◇◇
Không ai có thể rút trường kiếm một cách thuần thục nếu chưa từng qua luyện tập. Chỉ cần nhìn cách Aram rút kiếm không chút do dự và thân thể được rèn luyện của cậu ta, Lawrence đã biết đây không phải một kiếm sĩ tầm thường.
Thế nhưng lý do khiến anh chết lặng lại hoàn toàn khác.
Chính vì lý do ấy mà Lawrence đã phải chạy đuổi theo heo và cừu trong bùn lầy. Cuối con đường kéo dài từ thị trấn Svernel, người ta nói sẽ có một thị trấn suối nước nóng mới. Lawrence nghe rằng những người đặt hy vọng vào vùng đất mới ấy là các lính đánh thuê đến từ phương nam. Nếu vậy…
Với cùng vẻ thành thục như lúc rút kiếm, Aram tháo bao kiếm khỏi thắt lưng rồi đặt chéo nó với thanh kiếm dưới chân. Đó là nghi thức thể hiện sự tôn trọng tối cao của các hiệp sĩ và lính đánh thuê. Bên cạnh cậu, cô em gái Selim đã quỳ gối xuống đất.
Lawrence ngay lập tức hiểu rằng họ không có ý định gây hại, cũng không phải là bọn trộm cướp thông thường. Nhưng mục đích của họ thì anh vẫn chưa rõ.
Sau đó, Aram không nhìn Lawrence, mà nhìn chằm chằm vào Holo.
“Chúng tôi đến để diện kiến vị chủ nhân kiêu hãnh và trường thọ của loài sói.”
Cậu ta nói như một hiệp sĩ đang thề nguyện lòng trung thành, nhưng Holo chỉ giữ vẻ mặt lãnh đạm.
“Ta cảm kích lời ngợi khen, nhưng trong lễ hội, rõ ràng ngươi đã nương tay khi nhận ra sự hiện diện của ta. Vậy mục đích của các ngươi là gì?”
Lawrence từng tự hỏi những người khác thế nào trong Lễ Hội Của Người Chết. Khi anh hỏi Holo, cô chỉ trả lời mơ hồ rằng có vài kẻ can đảm. Có lẽ chính những người này là điều cô muốn nói đến.
“…Chúng tôi đã không nhận ra rằng có một người như đức cô đang giúp hội đổi tiền cho đến giữa lễ hội. Chúng tôi không phát hiện ra ngay là vì cơ thể đức cô nồng nặc mùi lưu huỳnh.”
Cuối cùng gương mặt Holo cũng có chút thay đổi. Cô ngửi vai áo mình, rồi ngửi cả tay áo của Lawrence.
“Chắc đức cô cũng không để ý, nhưng mùi ấy bám chặt vào rồi. Điều đó cho thấy đức cô đã gắn bó rất lâu với vùng đất Nyohhira.”
Nếu hỏi bất kỳ người dân nào trong thị trấn về những người lạ đang giúp hội đổi tiền, Lawrence đã có thể biết ngay. Bất kỳ ai làm ăn tại Svernel, từ thợ thủ công đến thương nhân, đều biết rằng vào thời điểm này hằng năm, những người điều hành nhà tắm ở Nyohhira sẽ đến giúp.
Nhưng có lẽ điều khiến Aram bất ngờ là: có một kẻ không phải con người đang sống giữa những dân làng ở Nyohhira. Và người đi cùng cô ấy lại là một người đàn ông bình thường.
“Rồi sao?” Holo hỏi với giọng thản nhiên.
Aram và Selim rõ ràng là những người đang cố gắng gây dựng một thị trấn suối nước nóng mới. Và giờ đây họ đang quỳ gối trước Holo, dâng lên nghi thức tôn kính cao nhất. Không thể nào đây chỉ là một cuộc viếng thăm xã giao.
Aram lên tiếng.
“Hẳn đây chính là định mệnh. Chúng tôi không thể kìm lòng… nên đã đến để xin đức cô giúp đỡ trong việc gây dựng ngôi nhà mới của chúng tôi.”
Lawrence thấy cái đuôi của Holo dưới lớp áo choàng dường như phồng lên một chút.
“Chúng tôi muốn tạo dựng một nơi mà chúng tôi và những người bạn đồng hành có thể trở về trong hàng trăm năm sắp tới.”
Thời đại của rừng sâu và thần linh đã qua, và giờ đây những kẻ không phải người thường cảm thấy bản thân nhỏ bé và lạc lõng. Trên hành trình của họ từ mười năm trước để cứu lấy những người bạn đồng tộc bị đẩy vào cảnh lưu lạc, họ đã gặp một con cừu vàng, là kẻ đã giúp tạo nên một vùng đất bình yên trên thảo nguyên cho họ trú ngụ. Ẩn mình trong rừng thì bị đường xá xâm lấn. Sống trên núi thì con người đào mỏ, chẻ đá để tìm than. Không còn lựa chọn nào khác, họ đành phải thử sống giữa thế giới loài người. Nhưng một kẻ không phải người, dù ở đâu, vẫn mãi là kẻ không phải người.
Vậy nên ai cũng có chung một mong ước: sống ở nơi xa cách nền văn minh, làm một công việc khiêm nhường.
Ví dụ như một thương nhân và hiện thân của loài sói cùng quản lý một nhà tắm ở Nyohhira.
“Chúng tôi đã nghe rằng người đàn ông bên cạnh đức cô là thương nhân đã cứu lấy thị trấn này, và hiện là chủ nhân của nhà tắm Sói và Gia vị. Có vẻ hai người có mối quan hệ sâu sắc. Nếu như vị thần mà con người tôn thờ thực sự tồn tại, thì đây hẳn là ý Ngài rồi.”
Lawrence lắng nghe Aram nói và cuối cùng đã hiểu vì sao nét mặt của Holo lại trở nên cứng đờ như vậy.
Anh quay sang Aram và hỏi.
“Ý cậu là… dạy các cậu cách điều hành một nhà tắm?”
“Hoặc là…”Aram không hề nao núng. “Sống cùng chúng tôi trong ngôi làng đó.”
Cậu ta gọi nơi ấy là một ngôi làng.
Theo như lời hội đổi tiền, nhóm của Aram chỉ có chưa đến mười người, và họ muốn xây dựng một nhà tắm từ phần tu viện đổ nát còn sót lại.
Ban đầu, Lawrence cứ nghĩ nếu họ không tìm thấy nguồn nước, thì chắc sẽ sống như thợ săn trong rừng, nhưng họ đã có sự chuẩn bị kỹ càng bằng cách phối hợp với các hiệp hội trong thị trấn.
Mà sau tất cả những chuyện như vậy mà còn gọi nơi ấy là làng, thì nghĩa là giấc mơ của Aram còn lớn hơn thế rất nhiều.
“Sức mạnh và tri thức của hai người… quý hơn cả trăm, cả ngàn người cộng lại.”
“Chúng tôi từng sống chật vật trong vai trò lính đánh thuê ở phương nam… Nói chính xác hơn, chúng tôi kiếm sống bằng cách bảo vệ những ngôi làng nhỏ trước bọn cướp nhân lúc loạn lạc.”
Người đang đứng cạnh Aram, Selim lên tiếng đầy rụt rè hơn. Cô ấy có vẻ nghiêm nghị hơn Aram. Lawrence cảm nhận được ở cô một vẻ gì đó như các nữ tu, kiểu người có thể làm việc hai, ba ngày liền không nghỉ, không than vãn một lời. Ngoại hình cô có vẻ lớn tuổi hơn Holo một chút, nhưng có lẽ vì đã trải qua quá nhiều khổ cực, nên vẻ mặt mệt mỏi của cô càng khiến cô trông chững chạc hơn nữa. Và điều khiến Lawrence sửng sốt nhất chính là đôi bàn tay của cô. Chúng thô ráp đến mức không thể diễn tả, và không chỉ vì cô đã phụ trách việc xẻ thịt động vật trong Lễ Hội Của Người Chết.
Chúng hoàn toàn khác biệt với đôi tay của Holo.
“Đó là một cuộc sống mà, với tư cách là đồng tộc của đức cô, chúng tôi cảm thấy thật hổ thẹn.”
Điều này có nghĩa là đồng bạn của Aram và Selim cũng là sói.
Chắc Holo đã nhận ra từ trước. Gương mặt cô không thay đổi, vẫn lặng lẽ nhìn hai người họ.
“Chúng tôi không hiểu nhiều về thế giới loài người. Tạm thời chỉ biết giúp đỡ vài hội nhóm trong thị trấn này mà thôi. Chỉ có tôi và anh trai là nói được ngôn ngữ vùng này.”
“Chắc là điều này nghe thật ngớ ngẩn, thậm chí buồn cười với đức cô lắm.”
Aram cúi mắt xuống nhìn thanh kiếm và bao kiếm đặt chéo dưới đất, rồi ngẩng đầu lên đầy dũng khí.
“Thế giới luôn đổi thay, và ngay cả lý do sống nhỏ nhoi của chúng tôi cũng tan biến mất. Cuối cùng, chúng tôi chỉ còn lại chút tro tàn của chiến tranh để cầm cự. Thế rồi, may mắn thay, chúng tôi có được giấy quyền trên mảnh đất này, và thế là… chẳng còn lựa chọn nào khác, chúng tôi đặt hết hy vọng vào đây, và thế là đã tìm đến.”
Có vẻ họ đã tìm thấy nguồn nước ngầm, và tu viện đổ nát thì vẫn còn đó.
Ra là vậy.
Trên đời, ai cũng có những hoàn cảnh riêng của mình.
“Chẳng lẽ…” Holo đột ngột xen ngang. “…các ngươi đang yêu cầu ta vứt bỏ ngôi làng mà chúng ta đã xem là quê hương?”
“Nếu hai người chịu đến sống cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ không đòi hỏi gì thêm. Nhưng dĩ nhiên, nếu chỉ giúp đỡ thôi thì chúng tôi cũng vô cùng cảm kích—”
“Tức là, dù thế nào thì các ngươi cũng đang yêu cầu chúng ta phản bội lại những người láng giềng. Các ngươi là đối thủ cạnh tranh của chúng ta đấy.”
“Holo.”
Người lên tiếng gọi tên cô chính là Lawrence.
Aram và Selim chính xác là đối thủ cạnh tranh của họ. Nhưng cũng thật dễ thấy rằng họ có nỗi khổ riêng. Và giống như Holo, họ không phải con người. Điều quan trọng hơn hết—họ cũng là sói. Họ giống Holo hơn bất cứ ai ở Nyohhira.
Và cũng rất có thể là vì lẽ đó mà Holo mới lạnh lùng với họ đến vậy.
Bởi nếu cô chỉ cần cảm thông một chút, chỉ cần mở lòng một chút, thì cô sẽ không còn cách nào khác ngoài phải giúp đỡ họ. Mà như vậy thì chẳng khác nào phản bội Nyohhira cả.
Holo là một sinh vật xa lạ, một tồn tại mà danh tính thật sự luôn phải giấu kín trước dân làng ở Nyohhira. Cô mắc nợ Lawrence nhiều hơn cả anh có thể hiểu được.
Thế nhưng Lawrence vẫn nói với cô.
“Chúng ta không thể quyết định câu trả lời cho lời đề nghị của họ ngay lúc này được.”
Anh đang nói về cách chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cô tương lai xa, về điều đang trùng khớp với nền tảng của những rắc rối của họ.
Lý do đó là…
“Thưa đức cô Holo.”
Aram vẫn quỳ, tiến lại gần hơn.
“Xin đức cô hãy suy nghĩ lại. Thứ đức cô đang có... sẽ không tồn tại mãi mãi đâu.”
Họ là những lính đánh thuê đến từ phương nam, từng đã phải sống lay lắt qua ngày.
Và lúc này đây, nét mặt kiên cường của Aram lại quá mức thẳng thắn.
Trên đời có những điều, dù đúng đến đâu… cũng không nên nói ra.
Lawrence nhận ra lỗi lầm của mình, khi đã không nói ra những lời ấy.
“…Giả sử điều đó là thật thì sao?” Giọng Holo lạnh băng đến tận xương tủy. “Nó thì liên quan gì đến các ngươi?”
“Holo…”
“Trả lời ta!”
Một người thông thái từng nói rằng: không có câu chuyện hạnh phúc nào kéo dài mãi mãi. Một ngày nào đó, Lawrence sẽ chết, còn Holo sẽ sống tiếp một mình. Trước sự thật đó, hai người họ đã cùng nhau tìm ra câu trả lời. Họ lựa chọn đối mặt, nói rằng, Thì đã sao?
Holo siết chặt cánh tay Lawrence. Siết đến mức khiến anh đau.
“Ta từng được xưng tụng là Hiền giả Sói, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi. Tốt hơn ngươi nên tìm một người khác mà nhờ cậy đi.”
Lawrence nghe thấy cánh cửa trái tim cô đóng sầm lại.
Holo bắt đầu bước đi, mạnh mẽ kéo theo cánh tay anh. Dáng vẻ của cô lúc ấy, như thể đã giáng một cú đá vào thanh kiếm và bao kiếm mà Aram đã cung kính đặt xuống đất.
Khi họ đi ngang qua Aram, nét mặt cậu ta hiện rõ vẻ sốc. Có lẽ cậu không thể ngờ được rằng Holo lại nổi giận vì những lời đó. Lawrence thì cho rằng Aram có một bản tính quá mức thẳng thắn, thứ rất hiếm gặp trong thế giới loài người.
Nhưng người ta không thể sống trong thế giới này chỉ với sự thẳng thắn được. Những con đường đi thẳng hiếm hoi trên đời—chỉ tồn tại ở những thị trấn được bảo vệ bởi tường thành vững chắc mà thôi.
“Holo.”
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng Aram hay Selim nữa, Lawrence gọi tên cô, nhưng cô không dừng lại.
“Holo— Này, Holo!”
Lưng và chân anh vẫn còn đau, nên thay vì đuổi theo, anh kéo tay cô lại. Trong hình hài con người, Holo chỉ có sức lực của một cô gái nhỏ.
Và cơ thể gầy guộc ấy không thể che chở cho trái tim mềm yếu bên trong.
Holo quay lại nhìn anh, cô đang khóc. Tất cả sự mạnh mẽ khi kéo tay anh đi chỉ là vỏ bọc.
“Em… Em… Anh…”
“Anh biết rồi. Em không cần phải nói gì nữa đâu.”
Lawrence ngần ngại một thoáng, vì quần áo anh đang dính bùn, nhưng cuối cùng anh vẫn kéo Holo đang nức nở vào lòng. Cô ôm chặt lấy anh, chẳng màng gì đến việc khuôn mặt mình sẽ bị bùn lấm lem. Anh vuốt nhẹ lưng cô, xoa dịu hình hài nhỏ bé và yếu đuối ấy.
Trong khi ôm lấy cô, Lawrence tựa lưng vào tường và ngẩng đầu lên.
Giữa những tòa nhà cao tầng, bầu trời phía trên như bị kẹp lại, nhỏ bé và xa vời giữa con hẻm hẹp này.
Anh biết họ chính là những kẻ ngu ngốc.
Bỗng anh nhận ra có ai đó lọt vào tầm nhìn. Quay sang nhìn, đó là Selim, vẻ mặt bối rối và khổ sở như thể cô đang vật lộn với chính mình. Cô không dám lại gần, chỉ nhìn về phía Lawrence. Anh khẽ lắc đầu.
Selim trông có vẻ đau lòng, nhưng vẫn cúi nhẹ đầu và lùi lại với một cái cúi sâu. Vì họ không có ác ý hay mưu đồ gì, nên chuyện này không mang lại cảm giác đe dọa, mà chỉ khiến người ta xót xa. Nếu Aram và Selim tiếp cận họ với ác ý, thì Lawrence và Holo hẳn sẽ không ngần ngại bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của mình.
Nhưng nỗi sợ mà họ từng né tránh… rốt cuộc đã mang lấy hình hài rõ rệt mà xuất hiện trước mắt.
Lawrence lại xoa nhẹ lưng Holo, rồi vỗ nhẹ một cái.
“Holo, cứ thế này thì không giải quyết được gì cả đâu.”
Lời nói của anh có sức nặng, vì anh từng là một thương nhân, và thương nhân thì không thể kiếm được tiền nếu không bước tiếp về phía trước.
“Trước tiên, hãy quay lại phòng đã. Sau đó…”
Sau đó rồi sao?
Anh sợ phải tiếp tục câu nói ấy, nhưng anh có thể tin tưởng Holo, còn cô thì luôn dựa vào anh.
“Sau đó, hãy suy nghĩ một cách nghiêm túc, không né tránh nữa nha.”
Holo không nói gì.
Nhưng khi Lawrence từ từ nới lỏng vòng tay, chính cô là người lùi lại trước.
Không tự chủ được, anh bật cười, vì gương mặt cô lúc này đã bị bùn đất phủ đầy.
“Nếu ai mà thấy em bây giờ, chắc không ai tưởng tượng được em từng được gọi là Hiền giả Sói đâu đó.”
Holo nấc lên, rồi giận dữ lau mặt bằng tay áo. Sau đó, cô nắm tay lại thành nắm đấm và đánh vào bụng anh một cái.
Ngay sau đó, cũng với bàn tay đó, cô nắm lấy tay Lawrence. So với cô bé Myuri nghịch ngợm, thì Holo lúc này lại rất nữ tính hơn nhiều.
“Vui lên đi. Họ nói chúng ta có thể lấy bất kỳ đồ ăn hay đồ uống nào ở trụ sở hội mà.”
Holo sụt sịt, rồi lấy đầu húc nhẹ vào vai anh.
“Đồ đần thối.”
Cô vẫn nói giọng nghèn nghẹn như đang khóc, nhưng nếu còn đủ sức để mắng anh, thì tức là cô vẫn ổn.
Giữa anh và Holo, tồn tại một sợi dây gắn kết mạnh mẽ.
Chuyện rồi sẽ ổn thôi, và chính họ sẽ khiến nó trở nên như vậy.
Khi hai người rẽ khỏi con hẻm nhỏ để ra lại phố chính, như một lời gợi ý âm thầm từ cuộc đời, ánh nắng mặt trời ấm áp chào đón họ.
~~~
Trụ sở của hội đổi tiền im lặng như tờ.
Vào thời gian lễ hội, không có nhiều giao dịch lớn giữa các công ty, nhưng khách du lịch và thợ thủ công đang nghỉ việc vẫn qua lại trong thị trấn để đổi tiền lẻ.
Những người đổi tiền, vốn hôm qua vẫn còn tất bật giao dịch lớn trong đại sảnh, giờ đã thu dọn bàn cân và ra phố.
Và bởi vì quảng trường lại mở cửa sau Lễ Hội Của Người Chết, mọi người đều đổ dồn về đó, khiến khu vực này trở nên vắng lặng. Cảm giác cứ như thể mặt trời mọc lên giữa đêm tối vậy.
“Phù, sống lại rồi. Đúng là Lễ Hội Của Người Chết mà.”
Toàn thân Lawrence dính đầy bùn đất, từ đỉnh đầu cho đến tận dưới móng tay, và khi đứng trần truồng, anh có thể thấy rõ những vết bầm tím lớn khắp cơ thể.
Trông anh chẳng khác gì một người chết trong lễ hội cả, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chính vì câu cảm thán mà Lawrence thốt ra sau khi tắm rửa mà mới có người đặt tên cho lễ hội như thế.
“Em cũng bình tĩnh lại rồi chứ?”
Khuôn mặt Holo lem nhem nước mắt và bùn đất. Và vì cô đã ôm anh, nên cả quần áo cũng bị bẩn theo. Cô trông chẳng khác gì một cô bé bị ngã úp mặt xuống đường đầy bùn, rồi vừa khóc vừa chạy về nhà. Những cậu trai ở lại phía sau dường như còn lo cho Holo hơn cả Lawrence,người vừa tham gia lễ hội.
“…”
Holo rửa mặt và tay bằng nước nóng, thay quần áo, rồi ngồi lặng thinh ở góc giường.
Ngay cả rượu và đồ nhắm mà mấy cậu trai đã chuẩn bị cho họ, cô cũng chưa hề đụng tới.
“Ờ thì… chuyện xảy ra cũng bất ngờ nữa. Mà hắn ta thì lại thẳng thắn như một hiệp sĩ cưỡi ngựa vậy.”
Với kiếm pháp xuất sắc như thế, Aram từng kiếm sống bằng nghề bảo vệ một ngôi làng.
Chắc chắn cậu ta rất do dự khi phải dùng sức mạnh chống lại người khác.
Lawrence đoán rằng nơi cậu bảo vệ là một ngôi làng nghèo mà chẳng ai buồn đoái hoài đến.
Nếu đúng như vậy thì nhóm người ở lại làm việc trong tàn tích tu viện kia cũng chẳng khác gì—là những người lương thiện đang chật vật sống sót trong thế giới này.
“Ai cũng biết điều đúng đắn cả. Uống rượu có chừng mực, ăn nói có suy nghĩ, làm việc chăm chỉ, nhẹ nhàng với người yếu thế. Và thỉnh thoảng thì cầu nguyện với Chúa.”
Vừa nói, Lawrence vừa bước lại bàn, nhấc chiếc bình da lên. Đó là loại da cứng, chắc chắn, xứng với một thành phố từng phát triển mạnh nhờ buôn bán lông thú và hổ phách, và thứ da này còn có thể dùng làm vũ khí nữa. Trong bình là rượu. Anh rót một ít ra chiếc cốc thiếc nhỏ hơn, rồi đưa cho Holo.
“Theo cái logic đó thì… em biết mình nên làm gì, đúng không?”
Holo không nhìn anh, nhưng vẫn nhận lấy chiếc cốc như thể chấp nhận lời anh nói.
“Aram và bạn bè của hắn sẽ mở nhà tắm cho tất cả những ai không phải con người. Rồi hàng xóm sẽ dần tăng lên, và chẳng mấy chốc họ sẽ khoe khoang về ngôi làng của mình… Nghĩ đến thôi cũng thấy cứ như truyện cổ tích vậy.”
Nyohhira cũng thường được gọi là vùng đất chưa được vẽ lên bản đồ, là ranh giới giữa trần gian và thiên đàng. Nhưng chuyện này thì khác. Nếu một vị khách tỉnh dậy giữa đêm khuya, họ chắc chắn sẽ thấy sói và cừu, thỏ và cáo đang tụ họp giữa quảng trường làng mà uống rượu xuyên đêm.
Chắc hẳn phải có lý do rất chính đáng khiến những câu chuyện cổ tích kiểu đó vẫn còn tồn tại ở đâu đó trong thế giới này.
“Này, Holo.”
Anh gọi cô, và cô giật mình ngẩng lên. Họ sắp sửa tháo bỏ lớp băng gạc che đi những vết thương mà họ giả vờ không thấy.
Cô toan đứng dậy, quên mất là đang cầm cốc rượu trong tay, nhưng Lawrence đưa tay ra ngăn lại.
“Trước hết, hãy cho rằng giúp Aram đồng nghĩa với việc phản bội Nyohhira đi.”
Holo thừa hiểu rằng Lawrence đã rất cố gắng để hòa nhập với ngôi làng ấy. Cô cũng biết điều đó khó khăn nhường nào, vì dù người dân Nyohhira không có ác ý, họ vẫn luôn coi anh là người ngoài, là kẻ mới đến. Và cô cũng biết, bất chấp tất cả, Lawrence thực lòng yêu ngôi nhà ấy, và luôn sẵn sàng cống hiến kiến thức để cả làng ngày một thịnh vượng.
Nhưng trong ngôi làng đó, chỉ có mỗi Holo là sẽ truyền dạy kiến thức cho những kẻ bị xem là kẻ địch của Nyohhira.
Tất cả trong khi vẫn sống an nhàn tại chính Nyohhira.
“Em nghĩ thế cũng được.”
“…Nhưng mà…”
“Anh là một thương nhân.”
Lawrence cười chua chát. Điều đó khiến Holo sững người.
“Anh đã quen giao thiệp với đủ loại người rồi. Nói chuyện khéo léo là sở trường của anh mà.”
Nếu không thể làm hai việc trái ngược cùng lúc, cứ như thể bản thân có hai con người khác nhau, thì anh không thể làm nghề buôn bán được.
Lấy ví dụ là một giao dịch. Dù phải cảnh giác đối phương có lừa lọc hay giăng bẫy hay không, anh vẫn phải tin tưởng họ ở mức nào đó để bắt tay và hoàn thành thương vụ.
Hơn thế nữa, dù trong lòng vẫn hoài nghi, đôi khi anh còn có thể thật sự vui vẻ uống rượu với đối tác sau khi thỏa thuận xong.
Và rồi hôm sau, anh vẫn tiếp tục buôn bán, vẫn với sự nghi ngờ ấy.
Phải phân biệt chuyện nào ra chuyện đó.
“Ngay cả khi em hợp tác với Aram và những người kia, anh cũng sẽ không xem đó là hành động gây tổn hại trực tiếp đến Nyohhira đâu. Thế đã là đủ để làm cái cớ rồi. Và anh cũng không nghĩ việc có đối thủ cạnh tranh tốt là điều xấu nữa. Làm ở nhà tắm kia, anh sẽ luôn có cảm giác—rằng hàng trăm năm nay yên ổn quá rồi. Hàng xóm của chúng ta đã mất đi sự cảnh giác trước những nguy hiểm.”
Dù anh đã đề xuất nhiều ý tưởng để thu hút khách vào mùa xuân và mùa thu khi khách thường vắng, các bậc tiền bối vẫn tỏ ra muốn nghỉ ngơi vào những thời điểm đó.
Và khi Lawrence dành phần lớn thời gian ở làng, không khí lười biếng ấy cũng dần thấm vào anh.
“Nhưng nếu có cạnh tranh từ bên ngoài, họ có thể sẽ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài đó.”
“Vì vậy, nếu em giúp Aram, tất nhiên anh sẽ giúp em. Nhưng điều đó sẽ là không thể tha thứ được với những chủ nhà tắm khác… À thì, ít ra cũng một chút. Anh sẽ chỉ nhún vai thôi, vì cũng chẳng thể làm gì khác được.”
Anh biết đó là sự bất trung. Nhưng nếu họ có những dự định lớn lao hơn cả chuyện này, thì anh sẵn sàng chấp nhận tội lỗi ấy như một kẻ phản đạo.
“Và đó không phải điều khiến em lo lắng nhất, đúng không?”
Holo mím môi, như thể vết thương cũ vừa bị mở ra.
“Lẽ ra anh nên nói điều đó trước cả Aram.”
Những gì họ đang có bây giờ sẽ không kéo dài mãi mãi.
Cả hai đều biết điều đó và đã chọn giả vờ như không thấy.
“Em không thể ở lại Nyohhira mãi được. Em chỉ có thể lừa mọi người về việc em không già đi trong một thời gian nhất định thôi. Khi tất cả đều đã qua đời, liệu em có thể tiếp tục sống như một linh hồn hộ vệ chẳng được ai biết ơn như thuở nào trên cánh đồng lúa mỳ Pasloe không?”
Holo khẽ run rẩy, và nước mắt rơi xuống chiếc cốc thiếc mà cô đang siết chặt đến trắng cả tay. Lawrence không thể rời mắt khỏi những giọt nước mắt ấy.
“Em là người mà anh yêu thương nhất. Nhưng…”
Dù thế nào đi nữa, anh vẫn ngần ngại nói ra. Nhưng nếu giữ im lặng lúc này, thì đó mới chính là sự phản bội tình yêu.
“…Em không phải là con người. Với quãng thời gian dài còn lại phía trước, em nên sống cùng Aram và những người như em.”
Holo ngẩng đầu lên.
Khi mở lời, môi cô run rẩy.
“Nhưng điều đó… điều đó chẳng khác nào là em đang chuẩn bị cho cái chết của anh cả…”
“Đúng vậy. Chính là như thế. Anh cũng đã gần như tập dượt xong cho đám tang của em rồi. Giờ là đến lượt em đó.”
Trước khi Holo kịp nói gì trong sự bàng hoàng, Lawrence đưa tay lên má cô, nhẹ nhàng đưa ngón cái lau những giọt nước mắt
“Anh biết ta đã hứa rằng cho đến khi thời điểm ấy đến, ta sẽ sống như thể mối quan hệ này kéo dài mãi mãi,. Nhưng sau khi ngủ thiếp đi bên bờ sông thời gian, thì một chiếc thuyền đã đến. Em sẽ không mất gì nếu nắm lấy nó lúc này để sang được bờ bên kia trong tương lai xa, xa lắm đâu.”
Lawrence nở nụ cười chua chát, vì khi anh nhìn vào Holo, cô như đang nhìn anh chết dần ngay trước mắt mình.
Anh cúi người xuống, thấp hơn tầm mắt cô.
“Em là vợ của một thương nhân, thì hãy hành xử như một người vợ thương nhân nhé.”
“…?”
“Là một sự bảo hiểm đó. Trước khi em mạo hiểm bước vào một chuyến phiêu lưu có thể đánh mất mọi thứ, em phải chuẩn bị cho tình huống phải trắng tay. Nhưng nếu thật sự em không muốn mất gì, thì không dấn thân vào nguy hiểm là lựa chọn an toàn nhất. Hồi lâu trước, em đã từng muón chọn cách đó mà.”
Chia tay trước khi nỗi đau trở nên quá lớn để chịu đựng.
“Nhưng làm vậy thì em sẽ bỏ lỡ lợi nhuận có thể đạt được. Được rồi, cứ cho là em giúp Aram và những người khác, việc kinh doanh của họ phát đạt. Cứ cho là em có thể sống bình yên cùng những người có tuổi thọ dài như em. Nghĩ xem. Vì mọi người đều biết về nhau, nếu em muốn giữ lại ‘Sói và Gia vị’, thì em có thể nhờ họ giúp và duy trì nó sau khi anh mất. Nếu em thỉnh thoảng qua lại giữa Nyohhira và nhà tắm của Aram mỗi ba mươi năm, thì dân Nyohhira cũng sẽ không nhận ra đâu, và em có thể duy trì điều đó mãi mãi. Tất nhiên… miễn là em không hoang phí và làm nó phá sản, thế thôi.”
Anh mỉm cười ranh mãnh, và Holo, đang nhìn xuống anh, bật cười khúc khích.
“Đồ đần thối mà…”
“Anh không nghĩ đó là ý tưởng tồi đâu. Không ai phải chịu thiệt cả. À thì, ta cũng cần giữ vài bí mật khi đang cạnh tranh với nhà tắm của Aram. còn người dân Nyohhira đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ nữa.”
Lawrence nắm lấy tay Holo, nhẹ nhàng lắc như một lời khích lệ.
“Vì em, anh nghĩ chống lại giáo lý của Chúa một chút cũng không sao.”
Nụ cười của Holo như có chút đau lòng, vì Lawrence đang cố gắng đùa cợt hết sức, nên cô càng ép bản thân cười tươi hơn nữa.
Nhưng như vậy là đủ rồi. Dù có gượng gạo lúc đầu, rồi họ sẽ quen, và cuối cùng là chấp nhận.
Nếu họ đã quyết định chống lại quy luật của thế giới, thì ít nhất anh cũng phải bỏ ra chừng ấy nỗ lực.
“Được chứ?”
Lawrence nhìn lên Holo, và cô như muốn nhắm mắt lại, nhưng đãkhông làm vậy.
“Chúng ta sẽ giúp Aram và Selim. Em nên tỏ ra thân thiện với họ hơn đó.”
Sau một cuộc trò chuyện dài như vậy, cuối cùng Holo mới chịu ra vẻ không vừa ý, khiến Lawrence không nhịn được cười.
“Em đúng là ngại giao tiếp với người lạ ha.”
“Gì cơ—?” Holo nuốt khan, rồi ánh mắt đột nhiên trở nên dữ dội, cô lườm Lawrence. “Em chỉ là kiêu hãnh thôi!”
Cô giơ nắm tay ra và bốp, đập vào má Lawrence một cái.
Anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay vừa đánh mình.
Holo đúng là đang giận dữ nhìn xuống anh, nhưng chiếc đuôi của cô lại đang khẽ vẫy nhè nhẹ.
“Đúng là thế thật.”
Anh lấy chiếc cốc trong tay cô và đặt xuống dưới chân mình.
Rồi đứng dậy, ngang tầm mắt với Holo và ôm lấy cô.
“Vì em là một nàng công chúa mà.”
“…Là Hiền giả Sói, đồ đần thối này.”
Holo mãi mãi vẫn là Holo. Mỗi khi anh lơ là, cô sẽ lại đốn ngã anh như thế. Chính lúc ấy, Lawrence mới nhận ra anh đã quên đóng cửa sổ gỗ, nhưng hôm nay là lễ hội. Vậy cũng chẳng sao.
Qua ô cửa mở toang, bầu trời trong xanh hiện ra trước mắt.
Mặt trăng đã nhìn họ bao lần, nhưng may mắn thay, có lẽ mặt trời thì vẫn chưa kịp thấy gì.
~~~
Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, phe kia đang chống lại hội những người đổi tiền và Nyohhira. Nếu Lawrence và Holo ra mặt gặp họ công khai, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp nếu ai đó nhìn thấy.
Vì vậy, Lawrence đã nhờ đến một người trung gian thuận tiện.
"Khi hai người xuất hiện, ta lại thấy lo lắng rằng sẽ có chuyện rắc rối xảy ra nữa cơ."
Khi họ bước vào phòng chờ dành cho khách quý, vị thành chủ, Jean Millike, lên tiếng với vẻ mặt cau có.
"Xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc bận rộn như thế này."
"Đúng là đang bận thật, nhưng nếu người đứng sau điều hành thị trấn này kéo theo cả một con sói đến bảo ta mở cổng, thì ta cũng đâu còn cách nào khác."
Millike ngồi xuống chiếc ghế đệm đỏ và thở dài một hơi rõ to. Ông ta không đến mức khó chịu, chỉ là quá mệt mỏi thôi. Trong cơn náo nhiệt của lễ hội, mọi thứ hỗn loạn đến mức khiến người ta kiệt sức, như thể đang khuấy một nồi hầm khổng lồ đầy nguyên liệu hỗn tạp.
"Nhưng ta không ngờ hai người lại tham gia Lễ Hội Của Người Chết đấy. Ta đã không hề được biết trước."
Đám đông quá lớn, và có vẻ như họ đã dùng lưu huỳnh để che giấu đi mùi sói.
"Hội đổi tiền cuối cùng cũng là bên giành được nhiều thịt nhất nữa."
Họ đã giữ đúng danh tiếng của mình. Lawrence, muốn chia sẻ niềm vui với Holo, quay sang nhìn cô, nhưng cô lại tỏ vẻ dửng dưng. Vì đã giúp sức nên kết quả đó là điều tất nhiên, dường như đó là suy nghĩ của Holo, và cô chỉ thản nhiên nhai mấy bông hoa tẩm đường mà Millike mời họ. Vừa mới khóc xong nên có lẽ miệng cô vẫn còn vị mặn.
"Còn về yêu cầu của các người—là triệu tập những người có giấy đặc quyền để định cư ở tàn tích tu viện cũ, đúng không?" Millike hỏi, và khi Lawrence định gật đầu, ông nghiêng người về phía trước, như thể muốn kiểm soát tình hình.
"Các người chắc chắn việc này sẽ không gây rắc rối chứ?"
Millike đã lo điều này từ lúc họ đến.
Mười mấy năm trước, Lawrence và những bạn đồng hành từng dính líu đến một vụ rắc rối lớn và đến thị trấn này với chút hy vọng mong manh. Với Millike, người bị lôi vào chuyện đó, thì toàn bộ tai họa đúng như thể bị đổ lên đầu ông vậy.
Dù sau cùng mọi việc cũng ổn thỏa, nhưng mối hận ông giữ với họ thì cũng hợp lý tám phần trên mười.
"Thật ra là để đảm bảo sẽ không có rắc rối thôi."
"Hử?"
Millike có vẻ nghi ngờ, nhưng Holo, đang vui vẻ ăn bông hoa tím phủ đường, vừa liếm ngón tay vừa xen vào. "Tại sao ông lại giấu chúng khỏi bọn ta? Hoặc tại sao lại giấu bọn ta khỏi chúng? Những người thành thật như vậy hẳn là đã đến chào thành chủ là ông trước tiên nhỉ. Ông phải biết điều đó chứ."
Lời lẽ ấy không mang tính chất đe dọa, và Millike chỉ hơi nhướng mày một chút.
"Phải. Họ lo lắng không biết tờ giấy đặc quyền cũ kỹ của họ còn hiệu lực không. Họ đã đến để xác nhận điều đó."
"Vậy ông không nói với họ là ở Nyohhira có một con sói, dù họ nói muốn xây nhà tắm sao?"
Millike nhìn chằm chằm vào Holo, như thể đang dò xét ý định thật sự của cô. Holo thì chẳng bận tâm và tiếp tục ăn hoa đường một cách hứng khởi.
Cuối cùng, Millike thở dài và ngả người ra ghế.
"Có hai lý do."
Sau đó, ông ngồi thẳng dậy và lấy một viên kẹo từ đĩa kẹo đang vơi dần.
"Thứ nhất, ta muốn duy trì sự phát triển của thị trấn. Nếu điều đó có lợi cho thị trấn, thì cũng có lợi cho ta."
Hội trưởng hội đổi tiền từng nói rằng họ sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn nếu có hai làng suối nước nóng.
"Thứ hai, họ khiến ta nhớ đến hai người mười mấy năm trước."
"Trong tình trạng tệ hại đến vậy sao?" Lawrence hỏi, và Millike nhún vai nhẹ.
"Thoạt nhìn, họ bám víu vào những giấc mơ hoang đường, và chưa chuẩn bị gì cả, nếu anh hiểu ý ta."
Jean Millike trước giờ vẫn luôn nghiêm khắc.
"Họ đến đây, bám theo những thông tin mơ hồ và nói rằng muốn mở nhà tắm ngay khi lấy được nước nóng từ núi. Họ còn nói rằng sau này muốn phát triển thành một ngôi làng. Nếu ta nói với họ rằng ở Nyohhira đã có một con sói điều hành nhà tắm, họ sẽ đến gặp trực tiếp các người ngay. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, ta không nghĩ họ sẽ gây rắc rối thật sự đâu."
"Chúng tôi mới gặp họ xong, và đúng là rắc rối thật."
Sau khi ăn đủ kẹo đường, Holo nhấp ngụm trà nóng nấu từ lá của những bông hoa ấy. Cô từng mắng Lawrence một trận, hỏi uống thứ như trà mà không say thì có ích gì, nhưng có vẻ cô thích hương thơm của nó.
Svernel giàu có hơn Lawrence tưởng. Tất cả những thứ họ được tiếp đãi đều là hàng nhập từ phương nam—vốn chỉ thấy trong dinh thự quý tộc.
"Sẽ phiền phức nếu anh nghĩ ta cố tình gửi rắc rối đó đến. Và ta cho rằng để hai bên gặp nhau một cách tự nhiên thì tốt hơn."
Ánh mắt cảnh giác của ông ta rất hợp với vai trò của mình. Lawrence gật đầu thán phục.
"Nhưng nếu hai người đã tình cờ gặp nhau, thì rõ ràng chẳng phải tình cờ nữa rồi. Tại sao lại nhờ ta gọi họ đến? Anh chắc chắn sẽ không gây rắc rối chứ?"
Millike cau mày và Lawrence chuẩn bị giải thích tình hình. Dù anh nhớ lúc Holo bắt đầu khóc và khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi họ trở về phòng, nhưng việc giải thích mọi chuyện vẫn khiến anh bối rối.
"Ờ thì, thật ra là…"
Khi anh còn đang lắp bắp, Holo lên tiếng.
"Ngay khoảnh khắc gặp họ, họ đã cầu xin giúp đỡ. Lúc đó chúng ta không thể trả lời, nên trở về quán trọ và thảo luận. Nhưng để đến lúc ấy thì đã bỏ lỡ cơ hội mất rồi."
Cô không nói dối, nhưng lại rất xa sự thật.
Khi Holo điềm tĩnh nhấp trà, Lawrence vẫn không khỏi ấn tượng.
"Và kết quả?"
Millike ám chỉ rằng ông muốn biết trước nếu họ định nhờ ông làm trung gian. Lawrence ra hiệu cho Holo bằng ánh mắt, và cô khịt mũi tỏ vẻ chán chường.
"Bọn ta sẽ giúp họ. Cũng có lúc ta muốn xa tên này một thời gian mà."
Nếu Lawrence dám lên tiếng, Câu đó phải là anh nói mới đúng! thì chắc cô sẽ giận anh ba ngày ba đêm không nói một lời mất.
"Nếu đã thế thì không có gì nữa rồi."
Millike thở phào nhẹ nhõm và nhìn ra khung cửa sổ gỗ mở rộng.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"Hử?"
Lawrence ngạc nhiên, còn Millike nheo mắt lại như đang nhìn kẻ ngốc.
"Ta đã ở đây lâu rồi. Đã đến lúc ta cho mở cửa thị trấn trở lại."
Jean Millike là cái tên được truyền lại từ vị thành chủ tiền nhiệm. Ông ta còn có một tước hiệu lãnh chúa khác là Havlish. Có thể ông sẽ giả bệnh để rút lui về lãnh thổ riêng, rồi công bố là đã chết, sau đó quay lại với tư cách người thừa kế mới. Trong giới quý tộc, chuyện phân tán thân nhân ra xa để bảo vệ dòng máu là chuyện bình thường, chẳng ai thắc mắc cả.
Vả lại, gần đây cũng có nơi để ông ta ẩn náu, nên chẳng sao.
"Ông có râu thì dễ rồi. Còn ta thì không thể giấu đi khuôn mặt xinh đẹp này. Đúng là phiền phức mà."
"..."
Khi giúp đỡ Aram xây dựng nhà tắm, một sinh vật không phải con người hẳn sẽ hiểu ngay lập tức cách nó được sử dụng. Nhưng thật đáng tiếc, Lawrence, một con người, lại không thể hòa nhập vào vòng tròn ấy.
Dù vậy, Lawrence vẫn nghĩ, dường như Holo và Millike lại hòa hợp một cách đáng ngạc nhiên. Ngay cả sau khi anh qua đời, hoặc nếu Myuri quyết định dừng chân ở đâu đó trong chuyến hành trình của mình, có lẽ Holo cũng sẽ không phải chải lông đuôi một mình cô đơn.
“Dù sao thì, ta sẽ đi gọi họ vào, được chứ?”
“Vâng, nhờ ông. Nếu dân trong thị trấn phát hiện chúng ta đang liên lạc với họ, có thể sẽ gây ra rắc rối sau này mất.”
“Anh mang phong cách thương nhân thật đấy.”
Millike thở dài, rồi rung một chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn. Ngay lập tức có tiếng gõ cửa, và một cậu bé trong bộ quần áo phẳng phiu tinh tươm bước vào. Millike bảo cậu đi gọi Aram, và cậu bé cúi đầu kính cẩn rồi rời khỏi phòng.
“Có chuyện gì sao?” Millike nhìn Lawrence với ánh mắt dò hỏi khi thấy anh chăm chú theo dõi mọi việc.
“À không… Tôi chỉ nghĩ, thằng bé thật ngoan thôi.”
“Bây giờ trong thị trấn đang rất thiếu người. Mấy cậu bé có thể làm việc đều bị các thương hội tuyển mất rồi.”
“Đúng thế nhỉ.”
Lawrence đáp lại như thể đang buông xuôi, và Millike hơi nhướn mày.
“Gì vậy, anh định mở chi nhánh cho nhà tắm của mình sao? Anh có cậu nhóc Col, rồi cả con gái anh nữa mà.”
Millike đã nói đến chuyện đó, nên Lawrence kể sơ lại chuyện đã xảy ra với Col và Myuri.
“Ra là thế. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh nhỉ.”
“Vâng. Thế nên lần này, bọn tôi định thuê một người mới trong thị trấn.”
“Vậy thì thuê luôn mấy người lính đánh thuê đó chẳng phải tiện sao?”
“Tôi cũng đang suy nghĩ đến khả năng đó đây.”
Khi Lawrence nói vậy, anh liếc sang Holo đang ngồi cạnh, và cô nhăn mặt.
“Ta nghe nói họ là đồng loại của sói. Vậy chẳng phải rất hợp lý sao?”
“Đúng thế. Có chuyện gì sao?”
Để thu hút sự chú ý của Lawrence và Millike, Holo trưng ra vẻ mặt như thể vừa ăn trúng sỏi lẫn trong đường. Nhưng chắc cô thấy có cố lừa họ cũng chẳng ích gì, nên quay mặt đi, thở dài và miễn cưỡng lên tiếng.
“Ta là Hiền giả Sói Holo. Ta có phẩm giá cần gìn giữ.”
Phẩm giá? Lawrence liếc nhìn Millike như muốn hỏi, và người đứng đầu Svernel chỉ nhún vai. Ông ta khá nghiêm khắc với cô.
“Ý cô ấy là trước mặt đồng loại thì không thể uống rượu giữa ban ngày hay nằm ngủ trưa thoải mái được ấy mà.” Anh gần như có thể nghe thấy ánh mắt sắc như dao của Holo đang lườm Millike, nhưng ông chẳng hề hấn gì. “Vậy có gì sai à?”
Câu đó đúng là đòn chí mạng khiến cô rên lên trong tức tối.
“Nhưng toi nghĩ em ấy rất chăm chỉ. Em ấy luôn chứng minh điều đó qua công việc tôi giao mỗi ngày. Em ấy giống một con chó săn trung thành hơn là sói.”
“Đúng thế, cô ấy tạo cảm giác đáng tin cậy và năng động giống một con chó săn hơn.”
“Nhưng ngược lại, em ấy lại thiển cận quá. Vợ tôi tin rằng điều đúng thì mãi mãi sẽ luôn đúng. Lý do họ, những người không phải con người, chỉ lết lết làm lính đánh thuê mãi không khá lên, không phải vì họ yếu kém, mà vì bản chất của họ có vấn đề.”
Trong thế giới này, ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu.
Và khi nói rằng làm điều đúng thì lúc nào cũng đúng đã khiến Holo giận.
“Một làng suối nước nóng mới, hửm. Bắt tay với họ ngay lúc này thì có vẻ cũng được, nhưng…”
“Có gì không ổn à?”
Millike thở dài mệt mỏi.
“Là cái đặc quyền họ mang theo. Có lẽ nó là hàng thật, nhưng ta vẫn cứ có cảm giác bất an. Rồi các người lại đến và bảo ta gọi họ đến, thế là ta chỉ còn biết ngước mắt nhìn trời thôi.”
Hẳn là có lý do cho nỗi bất an ấy.
“Tức là, phải có một thế lực nào đó đứng sau hậu thuẫn… Như một kẻ có quyền đang muốn mở rộng tham vọng lãnh thổ chẳng hạn.”
Millike có thể xác định tính xác thực của tờ giấy phép vì ông là người thường xuyên xử lý những thứ mà các thế lực quyền lực xung quanh tạo ra.
Nhưng nếu là thật, thì lại có điều gì đó không ổn. Aram và những người kia là lính đánh thuê từ tận phương nam, họ đâu thể tình cờ nhặt được một tờ giấy đặc quyền mốc meo. Không lạ gì khi giấy tờ có thể qua tay nhiều người và lạc đến phương xa, nhưng thường thì tên trên đó sẽ bị thay đổi theo mỗi lần chuyển chủ.
Millike như sực nhớ điều gì quan trọng, ông đưa tay bóp trán.
“Người đã cho in đặc quyền đó là Giáo hoàng.”
“Giáo hoàng? Vậy đó là giấy phép do Tòa thánh ban hành à?”
Nếu vậy thì không hoàn toàn bất khả thi rằng Aram và đàn của mình, vốn hoạt động ở phương nam, lại có thể có được. Và cũng không lạ khi Millike có thể xác thực nó. Mạng lưới của Giáo hội phủ khắp mọi nơi.
“Nhưng tôi có nghe nói ở vùng đó có một tu viện cổ. Có lẽ giấy đó được cấp cho nơi ấy.”
“Thông thường thì là vậy.”
Có gì khác ngoài trường hợp thông thường sao? Câu hỏi đó hiện rõ trên mặt Lawrence. Millike làu bàu một lúc, rồi bực bội lên tiếng.
“Tờ giấy đó đảm bảo, nhân danh Giáo hoàng, quyền khai thác độc quyền mọi thứ được đào lên trong khu vực ấy.”
“Cái đó… đúng là cần thiết để đào nước. Nhưng điều đó lại…”
Lawrence bỗng cắt ngang.
Tu viện đó được xây trong thời chiến tranh với dân ngoại đạo còn ác liệt. Các tu sĩ đầy lòng cuồng tín đã không ngại hy sinh thân mình để tới đây, dùng lòng nhiệt huyết không tưởng chặt cây phá rừng, dựng nên tu viện đá giữa chốn núi rừng hoang vắng. Về sau, khi chiến tranh chỉ còn là cái bóng mờ, nhiệt huyết ấy cũng phai nhạt, và họ rút lui. Đó là những gì họ từng nghe từ mấy tay đổi tiền. Vùng đó quá khắc nghiệt để sống, nên họ bỏ đi.
Nhưng tu sĩ là những người chọn sống trong nghịch cảnh để rèn luyện đức tin. Nếu nghĩ theo hướng đó, thì câu chuyện này lại có gì đó sai sai.
Lawrence nghiêng đầu trầm ngâm, và bên cạnh anh, Holo khẽ ợ.
“Những tu sĩ mà ta từng biết không có đi đào hố.”
“Hả?”
Anh nhìn sang Holo, và ánh mắt hai người gặp nhau. Đôi mắt hổ phách ánh đỏ ấy đang nhìn anh chăm chú.
“Phải rồi. Nyohhira vốn đã nổi tiếng từ ngày đó, nên họ có thể đã muốn bắt chước. Nhưng như vậy cũng kỳ quá.”
“Phải ha. Nhưng nếu họ đã cố bám trụ suốt nhiều năm ở một vùng đất nguy hiểm, thì sao lại rút đi ngay khi nơi đó trở nên an toàn chứ?”
Anh lẩm bẩm, và có gì đó vang lên trong đầu anh như tiếng tách.
“Không phải vì cạn nhiệt huyết… mà họ mới rút lui.”
Không phải vậy.
Họ cứ nghĩ rằng Aram và những người kia chỉ tình cờ vớ được tờ giấy phép mốc meo, nhưng có thể hiểu theo một cách khác.
Họ đã giữ tờ giấy ấy suốt bao năm, dù nó mốc meo, vì họ không thể buông tay.
Có lẽ… họ vẫn nuôi hy vọng rằng nơi đó còn gì đó.
“Không lẽ là…”
Đang khi Lawrence lẩm bẩm, thì có tiếng gõ cửa. Mọi người đều hướng mắt về phía đó, và người ló đầu vào là một cậu bé khác, không phải cậu Millike đã sai đi lúc trước.
“Chuyện gì vậy?”
Biểu cảm cậu bé có vẻ bối rối trước câu hỏi của Millike, rồi cậu quay đầu nhìn ra hành lang.
“Có một người phụ nữ tên là Selim muốn gặp ngài ạ.”
“Gì cơ?”
Cô ấy không phải đến vì được gọi. Vẻ mặt Millike viết rõ điều đó khi quay lại nhìn hai người kia, nhưng Lawrence và Holo cũng chẳng hiểu gì hơn.
“Cho cô ấy vào. À, cậu nói cô ấy tên Selim đúng không? Vậy… cô ấy đi một mình à?”
“Vâng. Một phụ nữ mặc đồ lữ hành. Trông cô ấy vô cùng hoảng loạn…” cậu bé nói thêm, vẻ mặt lúng túng.
Millike bảo cậu đưa cô ấy vào, rồi cậu chạy đi.
Không phải Aram, mà là Selim, một mình, trong cơn hoảng loạn.
Cô ấy chắc chắn không mang theo tin tốt.
Không ai nói gì, và âm thanh duy nhất là tiếng Holo nhấp trà.
Và khi cô đặt chiếc tách trống xuống bàn, Selim xuất hiện.