Tôi gom bản thảo bản thân đã viết và mang nó đến nhà xuất bản.
Cái "đống giấy" còn chưa đóng bìa này đặt xuống bàn xuống bàn họp của nhà xuất bản với tiếng "thịch".
"Đây là cuốn tiểu thuyết tôi muốn xuất bản."
"...Tôi không ngờ nó lại dày đến thế. Bản thảo thực sự dài như vậy sao?"
"Tôi sẽ không lấy bất kỳ khoản tiền nào đâu."
"Thôi được, cứ để tôi đọc qua đã."
Quả đúng như phản ứng của biên tập viên, "Những người khốn khổ" là một cuốn tiểu thuyết dày cộm. Thực tế fan còn đặt cho nó biệt danh "Cục gạch" vì độ dày khủng khiếp đó nữa kìa.
Điểm này là do cách viết của nó.
Lối kể chuyện của "Những người khốn khổ" theo kiểu mỗi khi có một nhân vật xuất hiện, tác phẩm sẽ dành hàng chục đến hàng trăm trang để mô tả chi tiết về lai lịch, hành động, suy nghĩ, quá khứ, tính cách và hoàn cảnh của người đó. Và song song đó, câu chuyện vẫn tiếp diễn. Tương tự, một bối cảnh mới cũng được giải thích cặn kẽ qua hàng chục trang.
Thậm chí chính tác giả còn ghi rõ: "Lời giải thích này không liên quan đến cốt truyện."
Lối kể chuyện chi tiết như một cuốn bách khoa toàn thư này còn được đánh giá cao về giá trị lịch sử, bởi nó đã tái hiện chân thực bức tranh nước Pháp đương thời.
"...Hả? Đây là bản dịch à? 'Nước Pháp' này là ở đâu vậy?"
"Cứ hình dung đó là một đất nước giả tưởng là được."
"À, ra thế. Vậy nên bối cảnh mới được viết chi tiết như vậy sao? Đây là tiểu thuyết lịch sử kể về một lịch sử hư cấu à? Văn hóa có vẻ tương đồng với Cộng hòa Seidel hoặc Vương quốc Harren."
Chính vì điểm này mà nhiều độc giả lần đầu tiếp xúc với bản gốc "Những người khốn khổ" thường cảm thấy khá bối rối. Lý do là phải đến tận chương 14 thì câu chuyện về Jean Valjean–người mà ai cũng biết là nhân vật chính–mới chính thức được bắt đầu.
Khi đọc cuốn sách, có lẽ ai đó sẽ tự hỏi: "Tại sao mình lại phải đọc gần một trăm trang chỉ nói về một nhà thờ cơ chứ?"
Người không biết gì về câu truyện như biên tập viên đây thấy cuốn tiểu thuyết "Những người khốn khổ" mà tôi đã đạo văn, khá thú vị. Đúng như ông ấy nói, lần này tôi đã không "địa phương hóa" tác phẩm này.
"Ồ... thú vị thật, thú vị thật... Mặc dù có vẻ như thông tin bị thừa hơi nhiều nhưng kỳ lạ thay nó lại không gây chán chút nào. Cảm giác cứ như đang đọc một bài xã luận tuyệt vời của một nhà báo. Từ ngữ phong phú như thơ vậy."
“Phải.”
"Khi đọc bản dịch tôi cũng có cảm giác này rồi, khả năng viết của cậu thực sự rất đáng nể..."
Điều này là hoàn toàn có thể vì "Những người khốn khổ" vốn đã chứa đựng vô vàn kiến thức bách khoa và những đoạn miêu tả mang đậm chất báo chí của Victor Hugo. Cuốn tiểu thuyết này gói gọn tất cả những hiểu biết nhỏ nhặt về thế giới "nước Pháp" mà người đọc cần để thực sự thấu hiểu nó từ bên trong.
Vì thế mà "Những người khốn khổ" đến nay vẫn được xem là bức tranh toàn cảnh về một "thế giới."
Nó đã khắc họa một cách đầy chất thơ rằng lịch sử, xã hội và con người không chỉ đơn thuần "tồn tại" mà chúng sống, thở và tương tác với nhau trong một bối cảnh lịch sử. Những câu chuyện về linh mục, về nhà thờ, về những cô gái, những trận chiến, những người bị kết án—
Trong thế giới nơi những "người nghèo khổ và khốn cùng" ấy sinh sống, mọi kiến thức đều không chỉ tồn tại riêng lẻ mà hòa quyện lại thành một thể phức tạp, nơi mỗi yếu tố đều góp phần tạo nên sự hiện hữu của những yếu tố khác.
Biên tập viên, người đã đọc bản thảo dày cộp với tốc độ kinh người, gật đầu.
"Hừm... Lối viết này có sức thuyết phục kinh khủng. Cứ như đang mô tả một thế giới thật vậy..."
Vị biên tập viên trước mắt tôi nổi tiếng là người đọc nhanh hơn cả những pháp sư, quả thực đã xứng đáng với danh hiệu "chuyên gia" mà ổng mang.
Ông ấy đọc nhanh hơn hầu hết các pháp sư bình thường.
"Tôi không biết liệu nó có bán chạy không. Cơ mà nói về chủ đề của nó thì…Cục Quản lý Xuất bản có thể sẽ ưu ái chút—à dù sao đi nữa thì tôi thấy nó rất thú vị. Khá hay đấy. Tôi sẽ dọn một chuyền in để xuất bản nó."
"Vâng. Cảm ơn ông."
.
.
.
"Những người khốn khổ" được xuất bản tại Vương quốc Harren.
Giống như các tiểu thuyết khác của "Homer" hay "Herodotus," nó không trở nên phổ biến ngay lập tức.
Những người đầu tiên thể hiện sự quan tâm đến cuốn tiểu thuyết là các trí thức am hiểu sâu sắc về văn học.
"Tôi nghe nói Sophocles vừa cho ra mắt một tác phẩm đó."
"Hả? Ông nói đến dịch giả đó sao? Bản dịch của Nhà xuất bản Ivan thì dở tệ, nhưng nếu là Sophocles dịch thì đáng tin đó.”
"Không phải bản dịch mà là một tác phẩm cơ. Anh bạn à, tôi nghe nói đó là một tiểu thuyết lịch sử lấy bối cảnh ở một quốc gia hư cấu thì phải?"
Nhờ tên tuổi như một "dịch giả" của Sophocles mà có một số độc giả quan tâm tác phẩm của cậu.
Cứ thế, cuốn "Những người khốn khổ" dày cộp như cục gạch dần được mọi người biết đến—.
["Nếu muốn biết cách mạng là gì, hãy gọi đó là tiến bộ. Nếu muốn biết tiến bộ là gì, hãy gọi đó là ngày mai."]
["Chúng ta hy sinh một ngày để giành được cả cuộc đời!"]
"Một tiểu thuyết về cách mạng ư...?"
"Chậc, lại một cuốn tiểu thuyết chịu ảnh hưởng từ Cục Quản lý Xuất bản sao? Họ muốn gì vậy—."
Nó phải đối mặt với vô số lời chỉ trích. Tầng lớp trí thức thượng lưu, những người đầu tiên tiếp cận "Những người khốn khổ" đều là những người nhận ra được những "sự thật ẩn giấu" của Vương quốc Harren này. Họ biết rằng những hậu duệ rồng tài năng nhưng lười biếng kia đang cố trao lại quyền lực cho người dân.
Hơn nữa chính họ cũng phản đối "chủ nghĩa cộng hòa" như vậy.
Vị vua hiện tại của Harren được biết đến là "Vua Lười" nhưng ông không độc tài hay hủy hoại đất nước. Mặc dù phần ngoại giao có phần giảm sút đi nhưng các công việc nội bộ vẫn được duy trì rất tốt bởi các quan thần.
Thêm vào đó, vị vua trước đây của họ được coi là một vị vua sáng suốt và nhân hậu, được biết đến với tên "Vua Hiền" nên điều đó càng làm tăng thêm sự phản đối chủ nghĩa cộng hòa mới này.
Đối với tầng lớp trí thức thượng lưu thì việc trao toàn bộ quyền lực cho người dân chẳng khác nào trao súng cho một đứa trẻ cả. Họ tin rằng quyền lực mà không đi kèm trách nhiệm thì chẳng khác nào sự nuông chiều quá mức cả.
"Cuốn 'Những người khốn khổ' này dù miêu tả có xuất sắc đến mấy thì cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết rác rưởi thôi, nó tràn ngập sự ủng hộ với phe cộng hòa!"
"'Những người khốn khổ' là một cuốn tiểu thuyết đầy những định kiến thô tục và kém cỏi về 'lý tưởng'!"
Phản ứng này từ tầng lớp trí thức thượng lưu nhanh chóng dẫn đến sự quan tâm của một tầng lớp trí thức mới nổi khác.
Đối với những người có xu hướng cộng hòa thì tác phẩm "Những người khốn khổ" là một cột mốc quan trọng.
Những mô tả chân thực và chân thành trong "Những người khốn khổ" như một điều vừa 'hiển nhiên' vừa 'đậm tính tư tưởng'.
"'Những người khốn khổ' thực sự vạch trần những mâu thuẫn mà thế giới và xã hội của chúng ta đang phải đối mặt!"
"Điều chúng ta cần là cách mạng! Là sự tiến bộ! Là ngày mai! Chúng ta không được phép lùi dù chỉ một bước! Chúng ta phải không ngừng tiến lên!"
Điều này dẫn đến một cuộc xung đột thường thấy trong giới trí thức ở Vương quốc Harren.
Đó là cuộc xung đột tư tưởng, những cuộc đối đầu đầy mông lung.
"Những người khốn khổ" không chỉ dừng lại ở 'văn học', nó đã vươn lên thành biểu tượng của 'chủ nghĩa cộng hòa' và trở thành một dạng văn học mang tính thúc đẩy người khác tham gia. Vì phần lớn những người này là 'quan thần’ của vương quốc nên cuộc xung đột đã dẫn đến sự kiệt quệ nghiêm trọng trong bộ máy hành chính.
"Chừng nào xã hội còn tồn tại những bất công, trừng phạt và trật tự chỉ là công cụ áp bức, đè nén con người! Cái chúng ta cần không phải là trật tự mà là cách mạng! Một ngày mai luôn chuyển mình! Hãy trả lại những quyền cơ bản do Chúa ban cho người dân! Chỉ có chế độ cộng hòa do người dân, mới giúp chúng ta hoàn thiện! Hãy nắm lấy quyền được thay đổi, hãy sám hối và tiến lên!"
"Đừng để bị mê hoặc bởi những lời kích động của phe cộng hòa, những kẻ phủ nhận trật tự và đẩy xã hội vào hỗn loạn! Bảo vệ Bệ hạ, người cai trị hợp pháp của chúng ta và sứ giả của giáo hội! Chỉ dưới trật tự chúng ta mới có thể tận hưởng hòa bình! Tuân theo trật tự và được Chúa yêu thương!"
"Cách mạng muôn năm!"
"Đuổi cổ bọn phản động!"
"Chủ nghĩa cộng hòa muôn năm! Quốc gia của công dân muôn năm!"
"Nguyện chúc chủ nhân của tất cả người Harren sống lâu và thịnh vượng!"
Hệ quả là hệ thống quan thần bị tê liệt.
Hai phe trí thức không ngừng đối đầu, tranh cãi, thậm chí là đấu khẩu, khinh miệt lẫn nhau. Mọi chính sách đều không thể triển khai trôi chảy do sự cản trở từ hai phía.
Nếu tình trạng xung đột này kéo dài, trật tự vốn có của Vương quốc Harren sẽ hoàn toàn sụp đổ. Và chỉ có một người duy nhất có thể chấm dứt cuộc xung đột này.
"Bệ hạ! Xin người cho phép chúng thần yết kiến!"
"Tất cả các chức năng hành chính đã bị tê liệt rồi ạ! Bệ hạ! Xin người cứu chúng thần khỏi sự hỗn loạn này!"
Quốc vương của Vương quốc Harren—Vua Lười.
Không đúng, phải là chủ nhân của tất cả người Harren, người thừa kế dòng máu của Vua Rồng…
"...Chậc. Thật phiền phức."
"Bệ hạ!"
"Chuẩn bị phi thuyền. Ta sẽ đến hội đồng."
“...Chúng thần vô cùng cảm tạ! Bệ hạ!"
… Clement Le Mans.
Ngài rời cung điện và bay vút lên bầu trời.
.
.
.
Trước khi máy bay được Tháp Xám và 'Principia' hoàn thiện, cách duy nhất để bay lên bầu trời là sử dụng những khinh khí cầu khổng lồ được gọi là 'phi thuyền'.
Thế nhưng việc bay bằng phi thuyền có những hạn chế riêng.
Như phi thuyền không thể lớn hơn một mức nhất định và chỉ có thể lênh đênh theo chiều gió.
Và rồi.
"C-Cái gì thế kia chứ.... Một con rồng khổng lồ đang bay trên trời sao...?"
"Sao?!"
Rồng là những sinh vật lang thang giữa những đám mây, thống trị bầu trời.
Vậy nên Hoàng gia Harren đã thừa hưởng 'quyền' cai trị bầu trời từ tổ tiên của họ.
"Kia là—!"
"Là một phi thuyền! Chủ nhân của người Harren đã đích thân xuống đây rồi!"
Khi con thú khổng lồ băng qua bầu trời, không khí rung chuyển với một tiếng ù ù như thể chính thiên đàng đang gầm rống, làm rung chuyển cả thế giới.
Nó vươn lên từ đường chân trời như thể đó là mặt trời.
Không, nó còn che khuất cả mặt trời, đổ một bóng đen thăm thẳm xuống mặt đất. Những kẻ không rõ thực thể đó là gì thì run rẩy sợ hãi, cho rằng đó là sự trừng phạt của thần linh, còn những người hiểu rõ thì quỳ rạp xuống để nghênh đón vị chủ nhân đích thực của mình.
Một con tàu khổng lồ băng qua bầu trời—.
Môt chiếc phi thuyền.
Thứ bay trên bầu trời chỉ dành cho hậu duệ của Vua Rồng, dừng lại ngay phía trên hội đồng.
Có thứ gì đó dường như rơi xuống từ nó.
Vua Lười, mặc một bộ dù lượn trông giống cánh dơi, hạ cánh xuống mặt đất.
"Bề tôi của vương quốc kính chào chủ nhân của tất cả người Harren!"
Vị Vua Lười thản nhiên quẳng chiếc dù lượn sang một bên rồi đưa mắt nhìn quanh.
Sau đó, ngài chậm rãi mở miệng:
"À, ừ. Cứ thoải mái đi. Ta sẽ quay lại ngay."
Mặc dù giọng điệu của ngài cực kỳ bình thường so với thân phận một người thống trị tất cả người Harren—
Nhưng không ai trong số những người có mặt dám ngẩng đầu lên để chỉ trích điều đó.