Tuyết đã tan khỏi những ngọn núi, cây cối đâm chồi, và thế gian bừng nở sắc màu.
Cơn gió mùa đông lạnh lẽo đá tảng giờ đã phảng phất hương đất ấm.
Sự chuyển giao từ đông sang xuân, rồi đến đầu hạ năm nào cũng xảy ra, nhưng niềm vui mà nó mang lại thì chẳng bao giờ cũ.
Dù vậy, khi thế giới trở nên sôi động hơn, công việc cũng lại chất chồng, có việc thú vị, cũng có việc chẳng ai muốn đụng vào.
Mà trong số đó, điều khủng khiếp nhất đã tìm đến Lawrence trong năm nay.
“Ngh... ừm... Hắt xì!”
Có gì đó đã chui vào mũi người chủ nhà trọ Sói và Gia vị, khiến anh bật dậy với một cái hắt hơi. Ban đầu anh tưởng mình bị nhện giăng tơ lên mặt lúc đang ngủ, nhưng có vẻ không phải.
Bối rối một lúc, anh dụi mặt rồi nhanh chóng hiểu ra.
Anh lật chăn ra, và trước mắt là một cảnh tượng kinh hoàng.
“Này, dậy đi.”
Dưới tấm chăn ấy là một cô gái có thể dễ dàng bị nhầm là một đứa trẻ, vẫn đang say ngủ. Cô có mái tóc màu lanh óng ả, thoáng nhìn cứ ngỡ là con gái quý tộc, nhưng thân hình mảnh khảnh lại gợi lên hình ảnh của một nữ tu.
Tất nhiên, Lawrence không phải loại người vụng trộm sau lưng Chúa—cô gái đó là vợ anh, Holo.
Nói đơn giản, chuyện này không hẳn là điều gì đáng xấu hổ, mà chỉ là chuyện Holo không muốn ai khác biết đến. Không phải vì cô ngủ chẳng biết trời trăng gì, co quắp mà không cả đắp chăn.
Mà là vì trên đầu cô có đôi tai sói dựng đứng, và từ sau lưng mọc ra một chiếc đuôi to dày. Cô chính là hóa thân của loài sói, từng tự xưng là thần và được người đời thờ phụng.
“Vậy là lại đến mùa này rồi à...”
Anh nhìn Holo đang ngủ say với gương mặt ngốc nghếch hiện rõ nét cười từ một giấc mơ nào đó, chiếc đuôi to của nàng sói thông thái tự xưng khẽ đung đưa. Rồi ngay lập tức, anh lại hắt hơi lần nữa.
Dưới tấm chăn dính đầy những sợi lông màu nâu. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là màu lông từ chiếc đuôi của Holo.
Mùa rụng lông năm nay lại đến rồi.
~~~
Nyohhira, ngôi làng suối nước nóng nổi tiếng, không chỉ đông khách vào mùa đông mà cả mùa hè cũng nhộn nhịp không kém. Hôm nay cũng vậy, hành lý chất đầy bên cảng nhỏ bên con sông chảy xuyên qua làng.
Tại quán rượu gần đó, Lawrence lấy ra vài đồng bạc từ túi tiền và xếp ngay ngắn trên bàn.
“Đây.”
“Ừm. Đồng bạc debau... những bảy đồng. Trọng lượng tốt đấy. Lâu lắm rồi tôi mới thấy một đồng bạc còn nguyên vẹn, chưa bị cạo mòn mép.”
Người đang đếm tiền là một gã có mũi khá to. Có lẽ trông mũi to thế là vì đỏ gay do rượu.
Gã ăn mặc kiểu tiều phu giả làm thương nhân—đúng với nghề thật của ông. Một thợ thủ công rong ruổi.
“Năm nào vợ chồng anh cũng ủng hộ, tôi cảm ơn lắm. Nhưng xem ra vợ anh tóc dài thật đấy.”
Trên bàn, cùng với bia và xúc xích, là gần ba mươi chiếc lược được xếp ngay ngắn. Người thợ này chuyên sản xuất các loại lược và phụ kiện gắn lên tóc dùng cho các vũ nữ ghé làng, nhưng Lawrence biết rõ, chính anh là người đặt hàng nhiều lược nhất.
“Cô ấy cứ rảnh là lại chải tóc thôi. Tốn bạc kinh khủng ấy.”
Đồng bạc debau, khắc hình mặt trời, là đồng tiền cao cấp bậc nhất trong các loại đồng bạc.
Lawrence đã đưa hẳn bảy đồng.
Một người thợ thủ công giỏi giang, sống lương thiện nuôi gia đình, mỗi ngày giỏi lắm chỉ kiếm được một đồng rưỡi đến hai đồng bạc, vậy nên anh biết chuyện này quả là hoang phí.
“Tôi biết anh hay đặt hàng, nhưng sao không dùng loại kim loại? Một cái lược mạ vàng tốt thì không bao giờ gỉ, lại dịu với tóc. Dùng lâu dài được đấy.”
Gã thợ nói lời lẽ chẳng có lợi cho mình. Có lẽ gã đã chán cảnh làm cả đống lược giống nhau. Gã là kiểu lang thang, chẳng có gắn bó gì với các hiệp hội thị trấn nào bất chấp tài năng của mình, có lẽ là vì không ưa gì mấy công việc lặp đi lặp lại.
“Cô ấy bảo không thích dùng lược kim loại.”
“Ha-ha. Nhiều cô gái nói thế lắm, bảo rằng dùng sẽ hư tóc. Nhưng mà, vẫn tốt hơn mấy cô chỉ đòi lược kim loại.” Gã cười rồi nốc một ngụm bia, sau đó thở dài đánh sượt. “Tôi vẫn nhận đơn của anh trong vài năm tới được, nhưng sau đó thì sao đây?” ông lật qua lật lại mấy đồng bạc mới rồi bỏ vào ví. “Mắt tôi giờ bắt đầu kém rồi. Xếp từng sợi lông vào cho đều cũng mệt phết.”
“Vậy à... Tôi vẫn mong anh tiếp tục làm lược cho chúng tôi.”
“Chà, thế thì tôi sẽ giới thiệu một đồng nghiệp khác cho anh nhé. Cứ đến xưởng trong thị trấn thì anh muốn làm bao nhiêu cái cũng được.”
Nhưng đặt hàng ở đó thì phải chịu thêm phí hội thợ thủ công và phí vận chuyển, mà chất lượng lại không đảm bảo kể cả khi đã chi ra cùng một số tiền.
Đang khi Lawrence nghĩ chắc phải thuyết phục Holo sớm thôi, thì gã thợ uống cạn bia, nhét nốt miếng xúc xích cuối cùng vào miệng rồi đứng dậy.
“Giờ tôi có việc ở nhà tắm kế bên rồi.”
“À, xin thứ lỗi. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Người thợ thủ công vốn vội vã, đã đi khuất, chỉ vẫy tay thay lời chào.
Lawrence thở dài, uống nốt bia, xách túi lược về lại nhà trọ.
~~~
Hiện đã có khách ở nhà trọ, nên vào mùa rụng lông, Holo thường ở trong phòng. Vì lông cô dính khắp nơi, việc dọn dẹp rất cực. Hơn nữa, nếu khách thấy lông sói đặc trưng ở đâu đó, họ sẽ sợ rằng có sói vào làng ban đêm.
“Đây, lược mới nhé.”
Anh trải lược lên bàn viết, rồi lấy một cái ném sang cho Holo. Bình thường cô sẽ ngồi trên giường để chải lông, nhưng nay cô chọn ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Trông cô khá sang chảnh, với ly rượu hay gì đó tương tự đặt trên bậu cửa sổ.
“Hừm. Như mọi khi, lược này có mùi gỗ tốt.”
Cô cúi xuống ngửi thử chiếc lược mới.
Lawrence cũng đưa mũi ngửi, quả thật là mùi gỗ tươi mới.
“Mùi rừng hợp với đuôi em nhất đó.”
Holo nói với vẻ hài lòng, nhưng có lẽ cô đang ngại ngùng. Hẳn là vì cô thấy mình làm hao tiền, nhưng lại không thể chuyển sang dùng lược kim loại.
“Anh không bận tâm đâu nhưng đừng để lông bay tứ tung đấy.”
“Đồ ngốc,” cô đáp, dù đúng là mùa này, căn phòng lúc nào cũng phải được quét dọn. Gần như theo bản năng, Lawrence với lấy chổi dựng sát tường rồi bắt đầu quét sàn.
Holo ngồi trên ghế liếc sang, tỏ vẻ không vui.
“Anh càng lúc càng khó ưa.”
“Ừ, chắc do anh ngày càng lịch sự chăng?” Lawrence nói rồi duỗi người, vuốt râu cười. “Mà năm nay anh nhàn hơn nhiều rồi vì đã đỡ đi được một cái đuôi.”
Trong nhà trọ có thêm một người nữa có tai và đuôi sói. Chúng thuộc về con gái họ, Myuri. Nhưng cô bé hiện đang theo Col, cậu thanh niên từng làm việc ở đây, đi chu du ở phương xa. Lawrence giờ vẫn còn thấy buồn vì chuyện đó, nhưng không hẳn là tệ. So với Holo, Myuri chẳng mấy quan tâm chuyện chăm sóc đuôi, và vì cô bé cứ để rụng tự nhiên, nên chuyện trở nên rắc rối quá mức cần thiết.
Thế nhưng, khi Lawrence dựng lại cây chổi vào tường, anh chợt nhận ra.
“À mà, thật ra nhà mình vẫn còn một cái đuôi.”
“Hử?”
“Anh quên mất cô Selim đó.”
Selim là cô gái mới đến làm việc tại nhà trọ chưa lâu. Vì vài chuyện tréo ngoe mà cô ấy nhận việc này, và cũng như Holo, cô ấy là hóa thân của sói.
“Vậy chắc mấy cái lược đặt cho Myuri, mình đưa cho cô ấy cũng được.”
Chăm lo cho nhân viên để công việc họ nhẹ nhàng hơn là trách nhiệm của chủ trọ.
Lawrence nghĩ vậy rồi chọn vài cái lược trên bàn, nhưng ngay lúc ấy, Holo với tay giật sạch cả túi lược.
“Mấy cái này là của em.”
Lawrence ngẩn người, nhưng nhanh chóng tỉnh lại.
“Nói gì thế? Cô Selim chắc cũng khó chịu y như em mà.”
“Cô ấy giấu được tai với đuôi, nên đâu cần.”
Holo đáp cụt lủn.
Lawrence suýt tin, nhưng rồi tỉnh ra ngay.
“Myuri cũng giấu tai đuôi được đấy thôi, mà đến mùa này vẫn thế còn gì.”
Không như Holo, con gái duy nhất của họ là Myuri có thể tự do trưng ra và giấu đi đôi tai và chiếc đuôi. Nhưng khi cô bé giấu đi không đồng nghĩa với chúng cứ thế biến mất, nên vẫn cần phải nhọc công chăm sóc, bảo dưỡng.
“Sao em cứ nói dối về mấy điều hiển nhiên vậy chứ?”
Khi Lawrence lên tiếng hỏi câu này, anh cảm thấy bực tức hơn là muốn khuyên bảo. Holo không chút lưỡng lự mà nhìn lơ đi, hừ một tiếng.
“Chi bằng đưa tiền cho cô ấy mua. Gã thợ mũi to vẫn còn trong làng mà nhỉ?”
Nói thì nói vậy, nhưng Holo đâu cần nhiều lược đến thế, dù đúng là dùng cũng hao.
Lawrence tuy trong đầu nghĩ như thế, nhưng từ kinh nghiệm của mình đã biết quá rõ rằng phản ứng theo lý trí trước mấy trò ngang ngược của Holo chỉ khiến mọi chuyện rối hơn. Vả lại, lược cũng không phải thứ hỏng mau, nên đưa tiền cho Selim để cô ấy tự đặt lược cũng không khác gì.
Rốt cuộc anh vẫn đành chiều theo Holo.
“Ừ, tùy em vậy.”
Nghe anh nói, Holo có vẻ vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng trước hết cô đặt túi lược trở lại bàn.
“Nhân tiện thì, anh yêu này...”
Cô ngồi xuống ghế, lấy giọng nghiêm nghị, thậm chí còn hắng giọng một cái.
Chuyện này năm nào cũng vậy, nhưng cô chưa bao giờ nói thẳng ra.
“Rồi, rồi, anh biết rồi, tiểu thư của anh.”
Lawrence nở nụ cười đầy mệt mỏi rồi đưa tay cầm một chiếc lược vẫn còn thơm mùi gỗ rừng.
~~~
Việc này giống như bóc hành vậy, cứ tưởng đã gỡ xong một lớp thì lại lộ ra thêm một lớp nữa; đúng kiểu một ảo giác thị giác.
Việc bảo dưỡng đuôi của Holo hàng năm diễn ra như thế đấy.
Sau khi đặt mua lược mới, Lawrence luôn là người chải lần đầu tiên, nhưng những lần sau thì chỉ làm nếu Holo nhờ.
Và năm nay, từ đầu mùa đến giờ, cô nhờ anh nhiều hơn hẳn mọi năm. Sau khi một phần công việc đã được hoàn tất và anh ăn trưa xong, Lawrence ngồi trong phòng, còn Holo nằm úp mặt trên đùi anh.
Chiếc đuôi vừa chải mượt của cô đung đưa nhè nhẹ, còn cô thì lim dim trong cơn buồn ngủ lười biếng.
Cô sói thông thái này vốn rất kỹ tính trong chuyện chăm sóc đuôi, và ngày xưa khi họ còn chu du bên nhau, Holo tuyệt nhiên không cho Lawrence động vào. Mỗi khi nghĩ lại, anh đều cảm nhận được sự tin tưởng mà cô dành cho mình đã lớn đến mức nào, và nụ cười khẽ nở trên môi anh. Đó cũng chính là biểu hiện cho sự cam chịu khi nhìn dáng vẻ uể oải của cô, vì kể từ ngày Myuri rời nhà, dáng vẻ mẫu mực của một người mẹ trong cô cũng dần biến mất.
Lawrence nhặt mớ lông bị mắc trong lược, gom lại thành một đống lông to tướng nhét vào túi vải.
Anh đã luôn nghĩ sẽ làm gối từ đám lông đó, nhưng Holo liên tục từ chối: “Người ngồi lên anh là em, không phải ngược lại.”
Dù ai ngồi lên ai đi nữa, bản năng của một thương nhân vẫn khiến anh thấy tiếc của. Nếu Holo là cừu thì việc vứt đống lông đó quả thực là điều không tưởng.
“…Bwaa—”
Đang nghĩ miên man thì Holo bất chợt phát ra âm thanh lạ, cơ thể giật nhẹ.
Lawrence thấy cô chẳng khác gì một chú chó nằm ngủ ngoài nắng, nhưng anh vẫn biết rõ hậu quả nếu dám nói ra điều đó thành lời.
“Này, em không đắp chăn mà đi ngủ sẽ bị cảm đấy.”
Anh nói với chút lo lắng, nhưng cái đuôi của Holo lại quật tới mặt anh như thể bảo im đi.
“Thôi nào, đừng... đừng có vậy!”
Anh loay hoay né tránh cái đuôi, nhưng Holo đã chớp lấy thời cơ chộp lấy cổ anh. Ôi không, anh chỉ kịp nghĩ thế khi ngã nhào xuống, trở thành con mồi của sói.
“…Anh còn phải làm việc nữa đó,” anh nói, nhưng Holo vẫn bám chặt lấy anh, cái đuôi thì vẫy tít. “Thật là… Từ lúc Myuri đi, em càng lúc càng bướng.”
Cô chẳng buồn đáp lại, dù chỉ một lời.
Tình cờ thay, ly rượu lúc ăn trưa hôm nay hơi mạnh hơn anh tưởng. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến khiến anh chẳng thể chống lại nổi cám dỗ ấy.
Anh vẫn còn quá nhiều việc cần giải quyết, nhưng tiếng thì thầm ma quỷ lại mời gọi anh, rằng xả hơi chỉ một hôm thôi thì có sao đâu.
Khi chiếc đuôi của Holo bắt đầu ve vẩy chậm dàna, mí mắt anh cũng càng thêm nặng trĩu.
Đúng lúc suýt chìm vào giấc ngủ, anh bất chợt tỉnh lại, lắc đầu xua tan cơn buồn ngủ.
“Không được. Hanna với Selim đang làm việc đấy.”
Holo vẫn nằm đó, lườm anh bằng ánh mắt giận dỗi.
“Biết là phải ở lì trong phòng cũng buồn thật, nhưng nếu qua mùa này rồi thì mùa hè sắp tới sẽ rất tuyệt đấy.”
Ai vào rừng cũng sẽ hái được đầy nấm và các loại hạt. Mùa ong làm tổ, mật ong nhiều đến mức có thể lấp đầy cả một con suối. Cá sông vào mùa hè còn ngon hơn cả mùa đông, và khi đường sá thông thoáng và đầy ắp người qua kẻ lại, từng đàn gia súc sẽ đến—và mang theo nguồn thịt tươi rói.
Thế nên anh mới phải làm việc chăm chỉ để chuẩn bị.
“Nếu chán quá, hay em nghĩ thử xem mớ này dùng làm gì được không?”
Lawrence nói rồi chỉ tay vào túi cái túi đầy lông của Holo, còn cô thì nheo mắt lại.
“Năm nào chúng ta cũng gom cả đống, lại tốn không ít thời gian. Sẽ thật phí quá nếu chẳng dùng vào gì. Này, nhớ cái cô tiểu thư lần trước ghé chơi không, cô ấy có con búp bê làm từ lông chó nhà nuôi nhỉ?”
Con búp bê đó được làm rất khéo, mấy vũ nữ trong làng còn xúm lại ngắm nghía. Đầu anh đã từng nghĩ tới viễn cảnh phát tài nhờ buôn loại hàng như vậy, nhưng khi nghe nói làm một con thôi cũng rắc rối lắm, anh đành bỏ cuộc.
“Lông đuôi em chắc chắn sẽ mang phúc, đến gấu còn phải tránh xa đó.”
Anh không nhắc gì đến lũ sói, nhưng bọn chúa sơn lâm cũng sẽ né xa nếu ngửi thấy mùi Holo thôi.
“Đồ ngốc.” Holo nói cộc lốc rồi lăn người sang bên. “Em là Hiền giả Sói Holo. Dùng các phần thân thể em bừa bãi sẽ rước tai ương vào người đó.”
“Quá đáng rồi đó.” Anh bật cười, nhưng Holo lại trừng mắt.
Nếu anh chọc thêm nữa, chắc chắn cô sẽ nổi giận thật.
“Thôi thì cứ nằm yên đi.”
Nghe vậy, Holo thở dài. Tai và đuôi cụp xuống buồn bã.
“Em không ngại ở yên trong phòng đâu… Nhưng, em nhớ suối nước nóng quá…”
“Không được đâu.”
Vì đây là trên núi, dân làng rất nhạy cảm với mấy tin đồn về sói lang thang. Nếu có người phát hiện lông sói nổi trong nước tắm, chuyện sẽ không dừng lại ở quán trọ của họ mà cả làng sẽ xôn xao lên mất.
“Anh sẽ mua món gì ngon về dỗ em vậy.”
Cuối cùng, vẫn phải dùng đồ ăn để dỗ, tai Holo động đậy nhẹ.
“Hmm… Vậy thì em muốn ăn thịt lợn quay.”
“Này, đừng quá đáng thế. Làm sao mà có thịt lợn quay ở đây được.”
Anh từng giải thích bao nhiêu lần rồi là ở trên núi không dễ gì kiếm được lợn sống.
Trước tiên phải nhờ một thương nhân có việc đi ngang qua Nyohhira chuyển lời từ làng đến một tay mổ thịt dưới thị trấn. Rồi khi thợ mổ nhận đơn, họ phải đến chợ, bảo với người nhận đơn ở trang trại hiệp hội mổ thịt kích thước và chủng loại lợn họ muốn, xong lại đợi trang trại mang đến. Nếu họ may mắn và trại có một con như vậy, cũng không bị trùng đơn với các thợ mổ khác, thì chỉ khi ấy họ mới nhận được nó. Còn để con vật đến được Nyohhira, quy trình ấy lại quay ngược, và nếu con lợn còn sống, nó sẽ kêu gào, phóng uế và tìm mọi cách để chạy trốn, nên sẽ phải cần người chuyên đi theo để trông nom. Thêm vào đó, vì mọi chi phí đều được tính dưới cùng một giá cho toàn bộ con lợn, hợp đồng sẽ phải được thảo giữa bên vận chuyển và bên mua. Rất có thể sẽ còn phải cần đến sự có mặt của một công chứng viên.
Dù có thế nào đi nữa, đây vẫn là việc hết sức phức tạp, và chi phí cũng cực kỳ lớn.
Nhưng Holo vẫn bán tín bán nghi dù anh đã giảng giải cả đống lần.
Anh đang vừa thở dài định nói tiếp thì đôi tai của Holo giật giật, cô lên tiếng.
“Không quá đáng đâu mà.”
“Này này.”
Anh định giải thích lại lần nữa thì Holo ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ.
“Kìa anh yêu, là thương nhân bán lợn đấy.”
“Hả? Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy—”
Vừa nói dứt lời, anh cũng nhìn theo ra cửa sổ, và ở đó là—một con lợn đang bị cột dây kéo đi. Chắc chắn là tai Holo đã nghe thấy tiếng nó kêu.
“Tối nay mình quay con đó đi. Sao, anh yêu chịu không?”
Holo bỗng trở nên tươi tỉnh hẳn, tay cô kéo lấy áo anh như con nít nũng nịu.
Nhưng thứ làm Lawrence lại sững người lại không phải con lợn.
Anh nhận ra người đang dắt con lợn ấy.
“Anh Luward?!”
Người đó là một lính đánh thuê cường tráng và dày dặn kinh nghiệm, không hợp chút nào với vai trò dắt lợn đi dạo.
~~~
Anh vội vã chạy ra trước nhà tắm để đón tiếp, và Luward, chỉ mang theo vài thuộc hạ, đứng đó đầy thoải mái.
“Chào anh Lawrence.”
“…”
Anh suýt nghĩ mình nhận nhầm người, nhưng đúng là Luward thật.
Trông anh ta khỏe mạnh, nụ cười rạng rỡ hơn mỗi lần gặp khiến Lawrence có cảm giác như đang mộng du.
“Ờ… Nếu anh tới chơi, thì mời vào. Holo cũng sẽ vui lắm đấy.”
Luward gật đầu, quay lại bảo thuộc hạ cùng vào.
Và cuối dây dắt trong tay anh ta là một con lợn béo núc ních.
“Đáng lẽ tôi đã gửi thư trước, nhưng lần này gấp quá.” Luward nói sau khi bước vào nhà tắm.
Dù quân đội của Luward không lớn, họ là một nhóm lính đánh thuê đầy bản lĩnh ở miền bắc, nổi danh vì lòng dũng cảm. Bởi sức mạnh và tiếng tăm ấy, họ luôn được các lãnh chúa tranh nhau mời về, dù có phải vét sạch ngân khố.
Vậy mà bây giờ, vị đội trưởng lại vội vã dắt theo con lợn đến nhà tắm của anh.
Thật khó mà hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
“Hẳn là mùa này anh bận bịu lắm…” Lawrence buột miệng nói điều chính anh cũng không hiểu nổi.
“Ờ thì, đúng là năm nay làm ăn tốt, nhưng chúng tôi lại nhận một việc hơi lạ. Dù sao thì, mình nói chuyện tí đi. Tôi đến cũng vì việc đó đây.” Luward đáp.
Đúng là anh ta chỉ mang theo năm người, và ông tham mưu thân cận thì không thấy đâu.
“Và dĩ nhiên tôi cũng không quên quà đâu nhé.”
Thì ra con lợn là quà tặng. Lawrence cười mệt với cái tính vui vẻ cố hữu của Luward.
“Tôi chắc chắn là cô Holo và công chúa của đội lính chúng tôi sẽ thích món này lắm.”
Tên của nhóm của Luward là Đội Lính đánh thuê Myuri, được lập ra bởi những con người được tin tưởng gửi gắm lời nhắn từ Myuri, một người bạn cũ của Holo, sau lần cuối cả hai gặp nhau. Đó cũng là tên con gái của Lawrence và Holo.
“Công chúa của chúng ta giờ chắc lớn hơn rồi hả? Còn tính tình thì có khá hơn không?”
Luward cười vui vẻ. Cô bé Myuri nghịch ngợm ngày nào rất quý Luward, người luôn có những câu chuyện phiêu lưu sống động và chưa từng sợ hãi trước những trò nghịch quái đản nhất của cô bé.
Luward cũng rất thương Myuri, nhưng lại có điều khiến Lawrence chợt nhói lòng.
“Thật ra là…”
Anh kể rằng con gái họ, Myuri, đã cùng Col rời nhà lên đường chu du.
Nghe đến đó, Luward thẫn thờ đến mức tuột cả dây dắt con lợn.
“Trời ơi… Hai đứa nó…”
“C-cẩn thận đầu đấy, thưa ngài!”
Hai người thuộc hạ phải đỡ lấy Luward đang loạng choạng.
Anh ta ra hiệu cho họ lui lại, tay ôm trán ngửa mặt lên trời, mắt nhắm nghiền.
Rồi khi nhìn lại Lawrence, vẻ mặt anh ta đầy xúc động, đến mức có lẽ ngay cả khi đội quân của mình suýt bị tiêu diệt, anh cũng chưa từng như vậy.
“Không ngờ tôi lại hỏi anh điều đó mà chẳng thèm suy nghĩ gì, anh Lawrence à.”
Anh ta đưa tay ôm ngực cứ như thể vừa bị trúng cung tên.
“Tôi cảm thấy giống như mình vừa gả con gái đi vậy…”
“Hai đứa nó không bỏ trốn đâu.”
Lawrence cắt ngang, khiến Luward như xì hơi.
“Thật không đó?”
“Anh có lời cam đoan của tôi.”
Luward cuối cùng cũng hiểu, cười gượng rồi vỗ nhẹ vai anh, thậm chí ôm lấy anh một cái.
“Vậy thì, ta làm vài ly đi.”
Lawrence lúc đó mới cảm thấy mình gặp được một người đồng cảm thật sự về chuyện con cái.
~~~
Thịt mỡ ngập đầy đến tận cuống những khúc xương Holo đang ngấu nghiến ăn. Mặc kệ mỡ chảy đầy cằm, cô cứ thế cắn ngập răng, xé từng thớ thịt mềm đến mức chỉ cần chạm nhẹ là đã rơi khỏi xương. Thịt lợn tan ra trong miệng, hương vị càng lúc càng đậm đà theo từng lần nhai.
Cuối cùng, cô còn liếm sạch lớp mỡ vàng óng còn bám lại trên khúc xương, rồi dốc cạn cốc bia đã được ướp lạnh trong hầm đá.
“Hmah... Ngon quá đi mất...!”
Holo thốt lên đầy xúc động, lông đuôi xù cả lên.
“Anh mừng là em thích,” Lawrence nói.
Vì sợ các vị khách trong phòng ăn của nhà tắm sẽ nhìn thấy cảnh này, cả ba đã tụ lại bên bếp lò trong phòng ngủ để uống rượu.
Lawrence có chút lo lắng vì mùi mỡ lợn sẽ còn bám trong vài ngày tới, và điều đó đồng nghĩa với việc Holo sẽ trở nên đói bụng hơn bình thường một khi mùi đó vẫn còn.
“Giá như con bé nhà anh cũng được ăn miếng thịt ngon như vầy,” Luward nói, trong lúc xâu từng miếng thịt thăn lợn lên xiên kim loại mà anh ta mang theo. Đó là phần thịt ngon nhất nếu được nướng chín tới.
“Để con ngốc đó ăn thì phí hết cả thịt ngon. Viết thư bảo với nó là đồ ăn ngon cũng đủ rồi.”
Holo và con gái Myuri luôn cạnh tranh nhau dữ dội khi liên quan đến chuyện ăn uống.
Nhưng lúc đó, Lawrence như bừng tỉnh ra một điều.
“À, phải rồi... Viết thư, hử? Nếu mình nói với con bé là ở nhà có đồ ăn ngon, không biết chừng nó lại quay về cũng nên.”
Nghe Lawrence lẩm bẩm, Luward bật cười bất đắc dĩ.
“Với tư cách người chung tên với Myuri, tôi nghĩ Col không đến nỗi tệ đâu.”
“Nói lại câu đó cho tên cứng đầu này nghe đi,” Holo nói, vẫn đang gặm phần tai lợn chiên giòn.
“Nhưng, cô Holo à, bọn đàn ông chúng tôi chẳng khôn ngoan được như các cô đâu.”
Holo thở dài đầy chán nản, rồi đưa tay lấy phần lòng lợn hầm.
“Mà này, cậu đến đây có chuyện gì? Đem nguyên con lợn tới tận nơi thế này, tôi cũng thấy áy náy đấy.”
Dù miệng thì nói vậy, nhưng trên thực tế, gần như một mình cô đã ăn hết cả phần thịt. May là lúc mổ lợn, họ đã để dành phần cho Selim và Hanna từ trước.
Lawrence còn đang suy nghĩ thì Luward, người thường không hề biết ngần ngại, lúc này lại tỏ ra khá do dự.
“À… chuyện là thế này…”
Anh ta lấy từ bên hông, nơi thường treo thanh kiếm của mình, một túi vải nhỏ.
“Đây là bùa hộ mệnh mà tôi nhận từ con gái anh.”
Đường may thô kệch, kiểu dáng cũng chẳng thể gọi là đẹp dù có nịnh đến đâu.
Holo đặt ly xuống, mũi cô khẽ giật, lông mày lập tức nhíu lại.
“Con bé ngốc đó mà lại đưa cậu thứ này à?”
Chỉ cần nghe giọng là Lawrence cũng đoán ra ngay, đây chắc chắn là đồ Myuri tự làm.
“À thì, khi đi săn cùng nhau ở làng này, cả hai có nói chuyện về chuyện bị sói tấn công. Con bé bảo tôi hãy giữ cái này bên người.”
“…”
Holo trông có vẻ bực bội.
“Bên trong là gì thế?” Lawrence hỏi, và Luward trông như có lỗi lắm.
“Là lông đuôi con gái anh đó.”
“Lông đuôi?”
“Ừ… Tôi đã từ chối ba lần rồi mà nó vẫn lén nhét vào hành lý. Không nỡ vứt đi nên cuối cùng cứ mang theo…”
Biểu tượng của đoàn lính đánh thuê Myuri là sói, và một trong những người bạn cũ của Holo cũng từng góp phần thành lập nhóm này. Tuy nhiên, Luward và các thành viên chưa bao giờ trông cậy vào năng lực siêu phàm của Holo, một phần vì lòng tự trọng, một phần vì kính trọng cô.
Thế nên việc dùng đến lông đuôi Myuri chắc hẳn khiến Luward rất áy náy, dù đó không phải lỗi của anh ta.
Nhưng vì sao phải mang cả một con lợn tới nhà tắm chỉ vì chuyện đó?
Khi Lawrence còn đang suy đoán, Holo đặt cốc xuống nền nhà như thể ra hiệu.
“Vậy là cậu gặp rắc rối vì coi nó như bùa xua sói hả?”
Vừa nói, cô vừa với tay lấy xiên thịt đang sém lửa trên than.
Rắc rối? Lawrence nhìn sang Holo, và Luward lên tiếng.
“Phải… chính xác. Ban đầu, khi bọn tôi đi qua bất kỳ khu rừng nào, chẳng còn chuyện rắc rối với lũ sói nữa. Thật sự nhẹ cả người.”
Luward lấy một cái bình từ tay một thuộc hạ rồi rót thêm bia vào cốc của Holo. Hẳn họ là cận vệ thân cận và có lẽ là những cấp dưới anh ta có thể tin tưởng. Họ hoàn toàn không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tai và đuôi sói của cô.
“Khi chúng tôi nhận được một công việc này, nó đã dẫn đến một tình huống hơi lạ.”
“Ừm.”
Holo khẽ vẫy đuôi, như thể đang bảo, “Kể tiếp đi.”
Lông rụng ra rồi rơi đầy xung quanh, nhưng Luward dĩ nhiên còn không hề nhíu mày.
“Bọn tôi được thuê làm cận vệ cho một quý tộc, và ông ta muốn bọn anh kiểm soát lũ sói hoang trong lãnh địa của mình.”
“Kiểm soát.” Holo nhắc lại, nở nụ cười nghịch ngợm.
Lawrence, sợ Luward khó xử, ho khẽ để nhắc nhở cô.
“Đùa đấy à. Có vẻ tin đồn lan ra rằng sói tránh xa chỗ các anh, rồi ai đó nghe được, thuê các anh về để diệt sạch lũ sói, đúng không?”
Luward gật đầu buồn bã, vậy là cô đoán trúng rồi.
“Chính xác là như thế…”
“Và? Nhờ lông con bé ngốc đó mà sói tránh xa thật hả? Hay mấy kẻ các cậu gặp trong rừng là đồng loại của bọn tôi?”
Những sinh vật như Holo, có thể nói tiếng người và sống lâu, không nhiều, nhưng không phải không có.
Trong số đó là những con sói, và Selim cũng là một ví dụ. Những sinh vật như thế thường rất mạnh.
Nếu là vậy, thì họ sẽ không còn cách nào khác ngoài mang Holo theo mới mình để làm dịu đi tình hình, nên việc họ mang theo con lợn làm cống phẩm cũng là hợp lý thôi. Vấn đề là Holo sẽ phải đối mặt với những con sói mà cô lẽ ra phải xem là đồng loại.
Một cảm giác lo ngại chạy dọc Lawrence, nhưng Luward lại lắc đầu yếu ớt.
“Không phải…”
“Ừm… Sao cơ?”
Holo, người vừa nêu ra khả năng tồi tệ nhất, quay sang nhìn Lawrence với vẻ vừa an tâm, nhưng cũng vừa bối rối và lo lắng.
Lawrence cũng vậy, anh chẳng hình dung được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh Luward, có vẻ chuyện này dính dáng tới con gái bọn tôi. Vậy thì là cha mẹ nó, bọn tôi phải có trách nhiệm. Anh có thể nói rõ mọi chuyện chứ?” Lawrence hỏi, và Luward nhìn Lawrence như một kẻ tội lỗi đang xưng tội với linh mục.
“Tôi thật lòng cảm kích trước sự quan tâm của anh... Thật ra... Thật ra thì, mọi chuyện đều do bọn tôi cả... Nhưng lần này, quả thật ngoài khả năng kiểm soát rồi,” Luward nói. Anh ta nắm chặt tay, như muốn cắn vào, rồi ngẩng phắt đầu lên mà tiếp tục. “Thực tế lại ngược lại hoàn toàn cơ.”
“...Ngược lại?”
Đuôi của Holo lắc sang trái, rồi lại sang phải.
“Đúng vậy. Tay quý tộc thuê bọn tôi yêu cầu trấn áp một bầy sói dữ. Vốn bọn tôi được thuê cho một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, nhưng hợp đồng đã được thảo xong, và nếu từ chối, sẽ ảnh hưởng danh tiếng của đội mất. Không còn cách nào khác, bọn tôi đi vào rừng để đuổi sói. Như mọi khi, nhờ dùng túi lông của con bé để mà đã có hiệu quả ngay lập tức. Nhưng chuyện đó đã là một tháng trước rồi.” Luward thở dài một hơi sâu thẳm. “Có vẻ thủ lĩnh của bầy sói đã phải lòng tôi rồi.”
Khuôn mặt sượng sùng của anh ta như hét lên rằng nói ra chuyện này thật ngốc không chịu nổi.
“Tôi muốn tin rằng đó chỉ là hiểu lầm lắm, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra được điều gì khác. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ bầy sói đó xem bọn tôi là mối đe dọa, nên mới âm thầm theo dõi từ xa. Thế nhưng một ngày kia, trước cửa quán trọ nơi bọn tôi nghỉ chân, đã phát hiện ra một con hươu.”
Luward lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Thời xưa, trong các cuộc xung đột giữa những bộ tộc, các chiến binh thường đem xác thú ra đặt trước cửa kẻ thù để đe dọa tinh thần, hoặc dùng đến tà thuật quấy rối, nhưng…”
Anh ta liếc nhìn về phía cô, và Holo đáp lại, “Bọn ôi không làm những chuyện đó.”, và biểu cảm cô trở nên cực nghiêm túc.
Lawrence nhận ra chóp chiếc đuôi của cô khẽ rung rung và phát hiện thấy cô đang cố nín cười.
“Chưa kể là sau khi chúng tôi nhận được cừu bên ngoài vô số lần, theo sau là thỏ, cáo, lửng, cá chép to, cả lươn sông nữa… Điều khiến tôi chắc chắn đó không phải là ác ý là khi chúng tôi thấy một tổ ong lớn đặt ngay trước cửa.”
Holo giả vờ nhấp bia, cố giấu tiếng cười trong cổ họng. Thế nhưng chiếc đuôi của cô vẫn rung lên như con rắn đang tung đòn chí mạng.
“Một hôm, bọn tôi quyết định đối mặt với con sói. Và phải nói là con đực đó đang đứng đầu một bầy sói hùng tráng…”
Luward ôm trán, trông như thể đang vật lộn với cơn đau đầu.
Lawrence thấy vậy thì quyết định không hỏi thêm chi tiết. Có lẽ một con sói đực to lớn nào đó đã phải lòng mùi hương của Myuri và ra sức dâng lễ vật.
Trông Luward không có vẻ gì là bị thương, thế nhưng bị một con sói si tình theo đuổi có lẽ còn khiến anh ta mệt mỏi hơn cả trận chiến.
“Sẽ là nỗi hổ thẹn của một chiến binh khi để lưỡi kiếm vung lên với người không mang ác ý. Nhưng đây lại là một con sói, trái ngược với con người… ơ, ý tôi là cô Holo và anh Lawrence là khác mà!”
“Anh không cần lo. Rồi sao nữa?”
Lawrence giục, và Luward hít một hơi sâu rồi nói tiếp.
“Dù chẳng ai bị thương, nhưng nếu bị một bầy sói vây quanh thì vẫn rất phiền phức. Ai đó có thể đồn đoán rằng bọn tôi đang dùng tà thuật, và khi có người nghĩ rằng bọn tôi ở chung một đàn, rồi sẽ có người khác lại không nghĩ như vật. Và…” Luward nói, “nếu có thể, tôi mong cô Holo sẽ ra mặt giải thích hiểu lầm với bầy sói đó.”
Holo lập tức phá lên cười.
“Heh-heh-heh… Tôi xin lỗi. Cậu thật sự rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười rồi… Nhưng… Khịt. Ah-ha-ha-ha-ha-ha!”
Cô cười đến mức gần như gập người lại, chẳng giống phong thái thường ngày chút nào.
Sau khi cơn cười qua đi, Holo bước tới chỗ Luward đang ủ rũ và cầm lấy túi gấm của Myuri từ tay anh ta.
“Đúng là… con bé ngốc ấy vẫn còn non dạ lắm.”
Cô đưa mũi ngửi nhẹ túi gấm rồi ném nó lên đùi Lawrence.
“Nhưng cũng không thể bỏ qua sự cẩu thả của con gái chúng tôi được. Nếu cái người Myuri ngày xưa trao cho anh móng vuốt mà thấy cảnh này, chắc hẳn sẽ đánh giá xấu tôi vì đã gây quá nhiều rắc rối cho anh mất.”
Luward ngước nhìn cô như kẻ tội đồ được tuyên hủy án tử.
“Vậy là—”
“Được rồi. Còn cách nào khác ngoài đi nói chuyện với đám sói khốn khổ kia đâu.”
“Cảm ơn cô. Tham mưu của tôi, Moizi, hiện đang giữ một túi tương tự trên người và chắc giờ này đang ra sức xoay sở với con sói ấy rồi.”
Moizi là tham mưu kiêm cha nuôi của Luward, một người đàn ông với thân hình to lớn như gấu.
Lawrence tưởng tượng ra cảnh Moizi bị một con sói to tướng theo đuổi âu yếm, vừa đáng thương vừa buồn cười.
“Nhưng…” Holo cất tiếng. “Tôi không thể đi được.”
“Holo!”
Lawrence ngắt lời cô, nhưng Holo liếc anh bằng ánh mắt sắc lạnh khác thường.
Lawrence bị áp đảo nên đành im bặt, còn cô khẽ vẫy đuôi như ra hiệu thắng lợi rồi tiếp lời:
“Thay vào đó, tôi sẽ cử một trong những người trẻ tuổi đi.”
“Người… trẻ tuổi?”
“Cô Selim sao?”
Holo bĩu môi trước câu hỏi của Lawrence.
Cô nhìn Luward, không nhìn anh, rồi nói:
“Chẳng bao lâu trước, chúng tôi có thuê một người đồng loại. Một cô sói trẻ khá triển vọng tên là Selim. Việc này để cô ấy xử lý là vừa vặn.”
“Cảm ơn cô. Nhưng mà…”
Luward liếc qua Lawrence rồi quay lại nhìn Holo. Có lẽ anh ta nhận ra bầu không khí có gì đó lạ lạ giữa hai người.
“Tôi phải ở lại quán trọ. Giúp đỡ là việc của người mới. Chẳng phải thế sao?”
Luward tất nhiên không thể bác bỏ điều đó.
“Cũng đúng là vậy, nhưng…”
“Vậy thì quyết định thế đi.”
Holo kết lời rồi với lấy thêm miếng thịt.
Trước khi kịp mở rộng miệng cho một cú cắn, cô nhìn thẳng hai người đàn ông đang đần cả người ra.
“Ta Hiền giả Sói Holo. Hai anh có điều gì không hài lòng với phán quyết của ta sao?”
Luward lắc đầu lia lịa, còn Lawrence tuy vẫn còn vài thắc mắc, cũng chỉ biết thở dài.
~~~
Selim nhận công việc đó mà không hề do dự, dù nhiệm vụ nghe có vẻ kỳ quặc đến đâu đi nữa.
Vì nếu đi cùng Luward thì chuyến về của cô sẽ bị trễ, nên họ đã nói cho cô biết tên địa điểm cùng một tấm bản đồ. Nhờ vậy, cô có thể rời khỏi nhà tắm ngay trong buổi chiều hôm đó. Tính cả đi lẫn về mất hai ngày, cô sẽ vắng mặt khoảng bốn ngày tất cả.
Luward và những người đi cùng, mất đến năm ngày mới đến được nhà tắm, rõ ràng rất ghen tị với đôi chân nhanh nhẹn của cô.
Ngày hôm sau, Luward và các chiến hữu rời đi. Dù cuộc hội ngộ chẳng mấy rôm rả, Lawrence vẫn thấy vui khi gặp lại anh ta, bởi không ai biết được điều gì sẽ xảy ra, nhất là trong nghề lính đánh thuê.
Mặt khác, vì giờ chỉ còn anh và Hanna là nhân lực duy nhất trong nhà tắm, anh không còn cách nào ngoài việc phải giải thích tình hình cho khách trọ. Anh nói rằng Selim có việc gấp nên phải rời đi, còn Holo thì không khỏe nên đang nghỉ ngơi. Anh thành thật xin lỗi vì có thể không thể phục vụ mọi yêu cầu như mong muốn của khách.
May mắn thay, phần lớn khách trọ là người quen thuộc, họ đều bảo chỉ cần có chút rượu và thức ăn là đủ. Xem ra bằng cách nào đó thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lawrence tiễn Luward về xong thì quay trở lại phòng, Holo vẫn đang đứng bên cửa sổ tiễn anh ta bằng ánh mắt, rồi quay sang nhìn anh bằng ánh nhìn trách móc.
“Em đã bảo rồi mà, phải không?”
Thoáng chốc anh chẳng hiểu cô đang nói gì, nhưng rồi ánh mắt anh rơi vào chiếc bùa mà Myuri từng làm, đang nằm cạnh đống lược trên bàn.
“Ý em là đây chính là tai họa?”
Câu trả lời cho việc vì sao không thể dùng lông đuôi của Holo mỗi năm như bùa chống sói hay gấu cuối cùng đã rõ ràng.
Holo chống cằm lên bệ cửa sổ, ngước nhìn anh đầy khó chịu.
“Em là Hiền giả Sói Holo. Không có gì trên đời này sánh được với trí tuệ và vẻ quyến rũ của em. Kẻ nào mang theo bùa có chứa lông của em, một khi rời khỏi đây sẽ khiến lũ sói đực khắp thiên hạ mất hết lý trí.”
Ban đầu Lawrence còn nghĩ cô phóng đại, nhưng đúng là chuyện đó đã xảy ra thật với cái bùa Myuri làm.
“Lũ sói đực với máu dồn lên não có thể sẽ theo mùi hương mà tìm tới được nhà tắm này đấy.”
Chuyện các hiệp sĩ quỳ gối vây quanh một nàng công chúa nghe như chuyện cổ tích, nhưng giờ đây lại chẳng khác gì sự thật.
“Và rồi trong nhà tắm, những kẻ vô tích sự ấy sẽ như bầy cừu đói, nhào tới bắt nạt cô sói thông thái yếu đuối. Anh nghĩ lũ sói đực sẽ làm gì nào? Trong luật rừng, kẻ mạnh là kẻ có lý.”
Anh định hỏi ai mới là người bắt nạt ai, nhưng cảnh tượng đó thực sự dễ tưởng tượng.
Dù sao đi nữa, nếu có sói xuất hiện lảng vảng quanh nhà tắm, thì đúng là tai họa.
“Ừm… Tai họa thật.”
Lawrence nói, còn Holo khịt mũi, khó chịu.
“Nhưng…” Lawrence nói tiếp. “Người nên đi lẽ ra phải là em, không phải cô Selim đâu.”
Myuri gây ra chuyện lần này, và hơn hết, Selim là người đang làm việc ở nhà tắm, lại còn có thể giấu tai và đuôi, khác với Holo.
Nghe thế, vẻ mặt Holo lập tức trở nên u ám. Cô buông một tiếng thở dài não nề.
“Đồ ngốc.”
Vừa nhìn Lawrence đang tỏ ra thất vọng, cô vừa lười nhác đứng dậy, đi về phía anh.
Anh bất giác siết người lại, và rồi Holo nhào vào ôm lấy anh, đẩy cả hai ngã xuống giường.
“N-này!”
Lawrence cuống quýt vì không hiểu vì sao cô lại đột nhiên thay đổi tâm trạng, nhưng rồi Holo siết chặt vòng tay, ghì lấy anh và nói:
“Mùa này ai ai cũng dễ bị mê hoặc cả. Em không thể để anh ở một mình với cô gái đó dưới cùng một mái nhà được.”
“Gì cơ?”
Anh đang định cãi rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra thì móng tay cô khẽ cắm vào lưng anh.
“Kẻ ngốc đã suýt tặng cô ấy đống lược mà không suy nghĩ thì không có quyền nói gì hết.”
Lúc này Lawrence mới hiểu vì sao Holo lại châm chọc anh chuyện lược chải lông cho Selim. Anh định cãi là anh chẳng có ý gì cả, Selim cũng sẽ không hiểu lầm, nhưng rồi anh thôi. Vấn đề không phải là anh cảm thấy thế nào, mà là Holo cảm thấy thế nào.
Tưởng rằng cuộc sống ở nhà tắm sau khi Myuri rời đi sẽ bình yên, vậy mà vẫn xảy ra những điều không ngờ.
Holo hẳn cũng cảm thấy bất an… nhưng không hề.
Cô đã không còn lý do gì để giữ dáng vẻ người mẹ nghiêm trang nữa, nên chắc hẳn cô chỉ muốn được nuông chiều, được làm nũng và sống tùy hứng.
Xét cho cùng, bản chất cô còn giống công chúa hơn cả Myuri.
“Được rồi, anh xin lỗi vì chuyện cái lược. Anh thiếu tinh tế thật.”
“Lúc nào cũng vậy mà,” Holo nói, giọng uể oải, mặt vẫn tựa vào ngực anh.
“Nhưng chuyện làm mấy cái bùa đó, cũng đâu đến nỗi nào, phải không?”
Đôi tai Holo dựng lên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, và anh mỉm cười đáp lại.
“Em không muốn xem cảnh anh đứng chắn trước đám sói đực mê mẩn vì mùi hương của em sao?”
Mắt Holo mở to, rồi môi cô hé ra nụ cười để lộ nanh trắng.
“Khi còn lang bạt, chỉ cần nghe tiếng sói tru xa xa là anh đã run cầm cập cơ mà.”
“Thì đấy.”
“Hử?”
“Nếu là vì em, anh sẽ dốc hết sức mình chống lại kẻ thủ đáng sợ nhất.”
Holo nhắm mắt lại như thể có một cơn gió lạ thổi qua mặt, và tai cô khẽ rung.
Rồi cô tựa má lên ngực anh một lần nữa.
“Chỉ có cái miệng của anh là giỏi thôi.”
“Vậy thì để anh chứng minh cho em thấy không chỉ cái miệng đâu nhé?”
Tai Holo động đậy, và người cô cựa quậy khắp nơi. Có lẽ cô cô đơn vì phải ở một mình trong phòng, hoặc đúng như cô nói, mùa này ai cũng dễ bị cảm xúc chi phối. Hôm nay cô quấn lấy anh nhiều hơn mọi khi.
Thế nhưng, Holo, người chẳng bao giờ nói điều ngốc nghếch, lại ngước nhìn anh bằng ánh mắt đầy trông đợi.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Lawrence mỉm cười. Anh chờ đúng lúc và bất ngờ đẩy cô sang một bên.
Cô lăn ra mép giường như một đứa trẻ, mắt mở tròn ngạc nhiên.
“Thứ đáng sợ nhất với anh là nhà tắm lỗ vốn. Anh phải lo việc đó trước đã.”
Nhận ra mình bị lừa, mặt Holo đỏ ửng lạ thường, cô chộp lấy chiếc gối nhồi vỏ lúa mì rồi ném về phía anh.
Lawrence đỡ lấy dễ dàng rồi đặt nó lại lên giường.
“Được rồi, anh quay lại làm việc đây, nhưng em thì cứ ở đây đi nhé.”
Holo cuộn tròn trên giường, có vẻ giận dỗi, cô vừa phồng chiếc đuôi lên vừa nói.
“Đồ ngốc!”
Và thế là một ngày nữa ở nhà tắm trôi qua, vẫn yên ả như mọi lần.
Đoạn này là bắt đầu thấy sói con khá đặc biệt này. Ko biết việc ẩn đi là tạo ảo ảnh quang học khiến tai đuôi tàng hình trong mắt ng khác hay giấu bằng 1 cách siêu nhiên nào khác nhỉ Em đi săn anh vào lúc sáng nay :)) Xong có khi con sói hết simp Myuri nữa mà chuyển sang Selim thì cũng mệt này :)) Segggs!! Ái cha, Law-chad đây rồi :)) Rất cứng :))