Solo Leveling: Ragnarok

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4134

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 21

Tập 01 - Chương 81

Dịch: Lolyne.

_____

—ÔI TRỜI ƠI, SUHO! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Ngay khi Suho nhấc máy nghe, màng nhĩ của anh gần như bị xuyên thủng vì tiếng hét của chú.

Suho ngượng ngùng trả lời.

“Haha… Chú à, cháu chào chú.”

—Chào chú cái gì?! Khuôn mặt của cháu đột nhiên xuất hiện trên bản tin làm chú sốc quá! Cháu ổn không? Có bị thương không?

“Cháu ổn. Thậm chí còn không bị thương cơ.

—Thật không

“Vâng! Tin chuẩn mà chú! Cháu vẫn ổn.

—Chuyển sang gọi video cho chú ngay!

Suho lập tức chuyển cuộc gọi thoại thành cuộc gọi video, một người đàn ông trung niên thò mặt qua điện thoại di động và liếc nhìn Suho

—Để chú xem nào. Khuôn mặt cháu vẫn đẹp trai. Còn body cháu thì sao… ngon nghẻ hơn chưa? Trông cháu ổn phết nhỉ…

“Thì cháu ổn thật mà!”

—Cảm ơn Chúa. (Ông nên cảm ơn bố nó thì đúng hơn đấy.)

Thấy vậy, chú của Suho, Yoo Jinho, mới thở phào nhẹ nhõm qua điện thoại.

—Thằng nhóc này! Chú tưởng cháu đang lặng lẽ vẽ vời ở trường chứ. Cháu trở thành thợ săn khi nào thế? Nếu cháu thức tỉnh, ít ra cũng nên báo cáo với chú mày trước.

“Cháu xin lỗi ạ. Bận quá… nên cháu quên mất chú.”

Đó đúng là lí do chính đáng nhất. Kể từ khi Suho thức tỉnh, các sự cố và tai nạn cứ liên tục xảy ra mỗi ngày. Anh cũng tự cảm thấy ngạc nhiên khi tính đến trước khi một tháng trở lại đây, anh vẫn còn là sinh viên mỹ thuật suốt ngày vẽ vời mấy con kiến.

Yoo Jinho lè lưỡi trước cái cớ rõ ràng của Suho.

—Quên mất, cháu là con trai của anh vợ chú, nhưng thờ ơ có phải là do di truyền không? Cháu cũng không nói với ông bà câu nào, đúng không?

“À vâng… tại cháu thấy không có lí do gì để nói với ông bà ấy ạ? Nói ra chỉ làm phiền ông bà đang sống nhàn nhã ở vùng nông thôn thôi.”

—Đúng rồi. Chắc ông bà sẽ đau tim lắm nếu họ đọc được tin tức về cháu đấy. Đến chú còn tim đập loạn xạ sau khi xem tin tức đến nỗi chú phải hoãn tất cả các cuộc họp đã lên lịch cơ mà.

“Chắc có mỗi chú thôi… chứ ông bà ‘cứng’ hơn chú nhiều…”

—Ô, tiên sư bố nhà anh! Nói chung là lịch của chú bị cháu làm xáo trộn hết rồi. Giờ cháu có rảnh không?

“Bây giờ ạ? Giờ thì rảnh lắm chú.”

—Cháu biết có bao nhiêu người đã chết trong thảm họa vừa rồi không? Tầm này chỉ có cháu đến đây, đứng ngay trước mặt chú thì chú mới yên tâm được. Cháu đến đây đi, lâu rồi chú chưa gặp cháu đấy. Mà cháu biết công ty nhà mình ở đâu chưa?

“Chú muốn cháu đến công ty của chú à?”

—Ừm. Mà thôi. Nếu để mọi người biết về tình hình hiện tại thì phiền lắm. Để chú cho tài xế đến đón cháu, việc của cháu là thay đồ rồi lên xe thôi.

Khi cuộc gọi kết thúc, Suho nhún vai.

“Tốt rồi.”

Anh cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt của chú mình sau một thời gian dài. Suho thay ra bộ đồ xuề xòa nhất để tránh khỏi sự rình mò của đám ‘côn trùng’ bên ngoài kia.

***

Haizzzz…

Lát sau, một chiếc limousine đen bóng đã đậu ngay trước cửa nhà Suho.

“Chú là Sung Suho à? Anh đến đây để đón chú theo lệnh của CEO.”

‘Người thức tỉnh à…’

Mắt Suho sáng lên khi cảm nhận được luồng năng lượng mana quen thuộc từ anh tài xế.

‘Đừng bảo là chú cử cả tài xế kiêm vệ sĩ đến đây nhá…’

Bác sĩ Min Byeonggu cũng là một người tương tự như thế này vì ông ấy đã thức tỉnh, và không phải ai cũng muốn mạo hiểm mạng sống của mình để vào hầm ngục. Thay vào đó, có khá nhiều người thức tỉnh đang chọn làm công việc an toàn bên ngoài xã hội như thế này nếu họ cảm thấy mức lương phù hợp với mình.

“Ngồi ghế sau nhé, để anh mở cửa cho chú.”

“À thôi, để em tự làm cũng được.”

Suho lịch sự nói.

“Khoan đã! Dừng lại!”

“Anh Sung Suho! Chúng ta nói chuyện một lát nhé!”

Đám chim cò đang đợi Suho chạy ra vội vã chặn đường anh.

“Tôi là nhà tuyển dụng của Hội Hắc Quy! Tôi biết cậu vẫn là một freelancer, tôi có thể nói chuyện với anh một phút không?”

“Chúng ta bắt đầu với các điều khoản và điều kiện trước nhé! Dù cậu có đi đâu, một thợ săn hạng C sẽ không bao giờ có được những điều kiện này đâu...!”

“Ugh! Bớt thúc ép người ta đi mấy cha?! Sung Suho, chúng ta hãy đến một quán cà phê gần đây để tiện trao đổi nhé.”

Bọn họ tranh nhau đưa danh thiếp cho Suho, túm lấy cổ tay Suho và kéo anh đi.

Lông mày Suho hơi nhíu lại trước thái độ thô lỗ của họ.

[Những trinh sát trong các hội lớn thường như thế này. Đặc biệt, họ rất hống hách với những thợ săn dưới cấp trung cấp vì họ nghĩ rằng họ là cấp cao nhất.]

Quay, người đã quen với những chuyện như vậy, thì thầm bằng giọng mà chỉ Suho mới nghe thấy.

“Muốn vào xe trước không chú em?”

Anh tài xế đến đón Suho tháo kính râm ra và bước đến trước mặt Suho.

“Để anh lo chuyện này cho.”

Anh ta tháo kính râm ra, đôi mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng sắc bén, tuy nhiên, dù trông anh ta có vẻ nghiêm nghị, nhưng đám trinh sát vẫn không hề quan tâm. Thay vào đó, họ bắt đầu dùng vũ lực để chèn ép tài xế.

“Này. Có gì khác khi đeo kính râm với không đeo à? Trẻ trâu tưởng vậy là ngầu.”

“Tài xế mà cũng oai gớm nhỉ?”

“Ông có biết cơ hội quan trọng nhất trong đời đã đến với thợ săn Sung Suho như thế nào không?”

Vì họ phải đối mặt với các thợ săn do tính chất công việc, nên họ cần phải là tuyến đầu trong việc chiêu mộ những tân binh để tăng cơ hội thành công.

Cứ như thế, một luồng không khí lạ thường len lỏi giữa người tài xế và các trinh sát

“Không sao đâu anh, để em nói chuyện với họ.”

Gương mặt đám trinh sát bỗng rạng rỡ, ánh mắt hiện rõ vẻ đắc ý. Họ nhìn Suho như thể mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay họ từ trước.

“Haha! Cậu nên làm thế từ đầu.

“Đúng như mong đợi, thanh niên trẻ tuổi như cậu quả thật biết cách giao tiếp tốt đấy.

“Tôi đảm bảo với cậu, nếu cậu nghe các điều khoản của chúng tôi, cậu chắc chắn sẽ…”

Khoảnh khắc đó.

“...!”

Khuôn mặt của đám trinh sát đang háo hức nhao nhao lên quảng bá về hội mình nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Đó là do… ánh mắt xa xăm của Suho, thờ ơ nhìn họ.

Một vực thẳm đen kịt không thể hiểu nổi.

[‘Hiệu ứng: Sợ hãi’ đã được kích hoạt.]

[Tất cả chỉ số của mục tiêu giảm 50% trong 1 phút.]

Suho mở miệng.

“Tôi không cần biết điều kiện là gì, miễn là nó được gửi qua email. Nếu các người biết địa chỉ nhà tôi, thì chắc hẳn cũng biết cả email. Nhưng nếu còn dám đến gặp tôi theo cách này thêm một lần nữa…”

Ting!

[Bạn đã học được ‘Kỹ năng: Sống Lv.1’.] 

Không cần phải nói thêm điều gì nữa, đúng như hệ thống đã xác nhận, kỹ năng sinh tồn của Suho là thứ ‘người thật việc thật’, bởi chúng là những kỹ anh anh học được qua vô vàn rắc rối.

“Đi thôi.”

Suho rời mắt khỏi họ và lên xe limousine, anh tài xế, người nhìn cảnh tượng với vẻ mặt lạ lùng trong giây lát, lại đeo kính râm lên và cúi đầu.

“Được, di chuyển thôi nào.”

Chiếc limousine chạy đi ngày càng xa dần, mãi đến khi khuất bóng Suho, họ mới có thể hô hấp lại một cách bình thường.

“… Whoa.”

“V-Vừa rồi là gì vậy?”

“Làm sao mà ánh mắt cậu ta…”

“Có chắc là cậu ta hạng C không…?”

“Không phải cậu ta là thợ săn triệu hồi à?”

Khi họ nhìn nhau, họ nghĩ ngay đến một điều, đó là cần phải tăng phúc lợi lên để có thể chiêu mộ được Suho.

[Thiếu quân vương, ngài vừa làm gì thế?]

Beru phấn khích nói với Suho.

[Ngài vừa bắt chước ‘Khinh miệt’ của thằng cha Rakan à?

‘Ừ, mới thử lần đầu mà hiệu quả thật.’

[Wow! Tôi rất tự hào về ngài đó! Thiếu quân vương đúng là thần đồng mà!]

Bỏ lại sự ồn ào của Beru, Suho kiểm tra kỹ năng mà anh vừa mới học được.

[Kỹ năng: Sống Lv.1]

Kỹ năng chủ động, tiêu tốn 100 mana.

Khiến mục tiêu sợ hãi trong 1 phút bằng năng lượng mạnh mẽ. Có thể chỉ áp chế lên nhiều mục tiêu.

—Hiệu ứng ‘Sợ hãi’: Tất cả chỉ số của mục tiêu sẽ bị giảm 50% trong 1 phút.

‘Mô tả và hiệu ứng kỹ năng đều giống nhau, liệu có phải hai chiêu này đều là một không nhỉ?’

Dù tên gọi là gì thì hiệu ứng cũng tương tự nhau, kiểu gì thì kiểu, nó vẫn là một kỹ năng phế vật nếu sử dụng lên kẻ địch mạnh hơn.

***

“Đến rồi đây.”

Một lúc sau, một tòa nhà cao tầng sang trọng xuất hiện trước mắt Suho.

[AHJINSOFT]

Công ty game hay nhất Hàn Quốc, cả về tên gọi lẫn thực tế, doanh nghiệp vô cùng thành công trong ngành công nghiệp trò chơi thực tế ảo.

Chú của Suho, Yoo Jinho là người sáng lập công ty đó.

 

[Giám đốc điều hành Ahjinsoft - Yoo Jinho, câu chuyện thành công kỳ diệu của một doanh nhân trẻ từ chối kế thừa một tập đoàn lớn!]

Đây là câu chuyện về Yoo Jinho trước khi trở nên nổi tiếng, từ khi Suho còn rất nhỏ. Nhưng vào thời điểm đó, chẳng ai có thể ngờ được việc công ty game do Yoo Jinho điều hành, con trai út trong một gia đình tập đoàn lớn, đã liên tục chiến thắng và chiến thắng suốt 20 năm, khẳng định vị thế là công ty game hàng đầu tại Hàn Quốc.

Đặc biệt, tựa game thực tế ảo đầu tiên thành công của công ty, mang tên ‘Beautiful World’, đã trở thành một trò chơi trường tồn và nổi tiếng không ngừng trong suốt 20 năm qua.

Những game thủ trung niên đã chơi trò chơi này trong 20 năm thậm chí còn đặt biệt danh cho nó là ‘Beautiful Man’.

“Chú đi theo anh, anh dẫn đi gặp CEO.”

“À ok anh.”

Suho đi theo anh tài xế và thong thả ngắm nhìn nội thất tráng lệ của công ty.

‘Lần nào đến đây mình cũng nghe có thứ mới xuất hiện…’

Cá chắc một công ty thành công với các game thực tế ảo, kiểu gì cũng có những thiết bị thực tế ảo hiện đại được trưng bày ngay trong sảnh rộng lớn ở tầng một. Suho cũng từng rất thích chơi game cho đến khi thức tỉnh, vì thế anh đang quan sát xung quanh, tìm xem có trò chơi hay thiết bị mới nào không.

‘...Hả?’

Hôm nay, có thứ gì đó khác thường lọt vào mắt anh.

‘Sao thợ săn lại chạy loanh quanh khắp sảnh thế này?’

Bên trong tòa nhà, những thợ săn trang bị vũ khí đầy đủ đang đi lại và cảnh giác với nhau.

‘Hay là hầm ngục mở ở đây?’

[Chẳng lẽ đám côn trùng kia đi theo Thiếu quân vương đến đây?]

[Cơ mà bọn chúng chẳng phản ứng gì khi thấy Chủ nhân cả, hay chúng đến xin việc?]

“Xin việc á? Thợ săn thì xin việc gì ở công ty game trời?”

Đúng như Quay nói, những thợ săn ở đây không phản ứng gì cả ngay cả khi họ nhìn thấy Suho. Một số người trong số họ có trực giác tốt nhận ra rằng Suho là thợ săn, nhưng lại nhìn anh bằng ánh mắt coi anh là đối thủ cạnh tranh.

“Thằng ngố nào kia?”

“Ăn mặc thế kia đến đây thì cũng tự tin phết đấy!”

‘Hửm…?’

Suho còn bối rối hơn khi những thợ săn cứ nhìn Suho từ đầu đến chân rồi cười cợt về bộ quần áo xuề xòa của anh

“Bọn họ chắc tò mò lắm.”

Anh tài xế đang đi cùng Suho nhận thấy biểu cảm của anh liền giải thích.

“Tựa game mới mà công ty đang lên kế hoạch dạo gần đây cần một số góp ý từ thợ săn. Thế nên dạo này nhiều thợ săn đến đây cắm cọc từ sáng tới tối lắm.”

“Thợ săn? Vì một tựa game thôi á?”

Nghe những lời đó, Suho càng bối rối hơn.

“Ừ, đúng. Nói chung, nếu tựa game đó diễn ra tốt đẹp thì hội thợ săn đã giúp đỡ cũng sẽ nhận được sự quảng bá cho cá nhân thợ săn. Đây là điều bí mật, vì vậy nếu chú em gặp CEO, hãy hỏi trực tiếp ông ấy. Ông ấy ở kia kìa!”

Ngay lúc đó, Suho thấy Yoo Jinho đang nói chuyện với một thợ săn ở đằng xa.

“Haha. CEO này, làm gì có hội nào có hình ảnh tốt đẹp như hội Hắc Quy chúng tôi đâu chứ? Hợp tác với chúng tôi là…”

“Hmm. Cậu không cần phải cứ quay lại đây liên tục thế này đâu. Chúng tôi sẽ lựa chọn dựa trên các tiêu chuẩn công bằng.”

“Ồ, tất nhiên rồi. Tất nhiên là ngài phải công bằng. Vì vậy, hãy nhìn vào vũ trang của chúng tôi này, và chúng tôi…”

Trưởng phòng Quản lý của hội Hắc Quy, Lee Youngho, đang xoa xoa hai bàn tay và đi theo Yoo Jinho. Ngay khi Suho sắp tiến đến, những thợ săn được trang bị vũ khí khác chặn đường anh và trừng mắt.

“Cậu là ai?”

“Người lớn đang nói chuyện quan trọng, nhìn mà không thấy à?”

Nhưng rồi…

“Ồ, Suho, cháu đến rồi à?”

Yoo Jinho tình cờ nhìn thấy Suho, mỉm cười tươi tắn và bắt đầu chạy về phía Suho, bỏ lại Trưởng phòng Lee Youngho phía sau.

“…!”

Mắt của những thợ săn mở to khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

_____

Ủng hộ dịch giả:

b0e6d60c-8a5e-46d5-9f9d-ed89abcc5a0c.jpg