Silent Hill 2

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Tạm ngưng)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

54 80

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

23 131

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

406 2933

Silent Hill 2 - Chương 6: Ký ức bên bờ hồ [HẾT]

-1-

Bên kia cánh cửa nhà kho đông lạnh là thế giới bên ngoài chìm trong màn sương. Dù đã không biết bao lần tiến sâu xuống lòng đất, chẳng hiểu sao giờ đây anh lại quay về mặt đất. Nếu đây là ảo giác, hẳn thế giới này đang vận hành theo quy luật của những giấc mơ, thì chuyện này cũng chẳng có gì là lạ. Còn nếu đây là thực tại, thì hẳn những hiện tượng kỳ quái ở Silent Hill đã bóp méo quy luật không gian. Dù là gì đi nữa, James cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi mê cung địa ngục ấy.

Nhưng sự thật rằng anh đã giết một con người vẫn không hề thay đổi. Những ký ức đó vẫn còn vương vấn—hình ảnh Eddie chết ngay trước mắt và biết rằng tất cả là lỗi của mình.

Bên ngoài trời đang sáng dần. Anh có thể thấy nhà kho nằm bên bờ hồ Toluca, ngay cạnh một bến tàu lớn, có lẽ được dùng để vận chuyển thực phẩm. Từ chỗ mình đứng, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy Hội Lịch sử Silent Hill.

James bước qua cầu tàu, những tấm ván gỗ kêu cọt kẹt dưới chân, còn lòng anh thì trống rỗng đến không chịu nổi. Lấy một chiếc thuyền chèo nhỏ, anh bắt đầu vượt hồ.

“Mary…” Cái tên thoát ra từ môi anh tựa một làn gió đông mong manh. Đích đến của anh chỉ lờ mờ hiện ra ở bờ bên kia: Khách sạn Lakeview. Giá như anh có thể lấp đầy tâm trí bằng những ký ức tươi đẹp ở nơi đó, có lẽ chúng sẽ đủ sức nhấn chìm bóng tối đang rình rập trong tim anh. Vừa tiếp tục chèo, vừa đăm đăm nhìn xuyên qua màn sương, James không thể nào gạt bỏ được cảm giác của đôi tay đang nắm chặt mái chèo. Đôi tay này đã nhuốm máu. Đôi tay gớm ghiếc này đã cướp đi sinh mạng của một người khác…

Có thứ gì đó khuấy động mặt hồ. Từ khóe mắt, James có thể thấy vô số bàn tay trắng bệch vươn lên từ dưới những con sóng. Chúng vây quanh con thuyền, chờ chực cơ hội kéo nó xuống đáy hồ. “Lại đây, lại đây nào,” chúng vẫy gọi; một lời mời mọc dụ dỗ James vào vực thẳm. Anh cố gắng hết sức để không nhìn chúng, ánh mắt kiên quyết khóa chặt vào hướng khách sạn. Đó là ngọn hải đăng dẫn lối cho anh khỏi sự cám dỗ. James biết rằng chỉ cần anh rời mắt đi một khoảnh khắc thôi, anh sẽ thấy mình chìm nghỉm trong làn nước tăm tối ấy.

Bức màn sương được kéo đi, và khách sạn tráng lệ từ từ hiện ra. Nó tỏa sáng xuyên qua khung cảnh trắng xóa, được soi rọi bởi ánh sáng của những ký ức đẹp đẽ. James chèo nhanh hơn.

-2-

Với không khí thanh lịch và tinh tế như một quý bà, khách sạn Lakeview không hề thay đổi chút nào. James leo lên những bậc thang đá từ bến tàu dẫn lên khu vườn. Rải rác khắp bãi cỏ xanh mướt, đẫm sương là vài đài phun nước bằng đá… hệt như khi Mary và James tay trong tay dạo bước qua khu vườn này nhiều năm về trước. Giờ đây, James một mình bước về phía lối vào.

Anh cảm thấy tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh sắp được gặp lại Mary. Dù vậy, anh vẫn đầy hoài nghi. Nhỡ đâu cô ấy cũng không ở đây thì sao? Nỗi sợ về sự thất vọng tột cùng đã bắt đầu phá hỏng tâm trạng. Với những cảm xúc hỗn độn này, anh bước vào sảnh chính.

Thứ duy nhất chào đón James là chùm đèn chùm lấp lánh phản chiếu ánh đèn pin của anh. Anh rọi đèn vào những góc khuất và tối tăm nhất của sảnh, nhưng không tìm thấy dấu hiệu nào của nhân viên hay khách khứa. Chẳng có gì ngoài bóng tối dày đặc. Gì đây? Có thứ gì đó lướt qua mắt James trong tích tắc khi anh lia đèn pin quanh phòng. Anh nhìn lại. Trên bức tường ngay trong lối vào là một tấm bảng khắc họa bản đồ khách sạn. Có một dòng chữ viết tay trên tấm bảng, cùng một vòng tròn được vẽ quanh phòng 312.

“Đợi anh.”

Dù nét chữ có vẻ quen thuộc, anh không thể nói chắc. Nhưng những con chữ thanh tú và mượt mà là một đặc điểm điển hình trong lối viết của Mary. Đây hẳn là lời nhắn từ cô ấy. James chắc chắn như vậy. Mary thực sự còn sống! Và cô ấy đang đợi anh ở đây!

Giờ nghĩ lại, anh nhớ ra 312 chính là căn phòng hai người họ đã ở trước đây. James đi ra phía sau sảnh và chạy lên cầu thang đến tầng ba. Anh đi dọc theo hàng cửa. 310… 311… 312!

Cố nén sự thôi thúc muốn xông vào, James dành một chút thời gian để chỉnh trang lại. Anh luồn tay vào mái tóc rối bù, phủi bụi bẩn trên quần áo, và dùng khăn tay lau vết bùn trên giày. Anh không thể làm gì nhiều với áo khoác và quần, vì chúng đã sờn cũ và đẫm mồ hôi sau cuộc hành trình, nhưng ít nhất bây giờ anh có thể trông tươm tất hơn một chút khi đứng trước mặt Mary. Với nắm tay siết chặt, anh ngập ngừng gõ cửa.

“Mary? Là anh đây, James.” Anh chờ đợi trong sự im lặng khó chịu. Không có tiếng trả lời. Lo sợ điều tồi tệ nhất, anh gõ mạnh hơn. Cánh cửa vẫn đóng chặt.

“Chắc cô ấy ra ngoài rồi,” James nói, như để tự trấn an mình. Phải, chính là vậy. Dù sao thì, có lẽ cô ấy còn chẳng biết mình đang ở đây, nên cô ấy sẽ không chỉ ngồi không trong phòng một mình mà chờ đợi đâu.

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, anh đi xuống cầu thang và trở lại sảnh. Có lẽ cô ấy đã để lại một lá thư gửi cho anh ở quầy lễ tân. Nếu cô ấy đã viết một lời nhắn trên tấm bản đồ ở cửa trước, thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ để lại một lá thư ở quầy lễ tân. Như trước đó, không một bóng người trong sảnh tối om. Khách sạn gần như thể đã đóng cửa, nhưng trông không hề hoang vắng. Khắp nơi đều có những dấu hiệu nhỏ cho thấy có người hoạt động gần đây. Tấm thảm không một vết bẩn. Không có lấy một hạt bụi nào. Thậm chí có một tách cà phê uống dở còn đặt trên bàn bên ngoài quán cà phê.

Đúng như anh dự đoán, có một mẩu giấy nhắn cho James để lại ở quầy lễ tân.

“Gửi ngài James Sunderland,

Cuộn băng video ngài bỏ quên ở đây

đang được giữ trong văn phòng

trên tầng 1.”

Anh cho rằng đó có thể là chỉ dẫn từ Mary… Có lẽ đó là thứ anh đã quên trong lần ở đây nhiều năm trước—anh không thể nghĩ ra điều gì khác. Dường như có một văn phòng ở phía bên kia quầy lễ tân. Vì không ai đến khi anh rung chuông, anh đành phải tự mình đi tìm. Anh tìm thấy cuộn băng nằm trên một chiếc bàn. Nhân tiện, anh cũng mượn một chiếc chìa khóa phòng 312 từ hộp đựng chìa khóa, định sẽ đợi trong phòng cho đến khi Mary trở về.

Khi đang quay trở lại cầu thang, James ngỡ như nghe thấy một giai điệu yếu ớt thoảng qua trong sảnh. Nó dường như phát ra từ nhà hàng ở phía bên kia sảnh.

“Tiếng đàn piano?” Anh lắng nghe cẩn thận. Dù người chơi rất vụng về, đó chắc chắn là tiếng đàn piano. James cảm thấy một nỗi buồn bất chợt nhói lên. Dù không giỏi lắm, Mary rất thích chơi piano. Có thể nào là Mary đang chơi đàn không? Tim đập thình thịch, anh lao vào nhà hàng, chỉ để thấy một cô bé đang ngồi vắt vẻo trên ghế và vui vẻ gõ vào các phím đàn.

Đó là Laura. Nhận ra James, Laura ngước lên khỏi cây đàn với một nụ cười hài lòng. “Anh tức à? Anh tưởng em là Mary, đúng không?”

“Ừ-ừm…” James bối rối. Dù thất vọng vì đó không phải là Mary, anh không biết phải phản ứng thế nào với sự việc bất ngờ này.

Laura nhảy khỏi ghế và đứng cạnh James. “Anh cũng đến đây để gặp Mary à?”

“Đó là lý do em ở đây sao, Laura?”

“Cô ấy ở đâu? Anh có biết không?”

James đứng sững với vẻ mặt ngơ ngác. Cô bé đang hỏi anh Mary ở đâu ư? Đó chẳng phải là lý do anh đã đuổi theo Laura khắp nơi sao? “Khoan đã, ý em là em cũng không biết à!?”

Laura lắc đầu. “Không ạ. Em chỉ biết là cô ấy đáng lẽ phải ở đâu đó trong thị trấn này. Nhưng em mệt quá rồi. Chân em mỏi nhừ, và cảm giác như em đã tìm kiếm cả thế kỷ rồi.”

“Điều gì khiến em nghĩ cô ấy ở thị trấn này?”

“Vì cô ấy nói thế trong thư.”

“Thư nào?”

“Lá thư em nhận được từ Mary. Anh muốn xem không?”

“Tất nhiên là có! Làm ơn cho anh đọc nó!”

“Hừm, em nên làm gì đây nhỉ?~” cô bé nói với một tiếng cười khúc khích.

“Anh van em đấy, làm ơn cho anh xem đi!”

Laura, ngạc nhiên khi thấy một người lớn nài nỉ khiêm tốn như vậy, cuối cùng cũng chịu thua. Dù tinh nghịch, cô bé biết khi nào nên dừng lại. Đùa giỡn thì vui, nhưng cô bé sẽ không dám đi quá giới hạn đến mức khiến một người lớn thực sự nổi giận. Cô bé lấy lá thư từ túi váy ra. Nó được đặt trong một phong bì trắng như tuyết với dòng chữ “Gửi Laura”. “Anh đọc cũng được, nhưng đừng nói cho Rachel biết nhé?”

“Rachel là ai?”

“Cô ấy là y tá của bọn em. Em lấy nó từ tủ đồ của cô ấy.”

“…Vậy là em ở cùng bệnh viện với Mary…” James mở lá thư ra.

「Laura thân yêu nhất của chị, chị để lại lá thư này cho Rachel để đưa cho em sau khi chị ra đi.

Bây giờ chị đang ở một nơi rất xa, một nơi yên tĩnh và xinh đẹp.

Xin hãy tha thứ cho chị vì đã không nói lời tạm biệt trước khi đi.

Hãy sống tốt nhé, Laura.

Đừng quá khắt khe với các sơ.

Và Laura này, về James…

Chị biết em ghét anh ấy vì em nghĩ anh ấy không tốt với chị, nhưng xin em hãy cho anh ấy một cơ hội.

Đúng là đôi khi anh ấy có hơi cộc cằn, và anh ấy không hay cười, nhưng sâu thẳm bên trong anh ấy thực sự là một người ngọt ngào.

Laura à…

Chị yêu em như con gái ruột của mình.

Nếu mọi chuyện diễn ra khác đi, chị đã hy vọng có thể nhận nuôi em.

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 8, Laura.

Người bạn mãi mãi của em, Mary.」

Sau khi đọc xong, James hỏi Laura, “…Em mười một tuổi rồi, phải không?” Giả sử lá thư này đã ba năm tuổi, đó sẽ là phép tính logic duy nhất.

Laura nhíu mày đáp. “Thật thô lỗ, đối xử với em như một bà già vậy! Em mới tròn tám tuổi tuần trước!”

“Anh chỉ hỏi thôi. Xin lỗi.” Vậy là, Mary thực sự còn sống… hoặc ít nhất là cô ấy còn sống ba năm trước. Ý nghĩ đó khiến mắt anh cay xè những giọt lệ ấm nóng. “Nhưng… cô ấy không nói gì về Silent Hill trong lá thư này…”

“Anh thật sự không hiểu à?” Laura nói như một giáo viên đang mắng một học sinh vụng về.

“Cô ấy nói cô ấy đang ở ‘một nơi yên tĩnh và xinh đẹp’ đúng không? Mary lúc nào cũng nói về Silent Hill—cô ấy còn cho em xem một đống ảnh nữa. Cô ấy luôn nói muốn quay trở lại, nên đó là lý do cô ấy phải ở đây!”

Đó là một lý luận trẻ con. Điều đó cũng tự nhiên thôi. Dù có vẻ chững chạc so với tuổi, sâu bên trong, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đối với một người lớn, ‘một nơi yên tĩnh và xinh đẹp’ ám chỉ một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Em còn một lá thư nữa. Nếu anh thấy nó, thì anh sẽ hiểu…”

“Còn một lá nữa à? Nó đâu rồi?”

“Hả?” Laura nhíu mày khi lục lọi trong túi.

“…Chắc em làm rơi nó rồi.”

“Laura?” Cô bé lại đang định giở trò gì nữa đây?

“Nó đi đâu rồi!?” Trước khi James kịp nói gì, Laura đã lao ra khỏi nhà hàng, để lại anh với lá thư gửi cho cô bé. James vội vã đuổi theo, nhưng cô bé đã bị bóng tối bao trùm hành lang nuốt chửng.

-3-

Một nơi yên tĩnh và xinh đẹp. Đó là nơi Mary nói cô ấy sẽ ở. Thành thật mà nói, nơi đó không thể là nơi nào khác ngoài thiên đường. Laura vừa tròn tám tuổi tuần trước. Nhưng điều đó là không thể. Mary được cho là đã chết ba năm trước, nhưng nếu những gì Laura nói là sự thật, thì cô ấy hẳn vẫn còn sống. Chẳng có gì hợp lý cả. Mary đáng lẽ ra phải… Vô ích thôi!

Mọi thứ quá rối rắm để có thể hiểu được. James trở lại phòng 312 với những bước chân nặng trĩu, như thể nỗi tuyệt vọng bám vào chân anh như chì. Anh từ chối thừa nhận cái chết của Mary. Nếu cô ấy không chết ba năm trước, tại sao cô ấy lại không thể sống khỏe mạnh ngay bây giờ? Nhưng nếu không phải vậy, thì mọi nỗ lực của anh sẽ trở nên vô nghĩa. Không thể nào! James lắc đầu cố gắng xua đi những ý nghĩ ảm đạm đó.

Lời nhắn trên bản đồ khách sạn được viết bằng nét chữ của Mary. Cô ấy đã đến đây. Cô ấy không chết trong bệnh viện. Cô ấy đã khỏe lại và được xuất viện. Điều đó hoàn toàn khớp với những gì Laura nói! Anh nhớ đến cuộn băng video trong túi áo khoác. Cuộn băng anh đã bỏ quên, chứa đựng những kỷ niệm từ nhiều năm về trước. Có lẽ nó còn có điều gì đó hơn thế… Có lẽ nó chứa một lời nhắn khác từ Mary…

Có lẽ sau sự kiện đã khiến Silent Hill rơi vào tình trạng hiện tại, tất cả nhân viên và khách của khách sạn đã phải sơ tán. Trong lúc vội vã rời khỏi thị trấn, Mary có thể đã buộc phải để lại cuộn băng. Cô ấy có thể đã ghi đè lên nó, như một cách để thông báo cho James biết họ đang lánh nạn ở đâu. Đó là một khả năng hợp lý. Hẳn là vì lý do đó, James nghĩ, bước chân anh trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng vẫn còn một điều vô lý: Laura. Nếu tất cả những hiện tượng kỳ quái ở Silent Hill đều là thật, thì làm sao một đứa trẻ như Laura có thể thản nhiên đi lại trên những con đường đầy rẫy quái vật như chốn không người? Đến trước phòng 312, James tra chìa khóa vào ổ. Dù sự thật có là gì đi nữa, anh sẽ không bao giờ biết được cho đến khi xem cuộn băng. Ít nhất thì nó cũng phải chứa đựng một phần câu trả lời.

Phòng 312 là một phòng nghỉ hạng sang hai giường đơn. Dù không xa hoa bằng phòng suite, nhưng nó gần như vượt quá khả năng chi trả với đồng lương của James. Khác với những hành lang mờ tối ở phần còn lại của khách sạn, phòng 312 được thắp sáng rực rỡ bởi thứ ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua màn sương, rót vào từ khung cửa sổ hướng Nam. Khi anh ở đây cùng Mary, căn phòng này dường như ngập tràn trong ánh nắng chói chang, và người ta có thể nhìn thấy mặt hồ Toluca lấp lánh ngay bên ngoài cửa sổ. Cả căn phòng cứ như thuộc về một giấc mơ. Giờ đây, thứ ánh sáng mờ ảo lại khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng và u uất.

Chiếc tivi được đặt trên bức tường cạnh cửa sổ, đối diện là một chiếc ghế bành. James đút cuộn băng vào đầu máy VCR, rồi ngồi xuống ghế. Sau một tràng tiếng rè rè nhiễu sóng, đoạn video bắt đầu phát. Màn hình hiện lên hình ảnh của Mary.

「Anh vẫn còn quay à? Thôi nào…」 Mary vừa nói vừa đi đến trước một trong những khung cửa sổ của phòng 312. Gương mặt cô rạng rỡ một nụ cười vui tươi. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cô đưa mắt nhìn ra ngoài.

「Em không biết tại sao, nhưng em chỉ là rất yêu nơi này. Thật yên tĩnh và bình yên.」 Cô quay lại nhìn vào máy quay. 「Anh biết em nghe được gì ở hiệu thuốc không? Họ nói cả khu này từng là một nơi linh thiêng đấy. Em nghĩ em có thể hiểu tại sao rồi.」 Vẻ mặt cô trở nên đa cảm. 「Tiếc thật, chúng ta phải rời đi sớm quá…」 Cô lại đứng dậy.

「Hãy hứa với em một ngày nào đó anh sẽ đưa em đến đây lần nữa nhé, James…」 Vừa dứt lời, Mary đột nhiên ho sù sụ một tràng dữ dội. Bất thình lình, máy quay chao đảo, hình ảnh rung lắc và nhòe đi cho đến khi tắt hẳn.

Đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi, James nhận ra mình đang nức nở. Đó không phải là những giọt nước mắt biết ơn khi được nhìn thấy hình ảnh người vợ mà anh hằng thương nhớ. Đó không phải là những giọt nước mắt của sự an ủi hay hạnh phúc. Dòng lệ này tựa như máu tuôn ra từ một trái tim bị thương. Từ một vết thương rộng mở, trào ra một trận lũ đen ngòm của những ký ức kinh hoàng. Hình ảnh trên màn hình bắt đầu chồng chéo lên hình ảnh trong tâm trí anh.

Đây là nhà của họ.

Tổ ấm tình yêu của James và Mary.

Rèm cửa sổ đã đóng kín.

Căn phòng tối om.

Mary nằm trên giường của họ.

Cô ho một cách đau đớn.

Đang nhìn chằm chằm vào Mary.

Đứng bên giường cô…

Đưa đôi tay run rẩy về phía cô.

Cô nấc lên, một tiếng nghẹn ngào khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng.

Những cơn ho thống khổ của cô đã dừng lại.

Chỉ còn lại tiếng khóc bị dồn nén của cô.

Cơ thể yếu ớt, mỏng manh của cô dần bất động.

Anh bế thân thể vô hồn của cô trong vòng tay…

Lún sâu vào chiếc ghế bành, James bật lên một tiếng rên rỉ vỡ vụn. Thực tại quá sức chịu đựng. Anh đã nhớ lại tất cả.

Anh không nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng mình.

「James?」

Anh chìm đắm trong đau thương đến nỗi không nghe thấy giọng nói đang gọi mình.

Laura bước vào phòng. Cô bé cất giọng vui vẻ, 「James, anh đây rồi! Không thấy anh ở nhà hàng, em đã phải tìm khắp nơi!」 Cô bé đi đến bên cạnh anh, nhưng khi nhìn vào mặt anh, vẻ mặt cô bé trở nên khó hiểu. 「James, sao anh lại khóc? Anh không tìm thấy Mary à?」

「Laura… Mary không có ở đây,」 James cố gắng nặn ra một giọng nói trầm thấp. 「…Mary không còn ở bất cứ đâu trên thế giới này nữa.」

「Cái gì?」

「Cô ấy chết rồi.」

「Không… anh nói dối!」

「Đó là sự thật…」

「Cô ấy chết… vì bị bệnh sao?」 Laura thì thầm, nước mắt trào ra từ đôi mắt và lăn dài trên gương mặt bàng hoàng của cô bé.

Đứng dậy khỏi ghế, James quỳ một gối xuống và nhìn thẳng vào mắt Laura. 「Không. Cô ấy chết vì… anh đã giết cô ấy.」

Trong một khoảnh khắc, Laura chỉ có thể nhìn James với vẻ không thể tin nổi. Không một lời báo trước, cô bé vung tay ra sau và tát mạnh vào mặt anh.

James không hề có ý định ngăn cản.

「Đồ ngốc! Tại sao anh lại làm một chuyện như vậy!? Đồ giết người! Trả cô ấy lại đây! Trả Mary lại cho em! Em biết mà! Anh đâu có quan tâm đến cô ấy! Em ghét anh, James! Em ghét anh! Em ghét anh!」 Cứ mỗi từ, cô bé lại đấm thêm một cú, sức mạnh từ nắm đấm như tiếp thêm lực cho từng đòn. Cô bé nói bằng một giọng nhỏ yếu ớt, 「Mary… đã luôn chờ đợi anh…」 Cạn kiệt sức lực để la hét, cô bé gục xuống nức nở không kiểm soát.

James nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô bé. 「Anh xin lỗi… Anh… Mary… Cô ấy…」

「Buông em ra!」 Laura giằng mình thoát khỏi vòng tay anh. Cô bé chạy đến cánh cửa đang mở, lườm lại James lần cuối với đôi mắt đong đầy nước mắt và hận thù, rồi lao ra ngoài, đóng sầm cửa lại sau lưng.

「Laura… Anh xin lỗi…」 anh lẩm bẩm một mình trong căn phòng trống rỗng. Ít nhất thì anh cũng biết ơn vì đã có cơ hội nói cho cô bé biết sự thật, ngay cả khi con bé sẽ không hoàn toàn hiểu được. Nó chỉ là một đứa trẻ. Nỗi đau này quá lớn để nó phải gánh chịu cùng một lúc.

Tiếng ồn bắt đầu phát ra từ chiếc radio trong túi anh, nhưng đó không phải là tiếng nhiễu sóng cảnh báo có quái vật đến gần.

「…Vận động viên vung gậy. Người chạy ở chốt hai đang lao về chốt ba…

…Theo một báo cáo được công bố bởi cục điều tra dân số, trong nửa đầu năm nay…

…làn da mềm mại nhất từ trước đến nay. Chúng tôi đảm bảo quý khách sẽ hài lòng với…」

Đó là một cơn bão hỗn loạn của những giọng nói trộn lẫn: một buổi tường thuật bóng chày, một đài tin tức, một đoạn quảng cáo, tất cả phát chồng lên nhau. Cuối cùng, một giọng nói duy nhất, giọng của một người phụ nữ, đã len lỏi qua sự hỗn loạn đó.

「James, anh đang ở đâu?

Em đang đợi.

Em sẽ luôn luôn đợi.

Tại sao anh không đến gặp em?

Anh ghét em à?

Đó là lý do anh không muốn gặp em sao?

James… James?

Làm ơn nhanh lên.

Anh bị lạc à?

Em ở ngay đây.

Em ở rất gần.

Này, James, em muốn gặp lại anh.

Anh có nghe thấy em không?

James? Này, James… James… James…」

「Giọng nói đó là…」 James kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc radio. Anh có thể nghe thấy giọng cô rất rõ. Đó là giọng của cô ấy.

-4-

*Mình tự hỏi… liệu chúng có còn đuổi theo mình không? Kể cả sau một thời gian dài như vậy…* Angela nghĩ thầm khi lang thang trong những hành lang tối tăm của khách sạn. Cô luôn bị truy đuổi bởi những sinh vật ghê tởm đó—những hình thù xấu xí dường như là hiện thân cho những ham muốn bẩn thỉu của đàn ông. Chúng xô cô ngã xuống đất và cố gắng thực hiện đủ mọi hành vi khiếm nhã…

Ý nghĩ về những thứ đó khiến tóc gáy cô dựng đứng. Nhưng… những thứ thực sự khiến Angela sợ hãi là những kẻ đã truy đuổi cô suốt chặng đường từ quê nhà. Chắc chắn cô là một tội phạm bị truy nã. Cảnh sát hẳn đang tìm kiếm cô ngay lúc này. Không đời nào cô có thể bị bắt… làm sao họ có thể đổ lỗi cho cô vì đã giết chúng? Chúng đã nhận được chính xác những gì chúng đáng phải nhận.

*Mẹ chẳng giúp mình chút nào. Bà ta chắc chắn phải biết. Làm sao bà ta có thể không biết chuyện gì đang xảy ra với chính con gái mình? Nếu bà ta biết, bà ta đã giả vờ như không. Mình chỉ làm những gì mình phải làm! Đó là tự vệ! Mình chỉ không thể chịu đựng được nữa! Chúa sẽ tha thứ cho mình. Mình sẽ không xuống địa ngục—chúng mới phải xuống. Mình không quan tâm nếu chúng bị thiêu đốt đời đời!*

Cô hình dung ra cha và anh trai mình chìm trong biển lửa, gào thét trong đau đớn, cầu xin sự tha thứ mà họ sẽ không bao giờ nhận được… Angela mỉm cười. Tiếng cười khe khẽ của cô vang vọng trong bóng tối.

James cuối cùng quyết định rời khỏi phòng 312, nhưng thế giới chờ đợi anh bên ngoài cánh cửa đã hoàn toàn thay đổi. Khách sạn từng một thời sang trọng giờ đây đang đổ nát. Lớp vữa trên tường nứt nẻ và bong tróc, một lớp bụi mỏng bao phủ sàn nhà, và trần nhà gần như bị che khuất sau một lớp mạng nhện mỏng manh. Ngay cả khu vườn phía sau, mà anh chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ qua những ô cửa sổ cáu bẩn, cũng bị bỏ hoang và um tùm cỏ dại. Anh chỉ mới ở trong phòng khách sạn một lát…

James đi xuống cầu thang và bước qua hành lang tầng hai. Anh nhận thấy một hình thù to lớn đang chậm chạp tiến đến từ cuối hành lang. Lúc đầu, anh nghĩ đó có thể là một loài động vật bốn chân nào đó, nhưng khi nó đến gần hơn, anh thấy rằng đó là cùng một loại sinh vật đã tấn công Angela trong mê cung. Đây là lần đầu tiên anh chạm trán một con quái vật kể từ khi đến khách sạn Lakeview. Cảnh tượng sinh vật ghê tởm chặn đường khiến James nổi giận. *Thứ sâu bọ ngu ngốc! Tao không có thời gian để dây dưa với mày ngay bây giờ!* Nếu nó giống như con lần trước, thì việc giết thứ này sẽ rất dễ dàng. Điều thực sự khiến anh lo lắng là lượng đạn của mình. Mặc dù vẫn còn khá nhiều đạn trong túi, anh không thể lãng phí chúng bằng cách bắn bừa bãi như từ trước đến nay. Giá như anh có thể hạ gục nó chỉ bằng một phát bắn…

Một kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu James. Anh sẽ bắn con quái vật một phát. Nếu may mắn và nó chết, thì sẽ không có gì phải lo lắng. Nếu sinh vật đó còn sống, nó có thể sẽ bị thương và đủ yếu để anh chạy vòng qua nó và trốn thoát. Con quái vật xấu xí hợp thể với chiếc giường đang bò lại gần. James quỳ một gối xuống và cẩn thận nhắm khẩu súng trường. Dựa vào ánh sáng tối thiểu, anh nhắm vào thứ mà anh hy vọng là đầu của sinh vật và bóp cò. Nó lảo đảo và rú lên một tiếng kinh hoàng khi viên đạn xé toạc da thịt nó…

Chân của con quái vật gập lại và nó đổ sụp xuống sàn. Tuy nhiên, nó vẫn co giật và cử động. Bước vòng qua nó, James định lao đi thì đột nhiên cảm thấy cẳng tay của con quái vật kẹp chặt lấy mắt cá chân mình. Một cơn ớn lạnh ghê rợn chạy dọc sống lưng anh trước cái chạm kinh tởm của bàn tay lạnh lẽo, nhầy nhụa. Cơn thịnh nộ và thất vọng của anh lên đến đỉnh điểm, và James bắt đầu đá túi bụi vào đầu sinh vật bằng chân còn lại.

「Cút… mẹ… mày… ra khỏi người tao!」 Lật ngược khẩu súng trường, anh dùng báng súng đập liên tiếp vào cánh tay con quái vật. Cuối cùng, móng vuốt của nó cũng buông ra, và nó mất đi lực bám. Nó phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp khi cơ thể nó xì hơi như một quả bóng bay. Lần này nó đã thực sự chết.

James trượt xuống sàn, vẫn nắm chặt khẩu súng trường đẫm máu. Hơi thở của anh hổn hển, và tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Khoảnh khắc con quái vật tóm lấy anh… anh đã chắc mẩm rằng mình sẽ chết. Sau vài giây, anh cố gắng đứng dậy trên đôi chân không vững và bắt đầu vội vã tiến về phía trước.

Giọng nói đó… giọng nói phát ra từ chiếc radio…

「Em ở ngay đây!」

Giọng nói đó vẫn còn vang vọng trong tim anh. Cô ấy còn sống. Cô ấy đang ở đâu đó trong khách sạn này.

「…Mary…」

「Mary sắp… chết sao? Ông đang đùa… phải không?」

「Tôi rất tiếc.」

「Nhưng ông là bác sĩ, phải không? Ông phải giúp mọi người chứ! Không có cách nào sao!?」

「Xin hãy bình tĩnh. Với tư cách là một bác sĩ, tôi hứa sẽ làm tất cả những gì có thể. Tuy nhiên, một phương pháp điều trị hiệu quả cho tình trạng của cô ấy vẫn chưa được tìm ra.」

「…Cô ấy còn bao lâu nữa?」

「Rất khó để nói một cách chắc chắn. Có thể là sáu tháng. Cũng có thể là ba năm nữa. Chúng tôi đơn giản là không có cách nào để biết được…」

Khi lang thang qua những hành lang mục nát, cuộc trò chuyện từ rất lâu về trước lại hiện về trong tâm trí James. Đó là khoảnh khắc anh bị kết án vào tuyệt vọng—dấu chấm hết cho cuộc sống hạnh phúc của anh. Thật vậy, gần như thể anh đã chết trước cả người vợ yêu dấu của mình… Bị mắc kẹt trong một cái chết sống, chỉ để lại một cái vỏ rỗng của một linh hồn, và một trái tim không cảm nhận được gì ngoài nỗi đau không bao giờ kết thúc. Nó chỉ ngày càng tồi tệ hơn với mỗi ngày anh phải chứng kiến vợ mình từ từ suy tàn. Sự thất vọng của anh cuộn xoáy như một cơn bão băng giá cho đến khi nó phình to thành một khối giận dữ lạnh lẽo…

Cuộc tìm kiếm Mary đưa James đến kiểm tra từng phòng khách sạn một. Anh đi sâu vào từng căn phòng không người và xem xét nó từ trên xuống dưới—nhìn vào phòng tắm, bên trong tủ quần áo, và thậm chí cả dưới gầm giường. Càng đi sâu vào khách sạn, môi trường xung quanh anh càng trở nên hoang tàn. Nó giống như đang đi xuống sâu hơn vào đáy của một tâm trí suy đồi. Bóng tối ngày càng dày đặc khi những ngọn đèn chiếu sáng hành lang bắt đầu mờ đi. Không khí nặng nề đến mức cảm thấy khó thở. Cứ như thể bầu không khí đã đông đặc lại thành một rào cản, cố gắng ngăn James tiếp tục đi xa hơn.

Điều đáng lo ngại hơn nhiều là lũ quái vật dường như đang ẩn nấp với số lượng ngày càng đông. Tiếng gầm gừ của chúng vang vọng từ những nơi ẩn náu, và hòa quyện vào nhau thành một bản hợp xướng khủng khiếp. Toàn bộ khách sạn đã nhuốm màu điên loạn.

Sau khi đã kiểm tra xong tất cả các phòng ở dãy nhà phía tây, anh quay lại hành lang và nhận ra mình đã bằng cách nào đó lạc sang dãy nhà phía đông… Cái kiểu phòng ốc tự dịch chuyển kỳ quái này cũng chẳng có gì mới lạ. Thế nhưng, hiện tượng kỳ quái đó chỉ thu hút sự chú ý của anh trong giây lát, bởi một chuyện còn lạ lùng hơn đã xảy ra—James bước vào một nơi trông như tầng hầm. Cả hành lang ngập trong thứ nước đục ngầu, sâu đến ngang hông. Để thoát khỏi mê cung ngập nước này, James đi vào một quầy bar rộng rãi, băng qua nhà bếp của quán, rồi ra một lối đi dẫn đến cửa sau của khách sạn.

Theo tính toán, lẽ ra anh phải đang đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với lối vào. Nếu cứ tiếp tục đi qua phòng nồi hơi và phòng kho, anh sẽ có thể leo trở lại tầng trệt của dãy nhà phía đông. Khi mở cánh cửa cuối cùng, James thấy một cầu thang đúng như dự đoán. Tuy nhiên, có điều gì đó bất thường trong khung cảnh trước mắt. Không giống như phần còn lại của tầng hầm, nơi đây không hề có một giọt nước nào. Không chỉ khô ráo mà không khí đột nhiên còn nóng như thiêu như đốt. Ánh sáng mạnh đến mức khiến chiếc đèn pin của anh trở nên vô dụng, cứ như thể James đang đứng giữa trưa nắng gắt ngoài trời. Bước tới chiếu nghỉ, anh ngước nhìn lên cầu thang.

Đó là một đám cháy. Những lưỡi lửa đỏ rực nhảy múa, liếm lên tường và trần nhà, rồi từ từ lan xuống các bậc thang. Anh có thể nhận ra hình dạng hai thi thể bị đóng đinh trên tường, một người đàn ông trung niên và một người trẻ hơn. Dù bị treo lơ lửng giữa biển lửa, da thịt họ lại hoàn toàn không hề bị bỏng. Thực tế, dường như cả hai vẫn còn sống. Cảnh tượng này khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh những tội nhân bị tra tấn trong lửa địa ngục…

Một người đang từ từ đi xuống chiếc cầu thang dài vô tận, tựa như một sứ giả từ thiên đường hạ thế. Tuy nhiên, cảm giác lại giống như cả thế giới đã bị đảo lộn khi người đó bước ra từ vực thẳm đen ngòm. Đó là Angela. Cơn gió do ngọn lửa tạo ra làm mái tóc cô tung bay một cách đầy ma mị. Gương mặt được soi rọi của cô tràn ngập vẻ phấn khích, nhưng cũng nhuốm màu bi thương.

「Mẹ ơi… cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ rồi. Chỉ còn lại một mình mẹ thôi… Có lẽ bây giờ con cuối cùng cũng có thể hạnh phúc…」 Angela nói khi bước lại gần James.

James bất giác lùi lại một bước đầy cảnh giác.

「Sao anh lại chạy?」 Với một nụ cười dịu dàng nhưng rõ ràng là bất ổn, Angela vươn tay chạm vào má James. Đột nhiên, cô sững người. 「Anh không phải mẹ tôi…」 Cô vội rụt tay lại, lùi về sau vài bước như thể sợ hãi anh. 「James… là anh…」 Gương mặt cô lộ vẻ bối rối, nhưng giọng nói lại đầy thất vọng và ghê tởm.

「Tôi đoán là cô vẫn chưa tìm thấy mẹ mình, phải không?」 James hỏi. Thật vô cùng kỳ lạ khi đứng giữa một đám cháy dữ dội mà vẫn có thể trò chuyện bình thản như vậy, nhưng anh không bận tâm. Đám cháy bùng lên quá đột ngột, việc nó không lan ra ngoài căn phòng này, việc cả anh và Angela đều không bị bỏng… anh bắt đầu nhận ra mọi thứ bất thường đến mức nào. Đây chỉ là một sự phóng chiếu khác của tâm trí… một ảo ảnh sống động giả dạng thực tại… ảo ảnh của Angela.

Gương mặt trở nên u ám, Angela đáp lời. Như thể chỉ đang tự nói với chính mình, cô bắt đầu trút ra tất cả sự căm hận đã tích tụ trong lòng. 「Mẹ… mẹ biết mà, phải không? Những chuyện bố và anh trai đã làm với con mỗi đêm… Nhưng mẹ vẫn giả vờ như không thấy…」 Cuối cùng cũng bắt đầu hiểu được nỗi đau của Angela, James tiếp tục im lặng lắng nghe.

「Thế nên con… con đã bỏ đi tìm mẹ… sau khi mẹ bỏ bố mà đi khỏi nhà…」 Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Angela. Đó không phải là những giọt nước mắt của sự mong nhớ người mẹ yêu dấu. Đó là những giọt nước mắt cay đắng của sự tuyệt vọng. Nước mắt của một người bị bỏ lại một mình, và chỉ khao khát trả thù cho tất cả những ngược đãi mà mình phải chịu.

「Con đã xử lý bố và anh trai rồi!」 cô vui vẻ tuyên bố trong tiếng nấc. 「Con đã xử lý cả hai người họ… bằng con dao đó.」 Cô đang nói về con dao mà cô đã để lại trong phòng gương ở Khu căn hộ Woodside. Đó chính là hung khí cô dùng để thực hiện tội ác của mình.

「Angela… tôi nghĩ cô cần phải tha thứ cho họ. Không chỉ họ, mà cả chính bản thân cô nữa.」

「Đồ đạo đức giả! Sao anh dám nói những lời như vậy!」 Angela lườm James dữ dội đến mức ngọn lửa dường như bùng cháy dữ dội hơn. 「Còn anh thì sao? Anh sẽ tha thứ cho tôi chứ? Cứu tôi chứ? Anh sẽ bảo vệ tôi mãi mãi chứ? Anh sẽ nói anh yêu tôi chứ?」

James không thể trả lời. Sự im lặng của anh lại vấp phải một trận công kích gay gắt khác.

「Thấy chưa? Tôi biết mà… Anh cũng chỉ là một kẻ khác, bị kéo đến thị trấn này để mục rữa vì tội lỗi của mình. Vậy mà anh nghĩ anh có thể lên lớp tôi về chuyện “tha thứ” sao? Đừng làm tôi mắc cười…」 Angela quay lưng lại với anh và bắt đầu bước lên cầu thang. Cô dừng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Cô ngoái đầu lại và nói. 「Tôi muốn lấy lại con dao của mình.」

James nhìn chằm chằm vào Angela, như thể anh có thể khám phá ra ý định thực sự của cô chỉ bằng cách nhìn. Anh lắc đầu. 「Tôi không thể… Tôi không thể làm thế. Tôi không có nó.」

Angela nhìn lại anh, đôi mắt đầy nghi ngờ. 「Hừm… Anh chắc là không phải anh đang giữ nó cho riêng mình đấy chứ?」

「Không… Tôi sẽ không bao giờ muốn… tự sát cả…」

Trước câu trả lời này, Angela thở dài một tiếng nặng nề. James đã hy vọng đọc được suy nghĩ của Angela, nhưng dường như chính cô mới là người đã nhìn thấu anh. Cô đã thấy điều gì đó mà ngay cả bản thân James cũng không nhận ra…

Angela bỏ đi, tiếng cười khẽ của cô vang vọng phía sau. Cô đi tìm nấm mồ của mình. Ngọn lửa bùng lên và hoành hành mất kiểm soát, sức nóng không thể chịu nổi buộc James phải lùi lại vào hành lang ngập nước. Anh chạy trốn khỏi địa ngục rực lửa, và khỏi những lời lẽ cay nghiệt của Angela.

-5-

Thận trọng hé mở cánh cửa, James quay trở lại cầu thang thoát hiểm và thấy rằng ngọn lửa đã hoàn toàn biến mất. Không có một dấu vết nhỏ nhất nào của vụ cháy—ngay cả hai người đàn ông bị tra tấn cũng đã biến mất. Đó là bằng chứng cho thấy mọi thứ chỉ là ảo ảnh. Nhưng vậy thì… có nghĩa là vẻ hoang tàn của khách sạn này cũng là ảo ảnh sao? Chẳng là gì ngoài một bóng ma trống rỗng?

James leo lên cầu thang đầy gạch vụn và đi lên tầng một của dãy nhà phía đông. Mọi cánh cửa dọc theo hành lang quanh co đều bị khóa. Chỉ có một lựa chọn duy nhất: cứ tiếp tục đi cho đến khi gặp ngõ cụt…

Cuối hành lang là một cánh cửa mở dẫn đến một hành lang mới, điểm khác biệt là sàn và tường của nó hoàn toàn được làm bằng hàng rào mắt xích. Bên dưới sàn, vô số quái vật đang bò lúc nhúc không yên. Với một trái tim trống rỗng đến mức không còn cảm thấy sợ hãi, James bình thản đi dọc hành lang, bắn hạ từng con quái vật một cho đến khi hết sạch số đạn anh nhặt được trong kho dưới tầng hầm.

Cuối hành lang lại là một căn phòng khác. James đứng trước cửa, cảm nhận một sự nặng nề bất thường trong không khí. Cảm giác như có một lực cản mạnh mẽ từ phía bên kia cánh cửa kim loại… như thể chính căn phòng không muốn ai bước vào.

「Đây là… trạm cuối cùng…」 James thì thầm khi đẩy cửa, cánh cửa miễn cưỡng mở ra với một tiếng ken két nặng nề.

Sảnh tầng một hiện ra trước mắt anh. Chỉ có điều lần này, không có bất kỳ khung cảnh quen thuộc nào. Ghế sofa, bàn, quán cà phê—ngay cả quầy lễ tân cũng đều biến mất. Nó trống rỗng và trần trụi, giống như một phòng giam quá khổ. Phần duy nhất còn lại của sảnh là chiếc cầu thang lớn dẫn lên tầng hai.

Trên đỉnh cầu thang, James có thể thấy một người phụ nữ. Cô ấy dường như đang đứng lộn ngược, hay đúng hơn là bị treo ngược. Trông như thể cô sắp bị đóng đinh trên thập tự giá. Đứng bên cạnh cô là tên đao phủ, một gã khổng lồ cầm một ngọn giáo cũng khổng lồ không kém… sinh vật kim tự tháp đỏ. James nhận ra với một cảm giác tuyệt vọng tột cùng rằng không phải một, mà là hai con quái vật, mỗi con đứng sừng sững ở hai bên đối diện của chiếu nghỉ.

「James!」 người phụ nữ hét lên bằng một giọng kinh hoàng tuyệt vọng. Đó là Maria, đang cầu xin sự giúp đỡ, cầu xin cho mạng sống vốn đã phải kết thúc hai lần trước đó.

Anh không thể làm gì được. Lắc đầu một cách chậm rãi, James nói bằng một giọng nặng trĩu đau thương. 「Dừng lại… làm ơn… dừng lại đi. Dừng cái trò tra tấn vô tận này lại…」

Cuối cùng, anh đã hiểu. Những điều bất thường này không hề hỗn loạn hay ngẫu nhiên… Lý do thực sự cho những con quái vật liên tục cản đường anh… tất cả đều theo ý muốn của ai đó. Nhưng… anh đã biết điều đó ngay từ đầu. Chỉ là anh đã không cho phép mình thừa nhận. Anh đã bám víu vào một hy vọng duy nhất: mong muốn quên đi thực tại. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải niêm phong tất cả những ký ức khó chịu đó.

Tuy nhiên, James không tự mình tạo ra mọi thứ. Theo lựa chọn của chính mình, anh đã cho phép thị trấn Silent Hill giúp xây dựng nên ảo ảnh. Nơi này là một kẻ đồng lõa. Đó là lý do anh được mời đến đây. Được gọi đến thị trấn này giống như Eddie và Angela. Họ thực sự đều giống nhau—những tội nhân cùng bị mắc kẹt trong cơn ác mộng do chính mình tạo ra.

「Tôi xin cô. Làm ơn… hãy dừng lại…」 Lời khẩn cầu chân thành của James được đáp lại bằng một tiếng thét chói tai. Tiếng kêu đau đớn của Maria vang vọng khắp sảnh trống khi những ngọn giáo của lũ quái vật đâm xuyên qua cơ thể cô.

「DỪNG LẠI!!」 James hét lên. Ôm đầu, anh nhanh chóng khuỵu xuống một cách bất lực. Anh thấy những tên đao phủ quái dị. Và trước khi anh kịp nhận ra, chúng đã bao vây anh ở hai bên, chờ đợi để xử lý tên tội nhân bị kết án tiếp theo.

「Tôi đã yếu đuối…」 James nói khẽ. 「Đó là lý do tại sao tôi đã ước có sự tồn tại của các người.」 Anh quay sang những con quái vật lừng lững. 「Tôi cần ai đó để trừng phạt tội lỗi của mình… nhưng không cần nữa.」 Anh lắc đầu, và sự tự tin bắt đầu len lỏi vào lời nói của anh. 「Bây giờ tôi đã hiểu… Tôi phải tự mình kết thúc chuyện này.」

Nắm lấy khẩu súng trường, anh đứng dậy. Với nụ cười nhạt của một người đã khám phá ra một sự thật vĩ đại, James bắn vào con quái vật kim tự tháp.

*Những sinh vật không tay được tạo ra từ cảm giác “bị giam cầm”.*

*Những con quái vật ma-nơ-canh, với cơ thể được tạo thành từ hai cặp chân, được sinh ra từ “dục vọng”.*

*Những con quái vật bò dưới sàn nhà bắt nguồn từ mong muốn “trốn thoát”.*

*Tất cả những thứ này đều do tiềm thức của mình tạo ra… từ bóng tối trong tim mình. Tất cả chúng chỉ là những ảo ảnh mà sức mạnh kỳ lạ của thị trấn này đã biến thành hiện thực. Chà, không phải là một thực tại hoàn chỉnh. Mình tự hỏi liệu có ai khác có thể nhìn thấy những sinh vật này không. Có lẽ chỉ những người có bóng tối bên trong tương ứng với bóng tối của Silent Hill mới phải đối mặt với những nỗi kinh hoàng này.*

*Và bởi vì mỗi người có một loại tà ác khác nhau đang gặm nhấm bên trong, không phải ai cũng nhất thiết nhìn thấy cùng một thứ. Không có cách nào biết được Eddie đã phải đối mặt với loại quái vật nào… nhưng con quái vật trên giường kỳ dị kia rất có thể được tạo ra từ những cơn ác mộng của Angela. Có lẽ cả hai chúng tôi mang một loại bóng tối tương tự nhau, cho phép tôi nhìn thấy và thậm chí bị tấn công bởi cùng một sinh vật. Điều đó cũng giải thích cho ngọn lửa ảo ảnh.*

*Chẳng trách Laura lúc nào cũng có vẻ bình tĩnh. Lý do cô bé có thể đi lang thang trong một thị trấn đầy quái vật mà không lo lắng là vì trái tim cô bé trong sáng. Cô bé không có bóng tối nên có lẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài một thị trấn trống rỗng.*

*Laura, chú xin lỗi.*

*Chú đã giết người phụ nữ chú yêu.*

*Và chú đã cướp đi người bạn thân nhất của cháu.*

James tiếp tục xả một tràng đạn vào hai con quái vật. Anh sẽ tự mình giải quyết chuyện này. Anh đã sẵn sàng để xử lý những tên đao phủ mà anh đã tạo ra cho chính mình. Anh bắn không ngừng nghỉ, không hề nghĩ đến việc mình đang tiêu tốn bao nhiêu đạn.

Không có cơ hội chiến thắng. Ngay từ đầu, James đã biết rằng không thể đánh bại những con quái vật này. Anh đã thất bại trong việc giết sinh vật này rất nhiều lần trước đây, tại sao bây giờ anh lại có thể làm được? Nhưng anh bình tĩnh chấp nhận sự thật này. Điều thực sự quan trọng là anh phải đứng vững và chiến đấu—chiến đấu chống lại nỗi sợ hãi của mình và thoát khỏi cái mác của một kẻ hèn nhát. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là cái chết.

Lũ sinh vật di chuyển chậm chạp, gần như máy móc, khi chúng không ngừng đuổi theo James. Anh né những cú đâm của ngọn giáo và tận dụng mọi cơ hội để chống trả, dùng thân súng trường đập vào chúng. Vì lũ quái vật này là sản phẩm của ảo tưởng, những thứ chỉ tồn tại trong tâm trí James, nên có lẽ vẫn có cách tác động đến chuyển động của chúng. Từ trước đến nay, chúng đã lớn mạnh bằng cách nuốt chửng nỗi sợ hãi và sự yếu đuối, ỷ lại của anh. Giờ đây, khi những điểm yếu đó đã biến mất, lũ quái vật kim tự tháp đã bị suy yếu xuống ngang hàng với những con quái vật khác. Chúng đã có điểm yếu. Tuy nhiên, chúng vẫn có lợi thế về cơ bắp cứng như thép và sức mạnh khổng lồ. Cơ thể chúng rung lên sau mỗi phát đạn, nhưng chúng không hề chậm lại.

Chẳng mấy chốc, trận chiến đã đi đến hồi kết. James đã bắn viên đạn cuối cùng trong khẩu súng trường. Anh biết mình vẫn còn đạn trong túi, nhưng khi lũ quái vật ngày một áp sát, rõ ràng là không còn thời gian để nạp đạn. Không hề hay biết, anh đã để những kẻ săn đuổi dồn mình vào chân tường. Chúng bước đi một cách từ tốn, dường như đang di chuyển trong một thước phim quay chậm, tiến đến cái kết không thể tránh khỏi của cuộc đối đầu.

「Vậy là hết rồi sao…」 Một nụ cười cay đắng nở trên môi James. Anh không do dự bước vào tầm tấn công của những ngọn giáo khổng lồ, mắt dán chặt vào mũi nhọn của chúng.

Giết tao đi. Nhanh lên lũ khốn, giết tao đi!

Lũ quái vật ngừng di chuyển. Chúng quay sang nhìn nhau, mỗi con tự giơ mũ sắt của mình lên, rồi đâm ngọn giáo hung tợn vào cổ con còn lại. Tựa người vào cán giáo bằng gỗ như những cột chống, lũ sinh vật hoàn toàn bất động. James cau mày, thận trọng nhích lại gần. Anh từ từ đưa tay ra và đặt lên con quái vật gần nhất. Nó lạnh và cứng như đá. Lũ quái vật kim tự tháp đã hóa đá, giờ đây đứng sừng sững như những bức tượng, tựa như những đài tưởng niệm cho tàn tích của một cơn ác mộng.

Ngay khoảnh khắc đó, như thể để đáp lại, lá thư gốc của Mary biến mất khỏi túi của James…

-6-

Không có dấu vết nào của thi thể Maria ở trên đỉnh cầu thang lớn. Anh cũng đã đoán trước được điều đó. James đi từ sảnh chính vào sảnh ra vào. Tình trạng nơi đây còn tồi tệ hơn trước, cháy xém vì một trận hỏa hoạn lớn, như những vết sẹo đen hằn lên khách sạn từng một thời tráng lệ. Con đường duy nhất có thể đi là qua lối vào chính phía trước. Tuy nhiên, khi James mở cửa, anh không thấy sương mù hay hồ nước, mà thay vào đó là một hành lang mới trải dài về phía trước. Nó dường như kéo dài vô tận. Anh có thể nghe thấy một giọng nói. Đó là giọng của Mary. Một ký ức bị niêm phong đã được giải phóng, trôi dạt đến tai James.

「Anh muốn gì?」

「Anh mang hoa cho em à?」

「Ồ, chúng đẹp quá… anh mang đến chỉ để chọc tức em thôi phải không?」

「Cút mẹ mày đi!」

「Lần đầu tiên em nhìn thấy mặt mình trong gương… Em đã thấy ghê tởm. Giữa bệnh tật và thuốc men, em trông như một con quái vật…」

「Anh nhìn cái gì!? Sao anh không cút đi cho rồi?」

「Em chẳng có ích cho ai cả… Dù sao thì em cũng sắp chết rồi…」

「Sao phải chờ chứ? Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu họ giết quách em đi bây giờ. Em đoán là các bác sĩ đang kiếm lời kha khá từ em. Có lẽ đó là lý do họ giữ cho em sống.」

「Anh vẫn còn ở đây à, James!? Cút đi! Anh có nghe thấy không? Đừng bao giờ quay lại đây nữa!」

Những lời chửi rủa tàn nhẫn của cô vẫn tiếp tục. Có một khoảng lặng ngắn, theo sau là tiếng sập cửa. Khi cô bắt đầu nức nở, Mary nói bằng một giọng yếu ớt.

「…James… đợi đã. Xin đừng đi. Xin đừng bỏ em lại. Em không có ý nói những điều đó.」

「Làm ơn… hãy nói với em rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em không muốn chết. James… cứu em với…」

Vào thời điểm đó, Mary đã suy kiệt vì cuộc chiến không ngừng với bệnh tật. Do thuốc men và xạ trị, mái tóc óng ả, làn da tươi tắn của cô, mọi dấu vết của vẻ đẹp trong quá khứ đã không còn nữa. Đến lúc đó, cô thậm chí còn bắt đầu đánh mất chính mình. Người phụ nữ trầm lặng, từng rất kín đáo và tốt bụng, đã trở nên cay nghiệt và giận dữ.

Cô sẽ la hét chửi bới, mọi lời nói của cô biến thành những lời nguyền rủa đầy căm hận đâm vào anh như những chiếc đinh xuyên qua lồng ngực. Điều đó vượt quá sức chịu đựng của James. Thật là một cảnh tượng đáng thương, nhìn trái tim cô trở nên xấu xí khi cô dần héo mòn. Tâm hồn xinh đẹp, dịu dàng mà anh đã yêu đã rời khỏi thế gian. Đó là lý do tại sao anh…

Những ký ức kinh tởm hơn trào ra. Anh không thể chịu đựng được việc nhìn cô đau khổ. Đó là lý do tại sao anh phải kết thúc nó bằng chính đôi tay của mình…

Như thể đã đến cuối cuộc hành hương, anh bắt gặp một cánh cửa cuối cùng. Khi anh mở nó ra, một làn sương mù tràn vào hành lang. Phía bên kia, anh có thể lờ mờ nhìn thấy bờ hồ qua màn sương. Anh cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ và đáng báo động. Xuyên qua màn sương là con quỷ thực sự ẩn mình ở Silent Hill.

Một cầu thang sắt gỉ sét vươn lên cao cho đến khi biến mất vào bầu trời trắng xóa. Nó trông giống như một lối thoát hiểm dẫn lên mái của khách sạn. Anh biết mình phải leo lên đó. Anh không quan tâm liệu sự dẫn lối này đến từ Chúa hay ác quỷ.

Một người phụ nữ đang đợi anh trên đỉnh mái nhà đổ nát. Anh chỉ có thể nhìn thấy cô từ phía sau khi cô đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thế giới bên dưới. Cô để kiểu tóc giống hệt vợ anh khi còn sống.

「Mary…?」

Nghe thấy giọng của James, người phụ nữ từ từ quay lại. Đột nhiên, cô bật ra một tràng cười khinh bỉ. 「Sao anh không thể phân biệt được sự thật thế nhỉ? Mary chết rồi, nhớ không? Anh đã giết cô ấy. Cô ấy không còn ở đây nữa.」

Khi nhìn người phụ nữ, James nở một nụ cười buồn bã, cô đơn. 「Đủ rồi.」

「Cái gì?」

「Cô có thể thôi diễn kịch được rồi.」

「Anh đang nói gì vậy?」

「Cô không cần phải giả vờ là Mary nữa.」

「Tôi là Maria! Nếu anh cho phép, tôi sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi. Tôi sẽ không bao giờ la mắng anh, và tôi sẽ không bao giờ là gánh nặng cho anh. Đó không phải là điều anh muốn sao, James?」

「Giờ tôi đã nhớ ra mọi thứ. Cô không phải Mary. Và cô cũng không phải Maria. Cô chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu.」

「Nói dối! Tôi tồn tại! Tôi đang đứng ngay trước mặt anh đây! Tôi sẽ ở bên anh mãi mãi!」 Sự căm ghét làm biến dạng khuôn mặt cô, và sự tức giận vặn vẹo cơ thể cô cho đến khi cô hoàn toàn biến thành một con quái vật. Đây lại là một ảo ảnh khác sao? Hay đây mới là hình dạng thật của Maria…?

Cô ta có hình dạng của một con người bị trói trong một khung kim loại hình chữ nhật giống như giường bệnh, rất giống với Mary trong thời gian cô bị bệnh. Cô ta bị treo ngược, theo một cách rất giống với việc bị đóng đinh trên thập tự giá—lại một điều nữa gợi nhớ đến sự đau đớn khủng khiếp của vợ anh. Ngay cả trong hình dạng gớm ghiếc này, khuôn mặt của cô ta—khuôn mặt của Mary—vẫn trẻ trung và xinh đẹp, như một bông hoa nở giữa đống đổ nát cháy đen. Người phụ nữ quái dị nói bằng một giọng quyến rũ nhưng đầy yêu thương.

「James… tại sao anh không xóa đi tất cả những ký ức đau buồn đó? Xóa đi khuôn mặt của Mary và thay thế bằng tôi? Đó là mong muốn duy nhất của anh, phải không? Hãy quên đi quá khứ khó chịu… để anh có thể sống trong thế giới của những giấc mơ… Tôi sẽ không bao giờ để anh có lại Mary của mình!」 Chính những suy nghĩ của anh về người vợ quá cố đã tạo ra con quỷ Maria.

Cô ta định giết mình bây giờ sao? Nhưng điều đó chẳng phải cũng có nghĩa là cô ta sẽ biến mất sao? Giống như lũ quái vật kim tự tháp… Hoặc có lẽ… có lẽ cô ta thực sự tồn tại như một nhân cách riêng. Có lẽ cô ta bị ghen tuông và căm hận nuốt chửng đến mức sẽ cố giết mình vì một thứ ‘tình yêu’ điên loạn nào đó. Maria định sẽ biến mất cùng với James trong một vụ giết người-tự sát.

James gạt những suy nghĩ đó sang một bên. Băng đạn súng trường của anh còn lại tổng cộng hai viên, mà anh đã nạp ngay sau trận chiến với hai con quái vật kim tự tháp. Tuy nhiên, dù cô ta đã biến thành một con quỷ—dù cô ta không thực sự là người phụ nữ anh yêu—anh không thể nỡ lòng nào nổ súng. Cô đã là người dẫn đường cho anh khi họ lang thang trên những con phố của thị trấn cùng nhau. Cô đã là một khuôn mặt tươi cười để xoa dịu sự cô đơn của anh. Ngay cả bây giờ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt giống Mary của cô cũng đã chữa lành trái tim anh. James lạc lối, nhưng anh buộc phải chạy trốn và né tránh con quái vật đang tấn công.

Con quái vật ghê tởm, với khuôn mặt sáng như Đức Mẹ Đồng Trinh, lơ lửng tự do trong không trung, mái nhà rộng mở cho cô ta nhiều không gian để di chuyển. Những móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ đầu ngón tay cô ta lởm chởm như những cành cây khô, và các cạnh của chiếc lồng kim loại của cô ta sắc như dao. Với những thứ đó, cô ta tấn công không ngừng, với cùng một loại cuồng nộ ám ảnh của một người phụ nữ yêu điên cuồng.

Nhưng nó thực sự là gì? Là yêu hay là ghét? Maria có thực sự hành động theo ‘ý chí tự do’ của mình không? James do dự khi sự nghi ngờ bắt đầu lớn dần trong tâm trí anh. Về mặt lý thuyết, anh đang đối mặt với chính mình, vì Maria được sinh ra từ tiềm thức của anh. Điều đó có nghĩa là Maria chỉ là một hình dạng khác của chính anh. ‘Tình yêu’ và ‘sự ghen tuông’ của cô ta chỉ là những cái cớ được ngụy trang một cách khéo léo mà anh đã tạo ra để tự lừa dối mình. Bởi vì anh là người muốn chết, nhưng cũng sợ chết, và anh cần ai đó giết mình… Chính yêu cầu ghê tởm này đã biến Maria thành một con quỷ.

Mình hèn nhát đến mức cần người khác giết mình sao? Thật thảm hại… James tự cười nhạo mình. Anh ngừng chạy, và quay lại đối mặt với sinh vật đó. Anh nâng súng trường lên và chĩa vào con quỷ—vào Maria. Cô không phải Mary. Cô chỉ là một ảo ảnh méo mó mong muốn được trở thành Mary. Cô được tạo ra vì tôi từ chối nhìn vào sự thật. Đó là lý do tại sao tôi… Tôi sẽ nhận lấy tất cả—những ký ức quý giá, những ký ức đau buồn, ngay cả tất cả những sai lầm ngu ngốc của mình—tôi sẽ phơi bày tất cả. Maria… cái này dành cho cô. Để phá hủy hình dạng méo mó của cô, và mang Mary thực sự trở lại. Với những suy nghĩ đó chạy qua đầu, James bóp cò.

Viên đạn xuyên qua ngực cô ta, khiến một tia máu văng lên không trung. Cô ta hét lên một tiếng nghe gần như tiếng hát. Có một tiếng thụp trầm đục khi con quái vật ngã xuống sàn.

「James…」 Maria thì thầm khi nằm bất lực trên sàn. 「James…」 Cô trông giống hệt như Mary khi…

Trong một sự pha trộn giữa ảo mộng và ký ức, James nắm lấy bàn tay của người vợ đang nằm trên giường bệnh. 「Mary… Anh xin lỗi…」

「Em tha thứ cho anh,」 Mary nói, một nụ cười hiền dịu xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của cô. 「Em đã nói em muốn chết. Em chỉ muốn nỗi đau kết thúc.」

「Anh không muốn thấy em đau khổ nữa. Đó là lý do tại sao anh… Không, đó không phải sự thật!」 James lắc đầu. 「Em cũng đã nói em không muốn chết… Sự thật là, một phần trong anh đã ghét em. Anh nghĩ cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn nếu em biến mất…」

「Anh đã giết em, và anh đang đau khổ vì điều đó. Thế là đủ rồi, James.」 Mí mắt của Mary khép lại. Hơi thở cuối cùng của cô thoát ra như một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

James nhớ lại. Đúng rồi… sau khi mình bóp cổ cô ấy, mình… mình đã nhấc cô ấy ra khỏi giường, và bế cô ấy ra xe… Đó chỉ là vài ngày trước…

-7-

「Aha!」 Laura thốt lên một tiếng vui mừng. 「Không thể tin được là mình lại làm mất nó ở một nơi ngớ ngẩn như vậy.」

Laura nhặt lá thư của Mary lên, nó đã nằm cạnh chân ghế đàn piano suốt thời gian qua. Chắc hẳn nó đã trượt ra khỏi túi váy của cô bé khi cô bé chơi đàn lúc nãy. Đây là một trong hai lá thư cô bé đã lấy trộm từ tủ của y tá Rachel. Lá thư này là lá gửi cho James; James đã chạy đi mất cùng với lá thư gửi cho Laura. Dù tìm ở đâu, cô bé cũng không thể tìm thấy anh đã đi đâu.

「Đồ ngốc đó! Anh ta không biết là không được lấy đồ của người khác à?」 Laura nói, hoàn toàn quên mất hành động trộm cắp của chính mình.

「James, anh đã đi đâu vậy?」 Mặc dù vẫn còn bực mình, cô bé thấy mình không còn giận nữa. Khi James nói cho cô bé sự thật về Mary, cô bé đã hoàn toàn bị sốc, nhưng càng nghĩ về nó, lời thú tội của anh càng giống như điều mà một người lớn sẽ nói để biến mình thành một anh hùng bi kịch. Thầy giáo của cô bé ở trại trẻ mồ côi cũng như vậy, đặc biệt là sau khi Laura phải nhập viện. Ông ấy luôn nói những câu như, 「Tôi thực sự cảm thấy như đó là lỗi của mình khi cô bé tội nghiệp bị ốm… Ồ, nhưng thật khó cho chúng tôi để xoay xở với quá ít tiền. Chúng tôi muốn yêu thương và chăm sóc tất cả chúng, nhưng, với khối lượng công việc nặng nề như vậy, mọi thứ đều có thể bị bỏ sót…」

Điều Laura không thể hiểu là tại sao một kẻ giết người lại khóc như James đã làm. Tất cả những kẻ xấu mà cô bé thấy trên TV, và tất cả những người xấu tính mà cô bé biết trong đời thực, sẽ vui vẻ và mỉm cười sau khi làm một việc kinh khủng như vậy. Nhưng James hoàn toàn không giống những loại người đó.

James… Nếu anh không nghĩ Mary ở khách sạn này, vậy tại sao ngay từ đầu anh lại đến đây?

「Thôi được rồi, mình cũng đi đây! Quanh đây cũng chẳng có gì hay ho cả, mà mình thì chán ngấy cái cảnh phải chờ Eddie đuổi kịp rồi. Cái đồ chậm như sên ấy, chắc hắn định bắt mình chờ đến chết dí ở đây mất!」

Laura bước ra khỏi cửa chính khách sạn. Cô bé rảo bước dọc bờ hồ, thầm nghĩ biết đâu chừng mình sẽ tìm được Mary.

「Mary, anh về rồi.」 James mỉm cười. Anh đã rời khách sạn và quay ngược lại cả một quãng đường dài đến bãi đậu xe cạnh đường cao tốc, nơi cô vẫn đang chờ đợi. Cô đã luôn ở đây, chờ đợi anh.

「Xin lỗi em, chắc trong đó chật chội lắm…」 Anh mở cốp chiếc xe đang đỗ. Anh nhấc thân hình co quắp của Mary lên rồi đặt cô vào ghế phụ. Vừa trèo vào ghế lái, anh vừa trò chuyện cùng cô. Cô lặng im, yên nghỉ trong một giấc ngủ mà từ đó cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.

「Mary, giờ anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Lý do thật sự khiến anh tìm đến thị trấn này. Anh tự hỏi mình đã sợ hãi điều gì cơ chứ? Cứ như thể trên đời này còn có điều gì đáng sợ hơn việc mất em vậy…」 Anh khởi động máy và nhấn ga.

「Giờ thì chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau… chỉ hai chúng ta mà thôi…」 Vô hồn nhìn về phía mặt hồ bị màn sương bao phủ, James giữ nguyên chân trên bàn đạp ga. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên gương mặt anh.

Ngả mình trên một đồng cỏ ven hồ, Laura trải bức thư của Mary ra mặt đất trước mặt. Đó là bức thư gửi cho James. Cô bé đã đọc nó rất nhiều lần rồi, nhưng… mỗi khi nghĩ về Mary—người phụ nữ cô bé yêu thương như mẹ và vô cùng thương nhớ—nó lại mang đến cho cô một chút an ủi. Vậy nên cô bé lại đọc lá thư một lần nữa.

「Trong những giấc mơ không yên, em lại thấy thị trấn ấy.

Silent Hill.

Anh đã hứa một ngày nào đó sẽ đưa em trở lại nơi này.

Nhưng vì em, anh đã chẳng bao giờ làm được.

Giờ đây, em đang ở đó một mình…

Tại “nơi đặc biệt” của đôi ta.

Chờ đợi anh…

Chờ đợi anh đến để gặp em.

Nhưng anh chẳng bao giờ đến.

Và thế là em chờ đợi, cuộn mình trong cái kén của nỗi đau và sự cô độc.

Em biết mình đã làm một điều tồi tệ với anh.

Một điều mà anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ.

Em ước gì mình có thể thay đổi điều đó, nhưng em không thể.

Em cảm thấy mình thật thảm hại và xấu xí khi nằm đây, chờ đợi anh…

Mỗi ngày em đều nhìn chằm chằm vào những vết nứt trên trần nhà, và tất cả những gì em có thể nghĩ là tại sao mọi chuyện lại bất công đến thế…

Hôm nay bác sĩ đã đến.

Ông ấy bảo em có thể về nhà một thời gian ngắn.

Không phải là em đang khỏe hơn đâu.

Chỉ là đây có thể là cơ hội cuối cùng của em…

Em nghĩ anh biết em đang nói gì…

Dù vậy, em vẫn mừng vì được trở về nhà.

Em đã nhớ anh vô cùng.

Nhưng em sợ lắm, James.

Em sợ rằng anh không thực sự muốn em về nhà.

Mỗi khi anh đến thăm em, em có thể thấy điều đó khó khăn với anh đến nhường nào…

Em không biết anh ghét em hay thương hại em…

Hay có lẽ em chỉ khiến anh kinh tởm…

Em xin lỗi vì điều đó.

Khi lần đầu biết rằng mình sắp chết, em đã không muốn chấp nhận nó.

Em lúc nào cũng giận dữ, và em trút giận lên tất cả những người em yêu thương nhất.

Đặc biệt là anh, James.

Đó là lý do em hiểu nếu anh thực sự ghét em.

Nhưng em muốn anh biết điều này, James.

Em sẽ luôn yêu anh.

Dù cho cuộc sống của chúng ta phải kết thúc như thế này, em vẫn sẽ không đánh đổi nó lấy bất cứ thứ gì trên đời.

Chúng ta đã có những năm tháng tuyệt vời bên nhau.

Thôi, lá thư này đã dài quá rồi, nên em sẽ nói lời tạm biệt.

Em đã dặn cô y tá đưa lá thư này cho anh sau khi em mất.

Điều đó có nghĩa là khi anh đọc những dòng này,

.... Em đã chết rồi.

Em không thể bảo anh hãy nhớ đến em, nhưng em cũng không thể chịu đựng được việc anh quên em.

Những năm cuối đời kể từ khi em đổ bệnh…

Em vô cùng xin lỗi vì những gì em đã làm với anh, với chúng ta…

Anh đã cho em quá nhiều và em đã không thể đáp lại dù chỉ một điều.

Đó là lý do em muốn anh hãy sống vì bản thân mình từ bây giờ.

Hãy làm những gì tốt nhất cho anh, James nhé.

James…

Anh đã mang lại đủ hạnh phúc cho em rồi.」

「Anh yêu em, Mary.」

Khi chiếc xe bắt đầu từ từ chìm xuống đáy hồ, James kéo vợ lại gần và dịu dàng ôm lấy cô. Ước nguyện của họ cuối cùng đã thành hiện thực. Họ sẽ được ở bên nhau. Và giờ đây, họ có cả một cõi vĩnh hằng để tận hưởng hạnh phúc của mình.

------HẾT------