Nếu đếm ra thì đã hơn mười năm kể từ khi anh mở một nhà tắm ở ngôi làng suối nước nóng nằm sâu trong núi. Nói cách khác, anh đã làm chủ nhà tắm lâu hơn cả quãng thời gian anh từng rong ruổi một mình trên con đường buôn bán.
Ra vậy, mình già rồi nhỉ...
Lawrence thầm nghĩ như thế khi nằm ngửa trên thùng trong toa xe, ngước nhìn bầu trời.
“Thôi nào, đồ đần thối. Chưa dậy nữa sao?”
Khi giọng nói ấy vang lên, một đám lông rơi lên mặt anh. Nhìn xuyên qua lớp lông ấy, vốn có mùi rơm phơi khô dưới ánh nắng chan hòa xen lẫn hương mật ong nấu chín ngọt ngào, anh thấy một bộ lông được chải chuốt óng ánh dưới nắng trời.
“Nếu em chuyển lên lái xe thì anh cũng chẳng phiền gì đâu. Em đã ngồi cạnh anh suốt bao năm và nhìn anh cầm cương rồi còn gì?”
Câu trả lời vọng lại qua lớp lông vẫn đang đung đưa nghịch ngợm trên mặt anh.
“Em là Hiền giả Sói xứ Yoitsu. Một con sói kiêu hãnh như thế sẽ không hạ mình cầm cương ngựa đâu.”
Lớp lông rời khỏi mặt anh, và một cô gái khoanh tay, vẻ mặt không hài lòng, cúi nhìn anh.
Cô có mái tóc màu lanh vàng và đôi mắt đỏ hổ phách. Trên đầu là đôi tai sói tam giác to cùng chiếc đuôi bông xù đung đưa dưới lớp áo choàng. Dù đã quen nhau hơn mười năm, dáng vẻ của cô vẫn không hề thay đổi.
Holo, người tự xưng là Hiền giả Sói xứ Yoitsu, không phải con người. Cô là một dạng linh hồn sống trong lúa mì và là hiện thân của loài sói.
“…Vậy thì đợi một chút. Lưng anh đau quá…”
“Hà…”
Holo cố ý thở dài một cái, rồi bắt đầu lục lọi đống hành lý.
“Và đây là kết quả của sự cần cù của một con đực.”
Cô liếc sang anh với ánh mắt đầy khó chịu.
“Lễ hội ở thị trấn đó chẳng phải đã qua mấy ngày rồi sao? Anh ngồi suốt ngày trên ghế xà ích rồi giờ lại không nhúc nhích được vì đau lưng, thật đáng xấu hổ mà.”
Cô lôi ra một ổ bánh mì lớn, bơ, rồi phô mai và mật ong từ túi.
“H-khoan đã, em đừng có định ăn hết đống đó cùng… ái da…”
Đó đều là quà cảm ơn từ hiệp hội đổi tiền ở thị trấn mà họ vừa rời đi, Svernel. Lawrence đến đó với tư cách là đại diện của Nyohhira, nơi nhà tắm của anh tọa lạc, và giúp họ tổ chức lễ hội lớn. Đó là Lễ hội Của Người Chết, một sự kiện náo nhiệt nơi mọi người phải bắt cừu và heo đang chạy loạn trong quảng trường, rồi xẻ thịt ngay tại chỗ. Nhờ sự giúp sức của Holo, một con sói thực thụ, anh đã bắt được một lượng lớn đáng kinh ngạc thú vật và giành chiến thắng dễ dàng, nhưng vẫn không thể nào thắng nổi tuổi tác.
Cơ và khớp của anh ê ẩm theo từng ngày trôi qua. Khi cuối cùng cũng thấy mình có thể cử động ổn, họ rời khỏi thị trấn, thế mà giờ thì anh lại nằm vật ra thế này.
“Anh cứ nằm đó đi, đồ đần thối. Em sẽ thưởng thức món này một mình.”
Cô bắt đầu phết bơ trực tiếp lên ổ bánh tròn to mà chẳng buồn bẻ nhỏ ra. Khi có con gái và khách trọ ở nhà tắm thì cô cư xử khá hơn, nhưng ở nơi vắng người giữa rừng thế này, chẳng ai để ý đến họ cả.
Sau khi quệt lên một lớp bơ dày, Holo mở miệng to và cắn một miếng bánh.
Không màng vụn bánh rơi vãi thế nào, chiếc đuôi của cô ve vẩy vui vẻ, và trông cô cực kỳ mãn nguyện.
“Thật là…”
Lawrence, biết rằng có nói gì thì cũng vô ích, chỉ đành thở dài rồi nằm thư giãn ngắm trời.
Mỗi khi cô cắn ba miếng, cô lại bẻ một miếng nhỏ đưa cho anh ăn. Anh tự nhủ rằng mấy miếng nhỏ đó không phải vì cô keo kiệt, mà là vì cô muốn anh dễ nuốt hơn.
Nhờ lớp bơ mặn đậm đà, vị ngọt của bánh mì lại càng ngon hơn.
Anh vừa nhai vừa nuốt, ngước nhìn bầu trời. Thời tiết đẹp, không gió.
Lawrence chẳng phiền gì khi được tận hưởng khoảng thời gian như thế này.
“Làm anh nhớ đến hồi xưa ghê.”
Vài con chim nhỏ bay từ cánh đồng vào rừng. Có lẽ do tiếng vỗ cánh của chúng mà Holo cất tiếng, tay cầm túi da đựng rượu vang.
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cô đã say vì uống giữa ban ngày.
“Anh muốn đi chu du nữa sao?”
Chính trong thời gian hành nghề thương nhân lưu động mà anh đã gặp Holo. Rồi họ cùng nhau dấn thân vào một hành trình đầy biến động để tìm quê hương cô, không biết bao lần đã vướng vào rắc rối.
Cứ tưởng chẳng có gì thay đổi từ đó, nhưng khi anh nhìn nghiêng sang khuôn mặt Holo đang ngước nhìn trời, anh thấy hình như đã có gì đó thay đổi.
Holo cúi nhìn anh, cười chua chát.
“Ngốc này. Tất nhiên là không rồi.”
Cô đứng dậy, phủ sạch vụn bánh trên váy, rồi vươn vai.
Cô ngắm cảnh vật quanh mình, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hài lòng.
“Em rất thích nơi mình được ngâm nước nóng mỗi ngày. Ở nơi mà anh đã tạo nên.”
Cô cúi nhìn anh rồi nhe răng cười, để lộ hai chiếc nanh.
Lawrence nheo mắt lại, không phải vì ánh nắng quá chói.
“Ngâm mình trong nước nóng chắc sẽ giúp lưng anh bớt đau đấy.”
“Tất nhiên rồi. Và ban đêm vẫn còn lạnh nữa. Em cũng thích không phải cắm trại ngoài trời đâu.”
Dù trời nắng nhưng ở những góc rừng tối tăm vẫn còn đọng nhiều tuyết. Khi mặt trời lặn, trời lạnh buốt, và anh sẽ không thể ngủ nổi nếu thiếu chiếc đuôi của Holo.
“Nếu anh bị cảm thì tệ lắm đấy. Còn biết bao việc cần chuẩn bị cho mùa hè, rồi còn người mới đến giúp việc nữa. Phải chuẩn bị phòng cho cô ấy và sắp xếp lại công việc. Chúng ta phải về nhà ngay và bắt đầu… Ừm? Gì vậy?”
Khi đang liệt kê những việc cần làm, anh chợt nhận ra Holo đang lườm mình.
Không phải kiểu giận dữ với anh, mà giống như cô đang cáu với một ngón chân tê cóng bị ngứa nhưng lại không gãi được vậy.
“Không có gì đâu.”
Rồi cô hờn dỗi quay đi.
Lawrence nhìn cô một lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra lý do. Anh mỉm cười bất lực.
“Gì chứ, em vẫn chưa nguôi sao?”
Cô không thèm liếc nhìn anh.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Đã thế lại còn giả vờ ngây thơ.
“Thật là…”
Chuyện này không thể bỏ qua được, vì dù cô chỉ nửa đùa nửa thật, thì nghĩa là cũng đã nghiêm túc một nửa. Trong lễ hội ở Svernel mà họ vừa tham dự, hai người đã gặp một nhóm khá bất ngờ. Nghe đồn họ có thể là đối thủ kinh doanh của làng suối nước nóng Nyohhira, nhưng hóa ra họ lại là những kẻ phi nhân. Và điều đáng nói hơn cả, họ chẳng phải chim, thỏ hay cừu—mà là sói.
Họ từng là lính đánh thuê ở phương nam, và tình cờ có được một cơ hội xin được một đặc quyền nên đã đến vùng đất phía bắc để thành lập một ngôi làng suối nước nóng của riêng họ, một nơi để có thể nghỉ ngơi sau chừng ấy thời gian. Nhưng đúng như dự đoán, rắc rối đã xảy ra quanh chuyện giấy phép, và Lawrence đã ra tay giúp họ giải quyết vấn đề.
Anh nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng đã được thu xếp ổn thỏa. Nhưng anh lại quên mất một góc nhọn vẫn còn sót lại dù tất cả những phần khác đã được mài tròn.
Đó là bởi một trong số những con sói ấy buộc phải sống xa đồng loại của mình.
Nhưng tình cờ khi ấy lại có một ông chủ nhà tắm có mặt. Một chàng trai trẻ trung thực cùng cô con gái duy nhất nghịch ngợm mà cũng chăm chỉ của ông chủ đã hỗ trợ nhà tắm từ đầu cho đến gần đây, bởi họ vừa mới rời nhà tắm để bắt đầu một hành trình, khiến cho việc kinh doanh ở nhà tắm rơi vào cảnh thiếu người. Nếu ông chủ nhận cô sói đó vào làm việc ở nhà tắm, thì rõ là một mũi tên đã trúng hai đích.
Vấn đề là cô ấy có hình dáng của một thiếu nữ. Và cô cũng là hiện thân của một con sói nữa. Có vẻ như Holo có nhiều điều để suy nghĩ về chuyện này.
Dù vậy, việc đuổi cô gái mà họ đã thuê, tên là Selim, ra ngoài không phải là lựa chọn. Nếu làm vậy, cô sẽ thực sự không còn nơi nào để đi, bởi vì cô buộc phải sống cách xa anh trai và gia đình mình, những người đã cùng cô đi từ phương nam. Đối với một kẻ không phải con người, sống một mình ở một thị trấn xa lạ là điều khủng khiếp, và Holo còn nhạy cảm với nỗi cô đơn hơn người bình thường rất nhiều. Cô không phản đối việc thuê Selim, nhưng bản năng lãnh thổ của loài sói trong cô vẫn âm ỉ khó chịu.
“Một cô gái trẻ đến với chúng ta lúc này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Dù Lawrence có lặp lại câu đó bao nhiêu lần, Holo vẫn không hoàn toàn bị thuyết phục.
“Đồ đần thối. Em đâu có lo chuyện đó.”
Câu trả lời của cô như gạt đi mọi chuyện, nhưng Lawrence biết rằng nó vẫn làm cô bận tâm phần nào. Anh thậm chí còn muốn huyên thuyên mãi về việc cô quan trọng với anh đến mức nào. Holo, người có thể nghe thấy tiếng một chiếc găng tay rơi cách hai thung lũng, hiểu rõ hơn ai hết rằng anh không thể giấu cô bất cứ điều gì khi sống cùng một mái nhà.
Vậy nên sự cáu kỉnh của cô không đến từ lý trí mà là từ cảm xúc.
Anh nhìn cô và thầm nghĩ rằng cô thật đáng yêu.
Hiền giả Sói Holo chỉ để lộ những mặt trẻ con nhất của mình trước mặt Lawrence mà thôi.
“…Và anh cười cái gì vậy hả?”
Cô lườm anh với ánh mắt lạnh như băng, và anh quay đi.
Nếu chọc giận cô vào thời điểm này trong năm, chắc chắn anh sẽ bị bắt phải ngủ một mình trong đêm lạnh lẽo.
“Dù sao đi nữa, khi cô Selim đến, thì mùa hè bận rộn cũng đã ở ngay trước mắt rồi. Chẳng còn thời gian để nghĩ gì khác đâu.”
“…”
Holo vẫn còn hờn dỗi nên không đáp lại. Bình thường thì anh sẽ ôm lấy cô để xoa dịu, nhưng giờ anh không thể cử động tùy ý vì đau lưng. Trong khi anh âm thầm bực bội với chính mình, Holo thì vểnh tai và đung đưa đuôi một cách uể oải, mắt nhìn xa xăm.
“Không phải chuyện đó khiến em bận tâm đâu.”
Khi anh còn đang thắc mắc tại sao lần này cô lại lẩm bẩm như vậy, thì Holo kéo mũ trùm đầu lên. Anh chẳng cần đoán lý do vì ngay sau đó anh nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé từ xa vọng lại.
Một đứa bé? Trên con đường này sao?
Lawrence nghiêng đầu ngơ ngác, cho đến khi anh nghe thấy tiếng chuông đặc trưng vang lên.
Có lẽ tâm trạng của Holo tệ đi là vì cô phát hiện ra sự hiện diện của họ trước cả anh.
Cô là sói và không hề hòa thuận với đám đó.
Những người chăn cừu.
“Đồ đần thối.”
Cô lẩm bẩm trong hơi thở, lời nói lơ lửng giữa không trung, chẳng rõ nhằm vào ai. Rồi cô kéo chăn phủ kín đầu và nằm xuống.
~~~
Với tiếng leng keng hơi nghẹt nghẹt, chiếc chuông của người chăn cừu đung đưa khi đầu gậy của ông ta chạm đất. Đó là công cụ xác nhận danh tính của họ, và họ dùng nó khi chăn cừu bên ngoài thị trấn.
Lawrence từng nghe nói đó là công việc khổ cực, phải di chuyển cả ngày, ban đêm thì ngủ không yên để đảm bảo đàn cừu không bỏ chạy, bị chó hoang tấn công hay bị kẻ trộm lấy mất. Thêm vào đó, dân thị trấn thường xem họ là người ngoài vì bản chất công việc khiến họ rất hiếm khi ở lại một chỗ.
Ngược lại, chính vì mọi người hiếm khi thấy được nỗ lực của họ nên có rất nhiều hiểu lầm. Người ta có định kiến với những người chăn cừu, tin vào những tin đồn rằng họ hiểu được tiếng thú vật hay thậm chí làm những chuyện ghê tởm trái với giáo lý của Chúa. Cô gái chăn cừu mà Lawrence và Holo từng gặp trước đây cũng đã trải qua những điều tương tự.
Người bạn đồng hành duy nhất mà một người chăn cừu có thể dựa vào thường là một con chó chăn cừu đơn độc. Những người bạn này giữ đàn cừu lại với nhau, chiến đấu chống lại bọn trộm cùng với chủ của mình, và đôi khi còn đối đầu với cả những con sói nhắm vào đàn cừu. Đối với Holo, hiện thân của sói, và là người rất thích thịt cừu, thì không có loài nào khiến cô khó chịu hơn người chăn cừu.
Giờ thì Lawrence đã hiểu rằng việc cô chui vào chăn và giận dỗi là dấu hiệu cho thấy cô muốn anh đứng ra xử lý vị khách lạ kia. Gắng gượng chịu cơn đau lưng, anh ngồi dậy và dụi mắt nhìn cảnh tượng phía trước.
Có điều gì đó kỳ lạ ở đây.
“Cảm tạ Chúa đã dẫn đường! Xin chào vị lữ khách đằng đó!”
Người chăn cừu đứng cách một đoạn, cất cao giọng chào. Rồi con chó của ông ta sủa vang, và đàn cừu dừng lại. Không phải chỉ một hai chục con—đó là một đám đông khổng lồ. Ngoài số lượng đáng kinh ngạc, Lawrence còn nhận ra rằng những con cừu, dù phần dưới dính đầy bùn đất, đều béo tốt và trông khỏe mạnh. Đó là bằng chứng rõ ràng cho tay nghề của người chăn.
Người chăn cừu vui tính với bộ râu dê muối tiêu trên cằm đứng trước đàn cừu đang kêu be be đầy sức sống.
Lạ một điều, người đàn ông ấy đang cõng con chó chăn cừu của mình trên vai.
“Tôi là Horad, người chăn cừu!”
Bộ lông của người bạn đồng hành có màu hạt dẻ, và khi con chó nằm vắt ngang vai Horad, trông như thể đó là mái tóc của ông vậy.
Người chăn cừu xưng tên là Horad là một người đàn ông đủ già để có những nếp nhăn sâu hằn trên mặt, nên tình huống này quả là kỳ lạ.
“Tôi là một thương nhân lưu độ—Khụ. Tôi là chủ nhà tắm ở Nyohhira, Kraft Lawrence! Ông cần gì sao?!”
Lawrence lên tiếng lớn để không bị tiếng kêu của cừu lấn át, và Horad cúi đầu thật sâu, như thể đang cảm ơn chỉ vì anh đã hồi đáp.
“Tôi thật lòng tin rằng được gặp ngài ở đây, ngài Lawrence, chính là do Chúa dẫn lối! Nếu ngài thương tình, xin hãy cho tôi đi nhờ xe đến Svernel được không?!”
Horad lên tiếng cầu xin, loạng choạng một chút khi ông ta điều chỉnh con chó trên vai. Người bạn của ông ngoan ngoãn nằm yên, vẫn chăm chú quan sát đàn cừu.
“Chúng tôi thực ra vừa từ Svernel về và đang quay trở lại phương bắc!”
Khoảng cách từ đây đến Svernel không phải gần. Có lẽ họ sẽ không đến nơi trước khi mặt trời lặn. Nếu không muốn cắm trại qua đêm, thì không còn cách nào ngoài tiếp tục đi về phía bắc đến một quán trọ ven đường.
“Ồ… Tôi hiểu rồi…”
Có vẻ ông ấy hy vọng được quá giang nếu cả hai đi cùng một hướng.
Horad trông thất vọng, và con chó trên vai ông ta dường như sắp trượt xuống.
“Có chuyện gì sao?!”
Việc một người chăn cừu gọi người lữ hành lại không phải chuyện lạ. Nhiều người tin rằng người chăn cừu có ma lực nào đó, nên đôi khi họ sẽ xin bùa may để bảo vệ trên đường đi, và cũng có những người chăn cừu chủ động tiếp cận khách bộ hành, cung cấp các dịch vụ đó để kiếm thêm ít tiền.
Tuy nhiên, Horad có vẻ không phải dạng người như thế, và đây là lần đầu Lawrence thấy một người chăn cừu cõng chó chăn cừu trên vai.
“Thành thật mà nói, người bạn này của tôi đã giẫm phải đá nhọn và không thể đi được!”
Khi ông ta nói vậy, Lawrence mới nhận ra có một băng vải quấn quanh chân phải phía trước của con chó.
“Cái đó thì…”
Trước đây, anh cũng từng là một thương nhân lang bạt, sống trên đường mà không có nơi nào gọi là nhà. Nếu con ngựa kéo xe, bạn đồng hành duy nhất của anh bị thương thì anh sẽ cảm thấy ra sao?
Anh nín thở, cúi mắt nhìn vào thùng xe.
Ở đó, hiện thân của một con sói đang trùm kín mình bằng chăn và dỗi hờn.
“Holo.”
Cô chắc chắn đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, và giọng nói của Lawrence rõ ràng thể hiện cảm xúc của anh.
Tuyết vẫn còn trên mặt đất, và con đường thì lầy lội do băng tuyết tan chảy rồi lại đóng băng. Và rồi, tình cờ thay, người bạn duy nhất, hy vọng duy nhất của người chăn cừu này lại bị thương và không thể đi được.
Anh không thể làm ngơ được.
“Có lẽ chúng ta sẽ phải cắm trại ngoài trời…”
Ngập ngừng, anh đặt tay lên chăn. Nhưng không có con sói hung tợn nào nhe nanh nhảy bổ ra cả. Khi anh nghĩ rằng mình thấy cái đuôi xù xì bên dưới chăn động đậy, thì một lời đáp vang lên.
“Nếu trời mà lạnh thì anh phải sưởi ấm cho em đấy nhé?”
Đó là cách cô xin phép được uống thứ rượu mạnh chưng cất hảo hạng mà họ đã mua ở Svernel.
“Nếu em uống đến ngủ lăn ra thì anh cũng sẽ chăm sóc em sau đó mà.”
“Hừm.”
Holo khịt mũi, và cuộc thương lượng giữa hai người kết thúc.
“Ông Horad!”
Lawrence gọi lớn, và Horad, người đang xem xét chân của bạn đồng hành mình, ngẩng đầu lên.
“Chúng tôi sẽ giúp ông!”
Ngay lập tức ông nở nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn!”
“Tôi nên đưa ông đến thị trấn chứ?!”
Dưới chân Lawrence, Holo bịt tai một cách khoa trương, nhưng có lẽ nguyên nhân cũng không ít là do tiếng kêu inh ỏi của đàn cừu đã bắt đầu trở nên quá khó chịu.
“À, tôi cũng đang nghĩ về chuyện đó. Dù ngài có bỏ ra cả đêm lẫn ngày đưa tôi đến thị trấn thì tôi cũng chẳng có cách nào để đền đáp ngài mất!”
Lawrence định đáp rằng điều đó không cần thiết, nhưng Horad nói tiếp.
“Thay vào đó, ngài có thể trông hộ đàn cừu của tôi một lúc được không?!”
“Đàn cừu của ông?”
Lawrence lẩm bẩm như thể tự hỏi chính mình.
Chẳng lẽ Horad định cõng bạn đồng hành trên vai mà chạy đến thị trấn trong lúc đó?
“Tôi chợt nhớ ra mình có một người bạn ở ngay khu đằng kia!” Horad giải thích và chỉ tay ra sau lưng Lawrence.
Trong một khoảnh khắc, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lawrence, khi anh tưởng tượng ra khả năng rằng có bọn cướp đang tiến tới từ phía sau, rơi vào một cái bẫy nơi họ sẽ bị tấn công từ cả hai phía. Nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra nếu thật như vậy thì Holo chắc chắn đã nhận ra. Nàng sói canh gác mạnh mẽ của anh vẫn đang trùm chăn, bịt tai và phồng má trong trạng thái cực kỳ cáu kỉnh.
“Tôi quen một người làm than củi, chắc vẫn còn trong lều đốt than ở gần đây vào mùa này! Tôi sẽ đưa bạn mình đến đó, nên ngài có thể trông chừng đàn cừu giúp tôi một lúc được không?!”
Ngay cả những người chăn cừu tài giỏi nhất cũng không thể dắt một đàn cừu đông như thế vào rừng mà mong có kết quả tốt. Nhưng làm theo cách này thì Lawrence và Holo vẫn có thể đến quán trọ tiếp theo trước khi mặt trời lặn, nên ít nhất thì việc trông đàn cừu là điều họ có thể giúp.
“Vậy được rồi!”
Horad mỉm cười nhẹ nhõm và bắt đầu tiến lại gần, tách đàn cừu ra để đi qua.
Con chó chăn cừu màu hạt dẻ liên tục cố ngoái lại nhìn đàn cừu phía sau.
Khi nó từ bỏ và liếc nhìn Lawrence, anh thấy trong mắt nó là sự thông minh và một màu nâu cháy sâu thẳm.
“Xin Chúa ban phước lành cho ngài, ông chủ Lawrence.”
“Ồ, không sao đâu. Chúng tôi định dừng ở đây nghỉ một lúc mà.”
“Vậy thì…”
Horad đã đến bên cạnh thùng xe, và khi cuối cùng trông thấy Holo, ông gật đầu như hiểu ra vấn đề.
“Từ xa tôi cứ tưởng ngài đi cùng một cậu bé hầu, nhưng… Thật thất lễ khi làm phiền như vậy…”
“À không, ông hiểu nhầm rồi. Chúng tôi vừa tham gia Lễ Hội Của Người Chết ở Svernel, và dừng lại nghỉ ở đây vì tôi bị đau lưng.”
Horad nhìn anh chằm chằm, không biết có nên cười hay không.
“Nhân tiện, ông Horad.”
Lawrence thấy tò mò.
“Ông không nghĩ tôi sẽ dắt đàn cừu của ông chạy mất sao?”
Nụ cười mơ hồ vẫn không rời khỏi mặt Horad khi ông quay đôi mắt xanh sáng về phía Lawrence.
Ông toát lên ấn tượng rằng bất kể đã trải qua bao nhiêu ngày tháng gian khổ, ông vẫn sẽ nhìn hoàng hôn bằng ánh mắt ấy.
“Kỳ lạ thay, việc ngắm cừu mỗi ngày lại khiến tôi có khả năng cân đo con người.”
Lawrence nhún vai gật đầu.
“Vả lại, đường thì lầy lội, còn rừng thì tuyết vẫn còn. Trên cánh đồng kia vẫn còn một lớp tuyết trắng chưa ai giẫm lên. Ít nhất cho đến khi xuân đến, tôi có thể lần dấu chân ngài ở bất cứ đâu, ông chủ Lawrence à.”
Ông ấy nói hoàn toàn đúng.
“Vậy tôi sẽ để mắt kỹ đến đàn cừu. Ông có cần nước không? Chúng tôi còn có rượu nữa.”
“Cảm ơn nhiều. Tôi chỉ xin một ít nước là được rồi.”
Lawrence lấy túi nước từ hành lý, và sau khi được phép, Horad đặt bạn đồng hành của mình lên thùng xe, tranh thủ nghỉ một chút để uống. Sau đó, ông hứng nước trong tay và đưa cho con chó uống. Con chó vẫy đuôi khi uống từ tay chủ, nhưng vẫn không ngừng liếc về phía Holo đang trùm chăn.
“Vậy, tôi đi đây. Nơi đó không xa lắm, nên dù đàn cừu có bắt đầu tản ra thì tôi cũng sẽ quay lại ngay.”
Horad lại cõng chú chó thân thiết lên vai.
“Nếu người làm than củi không có ở đó hoặc tôi không tìm thấy ông ấy, thì tôi sẽ xem đó là dấu hiệu từ Chúa rằng mình nên nhận lời mời đến Svernel vậy.”
Horad nở một nụ cười rạng rỡ với Lawrence và cúi đầu.
Ngay sau đó, không chút do dự, ông tiến vào rừng.
“Được rồi”
Lawrence lẩm bẩm và nhặt cây gậy chăn cừu đang dựa bên thùng xe.
“Chỉ trong một lúc thôi, nhưng mình phải làm thế nào để giữ đàn cừu này không tản ra đây…?”
Ngay khi Horad và bạn đồng hành khuất bóng, đàn cừu lập tức tản ra như một chiếc thùng bị bung hết đai.
Lawrence cố đứng dậy, nhưng các khớp xương của anh kêu răng rắc vì đau.
“Hự… Chết tiệt, thật đấy.”
Nhưng anh tin rằng vận động một chút cũng sẽ khiến mọi thứ đỡ hơn, nên đặt tay lên mép thùng xe, nhưng cây gậy đột nhiên bị giật lấy. Anh nhìn qua và thấy Holo, vẫn còn đang giận dỗi, cầm chặt lấy cây gậy.
“Anh thật khiến người ta phát cáu.”
“Hả?”
“Em không phải là kẻ chỉ biết ăn rồi ngủ đâu. Em là gì đối với anh chứ?”
Holo từng hỏi đúng câu đó trong những ngày Lawrence còn là thương nhân lưu động, và anh vẫn nhớ lúc ấy mình đã cứng họng thế nào.
Đó là thời điểm anh chỉ biết cúi đầu nhìn nơi mình bước, và bất cứ khi nào thấy tiền lẻ rơi dưới chân, anh đều tin đó là phước lành từ Chúa. Khi ấy, anh không dám tin vào kho báu vĩ đại được đặt ngay trước mắt mình, và đã sợ hãi không dám với tay tới.
Nhưng giờ thì, anh có thể nói một cách tự tin.
“Người vợ dễ thương mà anh rất đỗi tự hào.”
Holo mở to mắt, và tai cũng như đuôi cô cử động mạnh đến nỗi anh gần như nghe được tiếng phạch phạch.
“Anh đúng là đần thối mà.”
“Có lẽ vậy đó.”
Holo nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi thùng xe. Cô mảnh mai đến mức cây gậy chăn cừu trông to lớn khi đứng cạnh cô, nhưng chính điều đó lại khiến cảnh tượng này thêm phần đáng yêu.
Nhưng ngay khi anh tưởng cô sẽ bắt đầu gom đàn cừu lại, vì cô đã nhảy xuống đầy quyết đoán, thì cô đột ngột quay người, đặt chân lên bánh xe, rồi nhảy trở lại thùng xe.
“Có chuyện gì vậy? Sao thế?”
Holo lục lọi trong hành lý, khuôn mặt nghiêm nghị.
“Cái đuôi của em sẽ bị dính bùn mất! Phải có vải bọc cho đuôi em ở đâu đó chứ!”
Holo đã thay đổi ít nhiều qua năm tháng.
Lawrence thầm nghĩ có lẽ đó là lỗi của mình, vì anh đã chiều cô quá nhiều.
~~~
Người chăn cừu đôi khi bị chế giễu là những đứa trẻ được sinh ra giữa con người và thú vật. Họ dành phần lớn thời gian của mình trên đồng cỏ và núi rừng, và đối với những người sống trong thị trấn, họ mang theo một cảm giác rờn rợn.
Thế nhưng, chỉ cần chứng kiến kỹ năng của họ một lần, người ta sẽ hiểu rằng định kiến tồi tệ đó cũng bắt nguồn từ một loại ngưỡng mộ nào đó.
Chỉ với một cây gậy, họ có thể điều khiển cả một đàn cừu theo ý mình.
“Ho! Nào, nào! Không được chạy!”
Leng keng, leng keng, leng keng. Chuông treo ở đầu cây gậy rung dữ dội. Holo không hẳn là đang cầm gậy, mà gần như đang bám vào nó. Khi cô trừng mắt nhìn về phía bên trái, nơi vài con cừu định lén lút tách đàn trong lúc cô đang để ý phía bên phải, thì những con ở phía không bị trông chừng liền lợi dụng cơ hội để tản ra, và khi cô hét lên, mấy con cừu ngay phía trước mặt cũng bắt đầu muốn rời đi.
Holo hối hả chạy qua chạy lại, bùn vấy đến tận đầu gối.
“Các ngươi… ngu ngốc…!”
Cô tóm lấy một con cừu gần đó bằng cách nắm phần lông sau cổ, thể hiện hết mức sự phẫn nộ của mình. Con cừu xui xẻo bị cô nắm chặt và nhe răng đe dọa, liền kêu ré lên như thể cầu xin tha mạng. Nhưng vì đàn cừu quá đông, nên những con ở rìa chỉ cho rằng chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, và cứ thế tiếp tục lang thang tùy ý.
Lawrence từng nghĩ rằng việc giữ đàn cừu không khó đối với Holo, hiện thân của loài sói. Cô chắc hẳn cũng từng nghĩ thế.
Giờ thì rõ ràng, đó là một sai lầm.
“Hah…hah…”
Cô thở hổn hển, vai phập phồng, rồi ho khan. Bên dưới lớp áo choàng đã bị bùn bắn lên, lớp che đuôi của cô phồng căng như muốn nổ tung. Nếu cô trừng mắt nhìn thẳng thì bầy cừu sẽ nghe lời, nhưng chỉ cần cô quay đi, chúng lập tức quên sạch mọi thứ.
Cô không chỉ có mỗi hai con mắt, mà còn bị áp đảo về số lượng.
“Holo, em ổn chứ?”
Không thể làm ngơ, Lawrence gọi lớn, và cô quay lại trừng mắt với cả anh.
Nếu anh hỏi có nên giúp không, thì sẽ phải trả giá bằng lòng tự trọng bị tổn thương của cô.
“Ooohhh… Sao chúng chẳng chịu nghe lời gì cả!”
Cô đập mạnh cây gậy xuống đất, nhưng lũ cừu chẳng mảy may để ý, vẫn cứ tản ra bốn phương tám hướng.
Tiếng be be không ngớt có lẽ đang khiến cô bực mình, bởi rõ ràng tai cô dưới mũ trùm đang cứng lại vì tức giận.
Cô hít một hơi thật sâu đến mức trông như người to ra, rồi cất tiếng nói như thể đang niệm một lời nguyền.
“Có lẽ ta nên cho bọn ngươi thấy ta đáng sợ thế nào?”
Lawrence sốc—không thể nào cô lại định lộ hình dạng thật ở đây chứ?
Hiện tại cô trông như một cô gái nhỏ đang ở độ tuổi thiếu niên, nhưng hình dạng thật của cô là một con sói khổng lồ. Nếu cô biến hình và nhe nanh dọa đàn cừu, thì chúng không chỉ run rẩy mà có lẽ còn chết đứng tại chỗ.
Chỉ cần một con chết trong mùa này, khi các thị trấn đều đang gánh nhiều chi phí, thì đã là tổn thất lớn. Như một lời cầu nguyện, Lawrence thì thầm, “Bình tĩnh nào,” từ phía sau xe ngựa, hướng về lưng cô.
“……Ngh!”
Anh nghĩ rằng vai cô khẽ run.
Anh tưởng cô đang thút thít, nhưng có gì đó không ổn.
Ngay khi anh sắp gọi tên cô thì cô giơ cây gậy lên, như thể chuẩn bị quật mạnh xuống.
“Đứng yên!”
Khoảng ba con cừu đang tìm cách rời đàn lập tức khựng lại.
Chúng thực sự nghe lời sói khi cô nhìn thẳng vào và ra lệnh. Chính nhờ sức mạnh này mà Lawrence đã giành được thành công lớn trong lễ hội ở Svernel. Đó là lý do Holo đang vô cùng tức giận.
Nhưng hành động của cô lần này thật sự rất kỳ lạ.
Lần này thì cô rõ ràng khịt mũi, và dùng tay lau mặt.
“Holo.”
Lawrence gọi tên cô, và lưng cô run lên bất ngờ.
Và Lawrence cũng không kém phần sửng sốt. Trông cô y như một đứa trẻ vừa bị mắng.
Anh bối rối và cảm thấy đau lòng—chẳng lẽ cô thật sự nghĩ rằng anh sẽ nổi giận nếu mọi chuyện không suôn sẻ, dù cô đã hăng hái nhận lấy cây gậy?
Anh đâu phải người hẹp hòi đến thế.
Tuy nhiên, cơ thể Holo như hóa đá, và cô siết chặt cây gậy bằng cả hai tay.
Lẽ nào… là thật?
Lawrence cảm thấy như muốn bật khóc, và chỉ một khoảnh khắc trước khi anh cất tiếng gọi—
“Em… em không phải… đồ vô tích sự đâu…”
Cô nói với giọng mỏng manh đến mức Lawrence suýt tưởng mình tưởng tượng ra.
Holo lúc nào cũng đường hoàng, bình tĩnh, và điềm đạm. Thế mà giờ đây, nhìn từ sau lưng, cô trông bé nhỏ đến đáng thương.
“Anh chưa từng nghĩ em như thế. Vậy thì…?”
Và rồi, Lawrence cuối cùng cũng nhận ra điều đó.
Anh nhớ lại cuộc trò chuyện ở Svernel.
Lúc họ đang trao đổi với Millike, người cai quản Svernel, về việc liệu có thể thuê nhóm sói đến từ phương Nam hay không. Millike, cũng là một người phi nhân loại, đã trêu chọc Holo khi cô có vẻ không quá hứng thú với việc tuyển Selim và những người khác.
Trước mặt đồng loại, cô ấy không thể vô tư uống rượu giữa ban ngày hay nằm ngủ trưa nữa.
Holo rất kiêu hãnh và cứng đầu. Dù trước mặt cô con gái rượi Myuri và Col, cô mang dáng vẻ một người mẹ tuyệt vời và là nữ chủ nhân mẫu mực trong nhà, nhưng chỉ cần gạt đi lớp vỏ đó thì cô còn mỏng manh hơn cả cô bé nghịch ngợm Myuri, và có phần giống một cô gái nhỏ nhút nhát.
Không chỉ vậy, Holo còn hay suy nghĩ tiêu cực. Có lẽ vì đã sống quá lâu trong cô độc đến mức ý thức gần như phai nhạt, nên đôi khi cô bị ám ảnh bởi những định kiến. Chính vì quyết tâm làm mọi thứ một mình mà cô rất đáng tin cậy trong những lúc cần thiết, nhưng ngược lại, cô cũng dễ vấp ngã ở những chuyện ngớ ngẩn.
Tình huống hiện tại chính là một ví dụ điển hình.
Lawrence đặt tay lên cái lưng đau nhức, đứng dậy khó nhọc và nghiến răng bước xuống khỏi xe ngựa. Đàn cừu vẫn be be và tản ra.
Quên đàn cừu đi một lát, Lawrence ôm Holo từ phía sau, người cũng đang có nguy cơ tan vỡ như đàn cừu ấy.
“Dù Selim có làm việc siêng năng đến đâu, em vẫn có thể uống bao nhiêu rượu tùy thích bên lò sưởi mà.”
Dù đúng là cần tạo ấn tượng tốt với người mới, nhưng Holo có lẽ đã mất đi phần nào tự tin khi tưởng tượng cảnh phải làm việc vất vả trở lại, sau một thời gian dài sống thong dong.
“Lý do anh không bao giờ trách em vì ngủ nướng mỗi ngày, xuống bếp ăn đến bốn năm lần, và chải đuôi bất cứ khi nào có cơ hội là vì anh biết em có công việc của riêng mình đó.”
Nếu nghĩ đến nhà tắm ở Nyohhira như một đàn cừu, thì Holo chính là người ở vị trí cao hơn cả Lawrence. Và dù trông như chẳng làm gì nhiều, anh biết rõ cô luôn âm thầm trông nom mọi người.
Chỉ có Holo mới có thể răn dạy cô bé nghịch ngợm và ngỗ nghịch Myuri, và nếu cô ra lệnh cho cậu bé nghiêm túc, chăm chỉ Col nghỉ tay, thì cậu sẽ làm theo. Lawrence cũng hiểu rằng mỗi khi cô đi kiếm món ăn vặt, Holo sẽ thay Hanna, người quản lý bếp, gọi món này món kia.
Rồi mỗi khi Lawrence chán nản hay lo lắng chuyện vận hành nhà tắm, cô sẽ là người giữ anh bình tĩnh, như thể chèn thêm nêm vào các khe hở trong bức tường đá sắp sụp.
Chính nhờ vậy mà nhà tắm Sói và Gia vị mới vận hành trơn tru. Kể cả khi Selim, người mới đến, đã vào làm, anh cũng sẽ không bắt vợ mình đi chẻ củi, nhóm lửa hay rắc muối lên phô mai trước khi nhào bột. Những việc đó cứ để cho người phù hợp làm. Holo là người duy nhất có thể chăn dắt đàn cừu. Chỉ cần cô làm đúng vai trò ấy, thì anh chẳng còn gì để phàn nàn cả.
Nếu có vấn đề gì, thì cũng chỉ là việc chính bản thân Holo không quá thích ở vị trí đứng trên mọi người mà thôi.
Chính vì vậy mà chuyện như hôm nay mới xảy ra.
Nếu cô là kiểu người ưa thích điều đó, thì hẳn cô đã không trở nên bối rối khi nghe tin Selim sẽ đến, và cũng sẽ không nảy sinh những suy nghĩ kỳ quặc. Nếu tính cách cô thực sự là như vậy, thì có khi cô đã háo hức muốn dạy dỗ thiếu nữ kia rồi.
“Anh xin lỗi, anh đã không nhận ra.”
Anh đặt tay lên cây gậy mà cô vẫn đang cầm, và bất ngờ thay, cô siết chặt tay lại.
“Hic… Em—Em phải trông đàn cừu đã.”
Việc cô vẫn có thể nói ra như vậy ngay lúc này đã cho thấy quyết tâm của cô lớn đến nhường nào.
Và điều đó khiến Lawrence cảm thấy còn nhẹ nhõm hơn cả việc cô nói “Em ổn.”
“Đúng là vậy, nhưng… tụi nó đều đang chạy mất rồi kìa.”
Lũ cừu đang dần dần tản ra từng con một.
Lawrence nghĩ rằng dù cô không thể làm một mình, nhưng nếu anh giúp thì chắc hẳn sẽ làm được gì đó.
“Đưa gậy cho anh đi. Em có khí chất của loài sói rồi, cần gì đến cái này nữa.”
Thế nhưng cô vẫn không buông.
“…Con chó đó làm được chuyện này, nên… tại sao em lại không…?”
Câu nói phát ra như một tiếng thì thầm. Có vẻ cô không muốn thua một con chó, nhất là khi niềm kiêu hãnh của loài sói đang bị đặt cược.
“Chẳng phải đó là kỹ năng của dân chuyên nghiệp sao? Dù con chó chăn cừu ấy là chó đi nữa.”
Chú chó lông màu hạt dẻ đã làm việc xuất sắc, kể cả khi đang nằm trên vai Horad. Lawrence chỉ có thể hình dung chắc hẳn phải có bí quyết gì đó. Và từng có lúc Holo dường như cũng gần như kiểm soát được đàn cừu, vậy nên chắc chắn có một phương pháp nào đó có thể dựa vào.
“Thật là lạ. Anh cứ nghĩ không thể nào kiểm soát cả đàn từ trên xe ngựa được. Nhưng nếu con chó ấy có chân khỏe, thì tầm nhìn của nó vẫn thấp hơn cả đàn cừu, vậy mà nó vẫn có thể điều khiển cả bầy một cách xuất sắc.”
Về lý, nếu mắt ở dưới tầm của cừu thì không thể nhìn toàn bộ đàn được.
Vậy mà con chó đó vẫn làm được, dẫn dắt đàn theo đúng hướng. Cứ như có phép thuật, nhưng tất nhiên không phải.
Vậy nghĩa là gì?
Anh vắt óc suy nghĩ, và rồi như có ánh sáng bật lên trong đầu. Với một đàn vật nuôi, điều này thật ra rất hiển nhiên.
“Này, Holo.”
Anh gọi tên cô, và cô quay lại. Trông cô như một bé gái sắp khóc, mà thực sự thì đúng là vậy. Khi Lawrence dùng ngón tay cái lau khóe mắt cô, anh bắt đầu giải thích suy luận của mình. Cô có vẻ vẫn nghi ngờ, nhưng có lẽ đã quyết định thử xem sao.
Vẫn cầm cây gậy trong tay, cô đặt một chân lên bánh xe rồi đứng lên mép thùng xe ngựa.
Từ trên cao nhìn xuống đàn cừu đang tản mát, cô ngửa người ra sau và hít một hơi thật sâu.
Rồi cô hét một từ duy nhất.
“Lũ ngốc!”
Cô không hú dài như thường lệ, vì nếu âm thanh ấy đến tai Horad, ông ấy sẽ lập tức quay lại với vẻ hốt hoảng.
Có vẻ tất cả cừu đều phản ứng giống nhau. Nghe thấy tiếng gầm của sói, tất cả đồng loạt ngẩng đầu, nhốn nháo không yên. Chúng muốn chạy đến nơi an toàn, nhưng phần lớn chẳng biết đi đâu, nên cứ thế chen lấn nhau, kêu be be loạn xạ.
Chính lúc ấy, một góc trong đàn bỗng trở thành tâm điểm ánh nhìn của tất cả.
Tất cả đàn cừu đều đang nhìn về một con, cố theo sát nó.
“Ta tìm thấy rồi! Chính là ngươi!”
Holo vung gậy và chỉ thẳng vào con cừu đó. Con vật không đặc biệt to lớn hay có vẻ gì nổi bật, nhưng khi bị chỉ thẳng, nó kêu lên một tiếng khổ sở, và lũ cừu xung quanh lập tức hoảng hốt.
Con cừu đó là thủ lĩnh. Dù là đàn chim hay đàn cừu, đều có một trật tự phân cấp riêng, và một khi đã nắm được thủ lĩnh trong tay, Holo có thể điều khiển cả bầy.
Holo vung cây gậy theo vòng cung về bên phải, và con cừu dưới ánh mắt nghiêm khắc của sói không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo. Con cừu đầu đàn bước từng bước, và cả đàn liền nối đuôi theo. Thật thú vị là giờ đây, bầy cừu đã bắt đầu di chuyển như một thể thống nhất.
“Hê.”
Hoàn toàn trái ngược với lúc trước, Holo đứng trên thùng xe ngựa, nở nụ cười kiêu hãnh. Hẳn cô rất vui khi được chứng minh danh tiếng của một con sói. Một khi đã hiểu được mẹo, cô điều khiển đàn cừu chỉ bằng cằm và bắt chúng đi vòng vòng mãi quanh khu vực.
Tâm trạng cô cải thiện thấy rõ khi cô bước xuống khỏi xe ngựa để tiếp tục điều khiển lũ cừu mà gần như chẳng cần nhìn chúng.
“Đôi khi, ta chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút thôi.”
Lawrence nhún vai, và Holo bật cười với vẻ hơi tự giễu.
“Bởi vì từ rất lâu rồi, em chỉ mãi nhìn theo một con cừu mà thôi. Nhưng không sao cả.”
Cô bám lấy Lawrence.
“Anh cũng dễ tính thôi. Anh chỉ cần dõi theo một con sói là đủ rồi.”
“Em sẽ không tha thứ nếu anh dõi theo con sói nào khác đâu đó.”
“Dĩ nhiên là không dám rồi.” Anh xoa đầu cô, rồi sau một hơi thở dài đầy nhẹ nhõm, anh hỏi. “Em nghĩ sẽ ổn chứ, với chuyện đưa Selim về?”
Vẫn ôm lấy Lawrence, Holo hít một hơi sâu, rồi dừng lại.
“Hai người các em sẽ hợp nhau lắm cho xem.”
“Đần thối.” Holo thở ra và mỉm cười. “Em không phải con nít đâu.”
Lawrence nhún vai đồng tình, và Holo cọ mặt vào anh, bật cười khe khẽ.
Lũ cừu be be đầy bực bội khi cứ phải đi vòng vòng không ngừng.
Horad, người đã đưa được bạn đồng hành của mình đến lều đốt than an toàn, sớm quay lại, và họ giao lại đàn cừu cho ông. Lưng của Lawrence vẫn còn đau, nhưng giờ thì họ đã có thể lên đường.
Khi bóng dáng của Horad và đàn cừu khuất hẳn, Lawrence ngồi lên ghế xà ích và cầm lấy dây cương.
“Thế thì, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm.”
Holo, ngồi cạnh anh, đáp lại bằng giọng quen thuộc.
Chẳng bận tâm chút nào đến việc đôi chân lấm đầy bùn, Holo tựa đầu lên vai Lawrence, chiếc đuôi ve vẩy vui vẻ.
Mùa đông đã gần qua.
Một mùa mới đang tới, mùa của những khởi đầu mới.