Dịch: Lolyne.
_____
Suho gật đầu.
“Cháu đoán là cần thêm hai người nữa.”
“Đúng vậy. Có lẽ sẽ hơi khó để tìm được thành viên bây giờ. Bố cháu trước đây cũng từng gặp chuyện tương tự thế này. Cháu sẽ phải tìm những thợ săn có thể lấp đầy vị trí, nhưng không thực sự cần tham gia hoạt động đột kích hầm ngục.”
Ánh mắt Yoo Jinho trầm ngâm, như thể đang nhớ lại một cuộc trò chuyện từ rất lâu rồi.
‘Chắc chắn đứa trẻ này cũng sẽ một mình chinh phục các hầm ngục, y như bố nó, chỉ một mình cùng với đội quân bóng tối.’
“Chú cũng muốn đi cùng cháu lắm, nhưng chắc chắn phóng viên sẽ theo dõi từng hành động của chú.”
Bản thân Yoo Jinho là một thợ săn đã thức tỉnh ở hạng D. Sau khi thức tỉnh, ông từng nói rằng muốn vào hầm ngục thử một lần, nhưng cuối cùng lại từ bỏ vì những lời cằn nhằn không dứt từ nhân viên của mình. Có lẽ vì thế mà ông đã dồn tâm huyết vào việc phát triển một trò chơi săn quái vật mới – như một cách để giải tỏa khao khát bị đè nén suốt bao năm.
Đột nhiên, một người hiện lên trong tâm trí Suho.
“À! Cháu nghĩ ra là ai rồi!:
“Ai vậy?”
“Một con quỷ tên là Esil.”
“...Ý cháu là một gã ác quỷ nào à?”
“Không ạ. Ý cháu là một con quỷ thật sự ấy.”
“...Một con quỷ đáng tin cậy sao?”
Yoo Jinho khựng lại trước câu trả lời của Suho, vẻ mặt có chút bối rối. Lúc này, Beru lên tiếng thay anh.
[Tôi có thể đảm bảo. Esil là thuộc hạ thứ hai của Quân vương Bóng tối. Giống như ông vậy.]
“Khoan đã…”
Yoo Jinho nhìn Suho với vẻ nghiêm túc khác thường.
“Ý cậu là ngoài tôi ra… anh ấy còn có một người cộng sự khác nữa à?”
[… Ê đừng biến chuyện này thành một cuộc cạnh tranh tình cảm như thế.]
Khác với Gray – hậu duệ của Quân vương Nanh Vuốt, Esil là một thực thể tự do, không bị trói buộc bởi bất kỳ hệ thống nào.
Tuy nhiên, cô cũng là người sợ Quân vương Bóng tối hơn bất kỳ ai khác, bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh Sung Jinwoo tiêu diệt triệt để toàn bộ loài quỷ, chỉ chừa lại gia tộc của Esil. Lý do Esil còn sống sót đến tận bây giờ là vì ngay từ đầu, cô đã phản bội Quỷ giới và chọn đứng về phía Sung Jinwoo.
“Dù sao thì, nếu cô ấy không phải là con người, trước hết phải làm thẻ căn cước trước thì mới có thể đăng ký làm thợ săn được. Chú sẽ lo phần đó.”
Yoo Jinho vừa nói vừa ghi chú vào sổ tay một dòng chữ: ‘lao động nước ngoài’, rồi khoanh tròn lại. Sau đó anh quay sang nhìn Suho và hỏi:
“Vậy người còn lại thì sao?”
Đúng lúc đó, điện thoại của Suho rung lên.
Bzzt.
Suho chỉ nhìn màn hình mà lẩm bẩm, tự hỏi vì sao nhiều người lại liên lạc với anh như thế chỉ vì xuất hiện một lần trên bản tin. Khi thấy tên người gọi, anh nở một nụ cười kỳ lạ.
“Có vẻ như cháu cũng đã tìm được người còn lại rồi.”
[Giáo sư Lim]
Lim Dokyoon, trợ lý giáo sư ngành hội họa tại Đại học Hàn Quốc. Anh ta là một thợ săn hạng E tự do – nghề chính là giảng dạy, còn vào cuối tuần thì đi làm thợ mỏ.
—Alo? Suho! Em ổn chứ? Em còn sống không?!
Ngay khi Suho nhấn nút nghe máy, một tràng câu hỏi dồn dập trút xuống từ đầu dây bên kia.
—Tôi vừa xem tin tức! Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao em lại theo họ đến một nơi nguy hiểm như thế? Tôi đã nói rồi mà! Làm thợ săn thì phải biết sống dai thành huyền thoại, phải biết nghĩ kỹ trước khi hành động chứ…!
Trợ lý giáo sư Lim vẫn tiếp tục cằn nhằn, lo lắng thấy rõ.
‘Khi mọi chuyện trở nên thực sự nguy hiểm, thì chính kẻ hay lo lắng nhất lại là người đầu tiên bỏ chạy.’
Dù thế nào đi nữa, Lim Dokyoon là một kẻ cực kỳ nhát gan. Cả khi đối mặt với cái chết của bản thân, lẫn khi thấy người khác gặp nguy hiểm, anh ta cũng không khác gì mấy. Cũng vì tính cách đó, nên dù chỉ là một thợ săn hạng E, anh ta vẫn có thể tiếp tục công việc trong nghề này. Anh ta nghiêm túc đến mức kỹ năng ‘Tẩu vi’ lại là thứ có cấp độ cao nhất dù cấp bậc vẫn là E.
‘Thế mới hợp với mình.’
Hiện tại, Suho không cần một đồng minh. Thứ anh cần là một người khuân vác… với đôi chân thật nhanh. Một người có thể lập tức rút lui khỏi chiến trường mà không cản trở anh dù chỉ một bước.
—Dù sao thì, ý tôi là…
Giáo sư Lim, người vừa cằn nhằn không ngớt, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề.
—Chắc em đã ‘đắt giá’ hơn sau vụ này nhỉ. Em nhận được hàng đống lời mời từ các công hội rồi phải không?
“Vâng. Từ sáng đến giờ mọi thứ cứ loạn cả lên.”
—Cái gì? Nhanh thế cơ à?! Nhưng này, em tuyệt đối không được ký bừa đâu đấy!
Suho cứ nghĩ màn cằn nhằn đã xong rồi. Nhưng anh đã nhầm.
—Em biết có bao nhiêu thợ săn đã gặp rắc rối vì vào nhầm hội rồi không? Trước khi ký bất cứ thứ gì, em phải gửi cho tôi tên các hội liên hệ, điều khoản hợp đồng, tất cả! Tôi sẽ kiểm tra trước cho em, hiểu chưa?!
“…”
Trong lúc nghe những lời cằn nhằn không dứt, khóe miệng Suho khẽ nhếch lên. Bên trong những lời càm ràm ấy lại là sự lo lắng chân thành.
—Và nếu em thấy hoặc cảm thấy điều gì đó bất thường, phải từ chối ngay lập tức! Tôi sẽ tìm cho em một hội tốt hơn. Dạo gần đây tôi cũng nhận được khá nhiều danh thiếp mời tham gia hội đấy.
“Hả? Thầy cũng định gia nhập một hội à?”
—Ừ. Làm việc tự do bây giờ nguy hiểm quá, thầy không dám làm nữa. Hơn nữa, dạo này các hội đang có xu hướng tuyển các thợ săn hạng E như thầy làm nhân viên chính thức.
“...”
Khi nghe đến đó, Suho bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một sự trùng hợp? Không. Xu hướng đó chắc chắn là hậu quả từ những sự cố gần đây…
Bởi vì gần đây thợ săn cứ chết liên tục, nên đột nhiên các hội nhóm đều thiếu nhân lực trầm trọng.
—Dù sao thì, đó là lý do tại sao dạo này tôi đang tìm kiếm một hội phù hợp. Nếu tôi tìm thấy hội nào có điều kiện tốt nhất, tôi sẽ báo cho em…
“Được rồi thầy!”
Suho ngắt lời giáo sư và nói thẳng.
“Ở đây có một hội còn tốt hơn thế nữa cơ. Thầy có muốn đến đây ngay không?”
—… Cái gì? Em đang ở đâu?
* * *
“Ôi trời…!”
Sau một lúc, khi đến Ahjinsoft, trợ lý giáo sư Lim thở hổn hển.
“C-CEO Yoo Jinho?!”
“Haha. Rất vui được gặp cậu.”
‘Tình huống bất ngờ này là như nào đấy?!’
Khi nhìn thấy Yoo Jinho bắt tay với một nụ cười nhân hậu, giáo sư Lim cứng đờ như một món đồ chơi bị hỏng. Người đại diện của Ahjinsoft, người chỉ có thể được nhìn thấy trên truyền hình, giờ đang bắt tay với anh.
“N-Ngài khỏe không? Tôi, tôi…!”
“Tôi đã nghe Suho kể một chút về cậu rồi. Cậu có thân với Suho của chúng tôi không?”
“Ối giời ơi!”
‘Ông ấy nói, Suho của chúng tôi.’
“Đừng nghĩ tôi là đại diện của Ahjinsoft. Hiện tại, tôi chỉ ngồi đây với tư cách là chú của Suho, vì vậy đừng quá lo lắng.”
“…!”
Mặc dù được bảo đừng lo lắng, nhưng trợ lý giáo sư Lim lại càng cứng đờ hơn. Trên đường đến đây, anh ta đã bị Suho nói chuyện khá thẳng thừng, nhưng cú sốc lần này còn lớn hơn khi chính CEO Yoo Jinho xác nhận mọi chuyện bằng miệng mình.
Suho đưa hợp đồng cho trợ lý giáo sư Lim.
“Tôi đã lập xong hợp đồng khi cậu đang trên đường đến đây.”
Chính xác hơn thì đó là hợp đồng do thư ký của Yoo Jinho chuẩn bị sẵn, khi Suho mở hợp đồng ra, Yoo Jinho bắt đầu trực tiếp giải thích các điều khoản bên trong.
“Như cậu có thể đã nghe lúc đến đây, hội mà cậu sắp ký hợp đồng này hoàn toàn không liên quan gì đến Ahjinsoft. Đây là một hội được hỗ trợ hoàn toàn bằng tiền túi của tôi. Bản hợp đồng này có đãi ngộ tốt nhất trong ngành dành cho thợ săn hạng E, vì vậy cậu không cần phải lo lắng.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Trợ lý giáo sư Lim lập tức cúi người 90 độ khi nghe đến đó. Yoo Jinho chỉ vẫy tay như thể bảo không cần khách sáo.
“Cảm ơn Suho kìa, không phải tôi. Có vẻ như Suho thực sự coi trọng cậu đấy.”
“Suho…!”
Giáo sư Lim nhìn Suho với ánh mắt đầy xúc động, như thể sắp rơi nước mắt đến nơi. Yoo Jinho tiếp tục giải thích với vẻ điềm tĩnh:
“Nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều nhé. Tôi không thể phung phí quá nhiều chỉ vì vấn đề thuế má đâu. Tôi chỉ định cho thuê miễn phí một tòa nhà nhỏ để dùng làm trụ sở hội, vậy thôi, không có gì to tát cả.”
“Một tòa nhà miễn phí?!”
Giáo sư Lim gần như hét lên vì kinh ngạc, không thể tin vào tai mình.
“Haha. Trước đây tôi cũng hay tặng vài tòa nhà đi mà. Nhưng lần này thì khác. Vì Suho là người thân của tôi, mọi thứ sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu bị chú ý. Đó là lý do tôi chỉ cố gắng hỗ trợ ở mức độ pháp lý, và chừng đó là giới hạn rồi.”
Yoo Jinho nói như thể ông cảm thấy có lỗi vì không thể giúp đỡ nhiều hơn. Nhưng rồi, đột nhiên…
‘Hả? Khoan đã. Ông ấy nói không thể cho Suho một tòa nhà vì họ là người thân? Nghĩa là…’
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu giáo sư Lim, khiến anh đờ người ra lần nữa. Giáo sư Lim đột nhiên cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lời nói của Yoo Jinho, anh quay đầu sang một bên với vẻ bồn chồn. Anh nhìn Suho, người đang bình thản uống cà phê, rồi lại quay sang CEO Yoo Jinho đang ngồi trước mặt và hỏi:
“Người đứng đầu hội mà ngài định thành lập là…?”
“Ồ, cậu chưa nghe sao? Tất nhiên là…”
[Thiếu quân vương.]
Trợ lý giáo sư Lim cứng đờ như hóa đá khi nhìn thấy Beru đột nhiên xuất hiện.
‘Ra là thế… bảo sao điều kiện mới tốt như vậy.’
Vì vội vã đến đây sau cuộc gọi, nên giáo sư chỉ vừa mới nghe đến phần quan trọng nhất. Nếu Suho–người mới thức tỉnh chưa đầy một tháng–là thủ lĩnh của hội, vậy thì những thành viên còn lại sẽ là ai?
Dù hội có được tài trợ bởi CEO Yoo Jinho đi nữa, vẫn có một điều mà giáo sư Lim cảm thấy mình cần phải làm rõ.
“Suho, tôi có thể hỏi em một điều trước khi ký hợp đồng không?”
“Sao thế thầy?”
“Còn bao nhiêu… thành viên nữa?”
“Thành viên à? Nhiều lắm.”
“Ồ! Nhiều lắm sao?”
Nghe đến đó, mặt giáo sư Lim lập tức đỏ bừng vì phấn khích. Tuy nhiên, chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt giáo sư lại chuyển sang trắng bệch.
“Trỗi dậy!”
“…?!”
Vù vù—!
Những cái bóng trồi lên từ mặt sàn, bao vây lấy giáo sư Lim từ bốn phía.
[Kiyaah!]
“…”
Những xác ướp đen sì, tỏa ra làn hơi nước u ám, hiện lên quanh giáo sư Lim. Lũ xác ướp bóng tối dữ tợn gào thét, vây chặt lấy giáo sư từ mọi phía. Dù vậy, phần lớn bọn chúng chỉ là ‘nhân viên parttime’ làm việc một ngày. Chỉ có một kẻ là ‘nhân viên chính thức’ – Quay – bước ra phía trước với vẻ mặt dữ tợn, rồi nói dối không chớp mắt.
[Hãy ghi nhớ. Người hầu cận đầu tiên của Chủ nhân là ta. Ngươi chỉ là người thứ hai thôi.]
“…”
Không cần phải cạnh tranh đến mức đó đâu…
Trước khi kịp phản ứng, giáo sư Lim đã ngồi bệt xuống đất, trông cứ như thể hồn vừa lìa khỏi xác. Phải mất một lúc lâu anh mới trấn tĩnh lại đủ để cất tiếng hỏi Suho:
“Vậy… ngoài mấy người đó, còn ai… là con người không?”
“À, chỉ có hai chúng ta thôi. Kể cả sau này cũng vậy.”
“… Ồ-Được rồi. Tôi hiểu rồi.”
Giáo sư Lim im lặng, suy ngẫm về những lời vừa nghe.
Tuy quân lính bóng tối có phần… áp đảo, nhưng dù sao thì giáo sư Lim cũng là người từng tận mắt chứng kiến Suho chiến đấu. Nếu suy nghĩ một cách lý trí, thì đây có thể là một lựa chọn không tệ. Thậm chí họ còn không cần trả tiền thuê văn phòng, nghĩa là chi phí nhân sự cũng được tiết kiệm đáng kể.
“Ừm, cũng được. Tôi có nghe nói rằng Hiệp hội công nhận số lượng triệu hồi là số lượng thành viên trong đội đột kích. Nhưng mà này, Suho… em biết là để lập hội, cần ít nhất ba người thật đấy, đúng không?”
“Vâng. Em biết.” Suho đáp lại với một nụ cười đầy ẩn ý. “Vì vậy, em đã thuê một người… trông giống con người.”
“Trông giống… con người?”
Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng giáo sư Lim.