Dịch: Lolyne.
_____
‘Pontifex? Lại nữa à?’ Suho khẽ cau mày, ánh mắt hiện rõ vẻ bối rối.
Tình huống lần này hoàn toàn khác với khi anh gặp Rakan, Hoàng đế Dã thú… Nhưng kết quả lại chẳng khác là bao.
Lúc đó, vì Gray, Rakan đã chủ động tiếp cận và tỏ ra thân thiện ngay từ đầu. Ông ta thậm chí còn vui vẻ ban cho Suho chức danh Pontifex – Giáo hoàng của Gray.
Nhưng lần này thì sao? ‘Tước đoạt’ à?
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Querehsha.]
[Rakan, đồ khốn – !]
Querehsha gào lên giận dữ, ánh mắt căm hận hướng về phía giọng cười đó.
[Sao ngươi dám can thiệp vào sự hy sinh của ta… trong khi ngươi đã chết rồi!]
Cuối cùng, Suho cũng nhận ra. Ban đầu, anh tưởng rằng ý đồ của Rakan chỉ là trao cho anh danh hiệu ‘Thiên dịch của côn trùng’, nhưng sự thật thì không phải vậy.
Giờ đây, có vẻ như mục đích thật sự của Rakan… là cưỡng đoạt vị trí ‘Giáo hoàng của côn trùng’ từ tay Querehsha.
Suho đưa mắt nhìn quanh, tàn dư của vô số côn trùng nằm rải rác khắp mặt đất, xác chết chất đầy như rêu phủ. Tất cả bọn chúng… đều là một phần linh hồn của Querehsha.
‘Tước đoạt…’ Suho lặp lại trong đầu.
Có những lúc, khi chiến đấu đến cùng cực, người ta sẽ buột miệng nguyền rủa: ‘Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!’
Nhưng còn bây giờ thì sao…?
‘Liệu chuyện này có được xem là… tự tay tổ chức giỗ cho bà ta không nhỉ?’
Bên ngoài, Nữ hoàng Ong Arsha và Lee Minseong đang dâng lên vô số con người làm vật tế cho Querehsha. Nhưng bên trong… Suho lại thực sự tiến hành một nghi lễ hiến tế – bằng chính những con côn trùng của Querehsha.
‘Nghe cứ sai sai thế éo nào ấy nhỉ?’
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, giải thích rằng đám côn trùng kia vốn là những mối hận thù nguyên thủy – những linh hồn phẫn uất bị Querehsha nuốt chửng.]
‘Mối hận…?’
Thì ra, cuối cùng… Suho đã trả thù Querehsha bằng chính oán niệm của những sinh linh mà cô ta từng lợi dụng. Những con bọ chết thay cho vô số linh hồn bị nghiền nát.
‘À… vậy nên mình là Giáo hoàng của Côn trùng, chứ không phải của Querehsha.’
Querehsha là một cá thể, nhưng đồng thời, bà ta cũng là cả một quần thể. Nói cách khác, Suho đã giành lấy vai trò Giáo hoàng bằng cách tế sống quần thể của chính bà ta.
[… Ngươi đã thắng.]
Cuối cùng, một lời tuyên bố thất bại đã thoát ra từ môi Querehsha.
Tuy nhiệm vụ vẫn còn thời gian, nhưng Querehsha, bà ta đã mệt mỏi đến mức như thể vừa già đi cả trăm năm chỉ trong khoảnh khắc.
[Ha… Tên khốn này còn giống côn trùng hơn bất kỳ con côn trùng nào. Không lạ gì khi hắn không chỉ là con trai của kẻ đó…]
Khi đám côn trùng rút khỏi cơ thể khổng lồ của Querehsha, kích thước của bà dần thu nhỏ lại. Rồi bà ta biến trở lại thành hình dạng người phụ nữ từng đối đầu với Sung Jinwoo từ rất lâu trước kia, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Suho.
Ting!
[Thời gian còn lại: 1 giờ 29 phút 34 giây.]
[‘Nhiệm vụ khẩn cấp: Sự cô đơn của Querehsha’ đã hoàn thành.]
[Bạn đã tăng cấp!]
Nhiệm vụ kết thúc, thậm chí còn trước khi bốn giờ trôi qua. Ý chí của Querehsha – kẻ đã cưỡng ép thử thách này bắt đầu – đã hoàn toàn tan vỡ.
Bà nhìn Suho chằm chằm, đôi mắt dâng trào niềm cay đắng.
[Cứ như thể… ngươi đã giết ta đến hai lần.]
‘Tôi hỏi cái này nhé.’
Suho lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, ánh mắt không hề dao động.
‘Có phải bà đã lên kế hoạch cho thảm họa ngoài kia không?’
[Ha… Vô lý thế mà cũng nói cho được.]
Querehsha bật cười, một tràng cười khô khốc, trống rỗng.
[Ta là một vị Quân vương đã chết từ rất lâu rồi. Thứ duy nhất còn sót lại… chỉ là linh hồn lang thang nơi hư vô. Vậy thì ta có thể lập kế hoạch gì chứ?]
‘Nữ hoàng ong Arsha. Và… Lee Minseong.’
[Là đứa nào?]
Suho cau mày. ‘Bà không biết thật à?’
Anh thoáng bối rối, biểu cảm của Querehsha lúc này chỉ còn lại sự thờ ơ, như thể chủ đề đó không hề liên quan đến bà.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, cất tiếng giải thích rằng một vị Quân vương đã chết sẽ không thể tác động gì đến thế giới thực… trừ phi có một Giáo hoàng.]
Đúng như lời Rakan nói… Một vị Quân vương đã chết… chẳng thể làm được gì cả.
Rakan cũng từng lang thang trong cõi hư vô, thi thoảng chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Chỉ khi Suho làm điều gì đó chạm đến ý chí của ông ta – một liên kết mờ nhạt như giấc mơ – thì Rakan mới có thể tỉnh giấc, dù chỉ để quan sát.
Và Querehsha cũng vậy.
‘Vô lý…’
Ánh mắt Suho nhìn Querehsha thoáng thay đổi, bên ngoài kia – Arsha và Lee Minseong đang không tiếc hy sinh hàng loạt sinh mạng, chỉ để thừa hưởng sức mạnh của Querehsha. Vậy mà… chính kẻ bị lợi dụng ấy lại không hề hay biết?
[Ta hiểu sơ sơ rồi.]
Querehsha khịt mũi, chẳng mấy quan tâm. Bà cúi xuống gom vài con côn trùng còn sót lại trên nền đất, kết thành một chiếc ghế từ xác chúng – và ngồi xếp bằng như thể đây là ngai vàng cuối cùng của mình.
[Luôn luôn có những con bọ rình rập sức mạnh của ta. Ngay cả sau khi ta trở thành Quân vương, những cuộc tranh đoạt vẫn cứ tiếp diễn. Không ngừng.]
Trước khi nhận ra điều đó, Querehsha lại trở thành một Nữ hoàng kiêu hãnh, như thể thời gian đã quay lại, những ký ức của bà từ kiếp trước bỗng nhiên sống dậy, những ký ức đầy sự đau đớn dữ dội và tàn nhẫn.
[Ta là Nữ hoàng duy nhất sống sót sau cuộc đấu tranh ngôi vị, và cũng là con mồi có thể bị ai đó nuốt chửng bất cứ lúc nào.]
Một thế giới của việc ăn hoặc bị ăn, đó là thế giới của côn trùng.
[Nói cách khác, bất kỳ loài côn trùng nào cũng có thể trở thành Quân vương, chỉ cần chúng ăn ta.]
‘Vậy là những kẻ bên ngoài đang cố gắng tổ chức một buổi tế lễ để trở thành người kế vị…’
[Ý ngươi là chúng đang cố gắng lợi dụng ta… và mối hận thù của ta.]
Khóe miệng Querehsha cong lên, một nụ cười tinh quái, nhưng thoáng chốc lại tỏ ra gượng ép.
[Chúng không phục vụ ta… chúng chỉ là những con côn trùng chết đói, muốn xé xác ta ra để nuốt chửng. Giống như cách mà ngươi đã làm với ta vừa nãy.]
Suho ngượng ngùng, chẳng biết nói gì, chỉ lúng búng sau khi nhớ lại sự việc.
‘Cơ mà… không ngon lắm đâu.’
[Này…!]
Querehsha tức giận, đôi ngón tay nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế, như thể bà đang cố kìm nén sự tức giận bùng phát. Nhưng chỉ một thoáng sau, bà lại mỉm cười, ngả người ra sau, như thể không có chuyện gì xảy ra.
[Ừ, ừm… Cuối cùng, nếu ta phải bị ai đó ăn thịt, thì việc ta bị kẻ giết ta nuốt chửng cũng là điều đương nhiên. Nếu cha ngươi là một con bọ, hắn sẽ thừa hưởng toàn bộ sức mạnh của ta ngay lập tức.]
Lý do ông ấy không thể làm vậy, chính là vì Sung Jinwoo là người, chứ không phải bọ. Và cũng giống như con trai ông – Suho.
[Dù ngươi có ăn bọ của tôi bao nhiêu lần đi nữa, ngươi cũng không bao giờ trở thành Quân vương Dịch hạch. Bản thân ngươi… không đủ trình đâu.]
‘Vậy thì, sau cùng chỉ còn cách làm Giáo hoàng sao?’
[Ha… Ta không có ý định dễ dàng cho ngươi sức mạnh đâu. Ngươi nghĩ ta chỉ đơn giản là xinh đẹp sao? Dù sao thì… vì ta đã bị cướp mất Giáo hoàng, nên ta sẽ rất biết ơn nếu ngươi tìm cho ta một hậu duệ có thể thừa hưởng sức mạnh của ta.]
‘Ai xinh đẹp cơ?’
[Theo tiêu chuẩn của loài người thì thế này không đủ đẹp sao?]
Querehsha nghênh mặt, khoe vẻ ngoài của mình trong hình dạng người phụ nữ kiêu kỳ, sắc sảo.
‘Đùa thế đủ rồi đó bà. Tôi có thể làm gì với tư cách là Giáo hoàng của côn trùng đây? Lúc làm Giáo hoàng của dã thú thì hậu duệ của Quân vương Nanh vuốt có thể nhập hồn vào tôi.’
[Hngggg?]
Khi Suho nâng Gray dễ thương lên bằng một tay và cho Querehsha xem, bà khẽ lè lưỡi.
[Rakan đáng thương. Người thừa kế của ngươi chỉ là một con chó con yếu ớt thế này sao?]
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, bỗng dưng muốn khóc…]
Suho chỉ mỉm cười nhẹ trước tin nhắn của Rakan, rồi nhìn xuống Gray.
[Gray Lv.14]
Sói nanh.
Nhờ cuộc săn côn trùng vất vả hôm nay, cấp độ của Gray đã tăng gấp đôi.
‘Ghen tị với nhóc thật đấy.’
[Hnnnggg?]
Cấp độ của Suho hiện tại là 29, điều tự nhiên là cấp độ càng cao thì càng cần nhiều kinh nghiệm để lên cấp. Nhưng khi nghĩ đến việc lên cấp trong một khoảng thời gian ngắn như vậy… Suho nhận ra rằng mình vừa mạnh mẽ hơn chỉ trong chớp mắt, và thời gian thực sự không hề có tác dụng gì với anh.
Querehsha nhìn Gray, ánh mắt của bà lạnh lùng như thể nó chẳng là gì đối với thế giới này. Nhưng ngay sau đó, bà lại tỏ ra ghen tị, sự phức tạp trong cảm xúc của bà lộ rõ.
[Dù vậy, ta vẫn ghen tị với Rakan. Ta không thể tin được mình đang tìm kiếm một hậu duệ trong số những người họ hàng huyết thống mà không có ai đủ khả năng để trở nên mạnh mẽ được.]
‘Hả? Trở thành Giáo hoàng của côn trùng là vô dụng sao?’
[Chắc là vẫn có điều gì đó khác.]
Ngay khi Querehsha nói xong, một cửa sổ tin nhắn nảy lên trước mặt Suho.
Ting!
[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đã đến.]
[Phần thưởng đã được chuẩn bị.]
—Phần thưởng: ‘Chúc phúc: Sự bảo vệ khỏi dịch bệnh.’
[Chúc phúc: Sự bảo vệ khỏi dịch bệnh.]
Phước lành từ Nữ hoàng Côn trùng, Quân vương Dịch hạch – Querehsha, đã chọn bạn làm Pontifex của cô ấy. Pontifex có thể truyền chất độc chết người vào cơ thể mình.
—Hiệu ứng ‘Độc’: Bạn có thể tự do xử lý chất độc đã ăn vào.
‘Ồ?’
Mắt Suho sáng lên, đúng như kỳ vọng – một phước lành xứng đáng với danh hiệu Quân vương Dịch hạch.
Trước đây, nhờ có phước lành của Kandiaru, anh đã miễn nhiễm với tất cả các loại chất độc. Nhưng giờ thì khác. Anh không chỉ đơn thuần là miễn nhiễm, mà còn có thể điều khiển và sử dụng chất độc như một loại vũ khí.
Một cánh cửa hoàn toàn mới đã mở ra.
[Cứ vui mừng theo ý của ngươi đi. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ trở thành một bệnh dịch di động đấy.]
Querehsha khoanh tay, ánh mắt rạng rỡ như thể vừa trao đi một phần di sản đáng tự hào nhất đời mình.
[Sao nào? Hữu ích hơn nhiều so với việc có một con chó con như thế nhập vào người đúng không?]
* * *
Trên đỉnh đầu của Lim Taegyu và Baek Miho, những người vừa bước chân vào tổ ong…
Wiiiiiiing!
Bầu trời chuyển động, toàn bộ những đám mây đen sì đột nhiên hóa thành một cơn lốc ong dữ dội, tạo nên tiếng vo ve vang dội như tiếng gào của chiến trường.
“Khó thật!” Baek Miho nhíu mày, giọng pha chút bất lực.
Trước sự áp đảo về số lượng, điều duy nhất cô có thể làm là đẩy sức mạnh mana lên mức tối đa để gia cố lớp phòng thủ quanh cơ thể. Nhưng chỉ có thế thôi cũng đã là một thử thách lớn.
Còn về phần Lim Taegyu thì tệ hơn nhiều. Dù mang danh thợ săn hạng S, nhưng ông chỉ là một cung thủ. Hầu hết các kỹ năng ông sở hữu đều phục vụ cho tấn công từ xa, không hề có năng lực nào đủ mạnh để chống lại một bầy quái vật nhỏ đang bao vây như thế này.
Những viên Runestone mà ông chi số tiền khủng ra mua cũng chỉ tăng thêm độ nhanh nhẹn và chính xác… chứ chẳng ích gì trong một trận chiến cận chiến lầy lội như địa ngục này.
Thêm vào đó, ông đã hấp thụ quá nhiều Sữa ong chúa trong nhiệm vụ lần trước – đến mức cơ thể vẫn chưa hoàn toàn ổn định, mana hỗn loạn đến nỗi gần như không thể tập trung.
“Chú xin lỗi, đành nhờ cháu vậy…” Lim Taegyu nói với giọng bất lực, ánh mắt như thể đầu hàng số phận.
“Tại sao chú phải theo chúng cháu đến đây chứ?” Baek Miho gắt lên, vừa phòng thủ, vừa liếc xéo người đồng đội bất đắc dĩ của mình.
“...” Lim Taegyu im lặng.
Không phản bác, cũng không bào chữa, vì ông biết, lần này… ông thật sự đang là cục tạ kéo chân người khác. Lim Taegyu trốn sau Baek Miho với vẻ mặt xấu hổ.
Nhưng rồi, một cảm giác đáng ngại ập đến trong ông.
“Khoan đã. Những con ong đó…!”
“Cái gì?”
“…!”
Đúng lúc đó, đàn ong bắt đầu tự nổ tung, khi sương mù vàng bao phủ khu vực cùng lúc với vụ nổ, Lim Taegyu vội vàng hét lên.
“Nín thở ngay! Sương mù đó có thể là cùng loại chất độc mà chú từng bị đầu độc!”
“…!”
Baek Miho vội vàng nín thở, lấy tay che đi mũi miệng, nếu cô hít phải làn sương đó, có thể cô sẽ không sử dụng được mana, giống như Lim Taegyu.
‘Khoan đã. Thợ săn Sung Suho?!’
Baek Miho đột nhiên nhớ đến Suho và quay lại nhìn, cô lo lắng cho sự an toàn của Suho, một thợ săn hạng C, trong tình huống khẩn cấp mà ngay cả cô và Lim Taegyu, những thợ săn cấp cao, cũng đang gặp khó khăn.
Tuy nhiên…
‘… Hả?!’
Baek Miho thoáng bất ngờ, thay vì nín thở, Suho thực sự đang cố hít vào nhiều chất độc nhất có thể.
“Cái gì…!”
Baek Miho nín thở khi cô ấy gần như hít phải sương độc khi cố gắng ngăn Suho lại.
Một thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt Suho khi anh mỉm cười một cách kỳ lạ.
[‘Chất độc: Sữa ong chúa của Lee Minseong’ đã được hấp thụ.]
[Bạn có thể xử lý ‘Chất độc: Sữa ong chúa của Lee Minseong’.]