhưng cái này quá nhỏ, không thú vị, cầm không có cảm giác. Loại ống tiêm này cũng không dễ kiếm đâu... Dựa vào liều lượng của mũi tiêm này, mày bẫy chó hay bẫy người vậy?"

Thanh niên cười nói: "Bẫy mèo."

Chú Can nhíu mày. "Có bản lãnh, lại dùng cái này để bẫy mèo!"

Giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường. Chú Can luôn cảm thấy mèo là loài động vật ngu ngốc muốn chết đi được, bản tính tò mò săn mồi cũng có thể hại chết chính mình, cho nên mèo rất dễ bắt.

Thanh niên không để ý đến lời mỉa mai của chú Can. "Con mèo kia không dễ bắt, không dễ cắn câu. Nếu không phải vội vàng quay về, cháu đã không dùng đến cái này. Lần này cháu đi theo chú đến vài thành phố miền Trung, cháu cũng kiếm được khẩu súng gây mê này và một con dao BMQ để nghịch."

Thanh niên nói nửa thật nửa giả. Rốt cuộc hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền từ vụ trước đó, hắn không nói một lời nào. Nếu nói ra, hắn sẽ buộc phải biếu tặng một ít.

Chú Can 'hừ hừ' hai lần, không coi lời của thanh niên kia là thật, dừng một lúc và nói: "Ngày mai tao phải ra ngoài một chuyến, mày có hứng thú làm một vụ không?"

"Đi đâu?" Thanh niên hỏi.

Chú Can chỉ về phía Tây.

Thanh niên im lặng. Mặc dù hắn bắt chó trộm mèo, đôi khi nhận việc qua trung gian, đã từng bẫy người, nhưng... Hắn thực sự chưa bao giờ làm việc săn trộm này.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, thanh niên ném tàn thuốc xuống đất và dùng mũi giày giẫm nát.

"Được! Lần này cháu sẽ đi cùng với chú Can để mở mang thêm kiến thức!"

Vừa dứt lời, hắn nghe thấy người phục vụ vội vàng lao ra từ cửa hàng bên kia và cánh tay đầy máu.

"Chó xổng rồi! Mèo cũng xổng mất rồi!!"

Ngoài việc mở một quán ăn, bọn họ cũng kinh doanh buôn bán. Mới vừa rồi có người muốn mua chó, cho nên người phục vụ đã dẫn người kia đi xem chó. Trước khi đến gần nhà kho bên kia, hắn đã nghe thấy có người kêu mèo nhà ai bỏ chạy và trong lòng còn thầm vui mừng, nhưng hắn đã nghe thấy tiếng chó sủa có cái gì đó không đúng và trở nên thấp thỏm khi bước đến cửa. Khi mở cửa ra, hắn đã nhìn thấy một con chó to lao thẳng về phía mình, nếu phản ứng không nhanh, có lẽ cánh tay này của hắn đã bị tàn phế luôn rồi.

Khi nghe được thấy lời của người phục vụ, tim của thanh niên kia đập 'thình thịch' và hắn vội vàng chạy qua đó xem tình hình. Sau khi đi được hai bước, hắn quay lại nhìn chú Can. Hắn đã nhìn thấy chú Can lôi ra dụng cụ bắt chó từ trong xe chở hàng của ông già đó trước khi nói được câu nào.

"Đi thôi, đúng lúc đang ngứa tay, tao giúp bọn mày một tay. Đám súc sinh đó thật không biết điều." Chú Can nói một cách tùy ý, nhưng ông ta lại lộ ra sát ý điên cuồng và tàn nhẫn.

Trịnh Thán không biết quán ăn bên kia đang xảy ra chuyện gì và chỉ biết chạy trốn. Nhưng trước đó mở lồng tốn quá nhiều sức và tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cho nên một cơn mệt mỏi và ngất xỉu đột nhiên ập đến vào lúc này.

'Họa vô đơn chí'.

[Họa vô đơn chí (祸不单行): họa đến dồn dập ]

Những người phía sau cậu đi xe máy, lái ô tô, bắt được rất nhiều chó mèo chạy trốn dọc đường. Không chỉ quán ăn đó, những người khác trên đường cũng tham gia hành động.

Tiếng chó sủa thảm thiết, tiếng đập của gậy gộc kích thích màng nhĩ của Trịnh Thán.

Bây giờ, Trịnh Thán chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi con phố này. Nơi giống như 'hang quỷ' này, nhưng chân tay không còn nghe theo điều khiển, nhịp tim cũng không đều. Trước khi nằm xuống, Trịnh Thán gần như bò đến một góc.

Lúc này Trịnh Thán đã ra ngoài đường, nhưng trong lòng cậu muốn mắng chửi Ông Trời mà không được khi nghe thấy tiếng bước chân của những người chạy đến kia. Sau khi hít thở sâu vài lần và hồi phục lại một chút, cậu định chui vào đống rác ở góc đường để trốn một lúc. Mặc dù bản thân cực kỳ không muốn, nhưng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Ngay khi cậu chuẩn bị bò dậy và chui vào đống rác, một bóng người màu trắng xuất hiện ở góc phố.

Một số thanh niên cầm lưới dệt, bao tải, gậy sắt,... trong tay để bắt những con chó con mèo chạy trốn kia. Trên con phố này, không ai chuyên nuôi chó mèo cảnh, cho nên chỉ cần nhìn thấy chó mèo là bắt hoặc trực tiếp đánh một gậy, sống hay chết không quan trọng.

Khi đi qua góc đường, vài thanh niên nhìn thấy một con chó núi Pyrenees đang ngồi xổm gần bãi rác cách đó không xa. Mặc dù họ cứ thấy chó là bắt, nhưng bọn họ lại không dám động vào con này. Đó là một khuôn mặt quen thuộc, được con trai của một ông chủ lớn nuôi, họ sống ở gần đây, mà không phải ở trên con phố của bọn họ.

[Chó núi Pyrenees/Great Pyrenees/Pyrenean Mountain Dog/Chó gấu (大白熊): là một giống chó chăn cừu có xuất xứ từ Pháp và Tây Ban Nha nhưng có nguồn gốc từ vùng Kuvasz của Hungary và vùng Maremmano-Abruzzese. Chúng còn có nhiều tên khác như chó gấu. ]

Sau khi nhìn con chó núi Pyrenees đang ngồi xổm ở đó nhe răng nhìn vào bọn họ. Tên này luôn tỏ thái độ không tốt với tất cả mọi người trên con phố này và mấy thanh niên cũng chỉ nhanh chóng rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một cô gái khoảng 17-18 tuổi đi xe đạp đi ngang qua và vẫy tay về phía bên này. "Úc Kiến, đi thôi!"

"Gâu!"

Chó núi Pyrenees đáp lại, nhìn Trịnh Thán được che chắn bên trong và chạy lon ton đuổi theo.

Cảm giác tê dại chỉ xuất hiện trong chốc lát và chân tay của Trịnh Thán đã bắt đầu lấy lại được cảm giác sau khi cậu nghỉ ngơi được một lúc. Có lẽ là do tác dụng của thuốc hoặc là tác dụng phụ sau khi dùng thuốc, nhưng bây giờ cậu thực sự cảm thấy tốt hơn nhiều.

Sau khi suy nghĩ xong, Trịnh Thán nhìn con chó núi Pyrenees đang chạy xa dần và cũng đuổi theo. Bây giờ, cậu rất mệt mỏi và cần một nơi để dừng chân nghỉ ngơi. Người nuôi chó trong nhà chắc hẳn không ăn thịt chó đâu nhỉ? Chắc hẳn không ăn thịt mèo đâu nhỉ? Dù sao, nó cũng an toàn hơn những người xung quanh đây rất nhiều, chỉ cần cố gắng hết sức không bị chủ nhà phát hiện là được.