“Ựa, mình cứ cảm thấy như vừa gặp ác mộng ấy… Có phải mình nằm sai tư thế không nhỉ?”
Khi tỉnh dậy, cơ thể tôi thấy khá cứng. Dù không nhớ rõ, nhưng có vẻ như tôi đã có một giấc mơ xấu. Chắc là do say xe ngựa.
Tôi đã cố tình chọn xe ngựa bởi nếu đi tàu hỏa thì sẽ cần phải chuyển nhiều chuyến, nhưng giờ thì tôi quyết định lần sau sẽ đi xe lửa. Đọc sách trên xe ngựa đúng là điều một người không nên làm. Mặc dù đường xá của đế chế được rất tốt nhưng sự xóc nảy đặc trưng của xe ngựa thật không thể chịu nổi.
“…Nhưng sao mình lại đến đây nhỉ?”
À phải rồi. Mình đã đến lãnh địa của Công tước Kapeter vì họ có một thư viện cổ. Mình nghe nói thư viện đó đã tồn tại từ trước khi đế chế được gọi là “đế chế”. Đó là một thư viện lịch sử đã được trùng tu từ thời của các anh hùng và triết gia. Mình nghe kể rằng nhiều cuốn sách được viết bằng các ngôn ngữ cổ và ngôn ngữ tôn giáo đang được lưu trữ ở đó.
Là một dịch giả và một người yêu sách, đi qua mà không tham quan thì không phải đạo xíu nào. Tôi dõng dạc tuyên bố như một cậu bé vừa khám phá ra một căn nhà bỏ hoang trong rừng.
“Đã đến lúc phiêu lưu rồi!”
.
.
.
“Tôi sẽ cấp thẻ ra vào thư viện cho ngài ngay bây giờ. Xin ngài đợi một chút.”
“Được, được.”
“Có một bản danh mục và sơ đồ tầng ở lối vào, nên nếu ngài tìm một cuốn sách cụ thể nào đó, ngài có thể kiểm tra ở đó trước.”
“Cảm ơn.”
Thật không may, không có một cuộc “phiêu lưu khám phá thư viện bị lãng quên” vĩ đại nào xảy ra cả.
Có vẻ như lãnh địa quản lý thư viện cổ khá cẩn thận. Lối vào gọn gàng, sạch sẽ và không hề có cảm giác ngột ngạt của bụi sách, cho thấy thư viện được thông gió thường xuyên. Sơ đồ tầng cũng được sắp xếp hợp lý để ngay cả người mới đến cũng có thể dễ dàng tìm đường.
Việc không có mùi mốc của sách cũ cho thấy tình trạng của sách có lẽ rất tốt.
Nói cách khác thì đây đích thị là giấc mơ cũng những con dân yêu sách. Có vẻ nơi đây không được trang bị hệ thống thông gió tự động, nên hẳn là có người duy trì nó thường xuyên. Hoặc có thể có loại phép thuật nào đó đang hoạt động không chừng. Tôi cũng không chắc lắm.
Điều quan trọng là sách đang ở ngay trước mặt.
“Ngài có thể mượn tối đa hai cuốn sách từ thư viện. Nếu sách bị hỏng, ngài phải nộp một bản chép tay nữa.”
“Ồ, vâng. Được thôi. Tôi định tiếp tục đọc ở đây mà.”
“Vâng. Đây là thẻ ra vào của ngài. Khi ra về, xin ngài vui lòng đưa thẻ này cho người quản lý và ký tên vào danh sách.”
“Được, được.”
Tôi bước vào thư viện sau khi nhận được thẻ của mình.
Khu vực lối vào có những cuốn sách tương đối gần đây và những cuốn sách cổ hơn nằm sâu bên trong. Mục tiêu của dĩ nhiên là những cuốn sách xưa cũ còn sót lại từ các thời đại trước trong lãnh địa này rồi. Nếu đã đến đây thì phải đọc những thứ chỉ có thể tìm thấy ở đây mới đúng.
Tất nhiên là nếu có cuốn nào chưa đọc thì tôi sẽ đọc nó trước. Sách rất nhiều và thời gian cũng thế.
Tôi đi vào sâu hơn trong thư viện, chọn một cuốn sách và bắt đầu đọc tại một cái bàn.
Và rồi vài ngày trôi qua.
.
.
.
Khi đóng cuốn sách lại tôi mới nhận ra mắt mình đã cay xè. Cổ họng thì khô rang, lúc này đây thứ tôi muốn nhất chính là một ly nước.
Nếu có Sion ở đây thì anh ta hẳn đã lo liệu chuyện này trước khi tôi lên tiếng rồi, thiệt khó để làm kịp những chuyện khác khi đọc sách một mình mà. Tôi quyết định đọc thêm một cuốn nữa rồi mới đi lấy nước.
Chồng những cuốn sách đã đọc xong bên cạnh, cầm một cuốn từ chồng sách đối diện và chuẩn bị mở ra thì đột nhiên, một bàn tay vươn tới và túm lấy cổ tay tôi.
Tôi giật mình ngạc nhiên và nhìn người vừa túm lấy cổ tay mình. Đã đến lúc rời thư viện rồi sao?
“Cuối cùng cũng chịu nhìn sang đây…”
“Hả? Cô… là ai?”
Trái với dự đoán của tôi, người túm lấy cổ tay tôi không phải là thủ thư hay người quản lý. Mà là một người phụ nữ trong chiếc váy trắng viền bèo gọn gàng đang thở dài khi nhìn tôi.
“Là em. Isolette Reinhardt. Em họ của anh.”
“À!”
Cuối cũng tôi mới nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy. Chắc chắn có những nét của thời thơ ấu. Cô ấy giống cô Julia khi còn trẻ.
Trong khi tôi gật gù thán phục, Isolette lười biếng mở mắt và lại thở dài.
“Mẹ nói anh sẽ đến đây và em đã chờ, nhưng ngày mẹ đưa cho em đã qua mà không có liên lạc gì từ anh cả. Rồi em nghe tin đồn về một ‘con ma’ trong thư viện không ăn không uống mà chỉ đọc sách… Không khó để đoán đó là anh. Anh chẳng thay đổi chút nào từ khi còn bé nhỉ?”
“À, giờ em nhắc mới nhớ, anh quên ăn rồi.”
“Đó là điều anh thực sự không nên quên mới đúng… Anh mà không ăn là chết queo đấy…”
Isolette khẽ cười và day day trán, như thể không thể hiểu nổi làm sao có người lại quên ăn được. Thật ra, khi chìm đắm vào việc đọc sách, việc quên bữa ăn không khó xảy ra lắm.
Tại dinh thự Fríden, Sion sẽ đảm bảo bữa ăn được mang đến cho tôi, còn ở Vương quốc Harren, nhân viên nhà trọ sẽ đưa đồ ăn đến đúng giờ.
Vì thế mà tự mình theo dõi giờ ăn là một thách thức nhỏ đối với tôi. Rốt cuộc, khi đã chìm đắm trong một cuốn sách, ta sẽ hoàn toàn mất cảm giác về thời gian mà.
“Chà, chỉ vài ngày thôi mà, ừm, anh sẽ không chết đâu.”
“Đôi khi em không biết mình đang nói chuyện với một quỷ sách hay với anh họ của mình nữa…”
Isolette thể hiện một cái nhìn sâu sắc đáng kinh ngạc, như thể em ấy có thể nhìn thấu thân phận của tôi vậy.
Xét việc mình đã chết một lần, việc bị gọi là quỷ sách cũng không hoàn toàn sai.
“Dù sao thì, đã lâu không gặp, Isolette.”
“Nếu anh không để em chờ hàng ngày trời và nếu em không tìm thấy anh đang vùi đầu vào đống sách cổ, lời chào đó có lẽ đã dễ chịu hơn nhiều….”
“Haha… Xin lỗi.”
“Tuy nhiên, thật tốt khi thấy anh vẫn là người mà em nhớ.”
Tiểu thư Isolette mỉm cười ấm áp khi cuối cùng cũng buông cổ tay tôi ra. Sau đó, em ấy đặt tay lên ngực, cúi đầu nhẹ và chào tôi một cách lịch sự.
“Em là Isolette, con gái của Tử tước Reinhardt. Em rất mong được ở bên anh trong vài ngày tới, thiếu gia Ed.”
“Hả, hở?”
Với một nụ cười ẩn chứa sự tinh nghịch trong mắt, em ấy nói thêm.
“Mẹ thật là vô vọng anh nhỉ?”
“À, ừm.”
“Anh đừng suy nghĩ nhiều và cứ thư giãn khi ở đây. Lãnh địa Kapeter gần đây khá lộn xộn… nhưng điều đó có nghĩa là anh có thể tận hưởng nhiều tự do hơn. Đừng dành toàn bộ thời gian để đọc sách. Xung quanh lãnh địa Kapeter có rất nhiều cảnh đẹp đấy anh biết không?”
“…”
Isolette mà tôi gặp lại sau bao năm là… một người khá chín chắn.
Giọng điệu của em ấy ân cần, những câu nói đùa đủ nhẹ nhàng để người nghe có thể tiếp nhận một cách thoải mái và các chủ đề trò chuyện của Isolette rất thông dụng và dễ đối đáp.
Dù không quá nặng nề hay cứng nhắc, em ấy vẫn toát lên một vẻ duyên dáng quý tộc rõ rệt. Isolette hẳn đã học được điều này từ các buổi giao lưu quý tộc.
Đó không phải là một tính cách phù hợp với tôi. Nhưng đối với một người như tôi, người đã biết Isolette của thời thơ ấu, thái độ của em ấy khá thú vị.
“Isolette, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi đấy nhỉ…?”
“Hehe, cảm ơn anh đã khen.”
Đó là vì tính cách của em ấy đã thay đổi quá nhiều so với những gì tôi nhớ.
“Anh vẫn nhớ như in hồi em hay dỗi và khóc vì anh không chơi cùng. Cảm giác như mới hôm qua thôi….”
“À, hồi đó em còn là trẻ con mà.”
Tất nhiên, điều này là tự nhiên. Hồi đó em ấy là một đứa trẻ, còn giờ đã là người lớn. Đương nhiên tính cách và giọng điệu sẽ thay đổi.
Nhưng dòng chảy thời gian này… cảm giác này thật rõ ràng. Nghĩ đến chuyện đứa trẻ ngày nào đã lớn đến thế này. Điều đó khơi dậy một chút cảm xúc “ông già” trong tôi.
Tôi đoán việc đọc sách cả ngày đã khiến tôi khó cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
“Chẳng phải hồi đó anh còn viết cho em một câu chuyện cổ tích để an ủi em sao?”
“An ủi hở…?”
“Không phải hả?”
“Pfft, ký ức của em về chuyện đó hơi khác một chút. Anh không phải kiểu người tình cảm đâu, Ed. Anh có thật sự bận tâm đến một đứa trẻ đang khóc không?”
Và thế là, Isolette bắt đầu kể lại những “ký ức” của riêng em ấy về tôi trong quá khứ.
Em ấy sẽ dỗi và khóc nếu tôi không chơi cùng, nhưng sau đó cô ấy sẽ lau nước mắt và chạy lại với một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức.
“Ed!”
“…”
“Cuốn sách anh bảo hay ấy hả? Chán quá đi thôi!”
Em ấy thẳng thắn một cách tàn nhẫn. Giống như tất cả trẻ con, Isolette có tài nói những điều vô tình chọc tức người khác.
“…Hừ, đó là vì em chưa hiểu đúng thôi.”
“Nhưng em đọc được hết tất cả các chữ mà?!”
“Với em, truyện cổ tích có lẽ hợp hơn là văn học hiệp sĩ. Mà đợi đã, ở thế giới này truyện cổ tích cũng toàn chuyện rùng rợn mà nhỉ….”
Và.
Tôi là một độc giả bình thường, người có thể chịu đựng tra tấn nhưng không thể chịu được câu nhận xét “Cuốn sách anh giới thiệu chán phèo.”
Thế là ngày hôm sau, tôi viết một câu chuyện cổ tích mà em ấy có thể thích, ngay cả khi còn là một đứa trẻ và tặng cho em ấy.
“À. Giờ anh nhớ rồi. Isolette, hồi đó em không biết đọc chữ nối nét nên anh đã dạy em đúng không?”
“Hehe, anh nhớ rõ vậy sao?”
“Khi nghe em kể, ký ức bắt đầu ùa về…”
.
.
.
“Em chưa biết đọc chữ nối nét…”
“…Anh sẽ dạy em.”
“Hehe. Cảm ơn anh!”
Tôi đã dạy Isolette cách đọc chữ nối nét. Giống như một người hâm mộ cuồng nhiệt đi truyền bá về thần tượng của mình, tôi đã giảng cho em ấy nghe về văn học.
Tuy nhiên, tôi không thực sự nghĩ rằng Isolette sẽ yêu thích văn học. Đó đơn giản là một nghĩa vụ. Nghĩa vụ của một người yêu văn học. Không quan trọng người đó là trẻ con hay người lớn.
Và rồi.
“Nàng tiên cá nhỏ biết rằng tình yêu của mình sẽ khó thành hiện thực, nhưng nàng vẫn chọn cắt đi lưỡi và trở thành con người. Ngay cả khi có cơ hội đảo ngược mọi thứ, cô ấy lại chọn lao mình xuống biển thay vì dùng dao đâm hoàng tử. Vậy nên chẳng phải cái tấm lòng đằng sau những lựa chọn của cô ấy quan trọng hơn kết quả sao?"
Isolette có tài năng. Em ấy không hề có định kiến nào, em ấy đã thấu hiểu bản chất của câu chuyện. Đó là một điều rất thú vị… Lần đầu tiên sau một thời gian dài.
“…Haha!”
Tôi nghĩ tôi đã mỉm cười.
Đúng vậy.
“Sao ạ?”
“Em thật là tuyệt!”
“Hở?”