Vài ngày sau đám cưới của Eric.
Ed đã đến thăm Công quốc Kapeter theo lời giới thiệu của cô mình là Julia.
Điều này là do chồng của cô cậu, Tử tước William Reinhardt từng là một quan chức trong Công quốc.
Chính xác hơn ông ấy là một quan chức khá đặc biệt được gọi là "Phó Công tước" vị trí này sẽ tương tự như Thủ tướng trong thời hiện đại.
Điểm khác biệt là Phó Công tước được bổ nhiệm bởi người đứng đầu Công quốc—nói cách khác, không phải Công tước Kapeter mà là Hoàng gia.
Để hiểu rõ điều này thì cần phải nói về lịch sử hệ thống quý tộc của Đế chế, nhưng đây không phải là vấn đề quá quan trọng.
Có thể hiểu đơn giản đây là một chức vị có vai trò như một loại "chốt chặn" để chứng minh lòng trung thành của Công quốc với Đế chế.
Công tước là người cai trị của Công quốc, nhưng quyền lợi của ông ta suy cho cùng vẫn phải được Hoàng gia công nhận.
Vì thế mà Phó Công tước có rất nhiều trọng trách. Thực tế mà nói khối lượng công việc của Phó Công tước không khác gì của chính Công tước cả.
Nào là thuế, vấn đề ngoại giao, thuế quan, quân sự, hành chính, hải quan, thực thi pháp luật—
Nếu trách nhiệm của Công tước là xem xét tính hợp pháp của những công việc này và đề ra chính sách, thì nhiệm vụ của Phó Công tước là xác định các vấn đề trong những lĩnh vực đó và yêu cầu tìm ra giải pháp.
Hai bên làm việc cứ như kiểu "soi gương" cho nhau vậy.
Thế nhưng gần đây lại gặp trục trặc vì một sự cố bất ngờ—Công tước Kapeter đột nhiên biến mất.
Anthony, con trai của Công tước, là một người kế vị tài năng nhưng lại thiếu kinh nghiệm trầm trọng.
Mà ở Công quốc này, đa số quyết định đều dựa vào "tập quán" nên việc anh ta thiếu kinh nghiệm là cực kỳ tai hại.
Đương nhiên công việc của Reinhardt cũng chất đống đến nỗi gần như không thở nổi.
"Dừng lại! Dừng lại! Vui lòng cho biết mục đích chuyến thăm và tên của quý khách!"
"Tôi là Ed nhà Fríden. Tôi đã được Tử tước Reinhardt mời và được dặn ở lại đây vài ngày."
"Xin ngài chờ một lát. Tôi sẽ xác nhận lại."
"Được, cứ tự nhiên."
"Xin lỗi ngài, nhưng dường như không có thông báo nào như vậy cả. Tên ngài cũng không có trong sổ đăng ký khách."
“Hả?”
Điều này có nghĩa là Reinhardt quá bận rộn với công việc đến nỗi ông ấy hoặc đã tạm gác lại hoặc hoàn toàn quên mất 'yêu cầu riêng' của vợ mình.
Lý do Ed không thể vào được dinh thự của Công quốc Kapeter và bị giữ lại là vì điều này.
"Vậy thì anh vui lòng xác nhận với Tử tước được không?"
"Có vẻ như quý khách sẽ phải đợi cho đến khi Tử tước trở về từ văn phòng."
"Khi nào ông ấy sẽ trở về?"
"Thông thường ngài ấy sẽ trở về vào khoảng hoàng hôn, nhưng gần đây ngài ấy đã ở lại làm việc muộn ở văn phòng, nên quý khách có thể phải đợi vài ngày."
"À…"
"Nếu không có việc gì gấp, chúng tôi có thể giới thiệu ngài đến chỗ ở tạm thời trong vài ngày tới."
Có vẻ như những sự cố kiểu này không phải là chuyện lạ.
Người nhân viên tại dinh thự nói chuyện rất lịch sự nhưng rốt cuộc thông điệp rất rõ ràng là, họ phải từ chối.
"Chà."
Thực ra thì mình cũng chẳng có việc gì gấp cả.
Dù không được vào dinh thự thì bên ngoài cũng có vô số nơi để ở.
Thứ duy nhất ngăn cách bên trong và bên ngoài dinh thự là một bức tường rào cao sừng sững thôi mà.
Thế nên thong thả chờ đợi một chút thì cũng chẳng sao…
'Mình thấy hơi mệt.'
Hiện tại, Ed cảm thấy mệt mỏi hơn thường lệ.
Đó là vì cậu đã di chuyển bằng xe ngựa chứ không phải xe lửa.
Đọc sách trên cỗ xe ngựa rung lắc khiến cậu thấy buồn nôn, gần như muốn ói. Dạ dày cậu cồn cào, đầu đau nhức đến mức dường như không thể đọc tiếp được.
Cậu đã nghe nói dinh thự Kapeter có một thư viện… Cậu cần đọc sách, nhưng…
Dù sao, cậu chỉ muốn vào trong càng nhanh càng tốt và ngủ.
"Tôi có thể ở lại nhà phụ hôm nay được không? Tôi quá mệt để tiếp tục đi xe ngựa."
"À vâng, nếu chỉ là một chuyến thăm đơn thuần, chúng tôi có thể ghi nhận ngài là khách. Nhưng trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ phải kiểm tra hành lý của ngài và cất giữ riêng bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào. Điều đó có ổn không?"
"Được, được. Xin cứ làm vậy."
"Đã hiểu. Vậy thì, xin ngài vui lòng chờ trong lúc chúng tôi kiểm tra hành lý."
Ed đưa túi của mình cho nhân viên.
Khi nhân viên đặt chiếc túi lên bàn gỗ, một tiếng "thịch" vang lên. Nó nặng, có lẽ vì đầy sách.
"Ngài có khá nhiều sách nhỉ."
"Phải."
Người nhân viên bắt đầu lấy sách ra khỏi túi và lật từng trang một.
Họ không có ý định kiểm tra bản thân những cuốn sách, mà là kiểm tra để đảm bảo Ed không giấu bất kỳ vật nào giữa chúng.
Rồi từ giữa những cuốn sách, một tấm kim loại mỏng rơi ra.
À, đó là cái đánh dấu sách của mình.
Cậu lờ mờ nhớ mình đã đọc đến đâu rồi, nên việc nó rơi ra cũng không thành vấn đề…
"Hừm? Tấm thẻ này… tôi có thể hỏi mối quan hệ của ngài với Công tước Kapeter là gì không?"
“Hử?”
Giờ nghĩ lại thì nó thực sự là của Công tước Kapeter.
Đó là một vật cho phép cậu mượn các kỵ sĩ từ Công quốc. Độ dày của nó làm cho nó phù hợp làm đánh dấu sách, nên cậu đã không nghĩ gì thêm.
"À, chỉ là có quen biết chút ít."
"Thật vậy sao…?"
Tiếp theo, một cây bút máy vàng được rút ra từ trong túi. Đó là cây bút máy dành cho "khách quý của Hoàng gia," với dấu triện Hoàng gia được khắc trên nắp.
Không có tên ai trên đó cả.
Đây là món quà từ Tiểu thư Es, dùng để "bao che" cho các danh tính khác của Ed như 'Homer' và 'Herodotus.'
“…"
Vô số những món đồ lặt vặt khác cũng lần lượt xuất hiện.
Một vòng tay chuỗi hạt bằng bạc và ngọc bích do Giáo hoàng gửi đến để chứng minh thân phận "Linh mục" của cậu, một hộ chiếu tự do từ Tháp Xám và Tháp Trắng có thể dùng làm thẻ nhận dạng ở bất kỳ quốc gia nào có cổng dịch chuyển, một chiếc nhẫn tượng trưng cho "Bậc tri thức" do Hội Hoàng gia tự ý gửi tặng, con dấu hoàng gia Haren do Vua Lười tặng làm kỷ vật vì nó sẽ không còn được sử dụng nữa, một thẻ bạch kim do Liên minh Thương hội cấp và một cây gậy mục đồng bằng vàng có thể triệu tập sự giúp đỡ của tất cả thú nhân bất cứ lúc nào—.
Toàn là đồ nhỏ, nên có vẻ mình chỉ nhét bừa vào túi rồi quên mất.
Chắc mình nên sắp xếp lại túi sau. Thảo nào nó cảm thấy hơi nặng.
"Tôi nghĩ anh đã lấy hết mọi thứ ra khỏi túi rồi… Có món nào anh muốn giữ hộ tôi không?"
"À, à, không! T-tôi sẽ đưa ngài đến dinh thự chính ngay lập tức!"
"Tôi có nên bỏ lại mấy món đó vào túi không?"
"Tôi-tôi sẽ làm! Xin ngài vui lòng đợi một chút!"
"À, tôi sẽ tự làm. Nếu cứ nhét chúng vào thì bìa sách có thể bị rách…."
"Vâng! Tôi xin lỗi!"
Nhân viên bảo vệ dinh thự chính vô cùng lịch sự. Nhờ có anh ta đích thân hướng dẫn mà tôi không bị lạc và có thể tìm thấy chỗ ở ngay lập tức.
Trước mắt tôi sẽ ở lại nhà phụ tối nay và gặp con gái của cô Julia vào ngày mai.
Thông thường, tôi sẽ đọc một hoặc hai cuốn sách trước khi chìm vào giấc ngủ, nhưng…
Tôi đã quá mệt rồi. Đầu tôi vẫn nhói đau vì say xe.
"Sao đầu mình lại đau nhiều thế này…."
Dạ dày tôi cồn cào đến nỗi tôi không thể đọc chữ một cách rõ ràng.
Tôi quyết định sẽ nghĩ về mọi thứ khác sau khi ngủ một giấc.
.
.
.
Có lẽ vì mệt mỏi do đọc sách trên xe ngựa mà lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đã có một giấc mơ về tuổi thơ của mình. Một giấc mơ về những năm đầu đời của tôi—trước khi tôi gặp Isolette. Trong mơ, bản thân tôi khi còn nhỏ đang ngồi trong thư phòng đọc sách.
Cô tôi bước vào qua cánh cửa và nói.
"Ôi chao, cháu trai yêu quý của ta. Đang đọc sách trong thư phòng à? Nhưng cuốn sách đó có vẻ hơi khó đối với cháu thì phải~. Hì hì. Cháu có thể hiểu được gì mà lại say mê đến vậy?"
“…”
Cái "tôi" từ thời thơ ấu ấy… dường như không có tính hòa đồng cho lắm. Chỉ là khi một người trải qua cái chết và sống một cuộc đời thứ hai, tính cách của họ thường có thêm những nét kỳ quặc.
Thích nghi với một "cuộc sống mới" không phải là chuyện đơn giản như việc di cư sang một quốc gia khác.
"Cháu trai? Cháu không nói chuyện một chút với cô sao~?"
“…”
"Cháu trai…? Cháu có nghe thấy tiếng cô không đó?"
Đối với tôi "thế giới mới" này khiến tôi cảm thấy bản thân như bị giam trong một cái hòm gạo quá nặng để di chuyển. Giống như cái mà họ dùng cho Thái tử Sado.
Được tái sinh làm một đứa trẻ trong khi vẫn giữ lại ký ức của một người trưởng thành không chỉ đơn thuần là trở nên "trẻ hơn." Đó là một hình thức… tra tấn. Một kiểu hành hạ tâm lý nơi một người bị giam cầm biệt lập và bị tước đoạt nhân tính.
Những điều duy nhất tôi có thể làm cả ngày là nằm xuống, khóc, ăn, đại tiện và cam chịu tình hình hiện tại.
Nó tương tự như trạng thái mà những người bị giam giữ trong các phòng biệt giam ở Liên Xô cũ cho mục đích cải tạo, ngoại trừ thế giới này không có một Anh Cả hay một O'Brien nào sẽ thả tôi ra nếu tôi tuyên bố 2+2=5.
Trong vài ngày đầu thị lực của tôi vẫn chưa phát triển nên tôi thậm chí không thể nhìn thấy thế giới này. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là một dòng ngôn ngữ nước ngoài không thể hiểu được liên tục xung quanh.
Xét rằng tôi đã chết và tỉnh dậy, tôi thực sự tin rằng mình đã xuống địa ngục rồi.
Trong vài tuần khi dây thanh âm của tôi chưa phát triển, nên tôi không thể nói. Tất cả những gì tôi có thể làm là la hét và khóc như một hình thức giao tiếp.
Trong vài tháng, tôi không thể đi lại, không thể kiểm soát chức năng cơ thể, không thể ăn những món ăn mình muốn và không thể đọc những cuốn sách mình khao khát. Để chịu đựng thời gian đó, tôi đã phải buông bỏ khá nhiều.
Ví dụ.
"Hi hi, nếu cháu cứ phớt lờ cô thì… cô sẽ thọt lét cháu! Yaaaa!"
“…”
"...Không nhột à?"
Những thứ như phản ứng với các kích thích.
Tôi đã bỏ cuộc. Tôi từ bỏ cái "cảm giác thực tại" mà bất cứ người sống nào cũng phải cảm nhận. Thế giới đã trở nên không khác gì văn học vô hình. Một thế giới mà mọi thứ sẽ kết thúc ngay khi bìa sách khép lại, một ảo ảnh dưới dạng những dòng chữ đơn thuần.
Trong những năm tháng ấu thơ, tôi đã thích nghi với thế giới này theo cách đó.
[Mụ phù thủy nói.]
["Ngươi phải đưa giọng nói của mình cho ta. Nào, thè lưỡi ra đi. Ta cần cắt nó để pha thuốc."]
[Mụ phù thủy cắt lưỡi của Nàng Tiên Cá một cách gọn gàng. Giờ đây, Nàng Tiên Cá đã câm, không thể hát hay nói.]
Thái tử Sado (Triều Tiên): Là một nhân vật lịch sử bi kịch của Triều đại Joseon (Hàn Quốc). Ông là con trai của Vua Yeongjo. Vì mâu thuẫn sâu sắc với cha và bị nghi ngờ có vấn đề về tâm thần, Thái tử Sado đã bị chính vua cha ra lệnh giam vào một chiếc hòm gạo bằng gỗ lớn vào mùa hè nóng nực năm 1762. Ông đã chết trong chiếc hòm đó sau 8 ngày bị giam cầm. O'Brien là một nhân vật tra tấn và "cải tạo" Winston Smith trong Bộ Tình Yêu. O'Brien có khả năng "thả" Winston ra (nghĩa là dừng tra tấn) nếu Winston hoàn toàn chấp nhận và tuyên bố những điều phi lý (ví dụ: "2+2=5") theo yêu cầu của Đảng. Việc tuyên bố "2+2=5" không chỉ là sự đồng ý bằng lời nói mà còn là sự chấp nhận hoàn toàn về mặt tinh thần đối với sự kiểm soát và bóp méo thực tế của quyền lực.