Solo Leveling: Ragnarok

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4134

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 21

Tập 01 - Chương 82

Dịch: Lolyne.

_____

“C—CEO…!”

Yoo Jinho đang nhìn anh ta chằm chằm với ánh mắt lạnh như băng, thậm chí, tên của hội mà anh ta trực thuộc cũng bị chính miệng vị CEO nhắc đến, khiến sắc mặt Lee Youngho dần tái đi.

“Dù có thế nào thì vẫn cần phải tuân thủ pháp luật. Dạo này đám thợ săn các cậu có vẻ coi thường pháp luật nhỉ, như vụ của hội Tử Thần vừa rồi ấy?”

“K-Không đâu! Hoàn toàn không có chuyện đó, thưa Tổng giám đốc!”

“Không à? Vậy thì là gì? Chỉ có mỗi hội Hắc Quy à? Đám drone đó từ đâu mà ra?”

“C-Chuyện đó…”

Lee Youngho không biết phải chui đi đâu, bởi chính anh ta là người đã đưa chiếc drone ấy cho cấp dưới sáng nay.

Drone thực sự là công cụ tuyệt vời, với khả năng bay, điều khiển từ xa, và đặc biệt là chức năng quay phim với camera siêu nét góc rộng, mọi thứ đều đã được nâng cấp vượt trội. Dù là một sợi tóc rơi trong nhà, hay bay ra tận ngoài cửa sổ, cũng có thể dễ dàng phát hiện ra, vì chất lượng quá xuất sắc. Dĩ nhiên, các quy định về quyền riêng tư cũng được siết chặt hơn để đảm bảo thông tin cho người dân. Nhưng kể từ sau đại thảm họa, mọi thứ đã thay đổi. Gần đây, chỉ riêng vụ của Lee Minseong thôi cũng đã khiến vô số drone truyền hình bay khắp bầu trời để ghi hình trực tiếp rồi.

Khi những tình huống như vỡ hầm ngục xảy ra, các thợ săn chẳng còn bận tâm đến luật lệ hay quy tắc nữa, miễn là có thể săn quái, từ drone đến bất cứ thứ gì cũng được tận dụng. Tuy nhiên, việc bí mật điều tra nhà của dân thường mà không có sự cho phép thì tuyệt đối không thể chấp nhận.

“Trưởng phòng Lee Youngho, có vẻ như hội Hắc Quy không còn phù hợp với công ty chúng tôi nữa. Không cần chờ liên hệ từ phía chúng tôi đâu.”

“K-Không! Tổng giám đốc! Làm ơn…!”

“Nhìn một là biết mười. Nếu hình ảnh của hội Hắc Quy bị vấy bẩn dù chỉ một chút thôi, thì doanh số chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng vào thời điểm game của chúng tôi ra mắt.”

“…!”

Đối mặt với nguy cơ toàn bộ công sức vất vả có thể tan thành mây khói trong chớp mắt, Lee Youngho vội cúi đầu như thể vừa bị tòa tuyên án tử.

“Xin hãy chờ đã, Tổng giám đốc! Tôi sẽ thay mặt họ xin lỗi. Tất cả là lỗi của tôi khi quản lý hội quá lỏng lẻo. Có vẻ như… khát khao chiêu mộ nhân tài như thợ săn Sung Suho đã vượt quá giới hạn. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, và đích thân đưa ra điều kiện tốt nhất cho Sung Suho!”

Khi Suho bị lôi vào câu chuyện, ánh mắt Yoo Jinho lập tức chuyển sang nhìn anh đang đứng bên cạnh.

“Suho này, người ta bảo đây là điều kiện tốt nhất trong ngành đấy. Cháu có nhận được lời mời nào từ các hội khác không?”

Nhưng rõ ràng đó không phải là một câu hỏi.

Trước khi Suho kịp trả lời, Yoo Jinho đã tiếp lời:

“Đừng liên lạc với ai cả. ‘Tốt nhất ngành’ hay gì đó cũng chẳng quan trọng. Tôi không thể để Suho của chúng tôi bị bán rẻ mạt như vậy. Nếu thế thì thà ông chú này tự thành lập hội còn hơn.”

“Hả? Hội thợ săn á?”

Suho ngơ ngác, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối trước câu nói quá sức bất ngờ kia của chú mình.

“Đúng rồi. Trong thời đại mà mấy công ty còn đầu tư lập cả đội bóng chày chuyên nghiệp với đội bóng đá, thì có lý gì chúng ta lại không thể lập một hội Thợ săn chứ?”

Yoo Jinho hoàn toàn nghiêm túc. Dù đó chỉ là một câu buột miệng nói ra, nhưng thực chất, việc này đã từng được đưa ra thảo luận trong một cuộc họp của bộ phận kế hoạch. Ngay khi dứt lời, ánh mắt ông lập tức hướng về phía những thợ săn của hội Hắc Quy đang đứng phía sau.

“Mấy người còn đứng đây làm gì?”

Biểu cảm của ông lại trở nên lạnh lùng.

“T-Tổng giám đốc, xin hãy suy nghĩ lại một lần nữa…” Lee Youngho tuyệt vọng cố gắng bám víu vào một tia hy vọng mong manh.

Nhưng quyết định của Yoo Jinho không chỉ xuất phát từ việc họ đã làm phiền Suho.

“Chắc các người cũng nghe rõ lời tôi nãy giờ rồi. Tựa game ‘Solo Leveling’ là một dự án cực kỳ quan trọng.”

Một dự án quan trọng.

“Nghĩa là, ngay cả những thợ săn xuất hiện trong game cũng không thể dính chút vết nhơ nào. Và xét theo góc độ đó… hành vi của hội Hắc Quy các cậu thực sự rất đáng lo ngại đấy. Mời về cho.”

“…”

Cảm giác như một lưỡi dao lạnh lẽo vừa đâm xuyên thẳng vào ngực, trưởng phòng Lee Youngho hiểu rõ lúc này, có nói gì cũng vô ích, anh ta chỉ còn cách rời khỏi nơi này cùng với các thợ săn đã dẫn theo.

Và rồi, anh ta chỉ có thể nghĩ đến một điều, làm sao để xử lý tên cấp dưới đã được anh ta sai đến nhà Suho sáng nay…

***

Yoo Jinho đưa Suho đến văn phòng đại diện.

“Rồi, Suho. Giờ đám người phiền phức kia đi hết rồi, chúng ta có thể nói chuyện thoải mái một chút.”

Cô thư ký mang cà phê đến, đặt trước mặt hai người đang ngồi đối diện nhau.

“Công việc thợ săn của cháu thế nào? Vất vả lắm không?”

“Có chút chút, nhưng mà đáng lắm chú ạ.”

“Đáng cái gì mà đáng, nhóc con. Chú xem tin tức mà phát hoảng đấy. Hạng C mà lại đi cùng mấy người hạng S với A? Cháu muốn liều mạng đến thế à?”

Dù Suho đáp lại một cách cứng rắn, Yoo Jinho chỉ lắc đầu, tặc lưỡi rồi nhìn anh bằng ánh mắt đầy xót xa.

Với Yoo Jinho… Suho vẫn chỉ là một cậu bé yếu đuối.

Sung Suho mà ông biết từ thuở nhỏ là một đứa trẻ tuyệt vời, ngoan ngoãn, lễ phép, được nuôi dạy nghiêm khắc bởi một người cha nghiêm nghị và một người mẹ dịu dàng. Đến cả cái gọi là tuổi nổi loạn, Suho cũng chưa từng trải qua. Mà… cũng phải thôi. Cha anh là người nghiêm khắc nhất trên đời cơ mà.

Cha anh là một cảnh sát, một huyền thoại trong ngành hình sự, người từng dùng chính đôi tay mình để quật ngã những băng đảng tàn bạo nhất.

‘Thế mà cuối cùng…’

Nhìn gương mặt Suho mang nhiều nét giống cha, Yoo Jinho bất giác thấy nghẹn nơi cổ họng. 

Mọi chuyện bắt đầu từ vài năm trước, Suho, cậu bé từng có mọi thứ trong tay, bỗng chốc mất tất cả chỉ sau một cơn sóng dữ ập đến. Cha mẹ anh biến mất không dấu vết. Ban đầu, chẳng ai tin nổi điều đó, họ là một cặp vợ chồng đặc biệt, thường hay rủ nhau đi du lịch đột xuất, chẳng cần báo trước với ai. Nhưng rồi một ngày trôi qua, rồi hai ngày, rồi cả tuần. Họ vẫn không trở lại.

Từ lúc đó, Yoo Jinho bắt đầu huy động mọi mối quan hệ, dốc sạch tiền bạc để tìm tung tích họ. Nhưng… cho dù có lật tung cả thành phố, cũng không có lấy một dấu vết. Và rồi, như một điều hiển nhiên, Yoo Jinho quyết định thay họ gánh vác trách nhiệm, ông chính là người đầu tiên nhận ra năng khiếu hội họa của Suho, và cũng là người giúp anh thi vào trường mỹ thuật.

‘Cơ mà… mình cũng không ngờ thằng bé lại đỗ hẳn vào Đại học Quốc gia Seoul.’

Là vì anh quá chìm đắm trong hội họa? Hay vì… thế giới sắp bước vào một kỷ nguyên hỗn loạn, nơi thảm họa còn kinh khủng hơn cả sự mất tích của cha mẹ anh?

May mắn thay, Suho đã không nảy sinh suy nghĩ tiêu cực nào, mà vẫn lớn lên một cách đàng hoàng tử tế.

“Cô dạo này thế nào rồi chú?”

Yoo Jinho đang mải suy nghĩ thì bất ngờ khựng lại trước câu hỏi của Suho.

“Ờ… cô của cháu…” Ông thoáng lặng đi. “Vẫn đang bận rộn tìm kiếm bố mẹ cháu.”

“À…”

Nghe đến đó, gương mặt Suho lập tức trầm xuống.

Điều đó cũng là lẽ thường tình. Với dì của Suho – Sung Jinah – việc anh trai ruột cùng chị dâu đột nhiên biến mất là cú sốc quá lớn. Một người thân ruột thịt bỗng dưng bặt vô âm tín trong một đêm, làm sao bà có thể chỉ ngồi yên chờ đợi?

Đã có thời gian, bà từng đặt hết niềm tin vào cảnh sát mà nhẫn nại đợi chờ, nhưng gần đây, bà bắt đầu thuê thám tử tư và cả thợ săn để tìm khắp thế giới.

“Ừm…”

Yoo Jinho chợt nhận ra phản ứng của Suho lần này hơi khác mọi khi, mỗi khi nhắc đến bố mẹ anh.

“Biểu cảm đó là sao đấy? Cháu biết được gì à?”

“À, không… không phải thế. Cháu chỉ nghĩ là… có lẽ nên tập trung vào tìm mẹ nhiều hơn là bố.”

“Tập trung tìm chị dâu à…”

“Vâng. Dù bố cháu có đang ở đâu đi nữa… thì chắc cũng không cần phải quá lo đâu.”

“Cũng đúng. Chú cũng từng nghĩ đến khả năng họ không mất tích cùng lúc. Gần đây anh đang nghiêng về khả năng… họ bị cuốn vào một vụ vỡ hầm ngục, và đang lần theo manh mối đó.”

“Vỡ hầm ngục ạ??”

“Ừ. Dù bố mẹ cháu biến mất trước khi đại thảm họa xảy ra, nhưng theo một số chuyên gia thì… ngay cả trước đó, có thể đã từng có những cánh cổng tạm thời xuất hiện rải rác trên Trái Đất. Có cuộc điều tra về chuyện đó rồi, nên cháu đừng quá lo.”

Đến lúc này, Suho chỉ có thể khẽ gật đầu.

‘Nếu không tính đến bố mình… thì khả năng mẹ bị cuốn vào một hầm ngục và mất tích là rất cao.’

Suho chợt nhớ lại lời Beru từng nói hôm trước.

‘Beru từng bảo… mẹ đã biết rõ thân phận thật của bố từ đầu. Hơn nữa, những người từng thức tỉnh ở khoảng thời gian đã bị lãng quên, cũng sẽ trở thành thợ săn.’

Sự thức tỉnh, rốt cuộc vẫn phụ thuộc vào ‘thiên phú’. Một người có khả năng thích ứng cao với ma lực, thì sớm muộn gì cũng sẽ thức tỉnh.

‘Mẹ từng là một thợ săn hạng S… thì hẳn mẹ cũng đã lấy lại được sức mạnh ấy.’

Mà một thợ săn hạng S thì dù có một mình ở bất kỳ nơi nào trên Trái Đất… cũng vẫn có thể sống sót. Tuy nhiên, nếu là ngoài Trái Đất thì mọi chuyện sẽ khác.

‘Cuối cùng thì, vẫn cần phải điều tra về các vết nứt không gian…’

“Dù sao thì, Suho.”

Có lẽ vì muốn làm giảm bầu không khí ngày càng u ám, Yoo Jinho đặt ly cà phê xuống bàn và nhìn trực tiếp vào Suho.

“Những gì chú nói trước đó là thật. Chú sẽ lập một hội cho cháu, nên cháu đừng bận tâm về việc phải gia nhập một hội quá nghiêm ngặt.”

“Gì cơ? Không phải lúc đó chú chỉ nói vậy vì tức giận thôi à?”

“Thật ra lúc đó cũng là một chút bốc đồng, nhưng chú đã có kế hoạch thành lập một hội thợ săn tại công ty chúng ta.”

Yoo Jinho lấy một tập tài liệu ra và đưa nó về phía Suho.

[Dự án mới: Hội Thợ Săn]

“Cháu thấy cái này không? Đây là một dự án mà còn chưa bắt đầu bước đầu tiên, nhưng vì chú đã nhắc đến rồi, nên chú sẽ bảo họ bắt tay vào ngay.”

“À, vậy là chú nói thật.”

Kế hoạch kinh doanh của Yoo Jinho lúc nào cũng chất đống thế này, như thể đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước.

“À thì do cấp bậc của cháu còn thấp, nên chú không thể giao chức Hội trưởng cho cháu được, nhưng thay vào đó, chú sẽ phân công những thợ săn cấp cao có thể hỗ trợ cháu.”

Nhìn biểu cảm tự hào của Yoo Jinho khi ông đưa ra tập tài liệu, Suho nghĩ: ‘Quả thật có một người chú đáng tin cậy thật tốt.’

Nhưng ngay sau đó.

[Ngài ấy không cần những người đó đâu.]

“…!”

Bất ngờ, Beru lao ra khỏi bóng tối của Suho và nhìn chằm chằm vào Yoo Jinho.

[Vì Thiếu quân vương đã có tôi rồi.]

“Đ-Đây là…!”

Mắt Yoo Jinho mở to, ông vội đứng bật dậy khỏi ghế. Đôi mắt của Beru nheo lại trước phản ứng mãnh liệt ấy.

[Tên khốn, chắc ông cũng nhớ…]

“Puhaha! Suho, cháu thật sự…!”

[Hmm?]

Yoo Jinho nhìn thấy Beru liền bật cười lớn.

“Sau khoảng thời gian chỉ có vẽ kiến thì cháu quyết định triệu hồi kiến à? Hahahahaha!”

[… Ngài chỉ vẽ kiến thôi sao?!]

Nghe vậy, Beru mở to mắt, quay lại nhìn Suho, hắn bám vào đầu Suho và bắt đầu rơi nước mắt cảm động.

[Thiếu quân vương-! Ngài thật sự nhớ tôi đến vậy sao!]

“Khoan đã, nói thế cũng giống như một bản năng ăn sâu vào tiềm thức của tôi vậy…”

Giống như việc vô thức tạo ra một trò chơi hoặc là vô tình vẽ những con kiến. Suho xấu hổ, vội vàng đẩy Beru trở lại vào bóng tối của mình.

_____

Ủng hộ dịch giả.

35f311d7-b72a-4b2f-80bc-0b554041af90.jpg