Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

72 134

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

7 14

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

2 8

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

30 141

Volume 18: Spring Log I - Sói Và Sứ Giả Lấm Bùn (1)

Anh có thể nghe thấy những âm thanh xa xăm của tiếng đốn củi, xen lẫn tiếng lạch cạch của bánh xe kéo, tiếng kêu của con la, và những giọng nói bận rộn í ới gọi nhau. Nếu nhắm mắt lại, anh cảm thấy cứ như mình đang ở trong một thị trấn đang được xây dựng vậy.

Âm thanh nhộn nhịp ấy báo hiệu rằng mùa đông cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

Thời tiết rất đẹp, bầu trời tĩnh lặng không một gợn gió. Người dân trong ngôi làng hẻo lánh trên núi mang tên Nyohhira đang làm việc chăm chỉ để dọn dẹp đi bùn đất từ mùa đông.

“Đồng vàng lumione? Hai mươi… thực ra là mười chín. Đồng bạc debau, bảy mươi ba. Một, hai chồng xu đồng dip… khoảng sáu trăm, đúng chứ? Ông đã cân chưa?”

Người ra vào hội trường thị trấn liên tục như mắc cửi, và khắp nơi tràn ngập mùi kim loại gỉ sét. Ai nấy đều cầm theo một túi tiền, đặt lên chiếc bàn dài ở giữa phòng. Sau khi nới dây rút và đổ ra, đủ loại tiền xu tràn ra thành đống.

“Vậy nhé, ông Alaise, phần còn lại cứ để chúng tôi lo.”

“Cảm ơn nhé, Lawrence.”

Người chủ nhà tắm có bộ râu nhiều hơn cả tóc trên đầu cảm ơn Lawrence trong lúc gãi đầu.

Ngồi ở vị trí danh dự, Lawrence gật đầu mỉm cười trong khi đôi tay đen nhẻm vì công việc. Hay nói chính xác hơn, anh bận rộn đến mức nụ cười như dính chặt vào mặt đến mức không thể ngừng được. Bởi vì cá chủ nhà tắm cứ lần lượt kéo đến, mang theo những đồng tiền mà khách đã trả trong suốt mùa đông.

Anh phân loại tiền xu—thường có từ năm đến bảy loại, nhiều nhất là mười đến hai mươi loại hoặc hơn—rồi phải đếm từng đồng, và nếu cần thiết thì còn phải cân nữa. Đó là vì đôi khi có vị khách vì quá rảnh rỗi đã cẩn thận gọt bớt mép tiền xu để lấy bạc hay đồng vụn. Người đổi tiền sẽ chỉ trả ít hơn cho cùng một lượng xu nếu khối lượng không khớp. Lawrence đã bắt đầu việc này từ sáng sớm.

Ngôi làng suối nước nóng Nyohhira nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong những nơi hẻo lánh, có thể nói là một chốn cực heo hút. Các loại tiền tệ khác nhau, sau khi đi một hành trình dài qua tay nhiều người, thường kết thúc tại đây. Vậy nên, mỗi năm hai lần, người dân nơi đây sẽ mang số tiền thu được từ khách hàng đến một thị trấn lớn hơn, nơi có nhu cầu sử dụng tiền. Ở đó, họ sẽ mua các vật liệu cần thiết cho năm mới, thuê thợ sửa sang lại nhà tắm, và gửi phần tiền còn lại cho người đổi tiền. Họ chẳng được lợi gì khi cứ chất đống tiền xu trong các hộp đã mốc meo vì hơi nước, và họ cũng không muốn thu hút những tên trộm nếu tin đồn về kho báu giấu trên núi lan truyền ra ngoài.

Công việc này được các chủ nhà tắm thay phiên nhau đảm nhận mỗi năm, và năm nay đến lượt Lawrence – chủ nhà tắm Sói và Gia vị. Đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi anh mở nhà tắm ở Nyohhira, và nhiều năm trước, anh luôn là người ngồi bên kia bàn để xin giúp đỡ, nhưng anh chưa từng nghĩ công việc này lại bận rộn đến thế.

“Anh Lawrence, hàng từ chỗ Alvo đến rồi!”

Dù việc đếm tiền đã đòi hỏi sự tập trung cao độ, nhưng đó không phải là công việc duy nhất của anh.

“Nói với ông Dabon đi, rồi đem cất vào kho nhé!”

Nyohhira là một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi, nhưng vẫn còn có những người sống ở những nơi sâu hơn nữa, rải rác thành những cộng đồng nhỏ hơn. Vào thời điểm tuyết tan, khi đường núi bắt đầu có thể đi lại được, những người này sẽ đến Nyohhira. Họ mang theo những cuộn gai dầu và dây thừng họ làm suốt mùa đông, hoặc gùi trên lưng đống da thú để đổi lấy những thứ chỉ có thể tìm thấy trong làng: rượu, lương thực, và các vật dụng bằng kim loại. Người dân Nyohhira sẽ giữ lại hơn một nửa số hàng hóa này cho mình, phần còn lại họ mang xuống thị trấn để bán lấy tiền.

Chính vào thời điểm này, Nyohhira từ một ngôi làng của suối nước nóng chữa lành lại hóa thành một khu chợ vùng núi xa xôi.

“Anh Lawrence! Ông chủ nhà tắm Adino nói muốn thay đổi đơn hàng!”

“Anh Lawrence! Tôi để gai dầu ở đâu được đây?”

“Anh Lawrence!”

“Anh Lawrence!”

Khi cuối cùng cũng được nghỉ tay một lúc, anh mệt đến mức chẳng còn sức mà đứng dậy. Tai anh ù đi, và anh vẫn cảm giác như mình đang nghe thấy tên mình bị gọi vọng từ đâu đó. Anh đã từng là một thương nhân, nên đáng lẽ đã phải quen với những giao dịch bận rộn như thế này. Anh từng làm ăn trong những khu chợ ồn ào đến mức khó mà tìm nổi một chỗ đứng, nơi mà ngay cả tiếng hét của chính mình cũng không nghe thấy. Nhưng giờ, tất cả những điều đó đã trở thành quá khứ xa xôi. Dù vẫn có chút hoài niệm mơ hồ về sự náo nhiệt ngày xưa, giờ đây, anh thấy mình hạnh phúc hơn nhiều khi làm việc cho ngôi làng mà anh đang sống.

Công việc này sẽ còn kéo dài thêm vài ngày nữa. Anh phải cố gắng thật nhiều để mấy ông chủ nhà tắm khác không cười nhạo mình. Vậy nên mỗi ngày, anh đều về nhà ngay và đi ngủ sớm.

Khi anh đứng dậy để làm đúng như thế, anh nghe thấy tiếng các ông chủ nhà tắm đang túm tụm ngoài cửa hội trường, cùng với những lời trò chuyện rôm rả.

“Ồ, lần đầu thấy à nha.”

“Anh Lawrence à? Ừ, đang ở trong đó.”

“Nhưng thật đấy, cô lúc nào cũng trông trẻ trung quá. Tôi cứ tưởng là đó con gái anh ấy cơ!”

Anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện từ cánh cửa hé mở, và chẳng mấy chốc, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Khi anh đứng dậy khỏi ghế, một nụ cười nhỏ hiện trên khuôn mặt anh.

“Chào anh.”

Tất cả sự mệt mỏi trong anh lập tức tan biến khi nghe thấy giọng nói ấy. Người đang hé mặt nhìn qua cánh cửa là một cô bé nhỏ nhắn, khoác một chiếc áo khoác dày dài chấm gót và đội mũ trùm đầu. Trên tay cô là một thùng rượu nhỏ ôm sát vào ngực. Nếu là người lạ nhìn vào, hẳn sẽ nghĩ cô là một nàng hầu gái. Dưới chiếc mũ trùm, gương mặt ấy vẫn còn toát lên chút nét trẻ con.

Nhưng khi cô gái trẻ ấy bước đến trước mặt Lawrence, cô nhe răng cười một cách táo tợn.

“Trông anh như con cừu mới bị xén lông ấy.”

Lời trêu chọc quen thuộc của cô như chọc vào tai anh. Cô gái đứng trước mặt anh không đơn thuần là một cô bé. Dù bề ngoài trông như một thiếu nữ, cô đang giấu đôi tai thú dưới chiếc mũ trùm, và sau lưng còn có một cái đuôi nữa.

Hình dạng thật của cô là một con sói khổng lồ hàng trăm năm tuổi trú ngụ trong lúa mì, thứ có thể nuốt chửng người ta trong một cú đớp, đồng thời là—

Người vợ đáng tự hào của Lawrence: Holo.

“Em đâu cần phải đi đón anh đâu.”

Thông thường, con gái của họ — Myuri, người giống Holo như đúc — sẽ đến đón anh. Nhưng Myuri đã rời nhà đi du hành, khiến cả hai băn khoăn không biết con bé giống ai hơn.

“Em nghĩ nếu để anh về nhà một mình thì chắc anh sẽ khóc mất,” cô nói, rồi dúi thùng rượu vào người anh. Lawrence mở nút, và bụng anh co lại bởi mùi mật ngọt của rượu phả ra. Đúng lúc đó, anh chợt nhớ ra rằng từ sáng tới giờ mình vẫn chưa ăn gì. Anh uống một ngụm lớn, và vị ngọt ngào đến nghẹt thở ấy khiến cơ thể mệt mỏi của anh dịu lại. Holo thường nói dông dài chuyện này chuyện nọ, nhưng cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc anh.

Và có lẽ người cảm thấy cô đơn nhất lại chính là Holo. Mùa đông đã qua, khách khứa cũng đã rời đi. Col, người từng hỗ trợ việc điều hành nhà tắm suốt một thời gian dài, cũng đang đi du hành, và tệ hơn cả, cô con gái duy nhất của họ, Myuri, lại bỏ đi theo cậu. Sau đó có một vị khách kỳ lạ ghé qua, nhưng người ấy cũng đã rời đi không lâu sau đó. Thật dễ thương khi Holo tìm đến anh, chỉ vì không chịu nổi cảm giác cô đơn trong ngôi nhà tắm vắng vẻ. Anh ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của cô, cảm nhận rõ ràng rằng cô đang nép gần anh hơn thường ngày.

“Nhưng mà chỗ hàng hóa chất trong nhà kho bên cạnh cũng nhiều thật đấy. Cả đống tiền kia cũng như núi châu báu vậy.”

“À, phải rồi, em chưa từng thấy nó bao giờ nhỉ?”

Holo hầu như không bao giờ ra khỏi nhà tắm nếu không có chuyện gì đặc biệt. Thứ nhất, cô không phải con người và cũng không già đi theo năm tháng, nên luôn cố tránh bị người khác trông thấy. Mặt khác thì cô cũng đơn giản là thích ở nhà hơn.

“Anh nghĩ là năm nay chỗ này nhiều hơn trước... Mỗi năm, anh đều nhìn người khác làm, nhưng đến khi tự mình đảm nhận mới thấy vất vả quá. Cả ngày hôm nay cứ bận tối mắt tối mũi thôi. Nghĩ tới việc mấy ngày tới vẫn còn phải tiếp tục như vậy là thấy hơi hãi rồi.”

Anh cười gượng, uống thêm một ngụm nữa, và Holo lại mỉm cười.

“Gì thế?”

“Heh-heh. Em thấy vui thôi.”

“Sao vậy?”

Dưới lớp áo khoác, chiếc đuôi của Holo đang khẽ đung đưa. Lawrence có linh cảm rằng cô đang trêu mình, nên vô thức nhìn lại bản thân xem có điều gì bất thường không.

“Anh đang dần được công nhận là một phần của ngôi làng này rồi đấy.”

Holo từng sống hàng trăm năm trong cánh đồng lúa mì, trông chừng một thị trấn tên là Pasloe. Cô hiểu rất rõ để một người dân mới thực sự được chấp nhận ở một thị trấn phải vất vả thế nào.

Hiểu được điều đó, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

“Anh cũng đã làm việc vất vả lắm đấy nhé.”

Với vẻ mệt mỏi, anh giả vờ than thở, dù có vẻ là cố ý. Holo bật cười khúc khích rồi đưa tay ra giúp anh đứng dậy.

“Chỉ có nhờ em giúp thì mới được vậy thôi đấy.”

“Anh đoán là vậy thật.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và đứng lên.

Lawrence chào những thương nhân đang tụ họp trong hội trường rồi rời khỏi tòa nhà. Bầu trời rực sắc đỏ như hồng ngọc, còn tuyết trên mặt đất lại được nhuộm màu chàm sẫm bởi màn đêm buông xuống. Những ngọn núi cao bao quanh ngôi làng từ mọi phía, nên ở Nyohhira không hề có hoàng hôn thực sự. Một ngày nắng đẹp sẽ lập tức trở thành buổi chiều tà u tối.

“Nhưng mà…,” Lawrence lẩm bẩm. “Dù em đã giúp anh nhiều như thế, anh vẫn cảm thấy chưa đủ ấy.”

“Hử?”

Một lý do khiến hôm nay công việc trở nên bận rộn đến vậy là vì thiếu đám thanh thiếu niên chuyên đảm nhận các việc vặt.

Kalm, con trai của Cyrus, một chủ nhà tắm cũng khá thân thiết với Lawrence, có đến giúp, nhưng ngay cả như thế thì mọi việc vẫn rất hỗn loạn.

Khi anh đang đếm và cân đống tiền xu khổng lồ kia, anh không thể nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần mong Col còn ở đây, vì cậu đã rời làng đi du hành từ trước. Anh cũng nghĩ đến việc con gái Myuri có thể đã đảm nhận việc thu gom và phân loại hàng hóa từ các cộng đồng xung quanh.

Nhưng cả hai đã cùng nhau lên đường mất rồi. Ban đầu, chỉ có Col định đi, nhưng cô con gái bốc đồng Myuri lại lén chui vào hành lý của cậu. Holo thường trêu chọc Lawrence là quá bao bọc con, nhưng anh nghĩ lo lắng như vậy là chuyện bình thường. Hơn nữa, dù đi cùng Col, thì con bé vẫn đang du hành một mình với một cậu trai kia mà!

“Giá như hai đứa nhỏ nhà mình vẫn còn ở đây…”

Câu nói ấy chất chứa nhiều tầng ý nghĩa, nhưng Holo chọn cách hiểu theo hướng tích cực.

“Thế thì, dạo gần đây cơ thể anh cũng có hơi phát phì thật. Có khi làm việc tay chân một chút lại tốt cho anh cũng nên.”

Cô nói rồi chọc nhẹ vào hông anh.

Anh từng nghĩ rằng vẻ ngoài oai vệ với cằm nọng và bụng to rất hợp với hình ảnh một ông chủ nhà tắm, nhưng Holo thì không thích điều đó, nên anh luôn ăn uống chừng mực. Điều duy nhất anh làm để thể hiện phong thái của một người chủ là để râu mọc dài một chút.

“Cũng đúng, nhưng nếu hai đứa chưa về lại sớm, hôm nay anh thật sự nhận ra rằng sẽ là một vấn đề lớn nếu chúng ta không thuê thêm người. Khi khách bắt đầu quay trở lại, anh chắc chắn không thể điều hành nhà tắm một mình được.” Lawrence còn nói thêm, “Cả việc vá sửa của em lẫn công việc nấu nướng của Hanna nữa.”

Anh không quên rằng lòng biết ơn chính là chìa khóa của một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Holo khịt mũi như thể nói, Rất tốt.

“Vậy thì mình xuống thị trấn một chuyến thì sao? Anh có thể thuê bất kỳ ai cần thiết ở đó, người nhiều vô kể mà.”

“Cũng đúng, nhưng liệu anh có thể tìm được ai làm việc giỏi như Col không đây?”

Anh thở dài, còn Holo thì nhìn anh với vẻ bực mình.

“Lúa mì đâu có kết hạt ngay sau khi gieo chứ.”

“Hử?” Anh nhìn lại cô, rồi cuối cùng cũng hiểu được điều cô muốn nói. “Ý em là phải tự mình dạy dỗ họ nhỉ.”

“Hừ. Em đâu có biết anh đã phải bỏ công sức đến mức nào đâu.”

Cô nhìn anh chăm chú, còn anh thì chỉ biết cười gượng. Thật sự thì phần lớn con người hiện tại của anh là nhờ vào sự giúp đỡ của Holo.

“Phải nói là, anh cũng đã trở thành một con đực chuẩn mực rồi đấy.”

Cô ngẩng mặt nhìn anh và mỉm cười đầy tự hào.

Với nụ cười đó, cô muốn nói anh như nào cũng được.

“Nhưng vì vẫn còn có em ở đây, nên anh không thể thuê người một cách tùy tiện được.”

Anh có thể cảm nhận được cơ thể Holo hơi co lại khi anh thở dài.

Việc sống trong một ngôi làng của con người quả thật không dễ dàng gì đối với Holo, vì cô không phải con người và cũng không già đi theo thời gian.

Hiện tại, Hanna, người phụ nữ giúp việc ở nhà tắm của Lawrence, không biết hết sự thật, nhưng họ đã thuyết phục cô rằng Holo là hiện thân của một loài chim hay một sinh vật tương tự. Col là con người thực sự, nhưng vì từng du hành cùng họ nên cậu biết rõ thân phận thật của Holo. Còn với con gái họ, Myuri, thì khỏi cần phải nói rồi.

Họ cần thuê một người không dễ bị lung lay khi biết sự thật ấy và sẵn sàng giữ bí mật, hoặc tốt nhất là không phải con người luôn.

“Để anh hỏi ông Millike vậy.”

Đó là một cái tên có tầm ảnh hưởng ở Svernel, và đồng thời, là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của Holo. Ông cũng không phải con người, và là một cá nhân đáng tin cậy mà họ có thể nhờ cậy trong những vấn đề như thế này.

“Nếu ngay cả khi nhờ ông ấy mà vẫn không tìm được ai… thì có lẽ chúng ta nên mở rộng ra một chút.”

“Mở rộng sao?”

“Ừ. Bọn mình đã sống ẩn dật trong núi cũng khá lâu rồi. Đến anh còn thấy ngạc nhiên nữa là.”

Khi họ mới mở nhà tắm ở Nyohhira, anh từng không tin nổi là mình sẽ không lên đường du hành nữa. Cả cuộc đời anh cho đến lúc đó toàn là những chuyến đi — đi từ thị trấn này sang làng mạc khác. Anh có quen biết vài người ở đây đó, và là thành viên trên danh nghĩa của một thương hội từ quê nhà. Nhưng vì chưa từng ở đâu quá một tháng, anh chẳng có được điều gì có thể gọi là tình bạn thực sự. Tệ nhất là, anh từng sợ rằng khi mình chết đi, sẽ chẳng còn có lấy một ngôi mộ để an nghỉ.

Thế nhưng, vào một lúc nào đó, cái phần trong anh từng kiêu hãnh nói rằng Bù lại, tôi được thấy cả thế giới, đã biến mất, và anh hoàn toàn cô lập bản thân khỏi thế giới bên ngoài ngọn núi.

Tuy vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy bị giam hãm. Ngược lại, anh cảm thấy rất hạnh phúc.

“Anh từng đi lại nhiều đến mức em cứ trêu và gọi là chó. Vậy mà giờ anh còn bất động hơn cả mấy tấm vải gai trong kho kia.”

Lawrence quay đầu lại sau khi hai người rời khỏi phòng họp được một lúc, và dưới chân dốc thoai thoải, anh có thể thấy tòa nhà lớn cùng nhà kho bên cạnh.

“Em có tin nổi không? Anh nghe nói ở Svernel, dưới chân núi, vải gai bán chạy lắm. Nhưng có một phần trong số đó lại không được dùng ở đó, mà được bán đi thị trấn khác. Người ta bảo là hàng đi theo dòng sông, trôi dần cho đến khi ra biển.”

“Biển sao?”

Trong chuyến hành trình của họ hơn mười năm trước, anh đã từng cùng Holo đi thuyền qua biển, và gần cuối hành trình, họ có ghé thăm bãi biển vào mùa hè. Holo, khi nghe đến biển, nơi mà cô không có mấy liên hệ gì, bèn đưa ánh nhìn xa xăm.

“Thế giới hiện giờ đang yên ổn, còn việc buôn bán thì phát đạt. Người ta bắt đầu nghĩ rằng chỉ chở hàng bằng đường bộ là không đủ nữa, nên đang đóng một số lượng thuyền không tưởng. Và dường như, một phần vải gai từ làng mình đã trở thành buồm cho mấy con thuyền đó. Rồi khi được gió thổi căng lên, chúng sẽ đối mặt với những đại dương bao la mà anh chỉ từng nghe kể trong truyện xưa.”

Mang theo hy vọng của biết bao người, những tấm vải ấy sẽ lên đường đi muôn nơi. Thay vì chỉ là một vùng tuyết trắng kéo dài đến tận chân trời, có lẽ chúng sẽ đến được một đất nước nơi cát nóng chất cao như núi. Ở đó, khoang hàng của thuyền sẽ được lấp đầy bởi những loại gia vị thơm ngát, vàng bạc và trái cây mới lạ trước khi quay về quê hương. Đó là một ngành nghề mạo hiểm, có thể mang lại sự giàu sang nếu người buôn bán trở về an toàn, hoặc sẽ mất sạch nếu có điều gì bất trắc trên đường đi.

Bên ngoài bầu trời mà mỗi sáng Lawrence ngẩng lên nhìn khi quét dọn trước cửa nhà tắm, tự hỏi hôm nay thời tiết thế nào là một thế giới như thế đấy. Và giờ đây, thế giới đó đang rung chuyển, đối mặt với một thời đại mới.

Ngày xưa, chỉ cần biết điều đó thôi cũng đủ khiến anh không thể ngồi yên được rồi.

“Có lẽ thỉnh thoảng cũng nên ngửi một chút mùi phiêu lưu nhỉ.”

Như vậy, Lawrence có thể khơi lại nhiệt huyết của mình và dốc sức điều hành nhà tắm. Và sẽ thật tuyệt vời nếu anh có thể tìm được những người giỏi để làm việc cùng. Lawrence chỉ nghĩ vu vơ như thế thôi, nhưng Holo lại hiểu theo cách khác.

Anh nhận ra điều đó sau vài ngày làm việc, khi chuẩn bị lên đường đến Svernel.

Dưới ánh nắng chói chang, anh kiểm tra lần cuối xem đã có đủ hàng hóa cần đem theo chưa, rồi xác nhận lại đơn đặt hàng với các chủ nhà tắm khác. Sau khi hoàn tất các bước chuẩn bị lặt vặt, cuối cùng anh nối dây ngựa vào xe, nhưng lúc ấy đã có ai đó leo lên ngồi trên ghế xà ích.

Dù lẽ ra phải ở lại trông nhà tắm, Holo lại ngồi đó, ăn mặc như sẵn sàng cho một chuyến đi xa.

“…Sao vậy?”

Giọng anh khựng lại khi hỏi vì gương mặt của Holo trên ghế lại đang mang một biểu cảm đáng sợ.

“Không có gì cả.” Holo đáp khô khốc, rồi cúi xuống nhìn anh chằm chằm. “Sẽ thật phiền phức nếu một tên đần thối như anh bị lạc đường thôi.”

“…”

Lawrence nhìn cô trân trối, cho đến khi anh hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngày xưa, Holo đã rời quê hương Yoitsu và không thể quay về suốt hàng trăm năm. Trong khoảng thời gian đó, quê hương của cô đã bị thời đại nuốt chửng, và những người từng là bằng hữu cũng đã biến mất. Đối với Holo, người sẽ sống thêm hàng thế kỷ nữa, cô không thể chịu được viễn cảnh ai đó rời đi và lúc ấy lại là lần chia tay vĩnh viễn.

Khi nghĩ vậy, Lawrence cảm thấy hối hận vì sự vô tâm của mình vài ngày trước, lúc buột miệng đề nghị rằng hai người nên mở rộng và đi xa hơn một chút.

Nhưng khi anh kiểm tra lại ách ngựa, anh không thể không suy nghĩ. Holo chính là người ủng hộ quyết định của Col—và nhất là lựa chọn của Myuri—còn hơn cả anh nữa. Cô tin tưởng rằng con gái mình có thể vượt qua mọi khó khăn mà con bé gặp phải. Vậy thì lẽ ra cô không cần phải lo lắng đến thế nếu anh chỉ đi quanh quẩn tới Svernel rồi về chứ.

Có lẽ, cô đơn giản chỉ muốn đi cùng, bởi ở lại trông nhà hóa ra lại cô đơn hơn cô tưởng.

“Em cũng…”

Holo đột nhiên lên tiếng, khi Lawrence vừa kịp hiểu được cảm xúc của cô.

“…thèm đồ ăn ngon ở trong thị trấn mà.”

Cô nói với vẻ mặt phụng phịu, và anh quyết định sẽ không hỏi gì thêm nữa.

Anh chào tạm biệt các chủ nhà tắm khác, những người đang trố mắt nhìn Holo ngồi trên xe, rồi nhanh chóng hoàn tất các bước chuẩn bị và dắt xe ra ngoài. Dù ánh nắng rực rỡ như nắng xuân, tuyết vẫn phủ dày khắp những dãy núi quanh Nyohhira.

“Nhớ giữ ấm chỗ cho anh đấy.”

Anh quay lại nói với Holo, còn cô thì ngoảnh mặt đi, hậm hực. Hình ảnh ấy làm anh nhớ đến những ngày xưa cũ họ từng bên nhau. Khi mà thùng xe đầy ắp món táo khoái khẩu của Holo, đến mức hai người ăn mãi không hết.

Lawrence nhảy lên ghế lái, tay nắm chặt dây cương với tâm trạng hân hoan.

~~~

Trên đường đến Svernel, họ phải dừng lại nghỉ một đêm tại một quán trọ, sau đó là một khu định cư nhỏ, tổng cộng hành trình kéo dài khoảng ba ngày. Mặc dù đi thuyền trên con sông chảy từ vùng ven làng sẽ nhanh hơn, nhưng vào mùa này thì không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Tuyết tan khiến mực nước sông dâng cao, và hiện con sông đang được dùng để vận chuyển gỗ khai thác từ núi xuống, nên chuyến đi sẽ chẳng dễ chịu chút nào.

Khi họ băng qua các lối mòn trên núi, Lawrence thỉnh thoảng lại trông thấy những khúc gỗ trôi trên sông qua các khe hở trong rừng cây. Theo lời các tiều phu thường ghé tắm ở nhà tắm của họ, gỗ đang bán rất chạy trong vài năm trở lại đây, và phần lớn trong đó, dù không phải tất cả, sẽ được dùng để đóng thuyền. Một vài trong những con thuyền ấy rồi sẽ vượt đại dương đến những chốn xa xôi.

Lawrence cảm thấy tự hào khi nghĩ rằng ngày xưa, mình từng là một phần của mạng lưới buôn bán phủ khắp vùng đất này. Nhưng giờ đây, anh không còn tưởng tượng nổi cảnh mình quay lại thế giới ấy nữa.

“Gì vậy?”

Holo ngồi cạnh Lawrence, chăm chỉ vá áo, và khi nhận thấy ánh nhìn của anh, cô ngẩng lên.

“À, không có gì. Chỉ là trông em rất đẹp thôi.”

Holo không còn ăn mặc như một nữ tu hành như thuở trước nữa. Cô đội một chiếc mũ choàng len giản dị, từ đó lộ ra mái tóc dài được tết hờ. Trên vai là chiếc khăn choàng có thêu họa tiết rất nhỏ ở một góc—trông cô thật đằm thắm và mộc mạc. Vì trông còn trẻ, nếu cô giữ ý tứ, thì sẽ giống như một tân nương trẻ trung, hiền lành và trong sáng vậy.

Cô ngồi cạnh anh, trong bộ dạng như thế, vừa chăm chú vào việc khâu vá, nên chẳng có lý do gì để anh khiến tâm trạng cô xấu đi cả.

Và anh cũng chẳng còn lý do nào để đi khắp cùng trời cuối đất để tìm kiếm kho báu nữa.

“Anh…hừm. Cũng không tệ đâu.”

Lawrence đã lâu không cầm dây cương, nên lời nhận xét ấy của Holo khá rộng lượng, xét đến cách anh điều khiển con ngựa vẫn còn vụng về. Thời tiết dễ chịu khiến tâm trạng cô có vẻ cũng rất tốt.

“Và rồi ta sẽ xem bản lĩnh làm đàn ông của anh ra sao khi tới thị trấn, phải không nào?”

Cô nheo mắt lại, miệng nhếch lên nụ cười ranh mãnh. Ngay cả Lawrence cũng biết trước là cô sẽ nói câu đó. Có lý do để họ mang theo những đồng tiền mà Nyohhira tích trữ trong mùa đông vào thời điểm này.

Đó là vì trong thị trấn sắp tổ chức một lễ hội mùa xuân lớn, nên người ta đổ về đây rất đông đúc, hoạt động buôn bán diễn ra sôi nổi, và tiền xu chóng cạn kiệt. Không có tiền mặt thì họ sẽ chẳng làm ăn gì được. Cung cấp tiền cho thị trấn vào lúc này dựa trên nguyên lý căn bản của thương nhân: đem hàng đến nơi cần và bán với giá cao.

Và đồng thời, anh cũng chẳng cần thiết phải hỏi xem cô sói sành ăn kia sẽ muốn gì ở một thị trấn đang vào mùa lễ hội rực rỡ.

“Anh không phiền đâu. Em cứ gọi món ăn nào mình thích đi.”

“Ồ?”

Holo ngạc nhiên khi nghe Lawrence nói, dường như không ngờ anh lại hào phóng đến thế.

“Anh biết em đang thật sự để ý đến ngân sách của chúng ta mà.”

Anh nở một nụ cười kiểu thương nhân, còn cô thì rụt lại, trừng mắt nhìn anh.

“Anh càng già càng thêm láu cá rồi nhá.”

“Cũng nhờ sự dạy dỗ nghiêm khắc của vị hiền giả sói vĩ đại đấy thôi.”

Holo phồng má lên rồi dẫm lên chân Lawrence. Anh cũng đáp lễ, và cô liền húc vai anh.

Con ngựa kéo xe vẫy đuôi, như thể muốn bảo hai người đi mà giỡn nơi khác đi.

“Chúng ta vẫn còn một đống việc phải làm đấy. Đừng giận dỗi nếu anh không thể đưa em đi chơi trong thị trấn nhé.”

“Em không có vô lý như Myuri đâu.”

Tính cách bướng bỉnh của Myuri con gái họ quả thật hợp với con bé, nhưng Lawrence tin rằng phần tính cách ấy rõ ràng được thừa hưởng từ Holo.

Lawrence liếc nhìn Holo bằng ánh mắt y như trước, và lần này cô lại dẫm chân anh lần nữa. Mạnh hơn hẳn.

“Hừm. Có bao nhiêu việc đâu chứ. Bán chỗ hàng phía sau xe, mua đồ cho làng, rồi tìm người làm thôi.”

“Việc tìm người chắc sẽ mất kha khá thời gian… Mà vẫn còn chuyện nữa.”

“Hửm?”

Cô nghiêng đầu nghi hoặc. Có lẽ cô đang kiểm tra xem trong đầu anh có đang ủ mưu kiếm lời nhanh chóng nào không. Trên chuyến hành trình hơn mười năm về trước, chính những chuyện như thế thường là nguồn cơn cho bao cuộc phiêu lưu náo nhiệt nhất của họ.

“Cả thị trấn đang bận chuẩn bị cho lễ hội rồi. Ở Nyohhira có một thông lệ là giúp họ chuẩn bị lễ, đổi lại hội đổi tiền của thị trấn sẽ mua hết hàng hóa của làng chúng ta trong một lần. Nên chắc là anh sẽ phải bận túi bụi trong lễ hội đấy.”

“Ừm.”

Nyohhira hoàn toàn phụ thuộc vào Svernel để phân phối hàng hóa, nên giữa hai nơi là một mối quan hệ hai chiều có đi có lại.

“Vậy anh sẽ giúp gì trong lễ hội?”

“Anh cũng không biết rõ nữa… nhưng chắc là sẽ có vài việc để làm thôi. Nghe nói mấy năm gần đây lễ hội rất nhộn nhịp.”

“Em biết chứ. Chính vì vậy nên em mới muốn được cùng anh đi chơi đó…”

Holo nói với giọng buồn rầu. Cô khéo léo để lộ cảm xúc thật một cách đáng yêu.

“Và lần này còn có một việc quan trọng nữa.”

Holo, lúc này đang bĩu môi vì chán, bỗng ngẩng lên đầy mong đợi.

“Anh phải tìm hiểu thêm về nhóm người đang có ý định xây một thị trấn suối nước nóng mới ở phía bên kia ngọn núi.”

Đó là thông tin gây sốc nhất lan truyền trong mùa đông vừa rồi ở Nyohhira.

Lawrence không biết rõ chi tiết, nhưng những thương nhân qua lại đã kể lại lời đồn này cho dân làng.

Dù thị trấn mới nằm ở bên kia sườn núi, nhưng hầu hết các con đường trong khu vực này đều đổ về Svernel, nên rồi họ sẽ phải cạnh tranh để giành khách. Và tất nhiên, họ cũng sẽ mua thực phẩm, đồ uống, và nhu yếu phẩm từ Svernel, khiến giá cả sẽ tăng lên theo.

Anh cần phải xác nhận xem lời đồn ấy có đúng hay không.

“Vậy nên, anh sẽ rất bận rộn khi vào thị trấn đó.”

Lawrence vừa dứt lời thì Holo khom người xuống, chống cằm thở dài.

“Ít nhất thì… đừng để vấp ngã khi chạy tới chạy lui như thế nhé.”

“Sao thế, em không giúp à? Việc này có thể gây nguy hiểm cho cả nhà tắm của chúng ta lẫn Nyohhira đấy.”

Dân làng xem Lawrence như người của họ, bởi anh là người họ giao nhiệm vụ mang tiền xu xuống thị trấn vào mùa này. Lawrence thì quá vui mừng nên đã tỏ ra hơi quá khích. Anh nói có phần gay gắt, và Holo nhìn anh với ánh mắt nửa nghi hoặc.

“Thế thì, để em đi tìm nơi chúng đào hố để làm suối, rồi lấp lại luôn mà chôn sống tụi nó, nhé?”

Nghe Holo nói, Lawrence không khỏi rùng mình. Trước mặt anh giờ là hiện thân của con sói, một sinh vật có sức mạnh vượt khỏi tầm hiểu biết của con người.

Holo lại thở dài trước phản ứng của Lawrence, rồi với tay ra túm râu anh.

“Anh, vẫn, chưa, chịu, quên, cái, trò, làm, hoàng, tử, thương, nhân, hử?”

“Ái, đau, thôi mà, nè—”

Cô kéo râu anh, lắc đầu anh qua lại.

“Hừm. Dù chúng có là ai đi nữa, thì chúng ta cứ phục vụ khách chu đáo như từ trước đến nay thôi. Nếu đáp ứng được thì khách sẽ đến. Nếu không, thì họ sẽ đi sang bên kia. Chẳng phải vậy sao?”

Cô buông râu anh ra, còn Lawrence thì vừa xoa cằm vừa nhìn cô.

Hiền giả sói hàng trăm năm tuổi đã trở lại.

“Ừ thì, em nói đúng…”

“Vậy là tốt rồi.”

Tâm trạng cô thay đổi hẳn, và cô nghiêng người lại gần Lawrence.

“Khi nhà tắm vắng bớt rồi, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn với em chứ? Con bé Myuri phiền phức của chúng ta giờ đã lên đường phiêu lưu rồi còn gì.”

“…”

Có một sự mê hoặc ngọt ngào đi kèm với lời mời gọi đầy quyến rũ ấy.

Lawrence choáng váng trong thoáng chốc, rồi lắc đầu, lấy lại tỉnh táo.

“Chuyện này không chỉ là việc của riêng chúng ta. Mà là của cả làng nữa đó.”

Anh nói như để tự nhắc nhở bản thân, còn Holo thì phá lên cười, phát hiện sự do dự yếu ớt của anh.

“Thôi thì, chúng ta không hề có ý định để kẻ khác phá hoại vùng đất của mình mà nhỉ. Ta sẽ tìm ra kẻ nào dám thách thức mình. Và rồi, sẽ có một cuộc cạnh tranh thực sự.”

Sự trợ giúp đến từ Holo có giá trị như từ cả trăm người vậy.

Lawrence nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai cô và nói, “Anh trông cậy vào em đấy.”