Sói và Gia vị: Spring Log

Truyện tương tự

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

31 106

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

20 74

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

722 41011

Volume 18: Spring Log I - Ký Ức Hoàng Kim (3)

Khi cần tìm thứ gì đó trên núi, luôn có những người đáng tin để có thể nhờ cậy.

Nếu Lawrence hỏi người đáng tin cậy nhất trong số họ, thì anh có thể lập tức tìm ra nguồn nước tốt mà vị khách già đang kiếm tìm. Miễn là liên quan đến dãy núi Nyohhira, anh có thể biết mọi thứ ngay tức thì.

Vấn đề là, Lawrence đã sớm cuộn tròn tồn tại thần thánh kia lại và bỏ mặc cô trên giường mất rồi.

Nếu anh đến gặp cô tay không, có lẽ điều duy nhất anh nhận được sẽ là những lời mỉa mai chua chát. Khoác lên mình chiếc áo lông, trước tiên anh đến nhà tắm của Cyrus. Kẹp dưới cánh tay anh là những miếng sườn cừu muối – món mà ngay cả Holo cũng yêu thích. Đó vừa là lời cảm ơn vì chuyện hồi sáng, vừa là cách để đổi lấy rượu ngon có thể làm dịu Holo. Và vì sở thích của Cyrus là nấu rượu, nên có thể ông biết nguồn nước tốt có thể dùng cho việc bào chế thuốc.

Trời đã về chiều muộn, và khi mặt trời khuất sau những ngọn núi, bóng tối nhanh chóng bao trùm ngôi làng. Đây là lúc Nyohhira giống như ngọn lửa không chịu tắt dù được thả nhẹ vào nước. Thường thì buổi tối là khoảng thời gian bận rộn nhất trong ngày vì phải chuẩn bị cho các bữa tiệc tối, nhưng mùa này lại không còn khách nữa.

Khi Lawrence đến nhà tắm, hai cậu con trai của Cyrus đang ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn dài. Trông họ như đang học cách sử dụng bàn tính làm từ những viên gỗ và que gỗ.

Ngay khi Kalm, bạn thuở nhỏ của Myuri, nhìn thấy Lawrence bước vào, cậu lập tức ngồi thẳng lưng và gượng gạo nở một nụ cười căng thẳng. Có lẽ cậu đang lúng túng không biết nên thân thiện mỉm cười với cha của cô gái mình muốn cưới hay nên thể hiện vẻ mặt nam tính, bản lĩnh.

Lawrence mỉm cười dịu dàng, và có vẻ như điều đó đã giúp Kalm bớt căng thẳng đi phần nào.

“Có Cyrus ở đây không?”

“C-Có ạ, cha của cháu đang ở sau nhà để chuẩn bị củi lửa.”

“Cảm ơn cháu,” Lawrence đáp rồi thêm vào, “Học hành chăm chỉ nhé.”

“Vâng ạ!” Kalm đáp lại bằng một giọng dõng dạc và huých nhẹ vào em trai mình, người vẫn chỉ ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra.

Đúng như con trai ông nói, Cyrus đang ở phía sau, nghỉ ngơi với một chiếc rìu trong tay. Hơi nước đang bốc lên từ thân trên để trần của ông.

“Ồ, có chuyện gì mà anh đến vậy?”

“Đây là quà cảm ơn vì chuyện hồi sáng.”

Lawrence trao gói đồ được bọc cẩn thận đang kẹp trong tay. Cyrus nhận lấy, và khi mở ra xem bên trong, mắt ông lập tức mở to vì ngạc nhiên.

"Đây là… Tôi cũng bắt đầu giỏi làm ăn rồi đấy. Một ít rượu mà đổi được miếng thịt ngon thế này cơ mà."

"Chút quà cảm ơn thôi, đồng thời là tạm ứng cho một câu hỏi và một việc tôi muốn nhờ nữa."

Cyrus bật cười, vai rung lên vì Lawrence nói chuyện nhẹ tênh như thể chẳng có gì to tát.

"Cứ hỏi đi. Thịt ngon thế này thì phải nhậu lủng xuồng cho xem."

Ông gói lại cẩn thận rồi quay vào bếp nơi thông với sân củi để cất món quà, sau đó quay lại và cầm lấy chiếc rìu.

"Hy vọng là anh không phiền khi chúng ta nói chuyện trong khi tôi chẻ củi nhé"

"Tất nhiên là không rồi."

Cyrus gật đầu. Ông giơ rìu lên và để nó rơi xuống nhẹ nhàng. Một âm thanh vang lên đầy thỏa mãn khi khúc gỗ bịtách làm đôi.

"Tôi đã khiến lão già đó nói ra điều ông ta đang tìm."

Cyrus đặt khúc gỗ tiếp theo lên khúc gỗ chẻ và chỉ liếc mắt nhìn Lawrence.

"Ông ta đến từ phương nam, và lý do ông luôn im lặng chỉ đơn giản là vì không hiểu tiếng vùng này."

"Thế anh nói chuyện với ông ta bằng cách nào?"

"Bằng văn bản phụng vụ. Khi còn làm thương nhân, thỉnh thoảng tôi phải dùng đến nó."

"…Nếu tôi nhờ anh dạy cho con trai tôi, thì phải trả bao nhiêu rượu đây?"

Nếu thật sự muốn chúng học, Cyrus hoàn toàn có thể nhờ khách quen của mình dạy. Câu nói của ông chỉ là một cách pha trò.

"Cứ nhờ tự nhiên nhé. Còn vị khách đó thì nói ông ta đang tìm một nguồn nước tốt."

"Nước tốt à?"

"Ở phương nam, người ta dùng tuyết làm thuốc. Tôi đoán chắc là liên quan đến việc đó."

Cyrus hướng mắt nhìn xa xăm, nhưng cơ thể ông vẫn tiếp tục bổ củi mà không hề chậm lại.

"Ra vậy. Truyền thuyết về dòng suối kỳ diệu mang lại trường thọ và chữa bách bệnh thì nơi nào cũng có nhỉ."

"Ông biết gì về một loại nước tốt đến mức có thể khiến người chết sống lại không?"

"Có chứ. Hôm nay anh được uống rồi đấy, anh Lawrence."

"Ông dùng nó để nấu rượu à?"

“Đúng vậy. Nước sông được dành cho phần lớn khách rồi, còn nước tuyết tan có vị lưu huỳnh là quá đủ cho mấy tay say xỉn. Nhưng với khách có gu thưởng thức tinh tế, tôi dùng một loại nước đặc biệt để nấu rượu. Hoặc cho mấy vị khách hạng sang trả bằng vàng.”

“Ông có thể nói cho tôi biết không?”

Lawrence mang theo sườn cừu loại nhất chính là vì lý do này. Anh nghĩ rằng, vì nấu rượu là sở thích của Cyrus, nên có thể ông sẽ biết nơi có loại nước ấy.

Nhưng nếu bí quyết tạo nên hương vị rượu đặc trưng lại nằm ở nguồn nước, thì có lẽ ông sẽ chẳng muốn tiết lộ cho ai.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì mà.”

Cyrus nói đúng y những gì Lawrence nghĩ trong đầu, rồi mỉm cười.

“Cũng chẳng phải bí mật gì đâu. Nếu đi về phía bắc theo con đường mà thợ săn gọi là Đường Sói Xám, anh sẽ gặp một thung lũng sâu. Nếu đi sâu vào đến mức thân người vừa lọt, thì sẽ thấy một dòng suối không bao giờ đóng băng, dù trời có lạnh đến đâu đi nữa. Nước ở đó tuyệt vời lắm.”

“Ồ… C-cảm ơn ông.”

Cách ông nói ra dễ dàng đến mức khiến Lawrence bỗng thấy hụt hẫng. Khi anh cảm ơn, Cyrus chỉ nhún đôi vai rắn rỏi.

“Dân làng ai cũng biết chỗ đó mà.”

Trong thoáng chốc, Lawrence cảm giác như có một ranh giới vừa được vạch ra giữa họ.

Nhưng anh tin tưởng người đàn ông trước mặt, và có thể hiểu lời Cyrus như đang ngầm bảo rằng: Cũng đến lúc anh biết rồi, Lawrence à.

“Để tôi trả ơn ông nhé.”

“Anh trả rồi mà.”

Cyrus mỉm cười rồi quay lại bổ củi. Theo thói quen của một thương nhân, Lawrence muốn cảm ơn thêm lần nữa, nhưng anh cố kiềm lại. Nếu họ là bạn bè, thì điều đó sẽ thành ra khách sáo không cần thiết.

“Lúc về nhớ bảo Kalm rót loại rượu anh thích rồi mang đi nhé. Hôm trước anh về nhà trong tình trạng say bét nhè, nên tôi đoán chắc cô vợ xinh đẹp của anh giận lắm đấy.”

“…Ông đoán khá chuẩn rồi đó.”

“Ai mà chẳng vậy chứ.”

Cyrus nở nụ cười, còn Lawrence buông tiếng thở dài đầu hàng.

“Gặp lại ông sau.”

“Tạm biệt nhé.”

Cyrus không quay lại để tiễn anh đi. Lawrence quay gót, trở lại gian nhà trước và nhận lấy phần rượu.

Khi đã đi xa khỏi nhà Cyrus, anh quay đầu nhìn lại, và trong bóng tối đang dần buông xuống, nơi đó hiện lên là bóng hình một ngôi nhà tắm xinh đẹp. 

~~~

Lawrence đưa Holo chỗ rượu anh nhận được từ Cyrus, và khi cô cuối cùng cũng lấy lại tâm trạng vui vẻ, anh lại hỏi về nguồn nước một lần nữa. Anh cũng hỏi cả Hanna, người thường lên núi hái rau, và cô ấy cũng xác nhận nơi Cyrus nói đúng là chỗ tốt nhất.

Holo cắn nhẹ anh một cái, ngụ ý rằng nếu đã biết trước thì cần gì phải đi xin rượu từ Cyrus. Nhưng chỉ cần tâm trạng cô tốt lên, với Lawrence thế là đã đủ lý do rồi.

Ông lão, người mà Lawrence cuối cùng cũng có thể giao tiếp nhờ vào văn bản phụng vụ, tự giới thiệu mình tên là Ceres. Tuy nhiên, có lẽ đó không phải tên thật, bởi ông mang theo một sứ mệnh bí mật được chủ nhân giao phó, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.

Vì không còn vị khách nào khác ngoài Ceres, và bầu không khí trong nhà tắm lúc này khá yên tĩnh, Lawrence mời ông cùng ăn tối với họ, và ông đã vui vẻ nhận lời. Biểu cảm cau có thường trực kia có vẻ là nét mặt tự nhiên của ông. Ông khen đồ ăn một cách ngắn gọn và chính xác, và hình như còn nheo mắt tỏ vẻ thích thú khi thấy Lawrence nhắc nhở Holo đừng để lộ sự háu ăn trước mặt khách. Bị nhìn như thể hai đứa cháu hay cãi nhau khiến Lawrence có chút ngượng, nhưng nếu Ceres thấy vui, thì với tư cách chủ nhà tắm, Lawrence đành chịu và để ông mỉm cười.

Ngày hôm sau, Lawrence ngỏ ý muốn giúp việc lấy nước, nhưng Ceres chỉ chậm rãi lắc đầu. Điều duy nhất ông cần là một bình đất để múc nước. Ông nói đó là công việc của mình. Niềm kiêu hãnh mà ông thể hiện khi thực hiện nhiệm vụ khiến người ta liên tưởng đến một hiệp sĩ.

Lawrence chỉ cho ông nơi bắt đầu của Đường Sói Xám và cột mốc đánh dấu lối vào, rồi cùng Hanna tiễn ông đi trước lúc trời sáng hẳn. Holo vẫn còn ngủ say trên giường, chẳng hề muốn ra ngoài trong cái lạnh buổi sớm.

Như thường lệ, trông Ceres vẫn ủ rũ khi rời đi; nhưng từ phía sau nhìn theo, Lawrence cảm thấy bước chân ông dường như đã nhẹ nhàng hơn trước.

Lawrence thở dài một hơi mãn nguyện, nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn thỏa.

Thế rồi, sau một giấc chợp mắt ngắn và khi đã chăm chỉ hoàn thành công việc thường ngày, buổi sáng nhanh chóng trôi qua, nhường chỗ cho buổi chiều.

Ceres quay trở lại, vẻ mặt đầy thất vọng.

“Ông không lấy được nước sao?”

Theo lời Cyrus, nước ở đó không bao giờ đóng băng dù trời lạnh đến mấy, nhưng chuyện trên núi thì không ai biết trước được điều gì. Nghĩ vậy, Lawrence đã hỏi như thế, nhưng Ceres chỉ chậm rãi lắc đầu. Có lẽ ông đang bày tỏ sự thất vọng, chứ không phải vì không hiểu câu hỏi.

“Thôi thì trước tiên, ta làm khô quần áo ướt của ông đã.”

Lawrence nhóm lửa trong lò sưởi và bếp, còn Ceres đứng bên, lặng lẽ nhìn vào chiếc bình gốm mà ông ôm trong tay. Ánh mắt ấy chất chứa tâm trạng nặng nề, buồn bã.

“Đây.”

Lawrence ra hiệu về phía ngọn lửa, và Ceres miễn cưỡng làm theo. Ông cung kính trao chiếc bình cho Holo, người đang lặng lẽ quan sát, rồi để Lawrence giúp hong khô quần áo ướt.

Khi việc đó gần xong, Lawrence đưa cho Ceres một ly rượu vang nóng. Trong phòng ăn bên cạnh, anh thì thầm với Holo:

“Không phải nước đó à?”

Holo đưa mũi ngửi trong bình, rồi nghiêng đầu khó hiểu.

“Là nó đấy.”

Với khứu giác của loài sói, cô có thể dễ dàng nhận ra mùi của loại nước đặc biệt kia.

Nhưng nếu đúng là nó, thì tại sao Ceres lại trông chán nản đến thế?

Lawrence nghĩ mãi, và điều đó bắt đầu khiến anh bận tâm. Tại sao nước này lại không đúng như ông ấy mong muốn? Ngược lại, loại nước như thế nào mới thoả mãn được yêu cầu tìm kiếm của ông?

“Này, liệu có thật sự tồn tại những dòng suối kỳ diệu không?” Lawrence đột ngột hỏi, và Holo nhìn anh không chớp mắt. “Ý anh là, kiểu như suối nguồn tươi tẻ, hay nước chữa lành gì đó ấy,” anh giải thích thêm, và lần này cô mới gật đầu.

“Em cũng từng nghe mấy truyền thuyết như thế. Chẳng phải anh từng ăn bánh làm từ lúa mì ở Pasloe, nơi em từng ngủ say suốt bao năm đấy sao?”

Đó chính là nơi Holo, với lòng trách nhiệm nặng nề, đã dõi theo những cánh đồng lúa mì suốt hàng trăm năm. Nhiều năm trước, Lawrence từng đi qua ngôi làng đó trong những chuyến buôn của mình.

Anh nhìn cô, khó hiểu, và cô chỉ cười tinh nghịch.

“Thế thì anh đã từng ăn chiếc bánh được ban phước bởi phép lạ của em rồi đấy, tuy là bệnh đần thối của anh vẫn chưa được chữa lành đâu”

“...”

Lawrence thở dài, còn Holo thì cười phá lên. Nhưng anh hiểu ý ngay.

“Nếu vậy thì...”

Ceres thực sự đang tìm kiếm điều gì trong nguồn nước? Hay ông thật sự tin vào những truyền thuyết ấy và nghĩ rằng sẽ ngay lập tức nhận ra khi uống vào? Giờ đây, ông đứng trước nguồn nước được cả làng ca ngợi là tốt nhất ở Nyohhira, nhưng lại tỏ bối rối, khó chịu.

Rồi đột nhiên, Ceres xuất hiện trở lại, miệng ông kéo căng ra.

“Ồ, xin chào... Cái này à?”

Có vẻ ông muốn lấy lại chiếc bình gốm. Lawrence tất nhiên không chút do dự đưa cho ông.

Ceres áp môi vào miệng bình và nốc một ngụm lớn trong đó. Ông nhắm mắt lại rồi nuốt xuống.

Sau vài giây, ông mở mắt ra, nhưng vẻ mặt vẫn còn đầy thất vọng.

“Tốt…”

Ông nói với một cách phát âm lạ lùng.

“Tốt…”

Ông nói lại một lần nữa rồi lắc đầu. Lawrence và Holo nhìn nhau, rồi anh nhìn Ceres. Ông thở dài và đặt chiếc bình lên bàn dài.

“Không.”

Đó là lời từ chối rõ ràng. Trước khi Lawrence kịp nói gì, Ceres quay người bước đi. Lawrence nghĩ nếu có thể hỏi xem nước có vấn đề gì, có thể họ sẽ tìm ra cách giải quyết.

Hoặc có lẽ anh phải nói với Ceres rằng điều ông tìm trong nguồn nước chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Khi Lawrence đang suy nghĩ, Ceres với tay lấy thứ gì đó đặt cạnh lò sưởi.

“...Cái mũ của ông ấy à?”

Holo nói đến chiếc mũ hình chóp, được bọc lông và viền kim loại. Nhưng Ceres lật ngược nó lại và kéo một sợi dây bên trong, tách lớp lông ướt bên ngoài ra.

“Đó là một cái nồi,” Lawrence chợt nhận ra.

Cùng với chiếc nồi đó, Ceres lấy ra vài gói nhỏ từ chiếc túi đeo lưng của mình. Tiếng sột soạt vang lên, và khi Lawrence nhìn sang Holo đứng bên cạnh, cô chỉ nhún vai.

“Rượu.”

Ceres lên tiếng, và Lawrence bỗng chợt tỉnh lại, vội vã định đi về phía bếp thì Ceres ngăn lại.

“Không. Rượu.”

Ông lắc đầu và nhắc lại lời mình. Trong cái nồi mà ông đang cầm là những túi vải gai.

Lawrence nhớ lại lời Holo nói ngày hôm trước. Đó là những thứ ông mang theo bên mình.

Bên trong những túi ấy là lúa mì. Nếu vậy thì cái nồi ông mang theo...

“Ông... là người nấu rượu.”

Ceres không hiểu lời Lawrence, cau mày và lại nói: “Rượu.”

Hai mảnh kim loại cùng hình dáng, một cái đặt bên trong cái kia, có thể biến thành hai cái nồi. Trong một cái, ông đổ nước lấy được vào và đặt lên bếp. Cái còn lại, ông đổ lúa mì nghiền từ túi gai vào.

“Ồ, đây là lúa mì địa phương đấy.”

Holo chỉ nhìn qua đã nhận ra.

Ceres đun nước trong chiếc nồi đầu tiên, thi thoảng khuấy đều. Hơi nước bốc lên, và khi nước vừa sủi tăm, ông lấy cái nồi ra khỏi lửa. Lấy một cái muỗng gỗ từ túi đeo, ông trộn nước vào lúa mì. Việc này cứ thế tiếp tục cho đến khi nước trong nồi đã chuyển hóa hết. Cuối cùng, ông kiểm tra nhiệt độ bằng ngón tay, điều chỉnh vị trí nồi trên bếp lửa, rồi úp chiếc nồi đựng nước đã rỗng lên trên làm nắp.

Có vẻ bước đầu tiên đã hoàn thành.

Ceres quay lại nhìn Lawrence và ra hiệu cần bút và giấy.

“Tôi là đầu bếp phục vụ hoàng gia của một quốc gia nọ.”

Ceres viết xuống câu này rồi ngừng lại. Lawrence không ngạc nhiên khi thấy “hoàng gia” bởi ông được trả lương hậu hĩnh và dùng văn bản phụng vụ rất thành thạo, điều này cho thấy một xuất thân giàu có. Một người nấu rượu bình thường không thể như vậy.

“Tuy nhiên, tôi vốn làm cho gia đình công chúa, và tôi được gửi đến nơi tôi đang ở hiện tại như một phần của của hồi môn.”

Ông viết xong rồi đột ngột cầm lấy cái nồi, nhắm mắt lại như thể đang kiểm tra điều gì đó.

Sau đó, ông đưa tay thọc thẳng vào than hồng trong lò sưởi để điều chỉnh lửa. Dường như ông chẳng hề thấy nóng, và cũng không bị bỏng. Bàn tay của một nghệ nhân bậc thầy thường dày dạn, câu nói ấy quả thật đúng với ông.

“Khi công chúa biết mình sẽ phải kết hôn, nàng chỉ làm nũng một lần duy nhất. Nàng nói mình muốn được ngâm mình trong dòng suối nổi tiếng ở Nyohhira. Nàng nói rằng, nếu có thể làm được điều đó, thì nàng sẽ đủ sức vượt qua mọi chuyện.”

Đó là vào một thời kỳ còn bất ổn hơn hiện tại. Lawrence gật gù, còn Ceres chậm rãi nhắm mắt lại. Khi làm vậy, trông ông như thể vẫn còn nghe thấy những âm vang hỗn loạn của quá khứ.

“Nàng giấu thân phận và trú lại ở một quán trọ, còn tôi đi cùng với tư cách là người hầu của nàng. Nàng đã có những ngày tuyệt vời với những khoảnh khắc có thể là cuối cùng trong tự do, đồng thời cũng phải chuẩn bị tinh thần cho tương lai.”

Với những người mang thân phận cao quý, huyết thống chẳng qua chỉ là công cụ. Lawrence dịch từng lời sang cho Holo, và gương mặt cô trĩu xuống đầy cảm thông.

“Thế rồi, công chúa tình cờ gặp một thanh niên ở đó. Cậu ta cũng là người thuộc dòng dõi quý tộc, và họ nhận ra thân phận của nhau ngay lập tức, nên không thể cứ giả vờ không quen biết. Trong khi tôi chỉ biết đứng nhìn đầy kinh ngạc, hai người họ đã dần trở nên thân thiết.”

Lawrence kể lại, và nét mặt Holo càng trở nên u buồn hơn. Cô áp sát vào anh, siết lấy cánh tay anh như thể đang thầm cầu nguyện, Mong rằng chuyện này sẽ có một cái kết tốt đẹp.

“Công chúa là một quý tộc luôn giữ lễ nghi triều đình vô cùng chuẩn mực, nhưng ở Nyohhira, nàng được là chính mình. Nàng uống rượu rất khá, nên chẳng làm gì ngoài uống rồi nhảy múa, đến mức chàng thanh niên kia cuối cùng phải giơ tay chịu thua.”

Holo rạng rỡ, xúc động trước hình ảnh một người phụ nữ yêu rượu và thích khiêu vũ.

“Nhưng rồi niềm vui ngắn chẳng tày gang, công chúa đã không yếu lòng đến mức mắc sai lầm vì một phút xao động. Khi thời khắc chia tay đến, nàng lặng lẽ thu dọn hành lý, và nói lời từ biệt với chàng trai từng khiêu vũ cùng mình bằng một cái bắt tay duy nhất.”

Ông ngồi thẳng lưng lên, nhưng đã không mỉm cười, như thể ông đang tưởng tượng ra hình bóng một vị công chúa mạnh mẽ, luôn giữ vẻ kiên cường trước mặt người khác.

Holo vẫn còn bám chặt lấy cánh tay Lawrence, dán mắt vào những dòng chữ của Ceres, dù rằng cô chẳng thể nào hiểu được chúng.

“Trên đường về, công chúa không nói lấy một lời. Đến lúc nàng làm thế, ấy đã vào ngày thành hôn, khi cuộc sống ở một vùng đất xa lạ, trong một tòa lâu đài xa lạ, giữa những con người xa lạ của nàng bắt đầu. Tôi đã không thể biết nàng lo lắng đến nhường nào. Nàng rất mạnh mẽ. Tuy vậy, nàng có nói với tôi, người đã đi cùng nàng từ quê hương, một câu: ‘Ông có nhớ mùi vị rượu nơi đó không?’Tất nhiên tôi không thể để nàng thất vọng. Tôi đáp rằng, ‘Thần là một đầu bếp từng tinh thông ẩm thực nơi hoàng cung, và thần lấy danh dự của mình ra để đảm bảo rằng mình có nhớ.’”

Ceres liếc nhìn chiếc nồi lần nữa, rồi chậm rãi viết tiếp.

“Sau đó nàng nói, ‘Vậy thì tốt. Nếu ta có thể uống thứ rượu đó bất cứ lúc nào… thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.’”

Bàn tay của ông dừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu khỏi tờ giấy. Trong gian phòng, chỉ còn vang vọng tiếng lách tách của than củi cháy trong lò.

Tiếng sột soạt nhẹ vang lên là từ Holo khi cô khẽ nghiêng người về phía trước.

“Vậy… ở nơi nàng kết hôn, có gặp lại khuôn mặt quen thuộc nào không? Không có à?”

Hôn nhân chính trị trong giới quý tộc thường diễn ra giữa những người chưa từng gặp nhau. Bởi chuyện ấy quá đỗi quen thuộc, nên người ta dễ tưởng tượng ra những câu chuyện như thế. Khi tuy rằng đó là một cuộc hôn nhân được sắp đặt, họ đều đã làm quen và gắn bó với nhau ở nơi mà trước đó họ chẳng hề biết đến danh tính đối phương. Các cô gái thôn quê vẫn hay mơ mộng về những chuyện tình như vậy.

Dĩ nhiên, Ceres đã thấu hiểu điều đó từ lâu. Dù không hiểu trọn vẹn lời Holo, ông chậm rãi lắc đầu.

Holo thở gấp một tiếng. Lawrence khẽ ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của cô.

“Nhà vua là một người đàn ông tuyệt vời, lớn hơn nàng mười hai tuổi. Ngài chăm sóc nàng rất chu đáo. Họ được trời ban cho những con trẻ đề huề, và tôi chưa từng thấy một hoàng cung nào hạnh phúc đến thế.”

Ceres nhìn Holo và khẽ nở nụ cười.

Biết mình đã bị đánh lừa, Holo đột nhiên giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay Lawrence. Nhưng anh có thể nói rằng cô thực sự thấy nhẹ nhõm. Ceres đúng là người kể chuyện tuyệt vời. Có lẽ ông đã từng kể câu chuyện này cho những đứa cháu của mình không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đến đó, ông dừng lại, không viết thêm gì nữa.

Bởi giữa truyện kể và hiện thực luôn có một khác biệt—hiện thực thì không dừng lại ở đó.

“Công chúa chưa từng yêu cầu tôi nấu lại loại rượu đó một lần nào. Nàng không cần phải làm vậy. Nhưng rồi nhà vua đổ bệnh, nằm liệt giường một thời gian dài, và đột nhiên nàng gọi tôi đến. Nàng bảo tôi hãy mau nấu lại thứ rượu đó.”

Có lẽ, đó không phải vì nàng muốn thưởng thức, mà là cho người chồng đang đau đớn và không còn sống được bao lâu nữa.

Những vị vua ngày xưa thường trải đời trong chinh chiến và chính sự. Việc được thảnh thơi ngâm mình trong suối nước nóng là điều xa xỉ, chẳng cao sang gì hơn những cô con gái quý tộc bị nhốt trong lồng son.

Lawrence chợt nhớ lại nét mặt u ám của Ceres.

Mục đích của một đầu bếp chỉ có một, là khiến người khác hạnh phúc. Trong cuộc đời làm nghề của Ceres, có lẽ đây chính là công việc cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất của ông.

“Nhưng ông không thể tái tạo lại được hương vị ấy à?” Lawrence vưa hỏi vừa viết ra câu này.

Ceres buông thõng vai, gật đầu.

“Tôi đã thử nhiều cách khác nhau để ủ từ lúa mì địa phương. Ta nhớ rõ mùi vị, nguyên liệu, tất cả. Nhưng tôi vẫn không thể tái tạo lại nó. Loại bia tôi từng được uống ở đây, nó trong lành đến lạ thường. Chỉ cần nếm nước, tôi có thể đoán được thành phẩm rượu. Nhưng nếu không, thì tôi chỉ có thể làm một việc — đi hết nhà này đến nhà khác.”

“Nhưng nếu không thì sao?”

Câu hỏi của Lawrence hiện rõ trên khuôn mặt anh, và vì lý do nào đó, Ceres nhìn lại anh trước khi quay sang Holo.

Ông khẽ nheo mắt lại, như thể đang mỉm cười điềm tĩnh.

“Người ta nói rằng không khí của vùng đất sẽ thấm vào rượu trong lúc ủ. Không khí u ám cho ra rượu u ám. Không khí vui tươi cho ra rượu vui tươi. Đó là lý do tôi nghĩ rằng nơi này có thể là chốn đó.”

Sau khi viết xong chữ cuối cùng, ông nở một nụ cười đầy ẩn ý. Holo nghiêng đầu bối rối, nhưng Lawrence thì khẽ ho một tiếng vì ngượng. Trước đó, ông già đã thấy họ cùng nhau chợp mắt bên lò sưởi, và đến tận bây giờ, Holo vẫn dính chặt lấy Lawrence như một cô bé nhỏ.

Lawrence dù thế nào cũng không đủ can đảm để nói rằng nhà tắm của anh là tốt nhất ở Nyohhira, nhưng anh có thể tự tin nói rằng nó khác biệt. Chính Cyrus cũng đã nói điều đó với anh vào sớm hôm nay.

Lawrence và Holo, với tư cách là vợ chồng, chắc chắn là cặp đôi hòa thuận nhất trong làng.

Lawrence cũng từng nghe về quan niệm mê tín đó của những người nấu rượu, nhưng anh đã không tin. Xem ra Ceres cũng vậy. Ông chỉ đang tuyệt vọng tìm kiếm một manh mối nào đó mà thôi.

“Nước ở đây rất tốt. Nhà nào trong vùng này cũng thế. Vì ai cũng dùng chung nguồn nước để nấu rượu, nên rượu ở đây đều ngon. Nhưng chỉ là loại ngon ở mức trung bình. Hương vị đặc biệt mà tôi từng nếm cách đây ba mươi năm… vẫn chưa xuất hiện.”

Khi viết xong, Ceres lấy ra vài túi vải gai nhỏ từ chiếc túi đeo của mình. Bên trong là đủ loại thảo mộc có thể thu hái từ vùng này. Holo, với chiếc mũi nhạy bén, hắt hơi nhẹ một cái trước sự bùng nổ bất ngờ của mùi hương.

“Hương vị…”

Hoặc có lẽ chính bầu không khí của thời khắc ấy đã hòa tan vào hương vị thức uống.

Ceres, với gương mặt u sầu không thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc nồi kim loại.

Nó được lặng lẽ đặt ở đó.

~~~

Holo có mũi thính và rất kén chọn trong chuyện ăn uống, nhưng ngay cả cô cũng không thể tái tạo lại hương vị đó. Hanna thì chẳng biết gì nhiều về cách nấu rượu, vậy nên cuối cùng, Lawrence tìm đến Cyrus.

“Vị của loại bia từ ba mươi năm trước sao?”

Khi Lawrence kể lại câu chuyện, Cyrus rõ ràng tỏ ra bối rối.

“Đó là lúc tôi mới đến đây nhỉ…” ông nói, rồi ngậm miệng lại và chuyển ánh mắt sang chỗ bên cạnh Lawrence.

Đứng đó là một vị khách đã đến từ trước anh ta.

“Hồi đó tôi cũng tầm tuổi cậu, cậu thanh niên à.”

Người nói là một ông lão có cái đầu tròn vo và bộ râu dài trắng xóa khiến người ta liên tưởng đến hơi nước bốc lên từ nhà tắm. Ông không cao, nhưng nhìn thân hình hiện tại có thể đoán được rằng khi còn trẻ, ông từng rất vạm vỡ. Tên ông là Jeck, là chủ cũ của một nhà tắm, nay đã nghỉ hưu, nơi từng phục vụ món ăn ngon nhất ở cả Nyohhira.

“Nhưng mà bia, hử? Thứ đó thì khó đấy. Với lúa mì địa phương, nếu cách mạch nha được rang giống nhau, thì cũng không tạo ra sự khác biệt mấy. Nếu ông ta nói mình đã tinh thông ẩm thực cung đình, thì tôi không nghĩ ông ta nhớ nhầm đâu.”

Không để lộ ý định thật sự, Ceres đã chia sẻ những thông tin mình có với Cyrus và những người khác.

“Có phải là tùy vào năm thu hoạch của lúa mì không?”

Cyrus hỏi vậy, nhưng Jeck lắc đầu. Cặp đôi cách tuổi nhau đến mức giống như cha và con, nhưng vì cùng yêu thích việc nấu rượu nên đã trở nên thân thiết như thầy trò.

“Tôi không rõ vụ mùa có thực sự tệ không, nhưng nếu cậu thêm phần lúa mì xay thô vào dịch nha trước khi lên men, thì có thể tạo ra gì đó đấy. Nhưng chuyện đó dành cho người có tay nghề cao hơn bọn tôi nhiều.”

Jeck cũng để tâm đến Ceres; có vẻ như lòng tự trọng của ông chủ nhà tắm già hơi bị tổn thương khi thấy Ceres tỏ vẻ không hài lòng với đồ ăn và thức uống của mình. Nhưng khi Lawrence nói rằng Ceres là một đầu bếp cung đình, Jeck lại bị sốc vì một lý do khác. Với bất kỳ ai trong giới ẩm thực, người như Ceres là một nhân vật gần như không thể với tới.

“Ông ấy có nói đến ‘hương vị đặc biệt.’”

“Hmm… Có thể là hương vị của thời gian chăng…”

“Chẳng phải đó là chuyện mê tín của dân nấu rượu sao?” Cyrus hỏi.

“Hmm? À, anh nói chuyện hương vị thay đổi theo không khí của vùng à? Điều đó là thật, nhưng mà—”

“Hả?!”

Lawrence và Cyrus cùng thốt lên một lúc, còn Jeck thì khịt mũi.

“Nhưng không phải là cái gọi là không khí của nơi chốn như người ta vẫn hay nói đâu. Khi thời tiết thay đổi, đất đai cũng thay đổi theo, và hương vị của rượu thật sự có thể thay đổi, dù nguyên liệu là y hệt nhau. Tôi chắc rằng, ngay cả những linh hồn của rượu trên thiên giới cũng thay đổi như chúng ta khi mặt đất đổi thay. Và đó là lý do vì sao vị khách của chúng ta quay lại. Chỉ cần có vàng thì nguyên liệu gì cũng có thể kiếm được, và kiểu gì cũng tạo ra được thứ gì đó. Có đúng không?”

Câu hỏi đó nhắm vào Lawrence. Là một thương nhân từng trải, danh tiếng anh đã trở nên quen thuộc với vùng đất phương Bắc này theo một cách nào đó. Jeck mỉm cười như một đứa trẻ tinh nghịch, và Lawrence chỉ có thể gật đầu miễn cưỡng.

“Chuyện đó, ừm, đúng là vậy... Sẽ mất một ít thời gian, nhưng tôi có thể kiếm được.”

“Ông ta có kỹ năng, có nguyên liệu, lại lặn lội tới tận đây. Nếu sau tất cả mà vẫn không tạo ra được hương vị ấy, thì thứ tô điểm cho nó chính là không khí của thời đại... Nói cách khác, là ký ức của ông ta.”

Tuy nhiên, liệu một đầu bếp từng dọn món cho hoàng gia có thể quên được một hương vị như thế, cho dù đã ba mươi năm trôi qua không?

Cả Lawrence và Cyrus đều không nói gì, nhưng cùng trao nhau ánh mắt chất chứa câu hỏi đó. Jeck thở dài đầy cường điệu.

“Hai người vẫn còn non lắm.”

Ông thẳng thắn nói.

“Món ăn mà cậu ăn trong lúc vui vẻ thì sẽ ngon vì chính cảm xúc đó. Nó thậm chí còn ngon hơn khi có bạn bè tốt bên cạnh. Nhưng nếu cậu ngồi ăn với vợ mình trong lúc đang cãi nhau, thì món gì cũng vô vị cả! Cuộc sống là như thế đấy.”

“…”

Cả hai cúi đầu xuống như thể xin lỗi vì sự thiếu tinh tế của mình, và Jeck gật đầu thật mạnh. Lawrence thấy mến ông—ông khiến anh nhớ đến Holo.

“Nhưng để vị khách rời khỏi đây với vẻ mặt buồn bã thì không phải là phong cách của Nyohhira đâu.” Jeck lầm bầm, xoa tay lên đầu mình.

“Khi Cyrus kể cho tôi về vị khách, anh ấy cũng nhắc đến lời cậu nói, Lawrence à. Tôi đồng ý với cậu. Lúc đầu tôi đã nổi giận—‘Đúng là tên khách cứng đầu! Lỗi tại hắn cả!’… kiểu như vậy. Tôi không nhận ra hơi nước đã làm mờ cả tâm hồn mình. Đúng là đáng tiếc mà.”

Jeck vừa nói vừa nắm lấy tay Lawrence.

“Cậu đã nhắc tôi nhớ điều gì là quan trọng khi về già. Cảm ơn cậu nhé, Lawrence.”

Nghe những lời đó khiến Lawrence không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng có vẻ Jeck không hề đùa cợt hay trêu chọc. Lawrence nhìn ông lão với ánh mắt kính trọng, hệt như một đứa trẻ.

Anh siết chặt tay ông lại một cách tự nhiên, đầy sức mạnh.

“Heh-heh. Hồi cậu mới đến và xây nhà tắm ở đây, tôi đã nghĩ, nhìn xem cái gã nhút nhát, yếu đuối này làm được trò trống gì nào.”

Jeck cười, nói một cách thoải mái, và dù Cyrus không cười to trước mặt Lawrence, ông cũng che giấu đi bằng một tiếng ho.

“Đôi khi, có người mãi không hòa nhập được với nơi họ sống. Nhưng cậu là người được định sẵn phải đến đây, cậu Lawrence à.”

Jeck vỗ vai anh, và Lawrence cảm giác như có thứ gì đó tan biến khỏi gương mặt căng thẳng của mình.

Biểu cảm của Lawrence giờ đã dịu lại, hiện ra nụ cười chân thật đầy mãn nguyện.

“Nhưng hồi tôi mới uống nước ở đây, tôi bệnh suốt thôi.”

“Ha-ha-ha. Đó là do lưu huỳnh trong nước đấy. Tôi thì tắm ở đây từ lúc lọt lòng, nên thấy chẳng có gì, nhưng anh Cyrus đây lúc mới tới cũng phải bịt miệng lại suốt đấy.”

“Ngay cả nước tôi dùng để làm bánh mì cũng lấy từ sông hoặc nước suối trong núi.”

Khi nói vậy, Lawrence chợt nhớ lại vị nước mát lạnh mà Holo đã đưa cho anh uống sau khi anh say khướt trở về. Nước được làm từ tuyết tan trong hơi nóng của nhà tắm mang cái vị đó. Hương vị của Nyohhira.

Và đó là lý do khiến Cyrus buột miệng tiếp lời.

“Anh có thể nếm được vị của suối nước nóng trong mọi thứ.”

Cái gì?

Tất cả bọn họ đều thốt lên cùng một lúc. Ngay cả Cyrus cũng bất ngờ với chính lời mình. Các chủ nhà tắm, từ già đến trẻ, đều nhìn nhau. Câu “Không thể nào” hiện rõ trên nét mặt của tất cả họ.

Lawrence lần theo trí nhớ của mình. Anh lập tức nhớ lại những cuộc trò chuyện với Cyrus và Ceres.

Rượu ngon đến từ nước tốt. Nhưng loại nước hảo hạng nhất mà Ceres thu thập từ núi, theo lời ông, cũng chỉ ở mức tốt mà thôi. Nếu chỉ dựa theo lời Cyrus vừa nói, thì lý do Ceres mãi không tìm ra câu trả lời đã rõ ràng.

Đây là Nyohhira. Nơi khách hàng được đối đãi bằng sự chăm sóc tận tình nhất. Những vị khách khó chiều nhưng chi tiêu hào phóng còn được chú ý đặc biệt hơn nữa. Lawrence thậm chí còn đề nghị mời nhạc công và vũ công đến riêng cho Ceres, người dùng đồng vàng để thanh toán. Ngay cả bánh mì dùng trong bữa trưa của ông ta cũng là loại hảo hạng nhất. Họ đã làm mọi điều có thể tại nhà tắm của mình. Và chính vì vậy, có một thứ mà Ceres chưa từng được nếm khi ở đây.

Đó là điều mà Cyrus đã nói—một loại rượu được làm từ thứ nước dễ lấy nhất, dùng để phục vụ cho những người say xỉn không còn phân biệt được hương vị.

Một loại bia đơn giản được làm từ tuyết tan chảy trong nhiệt độ của bồn tắm.

“…Người ta vẫn nói, dưới chân đèn là chỗ tối nhất mà.”

Jeck rên rỉ. Dù chưa có kết luận chắc chắn rằng đó là lời giải, họ cảm thấy như mình sắp chạm vào được điều gì đó rồi.

“Chắc chắn chúng ta có thể giữ được danh tiếng của Nyohhira nhờ điều này,” Cyrus nói.

Lawrence nhìn hai người họ, và họ bất chợt quay lại nhìn anh.

“Thế thì còn chờ gì nữa?! Chúng ta đang có một vị khách không vui vẻ gì đang ở chỗ của Lawrence kìa!”

Như thể bị người thầy dạy nghề thương nhân của mình quở trách, Lawrence giật mình rồi lập tức quay gót, nhanh chóng đặt tay lên cánh cửa. Nhưng rồi anh chợt nhận ra đây không phải là công lao của riêng mình. Khi nghĩ đến điều đó, anh quay lại nhìn, thấy Jeck và Cyrus đang mỉm cười nhẹ nhàng.

“Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc an ủi dành cho những kẻ không thể khiến khách mỉm cười mà. Đi đi.”

Jeck vẫy tay tiễn anh bằng một nụ cười thật lớn.

“Có gì cứ kể cho chúng tôi sau.”

Cyrus lặp lại lời của người đi trước, nhấc chiếc thùng ở chân mình lên và đặt nó lên quầy. Họ không nhìn Lawrence nữa, nhưng anh hiểu điều đó như một cử chỉ thân thiết. Họ vẫn thường tiễn khách lên đường như vậy, vì khi đã đi rồi, có thể rất lâu sau mới gặp lại. Vậy thì, sao họ lại làm vậy với anh?

Ngực Lawrence căng tràn hạnh phúc, anh rời nhà tắm của Cyrus và nhanh chóng quay về nơi của mình. Holo và Hanna, đang chăm chú theo dõi giai đoạn tiếp theo của quá trình ủ rượu, nhìn anh trở về với vẻ mặt tò mò.

Lawrence kể lại sự tình, và Hanna, nửa tin nửa ngờ, mang ra nước tuyết đã được đun chảy nhờ hơi nóng của nhà tắm.

Ceres nhấp một ngụm, nhắm mắt lại và thở dài sâu.

Và khi ông mở mắt, ông mỉm cười, như thể ánh mặt trời cuối cùng đã xuyên qua tầng mây u ám.

Rốt cuộc họ đã sử dụng hai loại nước khác nhau trong quá trình ủ rượu, nhưng các nguyên liệu còn lại thì giống hệt nhau. Quả thật, ngay cả người nấu rượu cũng là cùng một người, nên sự khác biệt về hương vị hoàn toàn phụ thuộc vào nguồn nước.

Sau vài ngày, sự khác biệt trong kết quả đã rõ ràng.

“Tôi không ngờ lại khác biệt đến vậy.”

Lawrence trầm ngâm suy nghĩ về vị của loại bia sủi bọt trước mặt. Nếu chỉ được đưa cho uống một cách riêng lẻ, anh sẽ không nhận ra, nhưng khi đặt cạnh nhau thì anh có thể phân biệt được. Ceres thì biết rõ sự khác biệt, vì ông luôn so sánh với ký ức từ ba mươi năm trước, cứ như điều đó là lẽ đương nhiên.

“Nhờ điều này, sứ mệnh cuối cùng của tôi đã hoàn tất rồi.”

Sau khi hoàn thành hai mẻ bia, Ceres viết dòng này lên một tờ giấy. Ông đã già, và tuy đây là mệnh lệnh từ chủ nhân, nhưng có lẽ vị đầu bếp cung đình này cũng đã không còn phụ trách nhà bếp nữa khi mà ông có thể rời khỏi dinh thự lâu đến vậy.

“Tôi thực sự biết ơn các người.”

Khi gánh nặng được gỡ khỏi vai, Ceres trở thành một ông lão hiền hậu và tử tế. Vì ông đã tìm thấy điều mình đang kiếm tìm, nên không còn lý do gì để ở lại lâu hơn. Ông bắt đầu thu dọn hành lý. Lawrence cố gắng trả lại tiền thừa từ đồng vàng mà Ceres đã đưa bằng một đồng bạc, nhưng ông từ chối.

Ông nói đó là lời cảm ơn, và gương mặt ông lại hiện lên vẻ cứng cỏi. Và với vẻ mặt như thế, ông viết:

“Đây là khoản thanh toán cho lần quay lại tiếp theo, khi tôi đã nghỉ hưu và rảnh rỗi nhé.”

Ceres nhìn anh với một nụ cười, và Lawrence không còn lời nào để đáp lại. Dù chỉ là lời hứa miệng, Lawrence vẫn viết bằng chữ to: “Chúng tôi sẽ đợi ngài quay lại!”

Ceres gật đầu hài lòng.

Khi họ tiễn vị khách ra đi, mang theo trên lưng chỗ bia mà ông đã ủ, ông bước đi với từng bước vững vàng hơn hẳn so với lúc mới đến, dù mới chỉ vài ngày trôi qua. Giống như bia, dường như chỉ cần chờ đợi một chút, ký ức sẽ trở lại rõ ràng hơn.

“Ấy là do tuổi tác của anh thôi,” Holo nói thẳng thừng, rót phần bia còn lại mà Ceres đã nấu vào một chiếc cốc.

“Này, để lại cho anh một ít đi chứ.”

Holo giả vờ không nghe thấy, cố tình uống cạn và thưởng thức hương vị ấy.

“Thật là…” Lawrence thở dài, và với một hàng ria bọt bia trắng xóa dưới mũi, khuôn mặt ngốc nghếch của Holo trông đầy hạnh phúc.

Khi anh còn đang tự hỏi tại sao, cô tựa đầu lên vai anh và nói, “Em phải ghi nhớ hương vị này mới được.”

Một hương vị để nhờ về vùng đất này, khoảnh khắc này.

“Em uống vừa phải thôi đấy nhé.”

Lời Lawrence mang một chút đắng cay. Anh sẽ không sống lâu như Holo. Sau khi anh chết đi, anh không muốn cô phải chịu khổ vì điều đó.

Nhưng điều đó, cũng giống như bia. Giá trị của một thức uống không nằm ở độ ngọt của nó.

“Đồ đần thối.”

Holo mỉm cười đầy ưu tư và nắm lấy tay Lawrence. Khi anh qua đời, thay vì dùng dầu ô liu, anh mong muốn chính loại bia này sẽ được dùng để xức lên người mình. Khi nghĩ vậy, anh uống một ngụm từ chiếc cốc mà Holo đã chia sẻ với mình.

Đó là thức uống đến từ nhà tắm mang đến nụ cười và hạnh phúc. Quả thật, có lẽ nó hơi quá ngọt rồi.