Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

72 134

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

(Đang ra)

Về Việc Một Cô Gái Xinh Đẹp Mà Tôi Vô Tình Cứu Được Bằng Cách Nào Đó Lại Trở Nên Gắn Bó Với Tôi

桜ノ宮天音

Thế nhưng khi hai người họ chạm mặt… câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của họ bắt đầu.

7 14

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

2 8

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

30 141

Volume 18: Spring Log I - Sói Và Sứ Giả Lấm Bùn (2)

Tuy còn rất nhiều việc cần làm ở Svernel, Lawrence vẫn bị Holo sai vặt. Anh thực sự cho rằng giữ cho cô vui vẻ vẫn là lựa chọn khôn ngoan hơn.

Anh rời phòng, đi xuống cầu thang, khẽ xua mấy con gà không chịu nhường đường để dồn chúng vào góc hành lang. Khi anh đặt tay lên cánh cửa dẫn ra sân trong—

“Ồ, anh định ra ngoài à?”

Từ hành lang nối với phòng làm việc, vị hội trưởng râu trắng bước ra. Ông đang lau tay bằng một chiếc khăn tay, hẳn vừa mới nghỉ giải lao.

“Vâng, bọn tôi vẫn chưa ăn gì, nên tôi định ra ngoài mua chút đồ.”

Khi mượn phòng, việc khách lữ hành tự chuẩn bị bữa ăn cho mình là một phép lịch sự.

“Ồ! Thế thì, anh có muốn dùng bữa với tôi không? Để tôi bảo cậu bé đi mua đồ ăn về cho.”

Chấp nhận lòng hiếu khách cũng là một phép lịch sự nữa. Sẽ quá đường đột nếu lúc này lại yêu cầu chính xác những món Holo đang muốn ăn, nên Lawrence không nói gì. Vị hội trưởng trông khá lớn tuổi, nên món ăn ông chọn chắc hẳn sẽ khác với khẩu vị của Holo. Lawrence đang nghĩ cách làm sao để thuyết phục cô chịu ăn tạm, nhưng hóa ra anh đã lo lắng thừa.

“Vậy thì đừng ngại gì cả, cứ tự nhiên mà ăn! Nhưng tôi xin lỗi vì chỗ này bừa bộn quá nha!”

Hội trưởng dẫn anh và Holo vào một căn phòng phía trong tầng trệt. Có lẽ thường ngày nó là phòng họp hoặc phòng ăn của hội viên. Căn phòng chất đầy hàng hóa, cả hàng hóa từ Nyohhira cũng có ở đây, dù đây chỉ là một phần nhỏ trong lượng hàng hóa lưu thông trong mùa lễ hội. Tất nhiên, quy mô thì không thể so với Nyohhira được.

Và trên bàn là một núi thức ăn—đầy những món nhiều dầu mỡ.

“Tôi chắc là hai người đã rất mệt sau chuyến đi vào thời điểm này trong năm nhỉ. Và chúng tôi cũng mong hai người sẽ làm việc thật hăng hái để chuẩn bị cho lễ hội nữa! Cứ ăn thoải mái nhé!”

Giọng ông hội trưởng vang to. Có lẽ ông đã quen quát tháo ở nơi làm việc, nhưng dường như ông vốn đã đầy năng lượng như vậy rồi. Dù sao thì, được ăn một miếng thịt nai hun khói dày cộp khiến mắt Holo sáng rực lên. Cô không do dự rút dao ra cắt một lát rồi cắn một miếng lớn. Nếu Lawrence gặp cô ở một quán trọ nào đó, hẳn anh sẽ tưởng cô là thủ lĩnh của một băng cướp.

“Anh dùng bia được chứ? Có cả rượu vang nữa đấy.”

Do vùng lạnh không thể trồng nho nên rượu vang là mặt hàng nhập khẩu khá đắt đỏ. Bản năng thương nhân cũ trỗi dậy, Lawrence định ngăn Holo lại, nhưng may mắn thay cô đã chọn loại bia rẻ hơn. Tất nhiên, không phải vì tiết kiệm. Chỉ là cô cho rằng bia hợp hơn với bàn ăn đầy món chiên nướng thế này. Và tất nhiên, khi ăn thì cô chẳng hề biết tiết chế là gì.

“Ba-ha-ha-ha! Ăn thế mới là sướng chứ!”

Holo rưới đầy mù tạt lên cây xúc xích luộc to oạch như muốn nổ tung vì nhồi quá nhiều thịt, rồi cắn lấy cắn để. Chỉ có những quý cô quý tộc mới cần giữ ý tứ, còn dân thường thì đơn giản thôi—ăn ngon, uống đã, rồi làm việc chăm chỉ là được.

“Nhưng thực sự, được ngồi ăn cùng anh thế này là vinh dự của một người đổi tiền như tôi đấy, anh Lawrence!”

“Ôi, xin ông đừng nói vậy…”

Lawrence bắt đầu thấy xấu hổ, nhưng rồi có điều khiến anh thắc mắc.

Anh vốn định tự giới thiệu với hội trưởng, nhưng lại nghe chính mình được gọi tên trước.

“Xin lỗi, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây sao?”

Anh không thể dễ dàng quên được một người đổi tiền béo tròn, râu trắng như thế. Nhưng hội trưởng chỉ cười sảng khoái sau khi cắn một miếng thịt vẫn còn dính xương và nốc một ngụm bia lớn.

“Anh nói gì thế?! Anh là người hùng trong mắt bọn tôi—không, là vị thánh bảo trợ cho thương nhân chúng tôi ấy chứ! Và vợ anh vẫn chẳng thay đổi gì từ dạo ấy! Tôi nhận ra ngay mà!”

Holo, đang phết bơ lên miếng lươn chiên, ngẩng lên khi nghe bị gọi đến.

“Cũng phải mười… không, mười lăm năm rồi? Tôi vẫn còn nhớ cảnh vợ anh hét to đầy dõng dạc ra ngoài cửa sổ quán trọ. Bọn tôi vẫn nhắc về cái bài phát biểu tuyệt đẹp của cô ấy khi đập tan âm mưu của lũ thương nhân đê tiện! Dù nói thật là vài câu nghe cũng chạm vào lòng tự ái của mấy người đổi tiền như bọn tôi đấy.”

Holo chẳng mấy hứng thú, cứ thế cắn một miếng lươn chiên rồi uống bia để nuốt trôi đi lớp dầu nóng.

Còn Lawrence thì cảm thấy tự hào khi nghe những lời đó.

Đó là cuộc phiêu lưu lớn cuối cùng mà anh và Holo đã cùng nhau trải qua.

“Dù sao thì, nếu không có thành tựu của anh, Công ty Debau giờ đã mục ruỗng và trở thành một thương hội tẻ nhạt mất rồi, và đồng bạc debau, thứ giúp cả vùng phía Bắc bừng sáng, có khi đã chẳng bao giờ ra đời rồi. Và chắc chắn, thị trấn này cũng không thể phát triển lớn mạnh như bây giờ.”

Hồi đó, Lawrence và các bạn đồng hành của anh từng bị cuốn vào một âm mưu lớn. Vì vùng đất này gần như không có điều kiện vận chuyển thuận tiện, quyền lực tập trung chưa thể hình thành. Thế nên đã có một kế hoạch vĩ đại nhằm thống nhất toàn khu bằng cách lập ra một hệ thống tiền tệ chung. Những người nghĩ ra chuyện điên rồ đó chính là Công ty Debau.

Nhưng trên đời, hễ có kế hoạch nào được lập ra, thì luôn có kẻ tìm cách phá hoại. Công ty Debau suýt nữa đã phải bỏ cuộc và bắt đầu lại từ đầu. Người đã cứu họ khỏi số phận đó chính là Lawrence cùng người luôn ở bên hỗ trợ anh, Holo. Bởi vậy mới có thể nói rằng, nếu không có họ, thì đồng bạc debau—đồng bạc hiện nay được xem là đáng tin cậy nhất trong khu vực, có khắc hình mặt trời—có lẽ đã không tồn tại.

Thế nhưng, từ khi mở nhà tắm ở Nyohhira, sinh ra cô bé Myuri, rồi sống trong bộn bề của đời sống thường nhật, Lawrence đã gần như quên khuấy đi tất cả. Ngày xưa, hẳn anh đã từng ưỡn ngực tự hào mà kể về chiến tích đó. Nhưng bây giờ, anh chỉ mỉm cười nhẹ, rồi uống một ngụm bia để trôi đi ký ức xa xưa.

“Chuyện đó đều là ý Chúa cả. Và cũng nhờ vào sự gắn bó với bao người khác nữa.”

Họ chỉ đóng một vai trò nhỏ. Khi ấy, suy cho cùng, họ chỉ là một con sói cô độc bị thời gian bỏ rơi, quên mất đường về, và một thương nhân lữ hành bình thường mà thôi.

“Còn việc đồng bạc debau được lưu hành là nhờ vào năng lực điều hành tài chính của Công ty Debau thôi mà.”

“Khà khà. Mấy người khiêm tốn mới thật sự đáng sợ đấy. Dù đúng là Công ty Debau cũng khá đáng sợ. Họ quản lý tụi tôi rất chặt đó.”

Túi tiền của một thương nhân thì có đủ mọi loại tiền tệ. Giống như cuộc chiến quyền lực giữa các quốc gia, kẻ mạnh là người quyết định đồng tiền nào sẽ được dùng nhiều nhất. Trong trường hợp tệ nhất, Công ty Debau đã nắm quyền kiểm soát hoạt động kinh doanh ở toàn miền Bắc bằng cách đưa đồng bạc debau vào lưu thông. Để làm được như vậy, họ giám sát chặt chẽ tỷ giá trao đổi và cho nung chảy những đồng bạc khác.

“Giờ thì Công ty Debau chẳng khác gì một quốc gia của thương nhân, và thị trường là lãnh thổ của họ. Bạc mạnh hơn cả kiếm. Họ xem kho bạc của mình như kho vũ khí vậy.”

Thế giới của tiền tệ và quyền lực là một nơi đầy rẫy âm mưu.

Ngày trước, Lawrence từng nghĩ mình có thể làm lung lay thế giới đó, nhưng giờ nhìn lại sự ngây thơ của bản thân, anh chỉ bật cười.

“Dù sao thì, tôi vẫn cảm thấy tự hào vì mình từng có chút dính líu đến một công ty lớn như Debau, dù chỉ là một thương nhân nhỏ bé.”

“Gì chứ! Có mặt đúng nơi, đúng lúc, đó mới là bản lĩnh thật sự của một thương nhân chứ. À mà không, giờ anh đã là ông chủ nhà tắm rồi.”

Hội trưởng cười lớn, rót đầy cốc bia của Lawrence.

“Có vẻ như nơi anh cần có mặt mới chính là Nyohhira.”

Là người có mối quan hệ lâu năm với dân làng Nyohhira, ông biết rõ ý nghĩa của việc họ mang theo tiền và hàng hóa đến vào thời điểm này trong năm.

Ông nở nụ cười hiền hậu, gật đầu liên tục.

“Nhưng ổn định ở nơi mình thuộc về cũng là điều tốt đẹp mà.”

Khi Lawrence còn đang nhớ lại vô số cuộc thương lượng trong đời buôn bán, hội trưởng đột nhiên chuyển sang một vấn đề quan trọng.

“Tôi nghe đồn rằng có vài kẻ đang muốn tìm cách gây rối cho nơi đó.”

Khuôn mặt ông trở nên nghiêm túc, nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ. Trong mắt ông ánh lên một tia sáng như thể tuyên bố rằng, ông chưa hề có ý định nghỉ hưu trong vòng năm mươi năm tới.

“Gần đây chúng tôi cũng toàn bàn về chuyện đó thôi.”

Hội trưởng ngả người ra sau ghế, thở dài trong khi vuốt râu.

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, chỉ còn lại tiếng nhai rào rạo của Holo đang gặm thịt cừu còn dính xương.

“Nếu có thể thêm được một làng suối nước nóng nữa, thì giao thương sẽ phát triển gấp bội đấy.”

Lawrence có cảm giác như đang tưởng tượng ra vẻ mặt không mấy dễ chịu của đối phương.

Đó là vẻ mặt của một thương nhân sống chân thật với lợi nhuận, và chỉ biết một mực tiến về phía trước.

Lawrence cảm thấy như đang gặp lại một người bạn cũ sau bao năm xa cách vậy.

“Không phải chuyện đó giống như muốn xỏ hai sợi chỉ qua một lỗ kim sao?”

Tình hình hiện tại của hiệp hội đã đủ bận rộn lắm rồi. Hội trưởng gật đầu đồng tình trong lúc xiên một tép tỏi chiên bằng con dao.

“Dĩ nhiên, tôi nghĩ tình huống này cũng không dễ chịu gì với dân làng Nyohhira.”

Ông lấy một tép tỏi ra và chìa ra đầu lưỡi dao như mời mọc, nhưng Lawrence khẽ lắc đầu từ chối.

Thay vào đó, Holo đã cầm lấy nó và ăn kèm với thịt nai. Lawrence có phần hơi bực mình, bởi mỗi lần anh ăn tỏi là cô lại giận vì mùi hôi.

“Đó là ai vậy? Muốn đào suối nước nóng thì cần chuẩn bị kỹ càng chứ. Mà bên kia núi… tôi nghe nói là ở sườn phía tây của Nyohhira, nhưng xa đến vậy thì tôi nghĩ chẳng còn làng mạc hay gì nữa cả.”

“Phải, tuy vậy, vẫn còn một con đường cổ nối từ Svernel theo hướng đó.”

Hội trưởng rắc chút muối lên mấy tép tỏi rồi thảy thẳng vào miệng. Dù đang ngồi trong tòa nhà trụ sở hiệp hội sang trọng bậc nhất, Lawrence thấy thật dễ chịu khi nhìn thấy ông ấy vẫn giữ vẻ tự nhiên như thế.

“Cũng đã vài thập niên rồi… Hồi đó, giáo lý của Giáo hội vẫn chưa bén rễ ở vùng này. Lúc ấy, mấy nhà tu hành sùng đạo kéo đến, máu nóng sôi sục vì họ bị bao vây bởi toàn những kẻ thù. Với lòng nhiệt thành khủng khiếp, họ đã mở đường và xây dựng một tu viện bằng đá ở sâu trong núi. Khi đó, các vùng đất phương bắc và Giáo hội ở phương nam thật sự như đang chiến tranh vậy. Nhưng không ai dám đụng đến họ, như thể ai cũng cảm nhận được một dạng dũng khí nào đó. Tôi nghĩ nhiều người ở thị trấn này, cả tôi nữa, theo đạo cũng vì kính trọng lòng tin mãnh liệt đó.”

Đúng là có những chuyện như vậy. Đó chính là đức tin thực sự.

“Nhưng trước khi kịp nhận ra, chiến tranh cũng chỉ còn là cái bóng của quá khứ, rồi biến thành kỳ nghỉ hàng năm, còn mấy tu sĩ thì cũng già đi, rồi rời khỏi nơi đó chẳng biết đi đâu. Thật ra thì… nơi này không phải chốn dễ sống nếu thiếu đi nhiệt huyết đâu.”

“Vậy là mấy người mới đến đó đang ở tàn tích tu viện sao?”

“Có vẻ thế. Con đường ấy bị bỏ hoang lâu rồi nên giờ phải khai thông lại, nhưng tôi không rõ là như vậy dễ hơn hay xây đường mới. Cũng có lời đồn là tòa nhà vẫn còn đứng đó. Hơn nữa, họ còn có giấy phép đặc biệt cho toàn khu vực đó nữa.”

Nghe đến đó, Lawrence nuốt nước bọt.

“Đừng nói với tôi là họ định khai hoang lập thuộc địa đấy chứ?”

Để tránh bất mãn từ những người không tìm được việc làm khi thị trấn hay làng mạc quá đông, giới quý tộc đôi khi sẽ di dời dân đến vùng đất xa xôi. Nếu đây là dân khai hoang được điều đến theo lệnh quý tộc thì sự việc sẽ trở nên vô cùng rắc rối.

“Không… Không đến mức quy mô lớn như vậy đâu. Theo lời đồn thì họ chưa đến mười người nữa.”

“Họ đến từ đâu?”

“Tôi nghe nói họ từng là lính đánh thuê nghèo ở miền nam. Anh cũng biết mà, vùng đó xa xôi hẻo lánh, nên họ chắc có được giấy phép nhờ mối quan hệ nào đó. Với lại, sau khi chiến tranh kết thúc, lính đánh thuê cũng mất việc. Chủ cũ của họ có lẽ nghĩ rằng tốt hơn là đưa họ đi xa còn hơn để họ lang thang vô công rồi nghề… chắc đó là một phần kế hoạch. Cuộc sống phiêu bạt hẳn cũng không hợp với bọn họ, nên có lẽ họ muốn chấm dứt đời lính lác ở đây.”

“Vậy là… nếu không tìm thấy nước nóng, họ định sống kiểu thợ săn trá hình sao?”

Nếu vậy thì anh cũng thấy thật biết ơn. Việc tìm suối mới vô cùng khó, ngay cả ở Nyohhira. Những nơi có giá trị đều đã được tận dụng cả rồi, và chính nhờ sức mạnh của Holo trong dạng sói mà anh mới có thể mở được nhà tắm.

“Chúng tôi cũng từng nghĩ thế. Nhưng…”

Hội trưởng đặt con dao xuống, uống cạn cốc bia.

“…Bọn họ có đầu óc đấy.”

Đầu óc.

Và sắc mặt của ông ấy thậm chí có phần đượm buồn.

“Họ đã có chuẩn bị trước.”

“Trước ư?”

“Nói cách khác, họ hành động như thể chắc chắn sẽ tìm thấy suối, và đã bắt đầu mua sắm những vật tư cần thiết để lập làng suối nước nóng. Họ đã tạo quan hệ với thương hội gỗ, lò mổ, hội làm bánh, hội nấu bia, cả hội làm rượu vang nữa.”

Lawrence nhất thời cứng họng, còn vẻ mặt hội trưởng thì ngày càng trở nên u ám.

“Tất cả các thương hội ấy sẽ tranh giành ghế trong hội đồng thành phố với chúng ta. Mấy kẻ mới đến đó có vẻ như còn biết cả những chuyện riêng tư trong nội bộ.”

Đổi lấy việc cung cấp vật tư, chắc chắn đã có những thỏa thuận ngầm được thực hiện. Các thương hội hối lộ, rồi dùng số tiền đó để mua lấy vị trí trong hội đồng thành phố. Chắc là như vậy.

Tạm gác lại mọi suy đoán, Lawrence cảm thấy cuộc trò chuyện của họ vẫn chưa thật sự đi xa đến mức đó.

Điều đó nghĩa là họ không phải kiểu người phương nam thô lỗ chỉ đến đây vì một ý tưởng mơ hồ. Họ sẽ không mạo hiểm tất cả chỉ để thử vận may xem có tìm ra suối nước nóng hay không. Ít nhất thì họ cũng có đủ đầu óc để chuẩn bị kỹ lưỡng những bước nền tảng cần thiết.

“Họ vẫn chưa tìm đến chúng ta, nên chắc là chưa cần sự hỗ trợ gì về tiền tệ đâu.”

Thực tế thì chính các nhà đổi tiền mới là người phụ thuộc vào số tiền mà các thị trấn suối nước nóng tích góp được.

Nhưng khi Lawrence còn đang rầu rĩ suy nghĩ, hội trưởng đột nhiên đập mạnh hai cánh tay vạm vỡ, đủ sức vật ngã một con bò, xuống bàn rồi đứng bật dậy.

“Điều đó có nghĩa là lợi ích của chúng tôi và của cậu… không, của cả Nyohhira, là một. Nếu những người có thế lực trong hội đồng quay lưng lại với chúng tôi, thì chúng tôi sẽ mất mặt lắm. Nhưng nếu chúng tôi tiếp tục duy trì được vị thế trước đối thủ như xưa nay, thì chúng tôi vẫn sẽ bảo đảm được việc phân phối nguồn cung hạn chế phù hợp với tình hình Nyohhira. Tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác.”

Đã lâu rồi Lawrence mới lại nghe người ta nói đến những lợi ích trắng trợn mà vẫn trùng khớp với nhau.

Nhận thức được tầm quan trọng của bản thân trong chuyện này, anh chậm rãi cầm lấy ly bia, uống từng ngụm nhỏ. Anh cố đánh thức tâm trí đã mỏi mệt của mình, thắp lên ngọn lửa tư duy, vì rõ ràng hội trưởng đang ngầm đề nghị một thỏa thuận rằng muốn bỏ tiền ra đổi lấy việc bảo vệ nguồn cung.

“Tất nhiên, đúng như ông nói.”

Nhưng nếu thật sự như vậy, thì cách hiệu quả hơn là tiếp cận thẳng hiệp hội gỗ và hiệp hội mổ thịt để giành giật với đám người mới. Cũng có khả năng hội trưởng đang dùng chuyện có người mới đến như một phần trong màn kịch do chính ông ta dựng nên.

Dù sao đi nữa, đây là vấn đề liên quan đến một số tiền không nhỏ.

Nếu Lawrence hành động bất cẩn, hậu quả sẽ ảnh hưởng đến cả các đồng nghiệp ở Nyohhira trong hàng chục năm tới.

“Nhưng tôi vẫn phải bàn lại với các dân làng khác đã.”

“Ồ? Tôi nghĩ anh nên làm vậy, nhưng thưa anh Lawrence, tôi đang hỏi anh ngay bây giờ đấy.”

Khó mà phân biệt được má ông ta đỏ lên vì phấn khích hay vì uống bia.

Khi Lawrence còn đang lưỡng lự, hội trưởng bỗng trông như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Anh Lawrence, đừng nói với tôi là anh đã…?”

Lawrence hoảng hốt khi nghĩ hội trưởng có thể đang hiểu lầm nghiêm trọng điều gì đó. Có lẽ ông ta tưởng rằng Nyohhira đã quay lưng với các nhà đổi tiền và chạy sang bắt tay với hội gỗ và hội mổ thịt.

“Không, đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này mà. Tôi chỉ mong ông tin điều đó thôi.”

“À, ra vậy, tôi hiểu rồi… Phải rồi, nghe tất cả cùng một lúc như thế này cũng khiến tôi bối rối nữa. Nhưng chúng ta không thể để thua bọn đó được.”

Đó là một cuộc chiến giành vị trí trong một thành phố đông đúc. Nhất là khi thời buổi làm ăn đang phát đạt như hiện nay, thì ghế trong hội đồng chẳng khác gì ngai vàng. Dù vậy, nếu bị đối xử như con tốt trong ván cờ chính trị thì thật không chịu nổi.

Ngay lúc đó, Lawrence hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.

“Hay là chuyện đó sao? Anh Lawrence, chẳng lẽ anh đã lập thề bất khả sát rồi à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Lawrence cảm thấy nếu trả lời hời hợt, anh sẽ ngay lập tức bị dẫn dắt theo ý đối phương.

Nhưng chuyện này thật quá điên rồ.

“Gì cơ? Bất… khả sát á?”

Có lẽ ông ta đang ám chỉ rằng Lawrence nên xử lý mấy kẻ gây phiền toái kia. Trong thế giới thương nhân, cũng không thiếu những sự việc như thế—dù Lawrence biết điều đó, lưng anh vẫn đổ mồ hôi lạnh.

Ám sát.

Mới chỉ vài năm trước, nơi này vẫn còn chịu ảnh hưởng của một cuộc chiến kéo dài hàng thập kỷ. Giết hoặc bị giết được coi là điều bình thường.

Anh nuốt khan vì căng thẳng, còn hội trưởng thì tiếp lời, mắt nhìn chăm chăm vào mặt bàn.

“Đức tin là thứ quý giá. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng miễn là chúng ta chọn cách sống, thì không thể tránh khỏi mọi mất mát về mạng người. Tôi chỉ xin anh hãy nhắm mắt làm ngơ đi một lần này thôi.”

Ánh mắt ông ta từ từ chuyển sang nhìn thẳng vào Lawrence.

“Anh trông vẫn rất khỏe mạnh, và tôi nghĩ cái bụng của anh cũng không đến nỗi cản trở được việc gì đâu.”

Nếu một người trong thị trấn ra tay, thì dễ bị phát hiện. Nhưng nếu là một người từ vùng núi, thì chỉ cần rút vào rừng sâu là sẽ biến mất ngay. Mà việc đào bồn tắm cũng tương tự như khai thác mỏ, mà khai mỏ thì dĩ nhiên luôn đi kèm với tai nạn. Như Holo từng đùa, họ có thể đến chỗ bọn người mới đang đào đất và vùi luôn bọn chúng xuống. Ngay cả quản lý suối nước nóng ở Nyohhira cũng nói điều tương tự—nếu là thời xưa, họ đã sẵn sàng vượt núi với gậy gộc trong tay rồi…

Có lẽ vì sống quá lâu giữa làn hơi nước nồng mùi lưu huỳnh, Lawrence không còn nhìn rõ được thế giới bên ngoài nữa.

Đúng vậy—thế giới thật sự là một nơi tàn nhẫn và vô tâm đến thế đấy.

Anh chợt nhận ra rằng giữ được lương tâm trong sạch là một điều xa xỉ biết bao.

“Nhưng tôi—”

“Tôi hiểu, tôi hiểu. Chuyện này hơi khác với kiểu hỗ trợ thường niên mà hiệp hội chúng tôi và làng Nyohhira vẫn duy trì.”

Không chỉ là “hơi” khác đâu.

Lawrence chỉ muốn hét lên như vậy.

“Hiệp hội đổi tiền chúng tôi, như anh biết, toàn là những người ngồi một chỗ làm việc. Ngoài các nhà đổi tiền, còn có thợ kim khí, thợ chạm khắc cột và tường. Mà họ thì… hơi già rồi để chạy theo con mồi mất rồi.”

Lawrence chợt nhớ lại lời hội trưởng reo lên lúc trước, rằng lần này làng cử được một người trẻ khiến ông ta mừng ra mặt—giờ thì câu nói ấy mang một tầng nghĩa đen tối hơn hẳn. Việc ông ta dùng từ “con mồi” cũng như một lời nhắc rằng chuyện này đã từng xảy ra không ít lần.

“Nhưng đừng lo. Chúng tôi quen với kiểu tình huống như thế này rồi. Anh Lawrence, tôi muốn anh đi bắt những con mồi ấy về.”

Bắt, giết, phi tang, rồi chôn. Mọi thứ đã được định sẵn theo trình tự như thế.

Hội trưởng uống cạn ly bia rồi cất lời.

“Tôi biết công việc của anh là khó nhất. Nhưng… để đánh bại bọn chúng, đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Mà tôi nghe nói anh từng sống trên đường với tư cách một thương nhân lưu động nhỉ? Xem chừng anh đã trải qua một hoặc hai lần như thế rồi ha?”

Lawrence đã từng nghe về những loại thương nhân như vậy. Ví dụ như những người sống bám vào chiến tranh và xung đột. Họ lang thang cùng binh lính, cướp bóc thị trấn, và xử lý cả những kẻ cố giấu tài sản bằng cách nuốt vàng và châu báu vào bụng.

Anh từng vài lần gặp và nghe kể về những người như thế khi còn là thương nhân lưu động. Có cả những câu chuyện về kẻ ngỏ ý đi cùng trên những con đường nguy hiểm, nhưng thực chất lại là tay trong của lũ cướp.

Nhưng Lawrence cho rằng bản thân mình khác như thế. Dù anh không thể tự hào trước mặt Chúa rằng mình là một thương nhân hoàn toàn lương thiện, thì anh cũng chưa bao giờ vượt qua ranh giới đạo đức đến mức vị thánh bảo trợ thương nghiệp không thể tha thứ. Và không cần phải nói, anh giờ đã là một người cha. Không đời nào anh có thể ôm lấy cô con gái yêu quý của mình khi nó trở về nhà khi mà tay anh vấy máu được. Anh không thể. Anh sẽ không làm.

Chẳng lẽ những chủ nhà tắm khác ở Nyohhira không biết chuyện này? Họ không biết rằng bàn tay của hội đổi tiền, những người mà họ duy trì quan hệ lâu dài, lại đẫm máu sao?

Nhưng khi anh nghĩ đến khả năng ngược lại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Chẳng lẽ đây là lý do mà sau hơn mười năm, cuối cùng anh mới được xem là một thành viên thật sự của làng? Việc giữ bí mật những chuyện bẩn thỉu sẽ dễ dàng hơn nếu họ không thể rời đi sau khi đã cắm rễ ở đó quá lâu.

Nếu đúng như vậy, thì anh có thể hình dung ra điều gì sẽ xảy ra nếu anh từ chối.

Ánh mắt Lawrence tối sầm lại. Những chuyện như vậy vẫn xảy ra.

“Anh Lawrence?”

Ông hội trưởng gọi tên anh, khiến Lawrence choàng tỉnh lại.

Tuy nhiên, anh vẫn không tìm được lời để nói.

Lawrence nhìn Holo với vẻ khổ sở. Cô đang ngồi bên cạnh anh.

“Vậy.”

Khi anh nhìn cô, cô lên tiếng không chút thương xót:

“Anh có lý do gì để từ chối không?”

Tầm nhìn của anh trở nên mơ hồ. Nhưng khi anh nghĩ đến ngôi làng—thì đúng vậy. Khi anh nghĩ đến việc sống ở đó, thì đúng là như vậy rồi. Đó là nơi mà họ gọi là nhà, là thứ mà họ sẽ không thể tìm thấy lại lần nữa. Khi anh đặt điều đó lên bàn cân, thì cứ như ở đầu cân bên kia là quỷ dữ vậy.

“Và em sẽ ở bên anh mà.”

Khi cô mỉm cười với anh, anh đã đưa ra quyết định bằng trực giác. Anh có thể đi bất cứ đâu, miễn là có Holo ở bên cạnh.

Anh nuốt khan cổ họng khô khốc của mình và đặt tay lên cánh cổng địa ngục.

Miễn là có Holo bên cạnh, anh sẽ vượt qua được.

“Anh đang đổ khá nhiều mồ hôi đấy.”

“Không sao, anh ổn mà.”

Rồi anh lau mồ hôi trên trán.

“Lần trước khi anh bị trả đũa bằng cách ăn vài cái vào bụng và té lăn quay ra, anh có sợ như thế này không? Cú té đó thật là ngoạn mục nha…,” Holo nhận xét.

“…Hả?”

Húc đầu? Trả đũa?

Rồi anh nghe thấy một tiếng khịt mũi như ai đó đang cố nén cười. Khi quay sang nhìn, anh thấy ông hội trưởng đang cười lớn ở phía đối diện và vội đưa tay lên che miệng.

“Chưa kể nếu bị ăn đòn mạnh quá thì có khi sẽ gãy cái gì mất.”

“Ôi, Chúa ơi.”

Hội trưởng lẩm bẩm với vẻ nghiêm túc và xoay người trong ghế.

“Nhưng con mồi của các người chắc cũng sẽ rối loạn cả lên, nên tôi nghĩ không cần lo đâu.”

“Ồ? Tôi nghe nói là chúng khá hung hãn đấy.”

“Điều đó tôi không thể nói được, vì tôi là người nhờ anh làm chuyện này. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng nó sẽ rất thú vị. Mà… tôi tin rằng anh đã chuẩn bị tinh thần để ăn một hai cú đánh rồi chứ…”

Họ đang nói cái gì thế?

Trong lúc Lawrence ngồi đó ngơ ngác, Holo xé bánh mì ra làm đôi và bắt đầu nhai.

“Và hãy nói ra cái tên. Hoặc có lẽ, hắn sẽ nghe thấy cái tên đó và run lên vì sợ.”

“Ồ, tôi hiểu rồi!”

Chủ tịch vuốt bộ râu trắng dài của mình và gật đầu như thể đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Anh Lawrence à, tôi biết cái tên nghe có vẻ u ám và mang đầy nguy hiểm, nhưng tôi không nghĩ nó tệ đến thế đâu.”

Ông nói một cách vui vẻ với Lawrence, người lúc này đã không còn chút sức lực nào để hỏi thêm câu nào nữa.

“Nó được gọi là Lễ Hội Của Người Chết, nhưng không rùng rợn như anh tưởng đâu. Tôi cũng không thể giải thích rõ hơn về cách thức hay quy mô của lễ hội này. Nếu anh xem tận mắt, chắc chắn anh sẽ hiểu thôi.”

“Chắc chắn sẽ rất náo nhiệt cho xem. Tôi nghe nói họ còn phục vụ thịt của con mồi đã bị giết nữa.”

“Chính xác. Đó là lý do thực sự khiến chúng tôi làm điều này. Mục đích là để chuẩn bị cho Lễ Hội Phục Hưng Của Thánh Bảo Trợ diễn ra sau Lễ Hội Của Người Chết. Vào khoảng thời gian này, có quá nhiều người tập trung về thị trấn. Thợ mổ không thể đáp ứng đủ nhu cầu mỡ bò để làm nến, hay lượng thịt dùng trong nghi lễ. Chúng tôi phải nghĩ cách giải quyết, và lễ hội này ra đời như vậy đó. Sau đó, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn khi nắm được quyền lực chính trị để độc quyền chuẩn bị cho những sự kiện quan trọng này.”

“Khi tôi nghe kể về nó, tôi rất ấn tượng với cách mà nó được tổ chức. Luật lệ trong lễ hội cũng rất rõ ràng.”

“Ồ, cô biết à? Đúng vậy. Ngày xưa, vùng đất này từng đứng trên bờ vực chết đói. Luật lệ bất thành văn lúc đó là ai làm việc chăm chỉ nhất thì sẽ đứng đầu. Ở những thị trấn có lịch sử lâu đời khác, chắc chắn giới chức cũng sống trong những thế giới đầy mưu mô dơ bẩn, nhưng thị trấn của chúng tôi thì khác. Chúng tôi quyết định ai sẽ ngồi vào hội đồng thành phố dựa vào người bắt được nhiều con mồi nhất trong lễ hội!”

Ông siết chặt tay thành nắm đấm, trông rất hào hứng.

Lawrence không biết nhiều về các lễ hội ở thị trấn này. Anh chỉ nghe nói rằng công việc của mình là giúp đỡ. Anh mơ hồ nhớ lại lúc Holo hỏi anh trên đường đến đây rằng anh sẽ làm công việc gì. Cô rất thích các sự kiện náo nhiệt và chắc chắn đã hỏi han khách ở nhà tắm về mọi chi tiết nhỏ nhặt, nên có lẽ cô biết rất rõ.

“Cho đến giờ, tôi, dù không xứng đáng, đã cầm lấy cây gậy, nhưng không thể chống lại nổi tuổi già nữa rồi… Cơ mà, chỉ những người có liên kết với vùng đất này mới được tham gia lễ hội thôi. Tất cả những người trẻ tuổi nổi bật đều đã được đặt trước cả rồi. Vì thế, nếu cứ thế này, chúng tôi sẽ thua mấy hội khác mất, những kẻ mang lính đánh thuê từ phương nam đến với giấy phép, xuất hiện cứ như sao băng vậy. Xin hãy coi năm nay là ngoại lệ, và nhận lời giúp đỡ nhé!”

Lawrence, mắt không còn thần sắc, hỏi

“Và công việc đó là gì vậy?”

Hội trưởng trả lời.

“Bắt cừu và lợn. Việc xử lý thì chúng tôi sẽ lo. Nhưng phần việc của anh là nguy hiểm nhất, nên xin anh đó!”

Ông đặt hai tay lên bàn và cúi đầu. Những kẻ đang xâm phạm vào địa phận của hội gỗ và hội mổ thịt là lính đánh thuê từ phương nam. Chúng chắc chắn rất khỏe.

Lawrence ngước nhìn trần nhà bằng gỗ, lặng lẽ gật đầu.

“Tôi chấp nhận.”

“Ồ! Tôi cảm ơn anh nhiều lắm!”

Ông hội trưởng ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Lawrence và lắc mạnh. Dù để mọi chuyện như hiện tại, nhưng Lawrence nãy giờ vẫn đang nghĩ về một chuyện hoàn toàn khác.

Anh phải tìm cách che giấu sự hiểu lầm ngu ngốc này.

Nhưng Holo, với đôi mắt tinh tường và tính cách nghịch ngợm, sẽ không để hành vi kỳ lạ của anh qua đi một cách nhẹ nhàng. Khi họ trở về phòng sau bữa ăn, cô lập tức cắn lấy anh. Anh cũng không cố gắng kháng cự nữa. Như một con lợn con rụt rè đứng trước người chủ đang vung rìu, anh đã thú nhận với đôi mắt trống rỗng.

Không một thi sĩ nào trên đời có thể diễn tả được cảnh Holo đã lăn lộn cười như thế nào.

~~~

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Lawrence ra phố với một cái búa gỗ trong tay. Đây không phải là công cụ chỉ dùng để đóng vài mảnh gỗ thông thường. Nếu tính cả cán, nó đã dài gần bằng chiều cao của Holo rồi. Đây là công cụ dùng để đóng những thanh ngang giữ cho hàng rào tròn giữa quảng trường thị trấn đứng vững trong Lễ Hội Của Người Chết.

Công việc này đơn giản nhưng cực kỳ vất vả, nên thường được chia cho các hiệp hội thợ thủ công trong thị trấn. Chỉ cần nhìn thoáng qua quảng trường là biết hiệp hội nào đang làm việc nghiêm túc. Trong số đó, hiệp hội đổi tiền gần như không có tiến triển gì rõ rệt. Họ toàn là những người lớn tuổi và bận rộn, mỗi ngày chỉ có thể ngồi làm việc, nên ai cũng bị đau lưng. Vì vậy năm nào họ cũng nhờ người đại diện từ Nyohhira đến làm giúp.

Lawrence chỉ mượn một cậu bé từ hiệp hội và bắt tay vào công việc. Với những cây cọc lớn bằng bắp đùi, không đời nào anh có thể đóng xuống một mình. Dù Holo có thể giữ giúp anh, nhưng cô lại từ chối. Có lẽ vì dù cô có giữ cẩn thận đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị bùn đất bắn đầy người.

Thế là suốt cả ngày, Lawrence vung búa làm việc, còn Holo thì ở lại trong phòng của họ tại tòa nhà hiệp hội mà ung dung chải chuốt.

“...Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện về ý nghĩa của từ ‘hợp tác’ đấy.”

“Có những công việc phù hợp với kẻ yếu đuối như em hơn mà.”

Holo trấn an chồng mình khi nhẹ nhàng thổi vào chùm lông trắng ở chóp đuôi.

Lawrence không còn sức để nổi giận nữa, đành đi tắm ở nhà tắm mà hiệp hội chuẩn bị cho.

Mệt nhoài, anh ngồi trên giường lau khô tóc, nhưng Holo lấy khăn tay và lau giúp anh.

“Đừng nghĩ là em đang tha thứ cho em đó nhé,” Lawrence nhắc, và cô cố tình lau mạnh vào mặt anh một cái.

“Quan trọng hơn là anh đã phát hiện ra lũ ngốc nào dám xâm phạm lãnh thổ của chúng ta chưa?”

Khi gần lau xong tóc anh, Holo vỗ nhẹ chiếc khăn tay lên đầu Lawrence.

“Chưa, anh có hỏi thăm rồi, nhưng nghe nói họ đã hoàn tất công việc và rời thị trấn. Có lẽ giờ này họ đang đào hố xây nhà tắm rồi.”

Những người từ các hiệp hội khác đều ngạc nhiên trước tốc độ làm việc của nhóm người mới. Khi Lawrence tự tay kiểm tra các cọc mà họ đã đóng, anh không khỏi rùng mình. Cọc được đóng rất sâu, thẳng tắp, không hề lung lay. Liệu anh có thắng được họ trong cuộc săn lợn và cừu không đây? Anh bắt đầu thật sự nghi ngờ.

“Chà, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Khi Lawrence nói ra suy nghĩ của mình, Holo chẳng hề nghiêm túc lắng nghe. Cô tựa má vào lưng anh, vòng tay ôm eo anh và vẫy đuôi. Có lẽ vì Hanna, bạn nói chuyện thường ngày của cô không có mặt nên cô cảm thấy cô đơn suốt ngày dài trong phòng.

Thường thì anh sẽ cảm thấy vui, nhưng lúc này đầu óc anh lại đang bị những chuyện khác chiếm lấy.

“Anh không thể thoải mái như em lúc này được.”

Nếu họ không làm tốt, hiệp hội đổi tiền sẽ mất ghế trong hội đồng thành phố và mất quyền kiểm soát dòng lưu thông hàng hóa trong thị trấn. Mất đi vị thế ấy, họ sẽ không thể ưu đãi Nyohhira như trước nữa. Khi đó, việc cung ứng hàng hóa cho Nyohhira sẽ bị ảnh hưởng… có thể không đến mức nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng chẳng phải điều tốt.

Nếu chuyện đó xảy ra, anh không biết sẽ phải đối diện với dân làng như thế nào khi quay về.

“Nhưng lo lắng cũng chẳng làm tay anh to thêm đâu. Dù vậy, chắc anh cũng chẳng từ chối được đâu nhỉ. Kể cả nếu… phải đi ám sát ha?”

Holo nói thế rồi bật cười. Cô sẽ còn trêu chọc hiểu lầm ngớ ngẩn đó một thời gian dài nữa cho xem.

“Ừ thì… đúng là vậy thật…”

“Vậy thì quyết định rồi nhé?”

Cô thả tay khỏi eo anh rồi lách người ra trước mặt anh.

“Ăn chứ?”

“Và uống nữa.”

Họ không thể chiến đấu với cái bụng rỗng được.

Dù mới vừa trở về, nếu chậm trễ thì các quầy hàng sẽ đóng cửa mất. Cố gắng gượng dậy, Lawrence đứng lên, còn Holo mang theo áo khoác ngoài.

Anh nghĩ Holo sẽ bắt mình đi mua đồ một mình, nhưng hóa ra cô cũng đi cùng anh.

“…Em luôn làm anh bất ngờ vì giỏi mềm nắn rắn buông qua ha.”

Xét kỹ thì đó cũng là chuyện bình thường, nhưng Holo lại làm ra vẻ như Lawrence đang khen thật.

Cô khoác chiếc khăn cổ bằng lông cáo, thứ cô chưa bao giờ dùng vì cho là quá nổi bật để mặc trong làng, rồi mỉm cười tinh quái.

Sau đó, cô nghiêng đầu như một bé gái đáng yêu, tỏ ra đầy ngơ ngác.

~~~

Cuộc sống kiểu đó cứ tiếp diễn trong vài ngày, và họ đã chứng kiến cả thị trấn chuẩn bị cho lễ hội.

Hai ngày sau khi lần đầu tiên sử dụng chiếc búa gỗ, Lawrence thấy mình vừa đau nhức toàn thân vừa kiệt quệ cả tinh thần bởi những cơn đau cơ khủng khiếp, nhưng anh vẫn cố gắng giúp đỡ hết mức có thể. Ngoài việc dựng hàng rào tròn để bắt lợn và cừu trong Lễ Hội Của Người Chết, anh còn phải chạy ngược xuôi để giúp làm bức tượng rơm khổng lồ dành cho Lễ Phục Hưng Vị Thánh Bảo Trợ sẽ diễn ra sau đó.

Anh chạy đôn chạy đáo, kéo chiếc xe hàng của mình đi khắp các khu phố của Svernel mà thu gom rơm rạ.

Thị trấn nào cũng có một lễ hội tương tự, vì sau một mùa đông dài tiêu dùng mọi thứ, sẽ có rất nhiều rác thải – từ đệm rơm hỏng cho đến chất nhồi ghế cũ. Tất nhiên, anh cũng phải giúp kéo những đống rơm cũ đó ra ngoài. Ngoài ra còn có cả thức ăn dự trữ đã bị chuột phá hoại, không thể dùng được, cũng như bao bì bị bỏ xó từ lâu của các công ty lớn – tất cả đều được gom lại.

Sau khi thu gom xong, anh len qua đám đông để mang chúng đến quảng trường, nơi mọi người đang buộc rơm lại thành từng bó.

Những người phụ việc dùng dây gai và dây da, vốn cũng đã cũ và chuẩn bị bị vứt bỏ, để buộc các bó rơm lại—đó là nhiệm vụ cuối cùng của những vật liệu ấy trước khi bị bỏ đi. Cùng với những người xa lạ trong thị trấn này, họ gộp rơm lại, buộc dây quanh nó, rồi chuyển cho nhóm người sẽ gắn chúng lên bộ khung gỗ của bức tượng.

Một công ty đã chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho tất cả mọi người tại quảng trường. Lawrence cầm phần ăn của mình dù tay vẫn còn dính bùn đất và rơm rạ, ăn xong rồi tu rượu để lấy lại tinh thần. Những người vui tính hơn thì hát hò vang trời.

Anh từng làm những việc tương tự trong những chuyến buôn nên cảm thấy vừa hoài niệm vừa thú vị. Khi Lawrence quay về phòng nghỉ tại trụ sở hiệp hội đổi tiền, cơ thể mệt đến mức anh vừa ăn cùng Holo vừa gật gù buồn ngủ.

Nhưng đó là kiểu mệt mỏi đầy dễ chịu, và Holo chăm sóc anh một cách rất vui vẻ.

“Bình thường mà em giúp ích được ít nhất một nửa thế này thôi thì có được không?” anh hỏi, nhưng cô lại làm vẻ mặt chẳng mấy thiện chí.

“Em là Hiền giả Sói Holo. Em chỉ hành động khi hoàn cảnh đòi hỏi thôi.”

Câu nói ấy như hàm ý rằng Lawrence nên cống nạp cho cô thường xuyên hơn, dù chuyến đi lần này đã ngốn không ít khoản tiết kiệm của họ.

Và anh còn một ngọn núi khác cần phải vượt qua nữa.

Khi cơn đau nhức trong cơ thể dần dịu đi, bức tượng cao ngất của vị thánh bảo trợ giữa quảng trường cũng đã hoàn thành.

Svernel là một thị trấn thật trớ trêu—vừa khi cuộc chiến nhằm áp đặt giáo lý của Giáo hội lên các vùng đất ngoại đạo chấm dứt, thì tôn giáo từ miền nam lại bỗng lan rộng và trở nên phổ biến. Có lẽ trước đó, người dân vốn đã thấy Giáo hội hấp dẫn về mặt tình cảm. Nhưng vì cuộc chiến vẫn còn mang tính hình thức, dù chỉ là cái bóng so với xưa kia, nên người ta vẫn ngần ngại nếu công khai cải đạo sang một tôn giáo từng bị coi là đối địch.

Tuy vậy, khi trò chuyện với những người dân mà anh làm việc cùng, Lawrence nhận ra rằng hầu hết những ai cải đạo theo Giáo hội không hẳn vì cảm động trước giáo lý của họ. Phần lớn đơn giản vì nghe nói rằng nếu tuân theo lịch lễ của Giáo hội, họ sẽ có rất nhiều lễ hội mỗi năm. Nếu đã phải cầu nguyện với một vị thần mà họ cũng chẳng chắc là có thật, thì ít nhất cuộc sống nên vui vẻ hơn.

Khi anh kể điều đó với Holo, người từng được cúng tế để cầu mùa màng tốt tươi từ bao đời trước, cô chỉ cười khẽ, nụ cười thoáng chút cay đắng khó tả.

Dù vậy, lòng nhiệt thành của người dân thị trấn đối với lễ hội là điều có thật. Điều này hiện rõ trong không khí náo nhiệt của Lễ hội mùa xuân, diễn ra trùng với ngày đầu tiên của Lễ Hội Của Người Chết.

“Để việc thiêu hủy lại cho chúng tôi! Nếu các vị muốn, chúng tôi sẽ dùng cả những đồng tiền đồng đã bị mài mòn đến sắc lẹm để làm luôn!”

Hội trưởng hiệp hội đổi tiền hét lên, tay cầm chiếc rìu lớn vừa được đánh bóng sáng choang chỉ để dùng cho hôm nay.

Những người đi cùng ông đều là các tay đổi tiền có tuổi đời hơn Lawrence ít nhất một đến hai chục năm. Còn những người trẻ hơn thì đang nằm sõng soài trên bàn làm việc, ngủ gục sau nhiều ngày đêm liên tục làm việc. Sự phấn khích của các vị tiền bối này, phần lớn có lẽ là do thiếu ngủ.

Nhưng Lawrence vẫn không khỏi thán phục sức bền bỉ của những người từng trải qua thời chiến gian khổ. Vị hội trưởng cười lớn.

“Chúng tôi chẳng còn nhiều năm nữa. Nên sẽ làm hết sức khi còn có thể, vì biết rằng mình sẽ không còn đủ sức dự lễ hội trong vài năm tới.”

Có một câu nói rằng—“hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng.” Anh nhìn họ như cách Holo thường nhìn vào những điều chớp nhoáng và rực rỡ. Bởi với tuổi thọ dài của Holo, mọi thứ đều trôi qua trước mắt cô như một cái chớp mắt. Khi cả nhóm rời khỏi trụ sở hiệp hội như một băng cướp già cỗi, với ông hội trưởng dẫn đầu và mỗi người đều cầm rìu trong tay, Lawrence quay sang nói với Holo.

“Trong mắt em, chắc anh cũng chẳng còn bao lâu để sống, đúng không?”

Holo mở to mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

“Anh sẽ làm việc hết sức mình. Nên... hãy cố mỉm cười thật nhiều vì anh được không?”

Không phải cho một cuộc sống thường ngày nơi hôm qua và hôm nay trộn lẫn vào nhau, mà là cho một ngày đặc biệt, một ngày mà sau này họ có thể nhớ lại và kể nhau nghe đầy trìu mến rằng chuyện này, chuyện kia đã xảy ra.

Khi nghĩ kỹ lại, có lẽ Holo cũng có lý do riêng để đột ngột rời khỏi Nyohhira và theo anh trong chuyến đi này. Ngay cả ở ngôi làng miền núi vốn không bao giờ thay đổi ấy, Col cũng đã rời đi và Myuri thì đi theo cậu. Có lẽ Holo cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác chuyện gì đó sắp đến hơn cả Lawrence.

Vậy nên, sự hiểu lầm khờ khạo của anh rằng các thương nhân đổi tiền đã thuê mình đi ám sát ai đó, biết đâu lại là món quà kỷ niệm thú vị cho cô.

Cũng như lễ hội hôm nay vậy.

“Đúng là cái đồ đần thối.” Holo mỉm cười như thể sắp khóc, hai tay ôm lấy mặt mình. “Anh là một nửa tốt đẹp của em đấy. Ở lễ hội, anh nhất định phải là người tỏa sáng rực rỡ nhất.”

“Đương nhiên rồi. Cả làng đang trông cậy vào anh nữa mà.”

Càng bắt được nhiều con vật trong lễ hội, hiệp hội đổi tiền sẽ càng nâng cao được địa vị của mình.

Cuối cùng, Lawrence không có thời gian để tìm hiểu đám người từng là lính đánh thuê kia có bao nhiêu chiến binh thực thụ nữa.

Sẽ rất khó để giành chiến thắng, nhưng anh không được lùi bước.

“Em sẽ ở bên anh mà.”

“Anh trông cậy vào em đấy.”

Lawrence xoa đầu cô qua lớp khăn giống như mũ trùm đầu. Sau đó, khi anh gật đầu ra hiệu lên đường, có vẻ như cô định nói gì đó nữa nhưng lại thôi.

Quan trọng hơn, thị trấn chưa bao giờ đông nghẹt đến vậy, nên chẳng có thời gian cho những lời tán gẫu vô ích.

Họ tiến về phía trước, Lawrence gần như ôm lấy Holo để cơ thể nhỏ bé của cô không bị xô đẩy trong đám đông.

Khi cuối cùng đến được quảng trường, anh đã thở hổn hển và cảm thấy nóng bức vì bị chen lấn quá nhiều.

“Được rồi, bắt đầu thôi!”

Đám thương nhân đổi tiền, những người đến trước họ không lâu, đang khua rìu vào nhau để cổ vũ tinh thần, có lẽ đây là một nghi thức của họ.

Xung quanh hàng rào tròn mà anh đã vất vả đóng cọc dựng lên, người dân đang chen lấn để tiến gần hơn. Không biết hàng rào được dựng để giữ lũ gia súc chạy tán loạn bên trong, hay để bảo vệ đám đông khỏi chúng nữa.

Bên trong hàng rào tròn ấy, có các nhóm người ngồi trên những tấm chiếu rơm được đặt cách đều nhau, đó là chỗ của đại diện từ mỗi hiệp hội. Ai nấy đều cố gắng đưa ra những người thi đấu trẻ tuổi nhất, và Lawrence không thể nhận ra ngay nhóm nào là lính đánh thuê.

“Họ xác định người thắng dựa trên trọng lượng thịt, nên thay vì nhắm vào một con to, anh sẽ có cơ hội thắng cao hơn nếu bắt được hai con dễ bắt hơn.”

Chủ tịch hiệp hội giải thích luật lệ khi đưa cho Lawrence một cây gậy.

“Anh cũng có thể giành con vật của đối phương! Chỉ cần đánh trúng một cái là chúng sẽ ngã thôi. Đó là lúc mấy kẻ chưa có kinh nghiệm lại do dự mà lãng phí thời gian. Hãy dũng cảm đuổi theo heo và cừu, nhảy vào từ phía sau mà bắt lấy nhé!”

“Nhưng đừng đánh người khác nhé. Gây chuyện thì rắc rối đấy!”

“Cứ để mấy con vật làm tất cả cho anh. Đôi khi, chúng còn bay lên không trung và nếu vô tình đụng trúng ai thì cũng được coi là hợp lệ đó.”

Ý ông là có thể dùng chính con vật để đập trúng đối thủ. Nhiều lễ hội dân gian vốn rất náo nhiệt và có phần thô bạo. Dù đã có tuổi, đám thương nhân đổi tiền máu nóng kia dường như đang rất phấn khích. Để bảo vệ bản thân, Lawrence ghi nhớ kỹ những lời khuyên ấy và hít một hơi thật sâu.

Trời hôm đó quang đãng, và nếu vận động nhiều, anh chắc chắn sẽ đẫm mồ hôi. Khi tự hỏi sao một ông chủ nhà tắm như mình lại lâm vào tình cảnh như thế này, một nụ cười lo lắng hiện lên trên môi anh.

“Ồ, ngài Millike, người đứng đầu hội đồng.”

Khi Lawrence còn đang suy nghĩ vẩn vơ, một chiếc xe diễu hành tiến vào quảng trường, và đứng trên đó là một người đàn ông khoác tấm áo choàng nghi lễ màu đỏ tươi—biểu tượng của quyền lực—bay phấp phới trong gió. Đó là Jean Millike, người đứng đầu thị trấn, người mà Lawrence từng quen biết. Anh không nghe được bài phát biểu của ông ta giữa tiếng ồn của đám đông, nhưng kể cả có đứng ngay bên cạnh Millike thì chắc cũng chẳng nghe được. Bởi vì quảng trường đang đông đến mức không tưởng.

Chẳng mấy chốc, Lawrence đã thấy những chiếc xe chất đầy động vật sẽ được thả ra làm con mồi và một cảm giác nôn nao vì lo lắng bắt đầu dâng lên trong dạ dày anh. Tính cách của anh vốn đã không thiên về bạo lực.

Phớt lờ đám thương nhân đổi tiền, giờ đây trông hệt như bọn thổ phỉ với rìu trong tay, Lawrence quay nhìn ra phía sau hàng rào.

Ở đó, Holo đang nhìn anh và nở một nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như cảm thông.

“Bắt đầu!” ai đó hét lên.

Đúng lúc ấy, hàng loạt xe chở động vật tràn vào quảng trường, và lũ lợn cùng cừu liền được thả cho chạy ra.

Chúng hoảng hốt khi bất ngờ được tự do trong một không gian rộng mở, nhưng khi thấy đám đông giận dữ vây quanh, chúng liền cắm đầu bỏ chạy. Một chàng trai trẻ ra sức đuổi theo một con cừu đang chạy vòng tròn điên cuồng, nhưng lại bị một con lợn húc mạnh vào bên sườn. Đám đông chứng kiến cảnh đó thì reo hò ầm ĩ.

Số lượng cừu và lợn trong khu rào chắn ngày càng đông, và có vài con hoang mang đến mức chỉ đứng im tại chỗ. Những chú chiên lạc lối đáng thương ấy lập tức bị bắt và lôi đi ngay khi chúng đơ người ra.

Lawrence cũng lao vào cơn hỗn loạn ấy với quyết tâm sắt đá.

Hầu hết lũ cừu và lợn dĩ nhiên là những con còn non, chưa lớn hẳn. Vậy nên dù không gặp khó khăn khi kéo hoặc bế chúng đi, nhưng chúng vẫn rất khỏe và nhanh.

Ban đầu anh định dùng gậy đánh choáng chúng, nhưng nhanh chóng nhận ra còn chẳng có thời gian cho việc đó.

Vì thế, anh lao vào một con đang đứng yên, chộp lấy chân nó từ phía sau và nhấc bổng lên. Tiếng “be be! ụt ịt!” vang lên khắp nơi xung quanh anh.

Lawrence mang chiến lợi phẩm về căn cứ, và đám thương nhân đổi tiền lập tức nhận lấy.

Anh nhanh chóng bắt được con thứ hai, rồi con thứ ba. Nhưng đến con thứ tư thì anh bị một cú húc khá mạnh vào đầu và ngã sấp mặt xuống bùn. Anh cảm thấy một sinh vật bốn chân nào đó giẫm lên người và đoán một con lợn.

Lawrence lắc đầu thật mạnh để xua đi cơn choáng váng rồi tuyệt vọng lao về phía một con cừu cũng đang lăn lộn trên mặt đất như anh. Anh ghì chặt nó như một con thú hoang đã quên cả ngôn ngữ loài người, nhấc bổng nó lên với sức mạnh mà bản thân còn không biết mình có, rồi nhanh chóng quay về căn cứ. Đám thương nhân đổi tiền già, người bê bết máu do việc giết mổ, gào lên đầy phấn khích khi anh ném con cừu về phía họ.

Ngay lập tức, anh quay đầu lao trở lại.

Tất cả những người chạy quanh quảng trường giờ đều lấm lem bùn đất, cả người lẫn thú. Ai nấy cũng cuống cuồng, điên dại.

Cứ thấy con vật nào bốn chân là nhảy tới, khống chế rồi mang về. Đó là điều duy nhất còn trong đầu Lawrence giữa cơn hưng phấn kỳ lạ ấy, và gương mặt anh thì nở một nụ cười vô thức.

Một con cừu đầy năng lượng hất văng mấy người đàn ông rồi lao đi. Những kẻ bị hất văng và ngã dúi dụi vì cố chặn nó từ phía trước lập tức bật dậy khỏi bùn, trông như những con bù nhìn bằng bùn với đôi mắt trắng dã rực cháy, gào lên tức giận rồi đuổi theo con mồi vừa vuột mất.

Lawrence nhìn thấy cảnh ấy và cuối cùng cũng hiểu ra.

Lễ Hội Của Người Chết.

Nó chính xác là như vậy.

“Con thứ sáu rồi!”

Đám thương nhân già gào lên đầy phấn khích. Đống thịt đã được chất cao lên trên tấm chiếu, và cậu bé mổ thịt đang cân cũng phấn khích không kém. Có lẽ đống thịt này còn nhiều hơn mấy tấm chiếu khác.

“Chỉ cần tiếp tục như thế là được!” Chính hội trưởng hiệp hội cũng gào lên đến thở không ra hơi, tay siết chặt cái rìu đến run rẩy.

Giết mổ động vật đúng là công việc cực nhọc.

“Cứ để tôi lo!”

Lawrence hét lên đầy tuyệt vọng rồi lại lao ra chiến trường, nhưng cơ thể anh thì không còn theo kịp nữa. Và ngày càng rõ ràng rằng, nếu đây là cuộc đấu sức bền, thì lũ bốn chân vẫn nhỉnh hơn con người một bậc. Anh bắt đầu thấy rằng, trong tình trạng lấm lem bùn đất, kiệt sức rã rời, những người tham gia dần trở thành như những con xác sống, lảo đảo đuổi theo lũ cừu và lợn mà chẳng thể theo kịp nữa. Cũng có vài kẻ gian xảo, chỉ đứng một chỗ rồi bất ngờ nhảy bổ vào những con vật chạy ngang qua.

Giữa cảnh tượng đó, Lawrence may mắn thấy một con dừng lại trước mặt mình, liền lập tức lao vào, nhấc bổng nó lên, và xua tan mệt mỏi bằng một tiếng hét đầy dũng cảm, rồi ôm con vật chạy hết tốc lực về căn cứ.

Con thứ bảy. Con thứ tám.

“Tuyệt vời! Chúng ta sẽ làm được! Chúng ta có thể thắng!” Hội trưởng hiệp hội hô hào phấn khích, và Lawrence quay đi, chộp lấy một con lợn bất ngờ dừng lại như thể vừa nhìn thấy gì đó, rồi vác nó về căn cứ.

“Con thứ chín rồi! Đúng là kỳ tích mà!”

Không chỉ có hội trưởng hô vang, cả đám khán giả gần đó cũng hò reo thích thú. Nhìn quanh, Lawrence xác nhận rằng không nơi nào có nhiều thịt như bên họ. Anh thậm chí có thể chiến thắng những hiệp hội đã thuê lính đánh thuê cho cuộc chơi này. Và anh thực sự tự hào về những gì mình đã làm được.

Những tiếng reo hò vang lên từ bên kia hàng rào, và anh cảm thấy như thể mình là một anh hùng nơi chiến trường vậy. Anh dũng cảm lấy cánh tay còn lấm lem hơn cả khuôn mặt để lau đi lớp bùn. Holo chắc chắn sẽ vui khi thấy anh anh dũng như vậy.

Khi anh đang cố tìm Holo trong đám đông thì giọng sắc như dao của hội trưởng hiệp hội vang lên:

“Anh Lawrence, con mồi kìa!”

Một con cừu đã chạy thoát gần căn cứ họ. Người đang đuổi theo nó thì vì kiệt sức mà ngã lăn ra một cách thê thảm. Lawrence cũng mệt không kém, nhưng anh vẫn gắng sức đứng dậy để bắt lấy con cừu đang chạy tán loạn kia.

Nó lập tức nhận ra sự xuất hiện của anh, nghiêng người đổi hướng. Nhưng giờ nó đã chạy đến gần thế này rồi, thì chắc chắn anh sẽ bắt được nó. Anh sẽ thắng cuộc chơi này.

Lawrence dốc toàn bộ chút sức lực cuối cùng để đuổi theo con cừu, rút ngắn khoảng cách. Mặt đất như chao đảo. Anh thở không ra hơi. Con cừu cúi thấp đầu mà chạy trối chết. Trong mắt anh lúc đó, ngoài con cừu ra, chẳng còn gì nữa. Mỗi bước chạy của anh như kéo dài vô tận.

Chỉ còn chút nữa thôi, nhưng chút nữa ấy mãi vẫn không đến. Con mồi ở khoảng cách vừa đủ để thoát khỏi tầm tay nếu anh liều lĩnh nhảy tới. Nhưng anh cũng không thể nào đến gần hơn. Vậy thì có nên nhảy không, như một nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng?

Phổi anh như đang bùng cháy, và tay chân anh cảm giác không còn là của chính mình nữa.

Tất cả giờ đều phụ thuộc vào khoảnh khắc này!

Và rồi, ngay khi anh khuỵu gối chuẩn bị nhảy.

Con cừu đột ngột dừng lại, trượt chân và ngã lăn ra đất.

Nó vấp phải bùn sao?! Dù là gì đi nữa thì đây là chính cơ hội duy nhất của anh!

Gắng vận dụng đến giới hạn bản năng săn mồi đã được rèn giũa, Lawrence lao người về phía con cừu. Nếu chậm trễ, anh sẽ không thể đứng dậy nổi nữa.

Mặc kệ cơ thể đang gào thét phản đối, anh gồng mình nhấc bổng con vật lên và bước đi. Những tiếng hoan hô vang dội từ căn cứ. Dù mấy người đổi tiền kia cũng có lẽ đã kiệt sức, họ vẫn vẫy tay cổ vũ. Có biết bao việc còn khó khăn hơn thế này đối với một thương nhân. Chính suy nghĩ ấy đã tiếp thêm năng lượng cho anh, để cuối cùng anh mang được con cừu về đến đích.

Thế rồi, khi đã hoàn toàn kiệt sức, hai gối anh khuỵu xuống, và anh ngửa mặt lên trời, thở hổn hển như sắp ngất.

Anh không thể bước thêm một bước nào nữa. Nhưng… chẳng phải điều này thật tuyệt vời sao?

Trong đám người dân vẫy tay và vỗ tay cổ vũ phía bên kia hàng rào, anh nhìn thấy Holo.

Ngay khoảnh khắc đó, anh đã nhận ra sự hiểu nhầm của mình.

“Em đã nói là sẽ ở bên anh mà, đúng không?”

Dù tiếng ồn ào vang khắp quảng trường đến mức anh còn khó mà nghe được cả tiếng thở dốc của chính mình, anh vẫn cảm thấy như thể có thể nghe giọng Holo rõ mồn một.

Cô nở một nụ cười đầy kiêu hãnh, bởi cô hài lòng vì mình đã có thể hành động khi cần thiết.

Lawrence chỉ biết cười bất lực.

Anh không phải người có thể lực đặc biệt, cũng chẳng phải kẻ gặp may mắn gì. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế, thì hẳn là có điều gì đó đang giúp anh.

Lũ lợn và cừu ngốc nghếch đã dừng lại trước mặt anh, tất cả là vì Holo đã trừng mắt nhìn chúng.

“Có những công việc phù hợp với kẻ yếu đuối như em hơn mà.”—câu nói đó không hề là dối trá.

Từ lúc gặp Holo cho đến bây giờ, Lawrence chưa từng có thể đi xa đến vậy nếu chỉ dựa vào bản thân mình. Đã có lúc anh nắm lấy đôi vai bé nhỏ của cô, cũng có lúc anh bám chặt vào lưng một con sói khổng lồ thực thụ.

Lawrence cất tiếng

“Tất cả cống phẩm ấy… thật sự xứng đáng mà.”

Holo mỉm cười và khẽ mấp máy môi—“Đồ đần thối.”

~~~

Cuộc đối đầu với hiệp hội mổ thịt cùng với việc cân thịt bắt đầu. Các quan chức lễ hội lần lượt công bố kết quả của từng hiệp hội khi hoàn tất việc cân đo, và đám đông vỗ tay reo hò vang dội. Những người đàn ông phủ đầy bùn và máu của hiệp hội thợ rèn đặt tay lên ngực và khuỵu gối như quý tộc, khiến đám đông bật cười.

Đến lượt Lawrence và nhóm của anh đem thịt đi cân, anh không khỏi hồi hộp khi nó được đặt lên bàn cân. Nhưng ngay từ đầu, số lượng thùng gỗ lớn mà họ dùng để chứa thịt đã nhiều đến mức không thể so sánh được với những đội khác. Kết quả là nhóm họ dẫn đầu tuyệt đối so với tất cả những đội đã được cân trước đó. Khán giả giậm chân và hò reo trong phấn khích. Như đã bàn từ trước với các người đổi tiền già, Lawrence cùng họ khuỵu gối kiểu hiệp sĩ và cúi đầu chào.

“Ôi trời, năm nay còn nhiều hơn cả một năm bình thường nữa!”

Hội trưởng hiệp hội vừa rửa mặt bằng nước nóng vừa nói. Một công ty lớn gần quảng trường đã mở khu vực chất hàng của họ để cho người tham gia rửa ráy và nghỉ ngơi. Ông rửa sạch mọi ngóc ngách trên cơ thể bằng nước nóng rồi nâng cốc bia lạnh chúc mừng.

Ông ngồi xuống một chiếc ghế, hướng mặt về phía quảng trường, nơi có vẻ như người ta vẫn còn đang tiếp tục cân thịt giữa tiếng huyên náo của đám đông.

“Không biết mấy đối thủ của ta thu hoạch được bao nhiêu ha?”

“Ừ, tôi cũng đang tự hỏi... Lúc ấy, chúng ta mải mê làm việc quá.”

Ông quay sang nhìn Holo đang ngồi bên cạnh, cô chỉ nhún vai đáp lại.

“Cũng có một vài người gan dạ thật.”

“Mà bọn tôi làm nhiều đến vậy, nếu có thua thì khoảng cách chắc cũng không lớn đâu. Ban đầu tôi còn nghĩ là bét bảng cơ! Tất cả là nhờ anh cả đấy, ngài Lawrence. Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều!”

Anh đã bắt tay với mọi người, cả ông hội trưởng, lần thứ không biết bao nhiêu chẳng đếm nổi nữa. Lawrence đẫ chẳng làm được gì một mình, nhưng nếu anh có thể giúp ích được phần nào, thì thế là đủ vui rồi.

“Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Sau đó sẽ còn một số nghi thức nữa trong lễ hội, nhưng phải một lúc nữa mới bắt đầu dọn thịt ra cơ. Mà phần thịt này họ sẽ dọn ra từ hôm nay kéo dài nhiều ngày đấy, chắc rồi ai cũng sẽ phát ngán mất thôi! Thế nên, sao anh không quay lại tòa nhà nghỉ một chút đi?”

Lawrence vốn không phải là hội viên. Ở lại trong lễ nghi chính thức thì không thích hợp lắm.

Anh quay sang nhìn Holo, như hỏi xem cô muốn thế nào, và cô khẽ gật đầu.

“Vậy thì bọn tôi đi vậy.”

“Cứ tự nhiên dùng đồ ăn thức uống trong tòa nhà nhé! Nhưng đừng có lấy nhiều tiền quá đấy!”

Lawrence bật cười trước câu đùa kiểu dân đổi tiền quá rõ ràng, rồi anh và Holo cùng đứng dậy. Khi anh làm vậy, đầu gối anh cứng đờ, và anh liền loạng choạng. Holo lập tức đỡ lấy chồng mình, nở nụ cười gượng với anh.

Anh cảm thấy mình vừa già đi năm mươi tuổi trong một khắc vậy.

“Cứ coi như đây là luyện tập trước đi.” Lawrence thì thầm với cô. Và khi nhận ra ý anh, mặt Holo giật nhẹ như đang cố mỉm cười.

“Nhưng vẫn còn lâu mới tới lúc đó mà.”

Cô nói với giọng như đang rầy la.

“Vậy thì đó là kế hoạch của anh đi.”

Khi anh từ từ cử động cơ thể mỏi nhừ và cứng đờ, dần dần cũng đã có chút linh hoạt trở lại. Họ đi ra cửa sau của tòa nhà hội, và vì ít người qua lại, nên việc đi bộ qua các con phố nhỏ dễ dàng hơn.

Khi họ đi dọc con phố vắng lặng, tiếng ồn ào vẫn còn vang vọng trong tai, cú chạy nước rút đầu tiên sau bao năm—mọi thứ cứ như một giấc mơ xa vời vậy. 

Có lẽ vì anh mệt quá rồi. Vì không ai xung quanh, với bộ dạng lấm lem bùn đất, Lawrence tựa vào Holo, người không hề phản đối, và khẽ hôn lên má cô.

“…Ngày trước anh cũng từng có mấy ý tưởng kỳ quặc trong mấy con hẻm nhỏ thế này nhỉ.”

Cô vẫn gay gắt như mọi khi.

“Anh nghĩ là vì nó tạo cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại hai ta đó.”

“Đồ đần thối này.”

Cô đá anh một cái.

“Còn công việc mà hôm nay anh làm ấy. Thấy sao nào? Khi cần là anh làm được việc ngay đấy chứ nhỉ? Nhưng khi nghĩ vậy thì hóa ra ngay từ đầu anh đã nằm trong lòng bàn tay của em rồi ha.”

Lawrence vẫn nhìn thẳng về phía trước khi nói, và anh cảm nhận được ánh mắt của Holo dừng lại trên má mình.

“Nếu là trước đây, lúc mới gặp, chắc anh sẽ cảm thấy bực bội lắm… Nhưng hôm nay, anh thật lòng cảm thấy hạnh phúc. Em lúc nào cũng trêu chọc anh, nhưng luôn biết chính xác lúc nào cần giúp anh.”

Anh quay sang nhìn cô và mỉm cười một cách tự nhiên.

Cô mím môi, rồi lập tức quay mặt đi. Bất ngờ là cô có chút ngại ngùng.

“Cảm ơn em.” Nhưng thay vì trêu ghẹo, Lawrence chỉ nhẹ nhàng nói vậy. Chẳng cần nói gì thêm điều gì khác làm gì nữa.

Hai người chầm chậm bước đi giữa những con hẻm nhỏ.

Lúc đó, Holo bỗng dừng lại.

“Em cũng dựa vào anh mà.”

“Thật vinh hạnh cho anh.”

“Và em tin rằng anh cũng dựa vào em nữa.”

Đây là cách diễn đạt vòng vo của cô sao?

Lawrence nghĩ vậy trong một thoáng, nhưng rồi nhận ra không phải.

Có gì đó là lạ ở cô.

“Holo?”

Anh gọi tên cô, và đôi tai giấu dưới chiếc mũ trùm của cô giật lên một cách rõ rệt.

“Dù có rắc rối gì đi nữa, chúng ta rồi sẽ cùng nhau vượt qua.” Cô nở một nụ cười mỏi mệt rồi ngẩng đầu lên. “Nếu các ngươi muốn kiếm chuyện với chúng ta, thì mau ra mặt đi.”

Một cuộc phục kích sao? Theo thói quen cũ từ thời còn buôn bán, Lawrence theo phản xạ đưa tay ra sau tìm thanh đoản kiếm. Nhưng anh đã để nó lại ở trụ sở hiệp hội mất rồi. Dù vậy, anh cũng không thấy thiếu an toàn, vì đã có Holo ở bên cạnh.

Liệu có phải là một con gấu huyền thoại khổng lồ, mang cả dãy núi trên lưng, có thể vươn tay nhấc cả mặt trăng, thguws dám đối đầu với con sói lớn có thể nuốt chửng con người chỉ trong một cái đớp? Hay là…

“Chúng tôi không có ý định làm hại hai người.”

Một thanh niên trẻ bước ra từ góc con hẻm lên tiếng.

Sau lưng anh ta là một cô gái trông rụt rè đi theo.

Chàng trai tên Aram, mái tóc ngắn vàng nhạt vẫn còn ướt như vừa gội đầu, và quần áo thì lấm đầy bùn đất. Cô gái đi cùng đeo túi hành trang đơn sơ, vấy máu đỏ. Lawrence gần như lập tức đoán được họ vừa trải qua chuyện gì.

Nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả chính là khí chất kỳ lạ toát ra từ cả hai.

Lawrence và Holo đều đã trải đời tương đối, và với kinh nghiệm tích lũy được, họ đã quen thuộc với cảm giác này.

Cặp đôi đang đối mặt họ, không nghi ngờ gì nữa, không phải con người.

“Tên tôi là Aram. Còn đây là em gái tôi, Selim.”

Thanh niên tên Aram hít một hơi sâu như thể đang cố giữ bình tĩnh. Anh ta nín thở và đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông, thứ duy nhất trên người không lấm lem bùn đất.

“Chúng tôi từng là lính đánh thuê ở phương nam.”

Lưỡi kiếm khẽ trượt ra khỏi vỏ, ánh lên sắc xám dưới bóng tối con hẻm kín.