Cậu nghe thấy giọng Myuri, người có thể vừa cười vừa vung chân đá đổ mọi thứ, và lập tức bụng dạ cậu sôi sùng sục. Ngay cả Myuri cũng bận rộn suốt mùa hè và nhất là mùa đông, đến nỗi không có thời gian để bày trò, nhưng mỗi khi rảnh rỗi như lúc này, ai đó sẽ phải chịu trận vì năng lượng vô hạn của cô bé.
Col đặt thêm một viên đá nữa, thở dài, và khi cậu định quay lại thì một cú va chạm mạnh giáng vào lưng cậu.
“Hự?!”
“Anh trai ơi!”
Ngực Col đập mạnh vào đống đá, nhưng Myuri đã nhanh chóng kéo tay cậu lại với một tràng cười giòn tan.
“Này, này, anh ơi! Nghe nè, nghe nè!”
“…”
Col ho khù khụ, quay lại nhìn, chỉ thấy đôi má cô đầy bùn đất, tóc đầy mạng nhện, và chắc hẳn vừa bị cả bầy ruồi đen tấn công vì hai cánh tay trần đang chi chít vết cắn.
Cậu chẳng còn cơ hội để hỏi cô bé đã đi đâu và làm gì, vì Myuri, như một chú cún con vừa nhặt được quả bóng ném đi, đã phấn khích dựng tai sói và đuôi ra, vừa vẫy loạn vừa ríu rít nói.
“Này nhé! Em tìm thấy thứ cực kỳ hay ho trong rừng đó! Anh sẽ bất ngờ lắm cho xem! Cho nên là, cho nên là, anh đi vào rừng với em đi rồi tụi mình sẽ lấy được cái—”
Cô chỉ nói được đến đó.
Col giờ đã hiểu ra rằng, cũng như một bồn tắm, bản thân cậu cũng có giới hạn.
“Ơm… à, anh…trai?”
Ngay cả Myuri cũng nhận ra nét mặt của cậu. Đôi tai cô bé cụp xuống, và cái đuôi rũ rượi không còn chút sức sống. Lawrence không bao giờ thực sự nổi giận với cô bé được, vì đó là đứa con gái đáng yêu của anh. Nhưng Col thì khác. Dù không cùng huyết thống, cậu vẫn xem cô là em gái nhỏ thân thiết, vì vậy, cậu buộc phải nghiêm khắc với cô bé.
“Myuri.”
Khi nghe cậu gọi tên, cô bé co rúm lại.
Thế nhưng, dù gương mặt đầy vẻ bối rối, cô vẫn lưỡng lự mở miệng.
“V…vậy… ừm? Em sẽ…dẫn anh vào rừng nhé?”
Cậu thoáng thấy sự kiên cường đáng nể nơi cô bé khi vẫn cố gắng rủ cậu đi chơi, nhưng lần này Myuri đã đi quá giới hạn.
Cậu nhìn chằm chằm và điềm tĩnh vào cô, rồi cất lời.
“Đủ rồi đấy.”
Myuri không còn là trẻ con, và cô bé vốn thông minh. Cô bé hiểu ngay những lời ngắn gọn ấy có nghĩa gì.
Cô bé như hóa đá, như thể vừa bị một mũi tên nguyền rủa đâm thẳng vào tim, và ngước nhìn cậu trong cơn sững sờ.
“Anh còn phải làm việc nữa.”
Cậu thấy vui khi cô bé xem mình như một người anh trai thực sự, nhưng không thể mãi đối xử với cô bé như một đứa trẻ nhỏ được
Cậu cần nghiêm khắc như một người anh mà cô bé thực sự cần có.
“Anh còn phải khiêng thêm đá, nên làm ơn tránh ra.”
Cậu nói bằng giọng còn lạnh hơn, rồi cúi người nhấc thêm một tảng đá. Đó là một phần của hòn đảo đã vỡ do cô bé xúi hai con gấu đánh nhau. Dù cô bé không bê nổi một hòn đá nào, cậu vẫn sẵn sàng tha thứ nếu cô chịu ngồi yên một bên và thể hiện chút hối lỗi cho chuyện đã xảy ra đêm qua.
Nhưng sau khi bị Lawrence mắng, cô bé lại bỏ đi và lang thang suốt cả ngày. Có vẻ như sau khi thấy và nghe những lời đó, cô bé đã chọn việc vui chơi vô lo trong rừng thay vì suy nghĩ lại.
Mẹ cô bé, Holo, đôi khi cũng hay ra ngoài lang thang một lúc lâu, nhưng cô đã đủ lớn để biết kiềm chế. Ai đó cần dạy cho cô sói bạc trẻ tuổi giàu năng lượng này biết chừng mực.
“…”
“…”
Cô bé không nói gì, chỉ đứng đó nhìn công việc của cậu, và dường như cũng chẳng có ý định tránh ra. Myuri đã quen bị trách mắng hay bị la, thậm chí đôi khi cô còn vui vẻ khi bị mắng. Tuy nhiên, cô không quen bị ai lạnh nhạt đẩy ra như vậy, và tâm trạng cô sẽ tụt dốc nhanh chóng nếu chỉ nhận lại những phản ứng hờ hững.
Tất nhiên, nếu cô bé thể hiện rằng mình muốn xin lỗi và suy ngẫm, thì mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh. Trên thực tế, Col không hề tức giận, chỉ là hơi buồn. Myuri hoàn toàn chẳng mảy may quan tâm người khác phải dọn dẹp hậu quả thay mình, và cô bé lại bỏ đi chơi, bỏ mặc tất cả. Cậu không muốn Myuri trở thành một cô gái như thế.
Mỗi lần Col đặt một tảng đá lên chồng, tiếng cạch quen thuộc vang lên, Myuri lại thu mình nhỏ lại. Cậu không cần nhìn cũng biết cô bé sắp khóc đến nơi.
Cô bé nắm chặt hai tay trước ngực rồi lại buông ra, lặp lại như vậy một hồi, chỉ đứng lặng ở đó. Khi bị Lawrence mắng, cô bé sẽ tỏ vẻ buồn bã, nhưng đó toàn là giả bộ. Còn bây giờ, Myuri chẳng cần phải diễn làm gì cả.
Sau khi đặt một tảng đá tương đối lớn lên đỉnh đống đá với tiếng rầm, Col thở dài.
“Nếu em không định giúp, thì hãy về phòng đi.”
Cậu muốn cô bé thật sự suy ngẫm về hành động của mình.
Myuri siết chặt cơ thể đến mức những sợi lông trên đỉnh tai cụp xuống của cô bé khẽ rung lên, nhưng cuối cùng cô bé cũng gật đầu. Hoặc có lẽ, cô bé chỉ vừa đủ sức kìm nước mắt mà gục đầu xuống.
Dù gì đi nữa, cô bé cũng cúi gằm mặt như thể ánh sáng trong người mình vừa bị dập tắt, rồi lùi lại một, hai bước.
Cô bé chần chừ một lát, có lẽ mong cậu sẽ nói một lời dịu dàng nào đó. Nhưng Col chỉ im lặng tiếp tục xếp đá, nên cuối cùng cô bé buông xuôi, quay lưng đi và lặng lẽ bước đi.
Col dõi theo bóng lưng Myuri đang rời khỏi bồn tắm trống nước, tiến về phòng và thấy cô bé cứ liên tục lau mặt như thể đang cố giấu nước mắt. Cảnh tượng đó khiến cậu nhói lòng, nhưng điều đó là cần thiết để cô bé trưởng thành.
Rồi đến bữa trưa, nếu cậu hỏi cô bé đã suy nghĩ về chuyện gì chưa, thì có lẽ cô bé sẽ lại là một Myuri vui tươi như mọi khi.
Cậu tiếp tục chất đá, vừa nghĩ ngợi, và khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, phần việc chính gần như đã hoàn thành. Việc còn lại chỉ là nhờ ai đó trong làng, người nổi tiếng là chuyên gia với tài sắp đá, đặt nêm gỗ giữa các khối để cố định toàn bộ. Chỉ xếp đá chồng lên nhau thì chưa đủ—cũng giống như kinh nghiệm sống và các mối quan hệ con người vậy.
Col duỗi lưng, xoay tay, rồi thở dài nặng nề. Cậu vừa khát vừa đói.
Lúc này chắc Holo cũng đã nướng xong bánh mì nho rồi, và cậu rất muốn ăn kèm với chút rượu mật. Nếu Holo, người thích uống, mà thấy cậu vừa ăn ngọt vừa uống ngọt thế, hẳn cô sẽ lắc đầu chán nản.
Nhưng cậu bỗng chột dạ không biết trong kho còn rượu mật không. Thành phần chính của loại rượu này là mật ong, vốn là chất cực ngọt đồng thời là chất bảo quản tự nhiên, nên giá không hề rẻ. Thêm vào đó, rượu mật quá ngọt đối với những người thường xuyên uống rượu trong làng, nên việc sản xuất loại này thường bị ưu tiên thấp.
Khi đang đi, cậu nghĩ đến việc làm sao để có thể kiếm được chút mật ong, thứ bắt đầu xuất hiện trong các cửa hàng vào mùa cây cối đâm chồi. Đúng lúc đó, Holo bước ra từ tòa nhà chính.
“Ồ, dạ dày của nhóc đúng giờ thật đấy.”
Có vẻ cô vừa định gọi cậu vào ăn trưa.
“Em đoán giờ bằng cách nhìn mặt trời thôi ạ.”
Col chỉ tay lên trời, và sau khi Holo cũng ngẩng đầu nhìn như một đứa trẻ, cô quay lại nhìn cậu và gật đầu.
“Nhóc luôn là kiểu người lý trí, nhóc Col à.”
“Làm ơn đừng gọi em là ‘nhóc’ nữa mà.”
Cậu phản đối bằng một nụ cười méo xệch, và Holo vẫy chiếc đuôi to hơn của Myuri một chút.
“Dù thời gian có trôi đi bao nhiêu, trong mắt ta các người vẫn chỉ là lũ trẻ thôi.”
Với một người như Holo, sói thông thái với tuổi thọ hàng trăm năm, Col cũng chẳng thể cãi được gì.
“Tại sao các người cứ khăng khăng rằng mình không còn là trẻ con, rồi lại đi cãi nhau cơ chứ?”
Cách nói nửa vời, như ẩn dụ của Holo vốn là tính cách thường thấy, nhưng câu nói này khiến Col để tâm hơn.
“Cãi nhau á?”
Cậu hỏi lại để chắc chắn, và cô khoanh tay lại với vẻ thất vọng.
“Đứa con gái nhỏ đáng yêu của tôi đã khóc. Nếu không phải vì nhóc được coi như máu mủ ruột thịt, nhóc Col à, thì đầu nhóc đã bị tôi cắn bay rồi đấy.”
Cô nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt và khuôn mặt giống hệt Myuri, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác.
Có lẽ cô không ra đây để gọi cậu vào ăn trưa, mà là để nói chuyện này.
“À… nhưng, thật ra thì…”
Cậu định nói rằng mình không khiến Myuri khóc vô cớ, nhưng Holo chặn lại bằng một nụ cười đầy bực bội và một cú chọc tinh quái vào ngực cậu.
“Tôi biết chuyện rồi. Mấy con gấu mà Myuri xúi giục đã phá hỏng đảo giữa bồn tắm, và trong lúc nhóc sửa lại nó, con bé lại chạy lên núi rong chơi. Ừ thì, ngay cả vị phu quân hiền hòa và công bằng của tôi cũng phải nổi giận là đúng rồi.”
Nếu cô biết rõ đến thế, sao cô lại có vẻ như đang đứng về phía Myuri?
Trong nhà tắm, Holo là người nghiêm khắc nhất với Myuri, và không hề dễ dãi. Người duy nhất mà Myuri tuyệt đối nghe lời chính là mẹ mình. Vấn đề là nhân vật có uy quyền nhất trong gia đình gần như không bao giờ lên tiếng với con gái. Có lẽ đó là cách một con sói nuôi dạy con, nhưng thỉnh thoảng điều đó thật khó chịu.
Chính vì vậy, thật lạ khi Holo lại đứng về phía Myuri, và Col chỉ có thể đứng đó, bối rối.
“Hmm. Nếu nhóc không hiểu, thì tôi đành tiếp tục gọi nhóc là ‘nhóc’ vậy.”
Cậu chẳng khác nào một chú gà con vẫn còn dính mảnh vỏ trứng dưới mông.
Hiền giả Sói Holo nheo mắt đầy trìu mến.
“Myuri đúng là một đứa bé nghịch ngợm, nhưng không phải kẻ ngốc đâu.”
“Đúng… thế thật ạ
“Và con bé rất quý nhóc đấy.”
Holo bật cười trêu chọc, nhưng Col chưa từng nghi ngờ điều đó rằng Myuri thực sự rất gắn bó với cậu.
“Tất nhiên, tôi cũng quý con bé như vậy. Con bé rất quan trọng với tôi. Chính vì vậy, tôi muốn con bé biết thế nào là chừng mực và thận trọng.”
“Hừm.”
Nghe thế, vẻ mặt Holo chùng xuống. Cô rút ngón tay khỏi ngực cậu, chỉ để chọc lại một cái mạnh hơn.
“Cả hai con đực trong nhà này đều mờ mắt vì mấy chuyện chẳng đâu vào đâu mà.”
Trước khi Col kịp hỏi điều đó nghĩa là gì, Holo quay lưng và bắt đầu đi về phía nhà tắm.
“Ch-Chị Holo?”
“Myuri khóc đến khàn cả giọng, giờ thì ngủ lịm vì mệt rồi. Tôi sẽ giữ phần bánh nho của nhóc cho đến khi hai đứa làm lành.”
Rồi cô quay vào nhà tắm.
Col đứng chết trân tại chỗ, một mình.
Làm lành?
Nhưng có gì để làm lành đâu? Những gì xảy ra giữa cậu và Myuri không phải là một cuộc cãi vã. Đó chỉ là chuyện cậu cần cho cô bé thấy điều gì là đúng. Không hề có phần nào thuộc về lỗi của cậu cả.
Cậu từng rất chắc chắn như thế, nhưng sau khi nghe Holo nói và chứng kiến thái độ của cô, cậu bắt đầu chùn bước.
Có lẽ, nếu cậu thật sự chỉ muốn dạy dỗ cô bé điều đúng đắn, thì cậu nên nói với cô bé bằng một cách nhẹ nhàng, dễ hiểu hơn. Cậu đâu cần phải chọn cách khiến đối phương tổn thương nhất?
Vậy thì… vì sao cậu lại làm vậy?
Cậu bắt đầu lục lọi ký ức của mình một cách chậm rãi, và cậu tìm thấy một điều đơn giản.
Cậu chỉ muốn cô bé xin lỗi. Không phải vì đúng sai, cũng không phải vì cậu muốn cô bé hứa sẽ không nghịch ngợm nữa—chỉ đơn giản là muốn nghe cô nói “Em xin lỗi.”
Và nếu lúc đó, dù cô bé có vào rừng chơi, thì cậu cũng chẳng bận tâm mấy. Cánh tay nhỏ của cô cũng chẳng giúp gì được nhiều trong việc xếp đá, và việc cô ngồi một góc với vẻ mặt buồn rầu cũng chẳng giúp ích gì ngoài làm cậu lo thêm.
Và hơn hết, là vì cậu muốn cô lúc nào cũng mỉm cười.
“…Aghh, mình hiểu rồi…”
Cậu nhớ lại cảm xúc khi đó và đưa tay ôm trán, bất lực.
Vì cậu đã cố ý làm tổn thương Myuri.
Myuri rất quý giá với cậu, và lúc nào cậu cũng nghĩ cho cô bé. Cậu thấy bực mình với chính mình vì đã đối xử với cô tệ đến vậy. Chuyện này không liên quan gì đến đúng sai theo giáo lý của Chúa cả.
Khi nhận ra điều đó thì đúng là đây là một cuộc cãi nhau.
Tuy nhiên, sự thật vẫn là Myuri đã bỏ đi chơi mà không nói một lời xin lỗi, và gốc rễ mọi chuyện này hoàn toàn bắt đầu từ lỗi của cô bé. Cậu cảm thấy cán cân chẳng cân bằng gì cả. Thật kỳ lạ khi Holo lại đứng về phía Myuri. Đó là chưa kể chuyện cô nói rằng sẽ giữ lại phần bánh nho của cậu, như thể cả hai đều có lỗi. Nghĩ rằng có lẽ cậu nên cư xử như một người lớn, cậu bắt đầu hiểu rằng có lẽ Holo đang coii cả ba người là cậu Myuri, và thậm chí cả Lawrence nữa, là những đứa trẻ như nhau.
Đứng giữa lối đi, cậu nghiêng đầu khó hiểu.
Có gì đó bất thường ở đây.
Cậu còn thiếu điều gì chăng…? Khi đang suy nghĩ, cậu nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cổng trước của nhà tắm. Không giống như có khách đến trong mùa này, nên chắc là ai đó từ trong làng.
Nhưng người này không gõ cửa, và theo tiếng bước chân, cậu đoán họ đã đổi hướng. Tiếng chân tiến lại gần chỗ Col, và len qua khoảng trống giữa những cây trồng làm hàng rào là một khuôn mặt quen thuộc.
“Wah!”
Kẻ đột nhập giật mình kêu lên. Có lẽ cậu nhóc không ngờ có người ở đây.
“Chào, Kalm.”
Đó là một cậu bé đến từ một nhà tắm gần đó, trạc tuổi Myuri và là bạn chơi thân của cô bé.
Cậu nhóc chắc đến rủ Myuri chơi, nhưng lại mang theo cả một đống đồ như sắp đi chinh chiến. Một cây gậy dài, một túi vải lanh to được gấp gọn buộc sau vai, và kỳ lạ nhất là một bó cành thông còn đầy lá kim mà cậu nhóc xách bên hông.
Thật không tài nào đoán được bọn trẻ đang định chơi trò gì.
“Ồ, là anh Col à. Chào anh. Myuri đâu rồi? Bọn em đợi cô ấy ở nhà mãi mà không thấy đến.”
“Myuri? À ừm…”
Không đời nào cậu lại nói rằng mình đã khiến cô bé khóc đến mệt lả rồi ngủ thiếp đi cả. Tất nhiên, Col bắt đầu ấp úng.
Nhưng rồi cậu nhận ra Kalm vừa nói rằng bọn chúng đợi cô bé ở nhà.
“Em hẹn chơi với Myuri à?”
“Vâng. Bọn em định vào rừng. Ba… À không, cha em cũng định đi cùng, nên em giúp ông xong hết việc, rồi chuẩn bị sẵn sàng và đợi thôi.”
Khi cậu nhóc sửa lại từ “ba” thành “cha”, Col hiểu đó là cách một đứa con trai đang cố tỏ ra trưởng thành, khiến cậu bật cười. Nhưng có điều gì đó thật kỳ lạ. Bọn trẻ định đưa cả cha Kalm vào rừng cùng?
Vậy thì không thể chỉ là trò chơi trẻ con bình thường được nữa. Rồi cậu nhớ lại lời Myuri nói khi chạy vào bồn tắm:
“Này nhé! Em tìm thấy thứ cực kỳ hay ho trong rừng đó! Anh sẽ bất ngờ lắm cho xem!”
Thứ gì đó “siêu tuyệt” đến mức cần có cả người lớn trong làng đi cùng… Vậy chắc hẳn đó phải là một thứ kiểu như đi săn thật sự. Nhưng nếu thế thì dụng cụ Kalm mang theo chẳng phù hợp chút nào.
Rồi cậu nhớ ra phần còn lại trong câu nói dở dang của Myuri.
“Cho nên là, cho nên là, anh đi vào rừng với em đi rồi tụi mình sẽ lấy được cái—”
Cô bé định làm gì vậy?
“À mà, vì Myuri là người tìm ra nó đầu tiên, nên nếu cậu ấy không đi cùng bọn em, thì anh nói lại giúp là cậu ấy vẫn sẽ được chia phần nhé? Người khác mà tìm thấy trước thì coi như mất đấy, nên bọn em phải đi gấp đây.”
Cậu nhóc Kalm vừa nói, vừa chỉnh lại cái túi đang khoác sau vai.
“Em cũng đi tìm thử rồi, nhưng không thể bằng người lớn được. Nhưng Myuri ấy, chỗ nào người lớn không dám vào thì cậu ấy vẫn chui vào bình thường, và lần này cậu ấy tìm thấy một thứ điên rồ luôn.”
Kalm nói đầy hào hứng, và Col nhớ lại vẻ ngoài của Myuri khi cô bé háo hức chạy đến tìm cậu. Nói ngắn gọn là rách tươm, bầm dập.
“À, vậy… Myuri tìm được gì thế?”
Thứ bóp nghẹt tim cậu lúc này là một cảm giác rất giống hối hận.
Đáng lẽ cậu nên hỏi Myuri câu đó, chứ không phải Kalm.
“Ơ, cậu ấy không nói với anh à?”
Kalm có vẻ bất ngờ, rồi cười toe toét.
“Một tổ ong khổng lồ. Rồi cậu ấy chạy đến chỗ cha em, nhờ ông lấy để làm rượu mật ong.”
Cha của Kalm, Cyrus, là một thợ ủ rượu bậc thầy, thuộc hàng giỏi nhất làng. Quan trọng hơn hết, cậu ta vừa nhắc đến rượu mật.
Myuri đang ở cái tuổi luôn mong muốn mình trưởng thành hơn, nên chuyện cô bé chờ dịp để được uống thử rượu cũng là lẽ thường. Nhưng lần này, rõ ràng cô không nhắm đến chuyện đó.
Myuri đã suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Cô bé biết lỗi là do mình, biết rằng mình sẽ chẳng giúp được gì trong việc bê đá xây lại đảo, và cũng hiểu rõ rằng chỉ xin lỗi thôi là chưa đủ. Thế nên cô đã nghĩ ra điều tốt nhất mà mình có thể làm và lập tức hành động.
Vì cô biết Col gần đây rất thích rượu mật.
Tại sao khi ấy cậu lại không chịu nghe cô bé nói hết? Chỉ cần lắng nghe một chút thôi, hẳn cậu đã vui mừng biết bao khi thấy được tấm lòng đó.
Dĩ nhiên vì thế mà Holo đã rất giận.
Chỉ cần cậu tin Myuri thêm một chút nữa thôi, thì cả chuyện hiểu lầm này đã chẳng bao giờ xảy ra.
“Kalm.”
“Dạ?”
Col nhìn cậu bé và lên tiếng.
“Nếu anh đi thay thì có được không?”
Kalm tròn mắt nhìn cậu trong giây lát, rồi nhún vai như người lớn và đáp:
“Nhưng mà anh sẽ bị ong đốt nhiều lắm đấy.”
Và đó chính là điều cậu mong muốn.
Bởi vì sự trừng phạt, cần đi kèm với đau đớn.
~~~
Cho dù là mặt hay tay, Col đều quấn kín cơ thể bằng vải nhiều nhất có thể, rồi xua bầy ong giận dữ bằng khói từ những nhành thông non đang cháy, sau đó dùng gậy đâm thủng tổ ong và thả nó vào bao tải. Ngay sau đó, cậu buộc bao lại và chạy thục mạng.
Nói thì dễ, làm mới khó.
Nhưng cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu lặn, Col cũng trở về nhà tắm Sói và Gia vị. Holo bước ra đón cậu, lập tức lùi lại vì ngạc nhiên.
“…Trông nhóc khá là bảnh bao đấy.”
Cô mỉm cười chua chát, ánh mắt như đang khen một người vừa mới trưởng thành.
“Myuri đâu rồi ạ?”
“Trong phòng nó đó. Con bé vô lo ấy vẫn còn đang dỗi. Chắc hẳn phải chịu đựng nhiều lắm nhỉ?”
Giọng cô không hề nhẹ nhàng, lời trách móc hiện rõ.
“Nhưng có vẻ nhóc đã làm phần việc của mình rồi.”
Holo bước sang bên để nhường đường. Col có linh cảm rằng cô và Lawrence đã từng trải qua tình huống tương tự nhiều lần.
“À, chị Holo này, em có chuyện muốn nhờ.”
“Hmm? Là chuyện gì vậy?”
“Em muốn chị nếm thử cái này.”
Vừa nghe thấy từ nếm, đôi tai Holo lập tức dựng đứng lên. Cô nhìn cái thùng nhỏ Col đang ôm trong tay, rồi mỉm cười toe toét.
“Tôi rất sẵn lòng đó nha.”
Họ cùng vào bếp, bắt đầu chuẩn bị vài thứ. Sau đó Col tiến đến phòng của Myuri.
Cậu gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
~~~
Cô bé có thể đang ngủ, nhưng Col nhanh chóng thấy lo rằng cô bé vẫn đang khóc, nên áp tai vào cánh cửa.
Thật yên tĩnh.
Cậu gõ thêm lần nữa, rồi hít một hơi thật sâu và mở cửa.
“Myuri?”
Cậu gọi khẽ khi vừa hé cửa. Nếu một cái gối, một cái bình, hay thậm chí là tiếng chế giễu bay đến, thì cậu sẽ rút lui, để cô bé có thêm thời gian.
Tuy nhiên, không có phản ứng gì đặc biệt nên Col mở hẳn cửa. Myuri đang cuộn tròn trên giường, trùm kín từ đầu đến chân bằng chăn.
“…”
Tư thế ấy rõ ràng cho thấy cô bé không muốn ai thấy mặt mình, trông cứ như một trò hề vậy.
Nhưng nếu cần ai đó bước bước đầu tiên để làm hòa, thì người lớn hơn là Col phải có trách nhiệm.
“Myuri ơi.”
Cậu gọi tên cô một lần nữa, và chiếc kén động đậy.
“Nào, vui lên đi nào.”
Col nói với giọng như đang năn nỉ, và một góc chăn tròn vo khẽ hé ra.
“…Chính anh mới là người giận mà.”
Nghe có vẻ như đang giận dỗi, nhưng giọng cô bé yếu ớt đến mức chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
“Anh không còn giận nữa rồi.”
Col kéo chiếc ghế từ bên bàn lại cạnh giường và ngồi xuống.
“Cho anh thấy mặt em được không?”
“…”
Col chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đang siết lấy mép chăn.
“…Anh…trai?”
Từ khe hở nhỏ trong chăn, từ ngữ quen thuộc vang lên.
“Gì vậy?”
“…Em…xin lỗi.”
Dù đã từng nghe từ ấy trước đây, lần này lại có cảm giác như là lần đầu.
“N-nhưng mà, anh biết không, em, ừm—”
“Myuri.”
Col gọi tên cô bé, và Myuri, vừa định giải thích trong giọng run rẩy như sắp khóc. lại rút sâu hơn vào chăn như một con cua ẩn mình.
Col thở dài như để trấn tĩnh bản thân, rồi tiếp tục.
“Hồi nãy chị Holo nói rồi, nhưng đúng là giọng em nghe khủng khiếp thật đấy.”
“…”
Giọng cô bé khản đặc, khô khốc. Nghe như bị mài mòn đến đau đớn, đến mức chỉ nghe thôi cũng khiến Col muốn ho. Cô bé đã khóc đến cạn nước mắt, rồi còn tiếp tục khóc nữa.
Col đã làm ra một điều thật tồi tệ.
Myuri có thể ngã từ vách đá, mình đầy máu mà vẫn cười, nhưng trái tim nhỏ bé trong cơ thể ấy lại cực kỳ mong manh.
“Anh mang thuốc đến đây. Sẽ tốt cho cổ họng em đó.”
“…”
Myuri lục sục tìm chỗ chui ra khỏi chăn.
“Chị Holo giúp anh làm đấy. Chị ấy đảm bảo là ngon luôn.”
Col khuấy chiếc ly gỗ nhỏ trong tay, rồi múc một muỗng.
“Mm. Ngon thật nè.”
Cậu nếm thử, và đúng là rất ngon.
Myuri không ăn trưa nên lập tức bị món đó hấp dẫn.
“Muốn ăn không?”
Dù hơi do dự, cô bé cũng ló đầu ra khỏi chăn.
“…Muốn.”
Trông cô bé như mới ốm dậy. Tóc rối bù, mặt sưng húp, vùng quanh mắt đỏ tấy, trông chẳng khác gì một xác sống.
Col biết mình chính là lý do khiến cô bé thành ra như thế, nên tim cậu như bị bóp nghẹt. Nhưng cậu cũng biết cách để sửa sai.
Cậu đưa thìa cho Myuri, và cô bé chẳng thèm ngồi dậy, chỉ mở miệng đón lấy.
Ngay sau đó, đôi tai sói cụp xuống của cô bé bật dựng lên.
“C-cái này—”
Myuri ngạc nhiên, rồi cuối cùng cũng để ý đến gương mặt của Col.
“A-a-anh ơi, mặt anh…”
“Anh không ngờ lấy tổ ong lại phiền đến thế đó.”
Dù đã mặc giáp kín, bầy ong vẫn tìm được kẽ hở để đốt cậu.
Mặt mũi cậu sưng húp hết cả, đến mức khó mà rửa mặt được trong thời gian tới.
“Nhân tiện thì thuốc thế nào? Là nước gừng pha với mật ong và một ít rượu á. Nghe nói là ca sĩ hoàng gia sẽ uống thứ này khi họ bị cảm.”
Myuri nhìn qua nhìn lại giữa mặt Col và cái ly trong tay cậu, rồi mỉm cười.
“Ngon lắm ạ.”
“Tốt rồi.”
“Em muốn ăn nữa.”
Col cảm nhận cô bé đang trở lại là chính mình, và tất nhiên, cậu không từ chối.
Cậu múc thêm một thìa nữa và đút cho cô bé. Myuri vẫy tít đuôi vui vẻ.
“Nhưng nếu em ăn nhiều thì anh sẽ không…”
“Không sao đâu. Cái tổ ấy chứa cả thác mật ong luôn. Với cả, hỗn hợp này có cả rượu, để lâu là lên men đấy. Ăn nhanh đi.”
“…Em muốn thử bản có rượu cơ.”
“Không được đâu nè.”
Myuri phồng má, và Col biết mọi chuyện đã trở lại như thường.
Nhưng khi cô bé cố tình thổi hơi trong má ra, Col bất ngờ nhận ra cô bé sắp khóc nữa ngay khi vừa cười.
Thực ra, cô bé đã vừa cười vừa dụi mắt rồi.
“Anh đúng là đồ ngốc.”
Không cần hỏi thêm cũng hiểu cô bé đang nói gì.
“Anh xin lỗi.”
Myuri mỉm cười mãn nguyện, rồi lại mở miệng đòi thêm mật, nhưng rồi, ánh mắt cô bé nhìn cậu lóe lên một điều gì đó.
“Gì vậy?”
Ngay khi Col hỏi, cô bé bất ngờ nghiêng người tới và hôn vào má cậu.
Cậu nghe rõ ràng tiếng chụt trong truyền thuyết, rồi Myuri chậm rãi lùi lại.
Chuyện xảy đến quá bất chợt. Cô bé nghiêng đầu cười tinh nghịch, còn cậu lại không thể nhúc nhích nổi. Cô bé biết rõ cậu nghiêm khắc sống theo giáo lý và đã khấn khiết tịnh. Cô bé biết thế lúc nào cũng tìm cớ để trêu chọc cả.
“Myuri, anh phải giảng đạo cho em nữa sao?”
“Không phải trò đùa đâu. Em nghe nói cách nhanh nhất để chữa vết ong đốt là hút độc ra. Em đang chữa trị đó!”
Cô bé luôn chuẩn bị sẵn lý lẽ.
Và cô bé yêu các trò đùa hơn bất kỳ điều gì.
“Em thử ở tay và mấy chỗ khác rồi, nhưng…”
Myuri từ từ chạm tay vào cổ áo, rồi quay lưng lại về phía cậu, để lộ gáy.
“Em cũng bị đốt ở đây nữa.”
Quả thật có dấu chích trên làn da trắng ngần. Cô bé còn kéo cổ áo xuống thấp đến mức lộ gáy, tạo nên một cảnh tượng quá đỗi nhạy cảm. Không phải ong chích nữa, mà là dao đâm vào mắt Col. Mấy nàng vũ công từng đến nhà tắm chắc đã dạy cô bé mấy trò này cho vui.
Nhưng Myuri vẫn là Myuri. Thần thái quyến rũ vượt quá tuổi tan biến ngay tức khắc, đuôi cô bắt đầu đập vào giường. Cô bé đang quá thích thú với trò đùa rồi. Thế nên cô bé còn cúi sát hơn nữa.
Nhận ra đây là Myuri thường ngày mà cậu biết rõ, Col đã có thể giữ được cái đầu lạnh. Cậu lấy thuốc mỡ từ cái vỏ sò đeo trước ngực, thoa lên gáy cô bé trong khi cô bé nhắm mắt chờ một nụ hôn với vẻ thích thú.
“Thuốc của bác Cyrus đấy. Bác ấy bảo hiệu nghiệm lắm.”
Col cố tình mỉm cười, và Myuri chu môi, nhăn mặt như không đùa nữa.
“Thiệt tình, anh chẳng hiểu gì hết!”
“Anh hiểu chứ. Anh nhìn thấu mọi trò của em.”
“Boo!”
Cô bé hét lên, rồi lại há miệng to.
“Mật ong!”
Trông chẳng giống tiểu thư chút nào khi cô bé há miệng rộng đến mức thấy tận cuống họng, nhưng thật kỳ lạ, điều đó lại thật hợp. Và Col cảm thấy mình từng thấy cảnh này ở đâu rồi.
Cậu múc thêm mật, đưa muỗng đến miệng cô bé và cái muỗng bị ngậm mạnh một cái cạch. Thế rồi, cậu nhớ ra. Cái miệng há to ấy báo hiệu một ngày nào đó Myuri sẽ cắn lên đầu cậu.
“Muốn ăn thêm không?”
Và lần này, cậu hỏi rất bình thản, không hề dao động.
Chỉ cần có món ngon bên cạnh, tâm trạng của cô bé sẽ luôn vui vẻ.
“Muốn!”
Giọng nói ấy vang lên khắp buổi chiều chớm hè, trong mùa của sắc xanh mới.
Thật sự như này vẫn khó mà giận tiếp dc ấy, nhưng chắc sức chịu đựng của Col có giới thiệu thật rồi :vvv May Col liêm chứ t liems nên mong các nàng dạy thêm mấy trò bạo bạo vào sẽ càng vui nữa :)) mà mới tối qua anh đứng nhìn con gái ngta ko mảnh vải che thân 1 hồi ko chút mảy may nào cơ mà sao nay yếu thế