Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 105

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3354

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Web Novel - Chương 58 1984 (2)

[Giờ đây, tôi sẽ trả lời câu hỏi của ông. Bộ tìm kiếm quyền lực chỉ vì quyền lực mà thôi. Chúng tôi chẳng quan tâm đến lợi ích của ai cả. Chúng tôi chỉ muốn quyền lực, thứ quyền lực tuyệt đối. Rồi ông sẽ sớm hiểu quyền lực tuyệt đối là gì.]

[Chúng tôi hiểu rằng không ai lại nắm giữ quyền lực với ý định buông bỏ nó cả. Quyền lực không phải phương tiện, mà nó là mục đích cuối cùng.]

Không ai nắm giữ quyền lực với ý định từ bỏ nó. Thế mà ngay lúc này ở Harren, người đã nắm giữ quyền lực lại đang sử dụng quyền lực đó để từ bỏ nó. Và theo một cách nào đó, đây lại là một cơ hội. Một cơ hội cuối cùng để ngăn chặn bất kỳ ai nắm giữ quyền lực "để nắm giữ quyền lực" thêm một lần nào nữa.

Và giới trí thức của Harren, những quan thần theo phe Vua Lười đã đưa ra phương án sau.

"Cộng hòa không phải là giải pháp! Ngay cả khi ta trao hết quyền hành vùng đất này cho người dân như cái cách cuốn 1984 viết thì họ cũng sẽ chẳng làm chủ được mình đâu!"

1984 là cuốn sách về chế độ chủ nghĩa toàn trị.

Đồng thời Đại dương quốc trong cuốn 1984, vốn dĩ đã là một "nhà nước độc tài hơn bất kỳ quốc gia nào khác, là một dạng độc tài một đảng mà ở đó dân chủ bị đẩy đến tận cùng.

Mọi công dân mất đi khả năng lên án và hoàn toàn phó thác số phận mình cho một đảng, một quốc gia và Đảng lại dưới danh nghĩa ý chí thống nhất của nhân dân, liên tục thực hiện việc "ngu dân hóa", từ đó hoàn toàn tách biệt chính trị khỏi ý chí của "số ít những cá nhân có suy nghĩ riêng biệt".

Vì thế mà chủ nghĩa cộng hòa, với mục tiêu biến những công dân đã mất đi khả năng lên án trở thành người làm chủ đất nước và làm chủ chính mình, không thể là một giải pháp được. Quyền lực nếu chỉ dựa vào chính nó thì sẽ tự mục nát. Vậy nên quyền lực cần có một chuẩn mực nào đó. Một chuẩn mực được luật pháp quy định, được xem xét thông qua sự thống kê và được thực thi thông qua bộ máy hành chính.

"Tuy nhiên hệ thống cũ, nơi một số ít quý tộc nghị viện độc quyền quyền lực, cũng không thể chấp nhận được!"

"Chúng ta không thể là chủ nhân của Harren!"

Nhưng bất kể tiêu chuẩn nào được chọn, cuối cùng nó cũng sẽ "suy tàn."

Những thói hư tật xấu của những người thực thi quyền lực trong một hệ thống lỗi thời sẽ từ chối thừa nhận những thay đổi của thế giới và kết quả là họ sẽ sử dụng quyền lực để duy trì sự kiểm soát của mình, từ đó làm sụp đổ quốc gia Harren cao quý.

Việc đặt quyền lực vào tay một nhóm nhỏ tinh hoa không phải là một giải pháp có thể duy trì lâu dài.

Vì vậy kết luận mà "những người theo Vua Lười" ở Harren đã đạt được là điều này.

"Chúng thần sẽ làm cho quyền uy của Bệ Hạ trở nên vĩnh cửu và còn mãi. Ngài sẽ trở thành chủ nhân thực sự của vùng đất này, người sẽ gắn liền với tương lai, để không ai dám tự xưng là 'hậu duệ' của Ngài và cố gắng đoạt quyền một lần nữa!"

"Hừm, có… có thật đó là cách đúng đắn không? Biến ta thành 'Anh Lớn không kiểm soát' à? Cứ như ta đang bị lừa vậy…"

Vua Lười.

Biến vị vua vĩ đại này, người không làm gì cả thành chủ nhân vĩnh cửu và bất tử của Harren. Nếu "vùng đất Harren" này chỉ có thể thuộc về một cá nhân gọi là "Hậu duệ của Rồng" thì vĩnh viễn phục vụ chỉ một chủ nhân còn tốt hơn, từ đó làm cho thần tính của "Hậu duệ của Rồng" trở nên vô nghĩa.

Tuy nhiên điều này sẽ có nghĩa là cai trị mà không thực sự quản lý.

Đây có thể xem là sự tiếp nối của nền quân chủ lập hiến hiện tại—thế nhưng…

"Bệ Hạ! Xin hãy mãi là chủ nhân của chúng thần! Xin hãy trở thành Vua Vĩnh Hằng!"

Đó là việc gán quyền lực từng được đảm bảo cho "Hậu duệ của Rồng" trong chế độ quân chủ lập hiến cũ cho vị " Vua Vĩnh Hằng " lười biếng này. Ngay cả khi Vua Lười qua đời, cũng sẽ không ai dám đoạt quyền chỉ vì họ thừa hưởng "máu rồng."

Nhà vua sẽ không bao giờ rời khỏi ngai vàng, ông cai trị như chủ nhân của họ mãi mãi.

Từ đó nó sẽ làm rõ rằng tất cả "quyền lực" đều đến từ " Vua Vĩnh Hằng. này"

[Anh cả đang dõi theo bạn.]

"Vậy thì chúng thần sẽ dốc hết sức mình để phục vụ, làm đến nỗi thịt nát xương tan! Chúng thần sẽ làm cho quốc gia của Bệ Hạ giàu mạnh và thịnh vượng, làm cho nó vĩ đại muôn đời!"

Và 'quyền lực' thực tế sẽ được nắm giữ bởi các quân thần hoàng gia.

Họ giám sát mọi hoạt động hành chính, tạo ra hoặc bãi bỏ các luật hành chính dựa trên các những thống kê hiện có.

Trong quá trình tuyển chọn quan chức, chỉ có năng lực là tiêu chí hàng đầu, mọi yếu tố khác đều bị loại bỏ.

Nếu bất kỳ ai đặt nặng điều gì ngoài năng lực như dòng dõi, các mối quan hệ hay sự ảnh hưởng thì người đó sẽ bị coi là thách thức quyền uy của Vua Lười và bị kết tội phản quốc.

Như vậy mọi "quyền lực" chỉ có thể được thực thi bằng cách chứng minh được năng lực của bản thân.

[Trong triết học, tôn giáo, đạo đức hay chính trị, 2+2 có thể bằng 5 nhưng khi thiết kế súng hay máy bay, nó nhất định phải là 4.]

"Nếu chúng thần dùng luật pháp vì bất kỳ mục đích nào khác ngoài sự thịnh vượng và hòa bình của người dân Harren, xin hãy để các công dân cao quý của Harren hãy phán xét chúng thần! Xin Bệ Hạ hãy trao rìu vào tay người dân Harren, để họ có thể xử trảm chúng thần!"

Giám sát và kiểm toán nội các này là Hội đồng thần dân, một phiên bản tái cấu trúc của nghị viện trước đây.

Họ được bầu ra theo nguyện vọng của người dân Harren, có nhiệm vụ xây dựng các bộ luật dân sự và hình sự, giúp người dân Harren có thể tự phán xét mình và cả các quan thần.

Họ chỉ làm theo ý dân, xử lý mọi việc một cách minh bạch và công bằng theo đúng quy trình.

Vì vậy mọi "công lý" đều được quyết định hoàn toàn bởi ý chí của nhân dân.

[Bạn đang lắng nghe câu chuyện của chính mình. Bạn đang ở cùng với chính mình và bạn sẽ tiếp tục ở cùng với chính mình."]

"Bệ Hạ!!! Xin hãy công bố 'Khế ước Vĩnh cửu' để ghi đè lên 'Giao ước Cổ xưa'!!!"

Sau đó nhiều ý kiến khác đã xuất hiện liên quan đến hệ thống tư pháp cho các phán quyết pháp lý và về sự minh bạch trong báo chí để mọi công dân có thể đánh giá tình hình một cách khách quan.

Đây chính là sự phân chia quyền lực.

Quyền lực càng lớn thì càng phải minh bạch tuyệt đối và càng cần được giám sát bởi nhiều người hơn.

Đó là một hệ thống mà các quyền lực được phân chia và tách biệt, mỗi quyền lực giám sát lẫn nhau.

Đó là một nền quân chủ nơi mọi quyền lực đều rõ ràng bắt nguồn từ 'Vua Vĩnh Hằng' đảm bảo rằng không ai có thể thâu tóm hay lạm dụng quyền lực đó thêm nữa.

Dĩ nhiên ngay cả hệ thống này cũng không hoàn hảo.

Các quyền lực có thể liên tục xung đột và kìm hãm lẫn nhau. Hoặc ngược lại, một quyền lực có thể lớn mạnh bất thường theo thời gian và thôn tính những quyền lực khác.

Nhưng nó sẽ không bao giờ là tệ nhất.

Tạm thời bây giờ, thế là đủ.

Và ngay cả chính Vua Lười─.

"…Vậy là ta thực sự không cần phải làm gì sao?"

"Thưa Bệ Hạ, xin Ngài cứ trị vì chúng thần thôi ạ!"

"…Haizz, được rồi."

Ngài cảm thấy mãn nguyện vì không phải động tay động chân.

Tất nhiên cho đến khi hệ thống mới ổn định, Ngài sẽ phải vận dụng 'Sức mạnh của Rồng' và làm việc quần quật như trâu nhưng một khi đã đi vào guồng, có vẻ như nó sẽ tự vận hành được.

Hơn nữa hậu duệ rồng vốn có tuổi thọ dài.

Coi đây là một kế hoạch nghỉ hưu thì cũng không phải là bất khả thi.

Và thế là.

Với tư cách là chủ nhân của toàn thể dân Harren, Vua Lười đã thực thi quyền lực cao quý nhất mà hậu duệ rồng được ban tặng.

"…Ta, Clement Lemang, Quốc vương của Vương quốc Harren và là lãnh chúa hợp pháp của toàn thể dân Harren, xin lập lời thề này."

Tên của quyền lực đó là...

"Mãi mãi, ta sẽ vẫn là người chủ lười biếng của các ngươi!"

Đó là một lời hứa.

Giờ đây, ngay cả khi chết, Vua Lười cũng gắn liền với Vương quốc Harren.

.

.

.

"Haizz, vì cậu mà gần đây ta có quá nhiều việc, cảm giác như sắp chết tới nơi rồi! Ta muốn bỏ làm vua!"

"Sao lại là lỗi của tôi chứ ạ? Đó là vì Bệ Hạ quá yêu thương thần dân Harren mà thôi."

"Haizz…"

"Mà này, Bệ hạ nói là bận, nhưng chẳng phải Bệ hạ cũng hay ghé qua đây sao?"

"Việc thăm cậu là nhiệm vụ của ta. Ở Harren này, chẳng có ai kiến thức rộng như cậu cả."

"Tôi không chắc mình giúp được gì đâu."

"Hả, cậu đang nói thật đấy à?"

"Người dốt khó mà giúp người khôn. Tôi chỉ nói những gì mình biết thôi."

"Cái 'kiến thức' cậu nói đó, ngay cả những học giả ở Harren cũng không biết đâu đấy."

"Haha…"

Có vài vấn đề đang khiến Vua Lười đang đau đầu nên tôi nói thêm mấy lời.

Chỉ đơn giản là chia sẻ chút kiến thức linh tinh mình đọc được trong sách về chính sách tương lai, kinh tế học, kinh tế địa chính trị, kinh tế học hành vi, tâm lý học, lịch sử tư tưởng xã hội, nghiên cứu chính sách, hành chính, lý thuyết xã hội, cùng với những phân tích, vấn đề và tác dụng phụ đi kèm.

Nhưng mà tất cả những gì tôi biết chỉ là nội dung từ sách, còn chuyện chúng có thực sự hữu ích hay thông tin trong sách có đáng tin cậy không thì tôi chịu.

Tôi không phải là kiểu người đọc sách sẽ đánh giá kỹ khi đọc sách phi hư cấu.

Dù sao thì sách thường xuyên bóp méo thông tin tùy thuộc vào hệ tư tưởng hoặc triết lý của tác giả mà.

Nên tôi cứ thế mà nói bừa, chẳng có cơ sở gì chắc chắn cả.

Việc đánh giá tính khả thi của thông tin đó và xây dựng chính sách hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của vị Vua Lười đây.

“Hay là cậu vào nội các đi nhỉ?"

"Hơi khó đấy ạ.”

"À, phải nhỉ. Dù sao thì cậu cũng là người của Đế chế mà."

"Ồ, không phải vì lý do đó… Tôi cần về Đế chế gấp."

"Hả? Có chuyện gì à?"

"Anh trai tôi sắp lấy vợ rồi."

.

.

.

Tôi gửi bản thảo 1984 cho Sion và vài tuần sau nhận được hồi âm.

[Thưa thiếu gia hôn lễ của thiếu gia Eric đã được định ngày rồi đấy ạ.]"

[Ngài phải về trước ngày diễn ra hôn lễ đấy nhé.]

Đã rất lâu kể từ khi tôi được tái sinh vào thế giới này.

Anh trai tôi, người từng là một đứa trẻ ồn ào, luôn gọi Don Quixote là thần thánh, giờ đây đã sắp kết hôn.

Trong tiểu thuyết "1984" của George Orwell, chính phủ độc tài của Đại dương quốc được chia thành bốn Bộ, Bộ Sự Thật, Bộ Hòa Bình, Bộ Tình Yêu, Bộ Dồi Dào với tên gọi đầy mỉa mai và đối lập hoàn toàn với chức năng thực sự của chúng