Dịch: Lolyne.
_____
Đến tận bây giờ, Suho đã trích xuất và sử dụng rất nhiều loại lính bóng tối khác nhau. Trong số chúng cũng có khá nhiều loại hữu ích, tiếc là chúng chỉ có thể tồn tại được trong một ngày rồi hoàn toàn biến mất.
Ngay lúc này cũng vậy…
Xét đến những con ong bay kín trời kia, nếu có một con ‘Nhện mộ Arachne’ ở đây, nó sẽ giăng tơ và bắt sạch lũ ong ngay lập tức. Cơ mà nó cũng cút về cõi hư vô rồi, nên Suho mới phải mất công đối phó với đám ong bé tí teo như thế.
Suho chợt nhớ ra một điều mà lúc trước Beru đã nói với anh.
[Chỉ có Quân vương mới đủ tư cách để chỉ huy quân đoàn.]
Dù Suho được thừa hưởng sức mạnh Bóng tối từ cha mình, nhưng bản thân anh lại không phải là Quân vương Bóng tối. Muốn có được ngôi vị đó thì chiếc ngai vàng của Quân vương phải bỏ trống, và điều đó chỉ xảy ra khi vị Quân vương hiện tại băng hà…
À thì… Sung Jinwoo – Quân vương Bóng tối – đã trở thành một thực thể bất tử, nên Suho mãi mãi không thể trở thành Quân vương Bóng tối.
Nhưng Beru cũng nói thêm là.
[Thiếu quân vương vẫn chưa có quyền để lãnh đạo cả một quân đoàn đâu.]
Hắn nói là ‘chưa’... và cuối cùng, khoảnh khắc đó đã đến với Suho.
[Kỹ năng: Lưu trữ bóng.]
Sức mạnh bóng tối, không tiêu tốn mana.
Chiến binh bóng tối được lưu trữ trong bóng của người triệu hồi, có thể triệu hồi ra hoặc thu lại bất cứ khi nào người triệu hồi muốn.
—Số lượng bóng được lưu trữ: 0/1.
“Ồ… ngon choét luôn rồi…”
Suho mở to mắt, bất ngờ khi nhìn vào cửa sổ kỹ năng.Trên đầu anh, Beru đang bay vòng vòng, nước mắt nước mũi tèm lem vì vui mừng.
[Eeeeek! Ngài hẳn là vui lắm! Cuối cùng Bệ hạ cũng cho phép Thiếu quân vương chỉ huy đội quân bóng tối của riêng mình rồi!]
“Cơ mà một người lính bình thường thì…” Suho lẩm bẩm, “...cuối cùng vẫn có giới hạn về cấp độ nhỉ…”
Suy cho cùng, cấp độ vẫn là một chỉ số mà hệ thống dễ dàng nhận biết, từ đó cũng giới hạn sự bảo vệ. Nếu sức mạnh được ban cho những kẻ hạ cấp, sức mạnh của cái chết sẽ nuốt chửng họ và biến họ thành binh lính bóng tối.
Lưu trữ các chiến binh bóng tối trong cái bóng của mình cũng giống như việc cái chết luôn rình rập dưới chân vậy. Cuối cùng thì giờ đây, Suho đã có thẩm quyền để chỉ huy đội quân riêng của mình.
Rốt cuộc, điều quan trọng nhất với Suho chính là số lượng.
[Số lượng bóng có thể lưu trữ: 0/1.]
“Một thôi à…”
Suho cười khẩy, có lẽ do cấp độ của anh vẫn còn thấp.
“Vậy là mình phải tăng số lượng lên từng con một à.”
Nghĩa là kỹ năng này cũng sẽ phụ thuộc vào chỉ số Trí tuệ của Suho, giống như kỹ năng Trích xuất bóng. Suho chợt nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ, khi anh ngồi cạnh cha mình để chơi game. Lúc đó, cha anh thường càu nhàu:
“Sao con có thể ngủ gật khi mới lên cấp như vậy chứ? Cơ mà dù cùng chơi một trò, con lại lên cấp nhanh đến lạ. Cứ như thể việc lên cấp là công việc chính của con ấy.”
[Ngài định chọn ai làm chiến binh đầu tiên ạ?]
Suho, thoát khỏi dòng suy nghĩ bởi câu hỏi của Beru, liếc nhìn hắn rồi cười khẩy.
“Cậu biết rồi còn hỏi.”
Tất nhiên, đó là kẻ đã khiến anh cảm thấy phiền phức nhất dạo gần đây.
Suho đặt xuống sàn một phần cánh tay của Lee Minseong mà anh đã mang theo.
[Mục tiêu có thể trích xuất bóng.]
Thậm chí chỉ với một phần thi thể, vẫn có thể trích xuất bóng được, dù sao thì, cơ thể cũng chỉ là vật trung gian mà thôi.
Một luồng khí đen tuyền đã bắt đầu chuyển động xung quanh cánh tay của Lee Minseong.
“Aaaaaaah – !”
Một tiếng gào thét rùng rợn vang lên từ trong bóng tối. Lee Minseong đang gầm rú, van xin được thoát ra khỏi địa ngục đó. Luồng khí đen cuộn quanh cánh tay mang theo một sự hung bạo đáng sợ.
‘Được rồi. Nếu ngươi muốn ra đến vậy, ta sẽ đưa ngươi ra.’
Suho đưa tay về phía cánh tay.
“Trỗi dậy!”
Một cái bóng đen bẹo hình bẹo dạng bắt đầu ngọ nguậy.
[Đang cố gắng trích xuất bóng.]
[Đang tiến hành trích xuất…]
Aaaaaah!
Từ trong bóng tối, gương mặt của Lee Minseong dần hiện ra, miệng há rộng như sắp thốt ra điều gì đó.
Tuy nhiên…
Ting!
[Trích xuất bóng thất bại.]
[Bạn còn hai cơ hội nữa.]
‘Thất bại à?’ Suho nheo mắt.
Anh không quá bất ngờ, vì thực ra cũng đã phần nào đoán trước được điều này. Tỷ lệ thất bại khi trích xuất bóng tỉ lệ thuận theo cấp độ của mục tiêu mà. Lee Minseong là một thợ săn hạng A, sở hữu lượng ma lực vượt trội hơn Suho rất nhiều, và vốn dĩ Suho cũng không thể thắng hắn nếu phải một mình solo với hắn từ đầu.
‘Thế nên trích xuất được tên này mới bõ.’
Suho nhớ lại, Lee Minseong – hộ vệ mạnh nhất – là sản phẩm được Nữ hoàng ong Arsha dốc hết tâm huyết tạo ra. Dù vậy, nếu có thể thu phục được tên ngạo mạn kia – kẻ đã chủ động rời khỏi sự kiểm soát của Nữ hoàng Ong để thực hiện mục đích của riêng mình – làm binh lính dưới trướng, chỉ nghĩ đến thôi tim Suho đã sôi sục lên rồi.
‘Còn hai lần…’
Suho hít một hơi thật sâu, bình tĩnh thử trích xuất lần thứ hai.
“Trỗi dậy!”
Ting!
[Trích xuất bóng thất bại.]
[Bạn còn một cơ hội cuối cùng.]
“...”
‘Bực mình thế nhờ…’
Dù Suho đã lường trước điều này, nhưng khi chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, Suho không thể không cảm thấy căng thẳng.
“Aaaaaaaaah!”
Ngay lúc này, Lee Minseong vẫn đang vật lộn để thoát ra khỏi làn khói đen dày đặc.
‘Ngươi cũng muốn thoát ra mà?’
Suho cảm nhận được khát khao mãnh liệt đó, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc.
‘Chắc hẳn ngươi đã ghen tị với những chiến binh bóng tối của ta.’
Lee Minseong đã tỏ rõ sự ghen tị khi thấy những Lancer bóng tối vẫn hồi sinh ngay cả sau khi bị hắn tiêu diệt.
–Tại sao Nữ hoàng ong không ban cho ta khả năng tái sinh?! Chẳng lẽ bà ta sợ ta trở nên quá mạnh sao?!
Hắn đã nhầm to rồi. Ngay từ đầu, sức mạnh đó không phải là thứ mà một Nữ hoàng Ong có thể trao cho hắn.
‘Hãy đến với ta. Ta sẽ biến ngươi thành thương kỵ sĩ mạnh nhất.’
Ánh mắt Suho bừng sáng ý chí mãnh liệt.
“Trỗi dậy!”
Khoảnh khắc đó –
[Aaaah-!]
Minseong gầm lên và lao ra khỏi làn khói đen, màn khói đen bao quanh bắt đầu kết tụ lại thành một cơ thể chưa hoàn chỉnh.
[Trích xuất bóng thành công.]
“Cuối cùng cũng được rồi!” Suho thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sự tái sinh này dường như vẫn chưa hoàn toàn hoàn chỉnh.
[Một khát khao mãnh liệt đã dẫn dắt tinh thần chiến đấu của người chết.]
[Tuy nhiên, sức mạnh của binh lính bóng tối bị suy yếu vì chỉ số của người chết vượt quá xa người triệu hồi.]
[Cấp độ của bóng tối bắt đầu từ Lv.2.]
‘Bị suy yếu còn cấp 2 á?’
Suho thoáng ngạc nhiên, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Ban đầu thì cấp độ của hắn là bao nhiêu vậy?”
[?? Lv.2]
Cấp bậc: Hiệp sĩ.
Phịch.
Cuối cùng, một kỵ sĩ được tạo thành từ làn khói đen quỳ một đầu gối xuống trước mặt Suho và cúi đầu.
[Thần xin chào chủ nhân.]
“Hả? Ngươi… biết nói à?”
[Ehh?]
Suho và Beru đồng loạt trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
“Lancer bóng tối khác thì không biết nói chuyện… Chỉ có mỗi hắn là có khả năng đó. Hay là do hắn cấp hiệp sĩ?”
[T-Tôi không nghĩ vậy đâu. Để có thể nói chuyện như người bình thường thì phải đạt ít nhất là cấp Tướng quân… Hoặc có khi, cũng không bắt buộc phải thế nhỉ?]
Beru cũng trông đầy bối rối.
[Hmm. Có thể là do Thiếu quân vương đã chơi với binh lính bóng tối từ hồi còn bập bẹ tập nói…]
Cuối cùng thì cả hai cũng chỉ có thể suy đoán rằng đó là ảnh hưởng từ tài năng thiên bẩm và việc được ‘giáo dục từ sớm’ của Suho.
Ting!
[Bạn có thể đặt tên cho những người lính cấp bậc Hiệp sĩ trở lên.]
[Tên đã đặt sẽ được giữ nguyên cho đến khi lính bóng tối biến mất.]
[Hãy đặt tên cho lính bóng tối.]
Suho trầm ngâm một lúc.
“Đặt tên à…”
Cái tên ‘Lee Minseong’ thì đã quá khét tiếng rồi, đến mức Suho chẳng muốn giữ lại nó.
‘Ok. Vì Lee Minseong từng muốn kế thừa sức mạnh của Querehsha…’
“Quay.”
[Bạn quyết định đặt tên ‘Quay’?]
“Ừ.”
Ngay khi Suho dứt lời, một cái tên mới đã được khắc lên thay cho dấu hỏi phía trên đầu của Lancer bóng tối.
[Quay Lv.2]
Cấp bậc: Hiệp sĩ.
[Cảm ơn ngài vì cái tên tuyệt vời.]
Lee Minseong, nay tái sinh với cái tên Quay, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy. Khi còn sống, cả hai tay hắn từng mọc ra những chiếc kim độc dài như những ngọn giáo. Nhưng giờ đây, sau khi tái sinh, hắn chỉ có một cánh tay mang theo kim độc, còn tay kia lại là một cánh tay bình thường.
‘Chắc là vì mình chỉ mang theo một cánh tay của hắn nhỉ?’
Khi đang quan sát Quay, Beru bay lên và chế nhạo Lee Minseong.
[Kehehe. Ta thấy tội nghiệp cho ngươi thật đấy. Một kẻ từng mạnh mẽ như vậy mà giờ chỉ là hiệp sĩ cấp 2 thôi à.]
Tuy nhiên, Quay chỉ khịt mũi trước sự khiêu khích của Beru.
[Hừ. Nhìn lại mình đi rồi hãy cười nhạo ta?]
[Ehh.]
Quay đụng trúng nỗi đau của Beru, khiến hắn khựng lại.
[Beru Lv.1]
Cấp bậc: Lính.
Lưu ý là ở hiện tại, Beru ‘mini’ đang ở cấp bậc khá thấp.
[T-Ta đang không phải hình thái thật thôi nhé cu!]
[Ta cũng thế. Quan trọng là hiện tại mà, đúng không?]
[Cái gì!? Một tên hậu bối què quặt như ngươi mà dám bố láo với ta à?!]
[Tốt thí nói gì thế?]
[…!]
Beru thực sự nổi giận, trong khi Quay chỉ khoanh tay nhìn hắn với vẻ thờ ơ. Giữa lúc cuộc chiến mõm giữa hai con côn trùng đang diễn ra, Suho cất tiếng:
“Quay.”
[Vâng, có chuyện gì vậy thưa chủ nhân?]
“Tôn trọng tiền bối chút đi.”
[Tiền bối?!]
Quay trợn tròn mắt ngạc nhiên trước những lời đó. Tuy nhiên, cơ thể hắn đã lập tức tuân theo mệnh lệnh, cúi đầu một cách ngoan ngoãn.
[Chủ nhân! Tại sao lại…!]
“Beru giống như một người chú đã nuôi lớn ta vậy. Cậu sẽ gặp rắc rối nếu dám hỗn với chú ấy đấy.”
[Thiếu quân vương-! Kehehehe!]
Beru phấn khích, mắt rưng rưng xúc động và ôm lấy đầu Suho, cùng lúc đó, hắn liếc qua Quay và bắt đầu cười một cách tự mãn.
[Nhìn ngươi bây giờ đi, level 2 vì chỉ đứng hạng 2 thôi kekekeke! Ối dồi ôi, ối dồi ôi!]
[Hừ!]
Như thể những lời đó đã chạm vào cơn thịnh nộ của Quay, khuôn mặt hắn nhăn lại như thể vừa đập đầu xuống đất.
[...Để xem, thằng khốn.]
Có vẻ như cuộc chiến mõm giữa hai con côn trùng này sẽ tiếp tục mãi.
***
“Hmm. Một chiến binh khá hữu ích đấy. Ngươi lụm được hắn từ đâu vậy?”
Ammut, người đang quan sát những gì Suho làm từ bên cạnh, nhìn Quay một cách thú vị.
Suho kể cho ông nghe mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, và Ammut phá lên cười khi nghe câu chuyện đó.
“Ngươi vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Thế mà ngươi bảo rằng mình gặp khó khăn chỉ vì vài con bọ sao?”
“Không phải vài con đâu. Có khi sư phụ cũng khó khăn khi đấm nhau với chúng đấy”
“Ngươi nói chuyện hài dón thế, kể cả có trăm ngàn con úp sọt ta cùng lúc thì cũng đếch làm gì được ta đâu.”
Điều này không phải là nói quá, vì lớp da dày của Ammut là một loại áo giáp tự thân cứng như sắt thép mà. Với sức phòng thủ vững chắc như vậy, ông có thể mặc kệ mọi cuộc tấn công le ve xung quanh, chỉ cần tiến về phía tên trùm rồi giã vào mồm hắn là xong.
“Mà con muốn hỏi sư phụ mấy câu…”
“Hỏi đi cu.”
Suho nhớ lại trận chiến cuối cùng của anh.
“Chắc là sẽ nhanh hơn nếu cho sư phụ xem đấy, nhìn này.”
Vút!
[Sử dụng ‘Kỹ Năng: Hiện Thể Linh Hồn’.]
Suho nâng thanh kiếm lên và thi triển kỹ năng Hiện Thể Linh Hồn, một luồng hắc khí chảy qua cánh tay và cổ tay của anh, tạo ra lớp năng lượng đen bao bọc lấy lưỡi kiếm.
Thấy vậy, ánh mắt của Ammut lóe lên.
“Ồ, khá tốt đấy nhóc. Áp cả kỹ năng Hiện Thể Linh Hồn vào vũ khí!”
“Làm thế này cũng được luôn hả?”
“Tất nhiên, cơ mà thằng Tarnak không làm được trò này đâu.”
“Đù, Quân vương Thiết thể còn không làm được á?”
Suho ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ của Ammut.
Ammut cười đầy ẩn ý và nhìn chằm chằm vào Suho.
“Đúng vậy. Vì thằng nhóc con ấy sinh ra là một goblin mà, điều duy nhất nó có thể làm là cường hóa cơ thể. Thực ra, chỉ cần thế thôi cũng đã đủ tốt lắm rồi, nhưng ngươi thì khác.”
Suho không phải là một goblin, mà là con trai của một Quân vương Bóng tối.
[Nếu xuất phát điểm khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau. Ta cũng rất tò mò ngươi sẽ biến thành con quái vật gì nếu thành thạo Hiện Thể Linh Hồn!]
Vút!
Ngay lúc đó, cơ thể Ammut lớn lên và bắt đầu Linh Hóa.
“Xong việc rồi thì tập luyện thôi cu!”
“Khoan đã! Con chưa chuẩn bị xong…”
Trường lực trọng lực nặng nề đè xuống Suho. Một buổi tập luyện – không, một nhiệm vụ hàng ngày khó khăn hơn cả chiến đấu với Querehsha đã bắt đầu.
_____
Ủng hộ dịch giả: