Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

12 23

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

103 1012

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

32 164

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

21 169

Web Novel - Chương 55 Những Người Khốn Khổ (2)

Nếu ta chia quan thần của Vương Quốc Harren thành hai nhóm thì họ có thể được phân loại là ‘Phe Hoàng gia' và 'Phe Cộng hòa'.

Tuy nhiên có một điểm quan trọng cần lưu ý là những người phe Cộng hòa không phủ nhận sự sự quan trọng của nhà vua. Họ vẫn tin rằng quyền của nhà vua là bất khả xâm phạm và cách duy nhất để duy trì hòa bình là tuân theo những quy định dưới sự cai trị của nhà vua. Họ chỉ đơn giản lập luận rằng dù trật tự đó là cần thiết nhưng vẫn cần một cuộc cách mạng.

Lý do phe Cộng hòa có thể tạo thành một phe lại rất đơn giản.

"Đã lâu rồi, Naharen."

"Thần dân Harren kính chào Đức vua bệ hạ!”

"Được rồi, bỏ qua những nghi thức rườm rà đi."

"Rõ!"

Đại đa số thành viên hoàng tộc, những người tạo nên một hoàng gia 'bất khả xâm phạm' ấy–đặc biệt là 'Vị Vua Lười’–lại chính là những người phe Cộng hòa.

Kể từ thời Vua Hiền thì hoàng gia Harren đã mong muốn trao trả mọi quyền cho nhân dân và những người thuộc phe Cộng hòa đã được truyền cảm hứng từ những lý tưởng đó.

Tóm lại tư tưởng chung của những người phe Cộng hòa có thể được tóm tắt như sau khi bỏ qua mọi lời lẽ chính trị hoa mỹ:

“Đức vua của chúng ta mong muốn trao trả toàn bộ quyền lực cho nhân dân! Vậy thì điều đó phải được thực hiện!”

Tại Vương quốc Harren, nơi tất cả thần dân đều cầu nguyện sẽ mãi mãi được rồng thần cai trị, có nhiều người chỉ một lòng một dạ trung thành, coi ý vua là lẽ sống duy nhất.

Đó chính là cái gọi là 'chủ nghĩa Cộng hòa'.

“Bệ hạ—! Ngài là chủ nhân hợp pháp của toàn dân Harren! Thân thể và linh hồn của chúng thần thuộc về ngài, kính chúc ngài vạn thọ vô biên, thân thể cường tráng!”

“Thân xác và linh hồn của các ngươi chỉ thuộc về Chúa chứ không thuộc về bất kỳ vị vua trần thế nào cả.”

“Bệ hạ, ngài vừa là giám mục của phương Đông vừa là người cai trị Harren! Kẻ nào dám nghi ngờ quyền uy của ngài cơ chứ?”

“Haizz…”

Điều đó không có nghĩa là phe Hoàng gia phản đối vị Vua của họ mà là ngược lại, họ yêu quý Vua Lười đến mức có một “giới hạn” họ không thể vượt qua, dù nhà vua của họ có mong muốn đến đâu đi chăng nữa.

Mọi quyền lực tại Harren chỉ được phép bắt nguồn từ nhà vua. Và bất cứ ai cố gắng chia sẻ, đánh cắp, cướp đoạt hoặc chà đạp lên quyền lực đó đều sẽ bị xét xử theo luật cổ Harren–kể cả chính Vị Vua Lười.

“Các ngươi không thấy mệt mỏi vì chuyện này sao?”

“Nếu Bệ hạ mong muốn một ngày mai tự do, vậy thì dù hôm nay phải lao vào biển lửa, chúng thần cũng sẽ làm!”

“Người ta nói rằng nếu một điều gì đó thực sự đúng đắn thì việc lặp lại nó mỗi ngày sẽ không khiến người ta mệt mỏi. Nếu những lời nói ngày hôm qua khác với những lời nói ngày mai, làm sao có thể gọi đó là trật tự được chứ ạ?”

“Những kẻ ngốc phiền phức…”

Đối với Vua Lười, những chuyện này thật điên rồ. Mỗi quan thần trong đất nước này đều điên đến mức sẵn sàng lao vào lửa nếu ông ra lệnh. Thật không ngạc nhiên khi ông rời xa công việc vì quá mệt mỏi.

Thế nhưng bất chấp những chuyện mệt mỏi như vậy, ngay lúc này ông vẫn đứng đây.

“…Mang những công việc ta đã gác lại đến đây. Ta không thể bỏ bê công việc chỉ vì mấy cuộc xung đột được.”

“Đã rõ!”

Điều tương tự cũng áp dụng cho bầu trời của Harren. Đó là vì ngài yêu Harren, một quốc gia luôn ngước nhìn lên bầu trời.

["Nếu đau khổ đến từ tình yêu, thì hãy yêu thêm nữa đi. Vì chết vì tình yêu cũng như sống trọn vẹn vì tình yêu mà."]

["Chết vì thiếu vắng tình yêu mới thực sự là điều đáng sợ."]

.

.

.

Sau khi càu nhàu lúc hoàn thành những công việc của mình, Vua Lười nhanh chóng đến một nhà xuất bản.

“Dân chúng Harren kính chào Bệ hạ, vị vua vĩ đại của muôn dân!”

“Ừm, ừm, ta nghe nói có một nhà văn tên Sophocles ở đây…”

Đó là nhà xuất bản của tác phẩm Những Người Khốn Khổ, 'Ivan Publishing'. Người đứng đầu nhà xuất bản vội vàng chạy ra đón tiếp vị vua của mình.

“Vâng! Cậu ấy là một trong những dịch giả của chúng thần!”

“Ta muốn nói chuyện riêng với cậu ta chút lát. Ta thấy cuốn sách đó khá ấn tượng.”

“Vâng ạ!”

Thế là, Sophocles, người vẫn đang miệt mài dịch sách như thường lại bị đưa ra ngoài, gần như là bị lôi đi mới đúng.

Sophocles cũng quỳ một gối và chào Vị vua của Vương Quốc Harren.

“Thần dân Harren kính chào Bệ hạ, vị vua vĩ đại.”

“Hả, chẳng phải cậu không phải là người Harren sao?”

“Dạ?”

“Ngồi đi. Dù sao ở đây cũng không có lũ trẻ phiền phức kia.”

Khi Sophocles tỏ vẻ bối rối, Vị Vua Lười Biếng chỉ cười nhẹ và đáp:

“Cha mẹ nào lại không nhận ra mặt con mình cơ chứ?”

.

.

.

Vua Lười vẫn xuất hiện với vẻ ngoài giản dị. Quần áo của ông cũ đến mức chẳng khác gì giẻ rách và nhìn ông dường như không có miếng gì dính đến những khái niệm như quyền uy hay quyền lực cả.

“Homer, ta không ngờ cậu lại đến vương quốc của chúng ta đó. Cậu đang đi phiêu lưu sao? Harren có vài công viên tự nhiên khá lộng lẫy đấy, vậy mà cậu lại chọn ẩn mình trong một nhà xuất bản–thật kỳ lạ.”

“Ơ, sao ngài biết tôi là Homer?”

“Ta đã nói rồi mà? Hoàng tộc Harren là hậu duệ của rồng mà.”

“Hả?”

Mắt của Vị Vua Lười biến đổi, đồng tử tách dọc thành hình dạng giống mắt rắn.

Một dấu hiệu cho thấy dòng máu rồng chảy trong người ông.

Dòng máu hoàng gia vĩ đại.

Và vị vua thừa hưởng dòng máu này nhiều nhất không ai khác chính là Vị Vua Lười.

“Đôi mắt rồng phiền phức chết tiệt này cứ cho ta thấy sự thật.”

“À…”

“Chậc, nếu cậu đến vì chuyện ta nhờ lần trước thì ta xin lỗi. Có vẻ như chủ nghĩa cộng hòa đã thất bại rồi. Cộng hòa Seidel là một quốc gia thay vua mỗi khi đất nước suy tàn, chuyện đó khá hiệu quả nhưng cái Harren đáng nguyền rủa này, với dòng máu rồng, dường như hoàn toàn không phù hợp với nó.”

“Tôi hiểu…”

Ông tựa lưng vào ghế sofa, nhíu mày như thể bị giày vò bởi một cơn đau đầu.

“Nhưng cậu biết đấy, suy nghĩ của ta vẫn không thay đổi.”

“Sao ạ?”

“Vị trí của một vị vua thực sự vô dụng. Nó chỉ là một mối phiền phức, một gánh nặng mà thôi.”

“…”

Ông càu nhàu như một đứa tẻ một lúc lâu. Rồi đột nhiên thở dài thật sâu và lẩm bẩm với giọng mệt mỏi, bất lực:

“Ngay từ đầu những đứa trẻ đó cần phải học cách sống mà không cần dựa dẫm vào một vị vua mới phải”

“Là sao ạ?”

“Một giao ước cổ xưa thì có ý nghĩa gì chứ? Thật vô lý khi một kẻ ngốc không có động lực, chỉ vì có dòng máu của một con thằn lằn biết bay, lại được gọi là chủ nhân của những người Harren cao quý. Mỗi người Harren đều là chủ nhân của linh hồn mình…. Đó là nghĩa vụ và đặc quyền cao quý của họ.”

“…”

“Họ có thể tiến xa hơn nữa. Con cháu của loài thằn lằn không thể kìm hãm họ được…”

Chính vào lúc đó, tôi bắt đầu hiểu đôi chút về con người được gọi là Vua Lười này.

Ông không phải là một người vô trách nhiệm như tôi nghĩ.

Vị vua 'lười biếng' này, khoác trên mình bộ quần áo chẳng khác gì giẻ rách, nói chuyện một cách nhẹ nhàng không chút uy nghi và không hề có ý định nắm giữ quyền lực.

Bởi ông đơn giản chỉ như một người cha, người mẹ.

Bởi vì bầu trời chính là như thế.

Sinh ra là cha của tất cả người dân Harren, ông không cần đến bất kỳ quyền uy hay nghi lễ nào cả.

“…Vì sao không chuyển đổi sang chế độ quân chủ lập hiến, như Đế quốc ạ?”

“Hừm, cậu nghĩ ta chưa từng thử sao? Từ thời Vua Hiền thì Harren đã là một chế độ quân chủ lập hiến rồi.”

“Sao cơ?”

“Vị vua tiền nhiệm là một người chu đáo. Ngài lo sợ rằng một bạo chúa có thể xuất hiện về sau, nên đã tìm cách phân chia quyền lực vương quốc với hội đồng.”

“Kỳ lạ thật, theo Đế chế thì Harren là theo chế độ quân chủ chuyên chế mà.”

“Đó là bởi Vua Hiền quá tài giỏi. Dù chu đáo… nhưng ngài lại quá đỗi cần mẫn.”

Không thể thấu hiểu được ý nghĩa ẩn sau những lời ấy nên tôi chỉ có thể yên lặng.

Vị Vua Lười g khẽ cười và bắt đầu giải thích.

“Vua Hiền là một người đa tài. Có lẽ ngài ấy đã thừa hưởng dòng máu rồng còn mạnh mẽ hơn cả ta. Nếu ta liệt kê hết mọi thành tựu của ngài thì cả một ngày cũng không đủ. Ngài ấy là người đã thiết lập hội đồng hiện tại, thành lập Bộ Hành chính để cung cấp mạng lưới an sinh xã hội cơ bản, tái cơ cấu Đội Cận vệ Hoàng gia vốn từng là quân đội tư nhân của hoàng tộc thành Cơ quan Cảnh sát Hoàng gia để duy trì trật tự công cộng, nhập khẩu công nghệ của Đế chế để thành lập nhà in và tờ báo đầu tiên trong vương quốc–tất cả, tất cả đều là thành tựu của ngài ấy.”

“Ngài ấy thật là một người tài giỏi.”

“Đúng vậy. Chính cái hội đồng mà ngài ấy tạo ra để phân phối quyền lực giữa dân chúng, cuối cùng lại trở thành một con rối bất lực, hoàn toàn lệ thuộc vào nhà vua, tất cả chỉ vì ngài ấy quá tài giỏi và cần mẫn.”

“À.”

“Có lẽ ngài ấy đã thấy trước kết quả này. Dù biết vậy nhưng ý thức trách nhiệm quá mức đã không cho phép ngài bỏ mặc thần dân của mình, nên có thể nói ngài ấy đã mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng.”

“…Vậy lý do Bệ hạ tự xưng là ‘Vua Lười’ là để tránh lặp lại sai lầm tương tự sao—”

“Đâu, đó chỉ vì ta bẩm sinh đã lười thôi.”

Ông cười một cách đầy sảng khoái thật to, như thể vừa nghe một câu chuyện vô cùng thú vị. Sau đó lại dùng giọng điệu ung dung hơn để tiếp tục.

“Dù sao thì, ta hiểu tình cảm của người dân. Dòng máu rồng chảy trong huyết quản của chúng ta… nó dạy cho ta rất nhiều điều. Chúng ta không bao giờ quên những gì đã thấy, chúng ta thấu hiểu cả những vấn đề phức tạp nhất một cách nhanh chóng, chúng ta gieo rắc nỗi sợ hãi và sự tôn kính vào những người đứng trước mặt, chúng ta có thể phân biệt được đâu là sự thật đâu là gian trá, chúng ta được ban tặng những tài năng phi thường trong nhiều lĩnh vực khác nhau.”

“…”

“Nhưng không phải ai sinh ra với những quyền lợi này cũng có thể giống như vị Vua Hiền tiền nhiệm. Nếu chỉ lười biếng như ta thì không đến nỗi tệ—nhưng làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng những hậu duệ rồng trong tương lai sẽ không lợi dụng những tài năng này để áp bức cơ chứ. Nếu họ tước đoạt tự do và tình yêu của người Harren và đối xử với mọi người như một món công cụ hay một bộ phận nào đó thì con cái Harren sẽ chống cự thế nào?”

“…”

“Vậy nên ta muốn hỏi cậu, người được mệnh danh là bậc trí thức vĩ đại nhất của Đế chế.”

Ngay lúc đó, câu hỏi mà Vị Vua Lười đặt ra là điều mà tôi, một ‘kẻ đạo văn’ như tôi, không thể trả lời.

“Ta nên làm gì đây?”