Những ngọn núi đã nhuộm màu lửa trong mùa bận rộn chuẩn bị cho mùa đông này.
Làng suối nước nóng Nyohhira, nằm sâu trong dãy núi phương bắc, đã chứng kiến mùa hè ngắn ngủi trôi qua và giờ chỉ còn chờ đợi mùa đông tới.
Gió mỗi ngày một lạnh hơn, và âm thanh của lá rơi đôi lúc mang theo một cảm giác như buồn man mác. Có người gọi đó là trầm cảm, nhưng cảm giác đó giống như buồn ngủ hơn. Một khoảng thời gian mơ màng trước khi mùa đông tĩnh lặng kéo đến.
Cậu lại không hề ghét nó.
“Thầy Lawrence, con mang các bánh phô mai từ chỗ Alvo xuống hầm nhé?”
“Ừ, cảm ơn cậu, Col. Cứ để đâu cũng được... Ối, to thật đấy.”
Hôm đó, khi mùa thu thực sự bắt đầu, ai nấy đều đang làm việc chăm chỉ để chuẩn bị no nê bụng dạ cho những vị khách sắp đến nhà tắm Sói và Gia vị tại Nyohhira. Hai người đàn ông đang sắp xếp những món hàng được gửi tới từ làng bên. Những bánh phô mai mà họ chất đống to đến mức một người trưởng thành cũng khó mà bê nổi một cái.
“Phô mai càng to thì phần ăn được càng nhiều… đúng không ạ?”
“Vì lớp vỏ cứng bên ngoài vừa dở vừa gần như không ăn được, đúng không? Làm phô mai to sẽ ít bị lãng phí hơn, nhưng... cái này thì to thật. Ta nghĩ thị trưởng Alvo chắc sẽ kiếm được bộn tiền nếu nghỉ làm quan mà mở tiệm phô mai đấy.”
Phần trong của bánh phô mai có màu hổ phách bóng loáng, nhìn cũng rất chất lượng.
“Ta nghe nói làm bánh to thì khó lắm. Nếu không ép nước kỹ, bên trong dễ bị mốc.”
“Vậy thì... mình chỉ còn biết cầu trời đừng có cắt ra rồi thấy toàn mốc xanh mốc đỏ thôi ạ.”
“Ha ha, thị trưởng bên đó có trái tim của một nghệ nhân, nên chắc không đến nỗi đâu.” Lawrence, ông chủ nhà tắm Sói và Gia vị, bật cười. Đã hơn mười năm kể từ khi anh đến mảnh đất này và mở nhà tắm, và tuy vẫn chưa thoát khỏi cái mác người mới trong mắt dân làng, anh đã hoàn toàn quen với cuộc sống nơi đây.
Còn Col, sau khi chu du qua nhiều vùng đất, theo đuổi thần học rồi cuối cùng dừng chân ở đây hơn mười năm, giờ cậu càng thấm thía sự đáng sợ của thời gian.
“Thế... để con mang mấy cái này đi cất... nhưng con lại hơi lo cái kệ bị gãy mất vì nặng quá.”
Vì không thể vác lên vai, nên trông khá vụng về, cậu đành ôm nó bằng cả hai tay như ôm một chú cừu non.
Khi loạng choạng mang bánh phô mai ra phía sau tòa nhà chính, cậu nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt từ khu tắm bên kia vách ngăn.
Mùa hè và mùa đông là cao điểm du lịch ở Nyohhira, và giờ là lúc khách mùa đông bắt đầu đổ về.
Phần lớn khách là quý tộc, các lãnh đạo thương hội lớn hoặc giới tăng lữ cấp cao. Sau khi hoàn thành các lễ hội và sự kiện vào mùa xuân và mùa thu, họ thường tìm đến nơi này để nghỉ ngơi.
Sói và Gia vị lúc này đã có vài vị khách, và họ đang thư giãn trong bồn tắm ngoài trời.
Do vẫn còn ít khách, nên các vũ công và nhạc công, những người kiếm sống ở Nyohhira vào mùa đông, vẫn chưa xuất hiện, cả thị trấn khá yên tĩnh.
Tuy nhiên, âm thanh vọng ra từ sau vách ngăn lại khá huyên náo.
“Wa-ha-ha-ha! Cố lên nữa đi!”
“Uống đi, uống đi! Dốc hết lòng vào!”
Họ thật náo nhiệt dù mặt trời còn đang lên cao.
Và lạ lùng thay, cậu nghe thấy cả tiếng vó ngựa gõ lóc cóc trên nền đá.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Khách trong bồn tắm thường chỉ say xỉn và mất khái niệm thời gian khi đông người, nhiều rượu, và chán ngấy việc ngâm mình quá lâu.
Nhưng tình cảnh này khiến cậu hơi lo, nên vẫn ôm bánh phô mai, cậu lạch bạch đến sát vách ngăn và hé nhìn qua khe.
“Cẩn thận, đừng để dây thừng đứt đó! Cột chắc chưa hả?!”
“A-ha-ha-ha-ha! Cái khiên! Khiên kìa! Ba-ha-ha-ha!”
“Tiến lên đi, nữ thần của bọn ta!”
“Phải rồi! Cầu Chúa phù hộ cho nhóc nhé!”
Không khí phấn khích đến mức bất thường. Có vẻ cả khách từ những nhà tắm khác cũng đã kéo đến.
Đám đàn ông trần truồng phần lớn đều cầm một vại rượu trên tay, vừa vung vẩy vừa hò hét.
Tuy không nhìn rõ được qua làn hơi nước bốc lên từ bồn tắm, nhưng cậu lập tức nhận ra tiếng lóc cóc khi nãy là gì.
Là một con la. Một con la thồ hàng đang dậm chân bên cạnh bồn tắm.
Một cậu bé đang cố giữ nó bình tĩnh, vẻ mặt đầy lo lắng. Chính là cậu bé thường mang hàng từ chỗ Alvo đến bằng con la ấy.
Nhưng tại sao nó lại ở trong bồn tắm?
Manh mối cho câu hỏi đó chính là sợi dây thừng dày cột vào yên kéo hàng của nó.
Mọi người đang chăm chú nhìn vào đầu kia của sợi dây đang căng ra, kéo lên tới phía trên của bồn tắm.
“…C-Cái gì thế này…”
Cậu không thốt nổinên lời.
Đứng đó, giữa những tiếng reo hò, là một cô bé đang giơ tay vẫy chào mọi người và mỉm cười rạng rỡ.
Cô bé ấy không có vẻ gì ngại ngùng dù xung quanh toàn là đàn ông trần như nhộng, trên người chỉ quấn mỗi tấm vải lanh mỏng quanh ngực và hông. Tuy rằng các bồn tắm ở đây không phân biệt nam nữ nên điều đó cũng không quá lạ, nhưng điều khiến anh để ý là cô bé lại đang đeo đôi găng tay trông rất thô kệch.
“…Cái gì…?”
Một linh cảm cực kỳ tồi tệ ập đến trong lòng anh.
Giữa tiếng hò reo vang trời, chính là con gái duy nhất của chủ nhà tắm Lawrence—Myuri.
Năm nay cô bé chắc khoảng mười hai hay mười ba tuổi, cái tuổi mà ở một số nơi, người ta đã bắt đầu nghĩ đến chuyện gả chồng. Thông thường, đây là độ tuổi mà con gái sẽ luyện tập may vá, nấu ăn mỗi ngày, chuẩn bị trở thành người vợ đảm đang hoặc người mẹ gánh vác cả gia đình.
Vậy mà không hiểu sao, cô bé lại đang đứng đây, gần như trần truồng, đeo găng tay thô ráp, nắm chặt dây cương của một con la được dắt thẳng vào bồn tắm. Và thậm chí, Myuri còn đang đứng trên một thứ gì đó rất kỳ lạ.
Anh chợt nhớ lại lời đám khách vừa hô lên: “Khiên! Khiên kìa!”
Vì nơi này thường tiếp đón những người có địa vị cao, họ thường được hộ tống bởi những người vệ sĩ vũ trang đến tận răng. Nhìn kỹ lại, quả đúng là có vài gã to con trông rất cảnh giác đang quan sát sự việc. Có lẽ cô bé đang đứng trên tấm khiên của một trong số họ. Cậu thấy rằng tấm khiên ấy to bản, đủ để che kín cả một người lớn cao to, và lúc này, cuối cùng cậu cũng hiểu được Myuri đang định làm gì.
Đúng lúc ấy, cô bé hét lớn, đứng chễm chệ trên tấm khiên.
“Chuẩn bị!”
Cô bé giơ một tay lên, hô vang như một kỵ sĩ giữa chiến trường, và cậu gần như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, cùng khóe miệng cô bé nhếch lên trong vẻ quyết tâm.
Ánh mắt cô bé dán chặt vào con la. Cạnh đó là cậu bé dắt la, mặt mày như sắp khóc. Được tiếng reo hò cổ vũ thúc giục, cậu nhắm mắt lại như thể đã hết cách, rồi dùng gậy vụt nhẹ vào mông con la.
“Xông lên!”
Dù cậu cũng không chắc có đúng là cô bé đã hét lên như thế không.
Mọi việc xảy ra trong chớp mắt, và trong khi cả thế giới như khựng lại, chỉ có Myuri, đang đứng trên tấm khiên, trượt đi một bên.
Bị sợi dây kéo đi, cả cô bé và tấm khiên cùng lướt trên mặt nước. Trượt nhanh một cách mượt mà và trơn tru đến mức khiến người ta không thể không phì cười. Đám đông hò reo vang trời, cốc rượu bị hất tung lên. Một tiếng cạch lớn vang lên khi tấm khiên va vào mép bồn tắm.
“Ôồồ!”
Thân hình mảnh khảnh của Myuri bay vút lên cùng tấm khiên, nhưng cô bé không ngã. Tấm khiên rơi xuống mặt đất với âm thanh rợn tai, rồi con la kéo cả hai tiếp tục trượt trên nền đá ướt. Mọi thứ diễn ra khéo léo đến mức Col không thể thốt nên lời.
Phải đến khi thấy đám khách phấn khích bắt đầu ùa chạy theo, cậu mới hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt.
Col bỏ cả miếng phô mai và chạy theo sau Myuri cùng đám khách. Lối mòn trên đá mà tấm khiên để lại kéo dài vào tận rừng, rải đầy lá rụng. Rồi con đường bắt đầu dốc xuống, và có lẽ con la đã chạy hết tốc lực. Một vệt đất sẫm màu bị xẻ thẳng qua tấm thảm lá rừng, rồi nó từ từ rẽ sang phải.
Và rồi, vệt đường đó đột ngột dừng lại.
Những người đàn ông, mà khi quay về nhà đều sẽ là những kẻ quyền cao chức trọng, giờ đây trần truồng giữa rừng mà la hét ầm ĩ như bầy trẻ nhỏ. Ở giữa đám họ, đứng vững vàng và nở nụ cười rạng rỡ, là một cô bé trông như từ cõi chết trở về, toàn thân lấm lem bùn đất và lá rụng.
Đám đàn ông vui vẻ nhấc Myuri lên, rồi khiêng cô bé lên dốc mà quay trở lại.
Khi cô bé đang cười khúc khích nhận ra người đang đợi mình là ai, gương mặt ấy thoáng chốc cứng đờ lại.
Nhưng khi cậu trừng mắt nhìn cô bé đang được bọn họ khiêng đi, cô bé lập tức giả vờ như không thấy gì cả.
Cậu không thấy giận, chỉ thấy mệt mỏi rã rời thôi.
Cậu lặng lẽ đi theo sau Myuri, người đang bị đám người xung quanh tung hô như một anh hùng. Cậu nghe thấy tiếng cô bé bị ném trở lại vào bồn tắm. Khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, Myuri lộ ra vẻ mặt sảng khoái đến kỳ lạ. Vầng trán xinh xắn giờ đã sạch bùn và lá, nhưng lại đầy những vết trầy xước. Những vết trầy hiện rõ trên khuôn mặt của nàng thiếu nữ!
Nhưng Myuri chẳng mảy may quan tâm, còn vẫy tay chào đám khách đang reo hò, rồi bơi về phía mép bồn. Col khuỵu gối đưa tay ra, và cô bé bình thản nắm lấy.
“Ê-he-he, anh thấy chưa? Tuyệt lắm đúng không!”
Nụ cười hồn nhiên ấy của Myuri xưa nay vẫn chẳng đổi thay.
Col thở dài, kéo thân hình mảnh mai của cô bé lên.
“Em có bị đau ở đâu không?”
“Không hề gì luôn,” cô bé đáp, nhưng trên trán và má đầy vết xây xước, và đôi chân dài cũng không khác gì.
Thế nhưng, với Myuri, những vết đó chẳng đáng gọi là “bị thương.”
Dưới mái tóc có màu tro lẫn bạc kỳ lạ ấy là hàng loạt vết sẹo từ thời thơ ấu. Col không nhớ nổi đã bao lần cậu ngất xỉu khi nhìn thấy Myuri bê bết máu nữa.
“Thay đồ rồi ra chỗ lò sửa đi.”
“Ủa, anh sẽ tết tóc cho em hả?!”
“Không, là mắng đó!” Col quát, và cô bé rụt vai lại, nhưng nét mặt thì chỉ có sự khó chịu. “Trả lời đi.”
“…Dạ biết rồi.”
Khách quen ở đây thì thấy những chuyện kiểu này là vui vẻ thú vị, nhưng với người phải dọn dẹp sau đó thì đúng là thảm họa. Trước tiên là vụ Myuri chui vào bồn tắm trong tình trạng đầy bùn đất và lá rụng đã không thể tha thứ rồi. Rồi còn phải sửa lại cả phần đá lát bị tấm khiên làm hư hỏng. Và cuối cùng là đi tìm cậu bé xấu số từ làng bên để xin lỗi tử tế.
Như thể dắt con mèo con quậy phá về nhà, Col túm lấy cổ áo kéo Myuri về nhà chính. Bàn chân ướt sũng của cô bé đập bồm bộp lên nền đất, và giữa đường thì còn hắt hơi. Lúc ấy đang là thời điểm có thể có tuyết rơi bất cứ lúc nào, nên việc cô bé trần truồng và ướt nhẹp là chuyện nghiêm trọng.
“Mặc đồ ấm vào đi.”
“Dạaa.”
Cậu tống cô bé vào trong nhà chính rồi thở dài, quay lại lấy miếng phô mai vừa nãy còn bỏ dở. Đúng lúc ấy, cậu nghe tiếng Myuri gọi với ra.
“Này anh!”
“…Gì nữa?”
Myuri, người vẫn còn nhỏ nước tong tong, đứng nơi cửa ra vào, toát lên vẻ mặt như đang chờ được khen. Khi ngoan ngoãn như vậy, trông cô bé chẳng khác gì đứa trẻ bị ướt mưa.
“…Tuyệt lắm đúng không?”
Anh nhìn đi! Em vừa câu được con cá to lắm nè!
Từ thưở bé ngây ngô tới khi đã lớn, cô bé vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Giữa cơn sửng sốt, môi Col bất giác nở nụ cười.
“Phải… Tuyệt thật đấy… Anh còn không tin nổi vào mắt mình nữa mà.”
“Ha-ha-ha, tuyệt quá ha!”
Cô bé nhún nhảy tại chỗ, rồi chạy vào trong nhà chính.
Hoàn toàn chẳng có chút gì là hối hận cả.
Nhưng đúng là… tuyệt thật. Col sẽ không bao giờ dám làm thứ gì điên rồ như thế, thậm chí còn không dám nghĩ đến cơ.
Nghĩ đến đó, cậu lại lắc đầu. Với vai trò người anh trai bất đắc dĩ, cậu phải mắng Myuri vì cái tính hay nghịch như con trai này. Cô bé nên trở thành một thiếu nữ đoan trang, rồi làm một người vợ tốt mới phải.
“Được rồi.”
Lúc này, Col chuyển sang bê miếng phô mai đi một cách đầy cố gắng. Xong xuôi, cậu ngồi xuống trước bếp lò, một tay cầm Kinh Thánh. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Myuri vẫn chưa ra.
Col bèn đi tìm, và thấy cô bé đang ngủ ngon lành trong phòng mình.
~~~
“Heh-heh-heh.”
Khi Col kể lại chuyện đó trong bữa ăn, một cô gái có gương mặt giống hệt Myuri bật cười khúc khích.
Nhưng tiếng cười ấy có một nét mãnh liệt kỳ lạ, và màu tóc của cô thì khác. Nhìn qua, cô có vẻ chỉ là một thiếu nữ như Myuri, nhưng thực chất cô đã sống hàng trăm năm và là hóa thân của con sói sống trong lúa mì—Hiền giả Sói Holo.
Holo, với đôi tai tam giác to trên đầu và chiếc đuôi đang ngoe nguẩy phía sau, là mẹ của Myuri và là người vợ đảm đang của Lawrence, ông chủ của nhà tắm Sói và Gia vị.
“Không có gì đáng cười cả đâu ạ…”
“Không sao mà. Miễn là con bé không bị thương là được rồi, phải không?”
“Liệu có thể gọi cái này là không bị thương sao?”
Myuri, đang ăn ngấu nghiến phần của mình, bị băng quấn khắp từ mặt đến cánh tay. Dưới lớp băng ấy là loại thuốc mỡ đặc biệt do Lawrence tự tay bôi vào, một hỗn hợp chứa một chút thảo dược, mỡ heo và lưu huỳnh. Anh đã sững người khi thấy hết những vết trầy xước ấy, và nhất quyết phải băng bó lại để tránh để lại sẹo.
“Cha với anh lúc nào cũng làm quá lên hết.”
“Chuyện kết thúc ổn thì không sao, chứ nếu không thì em đã bị thương nặng rồi.”
Col càu nhàu, nhưng cô bé chỉ nhún đôi vai thon gầy.
Cậu thở dài lo lắng, còn Holo thì bật cười khanh khách.
“Thế chủ nhà đi đâu mất rồi?”
“Thầy Lawrence ạ? Thầy ấy nhờ Myuri giúp đi tìm lại con la của thằng bé nhà Alvo rồi đi thẳng đến làng để xin lỗi. Thầy nói chuyện này có thể ảnh hưởng tới việc giao hàng sau này đó ạ.”
Vì Nyohhira nằm sâu trong núi nên lượng hàng hóa đưa vào bị hạn chế. Nếu quan hệ với các vùng xung quanh xấu đi, chuyện nhà tắm phải đóng cửa cũng không phải là điều không thể xảy ra.
“Không sao đâu mà,” Myuri, người gây ra tất cả, thản nhiên nói.
“Tại sao em lại nói vậy?” anh hỏi, và Myuri khẽ ngoáy đôi tai cùng chiếc đuôi giống hệt mẹ mình.
Cô bé lấy lọ mứt nam việt quất ủ mật ong, là loại trái cây họ đã thu hái trong rừng vào mùa hè để phết lên ổ bánh lúa mạch đen cứng. Tạm thời gác lại câu hỏi, cô bé cắn một miếng đầy mật ong đến mức trào cả ra ngoài. Lông tai và đuôi cô bé dựng đứng lên vì vị chua.
Thường ngày, không giống mẹ mình, Myuri luôn giấu tai và đuôi đi, nhưng khi xúc động hay tức giận, chúng lại hiện ra. Dường như để chúng hiện diện là điều tự nhiên hơn.
“Ý oanh nà sao… ăm măm. Với lại, thằng đó nó thích em mà.”
“…”
Holo phá ra cười trước vẻ mặt sững sờ của Col.
“Đám con đực đúng là đần thối mà.”
“Chuẩn, chuẩn luôn.”
Col chẳng còn lời nào để nói với Myuri, khi cô bé thêm muối vào bát súp nấm rồi húp lấy húp để.
Cô bé kiểu gì cũng sẽ trở thành đứa con khiến ngay cả Holo, người được xem là đầu đàn của ngôi nhà này, trở nên lép vế mất.
“Thật là…”
Khi Myuri càng lớn càng giống Holo, Lawrence cha cô bé càng dễ bị đánh bại trong các cuộc tranh luận. Holo vốn tính rộng rãi, thì chẳng hay để tâm mấy tiểu tiết đó. Nên Col đành là người giữ mọi chuyện trong nề nếp.
Tuy nhiên, nỗ lực rèn luyện Myuri thành một cô gái đoan trang dịu dàng dường như luôn là công cốc.
“Dù sao thì, ăn xong là phải luyện đọc viết đấy.”
“Khôngggg mà…”
“Đừng có lèm bèm.”
“Ừ thì, biết đọc biết viết cũng là chuyện tốt mà,” Holo lên tiếng, vừa rắc thêm muối tảng lên miếng thịt xông khói rồi nhét vào miệng nhai ngon lành.
Nghe mẹ nói vậy, Myuri nhún vai, quay sang nhìn Holo, rồi đôi tai cùng cái đuôi của cô bé cụp xuống ngoan ngoãn.
“…Vâng.”
Thứ bậc trong nhà này khá rõ ràng.
Holo, rồi đến Lawrence, sau đó là Col, và cuối cùng là Myuri.
Gần đây, Myuri đang leo hạng khá nhanh, và mỗi khi cô bé có vẻ sắp làm khó Col, Holo lại tranh thủ ra tay can thiệp. Myuri chỉ chịu nghe lời Holo mà thôi. Có lẽ luật rừng đã ngấm vào máu họ. Trước Hiền giả Sói, một con sói con chỉ còn biết ngoan ngoãn như cún mà thôi.
“Vậy thì đi chuẩn bị rồi sang phòng học đi.”
“Vâng…”
Myuri trả lời với giọng chán nản, rồi quay sang với tay lấy thêm một mẩu bánh mì nữa.
Khi Col đang đọc thánh thư dưới ánh nến, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhưng âm thanh lại phát ra từ gần sát mặt đất.
Col nghi hoặc mở cửa ra, và thấy Myuri, vẫn còn băng bó đầy người, đang ôm theo một chiếc chăn to.
“Anh đã nói bao nhiêu lần là em đừng có lấy chân đạp cửa hả, Myuri?”
Cô bé không đáp, chỉ nhanh chóng bước vào phòng và thả chiếc chăn lên giường. Col biết là thời điểm này trong năm rất lạnh, mà phòng Myuri thì không có bếp sưởi gì cả. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao cô bé còn mang theo cả một cái gối lông cừu.
“Mẹ đi tìm cha rồi. Mẹ bảo nếu em mà đụng đến cái bếp thì sẽ cạo hết lông đuôi em, nên hôm nay cho em ngủ ở đây nha.”
Holo tuy hiền, nhưng tuyệt đối nghiêm khắc khi nói đến chuyện lửa và bếp núc.
“Lâu lắm rồi em mới được ngủ ở đây! A-ha, rơm cứng thật đấy! Anh có thay rơm lần nào không vậy?”
Giường của Col được làm từ lúa mì dại, là loại thường dùng để nuôi gia súc—nó được bó lại và phủ bằng một tấm vải gai. Cảm giác cứng mà Myuri cảm nhận được là vì cô bé quá nhẹ, không đủ sức làm rơm xẹp xuống.
Khi còn nhỏ, Col và Myuri thường ngủ cùng nhau. Nhưng sau khi lớn lên, họ đã bắt đầu ngủ riêng. Ở nơi lạnh giá thế này, mặc nhiều quần áo đi ngủ vào giữa mùa đông thậm chí có thể khiến người ta bị ốm. Thường thì người ta sẽ sưởi ấm bằng nhiệt từ cơ thể nhau.
Dù điều đó là bình thường, nhưng với tư cách là người phụng sự Chúa và là người anh trai tốt, Col vẫn mong Myuri có được sự e dè đúng mực của một cô gái. Nhất là khi nhiều lúc, trong bóng tối, Col thấy Myuri ngày càng giống Holo đến phát sợ.
“Nếu nằm như vậy thì em ngủ mất thật đấy.”
Sở trường của Myuri là chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ. Giờ đây cô bé đã im lặng, khiến Col phải kéo tay cô bé lên.
“Ưưư…”
“Dậy mau đi!”
Dù anh có bị nắm lấy vai, cổ cô bé vẫn nghiêng nghiêng như thể sắp gục.
Nhưng nếu Myuri thực sự buồn ngủ, đuôi em ấy đã cuộn lại rồi, cho nên đây chỉ là diễn thôi.
“Nếu còn giả vờ nữa, anh sẽ bắt em nằm ngủ dưới sàn đó.”
“…”
Cô bé hé mở một bên mắt rồi khúc khích cười.
“Anh lúc nào cũng giận cả. Trong thánh thư có viết rồi mà, ‘Ngươi chớ để cơn giận lấn át’ đó!”
“Chỉ nhớ mỗi câu đó thôi à…?”
Col thở dài, còn Myuri thì nhanh nhẹn ra khỏi giường. Cô bé quấn chăn quanh người rồi ngồi xuống ghế.
Trước mặt cô bé, Col mở một cuốn sách tập hợp những lời dạy dành cho người du hành, rồi chuẩn bị một tấm bảng sáp và cây bút gỗ. Bảng được phủ một lớp sáp, và người ta viết bằng cách dùng cây bút nhọn cào lên. Khi viết kín rồi, chỉ cần hơ sáp chảy ra là có thể tái sử dụng.
“Nhưng em buồn ngủ thật mà, nên học nhanh cho xong rồi em đi ngủ nhé.”
“Anh đồng ý. Nếu thầy Lawrence không về kịp trong đêm nay, thì sáng mai anh phải dậy sớm lo việc rồi.”
“Anh nói cứ như em chẳng giúp gì vậy.”
“Vậy thì em sẽ dậy trước bình minh để đập băng trong giếng cho anh chứ?”
Đôi tai Myuri lập tức xẹp xuống, và cô bé bắt đầu cào chữ lên bảng.
Thực ra, Myuri không phải người lười biếng. Cô bé rất siêng năng. Vấn đề chỉ là cô bé không phải là chim sơn cả, nên thường mất thời gian để cô bé bắt đầu làm việc. Đã thế cô bé lại còn dễ bị dụ dỗ ngay lập tức vào những trò dở hơi nếu có khách kích động nữa.
Col ngồi phía sau, nhìn cô bé viết được khoảng ba dòng, thì thấy chiếc đuôi bắt đầu ngọ nguậy căng thẳng.
“Ôi, mùa đông này chắc lại bận rộn nữa ha?”
Dù Nyohhira có khách vào mùa hè, nhưng mùa đông tuyết dày mới là mùa chính.
“Em chơi suốt từ xuân tới thu rồi còn gì.”
Ở phương bắc như Nyohhira, ba mùa xuân - hạ - thu trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn có nhiều hoạt động thú vị. Xuân thì hái rau rừng, hè thì bắt cá và thu lượm hạt cây, thu thì tìm nấm và trái cây. Thỉnh thoảng còn có cả đi săn đi.
“Thế nên em mới muốn ngủ suốt mùa đông đó.”
“…Anh nhớ là sói không ngủ đông đâu.”
“Sói cũng đâu có học bài.”
Lúc nào cô bé cũng có sẵn lời phản pháo cả.
“Vậy thì chắc em vẫn còn là trẻ con, vì em ghét học mà lại phá suốt.”
Dạo gần đây, nếu gọi là trẻ con, Myuri sẽ giận ngay.
“Cái này sai rồi.”
Col vươn người, chỉ vào một chữ sai, và cô bé dùng móng tay cào nó đi.
“Em đâu có làm gì xấu lắm đâu,” cô vừa nói vừa viết.
Col thở dài khi nghĩ đến việc cô bé từng dùng cái khiên làm ván trượt, lướt qua cả phòng tắm.
“Vậy chứ phải thế nào thì mới là lắm đây?”
Myuri nhún vai, tiếp tục viết lên bảng.
“Anh ơi, chữ này viết sao?”
“Như vậy nè.”
Khi Col ghé sát mặt vào để chỉ cho cô bé viết, thì Myuri bất ngờ dùng cả hai tay ôm lấy má cậu.
Trước khi kịp nhận ra, lông mi dài của cô bé đã ở ngay trước mắt cậu, và hai đầu mũi của họ chạm nhau. Rồi đến đôi môi.
Dường như thân thể của con người thực sự có thể đông cứng lại. Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến cậu không thể cử động nổi.
Cậu không thở được, còn Myuri thì hé mở một bên mắt, do dự trước khi nhìn cậu.
Ánh mắt cô bé đầy hỗn loạn, như thể sắp khóc, lại như thể đang vui.
Cô bé nghiêng người lại, mím môi.
“Đừng nói với cha nhé,” Myuri thì thầm, nở nụ cười, dù trông vẫn như sắp khóc.
Không gian im lặng đến nghẹt thở—một sự tĩnh mịch khiến Col gần như xúc động.
Cậu biết Myuri rất quý mến mình, nhưng chuyện này thì không thể nào.
Ngay khi nghĩ vậy, một thứ gì đó bùng cháy trong lòng cậu.
Dù môi họ đã rời nhau, cậu vẫn không thở nổi. Tim cậu đập thình thịch, còn lồng ngực đau nhói cứ như máu không còn đường nào để thoát.
Và ở đó là Myuri đang cúi gằm đầy xấu hổ.
Cảm giác nham nhám bất ngờ nơi môi vẫn còn đó, cùng mùi lưu huỳnh nồng nặc, chắc là do cô bé ngâm nước… Nham nhám?
Môi Myuri luôn mềm mịn, màu hồng anh đào, kể cả vào mùa đông cơ mà.
Khi còn đang thấy khó hiểu, Myuri buông tay khỏi mặt cậu.
Những miếng băng vắt ngang hai tay cô bé tạo thành một dải. Chúng được cắt thành độ dài vừa khít môi cậu.
Cô bé ngẩng lên, chu môi cười nhẹ.
“Thuốc mỡ đặc biệt của cha đó, em nghĩ chắc giúp môi anh đỡ nứt,” cô bé cười ranh mãnh, đuôi ngoáy tít.
Col cuối cùng cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, và nắp niêm phong trong tâm trí anh bật tung.
Toàn bộ máu trong ngực anh dồn thẳng lên đầu.
“M-M-Myuri!”
Cậu hét tên cô, còn cô bé thì nhún vai, nhắm mắt lại nhưng vẫn cười.
“Trời, có cần nổi giận vậy không.”
“E-e-em…”
“Đừng lo, anh trai, trinh tiết của anh vẫn an toàn mà,” cô bé nói, rồi đặt ngón tay thon thả lên môi anh. Vâng phục, khiết tịnh và khó nghèo—đó là ba lời khấn mà người tôi tớ Chúa nguyện gìn giữ. Nhưng rõ ràng là cách suy nghĩ của Myuri lại chẳng theo giáo lý của một vị Chúa nào cả.
Thế nhưng Col không biết nên nói gì với cô bé đáng sợ và tội lỗi ấy nữa.
Quan trọng hơn, cậu không biết phải xử lý thế nào với cảm xúc trỗi dậy khi ánh mắt họ gặp nhau.
“…Hôm nay học tới đây thôi.”
“Gì cơ? Thật hả?” Myuri reo lên sung sướng rồi nhảy ra khỏi ghế.
Cô bé mở chăn ra, trải ngay ngắn lên giường.
Col dập tắt ngọn nến như giết một con côn trùng, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Anh chậm rãi bước tới gần Myuri từ phía sau—cô bé chưa chui vào chăn.
Như thể cảm nhận được, cô bé quay người lại thật nhanh.
“A-anh…?”
Col không đáp, chỉ đưa tay ra—
Và lấy tấm chăn của chính mình.
“Anh sẽ ngủ dưới đất.”
“Hả?”
“Anh sẽ ngủ dưới đất.”
Anh trả lời gọn lỏn, quấn chăn quanh người rồi nằm xuống sàn.
“Khoan, anh… sao vậy? Anh ơi?”
Cô bé thực sự tỏ ra buồn bực với chuyện này, nhưng cậu sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.
“Em đến đây là vì lạnh quá không ngủ một mình được mà…”
Cậu nằm nghiêng trên mặt sàn vừa cứng vừa lạnh, quay lưng lại với cô bé.
Rồi cậu cuộn mình thật chặt trong chăn và lẩm nhẩm đọc thánh thư.
Xin Chúa bảo hộ con. Xin Chúa tha thứ tội lỗi cho con…
“Này, anh ơi!”
Cậu không hề động đậy. Nếu cậu mà động đậy, thì sẽ xảy ra một đống chuyện lộn xộn cho xem.
Sau đó, Myuri đành ngủ một mình và giả vờ hắt hơi vài cú, nhưng cuối cùng vẫn đi ngủ ngon lành.
Trong vài ngày sau đó, Myuri ngoan ngoãn hơn hẳn.
Có lẽ cô bé nghĩ Col giận, nhưng thật ra không phải vậy.
Chỉ là, cậu không thể nhìn thẳng vào mặt cô bé mà không đỏ bừng cả mặt mà thôi.
Con gái của Hiền giả Sói Holo, Myuri.
Cô bé quả là có một tương lai rực rỡ phía trước.
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, sau này còn bị con báo con này nó gạ nhiều lắm, nên giữ vững tinh thần nhé Col :))