Strange Life of a Cat

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

11 88

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

32 374

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

131 3003

Tập 02 Web Novel - Chương 51: Kẻ gian trộm mèo

Chương 51: Kẻ gian trộm mèo

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiêu Viễn ngừng làm bài tập nghe viết chính tả giữa chừng, cậu và những người khác đều nghĩ đến chuyện ăn trộm lần trước khi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động lớn như vậy. Sau khi đặt bút xuống, cậu nhìn xung quanh và phát hiện mèo nhà mình vẫn chưa trở về.

Ba Tiêu đặt quyển sách Ngữ Văn lớp 6 tiểu học trong tay xuống và bước đến cửa sổ xem một chút. Một số thanh niên trung niên lần lượt bước ra từ mấy khu nhà xung quanh. Một số trẻ em tò mò dựa vào cửa sổ nhà mình hoặc ban công để nhìn ra ngoài và nhanh chóng bị phụ huynh nhà mình kéo vào trong nhà.

"Ngồi xuống!" Ba Tiêu bước đến gọi Tiêu Viễn dựa vào cửa sổ, lấy điện thoại ra để hỏi những người khác và cũng gọi điện thoại cho bà già ở tầng 1. Dù sao, người ở tầng 1 biết thông tin nhanh hơn một chút.

Sau khi cúp điện thoại, ba Tiêu suy nghĩ một chút, bước ra khỏi phòng Tiêu Viễn, mở cửa nhà ra, đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa của Khuất Hướng Dương nhà đối diện và nhìn về phía bên này.

"Ồ, Tiêu ca, anh cũng nghe thấy sao..."

"Tiểu Khuất, cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang định đi tìm cậu!"

Một phút sau.

Khuất Hướng Dương ngồi trên ghế sofa nhà Tiêu, phó giáo sư Tiêu đã bảo hắn ở lại đây để mắt đến bọn trẻ giúp ông trong khi bản thân nhanh chóng xuống lầu.

Tiếng động ở đại viện khu thân phân phía Đông thực sự quá lớn, quá trình từ yên tĩnh đến ồn ào quá ngắn ngủi, tên bắt mèo cũng không ngờ tới sự việc sẽ phát triển thành như thế này. Bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy khi bắt mèo ở một số khu dân cư trước đây.

Sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu ầm ĩ từ cây hoa quế, kẻ bắt mèo lập tức trèo tường và leo xuống chạy về phía cái lồng. Hắn cũng không dám trì hoãn và đã nghe thấy tiếng chó sủa về phía bên này.

Với một cú nhảy đẹp mắt, người kia băng qua hàng cây đỗ quyên, không hề giảm tốc và trực tiếp khom người lao thẳng về phía dưới tàng cây hoa quế. Thế nhưng, bốn móng vuốt mèo đã cào tới trước khi hắn nhìn thấy cái lồng đang ở đâu.

Đại Bàn không dùng móng vuốt, nhưng móng rất đáng sợ ngay khi nó được vung ra. Mặc dù lực không mạnh bằng Trịnh Thán, nhưng cú cào đủ tàn nhẫn, đủ sắc bén và chỗ cào đều sát mắt. Nếu nó khỏe hơn hoặc móng vuốt dài hơn, có lẽ mắt của tên bắt mèo này sẽ mù luôn.

Cho dù hắn không bị mù, nhưng từ lông mày đến mắt rồi đến mũi đều có những vết máu rất sâu và máu gần như lập tức tràn ra từ vết cào.

Đại Bàn không nghĩ đến việc liệu mình làm đối phương mù hay bản thân phải gánh chịu một số hậu quả nhất định nếu cào quá nghiêm trọng. Sự huấn luyện mà nó nhận được là phải cố hết sức chống trả khi gặp nguy hiểm. Còn về rắc rối sau này, sẽ có người giải quyết giúp nó.

Bên Trịnh Thán cũng như thế, cậu cào cùng vị trí với Đại Bàn. Bởi vì bản thân đã kiểm soát lực cào, cho nên nó chỉ gây tổn thương tạm thời cho mắt và làm suy giảm thị lực của người kia. Thế nhưng, Trịnh Thán cũng không dễ dàng tha cho người kia, vết thương do cào của cậu dài hơn rất nhiều so với của Đại Bàn, nó gần đến cổ và cậu nhân cơ hội đá vào hai chân đối phương trong khi lao lên. Trịnh Thán dùng nhiều lực hơn một chút so với một con mèo bình thường, mà không dùng toàn lực, bởi vì cậu không muốn để lộ quá nhiều.

"A—— " 

Một tiếng hét thảm và không to lắm, nhưng nó rõ ràng phát ra từ nỗi đau không thể kìm nén được.

Người kia che mặt, lao đi với tốc độ quá nhanh đến mức chân không kịp dừng lại và đâm thẳng vào một cây hoa quế.

Sau một đòn công kích thành công, Đại Bàn nhanh chóng cách xa, quan sát từ khoảng cách 10 mét và không đến gần.

Trịnh Thán lại không né tránh, nhìn thấy tên bắt mèo hoang mang rối loạn đứng dậy, mà chẳng thèm lấy cái lồng và dự định chạy về phía tường sân. Cậu sẽ không cho phép tên này chuồn mất và cho dù bản thân không thể hạ gục được đối phương, nhưng cậu vẫn còn những cách khác.

Có lẽ mắt của người kia đã bị thương. Trong môi trường tối tăm, hắn không nhìn thấy rõ xung quanh, va vào mấy cái cây và vẫn không thể xoay người trốn thoát.

Khi nhìn thấy người kia quay lưng về phía mình, Trịnh Thán lao đến, nhảy lên và túm lấy quần của đối phương.

Tụt!

Thật đáng tiếc, tên này mặc quần jean và còn đeo thắt lưng. Trịnh Thán không thể tụt quần hắn xuống.

Người kia cảm nhận được đùi bị cào, nhưng bản thân không nhìn kỹ. Hắn xoay người và ra sức đạp, nhưng không đạp trúng con mèo và bản thân vấp vào cành cây dưới chân rồi ngã ngửa ra sau.

Tên bắt mèo không ngờ tới lần này bắt mèo sẽ biến thành như thế này. Mèo chưa chui vào lồng, nó còn to gan cào người. Không phải mèo nhà khá hiền lành sao? Tính cách của hầu hết mèo mà hắn bắt được trong một số tiểu khu trước đây đều không to gan như vậy. Con mèo mà bản thân đối mặt hiện tại, nó vẫn không buông tha sau khi cào lần thứ nhất và tiếp tục cào lần thứ hai. Nếu mặc quần thể thao, có lẽ quần của hắn đã bị tụt xuống rồi.

Thế nhưng, tình huống hiện tại cũng không cho phép tên bắt mèo suy nghĩ quá nhiều và hắn phải nhanh chóng tẩu thoát.

Tuy nhiên, hắn đã cảm thấy mông đau nhức trước khi xoay người bò dậy.

Đại Bàn với Trịnh Thán ngồi xổm ở bên cạnh và tai đồng loạt giật giật.

Ngưu Tráng Tráng, hãy cho hắn biết mùi đi!

Tên chết tiệt Ngưu Tráng Tráng này đã từng cắn người và có 'huyết tính'. Lần này cũng như thế, nó không hề cân nhắc xem liệu việc đó có nguy hiểm hay không và cứ lao lên là cắn một phát.

[huyết tính (血性): Tính sốt sắng làm việc nghĩa. ]

Lần này, Ngưu Tráng Tráng không cắn bắp chân, không rõ lần này nó cảm thấy miệng của mình càng ngày càng to hơn hay nguyên nhân nào khác, mà đổi thành cắn mông.

Nếu Ngưu Tráng Tráng đã đến, Tiểu Hoa và Sahara cũng sẽ đến ngay thôi.

Tiểu Hoa không cắn người, nhưng nó có thể cắn những thứ khác. Khi nhìn thấy đồng đội cắn, nó cũng tìm thứ gì đó để cắn.

Tên bắt mèo mặc một bộ đồ có mũ trùm đầu, cho nên Tiểu Hoa cắn mũ trùm đầu trên bộ đồ rồi kéo về phía sau. Nó vừa kéo vừa quay đầu theo tư thế giằng xé và còn phát ra tiếng gầm gừ 'gừ gừ' trầm thấp.

Tiểu Hoa vốn chỉ vui đùa một chút và thường này nó chơi đùa đều như thế cả, nhưng tên bắt mèo giơ tay lên đánh vào con chó to bởi vì mũ trùm đầu bị cắn xé.

Tuy nhiên, cú đánh này đã khơi dậy cơn giận dữ của Tiểu Hoa và tính tình tốt không có nghĩa là sẽ không tức giận. Hơn nữa, bên cạnh nó còn có hai đồng đội để hâm nóng bầu không khí, cho nên nó dần dần trở nên nghiêm túc hơn, gia tăng sức mạnh và động tác kéo xé trở nên dữ dội hơn trước rất nhiều.

Tên bắt mèo bị kéo từ bên này sang bên kia theo sự giằng xé của Tiểu Hoa, hắn vốn dĩ hơi chóng mặt, lại càng chóng mặt hơn.

Trịnh Thán nhớ lại bộ phim điện ảnh của thập niên nào đó mà mình từng xem, 《Chó điên Cujo》. Bộ phim đó khiến cho chó St. Bernard trở thành biểu tượng của nỗi kinh hoàng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Trịnh Thán lại nhìn tình huống bên kia. Điều buồn cười là Tiểu Hoa cắn và kéo mũ của người kia trong khi Sahara lại cắn và kéo ống quần của hắn ta, hai con chó kéo về hai hướng ngược nhau; Ngưu Tráng Tráng cắn ở giữa. Cậu buộc phải nói rằng tên bắt mèo này thực sự khá xui xẻo.

Vào giờ phút này, tên bắt mèo cảm thấy vô cùng tồi tệ, mặt vẫn còn đau rát, mông đang bị chó cắn, hai con chó đang nhìm chằm chằm vào mông với chân của hắn và đầu càng ngày càng choáng váng. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn không thèm tốn sức giằng co với con chó to kia nữa và thò tay vào túi lấy đồ.

Khi thò vào lấy đồ, không có gì cả.

Lại thò vào lấy đồ, vẫn không có gì cả.

Đổi sang túi khác và thò vào lấy đồ, nhưng vẫn không có gì cả!

Dao đâu rồi?!

Trịnh Thán biết đối phương đang tìm kiếm cái gì khi cậu nhìn hành động của hắn ta. Tuy nhiên, Trịnh Thán đã nhân cơ hội rút con dao từ trong túi tên bắt mèo ra và ném nó sang một bên để tránh cho việc tên này sử dụng dao để làm ba con chó bị thương khi hắn ta vừa mới ngã xuống và Ngưu Tráng Tráng xông lên cắn người.

Người ở đại viện bên kia cũng không hề chậm chạp và chạy đến rất nhanh. Người đầu tiên đến vẫn là đại thúc gác cổng và bảo vệ phụ trách khu vực này vẫn đến chậm hơn ông vài bước.

Đại thúc gác cổng nhanh chóng hành động sau khi nhận được cuộc gọi từ bà cụ. Ông bác này là một cựu chiến binh và đến đây để có thể sống cuộc đời nhàn nhã. Mặc dù họ hàng đã ra sức giúp ông bác có công việc này, nhưng chủ yếu là nể mặt bà cụ bởi vì con trai bà ấy cũng giúp thu xếp công việc, cho nên ông bác thường xuyên giúp bà cụ một chút.

Bà cụ gọi điện thoại giải thích rõ tình huống, hắn lập tức báo cho bảo vệ phía bên kia. Bản thân cũng ra đó cùng đèn pin với dùi cui và cũng không thể để cho các nhân viên với giảng viên trong đại viện đi mạo hiểm.

Thế nhưng, ông chú cũng bất lực sau khi đến. Ba con chó quá chú tâm, chúng rõ ràng đã bị chọc giận, cho nên lúc này ông tùy tiện xông lên chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Ông chú gãi đầu và nhìn hai con mèo ngồi xổm ở bên cạnh. "Tao phải làm gì đây?"

Trịnh Thán liếc nhìn hắn và sau đó bước đến lồng bắt mèo.

Ông chú gác cổng cầm đèn pin chiếu về hướng mà Trịnh Thán đang đi và nhanh chóng nhận ra mục đích của cái lồng kia. Hắn bước đến nhấc cái lồng ra, nhìn con chim sẻ không thể di chuyển trong đó, lại nhìn một số dấu vết trên lồng. Cái lồng này hiển nhiên đã nhốt không ít mèo.

"Ồ, to gan lắm, lại dám chạy đến đại viện khu thân nhân bẫy mèo!" Ông chú gác cổng vừa nói vừa nhìn về phía Đại Bản ngồi xổm bên đường như không liên quan gì đến việc này. Hắn lại nhìn tên bắt mèo bị ba con chó bắt nạt và bĩu môi.

Đến đây bẫy mèo, đây há không phải là tự tìm cái chết sao?

Cho dù pháp luật trong nước ở lĩnh vực này không hoàn thiện, nhưng nếu bị bắt thì nó chắc chắn sẽ không có khoan hồng, chưa kể nó còn dính dáng đến con Li Hoa mập kia.

[Mèo Dragon Li/Li Hua/Li Hoa (貍花貓/貍貓)): là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều. Giống mèo Dragon Li là giống mèo tự nhiên, dựa trên một giống bản địa tự nhiên ]

Một số người trong đại viện đến, dựa vào ánh sáng của đèn pin để xem xét tình hình. Họ cũng nghe gác cổng giải thích về công dụng của cái lồng, thậm chí không tiến lên giúp đỡ tên bắt mèo kia, mà chỉ đứng ở bên cạnh nhìn và nói chuyện với ông chú gác cổng một chút. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn lấy loại lồng bắt mèo này và trong lòng hơi tò mò.

"Loại trộm mèo như thế này thường ngủ vào ban ngày và bắt đầu trộm mèo vào khoảng 12 giờ đêm. Từ nửa đêm đến 5-6 giờ sáng, chúng có thể trộm 20 con mèo, không phải khoảng thời gian trước nghe nói rất nhiều người mất mèo sao? Tất cả là do những tên này làm. Nhưng thật kỳ lạ, kẻ này trông có vẻ là một tên trộm mèo lão luyện, lại dám đến đây trộm vào lúc 8-9 giờ nữa." Ông chú gác cổng vừa nói vừa lắc đầu.

Trịnh Thán đứng ở cách đó không xa lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ và cậu cũng muốn biết một vài thứ liên quan về phương diện này. Dù sao, Trịnh Thán không hề quan tâm chút nào đến những thứ này trước khi mình trở thành một con mèo, nhưng bây giờ bản thân cũng bất đắc dĩ và dù sao nó liên quan đến cái mạng nhỏ của cậu.

"Tất cả đều là mèo cưng bị trộm sao? Cho dù là để ăn thịt, bộ mấy nhà buôn đó không thể tự nuôi sao? Gà này, lợn này, không phải mấy con vật dùng để làm thực phẩm có nhà máy chuyên dụng để nuôi sao? Tại sao chúng lại muốn trộm mèo nhà?" Có một thanh niên hỏi.

Ông chú gác cổng cười nói. "Tự nuôi? Làm sao có thể chứ? Không nhanh và không tiết kiệm bằng trộm mèo. Mèo không giống như chó, chúng rất dễ bị bẫy. Hơn nữa, những tên bắt mèo này đều có kỹ năng thủ đoạn, chuyên nhắm vào mèo to, mèo nhỏ sẽ bỏ qua và đợi qua một năm rồi quay lại bắt. Dù sao, họ không cần phải tốn tiền nuôi mèo."

"Tôi khinh! Nếu là như vậy, những người đã vất vả cực nhỏ nuôi mèo lớn cũng giống như nuôi đám người này sao? Hơn nữa, không phải họ thường xuyên gặp được mèo hoang sao? Bắt mèo hoang cũng được mà, còn đi trộm mèo nhà nữa!" Một thanh niên khác thở dài nói.

"Mèo hoang chỉ có bấy nhiêu, nhu cầu trên thị trường rất lớn, cho nên đám người này đã để mắt đến những mèo cưng trong nhà. Hơn nữa, mèo nhà được chăm sóc rất tốt, không bị bệnh tật và giá bán sẽ cao hơn một chút. Thế nhưng, người mất mèo thật đáng thương."

Một giáo sư trung niên ở bên cạnh nói chen vào: "Đúng vây, người ta nuôi mèo lâu như vậy, cũng có tình cảm. Những người mất mèo kia có thể đau lòng rất lâu, không phải trước kia ai đó cũng thế sao, cả ngày chẳng màng đến ăn uống sau khi mất mèo sao."

[trà phạn bất tư (茶饭不思): chẳng màng đến ăn uống ]

Trịnh Thá cũng biết người mất mèo mà giáo sư trung niên nói đến, cung sống ở khu đại viện phía Đông, nhưng mèo của gia đình đó ít chơi với cậu. Có lần con mèo kia chạy vào tầng 1 của nhà B, trèo vào ban công để ăn trộm phần ăn của Đại Bàn và bị nó hung dữ dạy cho một bài học. Nhưng vào dịp Tết Nguyên Đán, Trịnh Thán cũng không nghĩ nhiều khi nghe nói con mèo kia mất tích. Cậu không khỏi thở dài khi bây giờ nghĩ lại.

"Một con mèo sẽ bán được bao nhiêu tiền?" Một thanh niên tò mò.

"Bán không được nhiều tiền lắm, chỉ vài chục tệ mà thôi. Mèo trong nước và ngoài nước đều như vậy, bán rất rẻ. Sau khi bắt mèo về, một số sẽ bị lột da rồi được vận chuyển đến chợ lông thú ở những nơi khác. Còn về thịt mèo, họ sẽ bán cho một số nhà hàng hay quán nướng,... , Một số quán ven đường bán thịt xiên nướng, trên đó có thể có một ít thịt mèo hoặc một số thứ khác được trộn lẫn. Nhiều người ăn rồi cũng không biết."

Một số con mèo bị ném thẳng vào nồi nước sôi và bị bỏng chết. Nghe nói chặt đầu chặt chân rồi chế biến là có thể làm giả thịt thỏ hoặc mấy loại thịt khác, đây là hoạt động kinh doanh thịt mèo và lông thú. Ngoài ra, có một số tổ chức buôn bán mèo sống, vận chuyển về phía nam sau khi bắt được mèo và từng xe từng xe đầy mèo vận chuyển ra ngoài... Ở các thành phố lớn, xe chất đầy mèo bị tóm được đều là mèo nhà bị trộm mất."

"Thảo nào Linh tỷ nuôi nhốt mèo ở trong nhà, gần đây cũng không nhìn thấy A Hoàng nhà cô ấy xuất hiện. Đúng rồi, tổ chức bắt mèo rất nhiều sao?" Thanh niên hỏi.

"Nhiều lắm."

"Tại sao người ta không bắt những tên này?"

Ông chú gác cổng dừng một lúc và nói: "Số lượng tổ chức bắt mèo vượt xa những gì các cậu có thể tưởng tượng, trong nước ngoài nước đều có, việc này quá phức tạp và liên quan đến nhiều thứ. Một số người chở xe đầy ắp về phía nam, trong tay họ còn có giấy chứng nhận và luôn có lý do chính đáng nào khác để trốn thoát cho dù bị chặn lại giữa đường. Cậu không bắt được họ đâu."

Khi nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, Trịnh Thán đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Bởi vì bây giờ cậu là một con mèo, cho nên cảm nhận cá nhân mới mãnh liệt hơn.

Dựa vào nội dung cuộc nói chuyện mới vừa rồi giữa ông chú gác cổng và mấy người kia, Trịnh Thán biết được con mèo trộm phần ăn của Đại Bàn đã mất tích và không bao giờ quay trở lại.

Người trong đại viện dần dần tụ tập về đây và các bảo vệ cũng chạy đến.

Ba con chó đều được chủ nhân nhà mình gọi về. Còn tên bắt mèo đó, bây giờ hắn khá nhếch nhác, trên mặt đầy vết mèo cào, ống quần bị xé rách, mông chảy máu, quần áo cũng bị kéo rách tả tơi

Nhưng không ai ở đây thông cảm với hắn.

Cảm xúc của nữ chủ nhân mất mèo được nhắc đến ban nãy rất kích động và cô rất muốn vung tay tát, nhưng chồng cô đã ngăn lại 

Dưới tàng cây hoa quế, tên trộm mèo đó che mặt nằm đó và máu vẫn chảy ra từ kẽ ngón tay. Hắn nhanh chóng được bảo vệ ở đây đưa đi. Tuy nhiên, tiếng thảo luận của những người trong đại viện vẫn không dừng lại.

Trịnh Thán chạy đến chỗ ba Tiêu sau khi nhìn thấy ông. Cậu vẫn cảm thấy an toàn hơn khi ở bên gia đình.

Đại Bàn phản ứng rất kích động sau khi nhìn thấy bà cụ nhà mình và lao đến nhảy lên người bà ấy.

Bà cụ nhân tiện ôm lấy nó, nhìn một chuỗi động tác kia cũng biết bà ấy đã làm loại chuyện này không ít lần.

Trịnh Thán ở bên cạnh nhìn và vô cùng kinh ngạc.

Đậu má, mới một phút trước thôi tên đó vẫn ổn, nhưng bây giờ hắn lại trông có vẻ sợ hãi?! Tên mập chết tiệt, trọng lượng của ngươi, bà cụ tuổi đã cao, bộ ngươi không thể thông cảm một chút sao?!

Khi cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Thán, Đại Bàn ngẩng đầu lên, nheo mắt, tai giật giật. Hắn vùi đầu vào trong lòng bà cụ, tiếp tục tìm kiếm sự an ủi. Mỗi lần giả vờ đáng thương như vậy, bà cụ để cho nhiều đồ ăn hơn sau khi trở về ~~

Ba Tiêu mang theo Trịnh Thán và đi về phía khu nhà của mình với bà cụ. Ông vừa đi vừa nghe bà cụ nói về chuyện Đại Bàn nhận ra lồng bắt mèo.

"Đại Bàn đã được huấn luyện. Con trai tôi nói rằng kẻ thù lớn nhất của mèo là thứ đồ đò, cho nên nó sẽ huấn luyện Đại Bàn né tránh đủ loại lồng bắt mèo và một số bẫy mèo khác mỗi khi nó đến nhà. Than ôi, đám trộm mèo thời nay, thất đức quá..."

Sau khi tên bắt mèo được đưa đi và người trong đại viện dần dần giải tán, trước cửa khu nhà cũng có một người bên ngoài rời đi.