Cô lẽ ra nên đoán trước điều đó, nhưng bạn đời của Holo giờ đã hoàn toàn đắm chìm vào đống giấy phép.
Ban ngày khi rảnh, anh lại quay về phòng ngủ, trải ra một tờ giấy da để xem. Sau bữa tối, anh cũng nhanh chóng quay lại căn phòng ấy để làm việc tương tự. Cô còn để ý thấy dạo này anh dậy rất sớm, và dĩ nhiên, cũng là để nghiên cứu giấy tờ.
Dường như đây là công việc khá sinh lợi, nên Holo chẳng có nhiều lý do để trách móc. Hơn nữa, bản thân cô cũng chẳng có thời gian để giận dỗi.
“Em đọc được chứ?”
Với vẻ mặt nghiêm túc, bạn đời của cô đưa cho cô một tờ giấy da. Dường như anh đang khá hào hứng với chuyện này, nên cô cũng không nỡ từ chối. Nhất là khi thấy quầng thâm dưới mắt anh. Hơn hết thảy, cô chỉ mong anh làm xong việc sớm để quay lại bên dưới chăn với mình: đêm mùa xuân vẫn còn lạnh lắm.
Thế là cô bắt tay vào đọc nội dung các giấy phép, phân loại từng tờ theo vùng miền và mục đích sử dụng. Có rất nhiều địa danh cô không quen thuộc, cô vẫn lần ra được khá dễ dàng nhờ bản đồ treo trong nhà tắm. Bản đồ đó do Myuri, người luôn mong có một chuyến đại hành trình vòng quanh thế giới, vẽ nên sau khi hỏi han tất cả khách đến và thắc mắc về xuất thân của họ Dù độ chính xác của nó có thể còn đáng nghi, nhưng đặt lại cạnh nhau, nó cũng đã thành một bản đồ khá phong phú.
Bản thân mấy tờ giấy phép cũng rất thú vị.
Dù làm việc chăm chỉ, Holo vẫn gặp một số khó khăn.
“…Dù sao đi nữa, thật là quá nhiều rồi.”
Sau mấy ngày làm việc liên tục, Holo đặt hai chân trước lên mặt đất, ép vai xuống và uốn cong lưng ra phía trước. Rồi cô chống hai chân sau, hạ mông xuống và vươn người. Cuối cùng, cô lắc mình một cái, cảm giác máu huyết bắt đầu lưu thông trở lại.
Ngồi ghì trong ghế đọc giấy mãi cũng đem lại sự mệt mỏi kiểu khác so với khi vá quần áo.
Sau khi chuyển sang hình dạng sói ngoài nhà tắm, tâm trạng cô tốt hơn hẳn.
“Cái gã ngốc đó vui đến phát rồ luôn rồi.”
Cô thở dài, hơi thở vẫn phả ra trắng xóa trong cái lạnh.
“Xin lỗi vì đã để em phải giúp nhé.”
Selim, khi nãy còn cúi người gãi lưng bằng mũi, giờ đã đứng nghiêm chỉnh và cúi đầu sâu.
“Không đâu… Em xin lỗi vì đã không giúp được nhiều…”
Lần này, lời của cô ấy không chỉ đơn thuần là khiêm tốn.
“Không sao. Ban ngày em đã có đủ việc rồi. Thi thoảng giúp ta chút là được. Nếu em có hăng hái quá, thì ta lại bị đùn thêm việc đấy.”
Selim khẽ cười, ngẩng lên nhìn ánh trăng đã khuyết.
Ban đêm không có trăng tròn thì người thường chẳng dám vào rừng, nhưng trong hình dạng sói, Holo và Selim có thể lần theo mùi cây cỏ và đất mà đi được rất xa.
“Nhưng em học được nhiều lắm. Em thật sự cảm nhận được thế giới này rộng lớn nhường nào.”
“Ồ? Ta nghe nói các em từng sống ở một thị trấn xa đến mức bạn đời của ta còn chưa từng nghe tên nhỉ.”
Cô ấy nên tự mình đi mà biết thế giới rộng ra sao. Với ý nghĩ đó, Holo đáp lại, và Selim cười yếu ớt.
“Hành trình đó… kiểu như vừa đi vừa ăn cỏ ven đường, rồi rình bắt thỏ rừng, mắt thì chỉ dán xuống chân. Bọn em chẳng thể nghĩ đến gì khác chuyện bước chân phải, rồi tiếp theo là chân trái. Khi từ phương nam đến được phương bắc, thứ duy nhất khiến bọn em nhận ra sự thay đổi là… màu đất của con đường.”
Dù có khiêm tốn trong một vài chuyện, thì hành trình đó khiến Holo nhớ về chuyến đi của chính mình, vốn cũng có những điểm tương đồng.
Dù sống đã rất lâu, cô vẫn luôn ngắm nhìn những cảnh tượng lặp đi lặp lại.
Đồng lúa trổ bông, mây trôi trên bầu trời.
Chỉ đến khi gặp được người bạn đời, mọi thứ mới bắt đầu thay đổi.
“Ta cũng đã từng suốt bao năm nhìn thấy một khung cảnh như thế.”
Selim khẽ mỉm cười.
Rồi cả hai cùng chạy ra núi. Họ đến gặp gia đình Selim, nhưng không phải vì cô ấy cần sự an ủi nữa. Giờ đây Selim đã quen việc, dù đôi khi còn buồn bã vì sai sót, Holo đã không còn phải lo lắng nữa. Và nên khi họ có dịp rời khỏi nhà tắm vào đêm để sang bên kia núi, thì đó thật sự chỉ là vì công việc.
“Mùi kim loại mài sắc làm em thấy khó chịu quá.”
Trên cổ Selim là một túi vải, và trên lưng cô ấy là bao hành lý. Bên trong là những công cụ bằng sắt mà anh trai và người thân của Selim dùng để xây chỗ ở.
Chắc họ làm việc vất vả hoặc không biết dùng nên dụng cụ cùn đi nhanh. Vậy nên Holo và mọi người nhờ thợ rèn trong làng mài lại cho họ. Đổi lại, gia đình Selim chia phần thịt thú rừng họ săn được.
Trước đây, Myuri và nhóc Col là người lo phần săn bắt cho nhà tắm, thu hoạch của chúng chiếm phần lớn nguồn thịt của cả nhà. Khi hai đứa rời đi, họ phải mua thịt từ thợ săn gần đó hoặc dưới phố, nhưng bạn đời của Holo thì keo kiệt khoản đó. Mà Holo lại chẳng thể tự đi săn.
Động vật trong rừng dường như tôn kính Holo, có lẽ vì cô không thể giấu được hết khí chất của Hiền giả Sói. Chúng đôi khi còn nhờ cô phân xử tranh chấp lãnh địa, hoặc nhờ chăm sóc đồng loại bị thương thoát khỏi tay thợ săn.
Giết chúng là điều không đành lòng. Nếu cô đi săn, lũ nai sẽ tự xếp hàng, nằm nghiêng và nhìn cô với vẻ đáng thương, như thể van nài hãy ăn chúng đi.
Còn Myuri và nhóc Col thì lại đối đầu với chúng như con người với bẫy và cung tên. Cả hai hiểu rằng đó là cuộc chiến giữa thợ săn và con mồi. Dù vậy, khi động vật trong rừng đến tắm ở suối nước nóng, họ ngầm hiểu đó là thời gian đình chiến.
Thành ra, việc trao đổi với gia đình Selim là cứu cánh.
“Ồ, hôm nay là gấu à.”
Họ luôn gặp nhau ở con suối nước nóng mà Holo đang đào dở trên ngọn núi thứ hai.
Hôm nay, ở đó là một con gấu to lớn, lông đen tuyền.
“Chúng tôi vốn muốn chung sống hòa bình, nhưng…”
Anh trai Selim và những người khác đã trở lại hình dạng con người, và cậu ta nói với vẻ đầy áy náy.
Họ là kẻ xâm phạm núi, lại còn muốn thu hút con người đến để kiếm tiền, nên xung đột với cư dân rừng là điều khó tránh. Ngay cả động vật sống ở đây cũng vậy.
Ngay cả con gấu khổng lồ này, trước khi lập được lãnh địa, cũng hẳn đã chiếm nó từ kẻ khác.
Tuy hiểu rõ điều đó, họ vẫn thấy áy náy.
Dù điều này khiến Holo hơi khó chịu, nhưng cô lại cảm thấy ấm lòng. Kiểu thành tâm như vậy chắc chắn sẽ giúp họ làm nên chuyện trong quán trọ dành cho khách hành hương.
“Ít nhất thì, xin hãy tận hưởng thịt nó và tận dụng cả đến xương. Chúng tôi xin nhận lại các công cụ. Chúng tôi sẽ xử lý phần gấu như mọi khi.”
“Ừm. Cảm ơn.”
Holo liếc sang Selim, cô ấy để gia đình tháo hành lý khỏi lưng, rồi lắc đầu và thân để chỉnh lại lông.
Trong lúc những người kia bắt đầu xẻ thịt gấu, Holo đặt chân xuống dòng suối còn dang dở, vẫn trong hình dạng sói.
Mạch nước ngầm chắc sâu lắm, vì đào một lúc mà nước vẫn rất ít. Không chỉ vậy, dòng suối trồi lên từ mặt đất bằng phẳng, khiến lượng nước lan ra ít đến đáng thương và nhiệt độ thì quá lạnh.
Quả nhiên, việc làng Nyohhira phát triển ở đúng vị trí hiện nay là có lý do chính đáng.
Cô nghĩ mình sắp làm xong chỗ này, nhưng xem ra chẳng có dấu hiệu gì tốt đẹp. Với lượng nước thế này, nếu cô nằm xuống, thì cùng lắm chỉ ướt được phần bụng.
“Biết đâu mình đào trúng chỗ, nó lại phun lên ào ạt.”
Cô bước qua làn nước, rồi đột nhiên bùn nổi lên, đục trắng cả chỗ. Cô dùng móng cào đất để tìm lỗ nước, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Cả móng vuốt của cô cũng bó tay sao, cô Holo?”
Người lên tiếng là Selim, lúc này đang rửa dao và đôi tay đỏ lựng đến tận khuỷu ở dòng suối. Họ cũng tranh thủ rửa ráy khi gặp nhau ở đây.
Con gấu đã bị lột da trong chớp mắt và giờ đang được chia phần bằng một chiếc rìu lớn.
Dù cánh tay mảnh mai, Selim lại rất thành thạo trong việc lột da, chắc do đôi tay cô ấy rất khéo léo.
“Nếu dòng nước chảy vốn yếu, thì đào lên cũng chỉ tạo thành vũng nước ấm nhạt thôi.”
Giờ đây, khi Selim đứng trong dòng suối ở hình dạng con người, nước chỉ cao tới mắt cá chân cô.
Có lẽ sẽ nhanh hơn nếu đi tìm một mạch nước khác.
“Đức cô Holo ơi, xong hết rồi ạ.”
Nghe tiếng gọi, cô quay lại và thấy bộ da gấu đang được phơi trên cành cây. Thịt đã được gói bằng những chiếc lá lớn, trơn mượt mọc ở các vùng đầm lầy. Nếu mang bộ da gấu về nhà tắm, dân làng sẽ sinh nghi về việc ai đã đi săn và khi nào, nên họ để lại việc đó cho gia đình Selim xử lý, sau đó họ sẽ mang đi bán ở thị trấn dưới núi. Gia đình Selim gần như là đối thủ cạnh tranh kinh doanh của Nyohhira, vì vậy mối quan hệ giữa hai bên không thể công khai được.
“Vậy thì cho vào bao đi. Nếu ta ngậm về bằng miệng, e là nó sẽ biến mất trước khi về đến nơi mất.”
“Vì nó nhiều mỡ mà. Em hiểu rồi ạ.”
Khi họ mỉm cười và bắt đầu thu dọn, Holo nói thêm:
“À, nhớ lấy phần của các ngươi đấy. Thịt rừng thì ai cũng nên được thưởng thức.”
Cả bọn im lặng rồi lại giao hết thịt cho Holo. Điều đó khiến cô hơi bực, nhưng cái kiểu lễ nghĩa cứng nhắc đó lại đáng yêu đến lạ.
Trên đường về, Holo là người mang hành lý thay cho Selim.
Cô nằm sấp xuống, và khi gia đình Selim đặt chiếc túi đầy thịt lên lưng cô, ánh mắt cô dừng lại ở vũng nước nhỏ bé tội nghiệp kia. Cô đã mong chờ sẽ tạo được một bồn tắm bí mật, rồi khoe với bạn đời khi hoàn tất, nhưng xem ra cô sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Không phải cô không hài lòng với những bồn tắm hiện có trong nhà. Cũng chẳng đến mức cần thiết phải có nơi để đến trong hình dạng sói.
Thế nhưng, khi nhìn vũng nước đọng lại trên nền đất rừng, cô mới nhận ra mình thất vọng đến thế nào. Và điều khiến cô bất ngờ là cảm giác chán nản ấy lại sâu đậm đến vậy.
“…Holo? Đức cô Holo?”
“Mm.”
Cô nhận ra Selim và những người khác đang nhìn mình. Hẳn là họ đã gọi cô không biết bao nhiêu lần.
“Xin lỗi. Ta đang nghĩ ngợi một chút.”
“Về bồn tắm sao? Nếu vậy thì bọn tôi có thể đi tìm giúp.”
Cô thầm nghĩ, Mình thật ngốc quá.
“Không cần đâu. Ta chỉ muốn nghịch một chút bằng móng vuốt và răng nanh. Đào hố này kia thôi.”
“Vậy sao?”
“Thôi thì về trước khi quá muộn nào. Mai còn phải làm việc nữa, đúng không?”
Cô đứng dậy, và chiếc túi vải đã được buộc chắc vào cổ bằng dây thừng. Dựa vào sức nặng trên lưng, cô đoán bên trong chứa khá nhiều thịt. Hanna chắc chắn sẽ vui mừng, nhưng nghĩ đến việc phải xử lý chỗ thịt đó bằng cách ướp muối và phơi khô, cô lại thấy phiền.
“Ồ, tôi hỏi một điều này được chứ?.”
“Sao thế?”
“Đức cô có yêu cầu gì cho lần săn tới không ạ? Lần này là gấu thì hơi đặc biệt, bọn tôi sợ mọi người chán thịt nai rồi.”
Cô thấy khá ấn tượng—bọn họ đúng là chu đáo.
“Để ta nghĩ xem.”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh những con thú nhỏ như chim trĩ hay sóc. Dù không nhiều thịt, nhưng thịt thú nhỏ lại rất đậm đà hương vị.
Dù cô không phiền chuyện họ làm việc chăm chỉ, nhưng họ không giỏi ứng biến. Có vẻ họ không quen đặt bẫy để bắt thú nhỏ, nên cô không đề cập đến.
“Không sao, ta vẫn thích thịt nai. Bạn đời của ta cũng mừng vì không phải đặt thịt từ chỗ khác.”
“Vâng ạ.”
Anh trai Selim và những người khác cúi đầu như lính tiễn vua. Holo mỉm cười chua chát rồi nhìn sang Selim trước khi cả hai chạy đi.
Trong lúc chạy nhẹ qua khu rừng đêm, cảm nhận sức nặng của thịt gấu trên lưng, Holo chợt nhớ lại lời anh trai Selim đã nói.
“Bọn tôi sợ mọi người chán thịt nai rồi.”
Đột nhiên cô nhận ra, có lẽ chính vì cuộc sống lặp đi lặp lại trong nhà tắm đã khiến cô thất vọng với cái vũng nước nhỏ bé ấy.
Đang khi cô thầm nhủ Không thể nào đâu, hình ảnh cô ngủ gật khi đang nhặt nụ rau và tưởng tượng ra những viễn cảnh linh tinh trong giấc mộng hiển hiện thật rõ trong trí nhớ cô.
Cuộc sống ở nhà tắm cũng giống như hồi cô sống trên cánh đồng lúa mì, ngày nào cũng lặp lại y hệt. Lúc ban đầu, cô trông chờ điều gì ở Selim? Thành thật mà nói, cô mong cô ấy sẽ gây rối một chút.
Ai rồi cũng sẽ quen với mọi thứ. Cô biết điều đó. Nhưng quen thuộc không đồng nghĩa với hài lòng. Và chịu đựng được hay không lại là chuyện khác.
Dù tự nhủ rằng mình vẫn chưa đến mức không hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng trong lòng cô biết đó chỉ là một cách tự ép mình tin mà thôi. Không thể nào hôm nay thú vị hơn hôm qua được.
Khi những suy nghĩ ấy lượn lờ trong đầu, đôi chân cô vẫn bước, đưa cô quay lại nhà chính. Cũng giống như thời gian trôi qua một cách thụ động.
Selim trở lại hình người. Trong khi cô ấy gỡ chiếc túi thịt treo trên cổ, Holo bắt đầu thấy bồn chồn. Nếu cô cứ sống thế này mãi, liệu có một ngày cô sẽ trở thành một vũng nước chăng?
Dù có ấm áp đấy, nhưng cô sẽ không phải hồ, cũng chẳng phải suối, chỉ là nơi người khác chỉ nhúng chân rồi bước đi.
Và rồi, sau hàng thập kỷ, khi tất cả đã rời xa, bộ lông ướt của cô sẽ khiến cô cảm lạnh, và cô sẽ hắt hơi trong cô đơn.
Cô đã sống hơn mười năm ở nhà tắm này, và cô chắc chắn rằng mối quan hệ giữa cô và bạn đời đã sâu đậm đến mức khiến cô thấy phát bực. Nhưng đồng thời, chẳng còn gì là mới mẻ nữa. Từ khi Myuri ra đời, mỗi ngày cứ như một cơn lốc, nhưng giờ cô con gái duy nhất của cô đã rời khỏi nhà tắm cùng nhóc Col.
Có có thể nhìn thấy rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của họ chỉ là lặp lại một vòng tuần hoàn.
Cô có nhớ mình đã làm gì hôm qua, hôm kia hay hôm kìa không? Có điều gì sắp tới đủ đặc biệt để cô ghi nhớ nó sau hàng trăm năm nữa không? Cô dần trở nên lo lắng rằng cuộc sống hiện tại không đủ để cô gom góp những ký ức ấm áp cho mai sau.
Vừa nghĩ vẩn vơ, cô vừa ném chỗ thịt treo trên cổ vào hầm băng dưới nền đất trong sân nhà tắm. Đống tuyết mùa đông không thể giữ đến mùa hè, nhưng nếu chứa trong hầm băng, thì cô có thể tận hưởng đá lạnh bao nhiêu tùy thích. Đó là trí khôn của người phi thường, dù vậy, mấy con sóc trong rừng cũng đã biết chôn hạt từ mùa thu.
Mà lẽ ra cô cũng nên làm như vậy, đúng không?
Selim, với đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, đã về phòng.
Holo tiễn cô ấy, rồi quay lại phòng mình.
Cô đặt tay lên cánh cửa, và thấy ánh sáng mờ nhạt của nến le lói qua khe gỗ. Ngửi bằng mũi, cô cảm nhận được mùi của bạn đồng hành, mùi mỡ cừu cháy, mùi giấy da và mực, những thứ khiến cô nhớ đến Col nhỏ.
Đằng sau cánh cửa ấy, bạn đồng hành của cô đang say sưa viết lách, một tấm chăn phủ trên cái lưng đang khom.
“Ồ, em về rồi à.”
Anh quay lại khi nhận ra cô, và dù có vẻ mệt, anh vẫn đang khá thích thú.
Nhưng khuôn mặt quen thuộc ấy cũng khác đôi chút so với khi họ mới gặp nhau. Không chỉ là ánh nến; cô thực sự nhìn thấy dấu vết của tuổi tác trên gương mặt ấy. Dù cuộc sống ở nhà tắm có lặp lại đều đặn đến đâu, thì thời gian vẫn trôi đi.
Và những bồn tắm từng đầy ắp nước, một ngày nào đó cũng sẽ cạn khô, thành vũng nước chỉ đủ ướt chân, rồi cuối cùng cũng biến mất.
Dù cô biết ngày ấy sẽ đến, nhưng dường như cô đã mất cảnh giác.
Nếu thực sự chuẩn bị sẵn sàng, thì hẳn cô đã có thể tận hưởng mọi điều cho đến phút cuối mà không hoài nghi gì.
“Hmm? Có chuyện gì sao?”
Cô không đáp lại câu hỏi ngỡ ngàng ấy, chỉ bước nhanh về phía anh và ôm anh từ sau lưng.
Anh hơi ngạc nhiên, nhưng chắc anh nghĩ đó lại là một trong những trò thất thường của cô.
Anh không nói gì, chỉ vòng tay ra sau vuốt ve đầu cô.
“Lạnh quá đấy. Em sẽ đi tắm trước khi ngủ chứ?”
“…Mm. Mà anh có mùi chua thật đấy.”
“Hả?”
Dù chắc là không đến mức đó, bạn đời của cô vội đưa tay lên ngửi tay áo mình. Anh bị ám mùi chua là từ mực mà ra. Tất nhiên, cô đã cố tình nói theo cách khiến anh hiểu lầm.
“Vậy đi tắm thôi nhỉ?”
Cô buông anh ra và lùi lại một bước.
Từ khi đến Nyohhira, nơi họ có thể tắm bất cứ lúc nào, anh cũng bắt đầu chăm chút hơn cho bản thân. Hồi còn sống trên xe ngựa rong ruổi, anh chỉ giữ mình ở mức chấp nhận được.
Dù vẫn lo về mùi cơ thể, anh cũng dành thời gian ngả người trên ghế, kéo chiếc chăn lông trên vai xuống, đứng dậy và vươn vai.
“Ooohhh…Nngh. Hahhh… Anh từng có thể làm việc suốt đêm cơ đấy.”
Anh nói như đùa, nhưng đó là sự thật.
Và rồi một ngày nào đó, anh sẽ không còn mở mắt nữa.
Cô sẽ làm gì khi điều đó đến?
Cô cảm thấy mình sững lại trước quy luật tự nhiên, nhưng ít nhất, giờ đây anh vẫn đang ở trước mặt cô.
Còn quá nhiều điều cô có thể làm.
Trước tiên, cô sẽ không nghĩ quá nhiều, và tận hưởng thời gian bên anh. Cô đã quên mất nguyên tắc đơn giản ấy khi mới bắt đầu cuộc hành trình với anh, và điều đó đã gây ra không ít rắc rối.
“Chúng ta được tặng thịt gấu từ bầy của Selim này. Sao không ăn một bữa thật ngon để lấy lại sức nhỉ?”
“Ồ, gấu à? Không nhớ rõ nữa, nhưng anh từng nghe nói phần ngon nhất là chân gấu đấy. Không biết có thật không.”
“Chân sao? Ăn kiểu gì nhỉ?”
Vừa trò chuyện về những điều tầm phào như thế, họ vừa cùng nhau bước về phía nhà tắm.
Nhưng khi đi bên nhau, cô phải cẩn thận để không nắm tay anh quá chặt.
Dù lẽ ra phải thấy hạnh phúc, nhưng cô vẫn thấy chua xót vì chừng đó dường như vẫn chưa đủ.
~~~
Và rồi hôm sau nữa, cô lại tiếp tục nhặt chồi từ rau dại.
Cô sẽ còn làm công việc này cho đến khi tuyết tan hết trên núi.
Trước đây, cô luôn coi đây là một việc vặt, nhưng giờ đây cô cũng bắt đầu nghĩ rằng mình không nên dùng thời gian cho việc này.
Cô cần tích lũy thật nhiều ký ức nhất có thể, để chuẩn bị cho những ngày lạnh lẽo, khắc nghiệt, cô đơn đang đợi mình phía trước.
Muốn vậy, cô cần tạo ra những sự kiện, là nguyên liệu làm nên ký ức, nổi lên như bong bóng trong suối nước nóng.
“Cô với ông chủ đang giận nhau à?”
Hanna hỏi một cách thản nhiên, mắt nhìn vào đống chồi trong giỏ.
“V-vì sao cô lại hỏi thế?”
Holo giật mình đến mức danh xưng sói thông thái của cô suýt khóc thét.
Hanna nhún vai.
“Cô nhặt chồi hơi cẩu thả đó.”
“…Chúng tôi không giận nhau đâu.”
Giá mà cô có thân hình to lớn hơn thì có thể che giấu những điều trong lòng mình tốt hơn, nhưng với cơ thể nhỏ bé này, quá nhiều thứ dễ dàng lộ ra.
Và đúng là họ không giận nhau thật, nên cô thấy bực bội với vẻ mặt thở dài của Hanna.
“Quan trọng hơn, có một đống thịt gấu ở giữa hầm đá đấy. Hôm nay hãy cho thật nhiều thịt vào nồi nhé.”
Cô nói tin đó khi chuẩn bị đi làm việc khác, rồi dừng lại.
“Và đừng nói điều gì kỳ lạ với anh ấy. Chúng tôi thật sự không giận nhau đâu.”
Dù lời đó lại càng giống như họ đang giận nhau thật, nhưng việc bạn đời của cô để ý tới cô theo kiểu đó lại không phải điều cô mong muốn.
Cô không thấy bất mãn với tình trạng hiện tại của họ. Cô chỉ muốn được tận hưởng thời gian vui vẻ một cách tự nhiên bên nhau.
“Rồi rồi, hiểu rồi mà.”
Đôi khi, cô tự hỏi có phải Hanna mới là người gấp đôi tuổi cô không.
Không, cô tự nhủ, chỉ là vì hình dạng con người của cô trông như một đứa con gái thôi.
“À, hôm nay cô thích cho gừng hay tỏi vào nồi?”
Holo suy nghĩ một lúc thật nghiêm túc rồi trả lời:
“Tỏi đi.”
Sau đó, cô tiến về phía sau nhà.
Khi đến gần, mùi thịt sống nồng nặc bao trùm lấy cô. Thật kỳ lạ khi mùi đó khiến người ta chảy nước miếng khi được nấu lên, nhưng lại khủng khiếp khi đang luộc trong nồi.
Phía sau tòa nhà là Selim, đang khuấy nồi với vẻ mặt như đã buông xuôi mọi thứ.
“Nào nào, ta đến giúp đây. Đi hít thở không khí trong lành và nghỉ ngơi một chút đi.”
“Cô Hol… Hụ, khụ, khụ—”
Selim vừa nói vừa bịt mũi, mắt cũng đỏ hoe. Cô ấy lí nhí cảm ơn rồi lảo đảo bước đi. Vì còn trẻ khứu giác của cô ấy nhạy hơn, nên hẳn là đã phải khổ sở lắm.
Họ đang đun nóng để tách phần mỡ dồi dào từ thịt gấu ra nhằm làm nến mỡ.
Sau khi khuấy đều, còn phải nhặt các mảnh vụn thịt và xương lẫn trong mỡ ra. Nếu làm qua loa, nến sẽ cháy nhiều khói và có mùi rất tệ. Phổi cô sẽ ngập tràn mùi mỡ suốt một thời gian.
Thông thường, việc này do Col với chiếc mũi tịt hoặc Myuri do khi bị phạt vì nghịch ngợm làm. Nhưng giờ đây, khi thiếu người, chỉ còn Holo và Selim đảm nhiệm mà thôi.
Cô cho thêm củi vào bếp, khuấy nồi và vớt ra vài mảnh vụn.
Lần đầu tiên làm việc này, cô đã rất ấn tượng khi thấy nến được làm như vậy, nên không quá để tâm đến mùi. Nhưng giờ, đó chỉ là một phần công việc nhàm chán lặp đi lặp lại.
Nếu đã phải làm nến, thà làm loại nến sáp ong có mùi thơm còn hơn.
Trong lúc mơ mộng về mùi mật ngọt, cô vẫn phải vật lộn với thực tại trước mắt. Và công việc của cô không dừng lại ở đó.
“Hmm… Khi làm xong nến thì tiếp theo là kiểm tra số phô mai còn lại.”
Mùa xuân cũng là mùa của phô mai. Để chuẩn bị cho mùa tới, họ cần đặt hàng loại phô mai mong muốn với người thợ. Có nhiều loại phô mai: loại giữ được lâu, loại mau hỏng; loại dễ làm, loại phức tạp.
Họ cũng phải cân nhắc rằng không chỉ để ăn trong nhà mà còn phục vụ khách nữa.
Vì vị khách đầu tiên đến sớm hơn dự đoán, họ phải đặt hàng gấp. Nếu không, sẽ phải dùng lại phô mai cũ từ mùa đông. Khách sẽ phát hiện ngay, và tin đồn sẽ lan ra.
“Rồi sau đó… à đúng rồi. Đặt xong phô mai thì mình phải xe sợi từ chỗ len nhận được. Rồi phải vá những sợi bị sờn, như cái đó, cái đó với cái đó… A! Con ngốc Myuri làm mất mấy cục dằn sợi rồi còn gì?! Trong kho có đồ thay không nhỉ…? À rồi… Mình phải dọn lại cái kho trước khi mùa hè đến, không là bọ bò ra tùm lum mất… Chỉ có bọ là chẳng chịu nghe lời mình… Làm gì bây giờ nhỉ? Oohh…”
Trong lúc khuấy nồi mỡ, trong đầu cô cũng đang bị khuấy tung bởi hàng tá suy nghĩ.
Cô nhớ lại thời sống trên đường, được thư giãn và ngủ trưa trong xe ngựa.
Không, chỉ là bây giờ bận bịu hơn vì Col và Myuri đã rời đi.
Mặt khác, cô mới nhận ra trước đây mình sống buông thả đến mức nào.
Giờ thì cô hiểu thế nào là không có thời gian để lo lắng. Nhưng nghĩ đến việc cuộc sống cứ tiếp diễn mãi như thế này, cô rùng mình.
Cô không ghét công việc.
Cô chỉ không muốn đến một lúc nào đó mới giật mình nhận ra những tháng ngày đẹp đẽ đã trôi qua mất rồi.
“Phải làm gì đó thôi…”
Cái suối nhỏ buồn tẻ trên núi cứ lởn vởn mãi trong đầu cô.
Cô thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến những chuyện mình không kiểm soát được, như là giá như họ mở một cửa tiệm trong thị trấn, nơi cô có thể đứng cạnh bạn đời cả ngày.
Dĩ nhiên, việc đó cũng sẽ có khó khăn riêng. Và sống trong thị trấn nghĩa là luôn bị người ta nhìn ngó, mà cô thì chẳng giấu được tai và đuôi, lại chẳng già đi.
“Mmm…”
Cô rên lên, và như thể bất mãn trong lòng đang sôi trào, bong bóng bắt đầu nổi lên trong nồi mỡ.
Dù vậy, cô cũng mong chờ lúc Selim quen việc hơn, để cuộc sống bớt bận rộn. Hoặc khi gia đình Selim xây xong nhà trọ, họ có thể mướn thêm người trong số họ.
Chính xác. Phải nhẫn nại một thời gian đã. Sau đó, cô có thể bắt đầu nghĩ cách tạo thêm ký ức với người bạn đời.
Cô tự nhủ như vậy.
“Được rồi, sắp đến lúc lọc mỡ để làm nến rồi.”
Cô gõ cây gậy khuấy vào thành nồi, gọi Selim lại và bắt đầu công việc. Bất cứ việc gì cũng sẽ kết thúc nếu cứ làm mãi.
Một vị khách nữa đến vào buổi chiều, rồi cuối cùng mặt trời cũng lặn.
Sau bữa tối, cô trở về phòng với vẻ nhẹ nhõm, thì thấy bạn đời của mình đang đứng đơ trước bàn.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô thoáng nghĩ có phải Myuri đã vẽ bậy lên tờ giấy trên bàn không, nhưng rồi nhớ ra con bé đang đi xa.
Trong lúc cô còn chưa hiểu gì, người bạn đời quay lại, gương mặt có phần áy náy.
“Trước khi em nổi giận, để anh xin lỗi trước đã.”
“…Hmm?”
Anh nói tiếp:
“Vị khách mới cũng mang theo các cuộn giấy.”
Phía sau anh, số cuộn giấy da đã tăng gấp đôi. Có vẻ nếu một người có ý tưởng gì, thì sẽ có người khác nghĩ giống vậy.
Dù cô khá ấn tượng vì hành trình của Col và Myuri đang tạo ra làn sóng lớn trên thế giới, nhưng vẻ mặt của người bạn đời u ám cho thấy có gì đó không ổn hơn thế.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Khi cô hỏi, anh thở phào như người vừa thoát nạn, rồi lắc đầu chậm rãi.
Có lẽ anh thấy khó để tự mình nói ra.
“…Mấy người đang trọ ở nơi khác cũng đến từ trước, muốn bàn về cùng một chuyện.”
“…”
Những khoảng thời gian thư giãn, tình cảm buổi tối của họ. Xem ra cô sẽ không đòi hỏi được nữa trong một thời gian.
Nhưng cả đống công việc đó cũng có thể gọi là một sự kiện đáng nhớ. Khi nhìn lại sau này, có lẽ nó sẽ trở thành một ký ức rõ nét. Và cô vui vì được làm cùng anh. Khi ngồi cạnh nhau, cô có thể giữ chặt cái nắp đậy giếng tối tăm trong lòng mình.
Nghĩ theo cách đó, thì cũng không tệ.
“Thôi thì, đâu còn lựa chọn nào khác. Phải không?”
Cô nói nhẹ nhàng, và anh có vẻ thất vọng.
“Sao? Anh mong em nổi giận à?”
Anh lúc nào cũng quá thật thà trong mấy chuyện như thế này.
“Chắc chẳng còn thời gian cho anh chợp mắt đâu…”
“Đồ đần thối.”
Cô mỉm cười, đóng cửa lại và nhanh chóng bước tới bàn làm việc.
Đống giấy da chồng chất trên bàn thật đáng sợ.
“Mà biết đâu chúng ta lại kiếm được một mớ kha khá, đúng không?”
“Chắc đủ để bõ công đấy. Em muốn gì cứ nói. Có thể mua được đào ủ mật ong rồi đó.”
Anh nhắc đến món hàng xa xỉ có giá trị gần như vàng.
Người bạn đời từng là thương nhân đang đưa cô một hợp đồng trắng tinh, chứng tỏ công việc này thực sự đầy tiềm năng.
“Mm. Em sẽ cân nhắc ha.”
“Nhưng tiền không phải vô hạn đâu đấy.”
Anh không quên nhắc nhở cô.
Cô nhún vai rồi khẽ dẫm lên chân anh.
“Vậy thì, bắt đầu thôi nào?”
“Ừ. Không còn thời gian để phí nữa. Nếu không xử lý gọn, có khi còn bị đùn thêm việc đấy.”
“Ta có nên phân một ít việc cho Selim không?”
Cô tự hỏi có nên giao thêm một nhiệm vụ nữa cho cô sói trẻ tuổi kia hay không, nhưng bạn đời của cô trông có chút bối rối.
“Anh cũng muốn nhờ cô ấy giúp, nhưng…”
Anh nói một cách mơ hồ, rồi sau khi liếc nhìn về phía cánh cửa, anh ghé sát tai cô thì thầm:
“Cô ấy có vẻ không giỏi đọc viết cho lắm.”
Khác với mấy công việc ban ngày vốn đã quen tay, Selim dường như vụng về hơn khi đụng đến sách vở. Cô ấy đã mắc không ít lỗi đọc và chính tả.
“Ban ngày cô ấy làm việc chăm chỉ, chắc tối đến cũng mệt rồi.”
Cậu nhóc Col thì lại có một sự nhiệt tình kỳ lạ với việc học, đến mức nhét cát vào miệng để khỏi buồn ngủ ban đêm, hoặc nhai hành sống. Bắt Selim nỗ lực đến mức đó thì thật quá tàn nhẫn.
Nhưng Holo chợt nghĩ ra một điều.
“Nhưng mỗi khi chúng ta đi buôn qua bên kia núi, cô ấy đâu có vẻ gì là buồn ngủ.”
Selim đúng là có hơi mệt khi quay về, nhưng chẳng đến mức gật gù díp mắt.
“Chắc là chuyện hợp hay không hợp thôi. Có khi cô ấy cứ nhìn mặt chữ là buồn ngủ ấy. Myuri cũng vậy mà.”
Khi anh nhắc đến con gái họ, cô hiểu ra ngay.
“Còn em thì chẳng thua ai vụ này.”
“Thế mà cũng tự hào được à. Em đọc được thì có đấy, nhưng viết thì… Chẳng phải Hiền giả Sói xứ Yoitsu nên giỏi chữ nghĩa hơn một chút sao?”
Anh đâm trúng chỗ đau, khiến cô trừng mắt lườm anh.
“Em cũng tiến bộ lắm rồi đấy chứ. Với lại hình dạng này cũng chỉ là tạm thời thôi. Nếu tay không hoạt động tốt thì em có làm gì được đâu.”
“Vậy mà lúc lấy thịt từ nồi ra thì nhanh như chớp cơ?”
Cô nhe nanh ra dọa, còn anh thì quay đi làm bộ không thấy.
“Đồ ngốc. Học chữ có làm no bụng được đâu chứ!”
“…Myuri cũng nói y chang vậy, nhỉ?”
“Anh nói cái gì cơ?!”
Cô gắt lên, còn anh thì nhún vai một cách ranh mãnh.
“Nào nào, làm việc thôi nào.”
Anh không còn bị dồn vào chân tường như trước kia nữa.
Và cô cũng chẳng ghét những màn đấu khẩu như thế này.
“Thật là, đồ ngốc.”
Cô lẩm bẩm rồi kéo ghế ngồi sát cạnh anh.
Dĩ nhiên, họ chia sẻ cùng một chiếc chăn đắp chung phủ lên cả hai. Như thế này thật sự không tệ chút nào.
Cô khắc ghi khoảnh khắc này vào trí nhớ.
Và khi làm vậy, cô cầm lên tờ giấy da đầu tiên.
~~~
Tiếng đặt muỗng nữa gỗ vang lên cái cộc, và Holo mở mắt ra.
Lúc đó là sau bữa trưa, và Hanna, người đang rảnh rỗi, đã mang gì đó đến cho cô.
“Hôm nay cô làm tốt lắm.”
“…Rượu vang sao, hiếm thấy thật đấy.”
Holo ngẩng đầu khỏi bàn, mũi cô khẽ rung lên trước hương thơm của rượu vang nóng, hơi nước vẫn còn bốc lên nghi ngút.
Hanna vốn thường hay tiết kiệm, vậy mà lần này lại thoải mái đưa rượu như thế thật khiến Holo khó hiểu.
Rồi, đúng lúc Holo chuẩn bị với tay nhận lấy ly rượu đầy biết ơn—
“Hmm, cái này là…?”
Một chiếc bát gỗ, bên trong là những thứ cô chưa từng thấy.
“Là quà từ một vị khách. Ông chủ bảo tôi dọn ra cho cô khi anh ấy ra ngoài.”
Đó là một loại mứt kẹo gì đó. Đường có thể kiếm được bằng cách lên thuyền ở thị trấn dưới chân núi, xuôi theo dòng sông ra biển, rồi lại lên thuyền khác đi xa hơn về phía nam, đến một bến cảng ở xứ nóng quanh năm nắng ấm, nước biển trong xanh như ngọc lục bảo, và giao thương với những người đến từ vùng còn xa hơn nữa ở phía nam.
Nếu đường mà có thể được thu hoạch từ lòng đất như muối, thì cô chẳng ngại sống cả đời ở đó để liếm đất sống qua ngày.
Đó là chất ngọt ngon đến vậy, nhưng rồi cô bị kéo lại bởi lời nói của Hanna.
“…Cô giấu món này khỏi tôi à?”
Hanna chỉ nhún vai ngây thơ.
“Anh ấy bảo là nếu tôi cho cô thấy một lần, thì thể nào cô cũng ăn sạch mất.”
“Đồ ngốc đó!”
Tôi đâu phải Myuri đâu chứ, Holo nghĩ, vừa với tay lấy một miếng, thấy thứ kẹo trong tay thật kỳ lạ.
Bất kể đó là loại trái cây gì, nó được cắt thành lát tròn, tẩm đường, nhưng hình dạng thì thật lạ lẫm.
Cô chưa từng thấy loại trái cây nào như vậy, nhưng khi đưa vào miệng, cô sững sờ.
“Là gừng à?!”
“Trời vẫn lạnh khi không có nắng, nên cái này cũng giúp làm ấm người đấy.”
“Mm-hmm… Mmm…”
Lông tai và đuôi cô dựng đứng khi cảm nhận được kết cấu giòn rụm của đường và vị ngọt của nó, rồi đến mùi vị gừng không thể diễn tả, vị cay nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi. Khi cổ họng bắt đầu ấm lên vì gừng, rượu vang nóng đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
Việc giấu cô món ngon thế này thật đúng là tội lỗi.
Miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm miếng gừng tẩm đường, cô hỏi Hanna, “Chỉ có bấy nhiêu thôi à?”
“Anh ấy bảo chỉ được đưa cho một ít mỗi lần thôi.”
Y như cách anh đối xử với con gái họ, Myuri. Cô suýt nữa thì hét lên đòi Hanna đưa thêm, nhiều thêm, ngay lập tức, nhưng nếu làm vậy thì chẳng khác nào thừa nhận rằng anh nói đúng khi cho rằng cô sẽ ăn sạch món đó ngay khi nhìn thấy. Với tư cách là hiền giả sói, cô phải tránh điều đó.
Tuy nhiên, thật khó cưỡng lại sức hấp dẫn của nó.
Cô đã phải vật lộn với đống giấy da kia một thời gian, đầu óc gần như tan chảy vì mệt.
Được ăn món ngọt cay thế này sau đó thì chẳng khác nào tấn công vào tâm trí.
Đến cả sói thông thái cũng phải đầu hàng mà lăn ra.
Nhưng trước khi làm thế, cô vẫn cố giữ chút lý trí.
“C-cũng nên ăn nhanh kẻo hỏng mất, nhỉ?”
“Kẹo ngọt thì không dễ hỏng vậy đâu.”
“Thế còn chuột với sâu bọ—”
“Những cái này cất trong phòng băng là được rồi.”
Trong nhà tắm này, không ai dám cãi Hanna chuyện đồ ăn.
Nếu cô ấy vẫn nghiêm khắc như thế, Holo cảm thấy như mình có thể ăn luôn cả cái bát mất.
“Urrgghhh…”
“Sao không ăn từ từ thôi? Như vậy sẽ thưởng thức được lâu hơn đấy.”
“Đồ ngốc. Tôi cũng có thể thưởng thức bằng cách ăn hết một lần luôn mà!”
Hanna thở dài đầy bất lực.
Nhưng cô ấy đúng, và miệng cô thì bắt đầu nóng ran.
Đau lòng, Holo đẩy cái bát gỗ về phía Hanna, không muốn phải nhìn thấy nó nữa.
“Cất đi đi…”
“Ôi chà, kiềm chế được đấy. Vậy thì để tôi cất trước khi cô đổi ý nhé.”
“Á!”
Rồi, trong một giây yếu lòng, Holo vẫn kịp chộp lấy thêm một miếng.
Hanna cười, có chút bực bội.
“Để nói luôn nhé, tôi sẽ giấu nó ở nơi cô không tìm ra được, nên đừng có mà lục lọi.”
Hanna nói giống hệt như Holo khi rầy Myuri. Có khi họ thật sự giống nhau quá.
“Đồ ngốc.”
“Tôi không ngốc. Tôi chẳng muốn mở tủ ra mà thấy bị lục tung lên vì cô mò kẹo đâu. Tôi sẽ đậy kín nó lại, đến cả cái mũi thính như cô cũng vô dụng thôi.”
“Grrrừ…”
Trong nhà tắm, chi phí lớn nhất là đồ ăn, nên bạn đời của cô đã trao cho Hanna quyền hành cực lớn. Đến mức đôi lúc không rõ ai mới là chủ nhà khi họ ở trong bếp cùng nhau.
Chưa kể, anh còn nhờ Hanna nghiêm khắc với cả Holo lẫn Myuri.
Bếp thì đầy những món có thể ăn ngay, nhưng thực chất giống như bẫy dùng để dụ dỗ hai mẹ con vậy.
“Tôi làm việc vất vả như thế này, mà lại bị đối xử tàn nhẫn đến vậy…”
Holo nói đầy trách móc, nhưng Hanna không hề đưa cái bát lại cho cô.
“Chà, tôi không biết sao, nhưng nghe nói cái đó sẽ giúp ích nhiều lắm khi cô hoàn thành đống công việc kia. Xong việc rồi thì muốn đường hay gì cũng được.”
“Dĩ nhiên là tôi định thế rồi. Nhưng chẳng biết bao giờ mới xong đây…”
Câu than thở khi cô nằm úp mặt xuống bàn không hề giả vờ.
Khách bắt đầu kéo đến, và các nhạc công cũng đã trở lại nhà tắm, không khí trở nên vô cùng nhộn nhịp. Chỉ cần có nhạc và múa hát, khách có thể ở trong suối nước nóng cả ngày, tức là cô và bạn đời không cần bận tâm đến họ.
Khi mọi thứ đã vào guồng, sẽ có những lúc bận rộn đến mức chóng mặt, rồi cũng có khi chẳng có gì làm.
Nhưng giờ đây, trong những khoảng thời gian rảnh rỗi, cô lại dồn hết tâm trí vào đống giấy da ấy. Nếu không làm vậy, thì sẽ không bao giờ xong được, và nếu sau này lại có thêm yêu cầu nữa, có khi đến tận mùa thu vẫn chưa xong.
Tất nhiên, họ có thể từ chối làm những việc quá sức, nhưng khách hàng thì đang lũ lượt kéo đến để trút bỏ gánh nặng của họ, tất cả là nhờ chuyến hành trình của nhóc Col và Myuri, nên họ đâu thể phủi tay.
Và bạn đời của cô cũng đã nói, với vẻ nghiêm trọng, rằng nếu nhận làm lúc này, sau này sẽ mở ra nhiều cơ hội khác.
Nếu là vì anh, thì cô đành phải tiếp tục kiên trì thôi.
“Nhưng mà, đồ đần thối đó định làm gì với đống tiền anh ta đang kiếm vậy nhỉ?”
Holo lẩm bẩm, má vẫn dán chặt vào bàn, mắt nhìn theo Hanna đang cất kẹo đi. Công việc ở nhà tắm vẫn suôn sẻ. Có lẽ anh đang nghĩ đến chuyện khác. Không đời nào lại là để mua đào ủ mật ong cho cô. Cái kiểu ưu tiên sai thứ tự ngốc nghếch đó đã bớt hẳn từ khi họ mở nhà tắm rồi.
Cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô biết một điều rằng cô phải tập trung vào phần việc của mình.
“Được rồi, bắt đầu thôi!”
Cô uống cạn phần rượu Hanna rót, rồi quay trở về phòng ngủ.
Bạn đồng hành của cô đã đi làm việc trong làng, nhưng mùi hương còn sót lại cho thấy anh đã chăm chú với đống giấy da đến tận phút cuối cùng.
Cô cầm tấm chăn phủ trên lưng ghế, ôm lấy, và hít hà. Nó tràn ngập mùi của anh.
“…Heh.”
Cộng thêm hiệu ứng của rượu và gừng, cơ thể cô ấm lên. Qua khung cửa sổ mở, tiếng nhạc cụ và tiếng hát nhẹ vang lên từ phía xa.
Đó là một buổi chiều êm ả, yên bình.
Cô nằm lên giường để chợp mắt một chút, và chẳng mấy chốc, ý thức đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
~~~
Và rồi, nói về các cuộn giấy phép.
Có giấy phép khai thác vàng, bạc, đồng, sắt, chì, thủy ngân, lưu huỳnh và vô vàn quặng khác nhau chứa các loại trên. Có giấy phép để buôn bán những thứ đó, và cả giấy phép để cân đo chúng. Có giấy phép để phân loại. Giấy phép để chỉ định người kiểm tra. Và giấy phép để miễn kiểm tra.
Lúa mì, đại mạch, lúa mạch đen và yến mạch được phân loại khác nhau tùy theo thị trấn, với các loại thuế riêng biệt, và khác với các loại nông sản khác, rơm rạ dùng làm thức ăn chăn nuôi cũng được xử lý riêng. Nếu dùng để làm bia, thì chúng không được coi là thực phẩm mà là đồ uống có cồn, và sẽ được phân loại theo các giấy phép liên quan đến rượu vang, rượu táo và các loại rượu chưng cất. Liên quan đến đó là một cuộc tranh cãi khác xoay quanh định nghĩa của rượu. Có những giấy phép cho phép người giữ nó được phớt lờ định nghĩa đó, và có đặc quyền chỉ định một giám định viên cụ thể từ một thị trấn cụ thể trong trường hợp xảy ra tranh chấp.
Có những bộ giấy phép tương tự như thế cho thịt, cá, da lông, sản phẩm kim loại, gỗ... Cứ thế kéo dài mãi.
“…Thế giới loài người chẳng khác nào một đầm lầy không đáy nhỉ?”
Holo thì thầm vẫn chính mình, thậm chí chẳng còn sức mà than vãn hay từ chối làm tiếp.
“Em hiểu cách thế giới vận hành rồi đấy. Nhìn xem, chỉ còn một ít nữa thôi.”
Khuôn mặt bạn đời của cô, được chiếu sáng bởi ánh nến, chẳng hề có vẻ gì già đi. Trái lại, khi tiếp tục công việc, anh ngày càng có vẻ hào hứng hơn như thể được sống lại ký ức xưa.
“Này, là giấy phép quản lý da lông ở Lenos đấy,” rồi “Ồ, không ngờ lại có quyền quản lý bốc xếp hàng ở Kerube,” và “Ở Ruvinheigen có giấy phép nhập vàng nữa này. Hồi đó mà có cái này thì đâu cần phải vất vả vậy.” Anh cứ thế hứng khởi kể về cái này cái nọ, mắt sáng bừng.
Những giấy phép khác thì cho thấy vô vàn mối liên kết giữa các thị trấn mà Holo chưa từng nhận ra, và làn da anh rạng rỡ còn hơn cả khi được ăn ngon hay uống rượu.
Kể cả trong lúc ngủ, anh cũng lẩm bẩm: “Vì thị trấn này với thị trấn kia bảo hộ đặc quyền cho loại hàng đó… Nếu mua ở chỗ này… có thể kiếm bộn tiền đấy… hehe…”
Thế nhưng, khi lén nhìn anh trong lúc đang mở cuộn giấy ra đọc, Holo dần cảm thấy vui vẻ trở lại.
Mỗi lần anh tìm được tên một địa danh mà hai người từng đặt chân tới, nơi cách Nyohhira rất rất xa, anh lại sáng bừng lên. Và Holo cũng chẳng phiền lòng.
Khi đó, họ không sống trong sự lặp lại nhàm chán. Mỗi ngày đều có điều mới mẻ. Những ký ức lấp lánh đó lại dồn dập trong một khoảng thời gian quá ngắn ngủi.
Hồi ấy bận rộn đến mức chính cô là người nói rằng như thế là đủ rồi, cô không muốn đi nữa. Chính ước nguyện đó đã khiến bạn đời của cô chấm dứt chuyến hành trình. Mặc dù lúc đó anh có vẻ tiếc nuối, nhưng giờ anh chẳng hề tỏ ra hối tiếc chút nào.
Thực chất, anh chỉ đang thưởng thức nỗi hoài niệm với một ánh mắt xa xăm.
Dù biết rằng tất cả là do ích kỷ của bản thân, nhưng cô vẫn không vui nổi.
Cô muốn thấy anh nhớ về chuyến hành trình xưa với một gương mặt đầy khắc khoải.
Khi đó, cô mới có lý do để trách anh. Anh chẳng bao giờ biết rút kinh nghiệm cả nhỉ?
Và khi ấy, cô có thể nói với anh rằng.
“Nếu anh muốn lên đường một lần nữa, thì em—”
Ngay lúc cô đang viết một cái tên địa danh lên tờ giấy phép liên quan đến thuế muối, còn anh thì vẫn mải mê nói về một giấy phép phức tạp nào đó cho phép miễn thuế khi đi qua trạm kiểm soát sông Roef.
Anh đột nhiên im lặng. Và Holo nhận ra… cô đã buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.
“…”
Cô ngẩng lên, và thấy anh đang nhìn mình bằng một biểu cảm khó tả.
“…Không có gì đâu.”
Cô cúi đầu xuống nhìn lại tờ giấy phép muối. Anh không nói gì ngay, nhưng sau một lúc nhìn lại tờ giấy mà anh vừa hào hứng xem trước đó, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Anh sẽ không lên đường nữa đâu.”
Cô biết điều đó.
Chính vì thế, cô không thể để những lời sắp nói ra sau đó trở thành một sự trách móc.
“Này.”
Anh nói tiếp.
“Dạo gần đây… em giấu anh chuyện gì đúng không? Kể từ khi Selim đến đây.”
Cô sững người. Lông tai và đuôi dựng đứng.
Thế nhưng, cô chỉ có thể đáp lại.
“Chuyện gì cơ?”
Anh khẽ gãi mũi—và dường như còn đang nén cười?
“Anh biết mà.”
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
Cảm giác đó khiến tai cô rùng mình như thể một sợi chỉ len mềm mại vừa khẽ khàng lướt qua tai trong.
Ngực cô thắt lại, nước mắt ứa ra.
“…Đồ ngốc.”
“Nhưng… thật sự em có vẻ đang rất vui, nên anh không rõ là vì sao. Em cũng thân thiết với Selim nữa. Nếu anh không cẩn thận mà hỏi em, có vẻ em sẽ nổi giận thật đấy, nên anh đã không nói gì.”
Anh chăm chú nhìn gương mặt cô. Cô thì không dám nhìn lại.
“…”
“…”
Cả hai cùng im lặng. Rồi anh thở dài, ngả người ra sau.
Ghế kêu lên kẽo kẹt.
“Anh cảm thấy mọi thứ như chững lại kể từ khi Myuri và Col rời đi.”
Nhà tắm im ắng lạ thường.
“Em… chán cuộc sống ở đây rồi sao?”
Trên môi anh là một nụ cười nhẹ.
“Không, em—”
Đây là nhà tắm mà anh đã dốc lòng gầy dựng. Là ngôi nhà của họ, là nơi để gọi là nhà. Không đời nào anh muốn bỏ tất cả để lại mà lên đường lần nữa.
Nhưng cô lại không thể nói trọn câu, và chính anh đã hỏi cô không lâu trước đó, rằng liệu cô có muốn lên đường lại không.
Cô thật sự đã không hiểu rõ chính mình.
“Em không biết nữa…”
Cô thành thật nói, và anh có vẻ thích thú.
“Gần đây anh mới thấy mình già thật rồi, nhưng em thì vẫn còn trẻ.”
“…Hả?”
Giọng cô trở nên nghẹn lại.
Cô nhìn anh, và thấy nụ cười anh càng lúc càng lớn. Điều đó có nghĩa là gương mặt cô giờ đây đã gần bật khóc mất rồi.
“Anh đã nghĩ như vậy khi nhìn Myuri—rằng à, đó là tuổi trẻ đấy. Và rằng, có khi một ai đó vốn đã là một cô sói trưởng thành như em, cũng sẽ thấy nhàm chán với cuộc sống ở nhà tắm thôi.”
“Đó là…”
Cô khẽ nói, rồi lắc đầu thật mạnh.
“Em không chán. Thật sự không chán chút nào.”
Nhưng trong lòng cô lại không bình yên. Có một cơn sóng ngầm, một cơn giận dữ nho nhỏ vì mỗi ngày lại trôi qua giống hệt nhau.
Dù nghĩ thế nào thì cảm giác đó cũng thật nuông chiều và ích kỷ — và không phải thứ anh có thể làm gì để thay đổi.
Thời gian không thể dừng lại, cũng không thể quay ngược.
Vì thế, cô chần chừ không biết có nên nói thật hay không. Trái tim anh rất tốt, và điều đó khiến cô sợ rằng anh sẽ đối xử với cô khác đi, hay sẽ buồn.
Lời nói mắc lại nơi cổ họng, và anh khẽ mỉm cười có chút buồn.
“Cả đàn sói có đồng loạt xuất hiện không? Cô Selim đã có biểu cảm như thế nào?”
Anh đang lo lắng cho cô. Anh sẽ lắng nghe cô. Không chỉ vậy, anh luôn ở trong tầm tay của cô. Nhưng anh sẽ không ở đó mãi mãi.
Nếu phải nói ra vào một ngày nào đó, thì tốt hơn là nên nói sớm.
Cô nuốt xuống cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, rồi từ từ mở lời.
“Em không chán cuộc sống ở nhà tắm đâu.”
“Ừ.”
Anh gật đầu, rồi vươn tay ra lấy cây kéo, cắt ngắn bấc nến. Ngọn lửa bùng sáng hơn.
“Và rồi?”
“Em vốn quen với việc lặp lại rồi. Em… từng ngắm lúa mọc suốt hàng trăm năm cơ mà.”
Một vòng tuần hoàn không hồi kết, thời gian không bao giờ trở lại.
“Lúc này em hạnh phúc lắm. Thật sự rất hạnh phúc.”
Cô nắm lấy tay người bạn đời đang đặt trên bàn, và anh tinh nghịch đan ngón tay vào tay cô.
“Nhưng mà… Mỗi ngày cứ giống hệt nhau. Ngày mai cũng như hôm nay, và ngày kia cũng chẳng khác gì. Chuyện tháng trước giống hệt như tháng trước đó một năm, và tháng sau rồi cũng sẽ như vậy. Nhất là từ khi cái đồ ngốc Myuri và nhóc Col kia đi rồi.”
Ngón tay anh bóp nhẹ lấy ngón trỏ của cô.
Làn da anh mềm hơn nhiều so với thời còn là thương nhân lưu động.
“Nếu em cứ buông mình cho hạnh phúc này, thì tất cả những ngày quý giá ấy rồi sẽ tan biến khỏi ký ức… Dù là hiền giả sói đi chăng nữa, em cũng không thể nhớ mãi mọi thứ. Và em thấy sợ điều đó. Vì…”
Rồi cô đột nhiên nhìn vào mặt anh.
Dù có ngắm đến mấy, thì một ngày nào đó, cô cũng sẽ không còn thấy khuôn mặt đó nữa.
“Vì…”
"Anh không thể mãi ở bên cạnh em được."
Bạn đời của cô nói rồi hôn lên trán cô.
Cả hai đều biết điều đó, vì vậy họ chưa từng dám mở miệng nói ra. Họ ngầm đồng ý là cứ giả vờ không hay biết. Hồi còn ở Svernel, nhờ có Selim và anh trai cô ấy, họ mới lần đầu tiên đối mặt với sự thật đó sau một thời gian dài.
Anh xoa đầu cô và nói tiếp:
"Ngay cả sau khi tụi anh mất đi, em nên đến sống ở quán trọ mà gia đình Selim điều hành… Ít ra cũng như một cách bảo hiểm. Hàng hóa thất lạc thì chẳng phải lúc nào cũng quay về được."
Với Holo, người bạn đồng hành của cô như một cậu bé mới chào đời, nhưng giờ đây đang mỉm cười bình thản.
"Anh biết điều đó. Thế nên anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không nói gì vì sợ em giận, nhưng anh luôn nghĩ về những gì anh có thể để lại cho em."
Cô nuốt nước bọt và nhìn anh.
Dù rất vui vì anh lo lắng cho mình, nhưng lại buồn không sao diễn tả được khi thấy anh chỉ tập trung vào cái kết.
Hai cảm xúc ấy va chạm trong cổ họng cô, khiến cô đau nhói.
Nếu anh nói với cô điều này sớm hơn, có lẽ cô đã không chịu nổi mà nổi giận mất rồi.
Đừng có nghĩ mấy chuyện như vậy nữa!
"Nhưng em là kiểu người cô đơn, cái kiểu có thể ngủ trưa trong khi ôm chặt một cái chăn cuộn tròn. Em nhất định sẽ cần thứ gì đó để không phải run lên trong giá lạnh đó."
"Hả?! E—Em—Em không có…"
Tai cô dựng đứng lên vì giận, và hai má nhanh chóng ửng đỏ. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nếu cô còn trong hình dạng sói, cái cơ thể nhỏ bé này quá yếu mềm để chứa nổi cảm xúc lớn lao như vậy.
"Và, ừ thì, anh đã có một ý tưởng, và đang cố gắng thực hiện nó, nhưng nhờ Col và Myuri, kế hoạch đó giờ chắc phải đẩy nhanh hơn."
"…Hử?"
Tay anh vòng ra sau đầu cô, hôn lên những giọt nước mắt vừa rưng rưng nơi khóe mắt.
Cảm giác bộ râu lởm chởm của anh cọ vào làn da cô chứng minh rằng đây không phải là mơ.
"Vậy… vậy tại sao anh lại quyết định nhận cái công việc đó? Em cứ thắc mắc mãi. Có phải là chỉ để tiết kiệm tiền không? Anh định làm gì với ngần ấy tiền?"
"Không thể mang vàng lên thiên đường được đâu, em biết đấy."
"Không lẽ… là vì em sao?"
Cô suýt nói rằng không cần phải làm vậy đâu, nhưng nhìn gương mặt anh khi đó lại mang vẻ nhẹ nhõm khó hiểu.
"Ngay cả khi anh để lại tiền cho em, em sẽ chỉ biến từng đồng thành rượu và ngồi uống một mình trong nước mắt, hoặc chẳng buồn quan tâm gì đến nó mà lại chui vào cánh đồng lúa mì để nằm ngủ thôi."
"Gì cơ—! Anh—!"
"Anh cũng muốn để dành chút gì đó cho con bé Myuri thực tế của chúng ta nữa."
Anh nhìn cô đang ngồi chết lặng, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thế nên anh muốn để lại cho em thứ gì đó mà kể cả khi em lim dim giữa trưa nắng hay cuộn mình trong chăn giữa đêm lạnh, em vẫn không nỡ buông tay. Ừ thì…"
Vì lý do nào đó, anh ngừng lại rồi gãi đầu như thể xấu hổ.
"Anh muốn làm điều đó. Nhưng dạo này bận quá, với lại anh cũng không rành chuyện này lắm…"
Không hiểu ý anh, cô cau mày đầy bực bội, và anh vừa cười vừa liên tục xin lỗi rồi tiếp tục.
"Là một quyển sách."
"…Sách á?"
Anh nhún vai.
"Em từng nói hồi xưa còn gì? Rằng hãy kể lại câu chuyện đẹp đẽ về chuyến hành trình của chúng ta."
Cô cũng nhớ mang máng mình đã từng nói vậy. Đó là cách để những truyền thuyết của thời xa xưa được lưu lại cho đời sau.
"Nhưng truyền miệng có giới hạn. Em nhìn đống giấy phép này mà xem. Thế giới này đầy rẫy những điều không thể chỉ nằm gọn trong đầu một người."
Dù họ đã đi qua bao nơi trong chuyến hành trình, vẫn có vô số quy tắc vô hình mà họ chẳng hề hay biết. Và đó chỉ là một phần nhỏ thôi.
"Cuộc sống thường nhật cũng vậy. Nếu nhìn kỹ, những ngày giống nhau lại có những điều nhỏ nhặt khác biệt, và đôi khi, chính những điều nhỏ đó lại rất thú vị. Như lúc con đỉa bám vào cổ tay em ấy."
Không hiểu sao khi anh nhắc đến chuyện đó, cô bỗng xấu hổ đến mức phải che tay lên vết sẹo.
"Anh nghĩ nên viết lại tất cả. Em còn nhớ đã đọc rất nhiều truyện kiểu đó ở thư viện của Elsa, trong ngôi làng thờ thần rắn không?"
Cô nhớ ra. Đúng là cô đã làm thế. Để tìm ra Yoitsu ở đâu, để gặp lại những người bạn cũ, cô đã đọc vô số truyện cổ xưa trong tầng hầm bụi bặm đó. Đó là những câu chuyện được người ta ghi lại để kể về quá khứ.
"Anh muốn viết chi tiết nhất có thể. Có thể người khác đọc sẽ không hiểu, nhưng em thì sẽ thích. Để sau này khi nhìn lại, em có thể thấy hôm qua và hôm nay—năm ngoái và năm nay—thật sự là khác biệt, đúng không?"
"Mm… Điều đó… đúng thật."
Cô gật đầu, và anh cũng gật đầu lại, vẻ mặt thỏa mãn.
Nhưng rồi, nét mặt anh chợt trở nên xấu hổ.
"Nhưng nói thật là… anh viết được một ít khi rảnh, nhưng… à… toàn là chuyện buôn bán với chuyện về con bé Myuri thôi."
Rồi cô hiểu ra.
"A! Thì ra đó là cái anh vẫn thường viết dạo gần đây?! Không phải là mấy lời than phiền hay oán trách sao?!"
Cô ngạc nhiên hỏi, và anh cười gượng.
"Chăm sóc con bé Myuri thì vất vả thật đấy… Nhưng đó không phải lời than vãn đâu. Kể cả những lần cãi nhau, đọc lại cũng thấy buồn cười."
Cuối cùng, khi cô hiểu ra, cô có cảm giác mình sắp gục ngã.
Thật sự thì anh vẫn thỉnh thoảng ghi lại những gì xảy ra trong ngày như thể đang chép biên bản. Có lần anh còn ghi lại cả lúc họ cãi nhau, khiến cô tưởng anh đang chuẩn bị tài liệu cho lần cãi nhau tiếp theo. Cô từng nghĩ anh là một con đực yếu đuối chính hiệu!
"Nhưng chúng ta đâu có dư dả gì để chuẩn bị ngần ấy giấy, và vào mùa bận rộn thì đúng là chẳng có chút thời gian nào để viết cả."
Có vẻ cuộc trò chuyện lại quay về đống giấy tờ trên bàn.
"Vậy ra là anh đang tiết kiệm cho việc đó à?"
"Đúng vậy. Bình thường thì chỉ quý tộc mới thuê tu sĩ để ghi chép lịch sử. Ngay cả thế, chỉ những thị trấn lớn nhất mới soạn niên giám cho oai. Nhưng chính những người từ tu viện đó lại là người mang đến đống giấy phép này."
Cô ngắm nhìn anh đang nói chuyện một cách đầy hứng khởi, và điều đó khiến cô nhớ về khoảng thời gian khi cả hai còn rong ruổi trên xe ngựa. Chính khi đó, anh cũng hay có cái vẻ mặt ngốc nghếch như vậy. "Để anh nói cho em nghe, lần này chắc chắn kiếm được bộn mà không bị rắc rối gì đâu!"
Cô vui mừng vì mọi thứ dường như vẫn như xưa, nhưng đồng thời, ngực cô lại nhói lên.
"Và?"
"Trước hết, các tu viện quản lý giấy. Nếu khiến họ hài lòng, chúng ta có thể mua giấy với giá rẻ."
Cô gật đầu, hơi chán nản vì kế hoạch của anh quá rõ ràng.
"Và còn một lý do đặc biệt khác khiến chúng ta muốn được họ yêu mến. Đó là…"
Anh nhìn xuống bàn và lấy ra một mảnh giấy. Nhưng đó không phải giấy phép, mà là một tờ ghi chú Holo từng viết cho chính mình.
"Đây. Về chữ viết tay."
"Chữ viết tay…?"
"Em vẫn chưa viết đẹp được, dù đã bao nhiêu thời gian trôi qua."
"!"
Cô ngồi bật dậy, như thể có ai đó vừa giẫm vào đuôi mình, và túm lấy bộ râu của anh.
"Á á, đừng—đừng giận mà!"
"Đồ ngốc! Em viết chưa đẹp, nhưng đâu có đến mức không đọc được!"
Dù anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cô thật sự không hiểu vì sao chữ viết lại quan trọng đến vậy với loài người.
Cô viết không đẹp, điều đó là sự thật, nhưng cô nghĩ nguyên nhân là do cơ thể người nhỏ bé của mình. Việc bị anh đem ra chế giễu khiến cô tức điên.
"Không, đợi đã! Lúc đầu, anh nghĩ chắc là vì em chưa quen đọc viết. Nhưng em lại rất khéo tay ở mấy chuyện khác. Rồi anh nhìn thấy Selim viết, và anh nghĩ ra điều này."
"Cô ấy á?"
Cô bất ngờ khi đột nhiên nghe đến tên Selim.
"Chữ viết tay của cô Selim thì, ừm... rất tệ."
"Cô ấy đọc cũng chậm nữa, đúng không?"
"Ừ. Rồi còn mấy lần nhầm lẫn nữa."
"...?"
Chọn sai loại dây buộc, lấy nhầm hộp nến, tự vấp ngã, té lăn, làm rơi đồ—tất cả những chuyện này liên quan gì đến nhau chứ?
Và điều đó thì có liên quan gì đến chuyện lấy lòng tu viện?
Họ sẽ cầu nguyện với Chúa sao? Nhưng là cầu gì?
"Tụi em không có thị lực tốt lắm đâu."
"Hả?"
Cô bị bất ngờ.
Làm gì có chuyện đó cơ chứ.
"Ch—chuyện đó là không thể! Mắt em rất tinh. Và em có thể chạy thoải mái trong rừng tối!"
"Vậy thì viết lại chữ cái này đi. Giống hệt như em thấy đấy, được chứ?"
Anh chỉ vào một chữ cái. Đó là chữ cô biết rõ và viết được dễ dàng.
Một nét cong nhanh, rồi kéo dài sang phải; sau đó cong xuống bên trái.
Cô nghĩ mình viết khá ổn.
"Em thật sự viết theo như mình thấy à?"
"Ừm."
Anh khẽ thở ra, vai anh hơi nhún lên.
"Chữ em chép lại là do Selim viết, và nó hơi sai một chút."
"Gì—?"
"Em đâu có viết dở tới mức đó. Lúc đầu anh cũng phân vân. Nhưng Selim thì thật sự viết rất kém. Anh nghĩ đó là lý do cô ấy hay vấp ngã. Gần đây có đỡ hơn, nhưng chắc là vì cô ấy đã nhớ vị trí đồ đạc trong nhà, hoặc nhờ vào khứu giác."
Nghe anh nói vậy, cô chợt nhớ lại khu rừng tối. Phải rồi. Trong hình dạng sói, cô luôn dựa vào khứu giác và thính giác để chạy.
Sau khi sự ngạc nhiên qua đi, một nỗi buồn chợt trào lên. Bởi điều đó có nghĩa là cô chưa bao giờ thật sự nhìn rõ khuôn mặt người bạn đồng hành của mình.
Nhưng mặt khác, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy thị lực của mình là trở ngại.
Sự bối rối trong lòng dâng lên như một cơn giận, nhưng rồi lý trí đã tìm thấy hướng đi.
Vì cô luôn nhìn thế giới bằng chính đôi mắt này, nên cô cứ nghĩ đó là điều bình thường.
Nhưng... giờ cô phải làm sao?
"Vậy giờ sao? Em phải cầu xin Chúa như nhóc Col để mắt em tốt lên à?"
"Không. Thế nên chúng ta sẽ đến tu viện."
Anh tạo thành một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ, rồi đặt lên mắt mình.
"Kính mắt."
"Kính?"
"Anh từng cho em xem một lần rồi còn gì, lúc còn du hành ấy. Nhỏ một giọt nước lên lá cây thì nó sẽ phồng lên thành hình dạng kỳ lạ, đúng không? Người ta tạo kính thủy tinh theo hình đó, mài bóng thật kỹ. Nó có thể khiến chữ trở nên to hơn và rõ hơn. Tu viện giàu có thì chắc chắn có nhiều loại kính tốt."
Cô không hình dung rõ lắm, nhưng có vẻ như anh không nói dối.
Cô gật đầu, thấy nhẹ nhõm khi biết có vật như vậy tồn tại, và anh đặt vòng tròn ngón tay lên mắt cô.
"Anh nghe nói đeo nó lên mặt thế này. Vì phải làm thủy tinh to và mài cẩn thận nên giá khá đắt, nhưng người đeo có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ trong thế giới."
Và rồi cô sẽ có thể ghi lại tất cả những gì mình thấy và cả những gì từng bỏ lỡ.
Như cất tuyết vào kho lạnh, như sóc chôn hạt vào mùa thu.
Qua vòng tròn ngón tay, anh mỉm cười đầy tự hào.
Không hiểu sao, anh trông gần hơn bình thường.
"Có thể chúng ta không lấy được kính đeo ngay lập tức lên mặt em được, nhưng chắc cũng tìm được loại dùng tay soi để nhìn chữ to hơn. Và sau đó là thật nhiều giấy. Khi em luyện viết xong, em có thể ghi lại bất cứ điều gì em muốn nhớ."
Không cần phải chờ đến một biến cố lớn đáng ghi nhớ, mà là gom nhặt những điều nhỏ xảy ra mỗi ngày.
Dĩ nhiên, việc cô không nhớ không phải vì ghét cuộc sống thường nhật ở nhà tắm. Cô yêu từng khoảnh khắc diễn ra trong ngày.
Vấn đề là, những ký ức đó sẽ lan ra, mỏng đến mức nếu cô nằm xuống trong đó, chỉ phần bụng là ướt, như vũng nước ấm kia.
Ghi lại mọi thứ sẽ giúp cô giữ lại sự ấm áp.
"Anh sẽ làm việc chăm chỉ để mua giấy và mực, nên em chỉ cần viết đến khi không đọc nổi nữa là được. Nếu viết nhiều đến mức quên mất đoạn đầu, thì sẽ chẳng thấy chán nữa, phải không?"
Cô không biết bao nhiêu phần là đùa, bao nhiêu phần là thật.
Cũng không rõ liệu điều đó có hiệu quả thật không, nhưng đây là điều anh đã suy nghĩ rất lâu vì cô, khiến cô cảm động đến muốn khóc.
"Nhưng… nếu em dành cả ngày viết, liệu em có bỏ lỡ những thứ đáng viết không?"
"Anh thực ra lo hơn là em có viết đều mỗi ngày không, vì em chóng chán lắm."
Cô bĩu môi và lườm anh, nhưng anh chỉ mỉm cười bình thản.
"Nhưng em sẽ có mực, giấy và cả kính. Khi em viết được rồi, em sẽ ổn thôi, đúng chứ? Nếu lo lắng, hãy biến những công cụ đó thành vũ khí. Dùng bút mà gạt đi bóng tối mờ ảo, rồi dùng giấy mà lau sạch chúng đi."
Phải chăng anh đã luôn biết về hố đen trong lòng cô?
"Một vị tu sĩ cổ từng nói…"
Anh đã có tuổi hơn so với ngày đầu họ gặp nhau, và giờ nói chuyện với vẻ điềm đạm hơn.
"…Cho người một con cá, hắn ăn được một bữa. Dạy người đó cách câu, người đó no cả đời."
Cô khẽ cúi đầu tỏ lòng kính trọng với kẻ liều lĩnh dám thuyết giảng với một nàng sói xảo quyệt, và rồi nhe răng cười.
"Em muốn cá. Và cả đào ủ mật ong nữa."
"Anh biết. Thế nên ngày nào anh cũng sẽ bận rộn cho xem."
Và ngay lúc đó, cô không kìm được nữa mà lao vào anh, đầu cô đập mạnh vào xương gò má anh. Có một tiếng cốp khá lớn, và người bạn đời rên rỉ, nhưng cô chẳng quan tâm.
Bởi vì không nghi ngờ gì, người đau nhất vẫn là trái tim cô.
"Đồ ngốc."
Đó là lời nói phát ra từ tận đáy lòng.
"Đồ ngốc…"
Cô lặp lại lần nữa, và chiếc đuôi khẽ vẫy nhẹ.
Trái tim cô giờ đây ngập tràn hạnh phúc và tình yêu dành cho người bạn đời của mình, và cô suýt nói rằng mình không cần kính gì cả, nhưng cô đã học được rồi. Giống như bốn mùa, tâm trạng cũng thay đổi. Miễn là cô có vũ khí mà anh chuẩn bị cho, cô có thể chống lại thứ bóng tối thi thoảng lại dâng lên.
"Em cũng muốn có kính. Nhưng không cần loại to tướng đâu."
"Ừm… Hử? Nhưng em vẫn nên có, đúng không? Selim cũng có thể dùng chúng nữa."
Ngày xưa, nếu anh nhắc đến cô gái khác trong tình huống như thế này, cô đã nhe răng gầm gừ rồi. Nhưng giờ thì không.
Cô đang ở trong vòng tay anh, và anh nhìn cô chăm chú.
"Cô ấy nên dùng. Em thì không cần."
Anh có vẻ hơi thất vọng, nhưng đó chắc chắn là vì lòng tốt. Anh nghĩ đến nhiều điều, như việc giúp cô nhìn rõ cảnh vật hơn.
Nhưng cô đã sống như thế này suốt hàng trăm năm.
Thế giới của cô vốn đã là những gì cô nhìn thấy bấy lâu nay.
"Em nói lý do nhé?"
Cô ngẩng lên, và mặt anh ở ngay cạnh cô.
"Cứ nói đi để sau này anh còn biết."
Cô cười toe toét.
"Nếu em nhìn rõ, có khi em lại nhận ra là không thích cái mặt của anh đấy. Em không muốn thất vọng sau ngần ấy năm đâu."
Gương mặt anh nhăn lại vì bực.
Chỉ cần biết điều đó là đủ rồi.
"Tuy nhiên, em lại đã tìm thấy anh trong thế giới này mà không cần kính."
Mắt anh mở to, và bị chọc quê, mặt anh hiện rõ vẻ bực tức.
"Đúng là vậy. Anh cũng không chắc mình muốn em nhìn rõ hơn nữa đâu."
Nếu còn có thể nói mấy câu trẻ con như thế, anh vẫn là cậu nhóc dễ thương ngày nào.
"Thôi thì anh sẽ chuẩn bị kính cho cô Selim đọc, và có thể hơi đắt đấy, đừng giận nhé?"
"Tùy xem anh chi bao nhiêu đã."
"Em biết không…"
Gương mặt bực bội của anh đáng yêu đến mức cô không kìm được mà bật cười.
"Thật tình… Đây là cho công việc mà. Nếu Selim có kính, cô ấy có thể học đọc và viết tốt hơn, vì cô ấy rất siêng học. Cô ấy kiên nhẫn, nên anh có thể nhờ cô ấy làm mấy việc như Col từng làm, như ghi chép thu chi, viết thư cho khách, viết thư giao dịch với thị trấn. Anh sẽ đỡ cực hơn nhiều."
"Vậy anh không nhờ em sao?"
Cô cũng đọc viết được y chang mà.
À thì, cô biết vì sao anh chọn Selim thay vì mình.
Nhưng cô vẫn hỏi, một cách cố tình. Cô nên là người quen thuộc với mọi thứ trên chiếc bàn này. Có những bản ghi chép những lời hứa họ không thể nhìn thấy. Nếu cô có thể thấy sợi dây kết nối giữa mình và anh mỗi khi lạc lối, thì chẳng còn gì phải lo cả.
Anh nhìn cô và thở dài mệt mỏi.
Có lẽ anh thật sự đã mệt rồi.
Bởi vì—
"Chẳng còn ý nghĩa gì việc em được rảnh rỗi nếu anh lại bận bịu cả."
Bởi vì anh yêu cô, và luôn cố gắng hết mình.
"Heh."
Cô bật cười vì sự nuông chiều của mình, và cả vì cảm giác nhẹ nhõm, kỳ lạ mà sâu sắc.
"Heh-heh, a-ha, ha-ha-ha-ha…! Đồ ngốc, anh đúng là đồ ngốc."
"Tất nhiên rồi."
Anh cũng cười, và hai người cứ thế cười mãi, rồi cùng thở dài một hơi.
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ, không phải thói quen cũng chẳng phải buồn chán.
“Vậy thì, chúng ta làm nốt chỗ còn lại nhé?"
Anh nói như thể đang cố làm dịu không khí.
"Ừm, dọn dẹp nốt thôi."
Cứ như thể họ đã từng có cuộc trò chuyện này cả nghìn lần trong quá khứ.
Nhưng giờ đây, cô không còn sợ mình sẽ không thể phân biệt chúng nữa.
"À, đúng rồi."
"Hmm?"
Khi cô cầm lấy cây bút, cô cất lời.
"Col nhắc đến điều đó khá nhiều lần. Sách vở thì cần có tựa đề. Ta đặt tên cuốn này theo tên anh nhé?"
Anh nhìn cô một lúc, rồi khẽ mỉm cười.
"Ngôi nhà này tên là gì?"
"Hử? Ừ nhỉ, vậy là tuyệt nhất rồi."
Những ký ức về thời gian bên người bạn đồng hành. Những ký ức không bao giờ có thể quên.
Cô sẽ viết đầy cuốn sách bằng những ký ức đó.
Một cuốn sách ngập tràn hạnh phúc, như mùa của sự sống, của hoa nở, và dòng suối ấm áp nơi ngôi nhà của họ—một Nhật Ký Mùa Xuân.
Đó sẽ là một cuốn sách mà bất kỳ ai nhìn vào cũng chỉ có thể mỉm cười khô khốc và nhún vai ngán ngẩm.
Tầm này sói mẹ paranoid lắm rồi :(( Có vẻ như nhân vật nữ nào cũng nghiện hít hà đồ đạc của bạn trai/chồng nhỉ :)) Đây mà là truyện ecchi thì đã khác :))))) Sói đúng là bị kiểu mà nói theo kiểu con người là viễn thị nha, là loài săn mồi đêm và phát hiện con mồi từ xa, dựa chủ yếu vẫn là vào khứu giác và thính giác nên từ 1m đổ lại mắt nhìn ko dc rõ chi tiết, thành ra Holo mới viết chữ như gà bới