Sói và Gia vị: Spring Log

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Volume 18: Spring Log I - Ký Ức Hoàng Kim (2)

Chuyện lữ khách bỏ mạng giữa hành trình khi nghỉ tại các quán trọ ven đường không phải là hiếm. Tuy vẫn có những bệnh xá trên tuyến đường dành cho khách hành hương, với trụ sở là các tu viện, chi phí vận hành của những cơ sở ấy đến phần lớn từ di chúc của những người đã qua đời ở đó. Người ta thường nói rằng chỉ cần một bệnh viện được đặt đúng chỗ trên một tuyến đường nổi tiếng, lợi nhuận thu được sẽ rất lớn.

Dù cho đôi khi vẫn có khách qua đời khi đang nghỉ ở Nyohhira, họ thường sẽ viết sẵn di chúc trước khi đến, và không có tin đồn nào liên quan đến việc có người được nhận một khoản lớn cả. Vì đa phần khách hàng đều đã cao tuổi, và bản thân Nyohhira cũng là một nơi ở tận vùng cực bắc, họ thường chuẩn bị kỹ trước khi đến.

Bên cạnh đó, để lại cả một gia tài ở một nơi thư giãn như làng suối nước nóng thì thật chẳng hợp lẽ chút nào.

Nhưng chuyện khách trọ qua đời cũng không phải chưa từng xảy ra, nên ai nấy đều phải sẵn sàng cho khả năng đó.

“Lúc ông ta đến chỗ của Ramaninov, phần lớn các chủ nhà tắm khác cũng đã đặt ra cùng một câu hỏi rồi.”

Cyrus, ông chủ nhà tắm mà vị khách bí ẩn kia chọn ở lại trước khi chuyển sang chỗ Lawrence, lên tiếng với vẻ nghiêm nghị.

Đó không phải là vì ông không ưa Lawrence, hay coi thường cái suy nghĩ nông cạn của anh. Cyrus là kiểu người rất khó đọc vị, sở hữu bộ râu che kín quá nửa khuôn mặt chữ điền, còn cặp lông mày thì dày bằng hai ngón tay. Thêm vào đó, ông không thể hiện cảm xúc nhiều, và khi đi cùng với phong thái ôn hòa, Cyrus thường bị hiểu nhầm.

Dù vậy, khi đã trò chuyện với ông rồi, Lawrence nhanh chóng nhận ra ông là một người tốt.

“Nhưng anh Lawrence này, các nhà tắm ở đây cạnh tranh gay gắt lắm. Khi khách đã rời đi rồi thì anh sẽ làm gì với căn phòng trống?”

“Dĩ nhiên là dọn dẹp từng ngóc ngách một rồi. Ông biết đấy, họ để lại cả đống rác luôn.”

“Đúng vậy, Thậm chí cả phần mái và dưới tầng hầm nữa. Lơ là dọn dẹp chút thôi là chuột chít với tổ cú chả biết từ đâu xuất hiện luôn. Nếu có ai để tài sản di chúc của họ ở đâu đó thì giờ chúng tôi đã tìm ra rồi.”

“Ta đâu thể biết ngay được—có thể đó chỉ là một biểu tượng thôi.” Lawrence đáp lại, và Cyrus bỗng ho khan, rót rượu vào chiếc cốc đặt trên quyển sổ ghi chép. Đó là loại rượu đắng nhẹ, làm từ quả nam việt quất hái vào mùa hè.

Khi nhìn kỹ hơn, Lawrence thấy được nụ cười trên khuôn mặt người đối diện mình.

“Tôi không ghét những ý tưởng như thế này đâu. Thỉnh thoảng có chút kịch tính và phiêu lưu quanh đây cũng thú vị đấy chứ.”

Lawrence không biết có nên gọi đó là lời khen hay không, nhưng anh nhận lấy phần rượu. Bia rượu ở chỗ Cyrus lúc nào cũng hảo hạng cả. Các chủ nhà tắm thường áp dụng sở thích của họ vào thực tế và tự nấu rượu, nhưng Cyrus lại đặc biệt có đam mê. Người này đơn giản là trân trọng những thức uống ngon lành, và ông biết ơn vì có thể đổ lỗi cho rượu mỗi khi lỡ miệng nói ra những điều ngu ngốc.

“Nhưng… tôi lại không cho rằng ông ta đang tìm kiếm ở bên trong nhà đâu. Tôi thấy ông chủ nào cũng sẽ nói vậy thôi, vì đến cả chỗ đàn chuột sục sạo họ cũng biết hết mà.”

Nếu điều đó là thật, thì sẽ không có chuyện vị khách già sẽ lén tìm kiếm bên trong mái nhà vào giữa đêm.

“Ông có biết ông ta đi đâu vào ban ngày không?” Lawrence hỏi, và Cyrus không hề nhượng bộ mà nhún đôi vai rắn chắc của mình.

“Gần đây ở nhà tắm nào cũng đã tiễn khách về gần hết rồi. Không ai đủ rảnh vào những khung giờ ban ngày bận rộn để theo dõi hành động của ông ta đâu.”

Cyrus nhấp một ngụm rượu và nghiêng đầu, nhắm mắt lại.

“Có hơi ngọt quá rồi,” ông lẩm bẩm, chú ý đến những điều này nhiều hơn Lawrence.

“Theo lời cánh thợ săn và tiều phu, dường như ông ta đi vào những con đường mòn rẽ nhánh từ làng. Đôi khi ông ta lại không đi qua đó. Một trong những thợ săn đã than phiền rằng khu bãi săn đã bị tàn phá đến mức không thể chịu nổi.”

Điều này khớp với những câu chuyện Holo nghe được từ lũ thú vật trong rừng.

“Nhưng tại sao lại là lúc này?”

Cyrus đột nhiên đặt câu hỏi.

“Ý ông là sao?”

“Hừ… Tôi không muốn anh nghĩ xấu về tôi, nhưng ông ta đang ở chỗ anh, Lawrence à; điều đó có nghĩa là ông ta sẽ sớm về nhà thôi.”

Lawrence lập tức hiểu ra ý tứ của Cyrus.

“Phải rồi. Tôi cũng nghĩ là giờ có đi tìm hiểu thì cũng chẳng để làm gì nữa rồi.”

Những chủ nhà tắm có thâm niên hơn vốn đã đau đầu vì bí ẩn này rồi, nên giờ Lawrence có làm gì cũng chỉ vô ích mà thôi. Còn nếu anh vẫn muốn thử, anh sẽ cần một lý do đặc biệt. 

“Phần lớn do tôi đơn giản là hiếu kỳ thôi. Tôi từng là một thương nhân còn gì.”

“Hiếu kỳ sao…?”

Với những ai đã dành cả đời ở trong một ngôi làng với không có gì thay đổi, và mọi thứ xảy ra cứ lặp đi lặp lại, điều này hẳn là rất xa lạ. Cyrus, vẫn thân hình to như gấu, lặp lại lời của Lawrence với vẻ thích thú.

“Và phần còn lại là?”

“Là niềm kiêu hãnh.”

Bất cứ điều gì anh nói sẽ đều là do ma men. Lawrence nốc thêm một hớp nữa, như thể đang cố thuyết phục bản thân.

“Đây là Nyohhira. Mọi rắc rối sẽ tan đi trong dòng nước nóng của chúng ta, và mọi người đều sẽ có những tháng ngày hạnh phúc. Ông không muốn họ về nhà với nụ cười trên môi ư?”

Anh nhớ lại vẻ mặt u ám của ông lão.

“Là một người mới đến, tôi cho rằng bản thân tốt nhất là cứ thế mà duy trì truyền thống đó thôi.”

Anh nói thêm rằng người được nhắc đến là một vị khách sộp chọn thanh toán bằng đồng vàng.

Hai mắt Cyrus nhíu lại, và ông gãi gãi đầu mình.

“Không sai, tuy là chỉ có lính mới là nói ra một câu ngây thơ như vậy thôi.”

“Dù sao thì ai nấy cũng đã nồng nặc mùi lưu huỳnh rồi mà.”

Cyrus đồng tình, cười đến nỗi hai vai rung bần bật, sau đó là vươn vai một cái. Ông hướng về phía cửa ra vào, cứ như đang kỳ vọng rằng vị khách già sẽ bước vào ngay lúc này.

“Tôi không nghĩ ông ta là loại khách tệ đâu.” Cyrus một lần nữa khẽ nói. “Ông ta chi tiền rất hào phóng, và cũng không than phiền nhiều nữa.”

“Thế còn mấy hộp cơm trưa ngay từ sáng sớm thì sao?”

“Dĩ nhiên là bà phụ bếp đã tìm đến tôi để càm ràm rồi.”

Lawrence bật cười, nhưng Cyrus vẫn tiếp tục.

“Và một điều nữa. Tôi thích việc ông ta là một người khá biết uống rượu. Ông ta nhâm nhi rất cẩn thận, như đang nếm thử và cảm nhận món rượu vậy. Điều này rất bất thường đối với khách ở đây.”

“Mấy người khác cứ tu như cá đớp nước ấy.”

Cyrus nheo mắt lại, vẫn đặt ánh nhìn vào phía cửa ra vào, và khẽ buông một tiếng thở dài.

“Ông ta rời đi với vẻ mặt ủ rũ, còn tôi lại nở nụ cười. Xem ra hơi nước từ nhà tắm đã che mờ đi đôi mắt và tâm hồn của một ông chủ như tôi rồi.”

Ông chuyển ánh nhìn xuống đôi bàn tay mình và nhấp một ngụm thứ rượu đặc biệt của mình.

“Cũng giống như lễ hội kỳ lạ mà anh từng nghĩ ra trước đây vậy, anh Lawrence à. Chúng tôi bị bào mòn từng chút một bởi cuộc sống thường ngày. Nước chảy thì đá sẽ mòn, nhưng rồi dòng nước có thể cuốn đã đi. Nó không thể dừng lại hay chống lại dòng chảy nữa. Nhưng rồi chúng tôi cũng quen với điều đó, và dù có đi tìm cảm giác mới mẻ, cuối cùng chúng tôi lại đánh mất tất cả. Tôi đã phớt lờ những vị khách có vẻ cáu gắt — những người không thể nói ra điều họ cần nói với những người gần gũi nhất với họ, dù họ đang ở ngay đây, ở Nyohhira.”

Cyrus nói một tràng dài, rồi chợt ngậm miệng lại. Ông ôm lấy đầu, biểu cảm có phần buồn bã, ròi lẩm bẩm như thể đang nói với ảnh phản chiếu của mình trong rượu.

“Chẳng giống tôi chút nào. Tôi nói nhiều quá rồi.”

Trông cứ như thể đằng sau bộ râu kia là đôi gò má đỏ ửng vậy.

Lawrence nhấp một ngụm rồi lên tiếng.

“Tôi thực sự thích vị ngọt của thứ này đấy.”

Cyrus ngẩng đầu lên và bật cười đầy an tâm.

“Có lẽ là do chính nhà tắm của anh cũng đã đủ ngọt ngào rồi.”

“Nhà tắm của tôi á?”

“Từ mấy câu chuyện phiếm của khách ấy mà. Họ bảo là ngắm cặp vợ chồng chủ nhà Sói và Gia vị âu yếm nhau còn thú vị hơn cả xem nhạc sĩ và vũ công nữa. Điều đó đã phản ánh bản chất của các nhà tắm ở Nyohhira.”

“...”

Lawrence cố gắng bày tỏ ý kiến cá nhân bằng một vẻ mặt giả tạo, nhưng dường như không thể qua mặt được đối phương.

Cyrus tỏ ra thật sự vui mừng từ tận đáy lòng và nhấp thêm một ngụm nữa.

“Tôi có thể hiểu vì sao nhóc Myuri lại được nuôi dạy để trở thành một cô bé cởi mở và ngây thơ đến vậy rồi.”

Toàn bộ khách hàng ở nhà tắm của Cyrus đã về nhà hết, và xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Giọng nói nhẹ nhàng của ông vang vọng khắp căn nhà.

Gương mặt của Lawrence đã nóng bừng lên vì rượu – và chỉ vì rượu mà thôi. Khi anh tự nhủ như vậy, Cyrus bật lên tiếng cười.

~~~

“Tôi sẽ làm những gì có thể để giúp anh với vị khách đó,” Cyrus nói khi họ chia tay, và ông vẫy tay chào anh. Rốt cuộc Lawrence đã ở lại chỗ ông khá lâu. Cyrus chiêu đãi anh đủ thứ rượu trái cây được ủ lên men suốt mùa đông, và anh về nhà trong trạng thái có chút say xỉn. Trước khi rời đi, anh cũng đã được mời dùng chút bữa trưa, nhưng sau tất cả mọi thứ, Lawrence không thể nhận thêm gì nữa.

Họ đã trò chuyện về vị khách bí ẩn kia, và sau khi Lawrence cảm ơn ông vì món rượu, anh ra về.

Anh bắt đầu cảm thấy ngà ngà trên đường về, và nhờ cố kiểm soát đôi chân run rẩy của mình, anh cuối cùng cũng về tới nhà. Ở đó, Holo và Hanna đang cùng nhau lo việc khâu vá trong gian nhà ăn. Ngay khi họ nhìn thấy mặt anh, lông mày của cả hai nhíu lại.

“Trông anh có vẻ vui quá nhỉ?”

Anh đã chẳng thể phản đối được gì, vì anh đã để lại công việc khâu vá cho cánh phụ nữ rồi về nhà trong tình trạng say xỉn. 

Anh cúi đầu một cách rụt rè, phần vì hối hận và sợ rằng cô sẽ cắn đứt đầu anh, nhưng việc đó chỉ khiến cho anh thêm chóng mặt. 

“Món rượu ở chỗ Cyrus… hic… rất… ngon đấy…”

“Thiệt tình à, cái đồ đần thối này.”

Holo đặt tấm vải gai lên cái bàn dài rồi đứng sát lại gần chỗ Lawrence.

Đang khi anh tưởng cô sẽ tặng anh một cú đấm nhớ đời, cô lại cho anh mượn bờ vai mình.

“Tôi không chịu nổi mùi rượu trong phòng ngủ đâu. Hanna, đem nước và một cái chăn đến nhé.”

“Được rồi, thưa phu nhân.”

Như thể đã chờ đợi sẵn, Hanna cũng đứng dậy khỏi ghế. Đang khi Lawrence ngước nhìn theo cô ấy, Holo đã kéo anh sang phòng bên cạnh.

Đó là một căn phòng được trải thảm, với lò sưởi được xây liền với sàn. Treo trên xà nhà là thịt và cá họ bắt được gần làng, chúng thường sẽ được xông khói hoặc nướng lên để làm món nhắm rượu cho những ai thức khuya. Đôi khi nơi này trở thành phòng nghỉ cho những ai uống say vào ban ngày và không thể tìm nổi cầu thang.

Cô để cho anh nằm đấy, rồi anh chỉ còn biết lỡ đễnh nhìn lên cái trần nhà đen màu bồ hóng.

Cái trần nhà, vốn đã ở đây được hơn mười năm, trông cứ như đã được sử dụng từ lâu lắm rồi, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy nó vẫn còn khá mới.

Người ta nói rằng một nhà tắm chỉ được xem là già dặn khi lớp bồ hóng đã khiến các mối nối trên gỗ không còn nhìn thấy được nữa.

Không còn chống nổi sức nặng của mí mắt nữa, anh tự nhủ với chính mình, “Từ bây giờ, từ bây giờ…”

“Anh vẫn chưa được ngủ đâu.”

Ngay khi anh chuẩn bị mất đi ý thức, anh có thể cảm thấy có ai nâng đầu anh dậy và cái gì đó bị đút vào miệng anh.

“Anh phải uống chút nước đã.”

Holo cúi xuống nhìn anh, vẻ nghiêm trọng hiện rõ trên mặt cô. Em ấy đang lo lắng cho mình, anh nghĩ và mỉm cười đầy hạnh phúc.

“Đừng có cười coi, cái đồ say xỉn này. Uống đi!”

Bị cô mắng, anh đành phải nuốt xuống dòng nước mát. Hẳn đây là tuyết được làm tan chảy bằng bồn tắm nóng. Vì việc gánh nước về từ sông mỗi ngày rất rắc rối, phần lớn các nhà tắm đều dùng tuyết theo cách này.

Lần đầu tiên uống thứ nước đó, sau khi nén tuyết vào bình và đun lên thành nước uống được, anh thấy nó có vị lưu huỳnh quá nặng, như thể hơi nước đã tan vào trong đó. Nhưng giờ đây, anh xem đó là hương vị đặc trưng của nước ở Nyohhira.

“Thiệt tình, giờ vẫn là quá sớm để người anh có toàn mùi của rượu ngon đấy… Nam việt quất, lý chua… Hừm, ồ, đây là mâm xôi đen nhỉ?”

Holo ngửi cơ thể anh, như thể đang phân biệt từng mùi một, rồi phàn nàn gay gắt.

“Nó… ngon lắm. Ông ấy rất kỹ tính trong việc chọn… nguồn nước, nhỉ?” Lawrence vừa nói vừa cười, rồi bị Holo đánh vào trán. Sau đó Hanna đã đắp một tấm chăn cho anh và thỏng thả đặt than đang cháy vào lò sưởi cùng với một ít củi.

“Đồ đần thối kia. Anh nợ em đấy nhé?”

Holo trách mắng anh và nhân tiện đảm bảo luôn quyền được say xỉn giữa ban ngày cho bản thân mình trong tương lai.

Lawrence mỉm cười, nhắm mắt lại và nghe một tiếng thở dài. 

Đột nhiên cô nâng đầu anh lên và đặt thứ gì đó giữa đầu anh và mặt sàn.

“...?”

Anh mở một mắt và phát hiện có một tấm vải được đặt lên mặt anh.

“Cá—? Cái gì đây?”

“Hửm?”

Bỏ tấm vải ra, anh nhận thấy trên gương mặt Holo là một nụ cười ranh mãnh. 

Dường như cô đã nhận lấy phần việc khâu vá còn lại từ Hanna. 

“Thật là mệt khi chỉ có mỗi em làm việc mà.”

Cô đặt đầu của người chồng say xỉn của lên trên đùi mình.

Nếu chỉ dừng lại ở đó thì hẳn sẽ được xem là hành động của một người vợ tuyệt vời, nhưng phong cách của Holo lại là đặt cả chỗ vải cần được khâu vá lên mặt chồng mình.

“Nếu anh thấy khó chịu thì em sẽ không phiền khi anh muốn cựa quậy đâu nha.”

Nếu anh mà dám cựa quậy, thì nhất định cô sẽ không thèm nói với anh lời nào trong ít nhất ba ngày.

Lawrence thở dài, buông xuôi và nhắm mắt lại.

Holo lén nở nụ cười, nhưng anh có thể cảm thấy điều đó qua đôi chân cô.

Cô luồn những ngón tay qua mái tóc anh, và trong lúc đó, anh dần thiếp đi.

~~~

Khi bất chợt tỉnh lại, thứ đập vào mắt anh là một trần nhà khác với trần phòng ngủ của anh. Cảm giác tội lỗi vì đã ngủ một giấc dài cùng với sự dễ chịu khó cưỡng hòa quyện lại thành một cái ngáp dài. Hẳn là anh đã mệt lắm, bởi trong giấc mơ, Holo đang ném quả sồi vào anh. Chúng va vào đầu anh tạo thành những tiếng cộp nhẹ.

Khi nhận ra trong chăn ấm một cách kỳ lạ, anh mới để ý thấy Holo đang nằm bên cạnh. Cô thở nhẹ từng tiếng “phù phù” trong giấc ngủ, trông rất thoải mái. Nghĩ rằng ít nhất cô cũng nên tháo mũ trùm đầu ra khi ngủ, anh đưa tay định gỡ nó nhưng rồi đã dừng lại.

Anh có thể nghe thấy một tiếng nước nhỏ giọt khó mà nhầm lẫn được.

Trong thoáng chốc anh tưởng đó là tiếng nước rò, nhưng không phải thế. Tiếng động ấy nhắc cho anh nhớ tới một chuyện nghiêm trọng và quan trọng hơn. Đúng vậy. Thứ Holo ném vào anh trong mơ không phải là hạt sồi.

Mà là thứ ấy.

Anh bật dậy và nhìn về phía cửa ra vào nhà tắm.

“...” 

Vị khách lạ đang đứng ở đó, hoàn toàn ướt sũng tuyết.

“T-Tôi đã không nhận ra!”

Giấc mơ bị hạt sồi ném vào đầu thực ra lại là tiếng bước chân vang lên trên sàn nhà.

Anh không thể tin mình đã để người đàn ông đó thấy một cảnh đáng xấu hổ đến thế, cảnh chính chủ nhà tắm lại thong thả nằm ngủ. Anh vội vã chỉnh trang lại bản thân, nhưng rồi nhớ đến Holo, người đang bám lấy anh. Anh cố giấu cô đi, kéo chăn phủ lên cô, như thể điều đó có thể đánh lừa người đàn ông kia lúc này.

Vị khách già chỉ chằm chằm nhìn anh.

Lawrence không thể làm gì khác ngoài trưng ra một nụ cười đầy căng thẳng.

“...Hở… Nè…,” có tiếng ngắt quãng vang lên từ bên dưới chăn.

Lawrence ngó lơ vợ mình, nhấc cô lên rồi quấn chăn quanh người cô. “Hả? Gì đấy?!” Holo quằn quại trong chăn, nhưng anh giả vờ như không nghe thấy.

“Xin hãy đợi ở đó một chút ạ!” Tôi sẽ mang cho ngài thứ gì đó để lau khô và chuẩn bị lò sưởi ngay đây!” anh nói với ông lão, người vẫn đang im lặng đứng ở cửa rồi vác Holo phóng lên trên tầng hai. Anh có thể cảm nhận rất rõ ánh mắt của lão già đang dõi theo họ. 

Xấu hổ quá đi mất!

Dù ông già có lẽ đã không nhìn thấy đôi tai và chiếc đuôi của Holo, nhưng cảnh tượng đó vẫn làm ảnh hưởng tới chất lượng phục vụ của họ.

Thả đống chăn quấn Holo lên giường, Lawrence chạy vội xuống tầng dưới mà phớt lờ lời trách móc của vợ mình. 

~~~

Sau khi đã chất đầy củi vào lò sưởi và bếp lò, những trang bị bị ướt của vị khách đang được phơi khô. Không có chuyện gì gọi là quá tận tâm với một vị khách cả, nhất là khi người đó trả bằng đồng vàng.

Tuy nhiên, dù Lawrence có nói chuyện với ông lão bao nhiêu lần — “Sao ngài không dùng bồn tắm để làm ấm?” hay “Ngài muốn ăn gì trước bữa tối không?” hay “Hôm nay ngài đã đi đâu?” — thì ông lão vẫn im lặng. Thỉnh thoảng ông chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, nên không phải hoàn toàn phớt lờ câu hỏi, nhưng người đàn ông bí ẩn ấy vẫn rất khó để hiểu được.

Lawrence cảm thấy có lỗi sau khi để khách hàng thấy cảnh ngớ ngẩn đó và tự nhiên rơi vào thế phòng thủ. Nhưng nếu chủ nhà quan tâm quá mức, có thể sẽ phản tác dụng và khiến ông lão càng thêm khó chịu. Lawrence nói với ông lão rằng nếu cần gì thì hãy gọi anh, rồi để ông ấy yên.

Nhưng sau cuộc tranh luận nảy lửa với Cyrus, có rất nhiều điều Lawrence muốn hỏi vị khách tò mò đó. Tất nhiên, vì chính lợi ích của người đàn ông ấy, Lawrence cũng muốn giúp ông ta rời đi với một nụ cười.

Trước hết, rõ ràng là kể từ khi ông ta trở về trong trạng thái phủ đầy tuyết, ông đã dành toàn bộ thời gian để đi bộ quanh ngọn núi. Lawrence cũng nhận thấy dù ý định của lão già là gì, thì có lẽ mọi chuyện không suôn sẻ lắm nếu ông ấy phải nhọc công tìm kiếm như vậy.

Ông ấy đang đi tìm cái quái gì vậy chứ?

Có vẻ như càng nghĩ về chuyện đó, Lawrence càng có thêm nhiều câu hỏi, và anh đã than thở với Hanna trong bếp. Kể từ khi anh bất ngờ gói ghém Holo và bỏ cô lại trên giường ở tầng trên, cô giận đến mức không thèm rời phòng, và vì vị khách lạ đang sưởi ấm bên bếp lò, Hanna cũng chẳng còn chỗ nào để đi.

“Nhưng tôi đồng ý với chị nhà đó. Có lẽ ông ta đúng là một dược sư.”

Hanna vừa nói vừa chuẩn bị bữa tối. Cô ấy thái rau rồi thả vào nồi. Cô ấy đã trồng chúng suốt mùa đông, và chúng có màu xanh đậm gần như không tự nhiên.

“Có lý do nào không?”

“Lúc nãy tôi có mời ông ta chút rượu vang nóng, nhưng ông ta lại đang ăn tuyết!”

“Tuyết á? Ông ta muốn nước lạnh sao?”

Lawrence có thể đã sai khi cho rằng vị khách kia muốn thứ gì đó ấm sau khi ở ngoài trời lạnh. Hình như ông ta chỉ khát nước sau khi đi lại nhiều mà thôi.

“Không phải vậy đâu, tôi nói thật đấy.”

Cô ấy thêm thịt khô và cải muối vào nồi, rồi rắc muối một cách hào phóng.

“Ông ấy ăn chậm lắm, như thể đang kiểm tra từng miếng một. Như thế nghĩa là có gì đó không ổn.”

Lawrence không hiểu Hanna đang nói gì. Anh nhìn cô ấy trân trân, và đối phương nhìn lại anh đầy ngạc nhiên.

“Ồ, chẳng lẽ anh không biết sao, ông chủ?”

“Biết cái gì cơ?”

“Ở miền nam, nơi người ta trồng ô-liu, người ta bán tuyết như là thuốc đấy. Người ta nói nó có tác dụng tốt với đau đầu, đau bụng, sốt và đau răng. Mà tôi nghĩ chắc chỉ có quý tộc mới đi mua thôi.”

Lawrence lắc đầu. Anh chưa từng di chuyển xa hơn về phía nam đến thế, ngay cả khi còn là một thương nhân.

“Ngay cả ở miền nam, người ta cũng gom tuyết từ những ngọn núi cao vào mùa đông đấy. Họ nhét tuyết vào các hòm gỗ rồi chất lên khoang tàu, như thể đang mang cả ngọn núi xuống vậy. Sau đó họ chôn tuyết trong hố sâu, và đến khi thời tiết trở nên nóng, họ đào lên để bán. Vì thứ hàng đó gần như không phải trả tiền, nên người ta nói có thể kiếm được lợi nhuận rất khá, nhưng tất nhiên mỗi vùng lại khác nhau.”

“Ừ hử.” Lawrence thở dài thán phục. Đó chắc chắn là một kiểu buôn bán nơi các thương hội lớn dùng mạng lưới phân phối rộng khắp để kinh doanh. Với kỹ năng và kinh nghiệm của họ, họ có thể biến cả những thứ từ trên trời rơi xuống thành vàng.

“Vậy... cô nghĩ ông ta là người phương nam à?”

Một người phương nam đến từ nơi xa xôi đến mức coi tuyết là thuốc, một vùng đất không có gì liên quan đến giá lạnh. Một nơi mà chính Lawrence cũng chưa từng đặt chân tới, mà chỉ nghe đến trong những câu chuyện kể mà thôi…

Lawrence, đi đến kết luận, bất chợt bật thốt lên.

Hanna, đang nhìn vào lò nướng, quay lại nhìn anh đầy thắc mắc.

“Phải chăng là…?”

Lawrence quay gót một cách đột ngột nhưng lại đá vào một rổ đầy đậu tằm.

“Uwaa! Á á!”

Anh dẫm lên ống bễ trong lúc cố nhặt lại những hạt đậu văng tứ tung. Phía sau, anh nghe thấy tiếng cười của Hanna.

“Ông chủ à, đúng là anh hậu đậu thật đấy.”

Anh chỉ biết nhún vai cười gượng để giấu sự bối rối.

“Không sao đâu. Tôi sẽ lo phần còn lại cho. Dù sao thì tôi cũng không biết anh đang nghĩ ra cái gì mà.”

Có lẽ điều cô ấy muốn nói là cô không thể để anh tiếp tục làm loạn trong lãnh thổ của mình nữa.

“Vậy xin lỗi nhé, phần còn lại nhờ cô vậy…”

Hanna nhún vai, vẫn cười tươi.

Lawrence đặt lại cái rổ vào chỗ cũ và rời khỏi nhà bếp. Sau đó, anh lấy ra giấy thô và một lọ mực từ dưới quầy. Anh nghĩ mực có thể đã đông lại vì lạnh, nhưng xem ra vẫn dùng được. Anh chộp lấy một cây bút lông và bước vào phòng lò sưởi.

Vị khách kỳ lạ vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và, dĩ nhiên, tiếp tục ăn tuyết. Ông ta ăn chậm rãi, nhai kỹ, như thể để cho tuyết ngấm vào cơ thể. Ông lão có dáng dấp như một ẩn sĩ nghe thấy tiếng bước chân của Lawrence và ngẩng đầu lên.

Lawrence bước vào, đơn giản nói "Xin phép" và ngồi ở đầu bên kia của lò sưởi với cây bút trong tay.

Sau đó, anh viết chữ “xin chào” bằng tất cả các ngôn ngữ mà mình biết rồi đưa tờ giấy cho ông lão. Ông mở to mắt ngạc nhiên, nhìn Lawrence.

Khi Lawrence chỉ từng dòng chữ một, ông lão trông như thể vừa thấy rồng xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật và chỉ tay vào một dòng. Điều khiến Lawrence ngạc nhiên là ngôn ngữ mà ông chỉ vào lại là ngôn ngữ được dùng trên khắp toàn cầu và có lẽ cả ở trên thiên đàng nữa. Đó là văn bản phụng vụ, ngôn ngữ của Giáo hội — thứ chữ mà người không được học hành sẽ không thể đọc nổi.

“Ngài là ai…?”

Lawrence buột miệng hỏi. Ông lão mở miệng như định trả lời nhưng rồi lại khép lại ngay. Thay vào đó, ông chỉ vào cây bút và tờ giấy trên tay Lawrence. Anh đưa chúng cho ông ta, và ông gật đầu cảm ơn trước khi bắt đầu viết một cách trơn tru. Ông ta không hề khó chịu, cũng không cứng đầu — đơn giản là ông không thể nói được.

Hơn nữa, với một người từ phương Nam xa xôi, chắc ông cũng không ngờ rằng một chủ nhà tắm ở thị trấn heo hút này — một vùng mà trước đây còn bị coi là đất của kẻ ngoại đạo — lại có thể đọc và viết được văn bản phụng vụ.

Tuy nhiên, những người đã ở lại đây lâu đều biết rằng có không ít giáo sĩ cấp cao là khách quen của nơi này. Nếu có chuyện gì bất tiện, đáng lý ông ta đã có thể giao tiếp thông qua họ.

Đang khi Lawrence cảm thấy điều này hơi kỳ lạ, ông lão đưa cho anh xem tờ giấy mình vừa viết.

“Cái này là…?” Lawrence hỏi bằng ánh mắt, và ông lão gật đầu.

Nội dung được viết trên đó là:

“Tôi đến đây để thực hiện một sứ mệnh được giao bởi một nhân vật có địa vị rất cao. Vì điều đó, tôi cần loại nước đặc biệt, tốt lành, vốn nên có ở ngôi làng này. Tuy nhiên, cả tuyết lẫn nước tinh khiết ở đây đều không có gì đặc biệt. Tôi muốn hỏi liệu ngài có biết gì về chuyện này không?”

Nét chữ của ông ta tao nhã và mượt mà.

Lawrence nhớ lại cụm từ dược sư, rồi nhớ lại lời Hanna nói — về việc tuyết được coi là thuốc.

Ông lão không tiết lộ rõ mục tiêu của mình, vì người cần thuốc có lẽ là nhân vật cao quý kia. Nếu người có địa vị mà để lộ sự yếu đuối, họ sẽ trở thành mục tiêu. Có lẽ nhân vật ấy đang giấu bệnh khỏi những kẻ đồng cấp. Vì có nhiều khách phương nam đến Nyohhira nghỉ dưỡng, nếu ông lão nhờ một người khác biết văn bản phụng vụ làm trung gian thì rất có thể người đó lại có liên hệ với đối thủ chính trị của chủ nhân ông ta. Vậy nên, ông ta đành giữ kín chứ không dám nói ra chuyện đang tìm thuốc.

Dựa vào vẻ mặt u sầu của ông lão, Lawrence cảm thấy điều đó rất hợp lý.

“Tôi…”

Lawrence bắt đầu định trả lời, nhưng lại nhớ ra rằng ông lão không hiểu hết tiếng địa phương.

Anh cúi đầu nhẹ, lấy lại bút và giấy rồi viết:

“Tôi không rõ lắm, nhưng tôi sẽ hỏi những người biết.”

Sau khi đọc xong, ông lão ngẩng đầu lên và cúi đầu thật sâu.

Nhưng Lawrence không kìm được mà hỏi:

“Tại sao ngài lại quyết định nói ra mục đích của mình cho tôi biết?”

Lawrence nghĩ có lẽ ông ta đã từ bỏ việc tự tìm kiếm rồi. Vẻ mặt ông lão đầy lưỡng lự, nhưng rồi ông cầm bút lên và viết:

“Ngài có vẻ là người mà tôi có thể tin tưởng.”

Lawrence cố nhớ xem ông lão đã thấy gì để đi đến kết luận đó. Rồi anh đoán có lẽ đơn giản là ông ấy nghĩ mình dễ điều khiển hơn là thật sự đáng tin.

Nhưng tất nhiên, việc ông lão tin tưởng anh không phải điều xấu. Cảm thấy hài lòng, Lawrence gật đầu, dù cố nén không thốt lên rằng mình chỉ là một ông chủ nhà tắm có phần khờ khạo mà thôi.

Bị bón cơm sói đến sững cả người :)) Rõ ràng là cái gối êm nhất trần đời :))