Dịch: Lolyne.
_____
“Dù sao thì, chú này.” Suho nhìn Yoo Jinho với vẻ mặt nghiêm túc. “Cảm ơn chú rất nhiều. Nhưng cháu không nghĩ mình có thể gia nhập hội của chú.”
“Cái gì? Tại sao?”
Yoo Jinho bất ngờ bởi lời từ chối đột ngột của Suho.
“Cháu lo là sẽ khiến người ta nghĩ đây là một hội gia đình à? Chú tưởng cháu đã nghe hội Hắc Quy nói rồi chứ. Cháu là người duy nhất có tiềm năng thật sự trong số các thợ săn của sự cố ngày hôm qua. Họ cũng đâu có định để chú làm Hội trưởng, và không ai nghĩ đây là một mối quan hệ kiểu đó cả.”
“Không phải vì điều đó.”
“Vậy thì vì gì?”
“Cháu đang nghĩ đến việc lập một hội riêng.”
“Cái gì cơ?” Yoo Jinho chết lặng trong giây lát. “…Một mình cháu sao? Ý cháu là... lập một hội?”
“Vâng.”
“…”
Sự bối rối thoáng qua trong Yoo Jinho, ông im lặng, búng ngón tay một cái rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Suho mà ông biết không phải kiểu người tùy tiện buông lời về những chuyện quan trọng như thế. Hẳn phải có lý do gì đó khiến anh kiên quyết từ chối đề nghị của ông.
Sau một lúc sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Yoo Jinho nhìn thẳng vào mắt Suho, giọng trầm tĩnh.
“Tất nhiên, ngay cả một thợ săn hạng C cũng có thể thành lập hội riêng, miễn là đáp ứng đủ điều kiện. Nhưng nếu làm vậy… sẽ gặp rất nhiều phiền toái và bất lợi.”
“Cháu biết.”
“Cháu có thể bị các hội lớn chèn ép đấy.”
“Không thành vấn đề đâu chú.”
“... Chú thật sự tò mò. Cháu có thể dễ dàng chọn một con đường ổn định hơn như là gia nhập một hội mạnh và sống thoải mái như bao người khác. Thế thì tại sao lại chọn đi một con đường khó khăn như vậy?”
“Ờm… tại vì nó sẽ cản trở cháu…”
“…?”
Yoo Jinho cảm giác như mình đang lạc dần vào một mê cung vậy, càng hỏi càng không hiểu gì, nhưng ông không lạ gì cảm giác này.
Nó khiến ông thấy có chút hoài niệm.
‘Ờ, thằng bé là con trai của Sung Jinwoo mà… cũng phải thôi.’
Ngoại hình của Suho khiến Yoo Jinho bất giác nhớ đến khuôn mặt của người anh vợ đã mất tích. Ông khẽ mỉm cười rồi hỏi lại:
“Ý cháu là gì khi nói đến việc gia nhập bang hội là cản trở cháu?”
“Lên cấp…”
Biểu cảm của Yoo Jinho khựng lại ngay khi nghe thấy câu trả lời thản nhiên ấy từ miệng Suho.
“Nó… cản trở việc cháu lên cấp.”
“…Cái gì? Cháu đang nói là—”
Ngay khoảnh khắc đó.
Vút!
Một bóng đen trồi lên từ dưới chân Suho.
[Thiếu quân vương, ngài định làm thế à?]
“Ừ. Chú ấy là người tôi tin tưởng nhất trên thế giới.”
Nghe lời xác nhận của Suho, Beru mỉm cười.
[Chuyện đó… tôi biết quá rõ mà.]
Khuôn mặt Yoo Jinho hiện rõ vẻ bối rối, dù đã nhiều năm trôi qua, biểu cảm ấy vẫn chẳng khác gì xưa, và chính điều đó khiến nụ cười của Beru càng thêm lớn hơn.
Lý do Beru đến Trái Đất là vì mệnh lệnh từ Sung Jinwoo: gỡ bỏ phong ấn trên người Suho. Cụ thể hơn, đó là khôi phục lại ‘sức mạnh’ và ‘ký ức’ đã bị phong ấn, để Suho có thể tự mình bảo vệ Trái Đất khỏi những hiểm họa sắp tới.
Ngoài ra, Jinwoo còn giao thêm một vài chỉ thị đặc biệt cho Beru, người chuẩn bị rời khỏi Trái Đất.
“Phần còn lại… ta để ngươi tự quyết định.”
Vào thời điểm đó, Jinwoo vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể đang diễn ra tại Trái Đất. Vì vậy, toàn quyền phán đoán và lựa chọn đã được trao cho Beru, tùy theo hoàn cảnh khi hạ thế.
Còn một điều nữa.
‘Và… thằng cu đó chắc chắn sẽ là nguồn sức mạnh lớn cho Suho, theo nhiều cách khác nhau.’
Beru khẽ thở dài. Ngay lập tức, hắn đã hiểu rõ ‘gã đó’ mà Bệ hạ nhắc đến là ai.
Từ những ngày đầu khi Sung Jinwoo còn vô cùng yếu ớt, ‘gã đó’ đã luôn theo dõi, luôn sát cánh bên cạnh ông, so với hiện tại, anh ta từng là tay sai số một, một cái bóng không bao giờ tách khỏi chủ nhân của mình. Một người đồng đội chưa từng phản bội ông, dù ngay cả khi mạng sống bị đe dọa bởi kẻ thù vì Sung Jinwoo.
[Thiếu quân vương, hãy sử dụng chìa khóa.]
Bất ngờ, một chiếc chìa khóa xuất hiện trong tay Suho.
“Suho…? Đó là chìa khóa gì vậy?”
Thay vì trả lời câu hỏi của Yoo Jinho, Suho lặng lẽ siết chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay.
Cạch! Vút!
“…?!”
Một luồng sáng trắng rực rỡ bùng lên từ chiếc chìa khóa, nhấn chìm toàn bộ tầm nhìn của Yoo Jinho trong ánh sáng chói lòa.
[Sử dụng ‘Vật phẩm: Chìa khóa Hắc ám ngục’.]
Và rồi ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói như tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí Yoo Jinho.
—Bình thường anh vẫn im lặng như vậy sao?
‘…Hả?’
Yoo Jinho theo bản năng nhận ra rằng đó có thể là giọng nói của chính mình, nhanh chóng nhìn xung quanh trong sự kinh ngạc.
Nhưng không phải, không có gì cả, thậm chí không có cả sự xuất hiện của Suho, người đang nói chuyện với ông cũng không có, cả chiếc ghế sofa mềm mại mà ông đang ngồi cũng đột nhiên biến mất.
Tất cả những gì ông có thể thấy là một khoảng không trắng xóa. Giữa khoảng không đó, Yoo Jinho đứng một mình. Vào lúc đó, một ảo giác mạnh mẽ khác vang vọng trong não ông.
—Anh nói anh là hạng E, đúng không? Tôi sẽ bảo vệ anh. Hãy theo sát tôi.
—Được rồi, cảm ơn cậu đã nói thế.
‘Ah…!’
Cơn đau dữ dội như muốn xé toạc đầu óc, Yoo Jinho nghiến chặt răng, ôm đầu bằng cả hai tay khi một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Từ nơi sâu thẳm trong tâm trí, những ký ức bị lãng quên bắt đầu tuôn trào như những lăng kính đang vỡ vụn.
Từng mảnh ký ức ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng tất cả đều xa lạ một cách kỳ lạ.
Ông nhìn thấy chính mình, lúc còn trẻ hơn, đang trò chuyện đầy thân mật với một ai đó.
—Chỉ 20 lần thôi! Không, không, chỉ 19 lần thôi!
—Có một điều kiện.
—Đại ca cứ nói đi, em đồng ý với bất cứ điều gì!
—Chỉ tôi và cậu. Chỉ hai người chúng ta thôi.
—Cái gì cơ…?
Nhưng khuôn mặt của người kia—
‘Đ-Đó là anh vợ mình! Sung Jinwoo!'
Toàn thân ông dường như đóng băng khi nhận ra điều đó.
‘Mình từng… từng nói chuyện với anh ấy như vậy sao? Khi còn ở hạng E? Nhưng… anh ấy đã biến mất trước thảm họa mà…’
Dù có cố gắng hồi tưởng bao nhiêu lần, ông cũng không tài nào nhớ nổi mình từng nói ra những lời ấy. Thậm chí… ngay cả thời điểm đó cũng chưa từng tồn tại.
Nhưng tại sao…?
—Jinho, cậu nghĩ sao về tôi?
—Với em à… đại ca giống một người anh trai hơn cả ruột thịt.
Lại nữa.
Những ký ức tiếp tục ập đến, cuốn ông vào làn sóng cảm xúc. Những giọt nước mắt nóng hổi không biết từ lúc nào đã trào ra từ khóe mắt ông.
—Nếu cậu coi tôi là anh trai, thì tôi cũng sẽ coi cậu là em trai của tôi.
—Ối dồi ôi! Cho em ôm đại ca một cái được không?
—Ê, né ra nha thằng say xỉn.
—Không! Giờ em còn tỉnh táo hơn bao giờ hết!
—Ha… đúng là một tên kỳ quặc.
‘C-Cái quái gì thế này?! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?!’
Yoo Jinho run rẩy, nghẹn ngào vì một nỗi khát khao không thể gọi tên, vừa sợ hãi, vừa xúc động. Đây là những ký ức... chưa từng tồn tại.
‘Không thể nào…’
‘Những ký ức này… rốt cuộc là gì?!’
Trong ký ức ấy, chính ông đang bước theo Sung Jinwoo vào một hầm ngục, dõi theo ông ấy từ phía sau khi từng con quái vật lần lượt gục ngã trước bước chân của người đàn ông ấy.
Hết lần này đến lần khác, không biết bao nhiêu lần.
—Jinwoo! Lần tới anh em mình lại đi cùng nhau nhé!
Cảnh tượng ấy kỳ diệu đến mức khiến tim ông thắt lại, ông đang dõi theo người đó… từ nơi gần nhất, gần hơn bất kỳ ai khác. Với ông, niềm tự hào lớn nhất không phải là vinh quang hay địa vị, mà là được một người vĩ đại như thế gọi là ‘em trai’.
Chính vì thế, ông đã lập một lời thề vĩnh cửu: dù có chuyện gì xảy ra, ông sẽ luôn đi theo người ấy, sẽ luôn ở phía sau Jinwoo.
Và đúng vào khoảnh khắc đó, trong ký ức mờ nhòe, Jinwoo quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ nhõm trước khi bước vào chiến đấu.
Vẫn là giọng nói đó, bình thản, dứt khoát, như thể định đoạt vận mệnh.
—Trỗi dậy!
Khoảnh khắc ấy...
—Trỗi dậy!
Giọng nói vang lên lần nữa—nhưng lần này không đến từ ký ức kia, mà là từ hiện thực, ngay sát bên tai ông.
Giọng nói của Suho.
“…Ôi Chúa ơi…”
Yoo Jinho, người vừa vật lộn giữa cơn hỗn loạn trong tâm trí, mở bừng mắt. Trước mặt ông, Suho vẫn đang ngồi đó. Và xung quanh anh là rất nhiều chiến binh bóng tối. Cơ thể họ tỏa ra làn sương đen đặc quánh, đứng lặng im như tượng đá trong bóng tối.
Cảnh tượng ấy… hệt như hình ảnh Jinwoo trong ký ức. Một hình ảnh… quá đỗi thân thuộc.
‘Haa…’
Một tiếng thở dài bật ra từ sâu trong lồng ngực Yoo Jinho.
Mọi thứ… Tất cả… Chỉ là đã bị lãng quên mà thôi.
* * *
“… Cái gì thế… Ha.”
Ngay cả sau khi ký ức trở lại, Yoo Jinho vẫn không thể ngăn được dòng nước mắt.
Hai cuộc đời, hai ký ức chồng chéo lên nhau.
Ở trung tâm của tất cả… Chính là Sung Jinwoo – người luôn ở bên cạnh ông, bất kể thời gian hay không gian nào.
‘Anh trai… Dù em đã quên mất tất cả, anh vẫn là người đến tìm em trước. Ngay cả lần gặp gỡ đầu tiên khi chúng ta còn là sinh viên năm nhất… cũng không phải là ngẫu nhiên…’
[Tsk. Đủ rồi. Ông khóc mãi thế… Già đầu rồi cơ mà?]
“Huhuhu…”
[Này! Bảo dừng lại mà!]
Beru thè lưỡi, bực bội nhìn Yoo Jinho trung niên đang sụt sùi không ngừng như một đứa trẻ. Dù trông có vẻ cau có, giọng điệu của Beru lại chẳng giấu nổi chút trìu mến thân quen.
Sau đó, Beru bắt đầu kể cho ông nghe tất cả những gì đã xảy ra, từng chút một, sự thật dần dần được mở ra.
Jinho lại rơi nước mắt, nhưng lần này là vì ông cảm thấy trọn vẹn.
Cuối cùng, khi những cảm xúc lắng xuống, ông khẽ cười.
“Haha…”
Ông đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nghĩ lại thì, Suho đã ngồi uống cà phê trước mặt ông suốt từ nãy đến giờ.
“Chú nghĩ là chú đã hiểu sơ qua tình hình rồi…”
“…”
“Ý là cháu sẽ gặp rắc rối nếu bọn quái vật ngoài hành tinh phát hiện ra con trai của Quân vương Bóng tối đang sống trên Trái đất?”
“… Vâng.”
“Ok, vậy thì chú hiểu rồi.”
Giọng điệu của Yoo Jinho nghe như một người lớn mệt mỏi sau những năm tháng vất vả với công việc. Ánh mắt ông cực kỳ nghiêm túc khi gật đầu, suy nghĩ về những gì mình vừa nghe.
Suho đáp lại, nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn.
“Đó là lý do tại sao cháu muốn mình càng ẩn mình càng tốt, cho đến khi cháu đủ mạnh để không trở thành điểm yếu của bố cháu.”
“Vậy chú đoán cháu sẽ phải che giấu danh tính của mình cho đến khi đạt được hạng S, ít nhất là như vậy. Trước đây, bố cháu cũng bắt đầu thực sự nổi lên khi anh ấy đạt được hạng S.”
Yoo Jinho gật đầu, nhớ lại quãng thời gian đó.
“… Không, thực tế là ngay cả hạng S cũng không đủ.”
Yoo Jinho thở dài khi nhớ lại hình ảnh cuối cùng của thế giới bị lãng quên. Ngay cả những thợ săn hạng S cũng không đủ trình để đối đầu với những sinh vật được gọi là Quân vương. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi thật sự là từ thực tế rằng ‘Các Ngoại thần’ đã xuất hiện, những sinh vật có cấp bậc cao hơn nhiều so với những vị Quân vương hùng mạnh đó.
“Ồ. Lúc đó gần như là ngày tận thế của Trái đất roi26, nhưng lần này thì thực sự không phải chuyện đùa.”
[Cơ mà cái đám Ngoại thần đó không thể đến Trái đất trực tiếp được. Đó là nhờ Quân vương Bóng tối đã canh gác chặt chẽ ở tuyến đầu.]
“May thật, nhưng có khả năng là các Tông đồ của Ngoại thần đã ẩn náu trên Trái đất từ trước. Đó là lý do tại sao Suho phải tăng cấp trong khi che giấu danh tính của mình càng nhiều càng tốt.”
“Nói chính xác hơn là cháu chỉ cần che giấu rằng mình là con trai của Quân vương Bóng tối thôi.”
“Chú hiểu mà. Ý cháu là không quan trọng nếu họ biết cháu là một người bình thường tên là Sung Suho chứ gì. Ừm. Gây nhiễu thông tin…”
Yoo Jinho gật đầu nhiều lần, suy ngẫm về những điều Suho vừa nói. Những lời nói của anh vang vọng trong đầu ông, mang theo nỗi lo lắng và sự quyết tâm.
“Được rồi! Vậy thì, hãy tạo một hội tách biệt khỏi công ty chúng ta! Thay vào đó, chú sẽ giúp cháu giải quyết mọi vấn đề pháp lý và những vấn đề nhỏ nhặt khác.”
“Ồ, cháu cảm ơn.”
“Nhưng…”
Biểu cảm của Yoo Jinho đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Dù chú có thể giúp cháu giải quyết mọi thứ khác, vẫn có một vấn đề mà chúkhông bao giờ có thể giúp cháu được. Cháu sẽ phải tự mình vượt qua điều này.”
Thấy biểu cảm đấy, ánh mắt của Suho cũng trở nên nghiêm túc theo.
“Gì thế chú…?”
Đôi mắt của Yoo Jinho đột nhiên trở nên mờ đi, ánh nhìn xa xăm. Ông đã từng nói điều này một lần, rất, rất lâu trước đây. Khi ký ức về ngày hôm đó ùa về trong tâm trí, Yoo Jinho bình tĩnh tiếp tục, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra lần nữa.
“Nếu cháu lần đầu tiên thành lập một hội, cháu sẽ cần ít nhất ba thợ săn. Để giữ chức Hội trưởng, Hội phó và thành viên.”
“À.”
Vấn đề nằm ở đó…
____
Ủng hộ dịch giả