Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

72 134

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

7 14

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

2 8

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

30 141

Volume 18: Spring Log I [Đã Hoàn Thành] - Sói Và Sứ Giả Lấm Bùn (4)

Khuôn mặt của Selim tái nhợt.

Cô định nói gì đó với Millike, người vừa ra chào đón mình, nhưng rồi mới nhận ra Lawrence và Holo cũng đang có mặt trong phòng.

“Thật đúng lúc. Tôi vừa định cho gọi cậu Aram và cô đến. Tôi muốn xin lỗi vì sự bất kính lúc trước.”

Lawrence nói với nụ cười dễ chịu nhất của mình, vì rõ ràng Selim đang vô cùng bối rối. Anh đã học được từ kinh nghiệm làm thương nhân rằng: một nét mặt thân thiện có thể giúp trấn an người khác ít nhất là trong khoảnh khắc.

Như anh dự đoán, khi thấy Lawrence mỉm cười, phần nào sự căng thẳng của cô cũng tan đi. Dù vẫn trông lúng túng, Selim cúi đầu chào anh.

“Ngồi đi. Và chuyện này có khẩn cấp đến mức cần gọi binh lính ngay không?”

Selim có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cô không mang khí chất uy nghi của một con sói. Thay vào đó, cô giống như một con cừu nhút nhát gặm cỏ ở góc đồng hơn. Nếu có con chó hoang nào đang phấn khích vì lễ hội mà nhìn thấy cô, rất có thể chúng sẽ lao đến mà ve vãn.

“Không… không cần đâu…”

Selim lắc đầu, rồi như vừa chợt nhận ra điều gì, cô lại lắc đầu thêm lần nữa.

“Không, nhưng có lẽ là…”

“Có lẽ?” Lawrence hỏi lại, và Selim lại lắc đầu như đang cố xua đi nỗi hoang mang trong lòng.

“Tôi… tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nữa. Đột nhiên có người từ hiệp hội đến phòng chúng tôi. Họ nói, ‘Các người lấy cái đó ở đâu? Sẽ có chuyện không hay đấy.’”

Trong một thoáng, Lawrence nghĩ họ đang nói về tờ giấy phép, nhưng điều đó lại vô lý quá. Aram và Selim đến gặp các hiệp hội ấy chính là vì đã có giấy phép và định mở nhà tắm.

Selim im lặng một chút, như thể đang nuốt xuống nỗi lo, rồi tiếp tục.

“Chúng tôi đã nhờ người dân trong thị trấn kiểm tra khoáng vật mà chúng tôi đào lên khi tìm nguồn nước.”

Khoáng vật.

Lawrence nhận ra rằng mảnh ghép cuối cùng của câu đố đã khớp vào vị trí. Đây chính là mảnh ghép còn thiếu trong câu chuyện kỳ lạ xoay quanh giấy phép.

“Anh trai cô đâu rồi?” Millike hỏi bình thản, dù có lẽ ông cũng đã đoán ra phần nào.

“Người của hiệp hội… đã ép anh ấy dẫn họ đến tàn tích tu viện…”

“Khoáng vật đó là gì vậy? Nếu nó quan trọng đến mức khiến các thành viên hiệp hội phải rời lễ hội thì…”

“Tôi… tôi cũng không rõ nữa. Chúng tôi nhờ người dân định giá, vì nếu bán được thì có thể giúp chúng tôi có chút vốn. Anh tôi nghĩ đó có thể là chì…”

“Chì à?”

Chì là một kim loại phổ biến, không có gì đặc biệt. Đây không phải thứ mà các thành viên hiệp hội sẽ phải đỏ mặt truy lùng.

Biểu cảm của Millike cho thấy ông cũng nghĩ vậy.

Nhưng Lawrence lại có một cách nhìn khác.

Anh nhớ lại những năm tháng làm thương nhân.

“Các khoáng vật chứa chì đôi khi cũng có lẫn cả kim loại quý nữa.” Lawrence nói với Millike, người quay sang nhìn anh. “Vàng. Hoặc bạc.”

Đôi mắt Millike mở to. Nếu phát hiện ra vàng hoặc bạc trong núi, hẳn sẽ gây ra một cơn chấn động lớn.

Đặc biệt là bạc. Giống như người của hiệp hội đã nói với Aram, rằng sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Dãy núi hiểm trở trong vùng khiến giao thông khó khăn, và khu vực này không thể thống nhất bằng vũ lực. Nhưng họ đã củng cố nền kinh tế nhờ vào đồng bạc. Thật dễ để nhớ lại lời của chủ tịch hội đổi tiền.

Trong tình hình hiện tại, bạc là vũ khí nắm quyền lực trong vùng này.

Nếu người ta phát hiện ra một nguồn “vũ khí” như vậy, những kẻ có quyền sẽ nghĩ gì?

“Vậy là những tu sĩ năm xưa quả thật đã vừa cầu nguyện vừa khai thác khoáng sản nhỉ…”

“Điều đó cũng giải thích vì sao họ có thể xây dựng được một tu viện đá giữa núi sâu. Với lý do đào đá xây dựng, thay vì khai khoáng, họ có thể bí mật vận chuyển bạc ra ngoài, sau đó tinh luyện thành chân đèn nghi lễ hoặc các huy hiệu.”

“Nhưng bạc sao? Nếu vậy thì…”

Millike đặt tay lên trán, choáng váng, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh.

“Vì sao cô lại đến đây?” Ông đột ngột đổi hướng câu hỏi. “Và định làm gì ở đây?”

Selim trông vô cùng hoang mang, đến mức ai nhìn vào cũng phải thấy lo lắng thay. Nhưng trong đôi tay thô ráp của cô vẫn có một sức mạnh tiềm ẩn.

“Tôi… tôi có thể đoán được phần nào ý định của ai đó qua tiếng bước chân.”

Đó là kết quả của cuộc sống mà cô đã trải qua. Và vì là đồng loại với Holo, nên chắc chắn cô cũng có thính giác rất tốt.

“Tôi đã lập tức giấu thứ đó vào trong rơm trên giường. Anh tôi nhân cơ hội đó bảo tôi đến tìm mọi người. Chúng tôi đã vô tình giẫm phải đuôi của thứ mà lẽ ra không nên động đến, và rằng ngài Millike có thể giúp chúng tôi…”

Đó là một hy vọng, hay thậm chí là một lời nguyện cầu, nhưng cũng có thể gọi là một sự tin tưởng, và đó xem ra cũng là cách suy nghĩ của Aram. Millike, cũng không phải con người, giống như họ, sẽ giúp họ, và hiển nhiên là nếu tình thế đảo ngược, họ cũng sẽ giúp ông.

Nhưng biểu cảm của Millike vẫn không thay đổi.

“Ta muốn hỏi cô một điều. Có thật là cô đến đây mà không biết gì về khoáng sản đó sao?”

Selim nuốt khan khi ánh mắt sắc như dao của Millike xuyên thấu cô.

Lawrence nhớ lại những cuộc đàm phán thương mại từ thuở xa xưa. Không khí lúc này chính là kiểu không khí khô khốc của thế giới đó, nơi không ai dễ dàng tin ai, và cũng không nên tin ai một cách dễ dãi.

Điều mà Millike lo sợ nhất chính là việc Selim giả vờ làm một lữ khách vô hại trong khi thực chất là đang nhắm tới việc mở mỏ. Ông không thể chắc rằng những kẻ không phải con người sẽ không làm tay sai cho con người. Nếu ông ra tay giúp họ, chỉ vì họ cũng giống ông, thì có thể kéo theo sự diệt vong của cả thị trấn.

Một giọng nói thứ ba vang lên.

“Ta cho rằng… họ thật sự không biết.”

Đó là Holo.

“Nếu cô ta đang nói dối, thì chi bằng ta may kín tai lại còn hơn.”

Cô gỡ mũ trùm đầu, để lộ đôi tai sói đang động đậy. Đôi tai đó có khả năng phát hiện lời nói dối.

“Nếu mục tiêu của họ thật sự là vàng hay bạc hay thứ gì đó tương tự, thì liệu họ có đi nhờ người dân trong thị trấn giám định thứ họ đào được không? Làm vậy chẳng khác gì loan báo rằng họ đang đi tìm kho báu đâu.”

Thật khó tưởng tượng nổi. Chỉ cần có một vài công cụ và chút kiến thức, họ thừa sức tự mình kiểm tra. Nếu mục đích là khai thác quặng, thì họ đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu rồi.

“Ừm… Có lẽ anh trai cô không còn cách nào khác ngoài việc dẫn người dân đến chỗ khai đào. Không thể trông mong gì ở cái lũ đã xông vào rồi cưỡng ép cậu ta đi như vậy.”

Selim gật đầu, trông đầy lúng túng trước những lời Holo nói.

“Và theo như ta nghe được thì, không có con đường tử tế nào dẫn đến nơi đó cả. Vậy thì cũng có thể hiểu là cậu ta đang cố kéo dài thời gian. Dù người của thị trấn có sốt sắng đến đâu thì họ cũng không thể hành động cho đến khi xác nhận được kho báu có giá trị đến mức nào. Mặt khác, cậu trai Aram kia hẳn cũng đã nhận ra mình vừa dấn thân vào chuyện chẳng lành. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cậu ta hiểu rằng hành động bừa sẽ khiến tình hình càng rối hơn. Vậy nên kéo dài thời gian và trông cậy vào điều có thể. Khá là khôn ngoan đấy.”

“Chỉ trừ người đang tạm thời đứng ra giải quyết vấn đề này thôi.”

Millike, người đang bị trông cậy để đảm đương vai trò đó thở dài, tỏ rõ vẻ bực bội.

“Nhìn tình hình thì, khả năng cao là họ đã tìm thấy bạc trong núi rồi. Mà chúng ta sẽ phải giải thích sao với những kẻ không hiểu chuyện tìm thấy bạc ở khu vực này sẽ đem lại rắc rối đến mức nào đây? Hơn nữa, đất đó không thuộc về ai quanh đây đâu—mà là của Giáo hoàng đấy!”

Bộ râu và tóc dài của ông như rung lên vì giận dữ.

Lúc này, Selim vẫn trông như sắp bật khóc vì mặc cảm tội lỗi, nên Lawrence lên tiếng.

“Liệu Công ty Debau có can thiệp và giải quyết êm đẹp chuyện này không?”

Việc phát hiện ra bạc ở đây là một điều phiền toái, vì Công ty Debau, lực lượng đã hợp nhất vùng đất này thành một khối như hiện tại, duy trì quyền lực nhờ việc lưu hành đồng bạc.

Nếu có kẻ lạ đến, mở mỏ bạc trong phạm vi ảnh hưởng của họ, rồi dùng bạc đó để đúc tiền, thì đó rõ ràng là hành vi vi phạm chủ quyền lãnh thổ.

Hơn nữa, vì việc lưu hành tiền tệ mang theo quyền lợi cực lớn, Công ty Debau cực kỳ nhạy cảm với vấn đề quản lý bạc, vốn chính là nền tảng của hệ thống tiền tệ của họ. Hội trưởng hiệp hội đổi tiền cũng đã phàn nàn về điều đó.

Nhưng điều ngược lại cũng đúng. Nếu họ bán mảnh đất chứa bạc đó cho Công ty Debau, thì hẳn công ty không những không tức giận mà còn vui vẻ mua lại.

Cần phải nghĩ theo hướng đó. Việc các thành viên hiệp hội nổi giận và ép Aram dẫn họ đến hiện trường đào bới cũng vì họ hiểu rõ chuyện đang diễn ra.

Nhưng Millike lại thở dài, như thể tiếng thở đó phát ra từ địa ngục.

“Đặc quyền đó là do Giáo hoàng ký. Mà nếu sau đó ngài nghe tin có một lượng lớn bạc được phát hiện ở đó, thì chừng đó đã quá đủ để châm ngòi cho chiến tranh rồi.”

Những gì viết trên giấy phép không phải là ý chỉ của Chúa.

Đã bao nhiêu công ty lớn phá sản sau khi cho quý tộc vay tiền, chỉ để bị hủy nợ?

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Millike rên lên.

“Thực tế thì… khả năng duy nhất là Công ty Debau sẽ mua lại số bạc tìm thấy ở đó, rồi sau đó chuyển hóa đơn vào trong túi Giáo hoàng sau. Đó chính là điểm chung giữa hai bên.”

Mặc dù Giáo hoàng ở Tòa thánh của Giáo hội đã mất đi vị thế quyền lực tối thượng, ngài vẫn là một nhân vật có ảnh hưởng lớn trên thế giới này.

Hơn nữa, có những người ở vùng đất này căm ghét Công ty Debau. Theo logic “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, thì hoàn toàn có khả năng tồn tại những kẻ cố tình châm ngòi cho cuộc đối đầu giữa Giáo hoàng và Debau.

Và nếu chiến tranh nổ ra, thì Svernel chắc chắn sẽ trở thành một trong những chiến trường chính.

Đó là kịch bản tồi tệ nhất đối với Millike, người chỉ muốn bảo vệ thị trấn mình, và cũng là điều đáng sợ với Lawrence, người đến từ thị trấn Nyohhira, nơi phụ thuộc hoàn toàn vào Svernel để vận chuyển nguyên liệu.

Không khí ngột ngạt đè nặng lên cả căn phòng. Và rồi một giọng nhỏ nhẹ vang lên, nghe có vẻ lạc lõng.

“Ưm…”

Là Selim.

“C-chúng ta… nên… làm gì…”

Cô và Aram đến từ phương nam, mang theo đầy hy vọng. Họ không hề có ác ý, cũng không thể ngờ rằng lại đào trúng thứ gì đó trong núi. Trên thực tế, thường thì người ta biết trước có bạc rồi mới đào, và chính điều đó mới thường gây rắc rối.

Đây chính là ý nghĩa của việc gặp may mắn quá mức sẽ trở thành tai họa.

“Chẳng còn cách nào cả. Nếu muốn bồi thường cho Giáo hoàng thì cũng chẳng đáng, trừ khi ta khai thác khoáng sản quy mô lớn. Chứ còn chuyện âm thầm làm những việc an nhàn như điều hành nhà tắm thì không thể đâu.”

“Kh-không…”

Thậm chí, họ còn có thể bị buộc tội gây ra rắc rối cho vùng đất này. Dù vậy, Millike không nói ra điều đó, ít nhất ông vẫn cố tỏ ra an ủi cô.

Với đôi bàn tay thô ráp, Selim nắm chặt lấy vạt áo mình.

“Ít ra thì cũng sẽ có việc tại khu mỏ. Những gì cô có thể làm là tiết kiệm tiền, rồi rời đến vùng đất mới.”

Họ đã phối hợp với các hiệp hội trong thị trấn, và chỉ còn chờ có nước chảy ra mà thôi. Họ chỉ vừa mới chạm tay được đến với giấc mơ, nên cú sốc ấy là quá lớn. Selim loạng choạng, rồi ngã ngồi xuống sàn.

Millike không nói gì, chỉ hơi nheo mắt.

“Trước tiên, ta phải liên hệ với Công ty Debau. Tốt nhất là họ nên có mặt ngay khi nhóm người kia quay về từ chỗ mỏ. Ta không thể để cái đám tham lam đó có thời gian giở trò được.”

Vừa nói, Millike vừa nhìn từng người trong phòng một lượt như đang xác nhận vị trí: Lawrence, Selim, rồi cuối cùng là Holo.

“…Ông coi ta như ngựa đưa thư thế à.”

“Cô có biết mấy cái kẹo đường mà cô ăn tốn bao nhiêu tiền không?”

Cái bát từng đầy kẹo ấy, không biết từ lúc nào, đã trống trơn.

“Hơn nữa, cô nên thân thiện với con thỏ ở Công ty Debau hơn đi.”

Người phụ trách kế toán ở đó không phải là con người, mà là hóa thân của một con thỏ. Cùng với ông ấy mà Lawrence và Holo đã chạy trốn đến thành phố này và từng cùng nhau lên kế hoạch trở lại.

“Thật là… Lâu lắm mới ra khỏi làng mà đã gặp chuyện xui rủi rồi.”

“Đ-đợi đã!”

Người xen ngang, bất ngờ nhất, lại là Selim nãy giờ vẫn đang ngơ ngác.

“X-xin hãy để tôi làm việc đó.”

Holo không nhìn Selim, mà quay sang nhìn Millike, khẽ nghiêng đầu.

Millike không biểu lộ cảm xúc gì, có lẽ vì bản tính vốn lạnh lùng, hoặc bởi ông đã quen với việc phải đưa ra những phán xét lạnh lẽo. Ông nhìn xuống Selim.

“Nếu cô xung phong chỉ vì cảm thấy có trách nhiệm, thì không. Cô không có cổ phần gì trong Công ty Debau, và hành động thiếu suy nghĩ bây giờ chỉ khiến mọi thứ thêm rắc rối thôi.”

Lòng tốt không đúng lúc thì chẳng giúp được ai.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Selim bị gạt hoàn toàn ra ngoài. Mọi chuyện sẽ được xử lý mà không cần đến cô. Lawrence, một người chỉ là thương nhân bình thường, rất hiểu cái cảm giác bị gạt ra bên lề.

Tất cả chỉ vì vận rủi và những cơ hội sai thời điểm.

“Còn nữa, Hiền giả Sói Holo, ta muốn cô đến gặp Aram trước. Cố gắng trì hoãn hành trình của họ càng lâu càng tốt. Ta chắc bầy sói có thể liên lạc với nhau mà người dân không hay biết.”

“Ông đúng là thô bạo với sói thật đấy,” Holo làu bàu khi đứng dậy khỏi ghế.

“Rồi sao nữa? Những kẻ phiền phức như ông thích viết lách đúng không? Nếu có gì cần ta gửi đi thì chuẩn bị nhanh lên. Mặt trời sắp lặn rồi đấy.”

“Ta sẽ chuẩn bị ngay.”

Lướt ngang qua Selim, người vẫn còn ngồi bệt dưới sàn, Millike rời khỏi phòng.

Millike lạnh lùng với tất cả mọi người. Thứ duy nhất ông coi là quý giá chính là thị trấn này.

“Cô đứng lên được chứ?”

Lawrence đưa tay đỡ cô dậy, và lúc đó Selim mới thực sự hoàn hồn trở lại.

Và khi tỉnh táo lại, cô chợt nhận ra toàn bộ tình cảnh, và nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt.

Một khi nước mắt đã rơi thì rất khó dừng lại. Và chính khi ấy, Lawrence mới thực sự nhận ra cô còn rất trẻ. Selim và Aram chỉ là hai người trẻ có một giấc mơ ngây thơ, phù hợp với lứa tuổi. Nếu trước mặt có ánh sáng, họ sẽ tin tưởng mà bước tới.

“Này, con gái thì không nên khóc vì mấy chuyện như thế này đâu.”

Selim thật sự khiến anh liên tưởng đến con gái mình, Myuri. Khi anh đặt tay lên vai cô, Holo nhìn anh chằm chằm. Dĩ nhiên hành động đó là cố tình.

“Đây không phải lỗi của cô, và họ cũng sẽ không ngang nhiên cướp đi tờ giấy phép đâu.”

Như Millike nói, nếu họ mở mỏ, thì vẫn có cơ hội kiếm tiền.

Nhưng dù sao thì, cuộc sống lang bạt vẫn đang đợi họ phía trước.

“Hoặc là…”

Lawrence mở lời, rồi lại do dự. Dù anh có muốn mời họ đến làm ở nhà tắm của mình, thì cũng không thể chứa hết được. Về bản chất, đây vẫn là một tình cảnh vô vọng. Nếu có thật nhiều tiền, anh đã sẵn sàng cho họ vay để họ xây một nhà tắm khác ở sâu trong vùng núi Nyohhira.

Nhưng đáng tiếc, dù có biết hết mọi sự đời, có những điều vẫn không thể làm nổi.

Chính vì vậy mà những người truyền giáo luôn phải dạy người ta về cách sống tốt.

“Chúng ta cũng có thể hỏi Công ty Debau xem họ có việc gì không, để giữ hai người lại gần nhau nhất có thể.”

Sau khi nuôi dạy Myuri, anh hiểu rõ rằng nước mắt của tuổi trẻ như những viên ngọc rơi xuống vậy.

Selim, nước mắt vẫn lăn trên má như sỏi nhỏ, nhìn Lawrence.

Anh chỉ hy vọng lý do cô không oán trách ai là vì tính cách cô, chứ không phải vì sự buông xuôi, khi những ước vọng mà họ nắm chặt đã tan biến.

“Cảm… ơn… anh rất nhiều…”

Cô nói, giọng khản đặc, rồi cúi đầu.

Lawrence chỉ còn biết vỗ nhẹ lên đôi vai gầy của cô.

Sau đó, anh nhìn sang Holo, ra hiệu rằng nên để cô gái lại một mình lúc này, rồi rời khỏi phòng.

“Hmm…”

Người thở dài khi họ ra đến hành lang không phải Lawrence, mà là Holo.

“Không có cách nào sao?”

Cô trông như đang nén nỗi đau trong lòng, ánh mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đã khép.

Dù ban nãy tỏ ra không quan tâm, nhưng thực ra cô còn mủi lòng hơn cả Lawrence. Trong căn phòng đó, chính cô là người muốn giúp nhất.

“Chắc là không. Giờ chỉ có thể trông chờ vào phép lạ thôi.”

Thế giới thì rộng lớn, và bất kể đi đến đâu, đâu đâu cũng là đất của người khác.

“Phép lạ, hửm…”

Holo lẩm bẩm và hít một hơi thật sâu.

“Nếu em trở thành kẻ thù của loài người thì anh có giận không?”

Nếu anh trả lời dễ dãi, Holo sẽ xem thường. Nhưng nếu anh tin tưởng cô, thì lời nói sẽ tự nhiên tuôn ra.

“Nếu em trở thành kẻ thù của anh, hoặc phá hủy những gì anh trân quý, thì anh sẽ giận. Nhưng anh biết em sẽ không làm thế. Vậy nên anh sẽ nghe. Ý em là gì?”

“…Em không thích khi anh nói mấy lời khiến đầu em đau thế này đâu.”

Anh sẽ xem đó như một lời khen vậy.

“Em không tạo ra được phép lạ. Nhưng em tin mình có thể tạo ra điều ngược lại với phép lạ.”

Mà Holo thì đúng là hay nghĩ ra mấy chuyện kỳ quặc thật.

“Ngược lại với phép lạ sao?”

“Một lời nguyền.”

Mặt trời đã bắt đầu lặn, bên trong tòa nhà cũng đã lờ mờ tối.

Đây là thời khắc mà lũ quỷ ẩn mình trong bóng tối—ở các góc tường, cạnh kệ sách.

“Em nhớ có một câu chuyện cổ tích như này. Những kẻ bị lòng tham làm mờ mắt được dẫn đường tới kho báu bởi một kẻ dẫn lối. Họ nghĩ hắn là người tốt, nhưng cái bóng hắn để lại dưới ánh lửa lại có răng nanh.”

Chắc chắn đây là kiểu chuyện để dọa trẻ con, nhưng Lawrence lại vô thức mỉm cười gượng gạo.

Thường thì anh sẽ bỏ qua như một chuyện nhảm nhí, nhưng lần này anh suy nghĩ thật kỹ.

Tình cảnh hiện giờ đúng như trong truyện cổ tích ấy.

“Một khi đã vào núi thì không thể có kết thúc yên ổn. Lũ quỷ núi tung tin đồn về kho báu. Đám tu sĩ ngày xưa đã mất đi nỗi sợ hãi với những thứ như vậy.”

Nhờ thế mà người ta không dám bén mảng tới núi, và những câu chuyện về mỏ bạc sẽ dần trở nên mơ hồ.

Dù vậy, vẫn có kẻ liều lĩnh nghĩ Mặc kệ lời đồn đi, mà vẫn lên đường, để rồi bị bầy sói bao vây giữa rừng sâu.

Và ở đó, chúng sẽ gặp một con sói khổng lồ có thể nuốt chửng người ta trong chốc lát.

“Cô không thể làm vậy đâu.”

Giọng nói ấy vang lên lạnh lẽo trong hành lang tối lạnh.

“Người thời nay không còn sợ rừng sâu bóng tối nữa.”

Đó là Millike, trên tay cầm một bức thư. Nó vẫn còn chưa khô hẳn, và khi ông khẽ lắc nhẹ, cát dùng để làm khô mực rơi lả tả xuống đất.

“Bọn họ sẽ lúng túng trong rừng, và có thể sẽ rút lui sau khi bị cắn một chút. Nhưng lần sau quay lại, họ sẽ mang theo dầu sôi, đuốc cháy. Họ sẽ đốt sạch cả ngọn núi cùng những thứ ghê gớm trú ngụ trong đó.”

Như thế, họ sẽ phơi bày bóng tối trong rừng, nơi lũ quỷ và linh hồn cư ngụ, ra ánh sáng.

“Đôi khi, có những người như Aram từ phương nam đến đây. Không đủ lanh lợi để sống giữa thế giới loài người, nhưng cũng chẳng còn nơi nào để lẩn trốn. Họ miễn cưỡng sống sót ở phương bắc, bởi nghĩ rằng vẫn còn những vùng đất chưa bị khai phá.”

Dù vẫn còn vài nơi như vậy, nhưng cực kỳ khó sống. Khác hẳn với phương nam ấm áp, nơi cành cây trĩu quả chín, và có thể tìm thấy mật ong rừng mà ăn.

“Bởi vậy, khi họ giả dạng làm tu sĩ mà đến, họ đã thành công. Nếu là thánh địa, người ta vẫn sẽ dành sự tôn kính nhất định.”

Họ có nhiều lựa chọn. Nhưng chẳng có cách nào biết đâu là lựa chọn đúng nhất.

Mà cũng đâu dễ để giả làm tu sĩ. Giờ đây Svernel là thị trấn tổ chức đại lễ Phục Hưng Thánh Bảo Trợ, nên nếu có tu sĩ mới đến khu tàn tích tu viện, hẳn sẽ có các tín hữu cuồng nhiệt đến cầu nguyện. Cũng chỉ là vấn đề thời gian trước khi mọi việc bị phát hiện thôi.

“Thôi, có vẻ mực đã khô rồi. Hãy mang thư này đến Hilde bên công ty Debau. Trong đó có trình bày tình hình và kế hoạch rồi.”

Ông cuộn nó lại và buộc bằng một sợi dây lạ.

“Ông thích dùng những cách cổ lỗ sĩ ghê.”

Holo mỉm cười khô khốc, và Lawrence cuối cùng cũng nhận ra sợi dây đó chắc hẳn là tóc của Millike.

“Sáp niêm phong dễ nứt trong lạnh, và tóc này là minh chứng thân phận của ta.”

“Cũng đúng.”

“Ta sẽ cho xe ngựa chở hai người ra khỏi thành.”

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng. Không còn thời gian cho lưu luyến hay để lại dư vị gì.

Không ai nhắc đến Selim, và khi rời khỏi tòa thị chính, họ leo lên ghế xà ích trên cỗ xe mà Millike chuẩn bị, rồi Lawrence cầm dây cương.

Trời đã tối, nhưng cả thị trấn lại nhuốm sắc đỏ cam rực cháy.

Khắp nơi không phải đèn, mà là lửa để nướng thịt.

“Trông ngon ghê…”

Lời cô nói nghe như vô tư, nhưng lòng thì chẳng hề nhẹ nhõm.

Có lẽ cô vẫn chưa thật sự chấp nhận việc phải rời xa Selim và những người kia.

“Em có thể ăn bao nhiêu tùy thích khi mình quay về mà.”

Lawrence khớp chung chủ đề với cô.

Hai điều anh học được khi lớn lên là: phải biết rõ những gì mình có thể và không thể làm trong thế giới này, và cần sự gan dạ để giả vờ như không nhận ra điều gì đó.

Cuộc trò chuyện giữa hai người lặng lẽ, và cỗ xe chầm chậm lăn bánh qua phố.

Rồi họ thấy quảng trường ở cuối con đường. Những ngọn đuốc cháy sáng, và họ có thể thấy rõ bức tượng lớn của vị thánh.

“Họ làm thế thì được gì chứ?”

“Biết đâu được. Có thể để cầu sức khỏe, hoặc để xua đuổi kẻ địch. Cuối lễ, họ đốt tượng thánh, đó là lúc vị thánh dâng thân xác mình lên Chúa thay cho dân chúng. Rồi để tạ ơn, họ chôn tro vào chân tường thành. Có vài vị thánh với truyền thuyết tương tự, và có khi điều đó đã thật sự xảy ra vào thời xa xưa.”

Dân làng đã kể cho anh nghe khi họ dựng tượng, nhưng đó chẳng phải điều gì mới mẻ.

“Làm thánh thật mệt nhọc. Chết rồi, hóa tro rồi, mà vẫn phải cống hiến cho dân làng.”

“Tro còn đỡ đấy. Có một nhà thờ nổi tiếng vẫn giữ xác một vị thánh đã teo tóp từ ngàn năm trước. Ngày nào cũng có khách hành hương đến cầu nguyện bên ông ấy. Làm sao mà ngủ yên cho nổi.”

“Nếu mỗi năm chỉ phải bị thờ một lần, thì em cũng không phiền đâu…”

Holo nói và nhìn thẳng vào anh.

“Nếu em định ngắm nhìn anh cả ngàn năm thì thôi ăn anh đi cho rồi,” Lawrence đáp.

Holo nhe răng cười khúc khích.

“Nhưng chỗ hành hương kiếm được bộn tiền mà. Dù người ta biết rõ là đồ giả từ đầu, nhưng sau một thời gian, họ sẽ bắt đầu tin đó là thật.”

“Ồ? Làm sao biết là giả? Người chết rồi thì đâu dễ kiểm chứng?”

“Dễ mà. Thánh Alviross có năm cánh tay, thánh Heres có hai cái đầu. Buồn cười nhất là bộ hài cốt của đáng tử đạo Rudeon. Có đến ba cái xác, mỗi cái một kích cỡ khác nhau. Họ bảo đó là xương ông ấy lúc nhỏ, lúc thiếu niên, và lúc trưởng thành.”

“Ồ? Chuyện đó có gì lạ sao?”

Câu trả lời của cô rất thản nhiên. Thậm chí, Lawrence còn nghĩ cô đang trêu anh.

“…Ông ấy đâu phải con tôm hay cua mà lột xác để lại cả khung xương. Sao một người lại có ba bộ hài cốt chứ?”

`“Ồ…”

Dường như lúc này cô mới ngộ ra. Holo đập vào tay Lawrence, dù chính cô mới là người hiểu lầm và để lộ sự ngốc nghếch của mình.

“Dù ban đầu ai cũng biết là đồ giả, nhưng theo thời gian, người ta lại tin là thật. Vì vậy, khi họ chôn tro dưới chân tường thành, sớm muộn gì người ta cũng tin đó là tro của thánh thật thôi.”

“Loài người đúng là ngu ngốc mà.”

Holo mỉm cười nhẹ, như thể đang nhớ lại giấc mơ kỳ quặc đêm trước, có thể là vì cô chán nản, hoặc thấy sự ngu ngốc của con người thật đáng yêu.

“Nhưng nếu họ như thế, sao không tận dụng điều ấy nhỉ?”

“Tận dụng?”

“Anh nên bịa ra một thứ gì đó giả, để biến tu viện trên núi thành nơi hành hương hay sao đó ấy.”

Lawrence nhìn Holo, không phải vì bất ngờ với một ý tưởng liều lĩnh như vậy. Anh ngạc nhiên vì cô vẫn chưa từ bỏ Selim và những người kia.

Lawrence kéo dây cương, ngựa dừng lại. Holo không hỏi lý do.

“Anh sẽ cố gắng hết sức, và khi mở được một nhà tắm mới, anh cũng có thể thuê bọn họ.”

“Em không nghi ngờ gì việc nếu anh tích đủ tiền, anh sẽ làm thật đâu.”

Holo không ngốc. Cô hiểu rõ để mở một việc kinh doanh mới sẽ tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc.

“Holo…”

“Xin lỗi. Chỉ là lời nói nhảm thôi. Em chỉ muốn tìm một cái cớ mà thôi.”

Cô đã cố gắng hết sức, nhưng không thể kìm được.

Khi Lawrence không đáp lại, Holo mỉm cười thật tươi.

“Cho em xuống đi. Em biết mình cần phải làm gì rồi.”

Để tránh rắc rối với Giáo hoàng, họ sẽ để Công ty Debau đứng ra giải quyết chuyện này. Aram và Selim sẽ phải từ bỏ. Lawrence và Holo sẽ xem lễ hội, rồi trở về Nyohhira. Mọi chuyện sẽ trôi qua trong yên ổn.

Nhưng Millike đã nói rằng Aram và những người kia giống họ của mười năm về trước.

Lúc ấy, họ đã dựa vào vận may của chính mình. Và đến cuối cùng, họ đã nắm bắt được nó.

Chỉ có thể nói rằng họ đã may mắn. Lawrence đã dùng hết tất cả những gì mình biết, và nếu không nhờ vào Holo lúc cuối, thì dù có biết cách, kết quả cũng không đến được.

May mắn chính là như vậy.

Aram và những người kia lại không có được điều đó.

“Anh nghĩ sẽ thật tốt nếu có thể dùng ý tưởng về địa điểm hành hương của em đó.”

Lawrence lại cầm dây cương và đánh nhẹ vào mông ngựa.

“…”

Holo không nhìn anh, chỉ khẽ gật đầu.

“Dù đường có xấu—không, chính vì đường xấu nên người ta mới đến nhiều và dâng lễ nhiều. Nếu mua lại một quán trọ ở đó, ta đã có sẵn khách rồi. Còn dễ hơn cả việc mở nhà tắm nữa. Chỉ cần cẩn thận không để ai trộm mất mấy thánh vật trưng bày là được.”

Cỗ xe ngựa tiếp tục tiến về phía tường thành, dân cư cũng thưa dần.

“Không phải nhà tắm, nên sẽ không cạnh tranh với Nyohhira. Ngược lại, khách hành hương trên đường về có khi còn ghé qua Nyohhira nữa. Thế là đôi bên cùng có lợi rồi.”

Anh thêm rằng có khi lại cãi nhau vì chuyện chia đồ ăn, đồ uống cũng nên.

“Nhưng nếu mình chỉ bịa ra mấy thánh vật, thì khó mà để người ta công nhận là đồ thật á. Đối với nhà tắm thì chúng ta lại không gặp vấn đề tương tự. Chỉ cần có suối nước nóng là ai cũng tin thôi.”

Những thị trấn trên đà xuống dốc lúc nào cũng từng nghĩ đến việc biến mình thành nơi hành hương để phục hồi.

“Thông thường, phải được Tông Tòa, hoặc ít nhất là một Tổng Giám mục chấp thuận. Muốn vậy thì phải có bằng chứng về một phép lạ thật sự, hoặc không thì một đống vàng mà ai nhìn vào cũng phải cho là phép lạ.”

Vì chuyện phong thánh là một cách để kiếm tiền, nên phải bỏ ra một khoản tương xứng. Và vì Giáo hội làm chuyện này quá nhiều, nên có lẽ họ đã mất đi phần nào uy tín.

“Chà, những gì mà em làm được chắc chỉ là trò trẻ con thôi nhỉ.”

Holo là hiện thân của con sói sống trong lúa mì và từng canh giữ những cánh đồng lúa vàng. Một lần, cô còn cho Lawrence thấy hạt giống biến thành cây lúa ngay trước mắt.

“Cái đó cũng có thể hữu ích, tùy tình huống mà.”

Nhưng vùng đó quá lạnh, không thể trồng lúa, nên sẽ trông quá phi tự nhiên.

“Và còn cái khả năng ăn thùng uống vại kỳ diệu của em nữa.”

“Đồ đần thối này.”

Holo giẫm mạnh lên chân Lawrence.

Sau đó, thay vì nắm tay, cô đặt chân mình lên chân anh và nói.

“Nếu em hiện nguyên hình, liệu chúng ta có làm được không?”

“Mọi người sẽ bất ngờ, nhưng chuyện đó khác với phép lạ lắm.”

Holo đã lật hết những lá bài trong tay, nhưng chẳng cái nào hữu dụng cả.

Cỗ xe đã đến cổng thành.

Họ phải chấp nhận thực tại trước mắt.

“Trước hết, ta cần rời khỏi thị trấn và đến nơi không có ai đã. Anh sẽ phải quấn quần áo quanh cổ em đó.”

“Nơi của Công ty Debau không có tường thành. Mong là họ không phiền nếu có một con sói tới làm khách.”

“Ông Hilde là hiện thân của một con thỏ. Anh nghĩ ông ấy sẽ không muốn có con sói nằm bên gối mỗi đêm đâu.”

“Hề hề. Dĩ nhiên rồi.”

“Dù sao cũng phiền thật đấy, cảm ơn em. Cả sự sống còn của Nyohhira cũng phụ thuộc vào chuyện này nữa.”

“Cứ để em lo.”

Dùng giấy thông hành Millike đưa, họ rời khỏi thành. Bên ngoài lạnh hơn hẳn. Trong và ngoài thành như hai thế giới khác biệt vậy.

“Nhưng nếu chạy nhanh, em có thể đến Công ty Debau ở Lesko chỉ trong một đêm. Người thường đi nhanh lắm cũng mất tận ba ngày. Thế đã là phép lạ rồi còn gì.”

“Ừm. Mấy người kia cũng nên đi làm thương nhân đi. Họ có thể giao hàng nhanh hơn bất cứ ai, chạy khắp nơi với hàng trên lưng mà.”

Lúc đầu anh nghĩ cũng được, nhưng rồi bình tĩnh lại và lắc đầu.

“Người ta sẽ nghi ngờ sao họ vận chuyển được mất. Có khi lại nghĩ là có phép thuật hay tà thuật gì đó đấy. Hoặc có một kẻ nào đó không nên tồn tại đang đứng sau.”

“Thế giới loài người thật phiền phức mà.”

Vừa nói, Holo vừa bắt đầu cởi đồ, như thể xác định rằng quanh đây không có ai.

Vì lịch sự, Lawrence quay mặt đi, nhưng mắt anh lại nhìn về phía tường thành.

Có những chiếc đinh nhỏ đóng đều dọc bức tường. Trông chúng như mấy ụ đất nhỏ, chắc là chỗ họ chôn tro tàn của tượng thánh.

May thay, vì không phải tro thật, nên không có vị thánh nào ngồi trên mấy ụ đó với vẻ mệt mỏi vì bị bắt bảo vệ thị trấn cả, cũng không có ai phải ho sặc sụa mỗi năm khi người ta đào lỗ chôn tro mới.

“Ha ha.”

Anh bật cười khi tưởng tượng ra điều đó.

Rồi anh nghĩ mình nhìn thấy Selim đang ngồi trên một ụ đất, nhìn mình.

“Có chuyện gì vậy?”

Holo, lúc đó đã gần cởi hết đồ, nhận ra Lawrence đang nhìn chăm chú.

Anh cố hết sức suy nghĩ kỹ về điều mình vừa thấy.

Một vị thánh, người lẽ ra không nên có ở đó, ngồi trên ụ đất.

Đây cũng là một kiểu chuyện kể quen thuộc của Giáo hội.

Tiêu biểu nhất là chuyện đào mộ.

“…Này.”

Vẫn không rời mắt khỏi những ụ đất, anh nuốt nước bọt rồi cất tiếng.

“Em muốn hỏi em một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

Anh giật mình nhẹ vì giọng nói của cô quá gần.

Khi quay lại, Holo đúng là đang thì thầm ngay bên tai anh.

“Lâu lắm rồi em mới thấy lại biểu cảm đó của anh đấy.”

Holo nheo mắt lại, nở nụ cười tươi. Chiếc đuôi cô đang vẫy tít đầy hạnh phúc.

“...Chắc là anh không đáp ứng nổi kỳ vọng của em rồi… Khả năng cao là em sẽ nổi giận đó.”

“Hửm?” Holo nói, đôi tai thú của cô giật giật như thế muốn ra hiệu, Anh có gì muốn nói thì nói luôn đi.

Lawrence một lần nữa sắp xếp kế hoạch trong đầu và suy nghĩ cẩn trọng.

Có thể thành công, nhưng sẽ có chỗ khiến Holo không hài lòng.

Anh từ tốn ể ra kế hoạch điên rồ vừa nảy ra, và đến đoạn nhạy cảm, anh nói.

“Nếu anh cưỡi lên một người phụ nữ khác, em có giận không?”

Nụ cười của Holo đổi thành gượng gạo thấy rõ.

Rồi cô nói.

“Em tin anh mà. Em sẽ không nổi giận vì những chuyện lặt vặt đâu. Em có mắt và tai rất tinh đó.”

Và dĩ nhiên, còn có cả răng nanh sắc bén nữa.

Nhưng cách cô ấy nói chứng tỏ cô đã chấp nhận.

“Dĩ nhiên, với kế hoạch đó thì đâu còn cách nào khác.”

“Em cứ theo kế hoạch của ngài Millike trước đi, vì anh không chắc chuyện này có ổn không đâu.”

“Ừm. Đôi khi em cũng muốn tự chạy một mình cho thoả mà.”

Cô ném mảnh vải cuối cùng cho anh không chút xấu hổ, rồi nhảy xuống xe trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân.

“Anh quên khen em rồi đấy à?” Cô chẳng hề ngại ngùng chút nào.

Thay vào đó là cô chỉ cảm thấy lạnh thôi.

“Chuyện này làm anh nhớ đến ngày xưa quá,” Lawrence nói. Holo mở to mắt ngạc nhiên, rồi lập tức bật cười.

“Đồ đần thối.”

Ngay khoảnh khắc ấy, cô trở lại thành một con sói khổng lồ.

“Quần áo của em,” cô bảo, và Lawrence vội vàng nhặt đống đồ vương vãi rồi buộc cả lại bằng dây. Cô sói cứ dụi mũi vào anh suốt như một con chó lớn.

“Anh trông cậy vào em đấy.”

Đôi mắt sói sắc lạnh nhưng oai nghiêm nhìn thẳng vào Lawrence.

“Em cũng vậy.”

Holo đứng thẳng, nhìn về chân trời.

“Nếu lũ ngốc ấy thật sự xây được một làng sói nhỏ, thì chúng ta biết ngay tên vị thánh hộ mệnh của làng đó rồi.”

Anh có thể thấy rõ nụ cười đầy răng nanh của cô lúc ấy.

Và trước khi Lawrence kịp nói gì, Holo đã phóng đi như cơn gió.

Anh lau vết bùn mà cô cố ý hắt lên người mình khi chạy đi, cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa.

“Thật là…”

Anh lẩm bẩm trách móc, nhưng trên mặt lại là một nụ cười.

Anh đã khiến Holo đặt rất nhiều kỳ vọng vào chuyện này. Nếu tất cả chỉ kết thúc trong một niềm vui hão huyền, thì anh cũng không biết cô sẽ làm gì với mình nữa.

“Được rồi, đi tạo ra phép lạ nào!”

Với một nguồn sinh lực mới, anh nhảy lên ghế xà ích.

~~~

Khi Lawrence quay lại tòa nhà thị chính, anh cho mời Millike đến.

Anh trình bày kế hoạch của mình và thấy rõ vẻ mặt cau có hiện ra trên khuôn mặt người kia.

Dù vậy, Millike cũng không phản đối.

"Như vậy, Công ty Debau sẽ dịu xuống, Giáo hội giữ được thể diện, còn Aram và những người kia có thể sống yên ổn ở đó."

Chỉ có một cách duy nhất để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình.

"…Nếu thử thôi thì cũng không mất gì… hừm."

"Tệ nhất thì ngài Tổng Giám mục có thể nghĩ mình bị một con cáo chơi xỏ thôi."

"Mm…"

Millike trầm ngâm một lúc, râu ông khẽ rung dưới hơi thở.

"Anh nghĩ xa thật đấy. Thương nhân các người làm ăn kiểu vậy sao?"

"Tôi không phải thương nhân." Lawrence nhún vai cười. "Tôi chỉ là chủ một nhà tắm ở Nyohhira, nơi nằm giữa thế giới này và thế giới bên kia thôi."

Millike kinh ngạc, khoát tay và quay lại chuyện chính.

Lawrence, với đôi chân của chính mình, bước đến căn phòng dành riêng cho Selim. Khi mở cửa, anh thấy cô đang ngồi trên giường, nến trong phòng chưa thắp. Có lẽ cô đã nghe tiếng bước chân nặng nề của anh và sẵn sàng cho bất kỳ chuyện gì.

"Chúng ta có kế hoạch rồi. Mọi thứ có thể sẽ kết thúc tốt đẹp cho tất cả."

Vì nói quá đột ngột, cô không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ nhìn anh nghi ngờ.

"Nhưng kết cục có thể hơi khác với giấc mơ của cô," anh nói như một lời cảnh báo, rồi giải thích kế hoạch.

Ban đầu Selim bối rối, nhưng khi hiểu ra toàn bộ, ánh mắt cô lập tức thay đổi.

Lawrence nói thêm:

"Tôi cần sự trợ giúp của cô."

Cô đứng dậy, như được tiếp thêm dũng khí.

"Em sẽ giúp."

Đứng đó giờ không còn là cô cừu tội nghiệp đang gặm cỏ nữa. Nếu cô từng là cừu, thì giờ đây cô là con cừu dũng cảm cuối cùng còn đứng vững giữa quảng trường lầy lội.

Selim là sói. Một khi đã nhắm con mồi, biểu cảm của cô chẳng khác gì Holo.

"Nhưng tôi cần xác nhận một điều với cô."

"Gì vậy ạ?"

Lawrence đằng hắng.

"Ừm… Nếu tôi cưỡi lên lưng cô thì có vấn đề gì không?"

Anh nghĩ ít nhất nên hỏi cho phải phép. Dù sao cô cũng đã ở độ tuổi trưởng thành.

"…Miễn là đức cô Holo không nổi giận thì em không sao đâu ạ."

"Chắc là cô ấy sẽ không đâu."

"Heh-heh. Vậy được rồi. Em sẽ đưa anh đến Lenos."

"Tôi chỉ đi cùng đến cổng thôi. Còn lại tùy vào trí thông minh của cô đó."

Vì được giao trọng trách lớn, Selim mỉm cười rạng rỡ, đúng lứa tuổi của mình.

"Em tin rằng mình có thể diễn vai một nữ tu u sầu rất đạt đó."

Cô thực sự là một cô gái có thể cười đùa như thế.

Lawrence gật đầu.

"Để xem tôi có đồng ý với cô không nào."

Selim cười gượng, hít một hơi sâu rồi thở ra từ từ.

Và hiện ra gương mặt của một nữ tu chưa từng mỉm cười bao giờ.

"Ngày xưa trên núi có một tu viện. Trong tàn tích đó có một ngôi mộ, và người ta đang đào lên. Con là Selim. Ngôi mộ của con đang bị quật phá."

Quá hoàn hảo.

Cùng với Selim, Lawrence rời khỏi tường thành. Lần này, anh quay đi đầy tôn trọng khi cô thay đổi hình dạng.

Khi cô gọi, anh quay lại, trước mặt là một con sói cái trẻ với bộ lông bạc tuyệt đẹp, nhỏ hơn Holo hai cỡ nhưng vẫn lớn hơn người thường.

"…Thật lạ khi anh lại không sợ em."

"Vì cô sói nhà tôi còn đáng sợ hơn mà."

Dù cảm giác rất khác Holo, nhưng điều khiến anh xúc động là khi anh nhận ra cách loài sói cười thật giống nhau làm sao.

Mang theo thư giới thiệu từ Millike, trang phục nữ tu và cả áo quần của Selim trên lưng, Lawrence leo lên lưng nàng sói bạc.

"Vậy thì ta đi thôi."

Và họ tức thì hóa thành cơn gió.

Phải mất hơn hai ngày đêm chạy bằng chân sói mới đến được Lenos, thị trấn của lông thú và gỗ. Còn nếu đi bằng chân người, thì phải chuẩn bị cho một chuyến hành trình mười ngày. Ở đó có nơi đặt ngai chủ chăn của Tổng Giáo phận, là cánh tay nối dài quyền lực của Giáo hội trên miền này, và vị Tổng Giám mục, người chỉ cần tuyên bố đầu cá trích là thánh tích, thì lập tức điều đó sẽ trở thành sự thật.

Theo kế hoạch của Lawrence, Selim sẽ lẻn vào dinh Tổng Giám mục và thì thầm bên gối ông.

Con là nữ tu Selim. Ở phương bắc xa xôi, con đã yên nghỉ dưới sự ban phước của Chúa…

Rằng cô đã nuôi dưỡng đức tin giữa núi non, và rồi được gọi về với Chúa. Nhưng thi thể cô để lại, nhờ phép lạ thiên thượng, đã biến thành bạc mà không ai hay biết. Nhờ các sinh vật rừng không hề mảy may quan tâm đến nên cô vẫn yên nghỉ, nhưng lòng tham của con người thì khác. Họ đang định đào ngôi mộ lên, và cô cần sự giúp đỡ của Tổng Giám mục, nhân danh Thiên Chúa.

Với thể chất của sói, Selim có thể dễ dàng trèo tường và lẻn vào.

Hai ngày sau, vượt qua gió lạnh, họ cuối cùng cũng đến Lenos—một nơi Lawrence đã lâu không ghé qua. Anh thưởng thức chút hoài niệm rồi tiến đến điểm hẹn.

Tổng Giám mục đang ngủ trong trang viên của ông, nơi tựa như một lâu đài quý tộc, xây ngay cạnh nhà thờ chính tòa uy nghi.

Khi trăng khuyết mảnh như móng vuốt sói treo cao trên trời, Lawrence lặng lẽ nhìn Selim biến mất trong khu vườn của trang viên.

Ngày hôm sau, Lawrence giả bộ rụt rè và gõ cửa ngôi nhà thờ chính tòa khổng lồ. "Con chỉ là một thương nhân khiêm tốn, nhưng đêm qua đã nằm mộng và được lệnh phải hướng dẫn Đức Tổng Giám mục đến Svernel…"

Tổng Giám mục, người đêm qua vừa gặp một điều kỳ lạ giữa mộng và thực, đã không nghi ngờ gì câu chuyện dù là điên rồ nhất. Ông tiếp Lawrence niềm nở, xem anh là sứ giả của Chúa, bỏ hết công việc và lập tức chuẩn bị lên đường.

Ông đến thẳng Svernel, nơi có Công ty Debau, và những kẻ kiểm soát mỏ bạc phương bắc, đang đào đất với giấy phép của Giáo hoàng, tất cả đang ngồi cùng nhau. Hơn hết là—họ đang ở giữa một cuộc tranh chấp đầy thô bạo về bạc.

Mặt Tổng Giám mục tái mét, vì ông nghĩ chỉ mình biết bí mật thật sự về nguồn gốc bạc. Ông lập tức can thiệp.

Xin hãy dừng lại! Đừng động vào số bạc đó! Đó là thánh nữ được Chúa ban phước!

Lời nói ấy cũng là khởi đầu cho một điểm hành hương mới.

~~~

Nếu thật sự có phép lạ của thánh nữ, thì không đời nào vị Tổng Giám mục lại dám đào bới chỗ đất đó khi chính người đã hiện ra với ông trong đêm. Và dân thị trấn, dù tham lam đến mấy, cũng sẽ không dám khai thác mỏ bạc đó.

Nếu không ai đào bạc, thì Công ty Debau cũng chẳng còn lý do để giở thủ đoạn.

Còn nếu người ta đến hành hương và dâng tiền, họ có thể mở một nhà trọ nhỏ tại đó.

"Kế hoạch có nhiều chỗ lởm chởm, nhưng cuối cùng cũng tròn trịa ha."

Holo tỏ ra ấn tượng bất thường.

"Đó là vì anh đã cố gắng đến phút cuối cùng á."

Đó không phải khiêm tốn. Cái thời mà họ còn có thể hết lòng tin rằng cuối con đường sẽ là điều tốt đẹp, đã qua rồi. Sự hòa bình đạt được cũng kèm theo một cảm giác như buông xuôi, rằng mọi chuyện vốn đã được định sẵn.

Mười năm trước, trong chuyến hành trình năm xưa, người quan tâm Aram và những người khác nhất có lẽ là chính anh. Anh có thể tưởng tượng được—chắc chắn anh đã làm ầm lên khi ngửi thấy mùi lợi nhuận từ một vụ tranh chấp mỏ bạc chưa khai thác. Trong quá trình ấy, anh sẽ kéo Selim vào, không thể để cô đứng ngoài cuộc vui; rồi Holo sẽ ghen, và cả hai sẽ cãi nhau to…

Nhưng về vế cuối cùng đó, thực ra Hiền giả Sói Holo vẫn chưa buông tha cho anh.

"Vậy, anh có vui khi được cưỡi cô bé đó không?",vợ anh hỏi, kèm theo một nụ cười.

Lúc này Lawrence đang nằm trên giường, còn Holo ngồi trên ghế cạnh anh.

Cô cầm bát cháo trong tay, múc một thìa và đút cho anh ăn.

Dù cưỡi lưng Selim đến Lenos là một phần của kế hoạch, nhưng Lawrence đã không thể chống lại tuổi già.

Anh đã lấm lem bùn đất, dốc hết sức trong lễ hội, rồi lại rong ruổi hai ngày trong gió lạnh đến Lenos, rồi quay lại với Tổng Giám mục—không cách nào anh có thể chịu nổi hành trình vất vả ấy mà vẫn khỏe mạnh.

Tối hôm đó, sau khi dàn xếp xong chuyện ở Svernel, anh ngã quỵ vì sốt cao.

Anh mê sảng suốt ba ngày ba đêm, và giờ đây cơn sốt mới hạ.

"Cô ấy có bộ lông màu bạc."

"Ừm."

Holo thổi nhẹ thìa cháo rồi đút cho anh.

"Nhỏ hơn em hai cỡ. Cỡ lớn hơn con bò một chút."

"Ừm."

"Anh không rõ cô ấy chạy nhanh đến đâu."

Cô múc thêm cháo và thổi tiếp.

"Rồi sao nữa?"

Khi cô hỏi vậy, anh hiểu ra.

Cô muốn có cớ để giận.

"Ừ… có lẽ vì cô ấy còn trẻ, nên lông mềm lắm— Ưgh!"

Cô thúc thẳng thìa cháo vào miệng anh.

Holo mỉm cười và lắc thìa trong miệng anh.

Lawrence cắn chặt thìa, giữ chặt cho đến khi cô buông ra.

Anh cảm giác mình hiểu vì sao cô lại muốn giận.

"Anh đâu biết trước kết quả sẽ ra sao. Anh chỉ cố gắng hết sức để làm mọi thứ ổn thỏa thôi mà."

Và anh cũng chưa nghĩ đến sau khi đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ thì phải làm gì tiếp.

Holo nhìn anh chăm chú, chiếc đuôi chậm rãi vủng vẩy qua lại. Trông cô như một con sói đang chờ con mồi chạy trái hay phải là sẽ vồ ngay vậy.

Anh không biết khoảng lặng kéo dài bao lâu, và khi Holo chầm chậm lấy lại thìa từ tay anh, múc một thìa cháo, thổi nguội.

Rồi cô tự ăn luôn.

"Cái đồ đần thối."

Dù vậy, sau khi ăn xong một lúc, cô bắt đầu đút lại cho anh, và có lẽ cô không thực sự giận. Nếu anh lỡ lời so sánh hai người, thì như thể một con chó giành lãnh thổ, có khi cô đã giận thật rồi.

"Giờ chúng ta đã dựng cô gái ấy thành thánh nữ rồi, thì chẳng thể để cô ấy lảng vảng quanh quán trọ được nữa."

Nên nơi cô có thể đi, chẳng phải là một nhà tắm gần đó đang cần người sao?

Thêm nữa, nhà tắm ấy lại đang tìm người sẵn sàng làm việc chăm chỉ và không hoảng sợ nếu biết bà chủ có tai và đuôi thú.

Ngay cả Holo cũng biết rõ cô gái nên làm gì.

Nhưng cũng như Lawrence hiểu rõ Holo, Holo cũng biết Lawrence như lòng bàn tay.

"Anh đúng là dễ xiêu lòng với mấy cô gái yếu đuối, bất hạnh, nhỉ? Mm?"

Cô không thổi nguội thìa cháo, mà mang nó còn nóng sát mặt anh.

Người ta vẫn khuyên đừng xen vào chuyện cãi nhau của tình nhân, nhưng thìa cháo kia sắp xen vào miệng anh mất rồi.

"Còn em nữa… Nóng! N—Nó!"

Trong cơn hoảng hốt, anh vội với lấy ly bia đặt cạnh giường.

Holo chẳng để tâm, chỉ ăn luôn lấy thìa cháo.

"Đây là cách em tỏ ra ghen tuông một cách đáng yêu đó."

"…Em quá đáng thật."

Miệng anh không bỏng, nhưng vẫn đau rát.

Lawrence lên tiếng khi cô đang ăn.

"Cảm ơn em vì đã chăm sóc anh."

Tai Holo vểnh thẳng lên.

"Không có chi. Em là hình mẫu người vợ dịu hiền mà."

"Chắc chắn rồi"

Hẳn là cô thực sự đã rất lo. Khi anh tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói là anh đói, khiến cô vừa nhẹ nhõm vừa bực mình.

Dù được xưng tụng là Hiền giả sói, Holo vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn cảm xúc mình.

Nhưng Lawrence chẳng phiền lòng khi bị cô trêu chọc như thế.

"Anh muốn được sớm quay lại nhà tắm quá."

Holo, người đã ăn mất nửa bát cháo, thở dài đầy mãn nguyện và nói.

"Thì hiện giờ chúng ta không còn việc gì nữa. Anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng đã."

Theo lời cô, anh nằm xuống giường, và cô kéo chăn đắp lên vai anh.

"Ngoan nào, trẻ con phải nhắm mắt đi ngủ thôi."

Anh định hỏi, Em nghĩ anh mấy tuổi rồi hả?, nhưng anh cũng chẳng phiền khi bị đối xử như trẻ con.

Cô nhẹ nhàng hôn lên trán, lên má anh,và Lawrence chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ ấy, anh có cảm giác như thể Holo vẫn luôn bên cạnh mình.