Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

3 1

Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

(Đang ra)

Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

Rei Shizuku

Khi sự thật về vụ án được phơi bày, tôi sẽ cùng cậu thực hiện điều XX cuối cùng.

2 3

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

3 6

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

22 3

Volume 20: Spring Log III [Đang Tiến Hành] - Sói Và Chó Săn Áo Trắng

Hẳn là thử thách của Chúa đã bắt đầu khi các bạn đồng hành của ta trượt chân trên đường núi. May mắn là không đến mức nghiêm trọng, nhưng cơn mưa không ngừng đã gây lở đất khắp nơi, khiến chúng ta phải tạm dừng sâu trong núi.

Tay kỵ sĩ mà ta thuê từ một làng gần đó vốn hăng hái, nhưng bắt đầu có dấu hiệu kỳ lạ khi nghe tiếng sói hú về đêm. Một buổi trưa, hắn đi hái nấm để ăn và rồi không bao giờ trở về.

Chúng ta bị bỏ lại giữa rừng sâu, nơi chỉ có tiếng hú liên hồi của sói.

May thay, chúng ta không lạc khỏi lối mòn, nên cứ tiến thẳng thì chúng ta sẽ đến nơi thôi. Chúng ta tin vào sự dẫn lối của Chúa, miệng lẩm nhẩm niệm danh Ngài và tiếp tục bước đi giữa bùn đất.

Nhưng khi thức ăn bắt đầu hết, chúng ta vẫn không nhìn thấy lối ra ngoài rừng rậm. Mưa vẫn rơi, chúng ta phải dựng lều dưới gốc cây to hay chân vách đá, ngủ không yên vì từng giọt nước rơi xuống rêu.

Sau ba ngày mưa liên tiếp, chúng ta nghĩ cuối cùng sắp thoát được rồi.

Nhiều người bắt đầu ho khan, có lẽ là do thứ sinh ra từ đống nấm mọc ra bên dưới lều. Đến cả những bộ áo choàng da thuộc được bôi dầu bóng lưỡng nhất cũng đã thấm nước đến mềm nhũn và bị mốc mọt bao phủ. Chúng ta, như những chiếc áo da này, tưởng chừng cũng sẽ hóa bụi ở đây.

Tất nhiên, vì làm việc nhân danh Chúa, chúng ta không sợ chết. Chúng ta tự tin bản thân sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Và sự tồi tệ đã bớt đi khi nơi cuối cùng chúng ta cần điều tra là ngôi làng suối nước nóng trứ danh, Nyohhira.

Nơi đó chưa từng thấy chiến tranh ngay cả khi những cơn cuồng phong của chiến trận thổi qua, và luôn rộn rã để xứng danh là một nơi mà tiếng cười và đàn hát không bao giờ ngừng. Thêm cả rượu vào trong đó, và tất nhiên—kèm với hơi nóng từ các bồn tắm—người ta còn chẳng nhận ra được kẻ thù trước mặt mình nữa.

Nhưng chính vì thế, đó là nơi hoàn hảo cho những kẻ phi pháp ẩn náu.

Mỗi năm, các giáo sĩ cấp cao từ miền nam sẽ đến Nyohhira để chữa bệnh. Không loại trừ khả năng có kẻ xấu đang nhắm vào họ, âm thầm truyền đạo lạc giáo xuống dòng nước suối ấy.

Theo lệnh của Toà Thánh, lần đầu tiên sau mười năm, chúng ta đã đến Nyohhira.

Nơi đây vẫn náo nhiệt như vậy—một khu vườn của sự trụy lạc và khoái lạc.

Cảnh các tổng giám mục danh giá thưởng thức đàn ca và đuổi bắt vũ nữ, uống rượu suốt ngày và đến sáng mới chịu ngủ không phải là hiếm. Chúng ta thấy điều đó không mấy hay, nhưng nhiệm vụ là vạch trần lạc giáo, chứ không phải thanh tra đạo đức. Phải—chúng ta chính là Toà Án Dị Giáo.

Chúng ta đến vùng này vào cuối thu và ở lại qua cả mùa đông. Bạn đồng hành của ta phân tán khắp các nhà tắm trong làng, canh chừng bất kỳ lời dị giáo nào tại phòng tắm hay sảnh ăn.

Nhà tắm mà ta được phân công là nơi không hề tồn tại cách đây mười năm. 

Vùng núi cách trở nào cũng ghét sự đổi thay. Nyohhira cũng không phải ngoại lệ. Pháp luật cho rằng ai đào được suối thì được mở nhà tắm, nhưng những nguồn nước tốt đã được dùng lâu rồi. Dù ý định hay mục đích có là gì, luật này chỉ là rào chắn để giữ quyền lợi mà thôi.

Thế nên ta rất ngạc nhiên khi nghe có nhà tắm mới mọc lên ở làng. Trên hết là hình như nó lại đang rất phát đạt.

Qua điều tra sơ bộ, chúng ta nghe đồn là họ đã dùng ma thuật để đào suối và lừa dối khách trọ. Mặc dù ta không tin hoàn toàn vào mấy lời đồn liên quan đến những người mới đến đã thành công, nhưng đây dù sao vẫn là Nyohhira mà.

Và ta, một kẻ bất xứng, đã được giao nhiệm vụ ở đây. Ta sẵn sàng vạch trần sự thật nhân danh Chúa. Nhưng những gì ta thấy và nghe lại khiến tâm ta vô cùng dày vò.

Đó là vì tuy nhà tắm kể trên ban đầu trông có vẻ trang nghiêm, nhưng nếu thực sự như vậy thì việc nó làm ăn phát đạt lại trở thành một bí ẩn.

Thêm vào đó, nó lại nằm rất sâu ở trong núi, gần như ở rìa ngôi làng. Đây là nơi khách sộp thích lui tới hơn, và cùng lúc đó, là một vị trí khô cằn khó mà đào lên được nguồn nước.

Có lẽ tin đồn cho rằng họ thật sự đã dùng phép thuật cho việc đào bới không hoàn toàn là bịa đặt.

Thêm vào đó, khách hàng của họ khá kỳ lạ.

Khi ta hỏi họ nghe danh nhà tắm từ đâu, họ nhắc đến những cái tên gắn liền với quyền thế và sức mạnh. Họ bảo những người ấy là bạn của chủ nhà tắm khi hắn còn là một thương nhân lưu động.

Ta tiếp tục điều tra và đã thấy nhà tắm này có mối liên hệ sâu sắc với Công ty Debau, một tập đoàn đã nhanh chóng kiểm soát toàn vùng bắc. 

Liệu điều này là khả thi với một tay thương nhân bé mọn ư?

Hay hắn là phù thủy chuyên lừa đảo ngay giữa thanh thiên bạch nhật? Nếu không thì là gián điệp được cử đến bởi một thế lực lớn mạnh chăng? Dù là gì, nếu hắn nói xấu nhà Chúa, ta sẽ phải báo cáo ngay cho Toà Thánh.

Với những cân nhắc đó, ta theo dõi sát sao nhà tắm nhưng vẫn không thể hiểu nổi. 

Nhà tắm này có gì đặc biệt mà sao khách khứa lại đến đông như vậy?

Dù có thể dễ dàng báo cáo lên Toà Thánh rằng đây là đối tượng cần giám sát, chúng ta không thể khiến những con chiên trung thực của Chúa bị hỏa thiêu trên giá được. Nên là trên đường lặn lội trở về Tòa Thánh, ta vẫn chưa quyết được mình nên làm gì.

Dù gì ta vẫn còn dư thời gian.

Ngồi quan sát mưa rơi không ngừng nhẹ nhàng làm ướt tấm thảm rêu, ta quyết định hồi tưởng về nhà tắm ấy.

Họ gọi nó là Sói và Gia vị.

~~~

Dù đi đường bộ hay đường thủy, điều đầu tiên người ta nhận ra chính là mùi. 

Mùi lưu huỳnh nồng nặc, dường như hiện hữu trong làn khói suối.

Thế rồi, khi đã quen dần, chúng ta trông thấy khói bốc lên từ nhà tắm xuyên qua tán cây.

Đến lúc này, tùy theo hướng gió mà chúng ta có thể thoáng nghe thấy tiếng nhạc và ca múa vang lên thật sống động.

Trên đường, thứ đầu tiên chúng ta bắt gặp là chuồng cho thuê ngựa. Ở đó là những con ngựa với bốn chân khỏe và lông rậm, cứ nhìn chằm chằm vào những người đi ngang qua mà không hề thấy sợ. Còn có cả những giống ngựa quen thuộc hơn, có lẽ là đi cùng với các khách trọ.

Tiếp đến cạnh chuồng ngựa là những ngôi nhà nhìn như xưởng với mặt tiền khá rộng, nhưng thực ra đó là lối vào nhà tắm. Phần cửa được làm rộng xem ra là để khách mang nhiều hành lý vào nhà trong mùa đông. Có cả những tay nghệ sĩ và diễn viên xiếc đến Nyohhira để hoạt động cũng phục vụ ở đây; vài người đàn bà cao ráo ngồi túm tụm và đùa nghịch với tóc nhau; một người đàn ông nhỏ thó đang đứng trên đôi tay mình, cho gấu con ăn khi nó làm trò. Xin Chúa hãy dõi theo họ.

Từng dãy nhà trọ ở xa hơn đó cũng giống nhau, xen vào đó những cửa hàng bán những món đồ cần thiết cho khách du hành, và cuối cùng chúng ta cũng đến được với quảng trường làng. Nó nằm ngay cạnh bến cảng nối tới con sông chạy dọc làng và có vẻ khá nhộn nhịp.

Những người đang có mặt ở cảng dĩ nhiên không chỉ là mỗi khách thôi. Càng có nhiều người đến đây tận hưởng các bồn tắm, thì càng cần phải có nhiều hàng hóa để phục vụ cho nhiều đó người. Nơi đây sống động cứ như cảnh dàn quân trước trận chiến, với một núi hàng hóa được bày ra ở khu vực bốc dỡ.

Rồi bên cạnh đó là cái lồng sắt với lửa đang bùng cháy bên trong, cắm vào đó là nhiều những thanh dài bằng kim loại.

Khi ta đưa mắt nhìn, thắc mắc thứ ấy là gì, thì những người trông như công nhân từ trong làng lấy lại những thanh ấy khi họ hoàn tất việc kiểm kê thùng hàng và ấn nó lên hàng hóa.

Dường như họ đang đánh dấu chúng để chắc chắn rằng chúng sẽ không đi đến nhầm nơi.

Trong số những người hầu từ các nhà tắm đang đến để đem các thùng hàng về, có cả người lớn lẫn trẻ con, với đa dạng màu tóc, màu mắt và đều có những đường nét khuôn mặt khác nhau. Đây là kiểu công việc mà giữa những mùa bận bịu và nhàn hạ sẽ có sự chênh lệnh lớn, nên hẳn là nhiều người trong số họ đã di chuyển đến đây vì mục đích đó.

Có thể sẽ có ai đó nhầm lẫn tên các nhà tắm với nhau, và ta thắc mắc liệu họ có nói cùng một thứ tiếng không.

Nên đánh dấu hàng hóa như vậy theo ta thấy khá hợp lý.

Thế nhưng xem chừng đã có một cuộc cãi vã xảy ra, và người ta đang hét lớn vào mặt nhau.

Họ không mặc trang phục của lữ khách, nên chắc chắn đó là dân địa phương. Họ đang vò đầu bứt tai trước những thùng hàng được chất cao.

Ta đã không thể nghe được nội dung cuộc cãi vã, song việc ấy cũng không liên quan đến công việc, nên ta chẳng mấy là bận tâm.

Dẫu chúng ta đã rời khỏi quảng trường, phần lớn tiếng ồn ào náo nhiệt vẫn chưa hề lắng xuống. 

Khắp nơi là quán ăn và lữ quán giá rẻ, và người người ăn uống no say khi mặt trời còn chưa ngả về tây.

Nếu nơi đây là một thành trấn có tường bao, e rằng bầu không khí đã sớm hỗn loạn, nhưng ở đây lại không phải vậy. Có lẽ những kẻ ồn ào kia đều là thuộc hạ đi theo chủ nhân đến dưỡng bệnh ở suối nước nóng. Những thành phần ấy không thể lưu trú tại các nhà tắm lớn, chỉ có thể dùng những phòng tắm công cộng cho khách vãng lai, rồi túm tụm ngủ chung trong các quán trọ rẻ tiền.

Vì số lượng người quá đông, bàn ghế ở các quán ăn cũng tràn ra tận ngoài đường, và lắm kẻ vừa trần truồng tắm suối ngoài trời không mái hay tường che, vừa băng qua phố để mua rượu.

Những người đứng ngẩn ngơ bên vệ đường, hẳn là các tân linh mục lần đầu theo chân tổng giám mục hoặc viện phụ đến Nyohhira. 

Áo choàng của họ mỗi người một kiểu, nên xem ra chẳng ai quen ai. Có lẽ giữa chốn hỗn loạn, họ ngỡ đã tìm thấy kẻ hiểu mình giữa bao sự bối rối và sững sờ. Họ cứ như những con chiên non vậy.

Những vũ nữ xinh đẹp nửa kín nửa hở vẫy gọi họ ngay khi chúng ta đi ngang qua, làm đôi mắt họ tròn xoe ngơ ngác. Ta bèn âm thầm cầu nguyện để họ không sa ngã trước cám dỗ trần tục và đi tiếp.

Càng tiến sâu vào làng, dòng người thưa dần, những tòa nhà cũng lớn hơn. Cờ hiệu thêu huy chương bay phấp phới trước cửa báo hiệu có một tay quý tộc đã bao trọn cả khu.

Xa hơn nữa, khi ta bắt đầu cảm nhận độ dốc của triền núi, các nhà tắm bắt đầu ẩn mình sau màn cây lá. Âm vang nơi bến tàu lùi xa, nhường chỗ cho tiếng chim thỉnh thoảng cất lên giữa rừng.

Tục truyền rằng, càng cách xa nơi náo nhiệt, nước suối càng tinh khiết, nhà tắm cũng càng thượng hạng.

Bởi đào suối đã là chuyện nhọc nhằn, mà dựng nên một nhà tắm sau đó lại càng vất vả hơn, do đó nếu không đủ tài lực, đừng mơ mà mở cửa buôn bán.

Cho nên, nơi ẩn mình trong rừng sâu, ở tận đỉnh dốc cao kia, hẳn phải là nơi được hậu thuẫn bởi một thế lực hùng mạnh.

Toà nhà trông giản dị, nhưng bên trong nhộn nhịp thấy rõ.

Như tái hiện khung cảnh ở bến tàu, hàng hóa chất đống khắp nơi. 

Ta nhận ra ngay lúa mì, cá khô, và thịt ướp. Lạp xưởng nhồi căng tròn đến mức như sắp trào khỏi thùng. Có thêm một những chum gốm là loại phổ biến ở phương nam hẳn đựng dầu ô-liu. Hẳn đó là đơn đặt riêng của một linh mục hoặc vị quý tộc phương nam hết sức ích kỷ nào đó. Khi nghĩ đến bao công sức và chi phí để mang chúng đến tận đây, ta chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Tuy không nhìn rõ bên trong những thùng hàng khác, nhưng vỏ thùng được gia công cẩn thận, đủ cho thấy bên trong là các loại đặc sản xa xỉ.

Tất cả những thùng hàng ấy cũng đều được đóng dấu.

Thiết kế này có thể dễ dàng nhận ra từ xa, lại được treo trước hiên nhà tắm: hình ảnh một con sói đang tru lên.

Đó là biểu tượng của nhà tắm Sói và Gia vị.

"Ối trời ơi! Sao lại không khớp chứ?!"

Tiếng hét lớn vang lên từ sau đống hàng hóa khiến ta giật mình, rồi một cái đầu nhỏ nhô lên. Đó là một đứa trẻ, màu tóc là sự kết hợp lạ lùng của sắc bạc lẫn trong tro xám, .

“Này anh trai ơi! Có chuyện không ổn thật rồi đó!”

Không giống người hầu, đứa trẻ này là con chủ nhà tắm. Mái tóc dài cho thấy nó là con gái của hắn. Nó giơ cao tấm bảng viết bằng đá lên trời và gọi vọng về phía cửa nhà tắm. Ta vừa mới chau mày trước giọng điệu ầm ĩ chẳng hợp với một tiểu thư, thì thấy con bé thò tay vào túi vải gần đó, lôi thứ gì đó ra nhét vào miệng. Đúng là một con nhóc nghịch ngợm mà.

“Em đã đếm đi đếm lại rồi! Thiếu lúa mì! Với lại hình như còn có cả lúa mạch lẫn vô nữa! Em đã bảo đừng tin bọn họ mà!”

Dù nhỏ tuổi, ta phải thừa nhận khả năng phán đoán của nó thật đáng nể.

Khi đã xay thành bột, phân biệt giữa các loại ngũ cốc gần như là bất khả thi. Đã bị trộn lẫn với nhau rồi thì càng không ai biết.

Ngay cả khi nhào với nước, trừ phi là thợ làm bánh, còn lại chẳng ai nhận ra cho đến khi đã quá muộn.

Trong lúc ta còn đang nghĩ ngợi, thì một giọng nói khác vang lên.

“Cái gì mà ồn ào thế hả? Rối tai quá.”

Từ bên trong, một cô gái khác bước ra. Diện mạo chẳng khác cô bé kia là bao. 

Một tấm khăn vải buộc lỏng trên đầu cô ấy, mái tóc màu lanh nhạt xõa ra, và người này cao hơn chút đỉnh.

Ta thầm nghĩ, liệu họ có phải là chị em sinh đôi, nhưng cô gái này mang theo một khí chất khác biệt khó nói thành lời.

“Đây không phải toàn bộ số bột chúng ta cần, mà con nghĩ hình như còn bị trộn lẫn nữa. Với lại, anh con đâu rồi?”

“Nhóc Col bị mấy ông già mời đi tắm rồi. Nhưng mà bị trộn lẫn à?”

Cô bé tóc bạc vội vã tránh sang một bên, nhường đường cho cô gái tóc lanh. Cô kia liền cúi xuống, đưa mũi sát bao bột.

“Ừm. Dù sao thì chắc do cảng rối loạn quá nên thiếu sót thôi. Mùa này thì khó mà trách được.”

“Vậy để con đi kiểm tra nhé?”

Cô bé tóc bạc hỏi, nhưng liền bị người kia đập nhẹ lên đầu.

“Ngốc. Con định đi chơi à?”

“Đ-đâu có…”

“Nhà còn khối kẻ rảnh việc kìa. Bảo ai đó khiêng vào rồi tiện thể kiểm tra giùm luôn đi.”

“Awww… Thế con đi cùng được không?”

Cô bé tóc bạc lí nhí hỏi, lập tức bị cô gái tóc màu lanh lạnh lùng liếc mắt, và cô bé co người lại như con chồn bị cáo phát hiện.

“Và người kia là ai?”

Từ sau những thùng hàng chất cao, cô gái tóc màu lanh chỉ tay về phía ta.

Xem ra, cuối cùng họ cũng đã để ý đến sự hiện diện của ta.

“Ồ, ai nhỉ. Con không biết đâu.”

“Con bé ngốc này…”

Cô bé tóc bạc tỏ vẻ không hài lòng trước giọng điệu ngán ngẩm đó, nhưng khi bị lườm một cái, cô bé lập tức rụt người lại.

Thật dễ dàng để nhận ra ai là người nắm thế thượng phong trong tình huống này, nên dù hai người trông khá giống nhau, có lẽ họ là chị em có khoảng cách tuổi tác nhất định. Cô bé lớn hơn nói năng theo lối cổ xưa, khiến ta đoán rằng cô từ một vùng xa xôi đến đây làm dâu, hoặc được nuôi dạy bởi người lớn tuổi.

Đó là điều ta tưởng tượng, nhưng lại không hợp lý với giả định rằng họ là chị em. Bởi lẽ, việc một người chồng đưa cả hai chị em về sống cùng là điều không thường thấy.

Với nghề nghiệp của ta, những chuyện phi thực tế như thế này lại thường khiến ta chú ý đặc biệt.

Đang suy nghĩ, thì cô gái lớn tuổi hơn gọi ta từ phía sau đống hàng.

“Còn ông là ai? Nếu ông đến để xin bố thí thì đúng lúc lắm. Trong nhà tắm có nhiều loại đồ thừa như vậy lắm.”

Cách cô ấy nói từ “bố thí” nghe hơi ngọng, nhưng thật lại khiến ta thấy dễ chịu cách lạ lùng. Quả là một cô gái kỳ lạ.

Trước mắt, ta đứng thẳng dậy và bắt đầu giới thiệu:

“Ta là Gran Salgado. Ta đến đây theo lời giới thiệu của Tu viện trưởng Bauha, người hiện đang lưu trú tại đây. Có lẽ cô đã nghe qua rằng mùa đông năm nay ta sẽ ở lại chỗ các người?”

Dù ta tuyên bố như vậy, biểu cảm của cô gái cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Cái nhìn đầy nghi ngờ trên gương mặt cô ấy còn không thèm giấu giếm.

Chắc là do vẻ ngoài của ta. Ta mặc nhiều lớp áo choàng dài, vạt áo sờn rách; quanh cổ treo một chuỗi tỏi dùng làm thức ăn khô và để đuổi côn trùng khi ngủ ngoài trời. Cây gậy chống của ta cao bằng người, được nhặt dọc đường và dùng nó để đuổi chó hoang, đo độ lầy của bùn, thậm chí còn dùng làm giá phơi khăn. Râu ta đã lâu không cạo để có thể giữ ấm.

Toàn thân ta, từ đầu móng tay đến các nếp nhăn, đều phủ một lớp bụi bẩn như nhuộm đen.

Dĩ nhiên, trong mắt người khác, ta hẳn trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin.

Cô gái kia nhắc đến bố thí có lẽ vì thật khó sống kiểu lang bạt giữa núi rừng lạnh giá này.

“Hmm… Thôi thì, cũng có nhiều loại khách ghé đến mà.”

“Nếu các người không còn phòng thì ta cũng không ngại ngủ ở chuồng ngựa đâu.”

“Không cần đâu. Xem ra điều ta lo lại là chuyện khác cơ.”

“Chuyện khác ư?” Ta hỏi lại, và rồi chợt hiểu ra. “Xin thứ lỗi. Nếu cô lo về bọ chét hay rận, ta sẽ tự ra sông gột rửa thân thể.”

Nhà tắm này là nơi dành cho những người có điều kiện. Nó không phải là trọ ven đường giá rẻ.

“Cũng có phần là vậy, nhưng thật ra là…”

Cô ta hít nhẹ một hơi rồi mỉm cười.

“Ta thật bất ngờ khi ông có lẽ là đồ thật. Mặc dù ăn mặc như thế, nhưng ông không có mùi. Có lẽ ông là kiểu người thích ăn đậu và uống nước hơn là ăn thịt và uống rượu chăng? Nơi này đâu phải am thất giữa rừng sâu.”

“À, ra vậy.”

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, ta khẽ cười.

“Tu khổ hạnh là để rèn luyện bản thân, chứ không phải lý do để bắt người khác ăn đậu và uống nước. Và Chúa cũng cho phép người ta nghỉ ngơi đôi lúc mà.”

“Ta cũng mong là thế. Myuri.” Cô gái tóc màu lanh nói, và cô bé tóc bạc lập tức đứng nghiêm. “Đưa vị khách này vào nhà tắm, chuẩn bị dao cạo, xà phòng và các thứ khác. Để mẹ lo dọn dẹp hàng hóa cho.”

“Á à, không công bằng! Mẹ định lén ăn vặt sau lưng Cha có phải không?”

Cô bé tên Myuri gọi người kia là Mẹ.

Ta chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng khi nghe rồi, ta không còn cảm thấy họ như chị em nữa, mà đúng là mẹ con.

Điều khiến ta ngạc nhiên nhất chính là sự trẻ trung của người mẹ.

“Con ngốc. Mẹ không có làm mấy chuyện đó.”

“Mẹ kiểu gì cũng làm thôi! Có hũ đường ở kia kìa! Không công bằng! Con cũng muốn nếm thử nữa!”

Cách hai người cãi nhau vẫn khiến ta thấy họ thực sự giống chị em.

Dù sao đi nữa, cảnh tượng ấy khiến miệng ta cong thành nét cười.

Nếu một trong hai là người đại diện cho nhà tắm, thì thật là xứng đáng.

“Giờ thì ta phải làm gì đây?”

Ta cười gượng lên tiếng hỏi, và người mẹ liền vỗ đầu con gái, và cô bé phụng phịu rồi dẫn ta vào trong.

Dàn hợp xướng ngân vang, và các vũ công uyển chuyển theo nhịp điệu của ban nhạc. Có người mải mê thưởng thức màn biểu diễn, có người say sưa trò chuyện với ly rượu trong tay, và—ôi lạy Chúa, có kẻ thì tập trung tuyệt đối vào những ván bài và xúc xắc.

Có lẽ họ đến đây sau một hành trình dài, hoặc vốn đã quen với kiểu sinh hoạt này tại quê nhà khi làm việc trong các đoàn cứu tế hoặc từng đón tiếp các nhà tu hành lang thang. Nhưng không một ai bận tâm khi ta bước vào nhà tắm trong bộ dạng rách rưới của mình.

Ta cạo râu, cắt tóc, và tắm rửa bằng những vật dụng mà nhà tắm cung cấp. Viện trưởng Bauha trông thấy ta lúc ấy, rồi nhanh chóng giới thiệu ta với vài người khác và ta cũng bắt đầu làm quen.

Có vẻ viện trưởng cùng những người đi theo sẽ ở lại đây cho đến khi mặt trời lặn, nhưng ta còn một vài chuyện cần xem xét. Ta rời bồn tắm, khoác bộ quần áo nhà tắm cho mượn, rồi quay lại tòa nhà chính. Đó là một bộ đồ vải lanh thoải mái, kèm theo một chiếc áo khoác lót đầy len giữ ấm cho ta.

Áo quá ấm đến mức khiến ta hơi choáng, nên ta lang thang khắp nơi tìm lại bộ đồ quen thuộc của mình, và rồi ta bắt gặp cô gái tóc màu lanh đó… dù giờ ta cũng chẳng chắc có nên gọi cô là cô gái nữa không.

Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, và hai người ngồi cạnh nhau khá thân mật.

Ta thấy ngại khi phá vỡ bầu không khí tình cảm ấy, nên lưỡng lự không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng rồi cô ấy sớm nhận ra ta.

“Chà, trông bảnh trai hẳn ra,” cô nói đầy thích thú rồi bật cười khúc khích.

“Nhờ cô mà ta thấy sảng khoái hơn nhiều.”

Ta cảm ơn, và sau một nụ cười nhẹ, cô nháy mắt với người đàn ông bên cạnh.

“Là vị khách mới tới lúc nãy đó. Bẩn đến mức em phải bắt ông ấy đi tắm trước.”

Cô nói không chút ngại ngùng, nhưng lại rất hợp với phong thái của mình.

Người đàn ông bên cạnh mỉm cười có phần bối rối rồi nhắc khéo cô:

“Xin lỗi về vợ tôi. Tôi là chủ nhà tắm, Kraft Lawrence.”

Anh tự giới thiệu, bước đến gần và đưa tay ra bắt. Nghe anh gọi cô là vợ, thì cô bé tóc bạc kia hẳn là con gái của cô gái tóc màu lanh này.

Trong giới tu hành, đôi khi có những phụ nữ trẻ mãi không già do sống ẩn dật trong tĩnh lặng và cầu nguyện, nhưng chuyện này vượt xa cả những gì ta từng thấy.

Ta bỗng nhớ lại lời đồn về một vụ kinh doanh thành công nhờ sử dụng ma thuật.

Hình ảnh một phù thủy không bao giờ già hiện lên trong tâm trí ta.

“Ta tên là Gran Salgado. Ta đến theo lời giới thiệu của Viện trưởng Bauha. Ta từng nghe rằng mảnh đất này là nơi gần với ngai Chúa nhất trên thế gian.”

“Ngày nào tôi cũng cầu nguyện rằng Người ở gần, chứ không phải đến để quở trách chúng tôi,” Lawrence, chủ nhà tắm, nói và mỉm cười hiền hòa.

Khi đang cọ rửa bản thân lúc nãy, ta có nghe được vài đoạn trò chuyện của các vị khách trong nhà tắm, và nắm được rằng Lawrence từng là một thương nhân lưu động. Ta có cảm giác rằng ngay cả khi anh có mọc đuôi đi chăng nữa, cũng không phải hạng người dễ bị tóm gọn.

“Nhân tiện, hành lý và quần áo của ta đang ở đâu? Bộ này hơi ấm quá với ta rồi.”

“Ta đã đưa hành lý của ông vào phòng. Quần áo thì đang được giặt. Nếu để nguyên trong phòng thì chỉ tổ làm ổ cho côn trùng mà thôi.”

“Này, Holo.”

Có vẻ tên vợ anh là Holo. Một cái tên khá lạ, nhưng ta cảm thấy hình như mình từng nghe đâu đó rồi.

Khi đang cân nhắc liệu có liên quan gì đến các lễ hội dị giáo không, ta bắt gặp ánh nhìn của Lawrence và nhanh chóng quay lại hiện tại.

“Xin bỏ qua cho cô ấy. Cô ấy chỉ hơi ăn nói bỗ bã thôi.”

“Không đâu, chính ta mới xin lỗi vì đến đây trong bộ dạng như vậy. Viện trưởng Bauha cũng đã mắng ta vài lần rồi. Ta không phải ẩn sĩ, chỉ là hơi lười, điều đó thật khiến ta thấy hổ thẹn.”

Thực tế, có lúc ta còn bị nhầm là dị giáo đồ khi đang dò tìm dấu vết tà đạo.

Giáo lý dạy rằng người ta nên sống vâng phục, khiết tịnh và khó nghèo—nhưng không có đoạn nào bảo là được quyền dơ bẩn.

“Nhưng ra vậy… nếu các người đã giặt đồ cho ta thì…”

“Sao ông không về phòng nghỉ ngơi một lát? Chắc ông mệt lắm rồi sau chuyến hành trình dài.”

“Ta cảm kích lòng tốt ấy. Nhưng dù đã có tuổi, từ khi tới đây ta vẫn thấy lòng mình rạo rực. Đang mặc bộ đồ ấm như thế này, ta nghĩ có lẽ nên đi dạo quanh làng một chút. Nếu có thể, ta cũng muốn ghé qua cả bến cảng. Ta nghe nói dường như có chuyện gì đó với hàng hóa.”

Chủ nhà, Lawrence, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên rồi quay sang Holo bên cạnh.

“Myuri đang làm ầm lên vì thiếu thùng hàng và thiếu lúa mì kìa.”

“Vậy sao? Hmm… chắc là do người xay bột mới đến làng để bán… Anh nghĩ là vì giá rẻ quá… À, nhưng chúng ta không thể để khách đi làm chuyện đó được.”

“Ta vốn là kẻ không thể ngồi yên, và ta thích đi lang thang trong nơi náo nhiệt hơn là ngồi lì bên lò sưởi.”

Lawrence nhìn ta có chút ái ngại, rồi mỉm cười, như thể đã đổi ý.

“Vậy thì nếu ông làm giúp, bọn tôi thật sự biết ơn. Thực ra, chúng tôi đang bận rộn với việc cất giữ hàng hóa mới nhận. Nếu để tuyết phủ lên thì đồ ăn sẽ hỏng mất.”

“Cứ để ta lo.”

Trong nhà tắm đông đúc tiếng người, và nơi cuối hành lang, ta còn nghe tiếng trò chuyện rôm rả.

Chắc hẳn gần đó có lò sưởi và khách đang tụ tập quanh. Ở một nhà tắm mà người ta có thể lưu trú cả mùa đông, chi phí chắc chắn không hề rẻ, vậy nên phải có kha khá khách hàng giàu có mới dám ở lại.

Có thể ta sẽ hiểu được lý do vì sao nhà tắm này thịnh vượng đến thế khi hỏi han ở bến cảng về hàng hóa của họ.

Nếu họ có dùng ma thuật thật, thì hẳn cũng sẽ có tin đồn về việc đặt mua những món đồ khả nghi.

Và ta cũng rất muốn tìm hiểu về sự trẻ trung khác thường của vợ chủ nhà tắm, Holo.

“Thôi, ta xin phép lên đường,” ta nói nhân danh Chúa, và mỉm cười rạng rỡ.

~~~

Ta đã hiểu rằng cảm giác rời khỏi một nhà tắm biệt lập để bước vào trung tâm ngôi làng náo nhiệt chẳng khác nào xuống cõi trần. Giới quý tộc trả những khoản tiền khổng lồ để được trải nghiệm cảm giác ấy, được sống trong biệt lập trước khi hòa mình vào thế tục.

Vừa bước đi giữa dòng người tấp nập, vừa cảnh giác trước bất kỳ kẻ thù nào của Chúa có thể đang ẩn mình đâu đó, ta tiến về phía bến cảng, và nơi đó còn náo động hơn cả trước.

“Không đủ hàng rồi!”

“Đây đâu phải thứ bọn tôi đặt?!”

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”

“Này, có ai đó mau gửi thuyền và phái sứ giả đến Atiph đi!”

Một nhóm đàn ông ăn mặc bảnh bao đang om sòm.

Tất cả các kiện hàng chất ở đó đều đã bị mở ra, bên trong đang được kiểm tra. Từ xa nhìn lại, dường như toàn bộ là các bao bột.

“Tệ quá rồi! Hay là tụi nó chất đống lên rồi làm lộn xộn hết cả?!”

Một người đàn ông quay sang trừng mắt nhìn kẻ mặc đồ thủy thủ bên cạnh. Thủy thủ thường mê tín và táo bạo, vậy nên hiển nhiên gã kia không thể giữ bình tĩnh trước đám đông giận dữ thế này.

“V-vớ vẩn! Các người biết tôi làm nghề này bao lâu rồi chứ!”

“Ờ... Phải, đúng, đúng vậy... Xin lỗi vì đã nghi ngờ.”

Có vẻ những người đang cãi nhau ở đây đều là chủ các nhà tắm trong làng.

Ta bắt đầu hiểu được họ đang tranh cãi chuyện gì.

“Thứ lỗi.”

Ta lên tiếng, và cả bọn đều quay lại trừng mắt nhìn ta.

“Gì đấy? Chúng tôi đang bận. Nói sau đi.”

Có lẽ vì cách ăn mặc của ta khiến ta trông như một lữ khách, nên họ đuổi ta đi như đuổi một con ruồi.

Tuy nhiên, ta có lý do chính đáng để có mặt ở đây.

“Ta được ông chủ nhà tắm Sói và Gia vị, ngài Lawrence, nhờ đến. Họ nhận được ít bột hơn so với đơn đặt, nên ta đến xem có nhầm lẫn gì và liệu còn sót lại ở đây không.”

Nghe ta nói thế, mấy người kia cùng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài ngán ngẩm.

“Khỉ thật, thì ra ai cũng bị y chang!”

Xem ra tất cả nhà tắm trong làng đều đặt chung loại hàng từ cùng một lò xay, và bị một tay xay lúa khốn nạn nào đó lừa gạt.

“Aaaa, cứ thế này thì chẳng làm ăn gì được! Phải thuê ngựa đi mua bột gấp, bất chấp cả luật hội đồng thôi!”

Một người đàn ông trung niên tròn trịa tháo mũ ra vò nát trong tay, quát to.

Những người khác thì giật mình phản đối.

“Thôi đi, ông Morris, không được đâu! Là luật của làng mà.”

“Đúng vậy! Mà tôi đau đầu lắm rồi đây!”

Nyohhira là một ngôi làng nằm sâu trong núi, và mùa đông đang đến gần sẽ mang theo tuyết dày. Lúa mì của họ đều phải nhập từ bên ngoài. Nếu để một nhà tắm đi mua trước, ta có thể hình dung được mọi chuyện sẽ leo thang thành một cuộc tranh giành hỗn loạn nhanh thế nào. Đặc biệt là nếu thương nhân ngoài làng ngửi thấy mùi nội chiến, họ sẽ hét giá trên trời không chút ngại ngần.

Dường như Morris hiểu rõ điều đó. Ông ta ăn mặc sang trọng hơn hẳn, hẳn là chủ một nhà tắm hạng cao cấp ở Nyohhira.

Ta đang còn suy nghĩ thì ông ta lại gào lên tiếp:

“Không phải vì thiếu vài bao đâu! Tôi trộn nước vào rồi nhồi, và phát hiện ra cái tôi tưởng là bột mì hóa ra toàn là yến mạch! Nếu cho khách ăn thứ đó thì danh tiếng của tôi có mà tiêu tan!”

Morris vừa la vừa vung tay đang nắm cái mũ.

Bánh mì cũng có hạng bậc: bột mì nguyên chất là thượng hạng; rồi đến bột mì pha lúa mạch đen; sau đó là bột mì pha hạt dẻ hoặc đậu; theo sau là lúa mạch đen nguyên chất, đắng và đen thẫm; sau nữa là lúa mạch đen pha hạt dẻ hay đậu; cứ thế thấp dần đi. Bánh mì làm từ yến mạch là loại thấp kém nhất trong các hạng bột thấp. Thậm chí, yến mạch còn chẳng được coi là bánh mì vì nó không nở, thường chỉ được nấu thành cháo, món ăn dành cho người nghèo.

Trong một vùng đất sung túc, đó không khác nào là thức ăn cho ngựa.

“Nhưng luật là luật…”

“Không, nếu ông định cử người đi mua bột, ông Morris, thì bọn tôi cũng đi luôn!”

“Này!”

“Mùa thu hoạch năm nay đã xong từ lâu. Càng để lâu, bột tốt càng đắt đỏ. Nếu không mua ngay thì thiệt hại sẽ càng lớn đó.”

“Nhưng nếu làm thế mà không họp hội đồng thì các nhà tắm khác…”

“Vậy thì tổ chức họp đi. Đây là chuyện của cả làng mà!”

“Nhưng mà… chính chúng ta đã bị tên xay bột gian trá kia lừa… Nếu giờ phá luật, bọn họ sẽ cười vào mặt ta mà nói Tôi đã bảo rồi mà!

Người ta vẫn bảo ngôi làng suối nước nóng này là nơi gần thiên đàng nhất, vậy mà những người bảo trợ cho dòng suối thiêng ấy lại đang đau đầu với một chuyện rất trần tục.

Ta thấy vừa khá nực cười, lại vừa cảm thấy chuyện ấy thật đáng mừng.

Đang lúc ta chìm trong suy nghĩ, cái người nóng nảy tên Morris nói lớn:

“Vậy các ông định nhào tuyết thay bột rồi cho vào lò nướng à?!”

Trong Kinh Thánh có chép rằng: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh.”

Thế nhưng những vị khách quen ăn bánh mì làm từ lúa mì thì tuyệt đối không chấp nhận cháo yến mạch.

Các chủ nhà tắm nhìn nhau, rồi thở dài thườn thượt.

“Thôi thì cực chẳng đã… Chúng ta phải chịu mất mặt và mở cuộc họp khẩn thôi.”

Ai nấy đều gật đầu đầy uể oải rồi rời bến cảng.

Khi ta trở về nhà tắm và báo cáo tình hình, Lawrence trông cũng như thể đang bị nhức đầu không kém.

~~~

Ta không phải là người dân trong làng, nên không biết chi tiết chuyện gì xảy ra với gã thợ xay kia sau đó.

Nhưng ta biết rất rõ bánh mì lúa mì thơm ngon luôn hiện diện trên bàn ăn của nhà tắm Sói và Gia vị đến từ đâu.

Theo lời khách trọ, ai cũng bảo rằng nhà tắm này nhờ vào mối quan hệ với Công ty Debau, là tập đoàn đang nắm toàn bộ miền bắc. Ai nấy đều cười bảo, dù năm ấy mùa màng có thất bát đến đâu, chỉ có duy nhất nhà tắm này là vẫn ăn được bánh mì lúa mì mềm ngọt.

Ta tự hỏi liệu Lawrence có dính líu tới Công ty Debau không, nhưng nghe nói ngày xưa khi còn là một thương nhân lưu động, anh ta từng giúp họ lúc khốn khó.

Nếu đúng là vậy, thì chẳng những chuyện bánh mì đã có lời giải, mà những thắc mắc khác của ta cũng dần sáng tỏ. Nếu anh ta đang nhờ đến sự hỗ trợ của Công ty Debau, vốn nổi danh về việc kiểm soát các mỏ khai thác, thì quả thực họ có thể tìm được nguồn suối mới ở mảnh đất này, đồng thời có đủ tài lực để dựng nên nhà tắm.

Tuy nhiên, quanh nhà tắm này vẫn có nhiều điều kỳ lạ. Ta nhận ra điều đó trong thời gian ở lại, khi quan sát toàn bộ ngôi làng. Dù có nói thế nào, họ vẫn thịnh vượng một cách kỳ quặc, đến mức cũng dễ hiểu thôi khi các nhà tắm khác lại lan truyền những tin đồn xấu.

Nhà tắm Sói và Gia vị tọa lạc tại vị trí đẹp, phòng tắm rộng rãi, thậm chí còn có cả một bồn tắm trong hang động, điều mà giới quý tộc thường mơ ước. Nhưng ngoài điều ấy ra, thật sự chẳng có gì quá đặc biệt.

Có nhà tắm phục vụ món ngon hơn, có nơi kỹ tính hơn trong khoản rượu. Giường ở đây chỉ là những bó rơm cuộn lại—hoàn toàn không thể so với các nhà tắm trải đệm tơ lụa hay len lông cao cấp.

Các tiết mục giải trí trong phòng tắm cũng khá bình thường. Không có ai huấn luyện gấu làm trò, cũng chẳng có màn thổi lửa. Các vũ công cũng không bị bắt làm điều gì khó nói.

Khi ta hỏi những vị khách khác, điều duy nhất họ trả lời là "Chỉ là cảm thấy vậy thôi."

Không khí trong nhà quả thực rất dễ chịu, nhưng có gì đó vẫn không hợp lý. Càng nghĩ, ta càng thấy có thể họ đã dùng ma thuật nào đó. Không hiếm chuyện dùng bùa chú để dụ khách.

Ta đã tìm kiếm khắp nơi quanh khuôn viên nhà tắm, nhưng chẳng phát hiện được gì.

Trong khi đó, rất nhiều khách trọ nhắc đến chuyện vợ của chủ nhà tắm, Holo, và con gái họ, Myuri, đều vô cùng quyến rũ. Họ kể rằng, hai người ấy có một sức hấp dẫn đến mức ngay cả những nghệ sĩ lang thang cũng không thể bì kịp.

Quả thực, cô bé Myuri tóc bạc đầy sức sống và rất đáng yêu, còn người mẹ, dù trông chẳng lớn tuổi hơn là bao, lại toát ra khí chất trưởng thành và một nét quyến rũ kỳ lạ.

Dù vậy, chỉ chừng ấy thôi thì quá đơn giản để lý giải vì sao nơi đây thu hút nhiều khách đến vậy.

Chắc chắn phải có nguyên nhân khác. Nhưng thời gian cứ thế trôi, còn ta vẫn chưa tìm được lời giải.

Rồi vào tuần thứ hai trong thời gian ở lại nhà tắm, có một thay đổi nhỏ xảy ra.

Khi ta rời khỏi khu bồn tắm náo nhiệt và dạo bước trên con đường vắng chạy xuyên qua trung tâm làng, ta để ý thấy có ai đó đang cúi đầu đi bộ.

Dù không thể nói thay người khác, nhưng một người lầm lũi đi một mình giữa làng này lại trở nên cực kỳ nổi bật trong mắt ta.

Ta nhìn kỹ lại, nghĩ rằng liệu có phải là kẻ tình nghi nào không, thì hóa ra đó là chủ nhà tắm, Lawrence.

“Có chuyện gì sao?”

Ta lên tiếng với tư cách một người của đức tin. Dĩ nhiên, điều đó cũng là một phần trong nhiệm vụ điều tra dị giáo của ta.

“Hửm? À không… chỉ là, ừm, gương mặt tôi vốn vậy mà.”

Lawrence ngẩng lên, có vẻ chưa thấy ta đang đứng bên đường dốc phía trên. Anh xoa má và gượng cười, trông khá mệt mỏi.

“Nếu anh không phiền, ta xin hỏi. Ta có thể khẳng định với anh là ta không định giết thời gian đâu.”

Ta nói đùa, Lawrence cười khẽ rồi thở dài.

“Ngài đang định vào làng đấy à, ngài Salgado?”

“Không, ta chỉ đang đi dạo thôi. Ta cảm thấy càng để cơ thể thấm lạnh, nhảy phốc vào bồn nước nóng sẽ càng thích hơn."

“Thật là một bí quyết tận hưởng cuộc sống. Vậy thì, xin ngài hãy nghe nỗi niềm nhỏ nhặt của gã chủ nhà tắm này khi quay về vậy.”

Theo lời các vị khách, dù lúc đầu Lawrence trông có vẻ không đáng tin, nhưng anh lại có tài giao thương hiếm có và mối liên hệ với nhiều người có thế lực.

Chuyện gì khiến anh lo lắng vậy?

Nếu có ai đến hỏi cưới con gái cưng Myuri của anh thì ta cũng có thể hiểu được phần nào nỗi phiền muộn.

“Nói thật là… vụ bột mì hôm trước vẫn còn đang ảnh hưởng đến chúng tôi.”

“Vụ bột mì? À, ý anh là gã thợ xay thiếu trung tín kia?”

“Chúng tôi mua hàng rẻ nên cũng đành chấp nhận mất mát thôi.”

“Nhưng ta thấy bàn ăn ở nhà tắm lúc nào cũng đầy bánh mì lúa mì thơm ngon cơ mà. Vẫn còn chuyện gì khác à?”

Lawrence thở dài, gãi đầu.

“Nhiều người trong làng phản đối việc đặt hàng từ gã thợ xay ấy. Sau đó, một nhóm các chủ nhà tắm tham lam—trong đó có tôi—vẫn bàn bạc với nhau rồi rốt cuộc đã xuống tiền mua”

Anh nhún vai, thở dài lần nữa.

“Giờ thì ai cũng tìm người để đổ lỗi. Mà, chắc đó cũng là nghi thức chào đón cho người mới tới thôi…”

“Vậy là họ đổ hết trách nhiệm cho anh?”

“Một số nhà tắm chẳng ưa gì chúng tôi. Nhưng, có lẽ ta không nên nói về việc này nhiều thì hơn,” anh nói với nụ cười gượng. “Ít nhất là khi đầu tôi đang đau như búa bổ.”

“Ta không rõ chi tiết, nhưng khi đi đây đó, ta nghe nhiều chuyện tương tự. Hãy ngẩng cao đầu. Chúa sẽ luôn đứng về phía kẻ chính trực.”

“Cảm ơn ngài.”

Lawrence trông có chút được an ủi, nhưng vẫn chưa thật sự nhẹ nhõm.

“Nếu anh đang bị yêu cầu điều gì vô lý, ta có thể làm trung gian được chứ? Ít nhất, ta có thể giúp đến vậy với tư cách người hầu của Chúa.”

“Ồ không, không đến mức đó đâu. Và, thực ra, tôi đoán là cũng có cách giải quyết rồi.”

Lời nói của anh như một câu đố. Ta chăm chú quan sát, thấy vị chủ nhà tắm trẻ trung ấy nở nụ cười mỏi mệt rồi nói tiếp:

“Họ đẩy hết đống bột yến mạch không ai muốn ăn sang cho tôi. Tôi không nỡ vứt thức ăn đi, mà số lượng thì quá nhiều, mua về cũng tốn kém. Tôi muốn tìm cách tận dụng nhưng…”

Không khó để đoán phần còn lại. Những vị khách sành ăn kia chắc chắn sẽ chẳng thèm nhìn đến bánh làm từ bột yến mạch. Vậy là Lawrence và nhân viên trong nhà tắm đành phải ăn thay, mà số lượng lại lớn nên sẽ mất nhiều thời gian.

May mắn là đang vào mùa tuyết, nên chưa phải lo về côn trùng. Nhưng ăn bánh yến mạch mỗi ngày thì không ai thấy vui vẻ nổi.

“Ta sẽ giúp. Ta không ghét loại bánh không men ấy đâu.”

Lawrence định lắc đầu, nhưng rồi như đổi ý, anh cười gượng:

“Tôi muốn nói là không thể để khách trọ ăn thứ đó, nhưng… tôi cũng không nhờ đến ngài đâu. Tệ nhất thì có lẽ chỉ còn tôi và Col ăn thôi.”

Col là một chàng trai trẻ làm việc ở nhà tắm. Là người có mong muốn bước theo con đường tu trì, kiến thức, đức tin và nhân cách cậu đã tạo nên một con người tuyệt vời.

Và sau hai tuần ở nhà tắm, ta đã phần nào hiểu được các mối quan hệ của họ.

Nghiên cứu quan hệ giữa ông chủ Lawrence và người vợ Holo, cũng như giữa cô con gái Myuri và cậu Col, ta có thể thấy rõ, hai người đàn ông tốt bụng ấy chắc chắn sẽ là người ăn hết đống bánh đó thay cho hai mẹ con nhà kia.

Holo và Myuri, quả đúng là mẹ nào con nấy, đều rất sành ăn món ngon.

Nghe đâu hai người còn cùng nhau chọc tay vào ăn vụng hũ đường, khiến cho Myuri cứ cằn nhằn hoài. Rồi đến khi họ nhận ra thì cả hũ đã cạn sạch, và đó chính là lúc ta thấy Lawrence ôm đầu khổ sở. Có vẻ như việc Holo và Myuri bắt nạt Lawrence cùng Col chính là đặc sản của nhà tắm này.

Khi nghĩ đến đó, Lawrence bỗng hiện rõ dáng vẻ của một thương nhân.

“Tôi có thể hỏi ngài điều này được không?”

“Là gì thế?”

Lawrence quay mặt đi, đưa tay lên miệng như đang suy nghĩ:

“Nếu trộn bột yến mạch vào bột mì, thì trộn bao nhiêu là được Chúa tha thứ?”

Là một cựu thương nhân lọc lõi, anh hoàn toàn có thể giấu nhẹm chuyện ấy đi, nhưng tính cách anh lại không cho phép. Ta không nhịn được cười rồi đáp.

“Trong Kinh Thánh có chép, phải trở nên muối men cho đời. Thỉnh thoảng ăn bánh cứng một chút thay vì toàn bánh mềm mới là tốt nhất cho sức khỏe.” Ta trả lời, tin rằng anh sẽ không làm điều gì quá tham lam.

“Ừm… tôi cũng chưa hẳn là chắc mình sẽ làm thế thật đâu.”

“Phải, dĩ nhiên rồi. Chỉ có Chúa và ta mới biết tội lỗi mà anh vừa xưng.”

Lawrence mỉm cười nhẹ nhõm và cúi đầu.

~~~

Sau đó, ta không rõ họ đã trộn bao nhiêu bột yến mạch vào bánh được dọn lên bàn ăn, nhưng có vẻ như ta đã không nhầm khi đánh giá Lawrence là một người trung thực. Nhiều lần sau đó, ta bắt gặp anh đứng trước những bao yến mạch chất đầy ngoài kho, ôm đầu đầy khổ sở.

Bánh làm từ yến mạch chẳng phải thứ có thể ăn hằng ngày: không nở khi nướng, vừa cứng như đá vừa có thói quen khó chịu là dính vào răng. Hơn nữa, vì đã bị xay thành bột, chắc là do tên thợ xay muốn lừa khách, nên không thể nấu cháo được nữa.

Nếu chỉ trộn một ít với bột mì thì cũng chẳng tốn kém là bao.

Khi ta thấy anh bối rối không biết xử lý đống nguyên liệu bị ép mua ấy ra sao, ta nghĩ rằng có khi đằng sau vẻ nhộn nhịp của nhà tắm ấy, mọi thứ thật ra chỉ vừa đủ để chống chọi qua ngày.

Rốt cuộc, ta cũng không tìm được điều gì thật sự đáng ngờ trong cuộc điều tra của mình.

Ngay cả sau khi họp lại với các đồng sự đang thâm nhập các nhà tắm khác, có vẻ như tình hình cũng giống nhau. Hình như những lời đồn về dị giáo phần lớn chỉ là chuyện gièm pha, bắt nguồn từ những hiềm khích thường thấy trong một ngôi làng nhỏ.

Chúng ta đi đến kết luận rằng, ở lại thêm cũng không mang lại kết quả gì đáng kể, sau khi đã lưu lại nhà tắm Sói và Gia vị suốt hai tháng.

“Ồ, ngài rời đi ạ?”

Lawrence ngạc nhiên khi ta thông báo. Trời lúc đó vẫn đang giữa mùa đông, tuyết phủ dày khắp vùng. Có vẻ khách rời đi vào thời điểm ấy là chuyện hiếm. Dĩ nhiên, ta đã chuẩn bị sẵn một cái cớ.

“Lễ hội mùa xuân ở phương nam bắt đầu sớm. Ta phải quay về thôi.”

Lawrence thoáng thất vọng, vì biết mình không thể giữ ta lại lâu hơn, nên chỉ nắm tay ta bằng cả hai tay và nói: “Mong ngài sẽ quay lại.”

Ta đến nhà tắm Sói và Gia vị theo lệnh từ Giáo triều, nhưng nếu có thể, ta mong sẽ được quay lại bằng ý muốn của chính mình.

Rồi, sau một cái cúi chào ngắn, ta hỏi:

“Anh có thể nướng cho ta ít bánh yến mạch mang theo không? Thứ đó giữ được lâu vì rất cứng.”

“Cảm ơn ngài đã nghĩ cho bọn tôi. Tôi thề là, hai cô nàng kia thì cứ trộm đường trắng mà chẳng thèm ngó tới yến mạch thôi.”

Nếu nhà tắm này có sụp đổ, thì chắc là do bị dạ dày của hai mẹ con ấy ăn rỗng đến tận khung xương mất.

Vài ngày sau, họ nướng cho ta ít bánh yến mạch cứng. Ta ấn tượng khi thấy Holo và Myuri chịu vào lò bánh làm việc một cách đầy hiếm hoi, có lẽ là để chuộc lỗi vì đã vét sạch hũ đường. Lawrence thì cười bất lực, bảo rằng đó đúng là điểm khiến họ xảo quyệt.

Ta đặt những chiếc bánh đó xuống đáy túi hành trang. Chỉ cần giữ khô, có lẽ sang năm ăn ta vẫn được.

Sau khi chuẩn bị xong, ta rời khỏi nhà tắm.

Dù không tìm được bí mật nào đằng sau sự thành công khiến người ta đồn đoán là có phép thuật kia, ta cũng chẳng phát hiện bằng chứng nào cho thấy họ có liên quan đến điều phi tự nhiên.

Tất nhiên, ta có thể dễ dàng ghi rằng nơi này đáng ngờ, nhưng ngược lại, bản báo cáo ấy cũng chỉ sẽ bị xếp vào một góc thư viện của Giáo triều mà thôi.

Dù ta không rõ phong trào bài trừ dị giáo xưa kia cấp bách đến mức nào, thì ở thời nay, việc ta nên làm vẫn là tự hỏi mình có hài lòng với kết quả công việc hay không.

Hơn nữa, ta thấy rằng việc nghi ngờ nhà tắm ấy dùng phép thuật thật ra mới là điều đáng thương. Dù không có điểm gì quá nổi bật, có lẽ nơi đó đơn giản là một mô hình kinh doanh thành công.

Sự chân thành của họ cũng hiện rõ qua chuyện bánh yến mạch, và cả việc Holo cùng Myuri, hai mẹ con xinh đẹp ấy, chính là hiện thân của sự ngây thơ.

Dù không thể khẳng định họ hoàn toàn trong sạch, ta vẫn cho rằng không có gì đáng lo ngại.

Đó là điều ta quyết định sẽ viết trong báo cáo.

Rồi, bên ngọn lửa nhỏ cháy dưới chiếc lều ẩm mốc, ta giơ lên chiếc bánh yến mạch Lawrence đã đưa. 

Các đồng hữu của ta, những người mà lương thực đã hỏng từ lâu, lần đầu tiên sau nhiều ngày mới lại ánh lên sức sống khi trông thấy nó.

Bánh mì từ bột mì không thể giữ được lâu như thế này.

Khi bánh yến mạch được nướng, một mùi thơm dễ chịu lan tỏa, hấp dẫn đến mức khiến những kẻ từng chê nó nay cũng phải động lòng. Ngay cả các đồng hữu của ta, vốn ca ngợi đức khổ hạnh và sống quen với đậu cùng nước lã, bụng cũng réo lên từng hồi.

“Người ta thường nói: bụng đói là thứ gia vị tuyệt vời nhất.” có ai đó lên tiếng.

Thế là cả nhóm cười rộ lên, nhưng nụ cười của người ấy dần trở thành một biểu cảm kỳ lạ.

“Nhưng mà mùi thơm quá rồi.”

Dù có vẻ hài lòng, ông ta vẫn không giấu được vẻ nghi ngại.

“Hừm. Bánh yến mạch xưa nay có ngon như thế này sao…?”

Mùi hương bay khắp lều, thơm đến khiến đầu ta choáng váng.

“Có khi là vì hai mẹ con xinh đẹp ấy đã ăn năn hối lỗi, nên vừa xay bột vừa nướng bánh với tất cả lòng thành chăng?”

Ta nói đùa thế, nhưng vừa dứt lời, mùi thơm nồng nàn kia khiến ta chỉ còn nghĩ đến một khả năng đó.

“Không thể nào, là phép lạ từ Chúa ư?”

“Ý ngài là bánh thánh sao?”

Sự phấn khích lan khắp trong lều.

Khi ta còn đang nghĩ, Không, không thể nào như thế được, tay ta cầm bánh vẫn run lên vì mùi hương ngon đến mê người. Nếu gặp được phép lạ của Chúa nơi hoang dã thế này, thì thật là đại phúc!

“Phải báo với Đức Hồng y ngay và điều tra lại từ đầu! Ngài Salgado, tên nhà trọ ngài ở là gì?”

Ta chợt nhận ra có gì đó đang hiện ra ở mặt bên kia chiếc bánh ta đang nướng trước đám đông náo nhiệt.

“Y-yên lặng nào. Trên chiếc bánh thánh này đang hiện lên dấu thánh kìa!”

Không khí trở nên náo loạn, có người nắm chặt biểu tượng của Giáo hội, người thì lôi sách kinh từ túi, kẻ thì chắp tay cầu nguyện, tất cả đều chăm chú nhìn vào ổ bánh.

Trong khi tay ta run run, tưởng chừng bánh sẽ rơi khỏi tay, ta từ từ lật mặt kia lên.

Đó là loại bánh không men, dẹt và chẳng thể nở ra.

Ngay khi mặt còn lại hiện ra, ai nấy đều nín thở.

“…C-cái này là…”

Nó đã xuất hiện trên một mặt chiếc bánh tròn to bằng cái đĩa.

Chúng ta không thể nhầm lẫn được.

Hình một con sói đang hú cùng một dòng chữ nhỏ.

“…Mời quý khách… quay lại… nhà tắm Sói và Gia vị?”

“Ồ! Ta nhớ ra mùi này rồi!”

Một người hét lên, giật bánh từ tay ta, bẻ lấy phần có hình mà đã hiện ra nhờ được nướng, bỏ vào miệng nếm.

“Ngọt quá! Phải rồi, mùi của đường cháy!”

Mọi người đồng loạt nhìn ông ta, rồi ai nấy thi nhau xin một miếng.

Ta cũng cắn một miếng, và đúng là có vị ngọt. Vì đã lâu không ăn gì ra hồn, vị ngọt ấy làm nhói lên dưới thái dương ta sự nhẹ nhõm.

“Thật tình, làm chúng ta sợ hết hồn! Có lẽ là có một lớp đường cháy bên trên thôi.”

Ai đó nói, rồi cả lều bật cười.

“Các miếng bánh khác cũng có kiểu này nữa không?”

Nghe thế, ta lập tức nướng thử các miếng bánh khác. Đúng như dự đoán, có đủ loại dòng chữ: “Nhà Tắm Tuyệt Nhất Ở Nyohhira”, rồi cả “Anh Trai Cáu Kỉnh” dưới hình vẽ chân dung cậu nhóc Col. Ta vừa nhìn là biết do Myuri vẽ.

“Không có vẻ là trộn đường vào bột, nhưng khi nướng lên mà mùi thơm như vậy thì ăn ngon hơn thật.”

“Chỉ khi tình cảnh tồi tệ lắm người ta mới mò lấy bánh yến mạch trong túi ra ăn mà.”

“Thật là một cách truyền thông khéo léo của nhà tắm.”

Trong khi chúng ta trò chuyện, những người bệnh nằm liệt giường bấy lâu nay cũng đã lồm cồm dậy nhai bánh.

Ta cầm một miếng bánh trong tay và cuối cùng cũng hiểu ra.

Trên bánh của ta là hình vẽ nguệch ngoạc của hai nam, ba nữ. Dưới là dòng chữ “Nhà tắm Sói và Gia vị.” Đó là Lawrence, Col, Holo, Myuri, và một phụ nữ nữa, hẳn là người phụ trách bếp.

Không ngạc nhiên gì khi nhà tắm ấy phát đạt đến vậy.

Bất kỳ ai rút bánh ra ăn trên đường rời Nyohhira, vì bất cứ lý do gì, cũng sẽ nghĩ như thế.

“Hy vọng lần sau có cơ hội, ta sẽ lại được điều tra nhà tắm Sói và Gia vị.”

“Ta cũng hy vọng vậy.”

“Cả ta nữa!”

Bầu không khí trong lều trở nên náo nhiệt.

Chẳng còn ai để ý đến cơn mưa phiền toái vẫn rơi đều bên ngoài.

Giữa khung cảnh ồn ã ấy, ta nhẹ nhàng đặt lại một miếng bánh vào túi, rồi nói:

“Chẳng phải ta là người thích hợp nhất cho một cuộc điều tra nữa, vì ta đã từng làm rồi sao?”

Sự việc trở nên rắc rối hơn khi ai nấy thi nhau nêu lý do của mình.

Chúng ta tiếp tục tranh cãi trong lúc xếp lều và thu dọn hành trang.

Mọi người đã lấy lại tinh thần, và bụng thì đã no.

“Có khi thật sự là phép lạ đấy,” một người nói.

Sói và Gia vị

Ta quyết định sẽ viết về nơi đó trong bản báo cáo của mình sao cho không gây chú ý.

Bởi vì nếu đám đông đổ về, thì ta sẽ chẳng còn chỗ mà quay lại nữa.

Thật sự thì nghe giọng Holo trên anime phê thật, nhất là bản VR và anime remake đã có tông giọng hợp với art vốn bám sát LN hơn anime cũ Vậy là có đi qua hay nghe về làng Pasloe rồi à Thời trung cổ là thế chứ hiện nay lại dc xem là superfood, mang lại nhiều lợi ích và được săn đón hơn cả Ngta đến ăn cơm sói hảo hạng đó, mấy nhà tắm khác sao mà có :)) Ông vừa đối mặt với 2 sinh vật dị giáo nhất vùng này đấy, thiếu cô phụ bếp Hanna nữa là đủ 3 :)))