Y như những gì lá thư đã ghi, một chiếc chìa khóa được chôn dưới chân bức tượng thánh ở Công viên Rosewater. James siết chặt chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ trong tay khi đi về phía tây dọc theo Đại lộ Nathan để đến Hội Lịch sử Silent Hill. Laura ở đâu giờ không còn quan trọng nữa, khi anh đã có manh mối mới này. Nếu lá thư đó đáng tin, với chiếc chìa khóa này, anh sẽ có thể giải mã những bí ẩn đang ám ảnh thị trấn kỳ quái này, cũng như khám phá sự thật về Mary.
Chỉ cần cầm chiếc chìa khóa trên tay, một luồng năng lượng mới dường như đã được rót vào cả thể xác lẫn tinh thần James; thậm chí anh có thể đi lại mà không còn bị cảm giác tê dại ở chân làm phiền. Thỉnh thoảng, một con quái vật lại loạng choạng bước ra từ màn sương và chặn đường anh, nhưng giờ chúng chẳng hơn gì một thứ phiền toái khó chịu. Vẫn chỉ là những sinh vật không tay và lũ ma-nơ-canh mà anh đã thấy và chiến đấu không biết bao nhiêu lần. James không còn coi chúng là mối đe dọa thực sự nữa. Dù vậy, như mọi khi, cảnh tượng những cơ thể méo mó, dị dạng của chúng vẫn mang lại cảm giác ghê tởm quen thuộc. Mỗi lần đập chúng ngã xuống đất và vung ống thép nện cho đến khi chúng ngừng cựa quậy, tâm trí anh lại trở nên minh mẫn và tập trung hơn. Anh thậm chí còn cảm nhận được một tia khoái cảm mà chỉ có thể miêu tả là tàn bạo.
Cuối cùng, James cũng đến được bảo tàng nhỏ. Bước qua quầy lễ tân trong sảnh hẹp, anh tiến vào một phòng trưng bày với những bức tranh và ảnh treo dọc các bức tường. Hầu hết là tranh phong cảnh hoặc những bức ảnh cũ kỹ về Silent Hill trong quá khứ. Chỉ có một bức tranh dường như lạc lõng.
『Ngày sương mù, tàn tích của Phán quyết』
Nó khắc họa một gã khổng lồ, được vẽ trong một khung cảnh rải rác bóng của những người bị xiên trên giáo.
「Là hắn…」 James thì thầm. Dù hình bóng đó chỉ được thể hiện như một cái bóng trên nền trời xám tro, nhưng hình dáng đặc trưng của nó không thể nhầm lẫn được. Đó là con quái vật kim tự tháp đỏ. Làm sao anh có thể giải thích được sự tồn tại của thứ này ở đây…? Những bức tranh khác đều có phần mô tả in bên dưới, nhưng bức này chẳng có gì ngoài tiêu đề. Không muốn nghĩ nhiều về nó, James bước sang phòng tiếp theo.
Có hàng chục bức ảnh với tông màu đen, trắng và nâu đỏ đã phai, tất cả đều lặng lẽ kể lại lịch sử của Silent Hill. Trong lúc lướt qua các bức ảnh, James bị thu hút bởi một tấm hình chụp một tòa nhà rất quen thuộc. Trông nó có hơi khác so với hiện tại, nhưng rõ ràng có thể nhận ra đó là Bệnh viện Brookhaven. Anh đọc chú thích.
Bệnh viện này được xây dựng để đối phó với một trận đại dịch sau làn sóng nhập cư vào khu vực.
Ban đầu nó chỉ là một túp lều lụp xụp, nhưng dần dần được mở rộng.
Bên cạnh đó là ảnh của cựu giám đốc bệnh viện. Ngoài ra, còn có vài bức ảnh bí ẩn không chụp gì ngoài một cái hố sâu. Anh tự hỏi liệu chúng có liên quan gì đến bệnh viện không, nhưng không thể biết chắc vì những bức ảnh này không có mô tả. Đi sâu hơn vào bảo tàng, James bắt gặp một hình ảnh ấn tượng khác.
『Cái chết bởi xiên cọc』
Một cuộc hành hình tại nhà tù.
Chết bởi xiên cọc hoặc siết cổ.
Lựa chọn cái chết này là
hương vị tự do cuối cùng của tù nhân.
Treo bên cạnh là một bức ảnh có tựa đề:
『Trại giam Toluca』
Được xây dựng trong thời Nội chiến.
Sau này trở thành Nhà tù Toluca.
Dựa trên những mô tả về các sự kiện trong quá khứ, nhà tù đó hẳn phải là một nơi cực kỳ tàn khốc. James chưa bao giờ nghe nói về việc 「cái chết bởi xiên cọc」 được thực hiện vào thời thuộc địa. Và nếu một tù nhân có quyền tự do lựa chọn số phận của mình, tại sao họ lại chọn cách đó? Điều gì đã đẩy họ đến lựa chọn một cái chết tàn bạo như vậy? Những câu chuyện mà các bức ảnh này kể lại thật rùng rợn, và bắt đầu khiến phòng trưng bày nhuốm một không khí kỳ quái.
Cuối cùng, như có thể đoán trước ở một tòa nhà nhỏ như vậy, James đi đến ngõ cụt. Tuy nhiên, anh bối rối trước những gì mình tìm thấy ở giữa căn phòng trong cùng. Ít nhất thì bây giờ đã có lời giải thích cho những bức ảnh về những cái hố.
「Cái quái gì thế này…?」
Nhìn vào cái lỗ vuông trên sàn nhà, anh chẳng thấy gì ngoài một vực thẳm sâu hoắm. Khi nhìn chằm chằm vào bóng tối không đáy, một ý nghĩ lướt qua tâm trí James: bóng tối ẩn sâu trong cái hố này… giống như mình. Thậm chí nó có thể là định mệnh của mình… Chắc chắn có khả năng mình chỉ đang bám víu vào một thế giới tưởng tượng, và một kẻ điên như thế hẳn là có khả năng tin rằng bản thân chẳng có gì sai trái cả.
Bất kỳ người bình thường nào cũng có thể đoán được điều đó, nhưng không có gì đảm bảo. Giống như đôi khi bạn nhận ra mình đang mơ ngay cả khi vẫn đang ngủ, có lẽ một kẻ điên có thể nhìn thấu một ảo tưởng ngay cả khi vẫn bị mắc kẹt trong đó. Lá thư từ ngôi nhà trên phố Lindsey là bằng chứng.
Lá thư đó rõ ràng được gửi cho mình. Liệu nó có thể là một thông điệp từ một bác sĩ tâm thần không? Có lẽ những lời thì thầm của các bác sĩ đang cố chữa trị cho một bệnh nhân loạn trí đã hiện ra dưới hình dạng lá thư đó. Hồ sơ bệnh án trong văn phòng, những trang nhật ký rải rác trên sân thượng, nếu chúng thực sự liên quan đến mình, thì sao nếu chúng là những nỗ lực của các bác sĩ để dẫn lối cho mình?
Điều đó gợi lại những dòng chữ nguệch ngoạc trên tấm bản đồ lấy từ văn phòng giám đốc bệnh viện.
「Kẻ nào sợ bị vực thẳm dõi theo
sẽ không thể tự mình nhìn vào nó.
Chân lý chỉ có thể đạt được bằng cách tiến về phía trước.」
James lại nhìn chằm chằm vào cái hố.
Mình sẽ làm. Dù nó sâu đến đâu, nếu đây là bóng tối của trái tim… mình nên xem thứ gì đang chờ đợi ở dưới đáy…
Với những suy nghĩ nghiệt ngã nhưng quyết đoán này, James lao mình xuống hố.
-2-
James bị bao quanh bởi một bức tường gạch hình tròn, dưới chân là một vũng nước nông. Đó là một cái giếng. Một nơi hạ cánh khá hụt hẫng nếu so với những lời hoa mỹ, thơ mộng của anh về 「bóng tối của trái tim」. Và bây giờ, giả sử đây thực sự là một cái giếng thật chứ không phải một ảo ảnh khác, anh đã bị mắc kẹt mà không có cách nào trèo lên.
Mẹ kiếp, sao mình lại nghĩ đến việc làm một điều ngu ngốc thế này cơ chứ!? Nhưng, khoan đã… Sau khi nhảy xuống một cái giếng sâu thế này, làm sao mình có thể đi lại được mà không có lấy một vết bầm? Ngay cả bây giờ, chân mình vẫn còn yếu, vậy làm sao mình có thể tiếp đất bằng chân được chứ…?
James tìm kiếm xung quanh giếng, dùng ống thép gõ vào những bức tường đá. Nếu anh có thể tìm thấy một lối đi nào đó, chắc chắn nó phải dẫn đến lối ra. Tại một điểm, có một âm thanh khác, nhẹ hơn nhiều. Đập mạnh vào chỗ đó bằng ống thép khiến gạch vỡ vụn và mở ra một cái lỗ trống hoác dẫn vào một con đường tối tăm.
Đó là một đường dẫn nước, hoặc có lẽ là một cống thoát nước. James mạo hiểm đi vào lối đi, tiếng bước chân của anh bì bõm trong làn nước nông khi anh bước đi.
Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang vọng khắp lối đi, hòa lẫn với tiếng róc rách của dòng nước chảy. Nghe như… một trong những thứ không tay đó. James cầm chắc ống thép và chuẩn bị cho một cuộc đối đầu với con quái vật đang ẩn nấp quanh một khúc quanh trong con kênh.
Ngay khi đối mặt với kẻ thù, anh tung đòn đầu tiên thẳng vào đầu nó, khiến nó lảo đảo ngã ngửa ra đất. Máu từ vết thương của sinh vật lan ra trong nước, nhuộm đỏ cả một vùng. Không phải là vấn đề gì to tát; nước vốn đã bẩn thỉu, và thêm một chút nữa cũng không thể làm nó tệ hơn.
Trước khi James kịp kết liễu nó, sinh vật bị thương đã bỏ chạy, lội nước khéo léo như một con ếch. Anh biết rằng nếu để nó sống, nó sẽ chỉ quay lại tấn công anh sau này, nhưng James đã chọn không truy đuổi con quái vật. Với lối đi ngập nước, anh cũng chẳng có mấy cơ hội bắt được nó. Thậm chí cố gắng cũng quá nguy hiểm.
Chẳng bao lâu sau, James đã đến cuối con kênh. Một con đường khô ráo kéo dài vào một căn phòng nhỏ, trống rỗng ngoại trừ một cánh cửa trên mặt đất. Đó là một cánh cửa bình thường, với một tay nắm cửa bình thường, chỉ có vị trí là hơi kỳ quặc. James phải nghiêng đầu trước cảnh tượng lạ lùng. Chắc hẳn nó dẫn đến một tầng hầm. Anh nắm lấy cánh cửa để kéo nó ra và…
Lại một không gian tối đen như mực khác, sâu đến nỗi ánh đèn pin của anh không thể chiếu tới đáy. Một nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt James. Mình đoán là bóng tối của trái tim được che giấu bởi nhiều lớp…
Anh nhảy vào không chút do dự.
Lần rơi thứ hai cảm giác lâu hơn. Có thể nào… mình đã chết rồi không? James nghi ngờ. Làm sao mình có thể sống sót sau những cú rơi đó mà không bị thương trừ khi mình là một con ma? Nhưng… trong khi nơi này khác xa thiên đường, nó cũng không đủ để được coi là địa ngục.
Vài cái bàn và ghế được xếp ngay ngắn trong phòng, đồ nội thất bằng gỗ cũ kỹ phủ một lớp bụi dày. Đây chắc chắn không phải là một cái giếng. Nơi này trông giống như được sắp đặt để cho nhiều người ăn như một nhà ăn. Chùm đèn pin chiếu vào một bóng người đang ngồi trên ghế, phần thân trên gục xuống bàn, và khuôn mặt nằm trong một vũng máu. Hắn đã bị bắn xuyên đầu bằng một khẩu súng. Trông không giống như tác phẩm của một con quái vật… nhưng ngoài mình ra còn ai khác ở dưới này?
「Giết một người dễ ợt… Mày chỉ cần dí súng vào đầu họ và, pằng! Chỉ cần một phát thôi…」 một người đàn ông đang ngồi xổm trên sàn gần xác chết nói khi ngẩng đầu lên nhìn vào ánh đèn pin. Hắn đang dí một khẩu súng lục ổ quay vào thái dương mình như một cách minh họa đầy giễu cợt cho lời nói của chính mình. Đó là Eddie.
「Cậu… Cậu đã giết anh ta à?」 James lo lắng hỏi.
Vẻ mặt của Eddie cứng lại, và hắn lắc đầu, khẩu súng vẫn còn trong tay. 「Đó không phải lỗi của tôi! Hắn bắt tôi phải làm thế…」
「Làm ơn, bình tĩnh lại Eddie. Không ai đổ lỗi cho cậu cả. Chỉ cần nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra,」 James bình tĩnh nói, nhận ra mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán. Hắn có súng. Mình có một cái ống. Nếu hắn quyết định chĩa thứ đó vào mình… thì, không đời nào mình có thể ngăn hắn lại. Vì vậy, tốt nhất là đừng chọc tức thằng cha có súng…
「Thằng đó… Hắn đáng bị như vậy! Tôi đang lo chuyện của mình, và hắn cứ thế xông vào! Vả lại, hắn còn nhìn tôi với ánh mắt chế nhạo! Giống như cái thằng kia…」
「Tôi hiểu rồi.」 James gật đầu tán thành. 「Nhưng, Eddie, cậu không nghĩ giết hắn là hơi quá sao?」
「Đó là một lý do hoàn toàn chính đáng!」 Eddie tuôn ra một tràng la hét, cố gắng át đi lời của James. 「Và mẹ kiếp, tại sao lại không chứ!? Cho đến bây giờ, tôi đã để mọi người chà đạp lên mình, kể cả hắn và con chó ngu ngốc của hắn! Tất cả chúng đều đáng bị như vậy!」 Hắn đã nổi giận đến mức không thể an ủi, phun ra những lời tức giận, ánh mắt đầy hận thù. James chỉ có thể đứng im lặng, sợ sẽ khiêu khích hắn thêm.
Đột nhiên, vẻ mặt của Eddie lại dịu đi, biến thành một nụ cười gần như trẻ con. 「Đùa thôi James. Tôi làm anh sợ à? Không, gã đó đã chết ngay từ đầu rồi…」 Hắn quay lưng lại với James, và bước một bước về phía lối ra. 「Dù sao thì… tôi đi đây. Gặp lại sau.」
James không ngăn hắn lại. Không phải ngày nào anh cũng gần như bị chĩa súng vào người như thế này, và thành thật mà nói, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Eddie đi.
Chính lúc đó, một ý nghĩ đặc biệt vô lý nảy ra trong đầu anh: Sẽ thế nào nếu Eddie chỉ là một hiện thân khác cho sự điên loạn của chính mình? Một bản thể khác của mình… hay một nhân cách khác? Nói cách khác, hắn có thể là một khối hận thù và giận dữ có thể dẫn đến tự tử hoặc tự làm hại bản thân trong thế giới thực… Dù ý tưởng đó điên rồ đến đâu, anh đã đến mức không thể phủ nhận khả năng đó nữa.
Nhìn ra khỏi lối ra của nhà ăn, James kiểm tra xem có an toàn không. Chiếu đèn pin xuống cả hai đầu hành lang tối tăm, anh không tìm thấy gì. Ít nhất Eddie đã không quyết định đợi ở ngoài này để phục kích anh. Tuy nhiên, những giọng nói đáng ngại vọng qua hành lang—một dấu hiệu chắc chắn rằng có những con quái vật đang rình rập.
Mình đang ở đâu? Bước qua cánh cửa, James thấy mình đang ở trong một hành lang bẩn thỉu, mục nát. Một hàng song sắt kim loại rỉ sét, ken đặc, nằm dọc theo một trong các bức tường. Không gian phía sau các song sắt được chia thành các phòng nhỏ… hay đúng hơn là các xà lim. Đó là một nhà tù. James cau mày. Nếu anh thực sự phải ở đây, tại sao anh lại kết thúc ở một nơi như thế này? Có phải vì anh đã đi theo qua cùng một cánh cửa với nhân cách sát nhân Eddie?
Những bức ảnh về 「Nhà tù Toluca」 treo trên tường của Hội Lịch sử hiện lại trong tâm trí anh. Liệu những hình ảnh đó có phải đã truyền cảm hứng để thực tại mang hình dạng này không? Dù sao đi nữa, làm thế nào mà anh lại đến được đây? Xét theo con đường anh đã đi từ bảo tàng, bây giờ anh phải ở rất sâu dưới lòng hồ.
Trong vài xà lim là những con quái vật đang rên rỉ, không ngừng đập phá song sắt. James vội ngoảnh mặt đi. Dù mừng vì lũ sinh vật gớm ghiếc đó đã bị nhốt lại và không còn cản đường, nhưng nhìn chúng trong bộ dạng này, một chút lòng thương hại vẫn le lói trong cậu. Cái cảm giác khó chịu ấy cứ lớn dần cho đến khi cậu không thể nhìn chúng thêm được nữa. Dù vậy, bảo cậu thả chúng ra thì còn lâu.
Cậu đi tiếp qua các xà lim, dọc theo hành lang cho đến khi tới một dãy hành lang khác dài hơn. Giữa lối đi có hai cánh cửa đối diện nhau chan chát. Một cánh dẫn đến nơi trông như phòng tắm, trong khi cánh còn lại mở ra một không gian rộng lớn tựa đại sảnh. Nơi này trống không, ngoại trừ một công trình cao sừng sững nằm ngay chính giữa. James lại gần xem xét. Đó là một giá treo cổ. Một đoạn dây thừng thắt thòng lọng treo lơ lửng từ trên đỉnh, trông như một lời mời gọi.
James đột nhiên choáng váng khi một ảo ảnh hiện ra trước mắt. Tay bị trói chặt sau lưng, cậu đang đứng trên bục gỗ… Mấy tên cai ngục, đóng vai thẩm phán, đang lớn tiếng đọc một danh sách tội trạng. Tất cả lời buộc tội đều nhắm vào James.
「Ngươi đang tự dối lòng mình bằng cách chạy trốn khỏi sự thật. Vì lẽ đó, ngươi bị kết án tử hình!」 Nghe những lời đó, tên đao phủ xuất hiện, một gã khổng lồ đội chiếc mũ sắt hình tam giác gỉ sét. Hắn chộp lấy thòng lọng, nhanh chóng siết quanh cổ James…
James lảo đảo lùi lại, vung tay trước mặt như thể muốn xua đi ảo ảnh bệnh hoạn kia. Ý nghĩ bị hành quyết ở một nơi như thế này đã đủ kinh hoàng, nhưng cậu còn hoảng hốt hơn khi nhận ra rằng, lúc đứng đó với sợi dây quấn quanh cổ, một cảm giác tựa như thanh thản đã bắt đầu len lỏi trong lòng. Cứ như thể, bằng cách nào đó, cậu đang mong chờ sự hủy diệt của chính mình.
「Cứu tôi…」 một tiếng thì thầm nghẹn ngào thoát ra từ môi cậu. 「Làm ơn ai đó… cứu tôi với…」 Cậu kêu gọi vị bác sĩ tâm lý được cho là đang ẩn mình trong thế giới thực an toàn. Cậu kêu gọi bất cứ ai chịu lắng nghe.
Nếu ông thực sự ở đó, đang nhìn vào gương mặt của bệnh nhân tâm thần này, và nếu tôi cũng thực sự ở đó, thì làm ơn cứu tôi với. Dùng thuốc hay bất cứ thứ gì ông muốn, tôi không quan tâm nó mạnh bạo thế nào đâu. Chỉ là… làm ơn chữa cho tôi khỏi căn bệnh điên loạn này. Tôi không muốn nhìn thấy những thứ này nữa. Tôi muốn thoát khỏi cơn ác mộng này!
Kìm nén dòng suy nghĩ cuồn cuộn này cũng giống như cố gắng tuyệt vọng để không nôn ọe. James chạy một cách mù quáng trong bóng tối đặc quánh, ra khỏi căn phòng lớn, xuyên qua hành lang, lướt qua vô số cánh cửa, lang thang vô định tìm kiếm bất kỳ nguồn cứu rỗi nào. Chẳng bao lâu sau, cậu thấy mình đang ở trong một phòng chờ nhỏ của lính gác nhà tù. Trung tâm căn phòng là một kho vũ khí được trang bị đầy đủ. Dù đây không hẳn là sự cứu rỗi mà cậu đang tìm kiếm, nhưng nơi này lại là nơi trú ẩn lý tưởng cho một trái tim yếu đuối.
James nhặt một khẩu súng trường săn và thêm đạn, áp nòng súng lạnh ngắt vào má. Nó không chỉ là một vũ khí, mà còn là biểu tượng của trật tự và sự kiểm soát, mang lại cảm giác an tâm. Nó giúp xoa dịu nỗi kinh hoàng. James ngồi trong kho vũ khí, ôm chặt khẩu súng như một đứa trẻ ôm chăn, không hề có ý định quay trở ra ngoài. Ý nghĩ cố thủ ở đây, trong một nơi an toàn được bao quanh bởi đạn dược, quá đỗi trấn an để có thể từ bỏ, nhưng cậu biết điều đó sẽ không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào của mình.
Maria đã chết. Cậu không thể làm gì để cứu cô ấy. Giờ đây cậu lại đang trốn chui trốn nhủi như một kẻ hèn nhát trong khi đáng lẽ phải ra ngoài tìm Mary. Dù vậy, cậu vẫn muốn giam mình trong căn phòng này. Dù chỉ thêm một lúc nữa thôi…
Như thể đang tìm một lối thoát, James bắt đầu đọc một cuốn tạp chí đang mở trên bàn, tự bào chữa rằng nó có thể chứa một thông điệp quan trọng nào đó cho mình. Đó là một cuốn tạp chí nhỏ—có lẽ là một ấn phẩm địa phương.
[Nằm ở trung tâm Silent Hill là điểm thu hút khách du lịch chính của thị trấn, Hồ Toluca. Tuy nhiên, hồ nước trong xanh tuyệt đẹp này còn có một bộ mặt khác. Dù nghe có vẻ giống những câu chuyện dân gian ngớ ngẩn hay truyện ma thường thấy ở các thị trấn cổ, nhưng truyền thuyết này lại hoàn toàn có thật.
Vào một ngày tháng Mười Một sương mù năm 1918, con tàu Little Baroness chở đầy khách du lịch đã không quay trở lại bến cảng. Vài giờ sau, khi sương mù tan đi, người ta không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con tàu. Thực tế, sương mù ngày hôm đó dày đặc đến nỗi người ta thậm chí không thể nhìn thấy con tàu khi nó rời bờ. Vì vậy, không thể biết được chuyện gì đã xảy ra với con tàu, hay nó đã biến mất như thế nào.
Một bài báo của một phóng viên thời đó chỉ viết đơn giản: 「Có lẽ nó đã chìm vì một lý do nào đó.」 Bất chấp những nỗ lực tìm kiếm điên cuồng của cảnh sát, không một mảnh vỡ nào của con tàu được tìm thấy. Tương tự, thi thể của thủy thủ đoàn và 14 hành khách, chứ đừng nói đến người sống sót, cũng chưa bao giờ được tìm thấy. Dù đây chắc chắn không phải là một câu chuyện không thể xảy ra, nhưng nếu không có bằng chứng thì khó mà xác định được nó có thật hay không.
Năm 1938, một sự kiện còn kỳ lạ hơn đã xảy ra. Không giống như Little Baroness, con tàu này đã được tìm thấy. Hay đúng hơn, chỉ có con tàu được tìm thấy. Không một bóng người nào trên tàu. Con tàu hoàn toàn không bị hư hại, không có lý do gì để bất cứ ai phải nhảy xuống biển. Giống như vụ Mary Celeste năm 1872 và Carroll Deering năm 1921, các hành khách đã biến mất như thể họ chưa từng tồn tại. Vào thời điểm đó, giả thuyết phổ biến nhất là một vụ tự sát tập thể đã xảy ra, nhưng điều này có vẻ rất khó tin vì nó chỉ là một chiếc thuyền du lịch.
Gần đây hơn, một sự kiện không thể giải thích khác đã xảy ra chỉ sáu năm trước. Để xác minh sự thật của truyền thuyết xung quanh hồ, trong một hành động thực chất chỉ là một trò thách đố, hai sinh viên đã mất tích sau khi chèo một chiếc thuyền nhỏ ra hồ. Chúng tôi đã may mắn gặp được một thanh niên quen biết với vụ việc này, là bạn cùng lớp của hai học sinh trung học mất tích. Anh ta khẳng định đã có mặt vào buổi sáng hai người họ ra khơi. Tuy nhiên, anh ta tin rằng chiếc thuyền đã bị lật.
「Dù sao đi nữa, cái hồ đó thực sự khiến tôi rợn tóc gáy.」 Anh ta chia sẻ với chúng tôi một trong những câu chuyện ma mà anh đã nghe về hồ. 「Người ta nói rằng nếu bạn cố gắng ra hồ Toluca vào lúc nửa đêm, động cơ của bạn sẽ chết và bạn sẽ bị mắc kẹt cho đến sáng.」
Thực sự, có rất nhiều xác chết nằm dưới đáy hồ này. Những bàn tay xương xẩu của họ vươn lên về phía những con thuyền đi qua, có lẽ là để tìm kiếm đồng đội của mình. Điều này mang lại một ý nghĩa hoàn toàn mới cho lời mời của người dân thị trấn dành cho khách du lịch: 「Hãy đến và tham quan hồ nước xinh đẹp của chúng tôi.」
「Cá nhân tôi không tin vào bất cứ điều gì trong số đó, nhưng… tôi biết rằng phải có một loại bằng chứng nào đó vẫn chưa được khám phá…」]
James gấp cuốn tạp chí lại. Đó chỉ là một bài báo từ một trong những ấn phẩm lá cải hạng ba về những chuyện huyền bí—loại luôn lải nhải về UFO, Bigfoot, tam giác Bermuda, và đủ loại thuyết âm mưu. Đúng là một mớ nhảm nhí. Nhưng dù vậy… nó vẫn khiến James băn khoăn.
Mình thực sự không nghĩ đây là một thông điệp từ bác sĩ. Vậy có nghĩa là nội dung của bài báo này chỉ là một ảo giác khác sao? Hay những sự kiện như thế này đã thực sự xảy ra ở Silent Hill? Bất cứ ai có một chút tỉnh táo nào cũng sẽ nghĩ những câu chuyện này là không thể. Thuyền biến mất trên hồ, nhận được thư từ một người được cho là đã chết… Nhưng nếu những điều không thể này lại là sự thật thì sao…
James bước ra khỏi phòng, lòng tràn đầy một quyết tâm mới. Việc nghi ngờ sự tỉnh táo của chính mình như vậy thật đáng buồn, nhưng cần thiết. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cược vào khả năng đó.
Ở hành lang, gần như ngay trước phòng chờ, là một cái hố được đậy bằng một nắp sắt nặng. Lại một cái hố nữa mà, tất nhiên, cậu sẽ phải nhảy vào để đi tiếp. Đầu tiên là một cái hố, rồi một cái khác, rồi một cái nữa, và lại một cái nữa… Thú vị thật. James mỉm cười. Dù đây là sản phẩm của ảo tưởng của mình hay là những bí mật ẩn giấu của Silent Hill, có lẽ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến cùng…
-3-
Dường như James càng xuống sâu trong nhà tù, khung cảnh xung quanh càng trở nên mục nát và hoang tàn. Ở đây, những bức tường bẩn thỉu loang lổ những vệt màu đỏ sẫm khác nhau, và sàn nhà vương vãi mảnh kính vỡ cùng các loại mảnh vụn khác. Không gian nhỏ bé trông như đã bị phá hủy hoàn toàn. Trên bức tường phía xa là một thang máy, cửa của nó đang mở toang. Vậy là nơi này còn sâu hơn nữa… Cậu không ngờ một thứ ở sâu dưới lòng đất trong tàn tích của một nhà tù cũ lại vẫn hoạt động, nhưng cũng đáng để thử.
Khi đã vào trong, James nhấn một nút, và cánh cửa, hóa ra là những song sắt chứ không phải cửa thang máy thông thường, trượt đóng lại. Thang máy bắt đầu đi xuống. Nhìn qua các song sắt khi thang máy dường như rơi xuống không ngừng, cậu thấy một bức tường đá trần lướt qua, như thể trục thang được tạc thẳng vào nền đá.
Cuối cùng cậu cũng đến một lối đi trông giống bên trong một tòa nhà hơn. So với các tầng trước, nơi này còn khá nguyên vẹn. Ngay cả lớp vữa trát tường vẫn còn nguyên chứ không bị bong tróc vương vãi khắp sàn. Dọc đường đi, lối đi rẽ thành nhiều hướng khác nhau, mỗi hướng đều dẫn đến một ngõ cụt có cầu thang đi xuống sâu hơn. Nó bắt đầu trông giống như một mê cung. Một mê cung của tâm trí? Hay một mê cung để đánh lạc hướng kẻ cố gắng khám phá những bí ẩn của Silent Hill?
James cẩn thận nhìn xuống một trong những cầu thang, đi hết xuống tầng dưới. Khi bước vào hành lang, cậu nghe thấy tiếng kim loại lạch cạch đặc trưng dưới chân, và sàn nhà vững chắc đã biến thành một tấm lưới thép. Đáng lo ngại hơn là tiếng động của những sinh vật đang di chuyển bên dưới tấm lưới. Chúng chính là những con quái vật đã tấn công cậu từ dưới sàn trong đường hầm trên Phố Saul. Theo bản năng, James quay người định chạy ngược lên cầu thang. Cậu nhớ lại lũ đó đã hành cậu ra bã như thế nào khi cậu cố chạy qua đường hầm. Ngay cả bây giờ, chân cậu vẫn còn đau sau cuộc chạm trán nguy hiểm đó.
Có thứ gì đó đang đến gần từ sâu trong lối đi âm u. Một thứ gì đó có bước chân đủ nặng để tạo ra tiếng va chạm dữ dội khi nó đi trên sàn lưới thép. Trái với suy nghĩ của mình, James quay lại và thấy một bóng dáng khổng lồ, đáng sợ hiện ra trong ánh sáng. Đó là con quái vật kim tự tháp đỏ. Không có tiếng dao kéo lê trên sàn. Thay vào đó, sinh vật này cầm một cây thương dài và dày. Nó giống hệt như bức tranh trong hội lịch sử…
James run lên vì sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến việc bị cây thương đó đâm xuyên qua đã khiến cậu tràn ngập một nỗi kinh hoàng ngọt ngào, còn mạnh hơn cả những cảm giác căm thù và khao khát trả thù cho cái chết của Maria vẫn còn ám ảnh cậu. Quay người lại, cậu lao ngược lên cầu thang và vào hành lang, chạy nhanh hết sức có thể cho đến khi đến một cầu thang khác. Nỗi kinh hoàng tột độ về con quái vật đang truy đuổi giống như một ngọn đuốc dí vào lưng, chỉ càng thúc giục cậu chạy nhanh hơn. James không biết mình đã đi bao xa trong mê cung. Cậu chỉ cần phải thoát ra, bất kể con đường này dẫn đến đâu. Đích đến đó là thiên đường hay địa ngục thì chỉ có Chúa mới biết.
James lao đi một cách mù quáng trong mê cung. Bất kỳ con quái vật nào đủ ngu ngốc để cản đường đều bị một phát súng trường thổi bay. Chẳng bao lâu, con quái vật kim tự tháp đỏ dường như đã bị tụt lại phía sau, nhưng cậu không ngừng chạy. Chạy xuống cầu thang, thêm nhiều cầu thang, và cả những cầu thang dài hơn nữa cho đến khi cậu thấy mình ở một nơi không ngờ tới. Đó là một căn phòng, bị chia làm đôi bởi những song sắt. Phía bên kia song sắt là một xà lim. Và trong xà lim đó, một người phụ nữ đang ngồi.
「Maria!」 James gần như không tin vào mắt mình. Cô ấy đã bị con quái vật kim tự tháp giết ở bệnh viện. Cậu đã thấy điều đó. Vậy làm sao cô ấy có thể ngồi trước mặt cậu bây giờ? 「Maria, em thực sự còn sống! Em có bị thương không? Em ổn chứ?」
「Em hoàn toàn ổn, cảm ơn anh,」 Maria nhún vai. 「Tất nhiên, giờ em bị kẹt ở đây. Nhưng may mắn là em không bị thương.」
「Anh mừng quá vì em không sao. Khi em không vào được thang máy, anh… anh đã chắc chắn rằng em đã chết.」
「Thang máy? Anh đang nói về cái gì vậy?」 Maria nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối.
James cũng bối rối như cô. 「Chuyện đó mới xảy ra thôi mà. Em không nhớ sao?」
Maria thở dài. 「James, anh yêu, có chuyện gì xảy ra với anh sau khi chúng ta bị lạc nhau trong đường hầm dài đó à...? Có lẽ anh đang nhầm em với ai khác rồi? Anh lúc nào cũng đãng trí như vậy. Không biết anh còn nhớ chuyện lần đó ở khách sạn không nữa...」
Bị lạc nhau? Lúc nào cũng? 「Maria, em đang nói gì vậy?」
「Anh đã chắc mẩm mình gói ghém hết mọi thứ, nhưng lại quên mất cuộn băng video đó. Em tự hỏi không biết nó có còn ở đó không nhỉ...?」
「Sao em lại biết chuyện đó? Đó là...」 James hoang mang. Đó là những ký ức chỉ thuộc về anh và Mary... Chắc chắn đây không chỉ đơn thuần là trực giác của phụ nữ.
「Em không phải Mary của anh.」
「Phải rồi. Em là Maria... phải không?」
「Em có thể là bất cứ ai anh muốn. Dù thế nào đi nữa, em vẫn là em. Em đang sống. Em là thật. Thấy chưa?」 Đôi tay trắng ngần của Maria luồn qua song sắt và vuốt ve má James. Những đầu ngón tay nàng mềm mại, ấm áp, mịn màng, tựa như làn khói. James như bị hút hồn. 「Này, đến cứu em đi. Em chẳng làm được gì qua mấy cái song sắt này cả, nói gì đến chuyện làm anh tỉnh trí ra.」
「Anh đến ngay đây. Cứ ở yên đó nhé.」 Dù không muốn rời xa nàng dù chỉ một giây, James vẫn dứt mình ra, liên tục trấn an rằng anh sẽ quay lại vì nàng. Anh để Maria lại phía sau và quay trở lại cầu thang. Có một lối vào khác dẫn đến phòng giam của Maria, nhưng trong cái mê cung này, anh không biết làm cách nào để đến đó. Dù sao đi nữa, sớm muộn gì anh cũng phải tìm đường ra khỏi đây. Còn chuyện phá cửa cứu Maria... Cứ đến đó rồi tính.
—
150 đô la.
Với 150 đô la một tuần, tôi làm công việc mệt mỏi của mình, ở một nơi sặc mùi thịt cháy khét lẹt. Một thứ mùi hôi thối và đầy thú tính như dục vọng của đàn ông. Với nụ cười toe toét và điệu cười tục tĩu, chúng nhìn chằm chằm vào váy đồng phục của cô hầu bàn, ánh mắt chúng quấn quanh chân các cô như thể muốn nếm thử. Những bàn tay trơ trẽn của đám khách hàng đàn ông—dù tôi có gạt phắt đi bao nhiêu lần, chúng vẫn cứ dai như đỉa—sờ soạng lấy tôi, vuốt ve đường cong trên hông. Chẳng mấy chốc, chúng đã biến thành bàn tay của cha và anh trai tôi...
Thật não nề.
Nó khiến tôi khốn khổ vô cùng.
Đã bao lần tôi kề dao vào cổ tay, nhưng rồi lại do dự? Đã bao lần đứng trên rìa sân thượng, nhưng không thể nhảy xuống? Đã bao lần nuốt cả lọ thuốc ngủ, chỉ để rồi lại tự móc họng nôn ra? Cảm giác như mua cả một núi kẹo rồi ép mình ngấu nghiến hết, ăn để nôn, rồi nôn để ăn tiếp. Cái vòng luẩn quẩn ăn ói này có thể kéo dài hàng ngày trời.
Ra ngoài thật phiền phức. Có những ngày tôi chỉ chui vào giường và không bao giờ ra khỏi đó. Ban đêm thật khó ngủ đến nỗi cơn buồn ngủ cứ ám ảnh tôi không ngừng. Dù vậy, tôi vẫn nằm im bất động trong sự im lặng bất an, cảnh giác với tiếng bước chân đang đến gần cửa. Đêm nay, khi chờ đợi sự hành hạ mà tôi phải chịu đựng mỗi đêm, nỗi lo lắng của tôi lớn dần cho đến khi biến thành nỗi tuyệt vọng nghiền nát. Tôi không thể chịu đựng được cơn hoảng loạn này.
Tôi quá sợ hãi để nhìn vào gương, quá sợ hãi để đối mặt với cái thứ xấu xí không còn giống tôi nữa. Tôi không thể làm gì cả. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì. Tôi chỉ trải qua những ngày tháng run rẩy và kinh hãi chờ đêm đến. Ngày nào cũng trống rỗng như vậy.
Cuối cùng, những ký ức bắt đầu biến mất, bị cuốn đi bởi dòng thời gian trống rỗng... nhưng, có một điều tôi đã học được. Khi lang thang qua một thị trấn vô danh, tôi phát hiện ra có một người khác đang sống bên trong tôi. Một người không phải đàn ông cũng chẳng phải đàn bà, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, nhưng lại khao khát cái chết. Tôi không còn biết ranh giới ở đâu nữa. Người đó có phải là tôi không? Tôi có phải là người đó không? Rốt cuộc thì tôi là ai?
Tôi muốn chết.
Tôi muốn chết.
Đó là ước nguyện duy nhất của tôi. Nhưng đó là một ước nguyện khó thành. Tôi muốn chết, nhưng tôi lại bị buộc phải tiếp tục sống. Tôi không muốn gặp ai cả. Đàn ông, đàn bà, bất cứ ai. Những kẻ luôn xen vào chuyện của người khác bằng những lời tử tế không ai cần.
「Cố lên!」
「Bạn làm được mà!」
「Nếu bạn không còn ở đây nữa, chúng tôi sẽ nhớ bạn lắm.」
Cứ như chạm vào một vết thương hở. Tôi không thể nuốt trôi cái thái độ thân thiện nhưng hoàn toàn giả tạo mà dường như ai cũng có. Tôi muốn chết! Không lời nào của các người có thể thay đổi suy nghĩ của tôi! Dù các người có an ủi thế nào, cũng chẳng có ai trong các người sẵn lòng chết thay tôi. Những kẻ vô trách nhiệm, không một ai trong các người hiểu tôi... Kể cả Mẹ...
Ngay cả bác sĩ ở bệnh viện xa xôi đó cũng không hiểu tôi. Sau tất cả những gì tôi cố gắng nói với ông ta trong buổi khám, tất cả những gì ông ta làm là kê thêm thuốc. Tác dụng phụ thật kinh khủng và chẳng bao lâu sau đã trở nên quá sức chịu đựng. Tôi biết rằng nếu tôi trở nên tệ hơn, tôi sẽ phải nhập viện. Ông muốn tôi phải làm gì đây?
Không thể nào. Mọi thứ đều không thể. Ngay cả khi đó, tôi đã biết không ai trong số họ có thể cứu tôi. Tôi biết rằng cuối cùng, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác. Và bây giờ tôi biết rằng chỉ có một điều tôi có thể làm. Ít nhất điều đó vẫn có thể.
Cố gắng tự tử, nhưng luôn thất bại... tất cả là... vì chúng. Tôi không bao giờ có thể quên những gì cha và anh trai tôi đã làm.
「Dừng lại! Đừng nhìn tao bằng đôi mắt bẩn thỉu của mày nữa... Đừng chạm vào tao! Không!」
Angela ngồi bật dậy, bị chính tiếng hét của mình kéo ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Cô lo lắng nhìn quanh phòng. Nơi này trông giống một căn phòng trong ngôi nhà thời thơ ấu của cô một cách kỳ lạ, nhưng cô kinh tởm khi thấy tường và sàn nhà dường như được làm bằng thịt sống, nhỏ giọt máu tươi. Ở một vài nơi trên những bức tường như da thịt có những cái lỗ, nơi một thứ gì đó hình trụ liên tục đâm ra thụt vào. Toàn bộ khu vực tràn ngập một mùi tanh tưởi, khó chịu. Đột nhiên, cô có thể cảm nhận được ai đó đang lén lút đến gần. Bò trên sàn, thở hổn hển vì phấn khích điên cuồng, một bóng người không mảnh vải che thân tiến lại gần giường cô...
-4-
Một tiếng xoẹt vang lên xé toang bóng tối khi một vật gì đó bay sượt qua mặt James, làm má anh xước nhẹ. Giật mình, James ngã ngửa ra sau xuống vùng nước nông, chỉ để thấy một ngọn giáo cắm cách nơi anh vừa đứng vài inch. Ngay cả ở nơi bẩn thỉu hôi hám như cống rãnh này, con quái vật đó vẫn không ngừng bám theo anh. Kim tự tháp đỏ. Từ dưới đất, James dùng súng trường bắn vào sinh vật đó. Với sức mạnh không thể so sánh với súng lục, anh găm hết viên đạn này đến viên đạn khác vào bộ ngực dày của con quái vật cho đến khi nó cũng ngã xuống nước. Tuy nhiên, đó khó có thể là một vết thương chí mạng. Coi những vết đạn như những vết xước, con quái vật kim tự tháp bắt đầu từ từ gượng dậy.
「Chết tiệt!」 Anh không có thời gian để đối phó với con quái vật này ngay bây giờ. Maria đang đợi anh. Anh lùi sâu hơn vào mê cung, đá nước tung tóe khi anh cuống cuồng chạy. Nhảy lên một cái thang lọt vào mắt, anh trèo lên đến lối đi ở trên cùng. Nhìn quanh, anh nhận ra mình đang ở điểm xuất phát. Ít nhất đây cũng là một chút may mắn.
「Không! Dừng lại đi Bố, làm ơn!」 James nghe thấy một tiếng thét vang vọng khắp hành lang. Giọng người phụ nữ dường như phát ra từ một căn phòng ở cuối hành lang. Có thể là Maria không?
Mở cửa, James thấy mình đang ở trong một nơi trông như nhà của ai đó. Nơi này được bài trí như một phòng khách. Thậm chí còn có một chiếc tivi ở góc phòng. Nhưng ngoài chiếc tivi, mọi thứ trong căn phòng kỳ dị này đều được bao bọc bởi những thớ thịt đang lúc nhúc. Một căn phòng như thế này đang làm gì ở sâu dưới lòng đất? Trước khi kịp suy nghĩ, James đã nhận ra sự hiện diện của một con quái vật mà anh chưa từng gặp. Hình dạng của nó được tạo thành từ hai cơ thể người quấn vào nhau bao phủ khung giường, tay và chân của nó vươn ra hai bên và đóng vai trò như những chân giường.
Với đôi chân tạm bợ, nó từ từ bò trên sàn. Không một lời cảnh báo, nó đứng dậy từ tư thế bốn chân như một con gấu đang cố gắng đe dọa kẻ thù. Sinh vật này gầm lên từ hai cái miệng méo mó, phát ra một tiếng kêu cảnh báo. Nó tiến lại gần hơn, lớp thịt mưng mủ của nó run rẩy, cố gắng đè bẹp James dưới sức nặng của cơ thể. James nhanh chóng chĩa súng vào con quái vật, bắn liên thanh bằng khẩu súng trường lên đạn kiểu bơm. Con quái vật ngã xuống sàn, la hét trong đau đớn trước khi bất động.
Angela đang ngồi thu mình trong góc phòng, nhìn chằm chằm với khuôn mặt vô cảm, trống rỗng. James không mấy ngạc nhiên khi thấy cô ở một nơi kỳ lạ như vậy—sau cùng, anh cũng đã chạm mặt Eddie ở dưới này. Nếu họ thực sự không là gì khác ngoài sản phẩm từ ảo tưởng của anh, thì việc gặp họ ở bất cứ đâu cũng không có gì lạ. Hoặc có lẽ họ là những người thật giống như James. Những con người đáng thương, tội nghiệp bị mắc kẹt, và mặc cho Silent Hill định đoạt.
「Cô ổn chứ? Cô không bị thương, phải không?」 James gọi cô.
Ngay lập tức, vẻ mặt của cô thay đổi từ thờ ơ sang giận dữ. Cô nhảy dựng lên và bắt đầu đá liên tục vào con quái vật bất động, được thúc đẩy bởi sự kết hợp giữa hận thù và đau khổ. Ngay khi cô có vẻ đã thấm mệt, cô chộp lấy chiếc tivi, giơ nó qua đầu, và ném thẳng vào xác con quái vật.
「Angela, bình tĩnh lại!」
「Đừng có ra lệnh cho tôi!」 Angela gắt lại.
「Tôi không cố ra lệnh cho cô.」
「Vậy thì anh muốn gì? Ồ, tôi hiểu rồi. Anh đang cố tỏ ra tốt với tôi, phải không? Tôi biết anh đang toan tính gì. Lúc nào cũng vậy. Anh chỉ muốn một thứ thôi!」
「Không, không phải như vậy...」
「Anh không cần phải nói dối. Cứ nói thẳng ra đi. Anh có thể cứ cưỡng ép tôi. Đánh đập tôi như hắn đã từng làm. Dù sao thì anh cũng có quan tâm đến ai khác đâu, đồ lợn bẩn thỉu!」
「Angela...」 James tiến lại gần một bước, đặt tay lên vai cô trong nỗ lực an ủi. Tuy nhiên, anh đã bị từ chối một cách phũ phàng.
「Đừng chạm vào tôi! Anh làm tôi thấy tởm!」 Cô lườm anh, đôi mắt chứa đầy sự khinh miệt, và miệng cô nở một nụ cười lạnh như băng. 「Này James, anh nói vợ anh chết rồi, phải không?」
「Phải. Cô ấy bị bệnh...」
「Ồ thật sao? Anh có chắc là không phải anh chỉ không muốn cô ta ở bên cạnh nữa không? Tôi cá là anh đã tìm được người khác rồi,」 Angela nói khi rời khỏi phòng, tiếng cười khinh bỉ đi kèm với những lời nói sắc như dao của cô.
James lặng lẽ nhìn cô khuất vào bóng tối. Anh bị xúc phạm như bất cứ ai khi nghe người khác xúc phạm Mary như vậy. Tuy nhiên, có vẻ như Angela đã có những trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ với đàn ông. Ngay cả khi anh đề nghị bảo vệ cô, cô cũng sẽ chỉ từ chối.
-5-
Sau khi Angela rời đi, James cũng làm vậy, háo hức nhanh chóng đến với Maria. May mắn thay, hành lang anh bước vào không hề khó hiểu đến mức có thể coi là một mê cung. Anh kiểm tra mọi cánh cửa trên đường đi, nhìn vào các phòng để tìm bất cứ thứ gì có thể dẫn anh đến phòng giam của Maria. Một căn phòng dường như là nhà xác, vì nó chứa một bộ sưu tập đáng kể các thi thể bị hành quyết. Nhà tù này từng là một trại tù binh, nhưng dù nó vẫn tiếp tục được sử dụng, điều kiện không hề được cải thiện chút nào.
Tiếp tục đi qua một hành lang dài, hẹp, James bắt gặp một cánh cửa kim loại. Xét đến sự cần thiết rõ ràng về an ninh, cánh cửa này hẳn phải dẫn đến một phòng giam. Anh nhìn vào căn phòng nhỏ qua một ô cửa sổ nhỏ.
「Maria!」 James vui mừng gõ cửa. Có lẽ mình có thể phá khóa bằng súng trường... Những lo lắng như vậy trở nên vô ích khi cánh cửa hóa ra không bị khóa. Anh đẩy cửa mở, nửa mong đợi một cơn mưa những nụ hôn biết ơn từ Maria, người đã bị mắc kẹt ở đây quá lâu. Nhưng anh không nhận được sự chào đón nồng nhiệt như vậy.
「Maria?」 Bước vào phòng giam, James nhìn quanh và một cái nhíu mày lo lắng hiện trên khuôn mặt anh. Có gì đó không ổn. Một mùi thoang thoảng bao trùm căn phòng. Có phải là... máu? Maria đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, áo blouse và nệm của cô đều thấm đẫm màu đỏ. Vết máu loang ra khắp ngực cô, bằng chứng cho thấy cô đã nôn ra một lượng máu lớn.
「Cái quái gì...」 James vội vã đến bên Maria, quỳ xuống bên giường cô.
「Maria! Maria!」 Ngay cả khi anh lay nhẹ cô, tuyệt vọng tìm kiếm bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng là cô đã chết.
「Anh... anh không hiểu... Sao chuyện này có thể xảy ra...?」 Một lần nữa, Maria đã mất, chỉ lần này cô đã thực sự chết. Nỗi đau buồn ập đến James như một nhát dao đâm vào tim.
「...Mary.」 Cảnh tượng khuôn mặt quen thuộc nhưng vô hồn của Maria khiến tên người vợ đã khuất của anh bật ra trên môi. Mọi chuyện lại giống như trước đây. Khi Mary chết, tôi... tôi...
Những ký ức đè nén xoáy trong tâm trí anh. Những ký ức hỗn loạn, mơ hồ, đen tối...
James chậm rãi đứng dậy, cảm thấy mình chẳng khác nào một cái vỏ rỗng tuếch vô hồn. Anh đờ đẫn nhìn xuống thi thể bất động của Maria. Nhìn kỹ hơn, anh nhận ra một lỗ thủng trên ngực cô, trông như một vết đạn. Đây không phải là một tai nạn, và chắc chắn cô cũng không chết vì bệnh tật... Vậy thì, ai đã giết Maria? Ai lại có lý do để bắn chết cô ấy?
Không mất nhiều thời gian để có được câu trả lời. Thực ra, gần như chẳng cần phải suy nghĩ. Ngoài James ra, chỉ có hai người đang lang thang trong mê cung của nhà tù cũ này: Angela và Eddie. Và Eddie là người duy nhất có súng. Nhưng có phải là hắn không? Hắn có thật sự làm chuyện này không? “Giết một người dễ ợt…” Chính miệng Eddie đã nói thế, lại còn nở nụ cười rợn người đó nữa. “Chỉ cần dí súng vào đầu họ và, bằng!” Ai ngoài một tên sát nhân bệnh hoạn lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Chẳng phải trước đó hắn cũng đã nói gì đó về việc bị cảnh sát truy đuổi sao?
James rời khỏi phòng giam để tìm Eddie. Anh không hề nhận thức được bất kỳ ham muốn nào về việc trả thù cho Maria, cũng không hề căm ghét Eddie. Anh chỉ muốn biết tại sao. Tại sao hắn lại giết Maria? Tại sao hình ảnh của Eddie lại chồng chéo lên chính bản thân anh trong tâm trí?
“Mình đang ở đâu đây?” Hành lang dẫn ra một không gian rộng lớn, thoáng đãng. Mặt đất dưới chân có cảm giác như đất cứng, nhưng không chắc là anh đã thoát khỏi mê cung để ra ngoài trời. Quét vầng sáng từ chiếc đèn pin xung quanh, anh xác nhận có bốn bức tường đang bao bọc không gian này. Thứ duy nhất khác mà ánh đèn có thể tìm thấy là một cụm đá lớn nhô lên từ mặt đất. Tất cả đều là bia mộ. Nơi chờ đợi anh ở cuối mê cung khúc khuỷu lại là một nghĩa trang. Tù binh Nội chiến, những phạm nhân bị xử tử, và vô số người khác hẳn đã được chôn cất ở nơi này. Một ngôi mộ mang một cái tên quen thuộc: “Walter Sullivan,” cái tên xuất hiện trong bài báo cũ từ thùng rác của khu căn hộ Woodside. James bị nó thu hút một cách kỳ lạ, nhưng không hiểu sao, nó lại khiến anh có cảm giác như ai đó đang lần mò bên trong đầu mình…
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, James nhìn quanh những cái tên khác được khắc trên đá. Anh gần như chết sững vì sốc khi bắt gặp thêm hai cái tên quen thuộc: “Eddie Dombrowski” và “Angela Orosco.” Đến nước này, vẫn có người có thể cho rằng đây là một sự trùng hợp. Tuy nhiên, còn một cái tên nữa: “James Sunderland.” Ba tấm bia mộ đi kèm với ba cái hố sâu hoắm của ba ngôi mộ đã được đào sẵn. Chúng lặng lẽ ngồi đó như miệng của những con thú đói đang chực chờ nuốt chửng người chết... Eddie, Angela, và James.
Có lẽ đây là một trò đùa của Eddie? Chắc chắn một kẻ tâm thần bất ổn như hắn sẽ thấy một thứ bệnh hoạn thế này thật nực cười. Có lẽ đây là bằng chứng cho ý định giết tất cả mọi người, bao gồm cả chính hắn. Hoặc có lẽ, hắn chỉ đang vui vẻ quấy rối mọi người. Nhưng nếu một trong hai giả thuyết đó là đúng, tại sao hắn không đào một ngôi mộ cho Maria? Chẳng phải hắn đã giết cô ấy sao?
Ngôi mộ của James có vẻ khác với hai ngôi mộ còn lại. Khi anh chiếu đèn vào, anh có thể thấy cái hố của mình sâu hơn hẳn những cái khác. Nó có dẫn đến một nơi nào khác không? Hay nó chỉ dẫn đến vùng đất của người chết… James bước vào ngôi mộ của chính mình.
Con đường từ ngôi mộ không dẫn đến một mê cung khác, mà là một hành lang thẳng tắp. Chẳng mấy chốc, James đã đến trước một cánh cửa sắt nặng trịch. Ngay khoảnh khắc anh bước qua cửa, cơ thể anh bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh đột ngột khiến hơi thở hóa thành màu trắng. Căn phòng là một kho đông lạnh, được chiếu sáng bằng những ngọn đèn huỳnh quang nhợt nhạt. James đã tìm thấy người mà anh đang tìm kiếm.
“Eddie… cậu đang làm gì ở đây?” James gọi, tay cầm khẩu súng trường một cách hờ hững, nhưng sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.
“Trông giống gì thì là cái đó thôi?” Eddie toe toét cười. “Hắn ta lúc nào cũng kiếm chuyện với tôi. ‘Mày là cái thằng béo kinh tởm! Nhìn mày tao chỉ muốn ói.’ ‘Đừng có vác cái bộ mặt xấu xí của mày lảng vảng ở đây!’” Vẻ mặt của Eddie biến thành một nụ cười đen tối, méo mó.
“Có lẽ hắn nói đúng. Có lẽ tôi chẳng là gì ngoài một thằng béo kinh tởm. Nhưng biết gì không? Chẳng quan trọng anh thông minh, giỏi thể thao, xinh đẹp hay xấu xí. Một khi đã chết thì tất cả đều như nhau. Từ giờ trở đi, nếu có ai chế nhạo tôi… tôi sẽ giết kẻ đó. Ít nhất thì một cái xác còn vô dụng hơn cả tôi…” Hắn hành động còn điên cuồng hơn cả lúc ở nhà ăn.
“Ừ, Eddie. Cậu nói gì cũng được.” James ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng không chọc giận hắn. Tuy nhiên, điều này chỉ càng khiêu khích Eddie hơn.
“Tôi biết ngay mà. Cả anh nữa… Anh cũng giống hệt bọn họ thôi, James.”
“Eddie, tôi không có ý đó…”
“Khỏi bận tâm. Tôi hiểu mà. Anh đã cười nhạo tôi suốt từ đầu đến giờ, phải không? Kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Tao sẽ giết mày, James!”
Trước khi Eddie kịp bóp cò, James đã nổ súng trường, cố tình bắn trượt. Lời đe dọa của anh đã thành công, và Eddie quay người bỏ chạy vào một căn phòng liền kề. Tuy nhiên, James không đuổi theo ngay lập tức. Anh tò mò về điều gì đã khiến Eddie phát điên, nhưng điều James thực sự muốn biết là liệu hắn có thật sự đã giết Maria hay không. Trong tình huống này, anh khó có thể nhận được câu trả lời thẳng thắn cho cả hai câu hỏi đó, đặc biệt là khi cơn thịnh nộ của Eddie giờ đã tập trung vào anh.
Nếu James bước qua cánh cửa đó, chắc chắn chỉ một trong hai người họ sẽ bước ra ngoài còn sống. Dù điên hay không, Eddie vẫn là một con người. Đối phó với hắn không giống như đối phó với một con quái vật khác. Nhưng dù vậy, anh còn có thể đi đâu được nữa? Anh không thể trèo ngược lên qua cái hố để trở lại nghĩa trang. Anh chỉ có thể tiến về phía trước, và đối mặt với định mệnh của mình để được đoàn tụ với Mary. Vẫn còn chút do dự, nhưng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, anh mở cửa.
Căn phòng mà Eddie đã trốn vào là một nhà kho đông lạnh rộng rãi. Nhiều tảng thịt đã được xẻ treo lơ lửng khắp gian phòng, được móc lên từ trần nhà bằng những chiếc móc phủ đầy sương giá.
“Anh có biết nó gây ra chuyện gì với anh không, James?” Giọng của Eddie vọng ra từ bên trong phòng. Hắn đang trốn ở đâu đó.
“Khi anh bị ghét bỏ, bị bắt nạt, bị phỉ nhổ? Anh có biết tôi cảm thấy thế nào không? Đó là lý do tại sao tôi đã bỏ chạy sau khi giết con chó. Chạy như một con bé sợ hãi. Phải, tôi đã giết con chó đó. Vui lắm. Rồi hắn ta đuổi theo tôi. Tôi cũng bắn hắn luôn. Ngay vào chân. Hắn còn khóc thảm hơn cả con chó!” Một tiếng súng vang lên trong nhà kho, kèm theo đó là tiếng thịt bị bắn văng tung tóe gần đó.
Eddie lại lên tiếng. “Hắn sẽ khó mà chơi bóng được với cái đầu gối còn lại…”
“Thôi đi Eddie!” James hét lên từ chỗ nấp sau một tảng thịt. “Điều gì khiến cậu nghĩ rằng mình có thể bắt đầu giết người chỉ vì cậu muốn!?”
“Đừng có lên mặt dạy đời với tôi, James. Thị trấn này cũng đã gọi anh đấy. Anh và tôi đều giống nhau cả thôi. Chúng ta là loại cặn bã không dám đối mặt với những người tốt!” Hai phát súng nữa được bắn ra.
“Giờ thì tiệc tùng thôi!” Eddie hét lên bằng một giọng đầy khoái trá độc ác. Tiếng cười điên loạn của hắn vang vọng khắp nhà kho khi hắn bắt đầu bắn liên hồi. Những phát súng có vẻ ngẫu nhiên, nhưng chúng chắc chắn nhắm vào James. Eddie biết anh đang trốn ở đâu. Hắn thực sự đang cố giết anh.
Chết tiệt, hắn đang bắn từ đâu? James bị mắc kẹt bởi những viên đạn bay loạn xạ, chỉ có một tấm khiên bằng thịt đứng giữa anh và cái chết chắc chắn. Tảng thịt rung lên dưới cơn mưa đạn cho đến khi nó bị giật khỏi móc và rơi xuống sàn, khiến James không còn gì che chắn.
Đột nhiên, tiếng súng ngừng lại. Căn phòng trở nên im lặng đến rợn người, chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt của những tảng thịt đang đung đưa. Đây là cơ hội của anh. Đối thủ có lẽ đang nạp đạn. Không lãng phí thêm một giây nào, James lao ngược về phía lối vào của nhà kho đông lạnh, định rút lui vào phòng trước và tìm cách chặn cửa lại. Anh không muốn nán lại đủ lâu để bị giết, và anh biết rằng mình sẽ không thể bắn một con người một cách không nao núng như bắn một con quái vật.
“Đứng im.”
James đứng khựng lại khi nghe thấy giọng nói ra lệnh. Trong lúc anh không để ý, Eddie đã lẻn đến gần anh, và giờ đang đứng chỉ cách đó vài bước chân.
“Ha ha, đứng im. Anh hiểu không? Vì chúng ta đang ở trong một kho đông lạnh! Má ơi, hài vãi,” Eddie nói giữa những tràng cười con nít. “Vậy giờ anh có hối hận vì đã chế nhạo tôi chưa? Anh có thấy có lỗi không? Sao không quỳ xuống mà cầu xin tha mạng đi, giống như tôi đã luôn làm ấy? Sao anh không xin lỗi? Anh nên liếm sạch cái sàn nhà chết tiệt này và cầu xin lòng thương hại! Anh không thấy xấu hổ à?” Eddie giờ đang nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đang cười của hắn.
“Chết đi.” Hắn đặt ngón tay lên cò súng.
James phản công, theo phản xạ bắn khẩu súng trường của mình. Nếu đằng nào cũng phải chết, ít nhất anh cũng có thể có hành động trả thù cuối cùng này…
Một phát súng duy nhất vang lên trong nhà kho băng giá. Eddie lẽ ra phải là người bắn trước. Tuy nhiên, hắn lại gục ngã, rơi xuống giữa những giọt máu văng tung tóe trên sàn.
“Eddie?” James nhìn xuống, quá sững sờ để có thể cử động. Mình… thật sự đã bắn hắn sao?
“Chết tiệt… đau quá…” Eddie rên rỉ. Hắn vẫn còn sống, nhưng chỉ là thoi thóp. “Tao toi rồi. Mày… thắng rồi thì phải…”
James vội chạy đến bên cạnh hắn. “Cố lên, được không? Tôi sẽ đi gọi người giúp, tôi hứa!”
“Vô ích thôi, James. Không cứu được tôi đâu. Anh… kết liễu tôi đi? Tôi không tự làm được. Hết đạn rồi…”
“Cậu muốn tôi… ý cậu là cậu thực sự muốn chết?”
“Có quan trọng gì đâu? Đằng nào chúng ta cũng chết cả thôi. Anh cũng thấy rồi đó. Những ngôi mộ kia… Đó là số phận của chúng ta…”
“Đó là lý do cậu giết Maria à?”
“Maria? Ai vậy? Tôi không biết, nhưng mà… giết tôi đi. Nhanh lên… đ-đau quá…” Ý thức của Eddie đang nhanh chóng phai nhạt, và cùng với nó là cơn đau.
Hắn mỉm cười. Cuối cùng hắn cũng được tự do. Hắn không cần phải chạy trốn nữa. Cuộc đời hắn thật là một mớ khốn nạn. Tất cả những gì hắn muốn chỉ là được ăn một thứ gì đó ngon lành, hoặc xem một chương trình gì đó hài hước trên TV. Chỉ vậy thôi. Nhưng không ai chịu để hắn yên.
Bẩn thỉu. Kinh tởm. Hắn không bận tâm việc các cô gái chẳng thèm ngó ngàng đến hắn. Béo. Ngu. Cặn bã. Chính sự bắt nạt không ngừng nghỉ mới là thứ hắn không thể chịu đựng được. Đặc biệt là hắn… cái thằng khốn ở trường. Suốt thời trung học, hắn lấy việc hành hạ tôi làm thú vui mỗi khi có cơ hội. Ngay cả sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn không chịu buông tha cho tôi. Nên tôi đã…
Từ đâu không biết, một bầy chó tụ tập lại. Những con chó to lớn, nhe hàm răng lởm chởm nước dãi, vây quanh Eddie trong những giây phút hấp hối của hắn. Những hình thù gớm ghiếc cắn xé vào cái bụng rách toạc của hắn, lôi ruột gan hắn ra trong khi gầm gừ dữ tợn. Chúng đều giống hệt con chó mà hắn đã giết ở quê nhà. Hắn đã lấy khẩu súng trường của cha mình, bắn vào chân kẻ đã gây cho hắn quá nhiều đau khổ, và rồi giết luôn con chó cưng của hắn cho bõ tức. Và bây giờ, chúng ở đây. Cứ như thể chúng đã ở Silent Hill này từ lâu, chỉ chờ để phục kích hắn. Một con chó biến thành bốn, vẫn còn ôm mối hận cho cái chết oan uổng của mình, đuổi theo Eddie đến bất cứ đâu hắn đi. Từ hắn mà chúng xuất hiện, để xé da xé thịt hắn, để xé hắn thành từng mảnh. Ngay cả bây giờ, vào lúc tàn cuộc này…
“Con chó ngu ngốc… Giờ mày quay lại cắn tao, sau ngần ấy thời gian sao…?” Eddie cười. Với một nụ cười vô tư còn vương trên môi, hắn chết.
Sau khi chứng kiến những khoảnh khắc cuối cùng của Eddie, James đứng dậy. Anh nhìn xuống đôi tay mình. Chúng bê bết máu. Đôi tay này đã đẫm thứ máu vô hình của tội lỗi…
“Tôi… đã giết… một con người…” Cơ thể anh run lên. Tâm trí anh đông cứng lại.
“Tôi đã giết…”