Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2801

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Web Novel - Chương 60 Truyện cổ tích của Andersen (1)

Em gái của Bá tước Fríden—

Julia Fríden là một người chăm chỉ.

Cô làm công chức ở phía tây đế chế và cũng là một quản lý có năng lực.

Dù không hợp với hội đồng lắm và cũng chẳng mặn mà với chính quyền trung ương, nhưng cô vẫn là một nhân vật có năng lực đáng nể.

Xét trên khía cạnh đó, Julia Fríden quả thực là người thừa hưởng trọn vẹn hình ảnh của một thành viên nhà 'Fríden' điển hình.

Việc giữ khoảng cách với giới quý tộc ở trung tâm là một truyền thống lâu đời của gia tộc Fríden.

Truyền thống này đã có từ trước khi đế chế thành lập 'hội đồng'.

Khi hội đồng ra đời, xu hướng này càng trở nên rõ rệt hơn và do đó Julia Fríden chẳng mấy khi nắm được những gì diễn ra ở thủ đô.

Cô chỉ biết loáng thoáng vài vụ việc lớn. Chính vì thế Julia Fríden không thể hiểu nổi những lời thì thầm của đám quý tộc trẻ tại buổi tiệc cưới.

"Người đang đọc sách đằng kia không phải là Ed sao? Tôi nhớ hình như tôi đã gặp anh ấy vài năm trước tại 'Cuộc thi HolmesXLupin'..."

"Chắc chỉ là người giống người thôi mà."

"Không đâu, tôi nói thật đấy, đúng là anh ấy mà... Tôi đã ngồi hàng đầu tại lễ trao giải đó. Cậu có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để có được lời mời không?"

"Vậy sao cậu không đến hỏi thẳng anh ấy luôn đi? Bảo cậu là người hâm mộ của ảnh đi."

"Gì cơ? Cậu điên hả? Nói chuyện trực tiếp với anh ấy thì thật là báng bổ!"

"Bộ Ed là cái người được gọi là Homer à? Báng bổ gì chứ?"

"Thật lòng mà nói, Herodotus không thú vị hơn Homer sao?"

"Gì cơ? Cậu không sợ 10 triệu tín đồ Homer trong đế chế à?"

"Cái giáo phái đó làm sao mà lớn mạnh ghê vậy?"

"Họ chỉ có vài trăm người theo thôi, nhưng tất cả người hâm mộ của Homer đều có thể coi là tín đồ tiềm năng của giáo phái đó."

Đám quý tộc trẻ cứ lí nhí, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đứa cháu trai cô. Dường như họ đang bàn tán về một nhà văn nào đó, nhưng ánh mắt cứ dán vào Ed.

Chắc là vì cháu mình đẹp trai quá.

Hồi nhỏ nó dễ thương, hiền lành, nhưng người cháu mà mình gặp lại sau bao lâu, nay đã lớn phổng phao và trông quyến rũ hẳn. Chắc hẳn đã có không ít cô gái phải thầm thương trộm nhớ nó rồi—.

Thế nhưng, nhìn nó cứ cắm mặt vào đọc sách giữa buổi tiệc, chẳng màng đến giao lưu xã hội, khiến mình nghĩ rằng lo lắng cho nó cũng chẳng cần thiết.

Thậm chí, Julia còn băn khoăn liệu nó có bao giờ chịu lấy vợ không.

Mình có nên đề cập đến chủ đề này không?

Cô tiến lại gần cháu trai mình, người đang đọc sách và cố gắng bắt chuyện một lần nữa.

"Cháu trai đẹp trai của cô à, cháu đang đọc sách gì vậy?"

"À dạ, chỉ là một cuốn sách về chiến tranh thôi."

"Vậy sao? Có phải vì cháu là con trai nên cháu thích những thứ như vậy không? Cô cũng rất thích sách. Cháu có phiền nếu cô ngồi cạnh cháu và đọc cùng không?"

"Được chứ sao không ạ."

Cô ngồi xuống cạnh cậu và nhìn vào cuốn sách. Nhưng cô không thể đọc được nội dung của nó, bởi cuốn sách được viết bằng một ngôn ngữ mà Julia Fríden không hề biết.

Cô quen thuộc với các ngôn ngữ như tiếng Haren, một vài tiếng địa phương được sử dụng ở một số nước và các ngôn ngữ cổ hoặc tôn giáo được dùng trong Kinh Thánh, nhưng với cô đây là một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.

Hình dáng các ký tự khác biệt đến nỗi trông giống tranh vẽ hơn là chữ viết.

Đó là chữ tượng hình hả ta?

"Cháu trai? Đây là tiếng gì vậy?"

"Ồ, đó là 'Loavik,' một ngôn ngữ được sử dụng ở các sa mạc phía nam của Vương quốc Haren. Cháu học được nó sau khi tình cờ đọc được một số cuốn sách về chủ đề này khi cháu đến thăm Vương quốc Haren."

"Thật vậy sao…?"

"Đặc điểm của Loavik là nó là một dạng chữ tượng hình—nghĩa là nó sử dụng các ký tự để thể hiện ý nghĩa nhưng đồng thời các ký hiệu ngữ âm cũng được pha trộn vào. Có vẻ như nó là một phong cách viết chuyển tiếp, nơi chữ tượng hình đã tiến hóa thành các ký tự ngữ âm. Thứ tự đọc cũng rất thú vị. Nó bắt đầu từ giữa với ký tự đầu tiên, vì vậy ý nghĩa mở rộng từ 'trung tâm' ra 'bên ngoài.' Điều này có khả năng liên quan đến tôn giáo của Loavik—"

"Cô hiểu rồi... thú vị đấy."

"Vâng, vâng. Trang này mô tả một trận chiến diễn ra trên một con sông chảy qua trung tâm Loavik. Nó cho thấy cách họ ghi lại số lượng binh lính—"

Và cứ thế Julia Fríden đã phải lắng nghe một bài thuyết giảng dài lê thê về 'Loavik,' 'chữ tượng hình Loavik,' 'số đếm Loavik’ và vô vàn thứ khác.

Trong quá trình đó cô cũng học được cách ngôn ngữ, tôn giáo và hệ thống chữ viết của Loavik liên kết với nhau và làm thế nào cô có thể suy ra thế giới quan cùng văn hóa của người Loavik từ đó.

"Đúng là. Khá hấp dẫn thật…"

"Vâng, vâng. Ôi, cháu xin lỗi. Cháu nói dài quá rồi phải không?”

"Không, không sao đâu. Rất thú vị là đằng khác! Nhưng mà cháu trai của cô, dù chuyện sách vở có hay đến mấy, sao chúng ta không nói về những gì đã xảy ra trong cuộc sống của nhau đi, lâu lắm rồi cô cháu mình mới gặp mà?"

"Được ạ."

"Chẳng hạn như bây giờ Eric đã lấy vợ rồi, cháu trai đẹp trai của cô đã có ai trong lòng chưa?"

"À, chưa ạ."

"Cháu có gu hay sở thích đặc biệt nào về con gái không? Cháu nghĩ sao về hôn nhân sắp đặt?"

"À thì, cháu cũng không chắc nữa."

"Nếu cháu không ngại, cô có thể giới thiệu vài đối tượng..."

"Cháu chưa nghĩ đến chuyện đó ạ."

"Cô hiểu rồi…"

"Vâng."

Với câu trả lời cộc lốc đó, Julia Fríden khẽ mỉm cười cam chịu, như thể cháu trai cô chỉ có hứng thú với những trang sách mà thôi.

Giờ ngẫm lại, cháu mình vẫn luôn là người như thế nhỉ.

Từ khi lớn lên, mỗi lần về điền trang Fríden, nó cứ ngồi lì bên giá sách và hễ ra ngoài là y như rằng cầm hai cuốn sách trên tay.

Cứ mỗi lần mình trêu chọc, lấy một cuốn sách từ tay nó khi nó đang đọc, nó lại lặng lẽ ngước lên nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lại đi chọn một cuốn sách khác trên kệ và tiếp tục đọc.

Nó cứ lặp đi lặp lại như thế.

So với bây giờ, mình thấy Ed 'người' hơn nhiều. Đứa cháu của ngày đó… hơi…

Rờn rợn. Nhìn một đứa trẻ với vẻ mặt trống rỗng bỗng nhiên mỉm cười và hành động như thể chúng yêu thương gia đình trước mặt cha mẹ sẽ tự nhiên gợi lên nỗi sợ hãi bản năng ở bất cứ ai.

May mắn thay theo năm tháng, cảm giác rờn rợn đó dần biến mất.

Kết quả là, Julia Fríden đã gần như quên hẳn về nó.

Ngay cả khi những ký ức đó thỉnh thoảng hiện về, cô cũng bác bỏ chúng như thể chỉ là ảo ảnh.

Một sự pha trộn của những cảm xúc phức tạp và tinh tế như vậy đã được phản ánh trong lời nói của Julia Fríden.

"Cháu trai thân yêu của cô không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài sách nhỉ?"

"Đó chỉ là một sở thích thôi ạ."

"Sở thích là tốt, nhưng cháu không nên quá đắm chìm vào chúng đến nỗi bỏ lỡ mọi thứ khác biết chưa?"

"Nói thì dễ hơn làm… Mặc dù gần đây gia đình cháu có đi xem một buổi biểu diễn. Hử."

"Hử?"

"Giờ cháu nghĩ lại, đó là bốn năm trước… Không, hình như năm năm mới đúng thì phải?"

"Hả?"

Vô vọng thiệt sự.

Dường như cháu trai thân yêu của mình số kiếp đã định dành cả đời với mấy cuốn sách rồi.

Với cái kiểu chẳng hứng thú gì mấy chuyện khác thì có mai mối đến mấy cũng bằng không.

Nhưng hôn nhân là điều cần cần thiết… Hay hay là vào nhà thờ cũng được nhỉ?

Vì nó mê đọc sách đến vậy, có lẽ làm linh mục sẽ hợp với nó hơn.

Trong khi Julia Fríden đang chìm sâu trong suy tư.

Đột nhiên, một ký ức thoáng qua trong tâm trí cô.

"À! Cháu trai, còn Isolette của chúng ta thì sao?"

"Dạ?"

"Hồi còn nhỏ hai đứa khá thân mà phải không?"

.

.

.

Isolette.

Đã khá lâu rồi cậu mới nghe cái tên đó.

Nghĩ lại thì, đúng là có một cô bé tên đó mà cậu đã từng thân thiết thời thơ ấu.

Cô bé đó, nếu cậu nhớ không nhầm—

"Con gái của cô phải không ạ?"

Là em họ của cậu.

"Đúng vậy. Con bé cũng yêu sách lắm. Hiện giờ con bé và bố nó—William, đang ở lãnh thổ của Công tước Kapeter, nên không thể đến dự đám cưới được."

"...Vậy cô đang gợi ý cháu gặp em họ mình để mai mối ạ?"

“Chỉ là cô nghĩ sẽ tốt nếu hai đứa cháu nối lại tình xưa thôi. Gặp nhau rồi trò chuyện bình thường ấy mà!"

"À, cháu hiểu rồi."

"Con bé còn viết tiểu thuyết nữa đó..."

"Cháu sẽ đi gặp cô ấy ngay."

"Hả?"

.

.

Nhìn lại thì tác phẩm văn học đầu tiên cậu "đạo văn" ở thế giới này không phải là Don Quixote.

Bởi không hiểu sao, khi viết lại Truyện cổ Andersen cho anh trai, cậu đã cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.

Hóa ra, cậu đã từng đạo văn một câu chuyện cổ tích khi còn rất nhỏ.

Đó là dành cho một đứa trẻ mà cậu từng thân thiết.

Vào thời điểm đó, cô và cha cậu dường như thường xuyên qua lại với nhau.

Đó là trước khi cô cậu được điều chuyển làm quản lý ở phía tây đế chế và chồng cô ấy, William Reinhardt, vẫn chưa chuyển từ thủ đô đến lãnh địa của Công tước Kapeter.

Kết quả là con gái của cô, Isolette sẽ thường xuyên đến điền trang nhà Fríden chơi.

Vì người lớn muốn lũ trẻ chơi thân với nhau, nên chúng thường bị nhốt chung trong một căn phòng—

Nhưng mà bản thân cậu không phải đứa trẻ bình thường, nên cậu đã bị đua vào thế khó.

Rõ ràng là cậu chẳng có khiếu dỗ trẻ con chút nào.

Vì vậy cậu quyết định đọc sách như thường lệ. Hoặc đúng hơn là, cố gắng đọc.

"Sao anh không chơi với em gì hết...? Anh ghét em à...?"

“…”

“Hức… hức…”

Nhưng Isolette òa khóc nức nở và mặc dù thường không quan tâm đến người khác, cậu cũng không đủ lạnh lùng để đọc sách trong khi một đứa trẻ đang khóc bên cạnh.

Để an ủi cô bé, cậu đã kể câu chuyện cổ tích Nàng Tiên Cá.

"Isolette, câu chuyện thế nào?"

"Hừm! Buồn vì tình yêu của nàng tiên cá không thành hiện thực, nhưng…. Mỉm cười buông bỏ là điều người lớn làm, phải không ạ? Hi hi. Em nghĩ nàng tiên cá hẳn đã hạnh phúc ngay cả khi biến thành gió…."

"Ồ? Sao em lại nghĩ vậy?"

"Dạ…? À, thì nếu là em, em sẽ cảm thấy như vậy…. Dù tình yêu của nàng tiên cá không thành nhưng trái tim cô ấy thật đẹp. Cô ấy hiểu tình yêu của mình là điều không thể nhưng vẫn hi sinh giọng nói và chọn trở thành con người. Ngay cả khi có cơ hội đảo ngược mọi thứ, cô ấy lại chọn lao mình xuống biển thay vì dùng dao đâm hoàng tử. Vậy nên chẳng phải cái tấm lòng đằng sau những lựa chọn của cô ấy quan trọng hơn kết quả sao?"

"...Haha!"

"Hả?"

“Em đúng là một đứa trẻ đặc biệt mà!"

"Ơ?"

Tóm lại, Isolette chính là độc giả đầu tiên của một câu chuyện mà cậu đã "đạo văn."