Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

72 134

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

7 14

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

2 8

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

30 141

Volume 19: Spring Log II [Đang Tiến Hành] - Sói Và Bộ Nanh Ngọt Ngào (1)

Tuyết đã tan, những lễ hội chào xuân đã qua, và một mùa xanh tươi tràn về.

Mùa hè khi những vị khách mong muốn được tránh khỏi những cơn nóng oi ả còn chưa đến, mùa đông náo nhiệt nhất cũng còn xa. Ngôi làng tạm lắng lại trong yên bình, khi mà nhà cửa đang được sửa sang để chuẩn bị cho mùa kế tiếp, và tất cả các nhà tắm đều yên ắng.

Nhà tắm nơi Col làm việc, Sói và Gia vị, cũng không ngoại lệ. Không có khách ở đây; ông chủ Lawrence đã đi họp làng, và vợ anh, Holo, lại vì tò mò mà đi theo. Thực tế có lẽ chỉ là cái cớ cho một buổi tiệc rượu với đồ ăn theo mùa mà thôi. Hanna, người phụ nữ quản lý bếp của Sói và Gia vị, cũng đã đi hái nấm và rau rừng. Và thế là, sau buổi sáng làm việc, Col thấy mình rảnh rỗi trước bữa trưa.

Trong những lúc thế này cậu nên mở sách thần học ra học về lời Chúa, nhưng vẫn có thời gian, và nhiều nước nóng. Trước khi đi dùng bữa trưa mà Hanna đã làm sẵn cho, cậu ngâm mình một chút giữa những bồn tắm vắng người và buông tiếng thở dài dưới bầu trời trong xanh. Quãng thời gian ấy thật dễ chịu và yên bình.

Bên cạnh cậu là ly rượu mật ngọt, thứ đã trở thành một phần quen thuộc trong khẩu phần gần đây. Có chút áy náy vì sự lười biếng, cậu nhấp một ngụm và ngửa đầu ra sau nhìn lên bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.

Không còn gì để ao ước, cậu thậm chí cảm thấy như đang gần hơn bao giờ hết với thứ hạnh phúc mà giáo lý Chúa nói đến. Gần hơn cả qua những con chữ bên trong cuốn sách thần học của cậu.

“A…”

Cậu mong khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi.

Cậu đã gạt qua bên sự kỷ luật trong việc học để thả mình trong một cơn lười biếng tuyệt vời, rồi thì—

“Anhhh ơiii!”

Col nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng gọi từ xa.

Ban đầu, cậu tưởng là ảo giác do buồn ngủ, nhưng rồi giọng đó lại vang lên rõ ràng hơn:

“Anhhh ơiii!”

Dường như Myuri, con gái của Lawrence và Holo, đã chơi chán dưới sông và chạy về. Myuri thường gọi Col là “anh trai” đầy ngưỡng mộ. Cô bé năm nay khoảng mười hai, mười ba tuổi, cái tuổi có thể gả chồng sớm, và nghĩ đến chuyện đó khiến Col man mác buồn.

Nhưng dạo này, cậu lại lo theo hướng ngược lại.

“Anh đang trong bồn tắm đây!”

Cậu gọi ra, nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân đập xuống sàn vang lên, và Myuri xuất hiện ở cửa nhà tắm.

“Anh ơi! Anh đây rồi!”

Thấy Col, gương mặt cô bé rạng rỡ hẳn.

Dù mang đường nét khuôn mặt và màu mắt giống mẹ, nhưng nụ cười của hai người khác nhau. Holo cười dịu dàng như mật ong được hâm nóng từ từ, còn Myuri thì như mặt trời mùa hè rực rỡ 

Nó tươi tắn đến mức khiến người khác bỏng rát.

“Anh ơi! Nhìn, nhìn nè! Cái này tuyệt quá trời luôn!”

Cô bé ôm một chiếc lồng bằng cả hai tay, nhảy chân sáo đến gần. Quần áo ướt sũng chắc lo chơi quá nên đã té xuống sông vài lần. 

Người cô bé dính đầy vết xước nhỏ còn mới nguyên, nguồn năng lượng dồi dào và sự ngây ngô vẫn không đổi từ tận thời bé, và nụ cười của cô bé như có sức hấp dẫn làm ai nhìn vào cũng vui lây. Sức mạnh của cô bé là khiến người khác như được trải nghiệm lại cái thời con nít đầy ngây thơ.

Nhưng nụ cười ấy lại khiến Col lo lắng.

“Myuri, nếu em chạy kiểu đó thì—”

em sẽ trượt té đó, là câu cậu định nói, nhưng không kịp rồi.

Myuri mảy mê chạy đến mức khi cố để dừng lại trước thành bồn tắm, hai chân cô bé trượt hẳn khỏi sàn nhà.

“Hả?”

Rồi cả cô bé cùng chiếc lồng rơi tõm vào bồn nước.

Nước bắn tung tóe ướt cả đầu Col, và qua mái tóc ướt, cậu thấy bọt nước nổi lăn tăn. Một cô gái mười hai mười ba tuổi đáng lẽ đang học thêu, nấu ăn, học cách nghiêng đầu mỉm cười e lệ. Nhưng Myuri và những gì cô bé làm mỗi ngày chẳng giống vậy chút nào.

Col từng thấy buồn khi nghĩ đến ngày Myuri, người cậu xem như em gái, sẽ đi lấy chồng, nhưng gần đây cậu bắt đầu lo liệu có ai chịu cưới cô bé nghịch ngợm này không đây. Cậu thở dài, định đưa tay kéo cô bé lên, để rồi chợt nhận ra—

Có gì đó đang quẫy đạp trong nước.

“Phù!”

Myuri ngoi lên khỏi mặt nước.

“Myuri, em làm cái quái gì—?”

“Anh! Mau giúp em đi!”

Cô không nhìn Col, chỉ chăm chú xuống nước như thể chuẩn bị bắt lấy thứ gì đó.

Rồi cô bé lặn hẳn xuống, lần này đầu và tay đã ngoi lên ngay. 

“Nè… Đứng yên đi!”

Cô bé đang quát con lương béo múp đang quẫy loạn trong tay mình.

“Á á, nó sắp, nó sắp thoát rồi—Eek!”

Con lươn đã tuột ra mất, Myuri lập tức lao theo trong tư thế khá kỳ lạ rồi lại cắm đầu xuống nước. Ở cách đó một khúc, một con cá hồi rõ to đang mãnh liệt nhảy lên xuống khỏi nước.

Col chứng kiến cảnh tượng Myrui và đám cá vật lộn với nhau trong làn nước tắm, hít một hơi thật sâu, rồi thở dài.

“Myuri!”

Khoảnh khắc yên bình của cậu đã biến mất ngay tắp lự.

Khi Col kể lại câu chuyện này, người đang lật xiên cá trên bếp than hồng cười khúc khích. Cô ấy có mái tóc màu lanh và đôi mắt đỏ, và khuôn mặt giống hệt Myuri. Thân hình của họ cũng tương tự; trông cô ấy không lớn hơn mười bốn là bao, và nếu cô ấy im lặng thì chỉ là một cô gái nhỏ xinh xắn. Tuy nhiên, nụ cười của cô lại gợi lên một cảm giác kỳ lạ nơi người đối diện. Điều đó có lẽ là do sự khắc nghiệt của một cuộc sống quá dài.

Mẹ của Myuri, Holo, không phải là con người. Trên tường, dưới ánh sáng của lò sưởi, là bóng của đôi tai tam giác lớn và chiếc đuôi của cô. Cô là hiện thân của một con sói, được xưng tụng là Hiền giả Sói Holo, từng được thờ phụng như một vị thần và sống trong lúa mì, và sẽ tiếp tục sống hàng trăm năm nữa.

"Không buồn cười chút nào đâu. May là mùa này không có khách đó ạ."

"Gì chứ, có cá trong bồn tắm rồi, thì sau này chúng ta sẽ đỡ mất công đi tìm đồ nhắm rượu, phải không?"

Phản ứng của Holo đầy vẻ thích thú.

Những con cá họ kịp vớt ra từ số mà Myuri đã ném vào bồn đã được thả cho sống trong một thùng nước,, trong khi số còn lại đã bị nước nóng luộc chín. Vứt đi thì thấy uổng, nhưng cũng không tiện chia cho dân làng khác, nên họ xông khói một ít, còn lại đem nướng và ướp muối để ăn.

Lý do họ không nghĩ đến việc dùng cá để nấu lẩu là vì cảm thấy thật tội nghiệp nếu lại luộc chúng thêm lần nữa.

"Thế con bé ngốc đó giờ đang ở đâu rồi?" Holo hỏi khi đang rắc thêm muối lên cá rồi liếm ngón tay.

"Thầy Lawrence đã la nó rồi, nên giờ chắc đang bị phạt chẻ củi đó."

Holo ngước mắt khỏi cá, tiếng cá xèo xèo khi chín vàng trên than.

"Hmm?"

Đôi tai tam giác lớn trên đầu cô khẽ động đậy. Dù cô lớn hơn cậu hàng trăm tuổi và là vợ của ông chủ nhà tắm, Col vẫn thấy đôi tai và chiếc đuôi căng phồng của cô rất đáng yêu. Khi cậu còn nhỏ, cô từng cho cậu ôm đuôi không biết bao nhiêu lần.

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Mm. Nếu đang chẻ củi thì thế này là im ắng quá rồi."

Không có khách trong nhà tắm, và xung quanh yên lặng tuyệt đối. Yên lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng chuột ngáp.

Nếu Holo, người có đôi tai sắc bén đúng nghĩa như sói, đã nói vậy, thì sự im lặng này chắc chắn có lý do.

"Thầy Lawrence đáng lẽ phải trông cô bé chứ..."

"Người chồng yêu quý của tôi uống cũng kha khá rồi. Có khi đang ngủ say ấy chứ."

Holo cũng đã uống không ít.

"Nhóc đi kiểm tra xem."

Col đứng dậy, và Holo gọi theo cậu:

"Mm. À, trong lúc nhóc đi, nhớ ngâm nho khô vào nước nhé."

"Nho khô ạ?"

Cậu quay lại, mắt Holo lấp lánh khi cô vẫy đuôi:

"Là quà từ một người đã đi về từ phương nam. Họ tặng cho chúng trong buổi họp đó. Ăn không thì cũng ngọt rồi, nhưng người ta nói ngâm qua đêm rồi dùng nước đó để nhồi bột làm bánh thì bánh sẽ rất ngọt và ngon."

Holo còn trẻ con hơn cả Myuri khi nói đến đồ ăn.

Nhưng bánh mì nho khô nghe cũng hấp dẫn thật.

"Nhóc Col à, nhóc thích đồ ngọt mà nhỉ? Cứ ăn thử trước khi ngâm cũng được. Tôi lấy danh dự ra cho phép nhóc đấy."

Cô gọi cậu như hồi mới gặp lần đầu khi còn là cậu bé, khiến Col hơi ngượng.

Nhưng dù đã lớn, cậu vẫn thích rượu mật ngọt hơn bia đắng, nên chẳng thể phản bác việc bị đối xử như trẻ con.

"Cảm ơn chị. Em sẽ thử qua một chút."

"Cứ tự nhiên."

Holo tiễn cậu đi, sự chú ý đã quay lại với những con cá đang chiên. Col khẽ mỉm cười, rồi rảo bước về phía sau nhà.

Mọi thứ vẫn im lặng khi cậu đi qua hành lang tối, vả không nghe được bất cứ tiếng động gì. Nếu Myuri thực sự đang chẻ củi, cậu phải nghe thấy tiếng bổ gỗ rồi. Nhà kho củi nằm cạnh bếp, nên trước tiên cậu ghé vào khu bếp.

Nhưng không thấy nho khô đâu. Có thể Lawrence đã dùng chúng để dụ Myuri đi chẻ củi. Nghĩ vậy, Col ra ngoài và nhìn vào nhà kho. Dưới ánh trăng sao, dựa vào đống củi, là ông chủ Lawrence đang ngủ ngon lành.

"...Thầy Lawrence ơi."

Col thì thầm, bực mình, còn nhịp thở của Lawrence hơi khựng lại, kêu lên “Ngh” một cái, rồi lại tiếp tục ngáy khe khẽ. Trông anh vẫn còn trẻ như hồi họ mới quen, nhưng anh vẫn hay tự chê là tửu lượng của mình giờ yếu đi nhiều, và có vẻ đúng thật.

Và tất nhiên, chẳng thấy Myuri đâu. Có một cái chăn phủ lên người anh, chắc là Myuri đắp cho. Col muốn tin đó là sự quan tâm của con gái với cha, nhưng khả năng cao là chiêu trò để tránh bị mắng vì trốn việc.

Có lẽ điểm yếu của anh khi làm cha là như vậy, mà Lawrence chưa từng nổi nóng với Myuri dù chỉ một lần

"Nhưng con bé đi đâu rồi nhỉ?"

Holo và Lawrence trở về nhà trước bữa tối, và khi anh biết chuyện đã lập tức phạt Myuri đi chẻ củi. Chắc giờ con bé đang đói rồi. Nó không chỉ thừa hưởng khuôn mặt và mắt đỏ từ Holo, mà cả cái bụng luon rỗng nữa. Khó mà tin cô bé lại chịu đi ngủ khi chưa ăn gì.

Lúc đang nghĩ vậy, Col nghe thấy tiếng nước vỗ về bên tiếng ngáy nhẹ của Lawrence.

"Nó đang ở nhà tắm sao?"

Cách nhà kho một đoạn, Col bước ra lối đi lát đá dẫn đến bồn tắm ngoài trời.

Vừa đến gần cổng vào, cậu đã thấy dấu vết của Myuri.

"...Mình phải nhắc nó đừng có vứt quần áo linh tinh bao nhiêu lần thì mới chịu dừng đây…?"

Cậu càu nhàu trong tiếng thở dài, rồi bắt đầu thu gom đống quần áo vương vãi. Cẩn thận gấp từng món một, và khi gom lại hết bằng dải thắt lưng, cậu nghe thấy giọng Myuri từ sau tấm bình phong.

"Cố lên, cố lên nào!"

Tuy không rõ đang làm trò gì, cô bé có vẻ rất phấn khích. Có thể là mấy đứa trẻ từ nhà tắm khác đến chơi hay sao đó. Tất cả đều là những đứa nghịch ngợm khét tiếng, nhưng Myuri nổi bật nhất và cứ thế trở thành thủ lĩnh của chúng.

Tò mò không biết chúng đang làm gì vào giờ này, cậu vòng qua bức bình phong và há hốc miệng kinh ngạc.

Trước cảnh tượng phi lý đang hiện ra trước mắt, chồng quần áo của Myuri đã được gấp gọn bị đánh rơi từ tay cậu xuống đất 

“Ah-ha-ha-ha! Ừm?”

Myuri trần như nhộng nhận ra Col.

Ánh sáng từ các vì sao và mặt trăng còn rực rỡ hơn cả nến, chiếu sáng toàn bộ khung cảnh. Myuri, với mái tóc xám tro lấp lánh ánh bạc thừa hưởng từ cha, đang vẫy vẫy chiếc đuôi bông cùng màu khi đứng hiên ngang trên mỏm đá bao quanh rìa bồn tắm, trên người không một mảnh vải che thân.

Lần này, Col tạm gác lại sự thất vọng trước sự thiếu ý tứ của một thiếu nữ đang tuổi lớn. Cậu thậm chí còn bỏ qua việc đôi tai và chiếc đuôi sói mà cô thừa hưởng từ Holo, những thứ thường được cô bé che giấu, nay phơi bày rõ ràng.

Cậu cũng sẵn sàng bỏ qua cả cái bao tải gai cô cầm trong tay phải, và đống thứ trông như nho khô vừa được múc đầy ra từ đó trong tay trái.

Không, vấn đề thực sự lại nằm ở nơi Myuri đang nhìn.

Trên hòn đảo nhỏ giữa bồn tắm, hai con gấu đang đối mặt nhau.

“Myuri… Em… em đang…?”

“Ah-ha-ha, anh ơi! Đúng lúc quá!”

Myuri xoay người lại, tung tăng chạy đến bên cậu và lao mình vào lồng ngực Col không một chút do dự hay ngượng ngùng.

Dù cơ thể nhỏ nhắn và mảnh mai và Col vẫn cao hơn một cái đầu, nhưng cô bé lại có nét cá tính giống con trai và tràn đầy sức sống đặc trưng của tuổi trẻ.

Col kịp đỡ lấy cô bé, nhưng trước khi cậu kịp mắng, cô bé đã ngẩng đầu lên.

“Nhìn kìa, nhìn kìa, Anh xem đi!”

Cô cười tươi rói và giơ cao tay đang cầm bao, chỉ về phía hòn đảo giữa bồn tắm.

“Em đang làm gì vậy? Và đó chẳng phải là nho khô được tặng cho chị Holo và thầy Lawrence sao?”

Khi cậu chỉ ra điều đó, Myuri nhìn tay mình đầy ngạc nhiên, nhưng rồi cô bé lập tức cười toe toét.

“Eh-heh-heh. Anh có muốn ăn không?”

“Myuri!”

Cậu lập tức nghiêm giọng trách mắng, và cô bé rụt vai, đôi tai cụp xuống, mắt nhắm tịt.

Tuy nhiên, cô bé vẫn không chịu buông túi nho khô, thậm chí khi Col với tay định lấy lại, cô bé còn xoay người lảng tránh.

“Thôi mà, anh đừng la lớn thế chứ.”

Cậu bắt đầu thấy đau đầu khi cô bé than phiền như vậy. Cậu đang dần quên mất mình nên giận về chuyện gì, nhưng điều chắc chắn lúc này là mối bận tâm chính của cậu là hai con gấu đang trừng mắt nhìn nhau giữa đảo.

“Không, mau nói cho anh biết chuyện là thế nào.”

Nyohhira là một ngôi làng nằm sâu trong núi, và người ta có thể bắt gặp thú rừng ngay trong làng. Thực tế thì những nhà tắm nằm phía ngoài trung tâm làng đã xâm lấn vào lãnh thổ của các loài sinh sống trong rừng xung quanh. Trong số đó, sói và gấu là hai loài đáng sợ. Nếu chuyện này xảy ra ở một nhà tắm bình thường, chắc chắn sẽ gây náo loạn cả làng.

“Cái đó á? Chúng nó bảo muốn ăn nho khô, nên em bảo ai thắng trong trận đấu sẽ được ăn.”

“…Đấu á?”

“Ừ! Không được cắn hay cào. Em không muốn ai bị thương đâu. Ai ngã xuống nước trước thì thua.”

Myuri, một hóa thân của sói giống như mẹ mình, dường như có thể giao tiếp với thú rừng. Như thể một câu chuyện cổ tích. Nhưng nếu là cổ tích, thì Myuri lại thổi vào nó sự ngây thơ vô tận đến mức tàn nhẫn.

“Kh-không, nếu em để hai con gấu đó đánh nhau thì…”

Lawrence đã nhất quyết cho xây một hòn đảo nhỏ giữa bồn tắm, tự tay anh ghép từng viên đá lại để tạo nên một sân khấu thật trang nhã cho các nhạc công. Đó là kết tinh của mồ hôi và công sức anh bỏ ra, và tất nhiên, anh chỉ tưởng tượng đến việc con người đứng trên đó mà thôi. Lúc này, hai con gấu đang căng thẳng đọ mắt nhau, bước quanh chờ sơ hở, các mép đá của đảo đã bắt đầu sụp xuống. Một khi trận đấu thực sự bắt đầu, Col có thể hình dung rõ ràng kết cục của hòn đảo ấy.

Nhưng dù cậu có cố ngăn lũ gấu lại, cậu cũng không nghĩ chúng sẽ hiểu.

Có lẽ sẽ tốt hơn khi nhờ Holo chăng?

Khi cậu còn đang suy nghĩ, Myuri trần trụi giơ cao túi nho khô.

“Này! Nếu muốn có những thứ này thì hãy thể hiện sức mạnh đi nào!”

Cô bé tuyên bố, có lẽ đang bắt chước cách nói của mẹ mình.

Và hai con gấu, vì lòng kiêu hãnh và cơn thèm ăn, cùng gầm gừ nhe nanh đe dọa nhau.

Xin dừng lại đi.

Trước khi Col kịp thốt lên, Myuri đã tiếp tục.

“Sẵn sàng… Đấu!”

Tiếng gầm rền vang đất trời, hai con gấu lao vào đánh nhau. Sức mạnh kinh khủng của chúng khiến mặt nước trong bồn dâng sóng, và hòn đảo trung tâm run rẩy như đang sợ hãi.

Mỗi lần một hòn đá rơi xuống nước lại phát ra tiếng tùm, tùm vang dội.

Khi Col bất lực dõi theo cảnh hai con gấu đứng bằng hai chân, vừa đẩy vừa vật nhau, cậu nhận ra Myuri đã đứng bên cạnh mình.

“Này, anh?”

Không hiểu từ khi nào, cậu bắt đầu cảm thấy sợ mỗi khi nghe từ “Anh” từ miệng cô bé.

Dưới ánh sáng của sao và trăng, cơ thể trần trụi của Myuri như được tạc từ bạc và băng. Cô bé ngước lên nhìn cậu với nụ cười dễ thương.

“Anh nghĩ ai sẽ thắng đây?”

Đó là sự hồn nhiên hoàn toàn không bị kiềm giữ.

Chẳng bao lâu sau, một góc của hòn đảo giữa hồ sụp xuống, và cả hai con gấu rơi tõm xuống nước.

~~~

Sáng hôm sau, sau khi xả hết nước trong bồn tắm, cả ngày được dành cho việc xây lại hòn đảo trung tâm đã bị trận đấu gấu phá tan. Công việc này đòi hỏi phải cẩn thận chất từng viên đá, mỗi viên to bằng một con chó nhỏ. Đơn giản nhưng vất vả đến nhức người. Cột sống của Col đau nhói và cánh tay thì ê ẩm. Nhưng may mắn thay, hòn đảo trung tâm kiên cố hơn cậu tưởng, và chưa bị phá hủy hoàn toàn. Nghĩ lại thì, đôi khi Holo cũng hóa thành hình dạng sói khổng lồ và nằm ngủ trên đó mà. Và khi họ xả hết nước, họ còn phát hiện vài xác cá mà Myuri đã thả xuống bồn tắm hôm trước, nên cũng là cơ hội để dọn dẹp luôn.

Dù vậy, cậu vẫn cau mày thở dài.

“Tôi xin lỗi vì mọi chuyện cứ luôn thành ra thế này… Col à.”

Như thể cảm nhận được sự khó chịu của cậu, Lawrence, đang xếp đá với gương mặt tái nhợt, cất lời yếu ớt.

Dù có vẻ đang bị dư âm của rượu làm khổ, chủ nhà tắm là người có trách nhiệm, nên anh sẽ không để việc dọn dẹp hậu quả từ trò nghịch dại của con gái lại cho người khác gánh chịu một mình.

“Tôi nghĩ Myuri không cố ý đâu, nhưng… có vẻ con bé không biết điểm dừng là ở đâu…”

“Không, không đâu ạ…”

Đặt thêm một viên đá vào chồng, Col bỏ ngang câu nói, chỉ cười gượng.

“Ừ thì… tôi chắc là… cũng hơi hơi…”

Cậu nâng thêm một tảng đá nặng khác, đặt cạch vào vị trí, và đột nhiên tự mình bị một nỗi xẹt qua đầu.

“Nhưng mà con thề đấy, không hiểu con bé đã chạy biến đi đâu mất rồi nữa?”

Lawrence, người đã thấy cảnh tượng khủng khiếp của bồn tắm vào buổi sáng, lần này đã nghiêm khắc mắng con gái một trận hiếm thấy, nhưng có lẽ mọi lời nói đều như nước đổ đầu vịt—hoặc đầu sói. Giờ thì cô bé chẳng thấy đâu nữa rồi.

Ngay cả nếu có mặt ở đây, thì với đôi tay nhỏ bé, cô bé cũng chẳng thể bê nổi đống đá này, mà chỉ làm phiền thêm thôi. Dẫu vậy, thể hiện thành ý vẫn rất quan trọng. Chỉ cần ngồi bên và yên lặng suy ngẫm về hành động của mình là đủ rồi, dù có giúp hay không.

“Nếu con bé chỉ ngoan ngoãn một chút, thì chẳng có cô con gái nào dễ thương hơn được nữa…”

Lawrence nghe như một ông bố cưng chiều con quá mức, nhưng đúng là khi Myuri ngoan thì cô bé rất đáng yêu. Cô bé cười nhiều, lúc nào cũng vui vẻ, đầy năng lượng, và cũng không thiếu phần sâu sắc. Cô bé có thể là một đứa hay bày trò, nhưng bản chất không hề có ác ý.

Cô bé không cần phải khôn ngoan hay lắm mưu như mẹ mình, Holo, nhưng nếu ngoan ngoãn hơn một chút thì…

Khi cả hai đang trầm ngâm với những suy nghĩ đó, vừa nhặt đá rải rác dưới đáy bồn, họ nghe thấy tiếng Holo từ xa.

“Anh yêu ơi.”

Dù không lớn, nhưng giọng nói ấy như được gió đưa tới. Có một sự dịu dàng đặc biệt trong cách Holo gọi Lawrence là “anh yêu”, có lẽ vì thế mà nó nghe thật nhẹ nhàng.

Col ngẩng đầu nhìn, thấy Holo đang đứng trên lối dẫn đến nhà tắm. Một chiếc tạp dề, vật hiếm thấy trên người cô, đang buộc quanh eo, và cánh tay cô trắng toát đến tận khuỷu. Có vẻ cô đang chuẩn bị làm bánh mì nho khô.

“Lại đây xem lửa bếp thế nào đi. Em không biết nên để lửa mạnh yếu ra sao cả.”

“À… Cô Hanna vẫn chưa về ạ?”

“Thời tiết đang đẹp mà. Ừ thì, lâu lâu để cô ấy tung cánh chút cũng tốt.”

Hanna, giống như Holo, không phải con người mà là hiện thân của một loài chim hoặc gì đó tương tự. Cô ấy là một người phụ nữ tài giỏi, làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai trong bếp, nhưng đôi khi cũng có những lúc như thế này.

“Nhưng lửa kìa, anh yêu.”

“À, ừm.”

Lawrence liếc nhìn Col.

“Cứ đi đi ạ.”

Cậu không cười với họ vì họ là chủ của mình. Chỉ đơn giản là cậu thấy vui khi nhìn cặp đôi nổi tiếng nhất làng ấy bên nhau.

“Xin lỗi nhé. Tôi quay lại liền.”

“Chị có chuẩn bị phần cho em nữa đấy, nhóc Col. Nhớ mong đợi đấy nhé.”

Holo nói rồi quay gót, Lawrence theo sau.

Col nhìn theo, thấy Holo nghiêng mặt về phía Lawrence và được anh gãi nhẹ lên mũi.

Chiếc đuôi của Holo, được để lộ phía sau vì quanh đây không có khách, vẫy tít đầy hạnh phúc.

Sự mệt mỏi khi chất đá của Col như được xoa dịu khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Cậu lấy lại tinh thần và tiếp tục chất đá từng viên một, thì bất ngờ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hoặc có lẽ, đó chính là linh cảm.

“Anhh traiii ơiii!”

Ko ai cưới nên anh phải chịu trách nhiệm vì đã dung túng cho con báo con này :)) Mới bé tí đã học trò tuốt lươn rồi ? Cứ nghe thấy là mặc định có chuyện tày đình, giờ ptsd luôn rồi :)) T cũng muốn đc gọi như vậy, ước có ai làm tổng hợp các lần "Nushi-o~" của Holo trên anime đăng ytb :)) Sau này đi cùng con giặc giời kia thì bình yên thế này xa xỉ lắm :))