Trời hôm ấy thật đẹp.
Khác với mùa đông, khi trời càng nắng thì lại càng lạnh, dạo gần đây nhiệt độ bắt đầu tăng lên thật sự, và trời khá ấm. Nếu mặc đồ dày ngồi dưới ánh nắng sẽ dễ toát mồ hôi, nên vào những lúc như thế này người ta thường chọn bóng râm. Mùa lạnh vẫn còn sót lại chút dư âm vào những buổi chiều tối khi trời tối dần, mang lại cái se lạnh vừa đủ dễ chịu. Như một phần thú vị đi kèm, mặt đất vẫn còn những mảnh băng nằm ẩn bên dưới, giẫm lên rất vui tai.
Vào một ngày thế này, cô ngồi trên một tấm chiếu rơm bên bồn tắm trong nhà tắm vắng người và làm việc.
Trên tấm chiếu là cả một núi rau rừng mới được hái từ núi về, vài chỗ còn đọng sương lạnh. Phần có thể ăn được chỉ là các nụ hoa tròn tròn, nên cô nhặt chúng bỏ vào giỏ. Phần còn lại sẽ được đem đi phơi khô ngoài nắng để làm thức ăn cho ngựa và cừu. Mớ nụ hoa ấy sẽ được nấu cùng xương gà và gừng để làm một món canh nhẹ. Món này rất được ưa chuộng với những người quanh năm chỉ ăn thịt muối và cá khô trong mùa đông, đến mức đổ cả bệnh.
Khi lần đầu nếm thử, cô nghĩ món này hẳn chỉ dành cho thỏ. Nhưng sau khi quen với vị, cô bắt đầu thấy thích cái giòn giòn của rau và chút mỡ từ xương gà. Món này cũng rất thích hợp để ăn vào những buổi tối lạnh khi mặt trời đã lặn, vì gừng giúp làm ấm người. Và khi nghĩ đến chuyện món canh ấy sẽ hoàn hảo thế nào nếu có thêm chút rượu mạnh đi kèm, cô suýt nữa đã nuốt nước miếng.
Nghĩ đến đó, cô cầm một cây rau bên tay phải, bẻ đầu nụ cho vào giỏ phía trước, rồi ném phần còn lại sang bên trái. Cứ thế lặp đi lặp lại một lúc khá lâu. Còn rất nhiều việc khác đang chờ cô làm.
Không lâu sau, công việc đơn điệu và ánh nắng ấm áp bắt đầu khiến cô buồn ngủ.
Cô gật gù mấy lần, đầu gục xuống bất chợt. Mỗi lần như vậy cô lại dụi mắt và ngáp dài.
Cái tiết trời yên ả đầu xuân yên bình đến mức gần như buồn chán.
“Cô Holo.”
Có người gọi tên cô, khiến đôi mắt Holo bật mở. Hình như cô vừa mơ thấy mình đang làm việc. Cô quay đầu lại, và thấy một cô gái đang đứng cạnh mình. Cô gái ấy gầy gò, mái tóc còn trắng hơn bạc, khiến cô ấy trông mong manh như thể sẽ tan biến dưới ánh nắng.
Đó chính là cô gái mới được thuê làm việc ở nhà tắm Sói và Gia vị, Selim.
Họ vốn định nhận cô vào làm từ mùa hè, nhưng cô đã đến sớm hơn trước đó không lâu và bắt đầu sống, làm việc cùng họ.
“Ừm… Không ngờ em lại nhìn thấy ta trong bộ dạng đó.” Holo đùa. Selim ngạc nhiên chớp mắt, rồi nở một nụ cười ngượng nghịu.
“Ngài Lawrence nói rằng chắc hẳn cô đang ngủ, nên bảo em đến đánh thức cô…”
“Cái gì cơ?”
Cái đồ ngốc đó là điều cô muốn nói, nhưng câu nói ấy bị nuốt chửng bởi một cái ngáp to.
Tên bạn đời của cô chẳng bao giờ nhận ra điều quan trọng, vậy mà lúc nào cũng tỉnh táo ở những chuyện vặt vãnh nhất.
Holo vươn vai, thở dài vẻ ngán ngẩm, khiến Selim giật mình.
“Hahh… Ahh. Xin lỗi nhé… Ta sẽ không buồn ngủ vào mùa này nữa đâu.”
Cô nhắm mắt lại, lắc tai và đuôi như thể đang giũ sạch nước đọng. Cô đã có thể xua bớt đi phần nào cơn buồn ngủ.
Sau khi Holo phô bày sự uể oải của mình một cách khá cường điệu, Selim nở nụ cười chân thành.
Cô gái này khá nghiêm túc, nên nếu thư giãn một chút thì sẽ hoàn hảo hơn.
“Vậy em có việc gì sao?”
“Dạ, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, nên em đến gọi cô.”
“Ừm. Đến giờ rồi à. Nói họ ta sẽ ra sau nhé.”
“Vâng ạ.”
Selim cúi đầu rất duyên dáng, và Holo chợt nhận ra cô ấy vẫn còn đang nhìn mình.
“Cô Holo, có phải là... cô bị cây gì đó làm trầy da sao?”
“Trầy da?”
Rau rừng thì mềm, không thể làm xước da, mà cô cũng đâu có dùng dao.
“À, là… em ngửi thấy mùi máu…”
Selim nói rụt rè. Holo kiểm tra người mình, rồi khi nhấc tay lên, cô phát hiện—
—một con đỉa tròn lủng lẳng bám vào cổ tay.
“Ồ, ra là cái này.”
Cô chẳng hề nhận ra do cơn buồn ngủ và sương lạnh bám trên rau. Con đỉa này khá háu ăn, như Myuri mỗi khi phát hiện món gì ngon vậy, bám chặt không chịu buông. Khi cô định lấy tay bứt nó ra, Selim ngăn lại.
“Cô Holo, đừng! Xin hãy chờ một chút. Em sẽ đi lấy than hồng.”
Selim nói rồi chạy vào nhà chính. Dùng tàn than để hơ sẽ khiến nó tự rơi ra.
“…Con bé ngốc thật. Người mới thì cần gì phải làm đến thế…”
Holo khẽ búng con đỉa, nó lủng lẳng đong đưa.
Selim là cô gái mảnh mai, lịch sự đến mức Holo từng lo cô ấy sẽ ngất khi nhìn thấy đỉa, nhưng xem ra không phải vậy. Ở phương nam, cô ấy và bạn bè từng sống trong cảnh ngày ngày vật lộn sinh tồn. Vì từng làm lính đánh thuê, nên có thể nói Selim mạnh mẽ hơn Holo tưởng nhiều. Và cô ấy có khứu giác rất tốt.
Cũng như Holo, Selim là hóa thân của sói, hình dạng con người chỉ là tạm thời. Từ khi nhận Selim vào làm ở nhà tắm, Holo không còn phải giấu đuôi hay tai nữa.
Tuy nhiên, lúc mới nhận Selim, Holo rất bất an về chuyện có người mới. Dù có phần đáng xấu hổ, nhưng cô đã lo sợ vị trí của mình bị lung lay.
May mắn thay, nỗi lo đó hoàn toàn vô căn cứ. Trái lại, Selim còn có khuynh hướng ngưỡng mộ Holo quá mức.
Không lâu sau, Selim trở lại với than hồng từ bếp, rồi khéo léo hơ con đỉa. Khi nó chịu buông, cô ấy lập tức bắt lấy và ném nó ra ngoài.
“Cô phải ăn nhiều hơn một chút vào bữa trưa để bù lại lượng máu bị mất đấy.”
Selim mỉm cười và gom tất cả các cọng rau.
“Vậy em sẽ mang chúng đi phơi trước ạ.”
“Cảm ơn.”
Cô bé mới này thật chăm chỉ. Lawrence và Holo đã từng lo không biết xoay xở thế nào khi mất cả hai người phụ giúp trẻ cùng lúc, nhưng với sự giúp đỡ của Selim, chắc chắn mọi việc sẽ ổn khi khách đến.
Nghĩ đến đó, Holo vươn vai một lần cuối, nghe thấy cả tiếng lưng mình kêu răng rắc.
“Thôi thì, đến giờ ăn trưa rồi.”
Chiếc đuôi của cô phồng lên dưới ánh nắng đầu xuân và đong đưa nhè nhẹ.
~~~
“Cô Selim thế nào rồi?”
Tối hôm đó, khi người bạn đời của Holo đang cặm cụi ghi chép gì đó, anh hỏi mà không buồn quay sang nhìn cô.
Câu hỏi vang lên giữa lúc cô đang chải lông đuôi, vừa nghĩ đến chuyện đã đến mùa thay lông mùa đông.
“Cô gái đó khác hẳn những gì em hình dung.”
“Hửm?”
Hẳn là anh vừa viết xong một câu nên giờ mới quay sang phía cô. Họ đã gặp nhau từ hơn mười năm trước, và dù cả hai đã thay đổi rất nhiều theo thời gian, đôi khi lại có cảm giác như chưa từng thay đổi chút nào.
Không, anh ta đã mập lên một chút rồi, Holo thầm nghĩ khi liếc nhìn cái cổ đang cúi của người bạn đời.
“Ý em là theo hướng tích cực? Hay tiêu cực?”
“Phần lớn là tích cực.”
Cô bôi ít dầu hoa đắt tiền mà anh đã mua lên chiếc lược của mình, tao nhã chải những đường hoàn thiện cuối cùng cho đuôi.
“Còn phần tiêu cực trong tưởng tượng của em thì hóa ra lại sai theo hướng tích cực.”
“Sai theo hướng tích… Hả? Ý em là sao?”
Anh nhăn mặt khó hiểu. Dù hiểu rằng một nhà tắm mà không thuê người mới thì không thể tiếp tục hoạt động, có lẽ anh vẫn còn lo lắng về việc thuê Selim.
Không phải kiểu lo lắng như chủ tiệm thuê một cậu bé rồi trông chờ xem cậu có làm việc đúng sức không, mà là sự bối rối khi phải sống cùng một cô gái trẻ dưới cùng một mái nhà. Tuy nhiên, Selim rất biết điều, lại ít khi gây chú ý, còn mang chút khí chất u sầu—đúng kiểu mà người bạn đời của cô dễ có cảm tình.
Và anh cũng biết Holo hiểu rõ điều đó. Anh còn nhận thức được rằng nếu có chuyện gì xảy ra, thì sẽ là một rắc rối lớn, nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nói thế, Holo vẫn rất tin tưởng người bạn đời của mình. Dù Selim có đúng gu anh đi nữa, cô tin chắc rằng anh sẽ không phản bội mình.
Ngược lại, vì anh hay suy nghĩ quá nhiều, nếu cứ lo lắng thái quá về Selim thì chính anh mới là người bị khổ sở.
Và dù vậy, có lẽ theo tuổi tác, anh đã trầm tính hơn phần nào, vì trước đây chỉ cần một cô gái mỉm cười nhẹ cũng khiến anh xao lòng. Nhưng giờ, anh làm việc với Selim rất chuyên nghiệp và hiệu quả. Đồng thời, anh cũng chăm sóc cô gái tử tế, bởi cô ấy sống xa bạn bè.
Dĩ nhiên, điều đó không khiến anh xao nhãng Holo.
Tóm lại, mọi chuyện hiện tại đều suôn sẻ đến mức gần như gây thất vọng.
Điều khiến mọi chuyện trở nên phức tạp là vì nó không hoàn toàn đi theo cách cô mong đợi.
“Thật ra, em đã kỳ vọng nhiều hơn một chút.”
Người bạn đời nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng cảm nhận xem thực ra cô đang ngụ ý gì. Anh nuốt nước bọt, biết rằng mọi chuyện bề ngoài có vẻ yên ổn, nhưng không biết liệu có chuyện gì mà anh chưa nhận ra không.
Holo suýt nữa thì bật cười khi thấy vậy. Đúng là một con đực tốt.
Vì cô cảm thấy như mình đang bị trói buộc bởi cái cách anh nghiêm túc với mọi việc.
“Thế nghĩa là…”
Cô trượt xuống khỏi giường và bước tới bên anh. Cô khẽ xua tay, và anh lưỡng lự nhích qua một bên, nhường chỗ cho cô ngồi.
Trên bàn làm việc vẫn còn nhiều bức thư đang chờ mực khô.
“Anh xử lý mọi việc tốt hơn em mong đợi nhiều, đến nỗi em còn chẳng ngửi thấy mùi của chữ C trong cãi vã đâu cả.”
Gương mặt Lawrence thoáng ngạc nhiên, rồi thay vì nhẹ nhõm, trên nét mặt anh lại xuất hiện chút bực bội.
“Sao cơ…? Nghĩa là hiện tại không có vấn đề gì cả, đúng không?”
“Ừm. Em cứ nghĩ là cuối cùng cũng có thể cãi nhau với anh sau ngần ấy thời gian cơ.”
Cô tựa má vào vai anh, trong khi anh cố gắng giữ nụ cười méo xệch đang giật giật nơi khóe miệng.
“Không phải không cãi nhau thì tốt hơn sao?”
“Gia vị giúp món thịt hay rượu thêm phần đậm đà, đúng không? Lúc Myuri còn ở đây, em còn phải sống mẫu mực. Nhưng giờ con bé đi rồi.”
Cô dụi má vào vai anh, cái đuôi cũng đung đưa vui vẻ.
“Thật là…”
Nhưng người bạn đời chỉ thở dài rồi quay lại bàn viết tiếp đống thư trong tư thế gò bó.
Điều đó khiến Holo hơi thất vọng—trước đây, chỉ cần cô ôm lấy anh như vậy là đủ khiến anh lúng túng, và thật dễ thương. Giờ đây mọi thứ lại thành ra như thể cô chỉ còn nghĩ đến chuyện trêu ghẹo.
“Liệu nhà tắm có thể mở cửa đón khách không?”
Col, chàng trai giỏi giang, và cả con gái họ, Myuri, người luôn dính với Col, đều đã rời đi. Chúng chính là những người đã giúp gánh vác nhà tắm cho đến tận gần đây. Giờ mất đi hai trợ thủ trẻ, bọn họ thật sự thiếu người.
Holo nghi ngờ rằng người bạn đời của cô không phải đang viết thư cảm ơn khách cũ và mời họ quay lại vào mùa tới, mà là thư xin khất hẹn, đề nghị hoãn vì thiếu nhân lực.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà tắm này không dễ gì thuê người mới vì cô không phải là con người. Nếu cô có thể giấu đuôi và tai dễ dàng thì mọi chuyện đã khác, nhưng cô không thể, nên mới gây ra nhiều khó khăn.
Nói dối rằng cô không cảm thấy áy náy thì đúng là không thật.
“Cô Selim sẽ lo được đủ chỗ công việc ấy thôi. Cô ấy có thể làm được mà. Dù gì thì cũng dễ dàng hơn nhiều so với Myuri nghịch ngợm, làm xong một việc là bày ra hai chuyện.”
“Con bé đó đúng thật toàn bày trò. Em chẳng hiểu nó giống ai nữa.”
Cô thở dài, và người bạn đời nhìn cô với ánh mắt khó diễn tả.
Cô lườm lại bằng nửa ánh mắt, làm anh lập tức ngoảnh đi như một con cừu.
“Nhưng như thế thì không khí náo nhiệt trong nhà sẽ biến mất. Anh chịu được sao?”
Anh đang quay lưng về phía cô, và chỉ cúi đầu xuống một cách vô hồn.
“Anh cũng lo chuyện đó mà. Giờ cũng không còn Col, người từng trò chuyện với các giáo sĩ cấp cao nữa… Khi nghĩ đến thì anh không thể phủ nhận rằng sức hút từng có của nhà tắm này đang dần mất đi.”
“Vì anh chỉ biết nói chuyện làm ăn thôi đấy.”
“Anh sẽ không bận tâm nếu em đi hát và nhảy múa đâu, biết không.”
Mỗi nhà tắm đều có cách riêng để xoa dịu sự nhàm chán cho những khách nghỉ dài ngày. Nhà tắm Sói và Gia vị này từng có thể tự hào vì có Col, người có thể tham gia vào cả những cuộc đối thoại phức tạp, và Myuri, rực rỡ chẳng kém gì các vũ công.
Tuy nhiên, khi tưởng tượng bản thân làm công việc của Myuri, chưa kể đến việc thay cả cậu nhóc Col, Holo đã thấy mệt rã rời.
“À thì, nếu em làm thêm cả việc đó nữa thì chỉ tổ phiền toái thôi. Nhưng anh thật sự muốn được thấy đó.”
Chỉ nhìn vẻ ngượng nghịu trên gương mặt anh là cô biết anh nói thật lòng, nhưng tên ngốc này đúng là chẳng hiểu gì cả.
Hình dạng con người hiện tại của cô tuy trẻ trung theo tiêu chuẩn loài người, nhưng nếu đem so với Myuri, một cô bé thật sự còn nhỏ tuổi, thì việc cô nhảy múa thay con bé quả thật là táo bạo.
Trong đầu cô đã hiện lên hình ảnh đám khách ngồi dưới sân nhìn cô nhảy múa với nụ cười bối rối—Ờ thì cũng không tệ, nhưng mà có gì đó sai sai.
Dù bề ngoài họ có thể trông cùng độ tuổi, nhưng khí chất mà cô tỏa thì hoàn toàn khác biệt với một thiếu nữ thực thụ.
“Thôi, em nên tiếp tục chuyên tâm vào chuyện ăn uống thì hơn.”
Cô đổi chủ đề ngay lập tức, bởi nếu tiếp tục, lòng kiêu hãnh của sói thông thái có khi tiêu tan mất.
“Thức ăn hả? Ừ thì, em có khá nhiều ý kiến đấy chứ.”
“Hanna chắc sẽ không vui lắm khi biết mình lại có thêm việc đâu.”
Hanna không chỉ phụ trách bếp mà còn không phải con người, cô ấy là hóa thân của một loài chim.
“Giờ mất một người chuyên lén ăn vụng rồi, có khi em lấp vào chỗ trống đó cũng được.”
Nhắc đến chuyện này, Holo bắt đầu không còn chắc lắm là Myuri, cô con gái rượu của chủ nhà tắm, thật sự từng giúp việc hay chỉ toàn chơi đùa theo ý mình.
Cô bé thì tràn đầy năng lượng, nhưng bọn họ có lẽ đã quá chiều chuộng cô bé rồi.
“Nhưng đúng là thiếu Myuri, nhà yên ắng hẳn.”
Anh tạm dừng viết, ánh mắt đăm chiêu. Giờ này trong ngày, Myuri lẽ ra đang ngủ vùi trên giường hoặc chạy sang phòng Col chọc phá lúc cậu học, kèm theo tiếng gắt gỏng của Col vọng ra vì bị phá quá.
Khi rõ rằng Myuri cũng đã lên đường rời nhà, bạn đời của Holo đã phản ứng rất dữ dội. Holo tưởng anh đã chấp nhận rồi, nhưng xem ra vẫn còn lưu luyến lắm.
“Mong là con bé không gặp rắc rối gì nơi phương xa…”
“Không phải mới có thư gửi về gần đây sao?”
“Ừ, nhưng mà…”
Cô thở dài trước vẻ bất an của người bạn đời rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh đã quên ai đang ngồi cạnh mình rồi sao?”
Anh gần như trượt khỏi mép ghế vì bị cô kéo bất ngờ, phải chống chân lại mới không ngã.
Rồi anh khẽ cười, gượng gạo.
“Phải rồi… Lúc nào em cũng ở bên ta.”
“Ừm. Và nếu anh cứ bận tâm mãi đến đứa con gái đã rời nhà để xuất giá, thì chẳng tốt cho sức khỏe đâu.”
“C-con bé có đi lấy chồng đâu!”
Tên ngốc này cứ khăng khăng rằng Myuri và Col chỉ là anh em thân thiết rồi phản ứng theo bản năng thật sự rất đáng yêu. Dĩ nhiên, cô biết anh không thật sự phản đối. Chẳng qua là anh đang tận hưởng vai diễn người cha có con gái rượu mà thôi.
Mà nếu anh đã nhập vai, thì cô cũng phải làm tròn vai của mình.
“Nghe đây, em sẽ không rời đi đâu cả. Nhưng nếu anh buông tay lơ đễnh, gió có thể cuốn em đi mất đấy.”
Cô nói rồi dụi tai vào bờ vai cứng rắn của anh.
Ngọn nến bằng mỡ cừu đã gần tàn, nên cũng vừa đúng lúc.
“Anh có nghĩ vậy không?”
Dưới ánh nến chập chờn, cô lim dim mắt, nở nụ cười mãn nguyện.
Đúng những lúc thế này, người bạn đời của cô luôn mang một vẻ gì đó sợ hãi.
Cô vẫn còn nhớ lờ mờ lần anh bảo rằng ở bên cô, anh cảm thấy như mình sắp rơi xuống vực sâu của quên lãng.
Dĩ nhiên, cô hiểu cảm giác đó là gì.
Bởi họ đã yêu nhau, và giờ đã cùng nhau đến nơi này.
“Như nàng nói, thưa phu nhân.”
Anh đáp, ôm lấy cô, rồi bế cô lên, đưa về giường.
Chẳng bao lâu sau, ngọn nến tắt phụt. Căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhà tắm vắng khách, lặng như tờ. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cú kêu hú, hú.
“Ê-hê.”
Cô cựa quậy trong vòng tay anh.
“Anh yêu, nhẹ nhàng với em nhé—”
Và ngay lúc đó, có tiếng rầm vang lên khi anh bước hụt. Thân người anh đổ sụp, và cả hai ngã sõng soài xuống sàn trong màn đêm.
Cái tên bạn đời ngốc nghếch này lúc nào cũng làm hỏng những khoảnh khắc quan trọng nhất mà.
◇◇
Holo bị đánh thức bởi một cú giật mình, và khi định lên tiếng cằn nhằn, cô bỗng thấy có điều gì đó không đúng.
“Đồ… ngốc… hửm?”
Cô nhận ra mình đang nằm trên một tấm chiếu rơm.
Trước mặt cô là một đống rau rừng như một ngọn núi nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng xuân, đang chờ được nhặt sạch. Trong nhà tắm chẳng có ai khác, chỉ có âm thanh róc rách của dòng nước chảy vang lên đều đều.
“…Hửm…?”
Có vẻ cô đã thiếp đi hoàn toàn trong ánh nắng xuân dịu dàng.
Cô hơi bực vì bị đánh thức đúng lúc đang mơ một giấc đẹp, nhưng ánh nắng ấm áp như thể cô đang mặc nguyên quần áo mà bước vào bồn tắm, khiến cô gần như lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng không thể để Selim thấy mình trong bộ dạng như thế được.
Cô gượng ngồi dậy, ngáp dài, rồi với tay về phía đống rau rừng.
“Nhưng… giấc mơ đó sống động thật…”
Một cảm giác lạ len lỏi trong cô khi cô nhặt từng nụ non.
“…Không, đó không phải là mơ. Chuyện đó xảy ra hôm qua thì phải… hửm?”
Cô lẩm bẩm, rồi bỗng dưng hoài nghi chính mình.
Cô đã nhặt nụ rau rừng được mấy ngày rồi nhỉ? Trên núi vẫn có thể hái được nhiều, và phụ nữ cùng trẻ con trong làng vì buồn chán vẫn thường nhặt hàng đống để kiếm chút tiền tiêu vặt. Chúng cũng được dùng làm thức ăn cho gia súc, nên khi chưa có khách, nhà nào cũng tranh thủ phơi và tích trữ càng nhiều càng tốt, hết ngày này sang ngày khác. Giữa hôm qua và hôm nay chẳng có gì khác biệt, và ngày mai cô cũng sẽ lặp lại như thế.
Những giọt sương giá buổi sáng còn đọng trên đống rau rừng, lấp lánh trong nắng. Nhiệt độ bắt đầu tăng, và những giọt ấy tan chảy trông như mật ngọt. Nhặt nụ rau là một cách cô cảm nhận được mùa xuân đã về trong làng.
Nhưng đã là mùa xuân thứ bao nhiêu rồi? Mười? Mười hai? Có phải chính năm nay là lúc Myuri và nhóc Col rời khỏi nhà tắm không? Hay chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi?
Khi còn ngủ trong cánh đồng lúa mì, cô có thể áng chừng năm tháng trôi qua bằng cách quan sát lũ trẻ con lớn lên, người lớn già đi… Mỗi năm, cô chỉ có thể đánh dấu bằng những mùa vụ và các lễ hội qua đi. Còn lại chỉ là những sợi chỉ trong tấm thảm vô tận mang tên “ngày thường”.
Ký ức về những ngày bình thường của cô mờ nhạt đến mức không thể phân biệt cái gì trước, cái gì sau. Và điều đó càng đúng khi ký ức ấy ngày càng xa.
Có thật là đêm qua, người bạn đời của cô viết thư gửi khách rồi bế cô vào giường sau khi nến tắt không? Hay đó chỉ là một ký ức xa xưa lặp lại trong giấc mơ, giống như những lần cô nhớ lại bạn bè quê nhà khi thiếp đi trong ruộng lúa mì?
Bỗng dưng, một cảm giác bất an trỗi dậy trong ngực, cô ngước mắt nhìn bầu trời. Mặt trời xuân vẫn tỏa nắng ấm áp. Nhưng khung cảnh im ắng đến đáng ngờ. Chẳng lẽ đây là một giấc mơ?
Lo âu dâng lên, khiến cô nghe rõ cả nhịp tim mình. Nếu trong mơ mà nhà tắm đã yên ắng như thế này, thì thực tại hẳn còn lặng lẽ đến nhường nào?
Cô không giống bạn đời, nhóc Col, hay những người dân trong làng. Cuộc đời họ đối với cô chỉ là chớp mắt. Không phải mộng mị hay ảo giác, sự thật là một ngày nào đó, cô sẽ là người duy nhất còn lại, khi tất cả những người cô yêu thương đã rời khỏi nhà tắm mãi mãi. Đó là thực tại đang chờ đón cô.
“…”
Nước mắt cô dâng lên vì nỗi lo âu và cô đơn. Cô gần như thốt lên tên người bạn đời, mặc kệ hình ảnh bản thân lúc đó. Một đàn chim vụt bay ngang bầu trời từ phía rừng, đuổi nhau líu ríu. Gió nổi lên, làm cành cây xào xạc và tạo những gợn sóng nhỏ trên mặt bồn tắm. Trên làn gió vẫn còn hơi thở của mùa đông. Mọi thứ quá sống động để là một giấc mơ.
Trước khi bật khóc như một đứa trẻ, cô nhìn xuống cổ tay trái của mình.
Ở đó vẫn còn vết sẹo mờ do con đỉa hôm trước để lại. Khi cô gãi, vẫn cảm thấy nhói đau.
Không phải mơ. Chắc chắn hôm ấy, khi bị đỉa cắn, cô đã cắn nhẹ vai, cổ, và khắp người bạn đời mình, từng chi tiết nhỏ ấy dần kéo cô trở lại với thực tại. Giấc ngủ trưa đã khiến trí tưởng tượng cô phiêu lạc trong cơn buồn ngủ.
“…Thật ngốc mà…”
Cảm giác nhẹ nhõm đi kèm với chút xấu hổ.
Tận sâu trong tim cô là một chiếc giếng chứa đầy bóng tối. Niềm hạnh phúc quá đỗi ấm áp như một cái nắp nặng trĩu đè lên nó. Thường ngày cô quên khuấy nó đi, nhưng khi buông lỏng, nó sẽ rò rỉ ra ngoài. Thứ bóng tối ấy có tên—cô đơn.
Chuỗi ngày êm ả của cô nối dài từ hôm qua sang hôm nay, không hề có ranh giới. Và khi hạnh phúc quá mức, thời gian trôi qua quá nhanh.
Vì thế, lời cô nói với người bạn đời đêm qua không phải là nói dối. Cô thực sự kỳ vọng vào Selim, cô gái mới đến.
Một là đơn giản để Selim gánh vác phần việc, giúp nhà tắm mà người bạn đời cô dốc sức xây dựng ngày càng phát triển. Hai là biến cô ấy thành tia lửa nhóm lên một cuộc cãi vã giữa cô và anh.
Bởi vì khi ấy, ký ức về cuộc tranh cãi và sự làm lành sẽ hiện lên rõ ràng như một đường chỉ trong tấm thảm của ngày thường, đánh dấu thời gian, và đè chặt nắp giếng cô đơn ấy lại. Còn hàng trăm, hàng ngàn ngày không có xung đột khác, sẽ tan loãng như những giấc ngủ trưa và bị đẩy lùi xa vào ký ức.
Thời gian trôi quá nhanh. Cô không còn cách nào khác ngoài việc dùng móng tay tự khắc ghi một dấu vết lên chính mình. Hệt như vết sẹo của con đỉa trên cổ tay.
Cuộc sống của người và thú cũng chỉ là những hành động lặp lại. Cô chỉ có thể xoa dịu nỗi bất an theo cách mà ngày hôm sau chắc chắn mình sẽ quên.
Ôm lấy người bạn đời từ phía sau khi anh đang làm việc, uống rượu mạnh đến ngu ngơ, kể hết những hiểu biết của mình cho con gái trước giờ ngủ, để con bé có thể bắt được con đực nó thích…
Nhưng tất cả cũng chỉ như việc đóng chai không khí mùa hè để dành cho mùa đông.
Cuộc sống thường nhật đã làm bào mòn đi quá nhiều thứ. Và dù mọi việc diễn ra suôn sẻ, không phải điều gì cũng còn lưu lại trong trí nhớ cô.
Cô không ghét việc nhặt nụ rau rừng. Đó là công việc chân chính, chất chồng lên những việc chân chính khác để giúp nhà tắm hoạt động. Và nhà tắm hoạt động tốt khiến bạn đời cô vui. Rốt cuộc thì cô cho rằng bản thân đang sống một cuộc sống xa xỉ. Cô giống như con chó ngậm miếng thịt trong miệng đang nhìn xuống suối, rồi lại đi tham lam cố đớp lấy hình bóng phản chiếu của chính miếng thịt ấy vậy
“Mình thật là ngốc mà.”
Cô lẩm bẩm, rồi quay lại với đống rau cần nhặt.
Dù hạnh phúc, cô vẫn buồn vì chẳng thể đặt tên cho từng mảnh nhỏ của niềm vui ấy.
~~~
Holo đã hoàn thành việc nhặt chồi rau trước buổi trưa nhờ vào sự siêng năng của mình.
Cô giao phần rau sẽ làm thức ăn gia súc cho Selim đem đi phơi, còn phần chồi ăn được thì mang vào bếp, sau đó trở lại nhà chính. Lúc này, cô muốn tìm bạn đời của mình và bám sát lấy anh như một con sâu hút nhựa cây. Anh là một tên đầu gỗ nên như vậy cũng hợp lý.
“Cô đang tìm ông chủ sao? Ngài ấy đang ở phía trước đó.”
Hanna, người đang chần sơ mớ rau trong bếp, cho cô biết anh đang ở đâu. Trên đường ra ngoài, Holo tiện tay chôm vài miếng thịt khô từ kệ, và Hanna liền la cô.
“Chúng ta sắp ăn trưa rồi đó.”
Nếu người bạn đời đang ở phía trước, thì hẳn là anh đang làm việc nặng nhọc gì đó. Có thể là một thương nhân đang vận chuyển hàng hóa đã đến qua những con đường núi vừa tan băng, hoặc cũng có thể có thuyền đi dọc sông mang theo hàng hóa.
Nếu anh đang bận khiêng vác nặng thì cô tất nhiên sẽ không chen vào, nhưng sau đó cô có thể đi tắm với anh.
Khi nghĩ ngợi miên man như thế, cô đi qua hành lang và bước ra phía trước, nơi bạn đồng hành của cô đang đứng cùng với Selim.
“Em xin lỗi…”
“Không sao đâu. Là lỗi của tôi vì đã không dặn kỹ cô mà.”
Họ vừa nói chuyện vừa tháo những bó cỏ được xếp ngay trước lối vào.
“Hai người đang làm gì thế?”
Tiếng gọi của Holo khiến hai người quay đầu nhìn lại.
“Ồ, hay quá. Em đến đúng lúc lắm. Em giúp bọn anh một tay được không?”
“Giúp hả?”
Selim bên cạnh dừng tay lại và ngước nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy. Vai cô bé gầy guộc đến mức như sắp biến mất.
“Em, ừm… buộc nhầm dây vào các bó cỏ mất rồi…”
Cô ấy đáp khẽ, rồi lại tiếp tục làm việc. Xem ra Selim đang tháo các bó cỏ mà chính cô ấy đã buộc lại.
“Hừm. Vậy ta phải tháo hết ra sao?”
“Không cần đâu, chỉ cần buộc lại bằng dây mới là được. Với lại trong đó có vài sợi dây bện ba, nên tháo mấy cái đó ra luôn.”
“Thật phiền phức mà.”
Câu nói đó là cách cô thường đùa giỡn với anh bạn đồng hành, nhưng Selim rụt người lại vì tưởng bị mắng.
“Ồ, mm, câu đó không nhằm vào em đâu. Ta cũng hay mắc lỗi này mà,” cô vội vàng chữa lại. Cô gái còn xa lạ với bầy đàn mới. Nên dù là câu nói quen thuộc giữa cô và Lawrence, nó lại nghe như lời trách móc đối với người mới. Phải cẩn thận hơn mới được.
Holo nở một nụ cười thật rạng rỡ với Selim rồi trở lại công việc.
Theo lời người bạn đời, anh đã bảo Selim dùng dây cũ để buộc bó cỏ, nhưng cô ấy lại nhầm dây mới thành dây cũ. Vì cả hai loại dây gai – cũ và mới – đều được để ở cùng chỗ trong kho, nên cũng dễ hiểu.
Với ba người cùng làm, công việc được hoàn tất nhanh chóng. Cô nói rằng chính tính tiết kiệm của người bạn đời từng là thương nhân lưu động là luôn muốn dùng đồ cũ nhất trước đã trở thành nguyên nhân cho tai nạn này.
Dù sao, vì Selim đã phạm một lỗi nhỏ nên Holo cũng có cớ để làm việc nhẹ nhàng hơn. Nếu Selim làm gì cũng hoàn hảo, không khéo lại khiến người ta nghẹt thở mất.
Nhưng rồi, ngày hôm sau Selim lại phạm thêm một lỗi nhỏ nữa.
Vào mùa xuân, dân làng Nyohhira tổ chức một lễ hội nhỏ mang tính chất riêng tư, thờ phụng thánh Alzeuri, vị thánh bảo hộ suối nước nóng. Lần đó, Selim đã lấy nhầm nến để dâng tế.
Đáng ra cô ấy phải lấy nến sáp ong, nhưng lại mang một hộp đầy nến mỡ tới hội trường.
“Em xin lỗi…”
Selim trông như sắp khóc, có lẽ vì phạm lỗi liên tiếp. Nhưng chuyện này có thể giải quyết dễ dàng bằng cách đổi nến lại, và rõ ràng không phải vì cô ấy lười nhác hay cẩu thả. Cô ấylàm việc rất nghiêm túc, không than phiền gì, giao gì làm nấy. Dĩ nhiên vì thế, không ai la rầy mà chỉ đưa đúng loại nến cho cô ấy mang đến hội trường.
Đến lúc này, Holo đã hiểu hơn về Selim. Cô ấy siêng năng và chăm chỉ, nhưng có phần vụng về. Có lúc vấp ngã, có lúc đánh rơi đồ. Nhưng chính vì cô ấy nhận ra khuyết điểm của mình nên mới đáng khen ở chỗ luôn cố gắng khắc phục. Đây chính xác là kiểu mà bạn đời của cô thích.
Do đó, Holo không quá ngạc nhiên khi Selim nhầm lẫn giữa nến sáp ong và nến mỡ. Chúng có hình dạng tương tự, và có lẽ Selim chưa từng thấy nến sáp ong bao giờ.
Vì vậy, mỗi khi nói chuyện trước khi đi ngủ, Holo và Lawrence mới chỉ phải nhắc đến lỗi của Selim một vài lần. Nhưng có vẻ như bản thân Selim thì không nghĩ thế.
Từ hôm nhầm lẫn nến đó, tâm trạng của cô ấy trở nên rất tệ. Là người thật thà, có lẽ cô ấy đang tự gây áp lực cho bản thân.
Cô sói trẻ một người làm việc quý giá, và nếu cô ấy bỏ việc thì ngay cả Holo cũng sẽ gặp rắc rối. Ngay cả khi không bỏ việc đi nữa, thì tâm trạng tồi tệ cũng sẽ ảnh hưởng đến không khí trong nhà tắm. Đây là nơi tồn tại để mang lại tiếng cười và sự thư giãn cho mọi người, nên không ai có thể để mặc cảm xúc u ám lan ra được.
Nhưng làm gì bây giờ? Selim không phải kiểu người sẽ vui lên nhờ rượu. Và càng nói đừng lo thì cô ấy càng thấy mình tồi tệ hơn.
Dù Holo đã sống rất lâu, đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống thế này.
Dù cô đã suy nghĩ rất nhiều cách để khiến ai đó vui lên, cô vẫn không nghĩ ra được gì, và vì bận bịu với công việc, cô bỏ lỡ cơ hội gọi Selim ra nói chuyện. Nhưng rồi, một ngày nọ, bạn đời của cô thì thầm:
“Em có thể giúp anh chuyện của Selim không?”
“Hả?”
“Em có thể kiếm lý do gì đó để dắt cô ấy lên núi không?”
Holo quay lại nhìn anh, vẻ bối rối, không hiểu anh đang muốn nói gì.
“Em cứ nói là mình đi tìm nguồn suối mới hay gì đó, rồi tiện thể đưa cô ấy sang phía bên kia dãy núi được không?”
Cuối cùng thì cô cũng hiểu ra.
“Ý anh là... đưa cô ấy về thăm gia đình à?”
“Ừ.”
Anh trai và những người thân khác của Selim đang xây một khu trọ ở đâu đó sau hai ba ngọn núi. Họ định kiếm bộn tiền bằng cách thu hút người hành hương, quảng bá nơi ấy như một địa điểm linh thiêng nơi một thánh nữ đã từng hiển linh. Nếu cậu bé ngoan ngoãn Col mà biết được chuyện này, chắc chắn cậu sẽ cau có khó chịu. Nhưng người nghĩ ra kế hoạch đó lại chính là bạn đời của Holo. Khi họ rơi vào thế bí ở Svernel, đó là kế sách duy nhất mà họ nghĩ được.
Vấn đề là, người từng đóng vai thánh nữ lại chính là Selim. Cô ấy lẽ ra phải được chôn cất sâu dưới lòng đất, nên nếu cứ xuất hiện quanh khu trọ thì sẽ rất kỳ lạ. Vì thế, Selim mới được thuê đến làm việc tại nhà tắm Sói và Gia vị, nơi đang cần người phụ giúp. Điều này đồng nghĩa với việc cô ấy bị buộc phải sống cách xa gia đình.
Dĩ nhiên, nếu ở dạng sói thì Selim có thể vượt qua quãng đường ấy trong nháy mắt, nên đây không phải là sự chia ly vĩnh viễn.
Vì vậy, Holo nghĩ rằng ý tưởng của bạn đồng hành có thể phản tác dụng.
“Chẳng phải cô gái ấy đang dần quen với bầy đàn mới sao? Gặp lại gia đình sớm thế liệu có khiến quyết tâm giữa cô ấy và người thân trở nên lỏng lẻo không?”
Selim và anh trai cô là những người cực kỳ nghiêm túc. Khi Selim mới đến nhà tắm, nét mặt cô ấy cứng rắn như thể đang chuẩn bị ra trận. Một khi đã quyết định điều gì, loài sói sẽ không bao giờ thay đổi ý định, dù có chuyện gì xảy ra.
Vì thế, Holo đã giải thích điều đó cho bạn đồng hành của mình.
“Hợp lý về mặt logic đấy chứ.”
“Anh yêu, em nói nghiêm túc đấy—”
Holo dừng lại khi thấy ánh mắt của anh.
Anh chẳng bao giờ toát lên vẻ tự tin vào chính mình và luôn có những cách nghĩ kỳ lạ, nhưng thỉnh thoảng lại kiên định đến mức ngay cả hiền giả sói cũng không thể lay chuyển nổi.
Những lúc như thế, dù lẽ ra nên toát lên vẻ mạnh mẽ, ánh mắt anh lại có gì đó u sầu.
Và mỗi lần thấy ánh mắt ấy, Holo lại dễ dàng xuôi theo ý anh.
Vô thức, tai và đuôi cô cụp xuống.
“Anh từng là một thương nhân lưu động. Anh từng chở rất nhiều người sống xa gia đình và bạn bè. Trên xe, họ toàn than thở, nào là ‘Tôi không muốn gặp họ,’ ‘Lâu thế rồi làm sao gặp mặt được,’ ‘Họ sẽ mắng tôi mất’ vân vân.”
Anh mỉm cười mệt mỏi, rồi quỳ xuống để ngang tầm mắt với cô.
Cứ như thể anh đang nói lý với một đứa trẻ vậy.
“Nhưng khi gặp lại rồi, họ luôn vui mừng. Như thế là không logic chút nào.”
Rồi anh đưa tay định chạm vào má cô.
Cô giật mình lùi lại, vì cảm giác đó như thể anh đang sắp chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim cô.
“Em biết điều đó mà.”
Anh nói đúng.
Khi cô muốn trở về quê nhưng lại quên đường và ngồi thất thần giữa cánh đồng lúa mì, cô đã lén trèo lên xe hàng của anh.
Lúc đó, cô đã không màng hậu quả. Nỗi nhớ quê nhà là quá lớn.
Và rồi, trải qua bao hiểm nguy, anh đã đưa cô về đúng nơi cần đến. Ban đầu cô nghĩ anh chỉ là một kẻ tốt bụng đến mức ngốc nghếch, nhưng sự thật không phải vậy. Anh giữ vững những niềm tin của riêng mình, thứ được hình thành từ trải nghiệm thực tế.
“Và có lẽ chính việc những người anh em của Selim ở quá gần cũng là một vấn đề.”
“…Hửm?”
“Họ cũng có thể đang nghĩ giống em đấy. Một khi đã quyết thì phải kiên định đến cùng. Nhưng vì quá gần, nên việc không gặp lại nhau lại càng trở nên khó khăn hơn. Chính vì gần, họ lại càng nghĩ rằng mình không nên gặp mặt—rằng như vậy là yếu đuối, là thiếu quyết tâm.”
“Ừm-hừm… tức là… anh định nói… tình huống này hơi khác?”
Cô nhìn lại anh, và anh mỉm cười chua chát.
“Anh biết Selim đang cố gắng hết sức để hòa nhập với nơi này. Nhưng người mới thì lúc nào cũng sẽ cảm thấy cô đơn. Mặt khác, em còn nhớ khuôn mặt của cậu anh trai lúc tiễn cô ấy không? Trông cậu ta gần như phát bệnh vì lo lắng. Nếu em đưa cô ấy đến đó, không đời nào cậu ta lại lạnh nhạt cả. Cậu ta sẽ động viên và an ủi cô ấy. Việc đó sẽ hiệu quả gấp trăm lần lời lẽ của chúng ta. Cô ấy có người thân ở gần như thế, thì tại sao không để cô ấy đến thăm họ chứ?”
Cách anh lý giải như thể đang tháo gỡ một mớ dây rối, rồi phát hiện ra thực ra chẳng có gì bị rối cả.
Khi có cả quyết tâm lẫn cơ hội, thì nên hành động.
Cô thậm chí có thể gọi đó là tư duy rất thương nhân.
Tất nhiên, điều đó cũng bao gồm cả góc nhìn sống và sự tốt bụng bẩm sinh của anh. Có rất nhiều nhà tắm coi người làm như công cụ, và trên đời này việc một ông chủ không đánh mắng người làm đã bị coi là tử tế rồi.
Nhưng bạn đời của cô thì khác. Những ai ngồi ở phía sau xe hàng của anh đều là bạn, và anh luôn cố gắng đối xử tốt với họ. Có thể nói, anh trân quý họ như chính hàng hóa của mình.
Khi bản thân cô từng là hàng hóa trên xe anh, cô đã rất lo lắng không biết anh sẽ đối xử với những thứ khác như thế nào. Nhưng giờ đây, cô đã ngồi cạnh anh trên ghế xà ích.
Và vì là người đồng hành, cô có thể tin tưởng, thậm chí tự hào, về cách anh đối xử với hàng hóa của mình.
Chính cách anh vượt qua mọi lẽ thường để quan tâm đến bạn bè là điều khiến anh trở nên quyến rũ. Đôi khi, cô gần như ghét anh vì điều đó.
“Hử? Sao vậy?”
Cuối cùng anh cũng nhận ra vẻ mặt của cô, bối rối hỏi.
Không kiềm được cảm xúc ấm áp trong lòng, Holo mỉm cười đầy tự hào rồi choàng tay ôm cổ anh.
“Anh thật là một kẻ ngốc, ngốc hết chỗ nói.”
“Hở?”
Anh có vẻ nghi hoặc, nhưng qua đôi tai và cái đuôi vẫy nhè nhẹ, anh hiểu rằng cô đang vui.
Anh cũng ôm lấy cô đáp lại, và cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại phần nào.
“Hmm… Về chuyện kế hoạch đó, em không phản đối, nhưng vào thời điểm này trong năm vẫn có người qua lại trong núi. Chúng ta có thể đợi đến tối mới đi không?”
“Ồ, tất nhiên rồi. Ban ngày cũng còn phải làm việc nữa mà.”
“Đồ ngốc. Em đâu có hỏi cái đó.”
Anh có vẻ không hiểu ý cô.
“Ý em muốn hỏi là anh không thấy cô đơn khi ngủ một mình vào ban đêm sao?”
Myuri, con gái họ cũng không còn ở nhà nữa.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh nở một nụ cười nhẹ.
“Gì cơ? Lúc em về, em sẽ thấy anh biết ơn đến mức nào mà.”
Anh đúng là biết cách chiều lòng cô.
“Heh-heh. Vậy thì tốt.”
Cuối cùng, không kiềm được, cô lại ôm anh chặt hơn nữa, và chiếc đuôi của cô vẫy tít đầy vui vẻ.
~~~
Dù đêm ấy không phải trăng tròn, ánh sáng vẫn đủ rõ ràng.
Sau bữa tối, vào khoảng thời gian mà thường ngày họ đã bắt đầu đi ngủ, thì hôm nay họ lại tụ họp sau nhà tắm.
Ở đó có một con sói thông thái, đủ lớn để nuốt chửng một con người chỉ trong một cú ngoạm và một con sói nhỏ xinh xắn mà người ta thường bắt gặp trong rừng. Cạnh đó là người bạn đời đang run rẩy vì lạnh của cô sói thông thái.
“Ước gì anh cũng có được bộ lông của em.”
Mặt trời vừa khuất, cái lạnh giữa mùa đông lập tức tràn xuống núi. Hơi thở của anh hiện rõ trong không khí thành những làn khói trắng.
“Chúng em sẽ quay về trước lúc bình minh.”
“Hãy chắc là mấy người làm than hay gì đó đừng nhìn rõ em đấy.”
“Đồ ngốc.”
Cô hích nhẹ vào anh bằng mũi, còn anh thì gãi cằm cô.
Đó là một cử chỉ tự nhiên giữa hai người, nhưng khi cô nhận ra Selim đang đứng bên cạnh dõi theo họ, cô chợt cảm thấy ngượng.
“…Khụ. Thôi thì, ta đi chứ?”
“Vâng.”
Cô sói nhỏ mảnh mai gần như phát sáng dưới ánh trăng.
Dĩ nhiên Holo không hề ganh tị, nhưng thoáng trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ rằng, nếu cô có thể nhỏ nhắn như vậy, thì dù trong hình dạng này, cô và anh vẫn có thể ở chung một phòng.
“Cả hai đi cẩn thận nhé.”
Không rõ anh có đọc được tâm tư ấy của cô hay không, nhưng anh vẫn lên tiếng.
Trên danh nghĩa, họ đang đi tìm nguồn suối mới, nhưng thực chất là vì Selim.
Họ không trả lời, chỉ quay lưng chạy đi.
Holo vẫn thường chạy quanh núi với hình dạng này để kiểm tra xem tuyết tan có gây ra sạt lở hay không, nhưng đã lâu rồi cô không làm vậy.
Cô rất thích cảm giác được tung hoành trên núi với thân thể to lớn này, và đã không thể kìm được việc tăng tốc.
Khi đến đỉnh núi sau nhà tắm, cô ngoái lại nhìn thì thấy Selim đã thở không ra hơi.
“Xin lỗi. Ta có chạy nhanh quá không?”
“Kh-không… à, um, có…”
Cô ấy có lẽ nghĩ rằng nếu không theo kịp, sẽ càng khiến Holo thêm phiền lòng.
“Ta sẽ đi chậm lại. Lâu lắm rồi ta mới được chạy, nên mới không kiềm được mà vui như sói con.”
Sự thật thì cô rất muốn được phi hết tốc lực, tru lên với ánh trăng thật lớn. Nhưng nếu làm vậy, cả làng Nyohhira sẽ rúng động trước tín hiệu rõ ràng của một con sói. Mọi nhà sẽ đốt đuốc và thức canh suốt đêm.
Tất nhiên, bạn đời của cô sẽ biết ngay ai là thủ phạm, và sẽ đứng dưới ánh đuốc với vẻ mặt cáu kỉnh.
“Nếu lạc đường, chỉ cần lần theo mùi hương là về được, đúng không?”
Miệng sói của Selim khẽ cong lên thành một nụ cười trước câu bông đùa ấy.
Sau đó, hai con sói thong thả đi dạo giữa núi non.
Dù Holo chưa từng tuyên bố đây là lãnh thổ của mình, các loài gấu và hươu vẫn ngước nhìn cô đầy cảnh giác.
Lấy cớ tìm suối, họ dần tiến về phía có mùi đặc trưng của nguồn nước tiềm năng, nhưng Holo đã từng dò khắp các chỗ đáng lưu ý khi mới mở nhà tắm rồi, nên cả hai cứ loanh quanh, với đôi chân Holo ngày càng đưa họ tiến gần đến nơi anh trai và người thân của Selim đang xây dựng khu trọ.
Nhưng Selim không phải cô gái ngây thơ hay ngốc nghếch. Khi họ vừa băng qua rặng núi thứ hai, cô ấylên tiếng, như thể đã quyết tâm xong xuôi.
“Cô Holo ơi.”
“Hửm?”
“Um… Em… xin lỗi…”
Tất nhiên, Holo giả vờ ngơ ngác.
“Sao lại xin lỗi? Em đã theo ta tới tận đây còn gì?”
Cô đáp lại với một nụ cười nhẹ, khiến Selim không nói gì thêm.
Dù đồng tình với lý lẽ của bạn đời, Holo vẫn lo rằng có thể họ đang quá xen vào chuyện người khác. Không nghi ngờ gì nữa, Selim đã quyết tâm khi đến nhà tắm. Nếu vì vài lỗi nhỏ mà họ tỏ ra quá chiều chuộng, thì chính sự quan tâm đó lại có thể khiến cô ấy tổn thương như một đứa trẻ.
Nhưng càng suy nghĩ, sự quan tâm càng dễ rối rắm như con rắn tự cắn vào đuôi. Vậy nên, ý tưởng của bạn đồng hành là cứ làm điều đầu tiên nghĩ ra, chân thành là đủ, thật mới mẻ và có lẽ cũng là đúng đắn.
Khi bản thân Holo từng bị mắc kẹt trong những ý nghĩ—như mình từng là hiền giả sói, mình bất tử, mình không phải con người—thì chính người bạn đời là người đã nắm tay cô kéo đi. Kết quả thế nào thì ai cũng rõ.
Và rồi, theo dòng chảy định mệnh, Selim gia nhập vào bầy của họ. Nếu cô ấy có thể vui vẻ ở nơi này, thì chẳng gì tốt hơn nữa.
Sau đó cả hai không nói gì thêm, thi thoảng chỉ ghé mắt qua những thung lũng hay trũng đất có vẻ có nước, và rồi vượt qua ngọn núi thứ ba. Trăng đã qua đỉnh đầu từ lâu. Giờ đây là lúc mọi cỏ cây đều yên giấc.
Khi Holo đang tự hỏi liệu bạn đời có đang co ro vì lạnh, thì một bóng dáng xuất hiện nơi rìa tầm nhìn của cô, phía sau những thân cây.
“Thật đáng khen khi cậu đích thân ra đón em gái.”
Cô mỉm cười khẽ nói, dù có lẽ họ không nghe thấy. Những cái bóng khác cũng bắt đầu xuất hiện phía sau bóng đầu tiên. Gió đang từ đỉnh núi thổi xuống giờ này, nên mùi hương của Selim hẳn đã đến được chỗ họ.
“Nhìn kìa.”
Holo khẽ đẩy Selim đang đứng chết trân bên cạnh, nhưng cô ấy vẫn không nhúc nhích. Có lẽ vì sợ bị người nhà trách móc là yếu lòng.
Nhưng Holo đã đưa cô ấy tới tận đây, nên không còn đường lui nữa, nhất là khi ở nhà, Selim trông thật rầu rĩ.
Dẫn đầu là một con sói có bộ lông giống hệt Selim, nhìn cô đầy lo lắng, như thể có thể tru lên bất cứ lúc nào.
Cô chợt nhớ đến gương mặt Col, khi cậu bé đứng lảng vảng trước cửa, lo lắng vì Myuri mãi chưa về từ trên núi.
Dù là người hay sói, thì những chàng trai hay lo lắng đều trông thật giống nhau.
“Em định để lòng tốt của tụi ta thành vô ích sao?”
Holo dùng mũi hích nhẹ vào cổ Selim, cuối cùng cô ấy mới bước lên vài bước.
Khi Selim ngoái lại nhìn Holo, cô nhe nanh ra cười.
“Ta không nhớ nổi mình đã khóc bao nhiêu lần mà ôm chặt bạn đời của ta khi rơi vào cảnh như thế này đâu.”
Selim rõ ràng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng hiểu được tấm lòng của Holo.
Đôi mắt của cô ấy đang mở to dịu lại, lấp lánh nhìn về phía Holo.
“Cảm ơn cô.”
“Câu đó phải dành cho gã ngốc kia kìa.”
Không đáp lại, cũng chẳng gật đầu, Selim vụt chạy đi như thể cuối cùng đã được giải thoát.
Anh trai của Selim cũng đứng yên một lúc, rồi lao đến bên em gái. Dù có thể cậu ấy sẽ mắng hay tỏ ra khó chịu, nhưng không thể nào cậu lại không thương đứa em gái đã cùng mình vượt qua bao gian khổ. Kế hoạch của bạn đời cô, lại chính xác đến mức bực mình.
Holo thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô lại không biết nên làm gì. Nếu cứ quanh quẩn ở đó, bạn bè của Selim sẽ nhường bước vì nể cô, điều đó thật phiền phức. Mà nếu cô cứ ở bên cạnh Selim, có thể cô ấy sẽ ngại ngùng và sớm quyết định quay về.
Cản trở người khác thì thật không thích hợp, vậy nên cuối cùng, cô quyết định tiếp tục tìm suối như mục tiêu ban đầu. Dù sao thì, từ lâu cô cũng đã muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn bất cứ khi nào mình thích.
Cô đi lang thang theo hướng chiếc mũi dẫn lối, và trên đường quay về ngọn núi thứ hai, cô tìm thấy một nơi nước tự nhiên rỉ ra từ đất. Đó là một khe núi hẻo lánh, đến mức thợ săn cũng chẳng bén mảng đến khi đuổi theo con mồi.
“Hừm. Vị trí đẹp đấy, nhưng hơi nhỏ.”
Chỗ đó cạn, đầy đá, lại bị cây đổ bao quanh, chỉ vừa đủ cho một con gấu nhúng mông xuống.
Nước đã bị đá bịt lại, đang vật lộn để chảy ra. Nếu trở lại hình người, cô có thể chen vừa vào giữa những tảng đá đó, nhưng đã đến mức ấy thì về tắm ở nhà còn hơn.
“Nếu ở đây có một suối, chắc còn cái khác quanh đây.”
Cô men theo sườn núi, nhưng mạch nước có lẽ nằm sâu bên dưới lòng đất, vì không tìm thêm được cái nào. Cô thử dùng miệng kéo cây đổ đi, dùng móng vuốt đẩy những tảng đá nhỏ, và quả nhiên, nước trào lên nhiều hơn. Nếu dọn sạch đá và cây, nơi này có thể trông giống một bồn tắm thật sự.
“Cô Holo ơi?”
Cô đang cúi mũi xuống dòng nước, cố tìm nơi nó rỉ ra, thì ai đó gọi tên cô.
“Có chuyện gì? Em xong rồi à?”
“Vâng. Và, um…”
Tai, đuôi và đầu của Selim đều cụp xuống. Phía sau cô bé là anh trai và những người thân đang đứng chờ.
Holo lại thở phào, và nghĩ rằng giờ dừng tay thì phiền phức quá, cô vừa tiếp tục tìm mạch nước, vừa hỏi:
“Đứng đó im lặng thế, các ngươi cần gì ở ta sao?”
“Xin lỗi vì em gái tôi đã làm phiền đức cô.”
Anh trai Selim, với tư cách thủ lĩnh của bầy, bước lên một bước, nói giọng cứng nhắc và trang trọng.
Đám người này vụng về đến mức, dù sở hữu sức mạnh vượt trội so với con người, họ vẫn chật vật mưu sinh với nghề lính đánh thuê. Trước đây, chính anh trai của Selim đã từng nói điều gì đó quá thẳng thắn với Holo khiến cô không vui. Dù cô biết phần lớn lỗi là ở mình, nhưng ấn tượng đầu tệ hại ấy khiến cậu ta mãi không sửa được.
“Con bé chẳng gây phiền phức gì đâu. Selim rất chăm chỉ.”
“Nhưng giờ đức cô đang chăm lo cho nó. Nếu đức cô cứ chiều chuộng nó thế thì—”
“Ý cậu là danh dự của dòng máu sói đang bị xúc phạm sao?”
Cả bầy có cả thảy sáu nếu tính cả Selim, nhưng tất cả đều nhỏ con. Dù họ có vây lấy Holo, một trận đấu cũng sẽ kết thúc rất nhanh.
Nhưng có lẽ vì thế mà họ mới coi trọng danh dự đến thế.
“…Xin thứ lỗi.”
Anh trai Selim cúi đầu lúng túng.
Holo thở dài—đúng là cậu ta đã làm nên chuyện.
“Ta đến đây là theo lời người bạn đời, để tìm nguòn suối mới. Vì đã gần quê nhà Selim, nên nhân tiện ghé qua thôi.”
“N-nhưng mà—”
“Nên thỉnh thoảng chúng ta sẽ còn đến chơi nữa. Không cần chia tay như lần cuối đâu. Lần tới đến, cứ thong thả đi.”
Vì quá thật thà, nên cậu ta không thể cãi lại lý do rõ ràng ấy.
Cậu ta nhìn xuống đất, rồi nhìn sang em gái vài lần, cuối cùng cũng chịu gật đầu quay lại đối diện Holo.
“…Tùy theo ý đức cô ạ.”
“Tốt. Giờ thì ta nghĩ nên kết thúc ở đây thôi nhỉ?”
Nói xong, Selim tiến đến bên cô không chút do dự.
Holo có thể cảm nhận rõ ràng rằng bầu không khí nặng nề quanh Selim đã tan biến.
Hai anh em họ từ trước đến nay chưa từng xa nhau, cùng sống, cùng lớn lên luôn có nhau. Có thể gia đình Selim chưa thực sự sẵn sàng để cô ấy rời xa mà sống một mình ở nhà tắm.
Cũng không hẳn là vì lý do đó, nhưng chính vì hiểu điều ấy nên Holo biết họ sẽ còn quay lại.
Khi cô và con sói trắng nhỏ đang định quay về, Holo chợt dừng bước.
“À, ta quên nói.”
Một luồng căng thẳng lan khắp đám bạn Selim.
“Các người không được tự ý đào cái suối này lên đâu. Cứ để ta tự mình xử trí.”
“…”
“Hay đây là nước các người phát hiện?”
“K-không ạ.”
“Vậy thì ta sẽ dùng nơi này một thời gian nhé.”
Lần này, cả hai đã thật sự rời đi, đi xuyên qua rừng tối với bước chân nhanh nhẹn.
Selim im lặng bước theo. Holo vẫn cảm thấy quanh cô ấy có chút căng thẳng, hay có thể là tinh thần quyết liệt, nhưng Selim đang dần quen với nhà tắm, và khi nơi ở của gia đình được xây xong, có lẽ cô ấy sẽ thoải mái hơn. Selim rất ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt vẫn tiếp tục toát lên ý chí mạnh mẽ.
Và Holo thì vô cùng háo hức với cái suối vừa tìm thấy. Khi suối hoàn thiện, cô có thể ngâm mình trong hình dạng sói giữa ban ngày, dù là mùa cao điểm cũng không phải e ngại gì.
Cô sẽ giấu chuyện này với anh chồng một thời gian.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà không hiểu sao cô đã thấy rạo rực trong lòng rồi.
“Cô Holo ơi."
Selim lại lên tiếng khi cả hai trở về nhà tắm.
“Cảm ơn cô.”
Selim nhanh chóng cất lời cảm tạ sau khi trở lại hình người. Dù mảnh mai, nhưng thân hình cô ấy vẫn khác biệt rõ so với con gái của Holo, và cô ấy nhanh chóng mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Có vẻ như Selim không hề xem sự can thiệp của Holo là phiền toái, nên Holo chỉ nhún vai đáp.
“Ta không phiền đâu, vì ta cũng tìm được một điều khiến ta mong chờ mà. Nhưng em nên đi ngủ đi, không thì mai dậy làm chẳng nổi đâu.”
Selim gật đầu rất nghiêm túc, rồi cuối cùng cũng nở nụ cười. Cả hai vào trong nhà tắm, và khi chia tay ở hành lang, cô ấy lại lễ phép cúi đầu.
Thứ nghiêm túc này khác với Col, và thành thật mà nói, Holo không quen với kiểu người như vậy. Nếu không có bạn đời ở đây, chắc cô chẳng sống cùng đàn với Selim nổi.
Dù tên bạn đời ấy chẳng làm gì nên hồn một mình, nhưng chẳng rõ từ lúc nào, anh đã có khả năng kéo mọi người lại gần nhau.
Anh không phải kiểu người đứng trước trận tuyến tỏa sáng, nhưng lại là người giỏi tụ họp bầy đàn. Tự tin với bản năng đánh giá người khác, Holo quay về phòng ngủ.
Cô cũng thoáng nghĩ, liệu anh có đang ít nhất là thức chờ mình chăng, nhưng khi vào đến phòng, anh đang say ngủ.
Cô chui vào giường và lập tức chèn tay chân lạnh toát của mình lên người anh.
Anh bật dậy vì bất ngờ, rên rỉ một lúc rồi chào cô:
“Urrghhh… Mừng em về.”
“Em về rồi đây.”
Holo ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại và lập tức chìm vào giấc ngủ.
~~~
Có lẽ do không khí vốn đã luôn vui nhộn ở làng suối nước nóng Nyohhira, mà Lễ hội Thánh Alzeuri lại là một sự kiện khá yên ả và giản dị. Họ thậm chí không dựng một bức tượng khổng lồ hay tổ chức rước kiệu long trọng. Chỉ đơn giản là họ biến nhà kho chung của làng thành một nhà nguyện tạm thời, nơi dân làng tụ họp để cầu nguyện, sau đó là một bữa tiệc nhỏ. Phần duy nhất mang hơi hướng lễ hội có lẽ là việc toàn bộ nến trong nhà kho đều được thắp sáng.
Ở lễ hội tại các thị trấn lớn, các hiệp hội sẽ cạnh tranh nhau xem ai có thể dâng nhiều nến nhất, to nhất để thể hiện sự giàu có. Nhưng ở đây, số lượng nến được thắp lên tượng trưng cho lời cầu nguyện cho nước suối được nóng hơn. Dĩ nhiên, ở đâu cũng có những kẻ phù phiếm, nhưng nếu những cây nến lớn đó giúp làm ấm các mạch suối của làng thì ai cũng hoan nghênh. Có không ít người mang tính thương nhân, sẵn sàng chấp nhận mọi điều miễn là tiền bạc của người khác mang lại lợi ích cho mình.
Holo, người từng được xưng tụng là thần, giám hộ vụ mùa lúa mì của một ngôi làng, chỉ còn biết nhún vai trước sự thật đó của thế giới loài người. Đây là lần đầu Selim tham dự lễ hội nên cô ấy theo dõi rất chăm chú, còn Holo thì không mấy bận tâm đến nghi thức, chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn ngon lành.
Lễ hội Thánh Alzeuri đánh dấu thời điểm khách mùa tiếp theo sẽ bắt đầu đến. Dù không bận rộn như mùa đông, nhưng vẫn có một lượng khách mùa hè khá đáng kể. Không khí mang theo sự háo hức xen lẫn chút ngán ngẩm khi một mùa ồn ào nữa sắp đến.
“Xin chào! Ông chủ có ở đây không?”
Một giọng nói năng động vang lên từ cổng vào ngôi nhà. Lễ hội đã trôi qua được ba ngày.
Dù người này trông không giống sứ giả, nhưng chắc hẳn là người đi trước để báo hiệu cho sự xuất hiện của một vị khách quan trọng. Có thể là gia nhân được cử đến báo trước.
“Tu viện trưởng Harivel sẽ đến vào sáng mai. Mọi việc đã sẵn sàng cả chứ?”
“Chúng tôi đã chờ ông đây. Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ.”
Nghe câu trả lời từ bạn đời của Holo, người gia nhân hài lòng, không ngần ngại tận dụng cơ hội hiếm hoi để tắm nước nóng trước khi chủ nhân mình tới nơi.
Holo đã sẵn sàng cho trận chiến sắp tới, nhưng nét mặt của người bạn đời lại có chút khác thường.
“Có chuyện gì vậy?”
Người tên Harivel này là khách quen hằng năm. Ông luôn cư xử tử tế, lại trả tiền hậu hĩnh. Mỗi năm, Myuri đều háo hức muốn xem chòm râu trắng dài của ông đã mọc thêm bao nhiêu.
Ngay cả bạn đời của cô cũng thường rất vui khi được đón ông. Nét mặt khó xử thế này quả là hiếm thấy.
“Ừm? À không, chỉ là… năm nay ông ấy đến hơi sớm.”
“Sớm à? Có lẽ vì đợi không nổi nữa rồi đó.”
Đây là một ngôi làng suối nước nóng nằm giữa thiên đường và trần thế. Những người đến đây để trốn tránh trần tục, lúc rời đi trông chẳng khác gì đang bước vào địa ngục.
“Nếu vậy thì tốt…”
Có lẽ anh đang lo lắng rằng đã đến lúc phải từ bỏ những ngày lười biếng rồi.
Nghĩ đến đó, Holo thấy tự hào vì như cô đã nghĩ, tên này chẳng thể sống tử tế nếu thiếu nàng sói thông thái này bên cạnh.
Sau khi ghé thăm anh trai và người thân, Selim tràn đầy quyết tâm sẽ không chán nản nếu lại mắc sai sót. Nhưng khi vị khách đầu tiên sắp đến, cô ấy trở nên cực kỳ căng thẳng, nên Holo đã nói vài lời động viên.
Khác với chiến tranh thật sự, sai lầm ở đây sẽ không khiến ai chết cả.
Câu nói mang chút đùa cợt ấy lại khiến Selim nhẹ nhõm rõ rệt.
Ngày hôm sau, vị linh mục già quen thuộc đã đến nhà tắm.
“Ồ, anh Lawrence. Cảm ơn vì lại tiếp đón tôi năm nay.”
Vị linh mục già, dù tuổi cao, vẫn có thân hình vạm vỡ. Dù đầu hói nhưng chòm râu trắng dày khiến ông trông càng lớn hơn. Ông ôm chặt bạn đời của Holo, rồi cũng ôm luôn Holo với nụ cười hiền hậu.
Khi bị vùi mặt trong chòm râu đó, Holo mới phần nào hiểu được tại sao người bạn đời và nhóc Col lại hay muốn vùi mặt vào chiếc đuôi của cô như vậy.
“Con gái anh đang đi săn à?”
“À thì…”
Nghe câu chuyện về Myuri và nhóc Col, mặt Harivel đỏ ửng.
“Ồ, chính là vậy! Đúng là chuyện đó rồi!”
Rồi như tự bất ngờ vì sự phấn khích của bản thân, ông đặt tay lên ngực, quay sang nhìn gia nhân và bạn đồng hành của Holo.
“Ờm… cha ơi… Mời cha vào trong đã được không ạ? Hẳn cha đã mệt sau chuyến đi rồi.”
“À đúng rồi, cảm ơn . Nhưng mà, ôi, tôi đã nghi ngờ điều đó từ khi nghe tin đồn rồi…”
Ông linh mục già râu trắng bước nhanh vào phòng ăn, ngồi xuống ghế mà vẫn không ngừng háo hức.
Dù có phần bồn chồn, nhưng khi Selim mang đồ uống tới, ông vẫn nở nụ cười. Ông là một trong những vị khách thân thiện nhất họ từng đón.
“Xem ra các anh đã tuyển người mới nhỉ. Cảm ơn nhé.”
Ông cảm ơn rồi uống vài ngụm, sau đó khẽ ngửi, rồi quay sang nhìn bạn đời của Holo.
“Vậy cậu linh mục trẻ tôi nghe được là đang gây chấn động ở Vương quốc Winfiel là cậu Col sao?”
Dù đã gửi thư kể chi tiết về chuyến đi, nhưng thật khó để biết nhóc Col đang làm gì trong lúc họ sống tách biệt nơi núi rừng. Và cậu ấy thì luôn khiêm nhường.
Holo trao đổi ánh nhìn với bạn đời. Có vẻ chuyến đi không đơn giản như trong thư mô tả.
“Cậu ấy đã dịch kinh sách sang ngôn ngữ thường dân, buộc một tổng giám mục tham lam ăn năn, thậm chí làm cho những người dân quê từng bị nghi ngờ dị giáo phải thức tỉnh với đức tin mới… Ối trời, lần đầu gặp cậu ấy, cậu ấy còn thấp như thế này cơ!”
Bàn tay to của ông đưa ra tầm cao chỉ trên đầu mình một chút.
Col lớn nhanh đến mức vượt cả Holo về chiều cao. Cô nhớ lại khi ấy mình vừa tự hào vừa hơi buồn.
“Col có gây rắc rối cho cha không?”
Bạn đời của cô nghiêm túc hỏi, như thể đang lo lắng thật sự.
Col rõ ràng tức giận với Giáo hội đã mục ruỗng, và rời núi để thay đổi điều đó. Nhưng khách đến nhà tắm này lại chính là những người cấp cao trong Giáo hội ấy.
“Ồ không, hoàn toàn không. Nếu ai cảm thấy bị phiền, thì chứng tỏ chính họ đang xấu hổ với bản thân.”
Linh mục già đáp dứt khoát. Bạn đời của Holo rõ ràng nhẹ nhõm, nhưng trong bộ râu của ông già vẫn có điều gì đó chưa thỏa mãn.
“Tuy nhiên…”
Vừa xoa chòm râu rậm, ông liếc sang gia nhân, rồi lấy ra từ rương mây một thứ kỳ lạ. Nó là một xấp giấy da dày cộp và đầy bụi.
“Có nhiều người đã nghe theo lương tâm mình và quay lại với giáo lý đích thực của Chúa. Ngay cả tôi, một kẻ vô danh, cũng nghĩ vậy, dù bản thân vẫn chưa trọn vẹn. Nhưng… điều đó không có nghĩa là không có vấn đề.”
“Ồ-ồ.”
Đống giấy da chất đầy bàn, đến mức họ không còn nhìn rõ mặt nhau.
Holo không biết vì sao ông lại đến sớm, nhưng có vẻ lý do nằm trong đống giấy đó.
“Đây là Nyohhira, làng suối nước nóng. Mọi điều nghe thấy ở đây đều tan như sương khi xuống núi. Anh cũng nghĩ thế phải không, anh Lawrence. Vậy nên, tôi muốn xin một ân huệ.”
Lời mở đầu dài dòng thực ra chỉ là một lời đề nghị giữ bí mật.
Bạn đời của cô liếc sang đống giấy bằng khóe mắt, vẻ mặt bối rối.
“…Đây là… giấy phép?”
“Phải. Bao gồm tu viện chính, tu viện nhánh, tu viện đời cháu, và cả tu viện đời chắt của chúng tôi.”
Holo từng nghe rằng việc tu viện lập thêm tu viện cũng giống như nghệ nhân bắt đồ đệ mở xưởng mới. Tất cả đều được hưởng một phần lợi nhuận.
Đống giấy da trên bàn là một kho báu thật sự trong tay ông linh mục.
“Những giấy phép này… nếu nhìn kỹ, thì đúng là hơi quá với chúng tôi. Chúa dạy chúng ta phải chia sẻ. Hành động của Col cũng khiến nhiều người bắt đầu quay lại với giáo lý đúng đắn…”
Ông ngập ngừng, nội tâm giằng co giữa lương tâm, sĩ diện và tự hào.
“Nói cách khác, cha muốn trút gánh nặng khỏi vai?”
“Đúng thế! Chính xác! Cảm ơn anh, ông chủ Lawrence!”
Người từng là thương nhân giờ đã hiểu lý do ông thay đổi cách nói không còn là vấn đề đạo đức, mà chỉ đơn giản là ông muốn dỡ bỏ một gánh nặng.
“Tuy nhiên, đây vẫn là những giấy phép được cấp dưới danh nghĩa tu viện chúng tôi để cứu rỗi linh hồn. Không thể tùy tiện cho đi được… Nhưng rồi tôi nhớ ra anh từng là thương nhân nổi tiếng, ông chủ Lawrence à…”
Holo thấy bạn đời đang dịch lại lời ông già trong đầu.
“Vậy là cha muốn con đưa chúng cho người thật sự cần?”
“Ôi lạy Chúa! Xin ban phúc cho ông chủ nhà tắm thông thái này!”
Cứ như thể vị linh mục muốn là người ra tay trước trong việc bán đi kho báu của mình, để không bị cho là tham lam, nhưng đồng thời vẫn mong đạt được mức giá cao nhất có thể. Điều đó khiến Holo hơi khó chịu, nhưng nét mặt bạn đời của cô khi bắt tay thật chặt với vị linh mục già lại cho thấy chuyện này không đến mức tệ như cô nghĩ. Hẳn là vẫn có cách để họ thu được lợi ích nào đó từ việc này. Dù sao đi nữa, nếu họ có lời từ chuyện này và bữa tối của cô có thêm món ăn ngon, thì cô cũng không có gì để phản đối.
Cô đưa tay nhặt lên một tờ giấy da, thấy trên đó là những họa tiết cầu kỳ cùng những dòng chữ hoa mỹ.
“Có giống với loại mà em từng có không?”
Cô đưa nó cho Selim đang đứng cạnh mình xem. Selim và gia đình cô ấy, đến từ vùng đất xa xôi phía nam, từng vì một loại giấy phép đặc biệt liên quan đến ngọn núi mà đến tận phương bắc này.
“Cũng giống... nhưng cái của bọn em không đẹp thế này đâu.”
Cô sói trẻ thì thầm trả lời Holo. Điều đó có nghĩa là trên tờ giấy này có lẽ chứa những điều không tưởng, và vẫn còn cả một đống giấy tờ tương tự chất đống kia.
Holo không hiểu nhiều về thế giới loài người, nhưng cô biết phần lớn người sống trong đó là những kẻ nghèo khó, ngày nào lo ngày ấy.
Dù là gì đi nữa, giữ tất cả cho riêng mình thì không bao giờ là tốt cả.
Suy nghĩ của cô đến đó thì dừng lại, rồi cô tự chỉnh lại trong lòng.
Tình yêu mà bạn đời dành cho cô thì phải được tính riêng. Còn con gái cô, Myuri, nên hài lòng với những gì con bé có thể ép được từ nhóc Col.
“Và dĩ nhiên, con sẽ xem xét nội dung những giấy phép này, coi có thể sử dụng được gì không.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Linh mục già đáp lại với giọng trang nghiêm, như thể đang cầu nguyện. Nhưng rồi đột ngột, ông tiếp tục nói:
“Vậy… tôi có thể vào nhà tắm được chưa?”
Đây là một ngôi làng nằm giữa thiên đường và thế gian.
Một nơi để gột rửa bụi trần.
Trải qua 3 mùa đông ở Đức, t confirm cái này chuẩn ko cần chỉnh Ây đừng nói là thích bị ntr, cheating nhé :vv Gạ làm đứa nữa rồi lấy cớ ốm nghén để cãi nhau với chồng đúng ko :)) Khi xưa chị cũng hỏi anh nên đặt tên sói con là gì dưới cùng 1 bối cảnh này, giờ thì :))) Ấy da, tạm bỏ qua cái theme buồn vl này đi, nhưng Holo trên giường chơi bạo thế à :vv mà đúng là ngôn ngữ tình yêu của sói cũng là mấy cú cắn yêu và tiếng gằm gè mà