Bên kia lớp mây mù bẩn thỉu là bóng hình của chính gã. Phản chiếu trong gương là gương mặt gã, cứng đờ và vô cảm như mặt của một tử thi. Mà kể ra, mình cũng chết rồi thì phải, James Sunderland thầm nghĩ. Dù sao thì trái tim mình cũng coi như đã chết rồi. Chẳng phải là cảm giác mất mát, gã chỉ đơn thuần thấy cuộc đời này chẳng còn đáng sống nữa. Gã đã trở nên thờ ơ. Công việc, thời gian rảnh rỗi—tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ngay cả mùi amoniac nồng nặc sộc lên từ căn phòng nhỏ bẩn thỉu cũng không khiến James bận tâm. Những bồn tiểu cáu bẩn đóng một lớp cặn màu vàng tựa rêu, sàn nhà ướt át nhớp nháp thấm vào đế giày—tất cả đều không gợi lên trong gã một tia cảm xúc nào. Nói đúng hơn, nếu có thứ gì đó phù hợp để thay thế gã, thì đó hẳn phải là một thây ma thật sự.
「Mary… em có thật sự đang ở thị trấn này không?」 gã hỏi James trong gương. Gã hoài nghi về chuyện này. Liệu nó có thật sự xảy ra không? Nhưng…
Hai tay chống lên thành bồn rửa, gã nhìn xoáy vào gương. Dù thái độ là vậy, gã vẫn cảm thấy có chút sinh khí trở lại. Gã lắc đầu, gạt mấy lọn tóc mái ra khỏi mặt, như thể vừa bừng tỉnh sau một cơn mê sảng. Gã biết đó là sự thật, vì nó được viết trong một lá thư.
Gã bước ra khỏi nơi u ám đó, tiến vào khoảng trời mây phủ. Nhà vệ sinh công cộng không thể nào sánh được với ánh sáng đang chờ đợi gã bên ngoài. Một cơn gió ẩm lướt qua má James. Phía bên kia bãi đậu xe là hồ Toluca rộng lớn, sương mù lãng đãng trên mặt nước, trải dài bao trùm toàn bộ khung cảnh.
Trong những giấc mơ không yên,
em thấy thị trấn ấy.
Silent Hill.
Anh đã hứa một ngày nào đó
sẽ đưa em trở lại nơi đây.
Nhưng vì em, anh đã chẳng bao giờ làm được.
Giờ thì, em đang ở đây một mình…
Tại “nơi đặc biệt” của chúng ta
Chờ đợi anh…
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chính Mary đã gửi lá thư này, nó được viết bằng nét chữ quen thuộc của cô. Ba năm trước, gã đã cùng cô trải qua một kỳ nghỉ ở thị trấn nhỏ này, và giờ đây James lại ở đây. Một mình. Chiếc xe của gã đậu ở một góc bãi đỗ xe nhỏ, động cơ đã tắt ngấm. Dù nó vẫn hoạt động hoàn hảo, nhưng cũng chẳng có ích gì. Vấn đề thực sự là con đường cao tốc. Đường hầm ở cuối bãi đậu xe dẫn đến thị trấn Silent Hill đã bị chặn lại để thi công. Không có cách nào vượt qua hàng rào chắn kiên cố, nặng trịch án ngữ lối vào. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đường vòng.
Sau khi lấy tấm bản đồ thị trấn từ trong xe, James đi xuống một cầu thang ở rìa bãi đậu xe. Càng bước xuống, sương mù càng dày đặc. Đến khi gã đặt chân lên bờ hồ, toàn bộ tầm nhìn đã bị bao phủ trong một màu trắng xóa. James ngày càng cảm thấy một cảm giác ngột ngạt đến bất thường. Tuy nhiên, ngay cả trong bầu không khí đè nén này, tâm trí gã vẫn chỉ toàn những suy nghĩ về Mary và lá thư. Đâu đó xa xa, có tiếng chó sủa điên cuồng, nhưng gã chẳng buồn để tâm. Gã chìm vào một tâm trạng nặng nề, dậm chân xuống đất khi tiếp tục bước đi.
Lá thư chắc chắn có ghi tên Mary. Thật là một ý nghĩ điên rồ, không thể nào. Gã cau mày, lắc đầu không tin. Điều đó không thể là sự thật.
Bởi vì vợ gã, Mary, đã qua đời ba năm trước. Vì bạo bệnh…
Nó giống như một trò đùa độc ác nào đó, được bày ra bởi một kẻ hiểm độc. Một trò đùa để chế nhạo James ngay cả khi gã vẫn còn đau khổ và tiếc thương. Có lẽ là một trong những người hàng xóm? Hay là một đồng nghiệp nào đó? Dù sao đi nữa, sau khi mất vợ, James đã tìm đến rượu và bắt đầu che giấu nỗi buồn bằng những cơn giận dữ bộc phát. Điều đó ảnh hưởng đến tất cả mọi người xung quanh, đến mức đồng nghiệp của gã không muốn chịu đựng thái độ cau có của gã nữa. Chẳng bao lâu sau, gã bị coi như một kẻ gây rối. Vì lý do đó, gã có thể dễ dàng hình dung ra ai đó sẽ ôm hận với mình.
Con đường mòn trải dài ven hồ, điểm cuối của nó được bao quanh bởi cây cối và sương mù dày đặc. Chỉ đi được vài mét, gã đã không còn nhìn thấy đài quan sát nơi gã bắt đầu. Ở đầu thung lũng, sương mù cũng che khuất cảnh sắc tráng lệ của hồ Toluca, nhưng James chẳng quan tâm. Gã đến đây không phải để ngắm cảnh. Khi bước đi, tất cả những gì gã có thể hình dung là khuôn mặt của Mary. Ngay cả khi James vẫn còn nghi ngờ về lá thư, thì chính nó, cùng với những ký ức về người vợ yêu dấu, đã đưa gã đến tận đây.
Cũng không có gì lạ, với những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu, James thấy mình đang ước ao một phép màu. Liệu cô ấy có thật sự đã chết ba năm trước? Hay cô ấy đã chết và bằng cách nào đó được hồi sinh? Có lẽ sau đám tang, sau khi những người công nhân và người đưa tang rời khỏi ngôi mộ không người trông coi, Mary đã tỉnh dậy và bắt đầu đập mạnh vào nắp quan tài một cách tuyệt vọng? Nhưng nếu điều đó là sự thật, tại sao cô ấy lại đợi ba năm mới liên lạc với gã? Gã nghĩ đến khả năng cô bị tổn thương não do ngạt thở và mất trí nhớ. Những người công nhân hẳn đã chạy bán sống bán chết khi thấy một người được cho là đã chết cử động. Bỏ lại cô mà không biết mình là ai, hay mình đang làm gì ở đó—để rồi lảo đảo đi lang thang đến một nơi nào đó. Hoặc có lẽ, gã nghĩ, cô đã bị một kẻ đào mộ có ý đồ xấu xa nào đó bắt cóc…
James nghiến răng bực bội. Tiếng lá khô lạo xạo trên lối đi vang lên to hơn khi gã bước đi một cách cẩu thả. Thật khó chịu khi trí tưởng tượng của gã cứ phun ra hết kịch bản tồi tệ này đến kịch bản khác, dù gã đã cố gắng ngăn chặn nó đến mức nào. Dù sao đi nữa, có một điều gã vẫn chưa thể chứng minh được: liệu Mary có còn sống hay không. Tuy nhiên, James nhận ra rằng gã sợ phải tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó.
Nhưng nếu cô ấy thật sự còn sống suốt thời gian qua mà đến bây giờ mới liên lạc với mình, có lẽ cô ấy đã cố gắng tránh mặt mình? Sẽ ra sao nếu cô ấy đã bỏ đi và sống với một người đàn ông khác… Những suy nghĩ như vậy cũng lướt qua tâm trí gã. Lòng dạ đàn bà thật khó hiểu. Trong một khoảnh khắc, gã cảm thấy một làn căm hận bùng lên, nhưng nó nhanh chóng chìm nghỉm trong tâm trạng u uất của gã. Hơn bất cứ điều gì, gã chỉ muốn gặp lại Mary, và hơn bất cứ điều gì khác, gã lại sợ hãi cuộc gặp gỡ đó. Cố nén lại sự do dự, James tiếp tục bước tới, đặt bước chân này nối tiếp bước chân kia như một kẻ mộng du.
Đột nhiên, James dừng lại và nín thở. Ngay phía trước, một bóng người hiện ra trong sương mù.
Có thể nào là Mary không?
Đương nhiên, đó không phải là vợ của James. Nhìn kỹ hơn, gã thấy một người phụ nữ tóc sẫm màu đang đứng yên, trầm ngâm nhìn vào một bia mộ. Không hề hay biết, James đã đi lạc vào một nghĩa trang. Cảm nhận được sự hiện diện của James, người phụ nữ giật mình thảng thốt và quay phắt lại đối mặt với gã. Gã chào cô.
「Xin lỗi, tôi không có ý làm cô giật mình. Tôi đang tìm một thị trấn tên là Silent Hill. Cô có thể cho tôi biết tôi đi đúng đường không?」
「Th-thị trấn? Anh định đến thị trấn ư?」 Người phụ nữ nghiêng đầu hoài nghi, vẻ ngạc nhiên trên mặt cô còn lớn hơn cả khi cô mới phát hiện ra James. Mặc dù cô vẫn còn những nét trẻ trung, nhưng quầng thâm đen, nặng trĩu hằn sâu như bóng tối dưới mắt cô.
「Phải,」 James đáp.
Người phụ nữ ngập ngừng một lúc rồi trả lời, 「…Phải. Đó là đường đúng rồi. Tôi biết là hơi khó nhìn… cô biết đấy, vì sương mù, nhưng… chỉ có một con đường thôi n-nên anh không thể lạc được đâu.」
「Cảm ơn.」
「Nhưng…」
「Có chuyện gì sao?」
「Tốt nhất là… anh không nên đi xa hơn nữa.」
「Hả?」
「Ừm… bởi vì… thị trấn đó là một nơi kỳ lạ. Tôi không thể giải thích rõ được, nhưng… ở đó rất nguy hiểm.」
「Chỉ vì sương mù này thôi sao?」
「Ờ-ờ… không chỉ vậy. Nó chỉ… là vậy thôi.」
Cô ta đang nghĩ gì mà lời nói lại có vẻ nặng nề đến thế? Có vẻ như cô ta sẽ không nói thêm gì nữa nên có cố hỏi cũng vô ích. 「Hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận.」
「Này, tôi không bịa đâu!」 Người phụ nữ hét lên khi James định bỏ đi. 「Tôi đến thị trấn này vì tôi cần tìm Mẹ tôi! Lâu lắm rồi tôi không gặp bà ấy! Và… và th-thị trấn này…」 Giọng cô ta trở nên cuồng loạn.
James không chắc điều gì đã khiến người phụ nữ, người mà trước đó chỉ nói lí nhí, lại hét lên như vậy. Rõ ràng là cô ta có một vài… vấn đề cần giải quyết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, James cũng vậy thôi. Tốt nhất là không nên lo lắng về điều đó vào lúc này. Không phải James không tin những gì người phụ nữ nói, nhưng nếu muốn gặp Mary, gã sẽ phải tiếp tục đi bất chấp nguy hiểm.
Bỏ lại người phụ nữ phiền muộn phía sau, James đi qua nghĩa trang và tìm lại được con đường mòn trải dài và uốn lượn xuyên qua khu rừng ven hồ. Một lần nữa, suy nghĩ của gã lại hướng về Mary. Lá thư của cô viết 「em đang đợi anh ở ‘nơi đặc biệt’ của chúng ta,」 nhưng điều đó có nghĩa là gì? Gã lục lọi trong tất cả những ký ức quý giá đã bị chôn vùi từ ba năm trước.
Hai nơi nổi bật nhất là công viên và khách sạn. Gã nhớ lại hai người đã chi một khoản tiền lớn để đặt một phòng hạng sang, và họ đã gọi những bữa ăn xa hoa từ dịch vụ phòng. Một ngày nọ, khi đang đi dạo quanh thị trấn, họ tình cờ tìm thấy công viên ven hồ. Cả hai đã ngồi trên một chiếc ghế dài cùng nhau ngắm những chiếc thuyền qua lại trên mặt nước lấp lánh. Cuối cùng, họ đã ở đó cả ngày chỉ để tận hưởng phong cảnh và sự bầu bạn của nhau. Câu hỏi vẫn còn đó: Mary đang đợi gã ở công viên hay khách sạn?
Chẳng bao lâu sau, tiếng lá khô lạo xạo dưới chân dừng lại và con đường đất trong rừng nhường chỗ cho một con đường nhựa cũ kỹ. Con đường dẫn đến một đường hầm chạy dưới đường cao tốc, nơi lẽ ra đã giúp hành trình của gã nhanh hơn và dễ dàng hơn nếu nó không bị đóng. James tiếp tục đi một cách chăm chú khi con đường cong và men theo một con sông, cuối cùng đến được con phố chính của thị trấn. James lôi bản đồ ra xem xét. Có vẻ như gã đang đi dọc theo phố Sanders, nằm ở rìa phía đông của thị trấn. Nếu tiếp tục đi về phía tây từ đây, gã sẽ có thể đến được trung tâm thị trấn.
Tiếng bước chân của James vang lên một cách đáng ngại khi gã đi xuống con phố vắng tanh. Thực ra… tiếng bước chân của gã là âm thanh duy nhất gã nghe thấy. Không có bất kỳ tiếng ồn bình thường nào của một thị trấn nhộn nhịp. Phải thừa nhận rằng đây là một thị trấn khá nhỏ, nhưng sự im lặng không gián đoạn như thế này thật không tự nhiên. Và với một nơi bị bao phủ bởi nhiều sương mù như thế này, bạn sẽ khó mà nhìn thấy bất cứ thứ gì nếu cố gắng lái xe qua đây. Việc các trường học và doanh nghiệp đóng cửa và mọi người đều cố thủ trong nhà chờ thời tiết tốt hơn cũng là điều hợp lý. Nếu vậy, cơ hội bắt taxi của gã xem ra rất mong manh. James thở dài. Mặt khác, ngay cả khi phải đi bộ, công viên cũng chỉ cách đó khoảng nửa giờ. Dù vậy, gã vẫn lo lắng cho Mary, và hy vọng rằng dù cô ở đâu, cô vẫn sẽ ở đó để cả cuộc hành trình này không trở nên vô ích.
Khi James đến gần ngã tư giao với phố Lindsey, gã bắt gặp một cảnh tượng đáng lo ngại. Một vệt máu lớn loang lổ trên mặt đường như thể được vẽ bởi một cây cọ khổng lồ. James giật mình lùi lại. Nhìn thấy thứ gì đó liên quan mật thiết đến cái chết đã khơi lại những vết thương lòng. Gã đứng chết lặng trong giây lát, mắt dán chặt vào vệt máu đỏ. Trông có vẻ, nó vẫn còn mới. Rõ ràng một tội ác khủng khiếp đã được thực hiện dưới lớp sương mù, nhưng dù gã nhìn đi đâu… gã cũng không thấy dấu vết của nạn nhân. Trông không giống như có ai đó được đưa đến bệnh viện… nếu vậy, cảnh sát đã phong tỏa khu vực này rồi…
Suy nghĩ của gã bị cắt ngang bởi tiếng bước chân, giống như tiếng chân trần bành bạch trên vỉa hè. Nhìn về phía trước, James phát hiện một bóng người mờ ảo đang lảo đảo đi vào sâu trong màn sương.
「Này!」
James bắt đầu đuổi theo nó. Kể từ khi mất vợ, gã luôn thờ ơ với phần còn lại của thế giới, và dù gã rất muốn cứ thế bỏ đi và quên rằng mình đã từng nhìn thấy vỉa hè dính máu… đây là chuyện gã không thể làm ngơ. Gã không thể nào đành lòng bỏ mặc một người có lẽ đang hấp hối, nếu xét đến lượng máu mà người đó để lại. Gã này có lẽ là một tên côn đồ nào đó vừa đánh nhau và giờ đang lang thang quanh thị trấn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê và chảy máu đầm đìa. Và rõ ràng, còn không mang giày nữa…
Bất kể James có gào thét gọi với thế nào, bóng người kia vẫn không dừng lại. Lẽ nào người đó nhầm anh là kẻ tấn công mình? Dáng đi loạng choạng là thế, nhưng kẻ đó di chuyển rất nhanh, và khoảng cách giữa hai người cứ mỗi lúc một xa. Trên đường chạy trốn, kẻ đó để lại một vệt máu lốm đốm trên con đường dẫn về phía bắc đến cuối phố Lindsey, rồi đột ngột rẽ phải. Vệt máu tiếp tục hướng về phía đông bắc đến đại lộ Nathan—con đường chính dẫn ra khỏi thị trấn. Vệt máu dẫn James đến một con đường đất hai bên giăng đầy hàng rào kẽm gai rối bời, y như ở công trường, rồi kết thúc ở một đường hầm xây dở, giống hệt cái anh vừa đi qua lúc trước. Dĩ nhiên, chẳng có một bóng công nhân nào. Bóng người mà anh đuổi theo cũng biến mất không dấu vết.
Bất thình lình, một tiếng động lớn vang lên từ cửa hầm. Dù nơi này rõ ràng là khu vực cấm, thứ duy nhất chặn đường chỉ là vài mảnh gỗ vụn được đóng đinh vào cửa hầm tạo thành một hàng rào tạm bợ, dễ dàng lách qua. Dưới đất là một chiếc radio bỏ túi nhỏ. Chắc là của công nhân nào đó để nghe nhạc trong lúc làm việc, nhưng tại sao lại để quên ở đây…?
James gạt nút BẬT. Ngay lập tức, chiếc radio phát ra một tiếng rè chói tai không chỉ khiến anh nhức óc mà dường như còn chạm đến một dây thần kinh kỳ lạ nào đó. Ngay lúc ấy, một ý nghĩ vô lý nhưng không thể cưỡng lại vang lên trong đầu anh: 「Mình có đụng vào nút âm lượng đâu... mà sao tiếng rè cứ to dần thế này...」
Tiếng chân bước trên sỏi đá và gạch vụn mỗi lúc một gần hơn. Từ sâu trong đường hầm, một bóng người lảo đảo xuất hiện. James bắt đầu lo lắng khi nhận ra đây chắc chắn là thứ đã dụ anh đến đây... nhưng dù 「thứ」 đó là gì, nó chắc chắn đéo phải con người. Hai cánh tay của sinh vật này dường như dính chặt vào thân mình bằng những mảng thịt lốm đốm, thối rữa, và nó hoàn toàn không có mắt, mũi, miệng, hay bất cứ thứ gì có thể dùng để nhận dạng một con người. Nó lảo đảo bước tới như một kẻ say rượu, phần thân trên co giật, uốn éo theo một vũ điệu kỳ dị. Trông nó không có vẻ gì là bị thương, vậy thì làm quái nào nó lại để lại một vệt máu tươi như thế? Rõ ràng con quái vật ngọ nguậy này không phải nạn nhân, mà chính là kẻ tấn công.
Toàn thân run rẩy, James bắt đầu từ từ lùi lại. Dù sợ hãi, anh còn lo hơn việc để thứ đó đến gần mình. Anh muốn thoát thân. Anh muốn bỏ chạy. Chỉ cần quay người, trèo qua hàng rào và chạy đi thì thật dễ dàng... nhưng anh đã không làm vậy. Quay lại, anh giật một tấm ván cũ khỏi hàng rào và, với đầy sự giận dữ và quyết tâm, chuẩn bị dùng nó làm vũ khí. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm một việc liều lĩnh và ngu ngốc đến vậy. Anh chỉ không thể chịu đựng được việc để cho sinh vật méo mó đó tồn tại thêm nữa. Anh không thể để một con quái vật nguy hiểm đi lang thang và gây thêm tai họa. Tuy nhiên, lý do thực sự khiến anh căm ghét thứ này chẳng liên quan gì đến ý thức về công lý cả. Đó là sự ghê tởm.
Dồn hết sức lực, James vung tấm ván, nhắm vào đầu con quái vật đang quằn quại. Sinh vật đó lùi lại, và dù không có miệng, nó vẫn rú lên một tiếng chói tai. Anh vung tấm ván hết lần này đến lần khác cho đến khi không còn đếm xuể, hai cánh tay anh mỏi nhừ và rã rời. Bị thương nặng, con quái vật ngã xuống đất, tiếp đất bằng chỗ đáng lẽ là cánh tay của nó lên đống gạch vụn. Dù bị đập tơi tả, nó vẫn co giật và ngọ nguậy trên mặt đất. Rồi cuối cùng, nó nằm im.
「Nó chết chưa...?」
Để cho chắc, James dùng tấm ván gỗ huých vào nó. Không có dấu hiệu cử động. Giờ đây, khi nằm trên mặt đất trong một vũng máu thế này, trông nó giống một con sên nhầy nhụa hơn là một con người. Gương mặt vô diện của nó bị đập nát bét, dịch tủy sống chảy lênh láng khắp nơi. Không còn nghi ngờ gì nữa, sinh vật kinh khủng đó cuối cùng đã chết.
「Cái quái gì thế này?」
Dù nhìn nó thế nào, dù cố gắng hợp lý hóa sự tồn tại của con quái vật đó ra sao, chẳng có gì có lý cả. Lẽ nào nó là một loại vật thí nghiệm điên rồ, khốn kiếp nào đó đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm...? Anh đùa giỡn với những khả năng tương tự trong đầu. Anh cố hết sức để tin vào chúng. James gạt bỏ những phỏng đoán vô ích và quẳng tấm ván dính đầy máu sang một bên. Anh định lách qua hàng rào và rời khỏi đường hầm thì chiếc radio lại thu hút sự chú ý của anh. Anh nhìn nó một cách nghi ngờ. Khi sinh vật kia xuất hiện, chiếc radio đã gầm lên những tiếng rè chói tai, nhưng giờ khi nó đã chết, radio lại im bặt.
Đột nhiên, nó bắt đầu chập chờn hoạt động trở lại. James nhìn quanh, lo lắng rằng nó đang báo hiệu sự hiện diện của một con quái vật khác. Nhưng âm thanh... có vẻ khác. Nếu lắng nghe kỹ, anh có thể nghe thấy loáng thoáng giọng một người phụ nữ. James thở hắt ra. Mary! Đó là giọng của Mary! Quay lại, anh chộp lấy chiếc radio và ghé tai nghe kỹ hơn. Giọng Mary gọi anh xen lẫn giữa những tiếng rè rè.
「a………………………Em đang………..e…Hãy đến……………wo………si………ments…….………………………..ìm k……………..
……………tại sao…….anh lại g…………em……Jam……………」
James áp loa của chiếc radio vào tai, háo hức muốn nghe thêm. Nhưng giọng nói của vợ anh mờ dần, và tất cả những gì anh có thể nghe thấy chỉ là tiếng rè rè lách tách. Anh đập nó và vặn tất cả các nút, nhưng dù làm gì đi nữa, giọng nói đó cũng không vang lên lần nào nữa. Bỏ cuộc, anh nhét chiếc radio vào túi áo khoác, vẫn để nó bật phòng khi cần. Có lẽ Mary đã đến được tháp phát thanh của thị trấn và đang cố gắng gửi tin nhắn cho anh? Có lẽ mục đích thực sự của lá thư là để anh đến đủ gần thị trấn để bắt được tín hiệu này. Nhưng nếu đúng như vậy, tại sao anh lại không bắt được nó trên radio xe hơi trên đường đến đây? Và tại sao chỉ có cái radio hỏng ngu ngốc này mới bắt được tín hiệu?
James lần theo dấu chân cũ cho đến khi quay trở lại thị trấn, rồi tìm đường đến tòa nhà chung cư Woodside. Khi Mary nói chuyện với anh qua radio, anh nghĩ rằng mình đã nghe loáng thoáng ra tên của tòa nhà. Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ. Anh không biết tòa chung cư đó ở đâu. Anh đã kiểm tra bản đồ Silent Hill của mình, nhưng nó không được đánh dấu ở bất cứ đâu. Nếu may mắn, anh sẽ sớm gặp được một trong những cư dân của thị trấn để hỏi đường.
James bắt đầu đi về phía bắc trên phố Lindsey, sau đó đi về phía tây ở đại lộ Nathan. Ngay phía bắc đại lộ Nathan là một trong những 「nơi đặc biệt」 của họ, công viên Rosewater. Vì không gặp may trong việc tìm kiếm tòa chung cư, anh quyết định tạm thời đi về phía công viên. Đột nhiên, James nhận thấy hai người xuất hiện từ một con hẻm phía trước. Tuyệt vời. Có lẽ bây-giờ anh có thể hỏi đường được rồi.
「Này, người đằng kia!」 Anh hét lên để thu hút sự chú ý của họ và chạy đến.
Tuy nhiên, anh đứng khựng lại khi một tiếng động quen thuộc phát ra từ túi áo khoác. Chiếc radio đã hoạt động trở lại và lại phát ra tiếng rè. Thật không may, giọng nói của anh đã thu hút sự chú ý của họ, và những bóng người mờ ảo quay lại đối mặt với anh. Khi chúng tiến lại gần qua màn sương, ngày càng rõ ràng rằng có điều gì đó rất không ổn. Khi đi, chúng xoắn vặn và quằn quại một cách hết sức phi tự nhiên. Chúng là quái vật. Giống hệt như con anh đã giết lúc nãy. Lẽ nào cả một bầy những thứ khốn kiếp này đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm nào đó?
Ngay cả bây-giờ, chỉ cần nhìn những thứ đó quằn quại trong đau đớn cũng đã khơi lại cảm giác căm ghét và ghê tởm. Anh muốn tiêu diệt chúng, đập nát đầu chúng như đã làm với con kia—bất cứ điều gì để chấm dứt sự tồn tại của những con quái vật khủng khiếp này. James đột nhiên nhận ra mình đã bỏ lại vũ khí, tấm ván gỗ. Trong một khoảnh khắc, anh cân nhắc việc chỉ dùng tay không, nhưng ý nghĩ phải chạm vào lớp da thịt ghê tởm của chúng khiến anh rùng mình. Quan trọng hơn, anh đang ở thế bất lợi, một chọi hai. Có lẽ lần này tốt nhất nên tránh xung đột không cần thiết.
Đã quyết định, James quay người và chạy về phía nam trước khi những sinh vật đó kịp lảo đảo đến gần hơn. Anh chạy đến phố Katz, một con đường chạy từ đông sang tây ngay qua trung tâm thị trấn, sau đó anh rẽ vào phố Neely. Chuyển động giật cục của chúng dường như làm lũ quái vật chậm lại, và sau mỗi lần rẽ, chúng lại bị tụt lại xa hơn cho đến khi bị màn sương nuốt chửng. Khi chạy, James nhận thấy rằng càng ở xa những con quái vật đang truy đuổi, tiếng rè của radio càng nhỏ đi. Lẽ nào... nó phản ứng với sự hiện diện của những sinh vật đó? Làm thế quái nào một chiếc radio hỏng lại có thể làm được điều đó? Dù lý do là gì, nếu nó có thể giúp anh tự bảo vệ mình, thì chắc chắn nó rất đáng để giữ bên mình.
Tuy nhiên, mặc dù lũ quái vật đã bị bỏ lại phía sau và không còn thấy đâu, chiếc radio vẫn chưa hoàn toàn im lặng. Anh chạy thẳng qua ngã tư phố Martin và phố Katz, ngay sau đó băng qua ngã tư ở phố Neely. Anh chỉ cần tiếp tục chạy về phía trước. Anh-bây giờ đang nhắm đến phố Munson, bởi vì khi băng qua phố Neely, anh đã phát hiện thêm một sinh vật khác đang tiến về phía mình từ giữa đường.
「Cái quái gì thế!?」 James hét lên không tin nổi. Mấy thứ này cứ lang thang khắp nơi. Chúng đã chiếm lấy thị trấn này hay sao? Bây-giờ phố Katz dường như cũng bị chiếm đóng bởi những sinh vật không tay, khiến anh không còn đường nào để đi. James đứng chết lặng vì kinh hoàng và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những bóng đen méo mó đang nhảy múa trong sương mù. Ngay cả khi anh cố gắng chạy lần nữa, không có cách nào anh có thể quay trở lại đại lộ Nathan. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, anh nhớ lại lời cảnh báo mà người phụ nữ trong nghĩa địa đã nói với anh. Lúc đó anh chắc chắn đã không coi trọng nó, nhưng bây-giờ...
Anh nên nghe lời cô ấy. Anh nên quay đầu bỏ chạy khi còn có cơ hội. Ngay cả sau khi gặp con quái vật đầu tiên, anh cũng nên rời khỏi thị trấn điên rồ này. Nhưng anh không thể. Cuộc tìm kiếm Mary trong tuyệt vọng của anh... anh không thể từ bỏ nó. Chỉ cần nghĩ đến việc gặp lại cô ấy, dù chỉ một lần, cũng đủ để anh tiếp tục tiến lên ngay cả khi mọi thứ đang trở nên nguy hiểm hơn. Cô ấy là lý do tại sao, dù thế nào đi nữa, anh phải sống. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải liều mạng. Anh không thể cứ đứng đây mà chết.
「Mặc mẹ nó đi!」
James lao về phía trước, cầu nguyện rằng anh sẽ tìm thấy một khoảng trống giữa những con quái vật, hoặc anh có thể xô một con sang một bên và vượt qua đám đông đang hội tụ. Khoảnh khắc anh tiếp cận cơ thể méo mó đầu tiên, màn sương dường như đổi màu trước mắt anh, và miệng và mũi anh bắt đầu bỏng rát với một mùi hôi thối, khét lẹt. Mất tập trung trong giây lát, anh đâm sầm vào một trong những con quái vật và bị hất văng về hướng ngược lại, đập mạnh xuống vỉa hè. Anh đột nhiên ho sặc sụa và miệng cảm thấy tê dại, như thể vừa bị tiêm thuốc tê. Đó là chất độc. Bây-giờ những sinh vật ghê tởm này còn phun chất độc vào không khí. Làm thế quái nào chúng có thể phun độc nếu không có miệng? Khi một con quái vật khác lảo đảo về phía anh, anh ngước lên và thấy cơ thể nó bị xẻ đôi bởi một vết nứt dọc sâu hoắm chạy từ cổ đến eo—nội tạng tối màu, ẩm ướt của nó lộ ra hoàn toàn.
Sinh vật đó uốn cong người về phía sau như thể đang hít một hơi từ cái miệng thứ hai kỳ dị của nó. James có cảm giác rằng nó đang chuẩn bị phun thêm thứ chất độc axit khủng khiếp đó, nhưng anh sẽ không ở lại để tìm hiểu. Vung chân như một chiếc rìu, anh đá mạnh hết sức vào chân con quái vật, khiến nó ngã nhào và quằn quại trên vỉa hè. Việc thiếu tay khiến nó quẫy đạp bất lực khi cố gắng đứng dậy. Nhanh chóng đứng dậy, James bắt đầu đá con quái vật trong khi nó đang mất tập trung.
「Chết đi cho rồi!」
Đôi ủng nặng nề của anh dễ dàng xuyên qua lớp da mềm của nó, khiến chúng dính đầy chất dịch cơ thể màu đỏ nhớp nháp. Con quái vật rú lên và co giật sau mỗi cú va chạm. Xoay người, nó bắt đầu đá chân dữ dội, giúp nó bò trên mặt đất. Lúc đầu James nghĩ rằng nó đang cố gắng trốn thoát, nhưng trong một chuyển động nhanh, nó quay ngoắt một vòng và lao thẳng vào anh. Nó đang cố gắng phản công.
James bắt đầu thấy trong người nôn nao khó tả. Toàn thân gã run lên bần bật, đầu óc bắt đầu quay cuồng, chắc chắn là do chất độc rồi. Tệ thật rồi. Nếu gã không mau chóng thoát khỏi đây… gã không chắc mình còn trụ được bao lâu nữa. Gã loạng choạng lùi lại một bước, lưng đập vào một hàng rào lưới mắt cáo khiến nó kêu lên loảng xoảng. Khoan đã… lẽ nào là một cái cổng? James quay lại và thấy đúng là có một cái cổng thật. Gã vội đẩy cổng ra, lao sang phía bên kia, rồi đóng sập cánh cổng lại và khóa trái, dựng nên một bức tường lưới thép ngăn cách gã với con quái vật đang quằn quại.
Phía sau gã là một khu chung cư bằng gỗ cao ba tầng, tuổi đời của nó hiện rõ qua những tấm ván cũ kỹ và lớp sơn bong tróc. Cạnh lối ra vào là một tấm biển cũng cũ kỹ không kém, trên đó có ghi:
Chung cư Woodside