Thoát thân thành công đến một nơi an toàn, ít nhất là cho lúc này, James ngồi bệt xuống đất thở dốc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không chui qua được hàng rào đó? Lớp lưới thép dường như cũng run rẩy sợ hãi khi màn sương nhảy múa trong không khí đặc quánh. Lũ quái vật dường như cảm nhận được con mồi đã trốn thoát nên tất cả đều bỏ đi. Chẳng còn thấy một cái xác ngọ nguậy nào nữa.
Mãi đến khi nhịp tim chậm lại và mồ hôi lạnh thôi túa ra, James mới đứng dậy nổi. Má anh vẫn còn hơi tê, nhưng nhìn chung anh không còn cảm thấy buồn nôn như lúc trước. Ít nhất thì anh không phải lo chết vì trúng độc nữa. Anh chỉ lo lắng. Chung cư Woodside… Thứ gì đang chờ đợi anh ở phía bên kia cánh cửa đó? Ban đầu, việc tình cờ tìm thấy nơi này có vẻ là một may mắn không tưởng, nhưng nhỡ đâu chính sự dẫn lối của Mary đã đưa anh đến đây thì sao…?
Bên cạnh lối vào khu chung cư là một thùng rác cũ mèm, móp méo, chứa đầy rác thải sinh hoạt tích tụ của cư dân. James bước tới, mở nắp thùng. Anh rút ra một tờ báo từ một chồng báo cũ. Trước khi vào trong, anh cần phải chùi rửa qua một chút. Nếu Mary thật sự còn sống và đang chờ anh ở đây, anh không muốn gặp cô với đôi ủng bẩn thỉu thế này. Anh dùng tờ báo cũ, cố gắng lau sạch vết máu của lũ quái vật.
Anh thoáng thấy một dòng tít giật gân: 「MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỰ SÁT BẰNG THÌA!」. Tò mò, James nhìn kỹ hơn vào bài báo. Nó được in trên một tờ tạp chí lá cải địa phương. Chẳng hiểu sao, nó lại thu hút sự chú ý của anh.
Cảnh sát hôm nay thông báo rằng Walter Sullivan, nghi phạm trong vụ sát hại dã man hai anh em Billy và Miriam Locane tại Silent Hill vào tháng Hai vừa qua, đã tự sát. Hắn bị bắt vì tội giết người vào ngày 18 tháng này và được phát hiện đã chết trong phòng giam vào sáng ngày 22. Theo thông báo chính thức, Sullivan đã tự sát bằng cách lấy chiếc thìa đi kèm với bữa tối, đâm mạnh vào phía trước bên trái cổ, gần động mạch cảnh. Hắn đã đâm chiếc thìa sâu ít nhất hai inch vào cổ, máu tuôn ra từ vết thương. Khi lính canh phát hiện, hắn đã tắt thở. Bạn học cùng lớp của Walter Sullivan ở quê nhà Pleasant River được trích lời nói rằng: 「Anh ta không giống kiểu người đi giết trẻ con. Ở trường anh ta khá trầm tính, nhưng là một người tốt. Tôi có gặp anh ta một lần, ngay trước khi bị bắt. Anh ta nói một tràng những điều kỳ quặc, ‘Hắn đang cố giết tôi. Để trừng phạt tôi. Con quỷ đỏ. Con quái vật đó. Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi đã làm điều đó nhưng… đó không phải là tôi!’… Giờ nghĩ lại, anh ta đúng là có hơi kỳ lạ.」
Đọc xong, James xoa gáy. Tại sao anh lại bị cuốn hút bởi chuyện này đến vậy? Cách tự sát nghe thật thảm thương, nhưng cũng chỉ là một tên tù nhân thôi mà. Đây là một sự việc tầm thường. Chuyện như thế này xảy ra như cơm bữa. Tuy nhiên, những dòng chữ in trên trang giấy như thiêu đốt tâm trí anh, và anh không thể ngừng nghĩ về chúng. Con quỷ đỏ… một hình ảnh mơ hồ về thứ đó hiện lên trong đầu anh…
Anh lắc đầu. Chuyện này thì liên quan quái gì đến Mary chứ? Tờ báo rác rưởi. Anh dùng tờ báo đã vò nát, tiếp tục lau đôi ủng cho đến khi chúng sạch sẽ tươm tất, rồi tiến đến cửa chính của tòa chung cư. Bản lề cửa kêu ken két khi anh đẩy cửa, tiếng động vang vọng khắp căn phòng khi anh bước vào trong.
Bên trong gần như tối om. Do thời tiết xấu, hầu như không có ánh sáng tự nhiên lọt vào và cũng chẳng có ngọn đèn điện nào bật. Chắc hẳn người quản lý đã ngắt điện. Một lúc sau, mắt James quen dần với bóng tối và anh có thể nhìn rõ hơn căn phòng chật hẹp. Bên trái dường như là một cánh cửa sau, và bên phải là một cầu thang dẫn lên bóng tối mịt mùng. Anh thận trọng bước sâu hơn vào căn phòng lờ mờ. Tất cả các cánh cửa trong khu dân cư đều bị khóa; không có cánh nào nhúc nhích dù chỉ một li.
「Xin chào? Có ai ở đây không?」
James gõ mạnh vào các cánh cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Xem ra không còn cách nào khác ngoài việc thử lên các tầng trên. James leo lên cầu thang và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cánh cửa trên chiếu nghỉ tầng hai không khóa. Vừa bước vào hành lang, anh nhận ra nơi này còn tối hơn trước. Toàn bộ hành lang gần như tối đen như mực, như thể đang giữa đêm khuya, chỉ có một tia sáng le lói duy nhất lọt qua từ một cửa sổ ở phía bắc. Có vẻ như nơi này cũng chẳng được ưu ái ánh mặt trời hơn một tòa nhà trong thành phố đông đúc là bao.
「Mary!」 James hét vào bóng tối. 「Là anh đây, James! Anh đã nhận được thư của em và đến đây để gặp em!」
Không nghe thấy tiếng trả lời, James bắt đầu lần mò dọc hành lang. Anh lần lượt gõ vào từng cánh cửa trên bức tường phía nam, hỏi: 「Làm ơn mở cửa! Tôi đang tìm một người phụ nữ tên Mary, cô có biết cô ấy không?」
Ngay cả khi anh vặn và lắc mạnh nắm đấm cửa, không có cánh nào chịu mở. Tại sao không ai trả lời? James bắt đầu cảm thấy bực bội. Nơi này không lẽ nào là không có người ở – đáng lẽ anh phải cảm nhận được dấu hiệu của sự sống ở đâu đó chứ. Nhưng anh không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào. Chung cư Woodside im phăng phắc, như thể đã bị bỏ hoang. James tiếp tục đi dọc hành lang, sàn gỗ kêu cọt kẹt sau mỗi vài bước chân. Khi đến căn phòng cuối cùng ở phía đông, phòng 205, anh ngạc nhiên khi vặn nắm đấm và thấy nó không khóa. Anh thận trọng nhìn vào trong.
「Xin lỗi?」 James hạ giọng. Hết kiên nhẫn vì không có ai trả lời, anh không đợi lâu mà tự ý bước vào. Đèn trần trong phòng đã tắt, nhưng vẫn có một nguồn sáng duy nhất. Đằng sau ánh sáng này là một bóng người mà James cho là chủ nhân của căn hộ.
「Ờm, xin lỗi vì đã đột nhập thế này. Tôi đang tìm người. Cô có thấy…」 James im bặt. Khi đến gần hơn, anh thấy rằng việc cố gắng nói chuyện với “người” này là vô ích. Chỉ mặc một chiếc áo blouse, váy và áo khoác cardigan, hình bóng đó nhìn chằm chằm vào anh với một khuôn mặt vô hồn. Đó chỉ là một con ma-nơ-canh may vá. Người phụ nữ sống ở đây chắc hẳn làm thợ may tại nhà. Nhưng… có điều gì đó về bộ quần áo mà con ma-nơ-canh đang mặc như đâm vào tim anh. Anh chợt nhận ra – đó chính là bộ quần áo Mary mặc trong bức ảnh anh mang theo. Điều này có nghĩa là cô ấy vẫn ở gần đây…? Hy vọng của James trỗi dậy mãnh liệt khi nghĩ đến điều đó.
Ánh sáng chiếu rọi căn phòng là một chiếc đèn pin nhỏ được gắn vào một sợi dây treo trên cổ con ma-nơ-canh như một chiếc vòng cổ. James suy nghĩ về tình hình. Có lẽ người ở đây dùng con ma-nơ-canh để thắp sáng vì mất điện? Nó được đặt ở vị trí vừa vặn để chiếu sáng khắp phòng… Nhưng anh không hiểu tại sao có người lại để đèn sáng và cửa không khóa khi đi vắng. Thấy người đó hiện không có ở đây, James quyết định “mượn” chiếc đèn pin của cô. Anh lấy chiếc đèn từ con ma-nơ-canh và đeo vào cổ mình. Ít nhất bây giờ anh sẽ di chuyển trong khu chung cư dễ dàng hơn. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy hơi tội lỗi. Đầu tiên là xâm nhập trái phép, giờ lại là trộm cắp? Anh thực sự không có ý xấu – anh chỉ muốn tìm Mary.
Rời khỏi phòng 205, anh đi dọc theo hành lang kéo dài về phía bắc từ rìa phía đông của hành lang đầu tiên. Ngay khi vừa rẽ vào góc, anh đứng khựng lại. Những tiếng rè rè nhiễu sóng bắt đầu phát ra từ chiếc radio trong túi áo khoác của anh. Chùm sáng từ đèn pin của anh chiếu vào một hình người dường như trần truồng đang đứng giữa hành lang.
Chỉ có điều nó dường như không có đầu. Một con ma-nơ-canh…? James thoáng nghĩ rằng có lẽ con ma-nơ-canh ở phòng 205 tức giận vì anh đã lấy trộm đèn pin của nó và đuổi theo anh ra đây để đòi lại. Ý nghĩ đó khiến anh nở một nụ cười cay đắng. Tuy nhiên, việc nhìn thấy thứ đó cứ đứng trơ trơ ở đó khiến anh lo lắng hơn một chút. Thêm vào đó, khi radio phát ra tiếng ồn, thường có một con quái vật ở gần.
Anh thận trọng tiến vài bước để nhìn kỹ hơn con ma-nơ-canh. Cơ thể nó uốn cong và tạo dáng một cách gần như… lẳng lơ. Ban đầu anh nghĩ có gì đó kỳ lạ ở cánh tay của nó, nhưng giờ anh mới thấy rằng, thực ra, nó không có tay. Ở phần eo của con ma-nơ-canh, nơi phần thân trên đáng lẽ phải bắt đầu, lại là một cặp chân khác không có bàn chân. Những chi thừa này đều bị uốn cong và vặn vẹo ở những tư thế không tự nhiên. Con ma-nơ-canh có một phong cách siêu thực, gần như theo một kiểu nghệ thuật kỳ quái. Nhưng tại sao nó lại không mặc quần áo?
Đột nhiên, nó cử động. Xoay quanh cặp chân thừa của mình, cơ thể con ma-nơ-canh bắt đầu lắc lư qua lại. Mắt James mở to kinh hoàng. Thứ này không phải là ma-nơ-canh. Nó là một con quái vật khác. Mặc dù có hình dạng khác với con quái vật ngọ nguậy lúc trước, anh không nghi ngờ gì rằng chúng có liên quan đến nhau. Kỳ lạ thay, anh thấy rằng việc đối mặt với sinh vật kỳ dị này không gợi lên cảm giác căm ghét và ghê tởm như những con quái vật khác. Tuy nhiên, nếu nó nguy hiểm bằng một nửa những con kia, anh không muốn nán lại.
Bỏ lại sinh vật ma-nơ-canh, James quay người chạy trở lại hành lang chính của tầng hai. Bây giờ có đèn, anh có thể thấy một hành lang khác rẽ ra từ hành lang chính và dẫn về phía bắc. Tuy nhiên, đèn pin của anh cũng chiếu sáng một hình người nằm trên sàn đang ngọ nguậy và quằn quại một cách rất quen thuộc. Mấy thứ này thực sự đang hoành hành khắp thị trấn. Đầu tiên chúng xâm chiếm đường phố, giờ chúng đã lan vào tòa chung cư. Ít nhất điều này giải thích tại sao không ai trả lời anh. Các cư dân có lẽ đều đã cố thủ trong phòng, trốn tránh những sinh vật khủng khiếp lang thang ngoài hành lang. Hay họ đều đã trốn thoát như người ở phòng 205?
Rõ ràng là tầng hai không phải là một nơi tốt để ở vào lúc này. Lách vào cầu thang bên trái, anh bắt đầu lê bước lên tầng ba. Anh do dự một lúc. Anh sẽ làm gì nếu trên tầng ba cũng có quái vật? Anh có nên cố gắng rời khỏi tòa chung cư không? Nhưng nếu làm vậy, anh cũng sẽ phải cân nhắc việc rời khỏi Silent Hill hoàn toàn. Anh đã đi xa đến thế này, ít nhất anh cũng nên tiếp tục cố gắng. Anh hé mở cánh cửa ra hành lang tầng ba và cẩn thận lắng nghe xem có dấu hiệu của quái vật nào đang lảng vảng không. Anh không chắc chắn… nhưng mọi thứ có vẻ yên tĩnh.
Khi mở cửa và bước vào hành lang, anh thấy hầu hết khu vực sinh hoạt đã bị chặn bởi một cửa cuốn kim loại chia cắt hành lang. Nó có vẻ hơi lạc lõng ở đây. Nó được lắp đặt như một biện pháp an ninh, hay là để ngăn chặn lũ quái vật xâm lược? Nếu phía bên kia những thanh chắn đó là một khu vực an toàn, rất có thể Mary sẽ ở đó cùng với những cư dân khác. Giờ nghĩ lại, James ước gì mình cũng ở bên đó – bất cứ nơi nào cũng an toàn hơn ở đây. Anh cố gọi tên vợ qua các thanh chắn, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Dù lo lắng cho sự an toàn của Mary, anh không có cách nào vượt qua được cửa cuốn.
Quay người lại, anh thấy hành lang nhỏ có hai cánh cửa nằm cạnh nhau. Cứ thử kiểm tra xem sao. Dù sao mình cũng chẳng còn nơi nào khác để đi, James nghĩ. Cửa phòng 302 không mở được, nhưng phòng 301 thì không khóa. Tuy nhiên, căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Không đồ đạc, không có gì cả. Thay vào đó, một chiếc xe đẩy hàng đơn độc bị bỏ lại giữa bóng tối trống trải. Một thứ như vậy làm gì ở đây? James nhìn nó một cách nghi ngờ – dù sao đi nữa, đó là thứ cuối cùng anh mong đợi tìm thấy trong căn phòng này. Anh thoáng thấy một vật gì đó sáng bóng phản chiếu chùm sáng đèn pin của mình. Lén lút đến gần hơn, anh nhìn vào bên trong chiếc xe đẩy hàng.
Đó là một khẩu súng.
James nhặt nó lên và xem xét. Anh gần như không thể tin vào vận may của mình. Khẩu súng không chỉ được nạp đầy đạn mà gần đó còn có cả một hộp đạn dự phòng. Một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên mặt anh. Đây chính là thứ anh cần. Sẽ không còn phải chạy trốn và ẩn nấp mỗi khi có một con quái vật ngáng đường nữa. Nhét hộp đạn dự phòng vào túi áo khoác cùng với chiếc radio, một kế hoạch mới bắt đầu hình thành trong đầu anh. *Giờ mình đã có một vũ khí ra hồn, mình có thể tiếp tục tìm kiếm trên tầng hai.* Siết chặt khẩu súng lục lạnh ngắt trong tay, James rời khỏi phòng 301.
Lần theo lối cũ qua hành lang âm u, anh tìm được đường quay lại cánh cửa cầu thang bộ. Trước khi mở cửa, anh chợt để ý thấy thứ gì đó ở khu vực bị chặn của hành lang. Sao lúc trước mình lại không nhận ra nhỉ? Dưới vệt sáng của đèn pin, anh thấy một vật nhỏ nằm trên sàn ngay phía sau cánh cửa cuốn. Đó là một chiếc chìa khóa, nằm đủ gần để anh có thể với tới nếu rướn người hết cỡ. Biết đâu nó có thể mở được cánh cửa cuốn này thì sao? Anh luồn tay xuống dưới khe cửa và quờ quạng trong bóng tối để tìm chiếc chìa khóa. Đầu ngón tay anh chạm phải một vật gì đó lạnh lẽo. Vươn tay xa hết mức có thể, James cố gắng kéo chiếc chìa khóa lại gần hơn. Chỉ một chút nữa thôi…
Đột nhiên, James cảm nhận được sự hiện diện của một người khác. Trước khi anh kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, một bàn chân đi giày tennis xuất hiện trong tầm mắt và bằng một cú đá đẹp mắt, nó sút văng chiếc chìa khóa ra xa phía bên kia hành lang.
「Này!」 Tiếng quát của anh biến thành tiếng kêu đau đớn khi bàn chân kia nhân cơ hội giẫm mạnh xuống những ngón tay đang cố bới móc của anh. Sôi máu vì giận, James trừng mắt nhìn lên kẻ chơi khăm. Phía bên kia cửa cuốn, anh thấy bóng lưng của một cô bé trạc tuổi học sinh tiểu học đang bỏ chạy, tiếng cười của nó vang vọng khắp hành lang.
「Đồ ngốc!」 Nó ném lại cho James một lời lăng mạ cuối cùng trước khi biến mất khỏi tầm mắt.
「Này, quay lại đây ngay!」 Dù cô bé có nghe thấy tiếng anh hét hay không, anh cũng nghi là nó sẽ chẳng quay lại. 「Chết tiệt…」
James chửi thầm trong miệng khi rút bàn tay đau nhức ra khỏi gầm cánh cửa cuốn bằng kim loại. Đúng là một con nhóc phiền phức. Nhưng theo một cách nào đó, việc nhìn thấy nó lại là một tin tốt. Nó là bằng chứng cho thấy phải có ít nhất một vài người đang ẩn náu trong khu vực bị chặn ở tầng ba. Sự xuất hiện của cô bé đủ để nhen nhóm lên khả năng Mary cũng đang ở đó. Bất chấp cơn đau ở tay và sự tức giận với con bé, một nụ cười lại trở về trên khuôn mặt James. Không lãng phí thêm thời gian, anh bắt đầu quay trở lại tầng hai.
——————————————————————
Một tiếng rít chói tai xé toạc sự im lặng nặng nề gần ngã ba hành lang của tầng hai. Mặc dù âm thanh phát ra từ hành lang trải dài về phía bắc, tiếng hét lại có phần bị bóp nghẹt như thể nó đến từ tầng trên. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu James là về Mary, nhưng rồi anh nhớ lại hình ảnh cô bé khi nó bỏ chạy. Dù nó có khó chịu đến đâu, anh chắc chắn không ghét nó đến mức mong nó bị quái vật tấn công. Anh không thể mong cái chết kiểu đó cho bất kỳ ai.
Vội vã chạy về hướng tiếng la hét, James một lần nữa đối mặt với con quái vật đang chặn hành lang phía bắc. Không do dự, James chĩa súng vào sinh vật đó.
「Cút mẹ mày khỏi đường tao!」
Con quái vật méo mó rú lên và lùi lại khi một loạt đạn găm vào cơ thể nó, những giọt máu đen bắn tung tóe lên tường. Ngay lúc đó, James cảm thấy một luồng phấn khích dâng trào. Không cần phải quay đầu bỏ chạy nữa; cuối cùng anh cũng có thể đứng vững và chống trả. Mặc dù con quái vật này là kẻ thù và anh không phủ nhận rằng mình muốn nó chết, hành động của anh không có cảm giác như đang “giết người”. Không, nó khác. Cảm giác giống như anh đang tận dụng tình thế, như thể cuối cùng anh đã chiếm được thế thượng phong.
Bước qua xác con quái vật, giờ đang nằm bất động trong vũng máu, James vội vã đi dọc hành lang. Tuy nhiên, tim anh chùng xuống khi vệt đèn pin chiếu vào một cánh cửa cuốn khác đang chặn đường anh. Ngay phía bên kia, anh có thể thấy một cầu thang bộ kéo dài vào bóng tối. Đó hẳn là con đường dẫn đến khu vực chính của tầng ba… Hành động theo bản năng, James quay lại và nắm lấy tay nắm cửa của căn phòng gần cánh cửa cuốn nhất. May mắn thay, cửa không khóa. Anh đẩy cửa mở toang và lao vào căn phòng có ghi số 208.
Căn phòng này nằm cạnh phòng 209, vốn nằm ở phía bên kia rào chắn. Nếu bằng cách nào đó anh có thể phá vỡ bức tường ngăn cách hai phòng, anh sẽ có thể đến được cầu thang đó. Dù sao thì đó cũng là kế hoạch của James. Vội vã đi từ phòng khách vào phòng ngủ, anh đã tìm thấy bức tường ở phía bắc. Giữa bức tường là một vật thể hình chữ nhật lớn. Nó có vẻ là một chiếc đồng hồ quả lắc cũ. James đẩy nó sang một bên, chiếc đồng hồ di chuyển dễ dàng trên sàn trải thảm.
「Cái quái gì…」
Anh sững sờ nhìn vào bức tường. Có một lỗ hổng toang hoác trên tường phía sau chiếc đồng hồ. Tòa nhà này… dù bên ngoài trông có vẻ đẹp đẽ—nhưng những căn phòng này đang đổ nát. Đây chắc hẳn là khu nhà ở cho người thu nhập thấp nếu chủ nhà đã phải dùng đồng hồ để che đi bức tường ọp ẹp cho đến khi nó được sửa chữa. May là họ chưa bao giờ bắt tay vào việc đó. Giờ thì James không cần phải tốn sức phá tường nữa.
Trở ra hành lang, James vội vã lên cầu thang đi đến tầng ba. Tiếng hét đó phát ra từ đâu? Với không nhiều lựa chọn còn lại, James bắt đầu kiểm tra từng phòng. Giống như tầng một, tất cả các cánh cửa dường như đều bị khóa cho đến khi anh đến cửa phòng 307. James dừng lại, tay đặt trên nắm đấm cửa. Anh có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh phát ra từ bên trong phòng. Cẩn thận mở cửa, anh bước vào. Lúc đầu dường như không có gì bên trong, mặc dù tiếng sột soạt vẫn tiếp tục. Dù sự náo động đó là gì, nó cũng đủ để làm sàn nhà rung lên.
「Mary….?」
Tên vợ anh thoát ra chỉ như một tiếng thì thầm khi hơi thở anh nghẹn lại trong cổ họng. James đứng chết trân. Đến khi anh nhận ra chuyển động mờ ảo ở phía cuối phòng, thì đã không còn thời gian để trốn thoát. Ngay lúc đó, một cánh cửa tủ quần áo đang mở lọt vào mắt anh và anh nhanh chóng trốn vào trong. Anh thực sự không muốn nhìn, nhưng anh không thể không làm vậy. Run rẩy, James liếc nhìn qua khe cửa tủ.
Trong bóng tối, anh có thể nhận ra hình dạng của ba con quái vật dường như đang vật lộn với nhau. Hai trong số đó là những sinh vật giống ma-nơ-canh mà anh đã gặp ở hành lang, nhưng con thứ ba thì khác. Nó hoàn toàn không giống những con khác. Nó có hình dạng của một người đàn ông to lớn, và dường như có một cái đầu hình tam giác khổng lồ nhuốm màu nâu sẫm và đỏ thẫm. Gỉ sét bám trên lớp kim loại bị ăn mòn như thể nó đã trải qua vô số năm tháng hao mòn và hư hại.
Đó là một con quỷ. Ít nhất, đó là những gì James nghĩ. Một con quỷ đỏ… một con quái vật… Những từ được in trong bài báo cũ lại hiện lên trong tâm trí anh. Đây có phải là nỗi kinh hoàng mà Walter Sullivan đã cảm thấy khi chứng kiến sinh vật kỳ dị này không? Chắc chắn thứ này có ngoại hình phù hợp để được gọi là một con quỷ. Không giống như những con quái vật khác, sinh vật này mặc một chiếc áo choàng bẩn thỉu và đi đôi ủng cao đến đầu gối màu sẫm.
Dù những con ma-nơ-canh có vùng vẫy thế nào để thoát khỏi tay nó, chúng vẫn bị sức mạnh của con quái vật kim tự tháp áp đảo. Với đôi tay to lớn, cơ bắp, nó dễ dàng bóp chết những sinh vật kia như thể chúng là những đứa trẻ bất lực. Giờ đây, nhuốm đầy máu của chính mình, cả hai bị vứt bừa bãi thành một đống trên sàn. Không con nào trong số chúng cử động. Cảnh tượng những cái xác bị vặn vẹo khiến một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng James khi mồ hôi lạnh túa ra trên mặt anh.
Đột nhiên, như thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, sinh vật kim tự tháp từ từ quay cái đầu góc cạnh về phía cửa tủ. Tim James hẫng một nhịp. Anh đã quá phân tâm bởi cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt mà không nhận ra những tiếng rè rè ngắt quãng phát ra từ chiếc radio của mình. Anh hoảng hốt lục trong túi và tắt radio đi. Ngồi trong chiếc tủ chật chội, hoàn toàn đông cứng và thậm chí không dám thở, James thầm cầu nguyện rằng sinh vật kia không để ý đến mình.
Sự im lặng đáng sợ bị phá vỡ bởi những bước chân nặng nề làm sàn gỗ kêu cọt kẹt. Nó đang tiến về phía tủ quần áo. James không thể làm gì khác ngoài việc cầm súng sẵn sàng. Tiếng thở khò khè như kim loại phát ra từ ngay bên ngoài cửa và không gian nhỏ bé nhanh chóng tràn ngập mùi thịt thối rữa. *Không đời nào mình sống sót được qua vụ này. Chắc chắn là không.* James siết chặt khẩu súng hơn trong đôi tay run rẩy. *Nếu chiến thắng thuộc về kẻ ra tay trước…*
Trong một khoảnh khắc, sự tuyệt vọng của anh biến thành quyết tâm. James bóp cò, bắn loạn xạ về phía con quái vật. *Khi mình hết đạn, mình sẽ chết,* anh nghĩ một cách ảm đạm giữa những tiếng súng đinh tai nhức óc. Anh thực sự có hy vọng gì để giết chết con quái vật cực kỳ mạnh mẽ này? Nếu có, anh chỉ làm nó tức giận thêm mà thôi. Nó sẽ gạt đi những viên đạn như muỗi đốt và sẽ phá cửa xông vào bất cứ lúc nào. Và rồi James sẽ là người tiếp theo nhập hội với đống xác chết kia. *Mình sắp chết rồi. Cái tủ quần áo bụi bặm này cũng có thể là quan tài của mình.*
Và rồi thời điểm đó đã đến. Loạt đạn ngừng bắn, và sự im lặng bao trùm căn phòng. James gần như nghĩ rằng mình có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của thiên thần tử thần đến để đưa anh đi… nhưng sự im lặng chỉ tiếp tục. Không có tiếng bước chân, không có tiếng thở, không có gì cả. *Nó chết rồi sao…? Mình thực sự đã giết được nó sao?* Dựa vào hy vọng hão huyền đó, anh liếc nhìn qua cánh cửa có chấn song. Căn phòng dường như trống rỗng. Anh đẩy cửa ra một cách lặng lẽ nhất có thể, gần như nín thở khi quan sát kỹ hơn. Con quái vật kim tự tháp đã biến mất.
Bây giờ nghĩ lại, trong khi anh đang nã đạn vào sinh vật kia, nó đã gầm lên như thể đang la hét trong đau đớn… Có lẽ nó sợ súng và đã bỏ chạy? James không hoàn toàn hài lòng với cả hai lời giải thích này. Anh chỉ không thể tin vào chiến thắng khó tin của mình. Việc con quái vật bỏ chạy có vẻ rất khó xảy ra, vì cửa trước vẫn đóng chặt. Cứ như thể… nó vừa biến mất khỏi phòng như khói. Khi James kiệt sức ngồi bệt xuống sàn, mắt anh rơi vào những con ma-nơ-canh bị tàn sát. Một vũng máu đỏ sẫm loang ra trên sàn dưới những gì còn sót lại của chúng. Anh nhận ra rằng ngay cả sau khi thoát chết trong gang tấc, anh cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Với cơ thể cứng đờ và dáng đi không vững, James rời khỏi phòng 307. *Tại sao… tại sao mình lại phải chứng kiến tất cả những thứ khốn kiếp này?* Anh bước qua hành lang tối tăm của tầng ba, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt. Anh dừng lại. Trên sàn nhà dưới chân anh là một chiếc chìa khóa nhỏ. Chính là cái mà con nhóc láo toét kia đã đá đi. Chắc chắn rồi, khi anh chiếu đèn pin qua hành lang, anh có thể thấy tấm lưới kim loại đã chặn đường anh trước đó. Con bé đó giờ ở đâu? Mary không có ở đâu trên tầng ba cả. Hoàn toàn không có người nào. James đã lao lên đây như một kẻ anh hùng rơm, chỉ để phát hiện ra “người” mà anh đến cứu là một cặp ma-nơ-canh đang hấp hối.
James đi xuống cầu thang. Anh đã bị phân tâm bởi tiếng la hét từ tầng ba trước đó, nhưng bây giờ ít nhất anh có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình. Dưới ánh đèn pin, anh nạp lại đạn cho khẩu súng lục bằng hộp đạn dự phòng. Anh cũng nhớ bật lại radio. Chẳng mấy chốc anh đã quay lại nơi bắt đầu: sảnh vào tầng một. Lần trước khi ở đây, anh có ấn tượng rằng mọi người vẫn sống ở đây, nhưng bây giờ anh gần như chắc chắn rằng tòa nhà đã bị bỏ hoang. Ít nhất bây giờ anh không phải lo lắng về việc bị bắt quả tang khi đột nhập vào phòng của ai đó.
James ngay lập tức nhận thấy cửa phòng 101 hé mở, mặc dù nó đã bị khóa lần cuối anh kiểm tra. Thận trọng, anh đẩy cửa ra và nhìn quanh bên trong. Dường như căn phòng trống không. Tuy nhiên, anh đã phải đối mặt với một cảnh tượng khó chịu khi chùm đèn pin chiếu vào nhà bếp nhỏ. Đó là một cái xác. James gần như đã quen với cảnh tượng những con quái vật chết chóc… nhưng ngay cả khi cơ thể bị đánh đập dã man và khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối, đây rõ ràng là một con người.
Trong lúc James còn đang đứng sững sờ, anh nghe thấy một tiếng rên đau đớn phát ra từ phía cửa phòng tắm. Nghe như tiếng người... nhưng mà, tiếng thét của con ma-nơ-canh cũng giống tiếng người lắm chứ. Biết đâu lại là con quái vật đã giết người chủ căn phòng này thì sao? Anh sẽ không đời nào phá cửa phòng tắm xông vào xem thử đâu. Anh đâu có ngu đến mức mắc cùng một cái bẫy đến hai lần. Nhưng mà... đây không phải là chuyện có thể làm lơ được. Rón rén bước tới cánh cửa, James vểnh tai lắng nghe xem bên trong còn có tiếng động nào khác không.
「Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Tôi... tôi...」 Một giọng nam lí nhí vang lên.
Vậy ra đúng là người thật. Dù đó không phải là Mary, biết đâu gã lại có thông tin gì hữu ích về cô ấy. James mở cửa phòng tắm và bắt gặp một người đàn ông hơi mập đang quỳ trên sàn. Gã ôm chặt lấy bồn cầu, nôn thốc nôn tháo cho đến khi dạ dày trống rỗng, chỉ còn lại những cơn ho sặc sụa.
「Ờm, chào anh. Anh ổn không?」 James lên tiếng.
Gã đàn ông với khuôn mặt tròn quay lại nhìn anh. Gã đội một chiếc mũ lưỡi trai ngược và trông có vẻ trẻ hơn James một chút. Với ánh mắt kinh hoàng, gã lắc đầu nguầy nguậy. 「Không phải tôi, tôi thề đấy!」
「Gì cơ?」
「Tôi không làm gì cả. Lúc tôi tìm thấy thì anh ta đã như vậy rồi! Tôi chỉ... chỉ...」
「Không sao đâu, cứ bình tĩnh đã.」 James ngồi xổm xuống bên cạnh gã đàn ông và vỗ nhẹ vào lưng để trấn an. Có vẻ như gã đã hiểu lầm ý của anh. James không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng gã này lại tỏ ra phòng thủ như thể anh là người đến đây để bắt gã vậy. 「Anh không cần phải lo, tôi chỉ là một du khách thôi. Tên tôi là James. James Sunderland. Anh tên gì?」
「Eddie...」 gã đàn ông lí nhí đáp, giọng vẫn đầy sợ hãi.
「Được rồi Eddie,」 James gật đầu nói. 「Cái... người trong bếp ấy. Anh có quen không?」
「K-không! Tôi không làm gì hết! Tôi không phải kẻ giết người!」 Eddie lại lắc đầu lia lịa.
「Được rồi, được rồi, tôi hiểu mà, Eddie. Tôi không nghĩ anh giết ai cả. Trông anh có vẻ đang bị sốc, nên tôi hơi lo thôi. Chỉ là một câu hỏi bâng quơ thôi mà.」
「Tôi không giết anh ta... Tôi...」
「Dĩ nhiên là không rồi. Nếu có thì chắc là do lũ quái vật kia—có thể là mấy con lúc nhúc kỳ dị, hoặc là mấy con trông như ma-nơ-canh. Thậm chí có thể là cái thứ hình kim tự tháp màu đỏ kia nữa.」
「Thứ hình kim tự tháp màu đỏ? Tôi không biết gì về mấy thứ đó cả. Thật đấy. Nhưng tôi có thấy một sinh vật kỳ lạ. Nó dọa tôi sợ chết khiếp nên tôi mới chạy vào tòa chung cư này để trốn.」
Lời nói của gã khiến James tràn trề thất vọng. Mãi mới tìm được một người để nói chuyện, vậy mà gã lại còn chẳng phải cư dân của tòa nhà này. Dù cơ hội có được thông tin về Mary là rất mong manh, nhưng biết đâu anh có thể tìm được vài câu trả lời về Silent Hill. 「Chính xác thì đã có chuyện gì xảy ra ở thị trấn này vậy?」
「Tôi không biết. Tôi không biết gì hết. Tôi còn chẳng sống ở thị trấn này.」
「Gì cơ? Anh cũng thế à?」 James nhún vai. 「Vậy thì tại sao anh lại ở đây?」
「Ừm... thì...」 Eddie ngập ngừng. Trông gã có vẻ không muốn nói về chuyện đó.
「Thôi được rồi. Nhưng anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Nơi này không ổn chút nào đâu.」
「V-vâng... Tôi sẽ đi ngay.」
「Cẩn thận nhé, được chứ?」
「Vâng. Anh cũng vậy nhé James.」 Ít ra thì Eddie trông đã bình tĩnh lại. Nỗi sợ hãi đã biến mất khỏi vẻ mặt gã, và khuôn mặt tái nhợt của gã đã hồng hào trở lại khi họ chia tay.
Sau tất cả, James vẫn không thể tìm thấy Mary ở bất cứ đâu trong tòa chung cư. Tuy nhiên, vẫn còn một lựa chọn khác. Khi đi qua khoảng sân trong, James đã để ý thấy một tòa nhà khác nằm liền kề phía tây của chung cư Woodside. Thay vì liều mình quay lại con phố Katz lúc nhúc quái vật, anh quyết định tìm một lối đi tắt. Hai tòa nhà ở rất gần nhau, chắc chắn phải có cách nào đó để nhảy qua. Có lẽ anh có thể tìm thấy một cửa sổ trong căn phòng nào đó trên tầng hai?
Không lãng phí thời gian, James leo lên tầng hai và tiến về phía cuối hành lang ở hướng tây. May mắn thay, cửa sổ của tòa nhà bên kia dường như đã bị vỡ toang. Lấy đà, James nhảy qua cửa sổ, tiếp đất một cách mạnh mẽ rồi lăn một vòng trên sàn của căn phòng kế bên.
Ngay khi rời khỏi phòng và bước ra hành lang, James lại mặt đối mặt với một sinh vật giống ma-nơ-canh khác. Không có gì đáng ngạc nhiên, lũ quái vật cũng đang hoành hành ở tòa nhà này. Không một chút sợ hãi hay do dự, anh giương súng lên, nã đạn vào con ma-nơ-canh cho đến khi nó ngã gục xuống đất. Một lần nữa, anh cảm thấy sự thỏa mãn khi tiêu diệt thêm một con quái vật. Tuy nhiên, James sẽ phải buộc mình bắt đầu tránh những cuộc đối đầu không cần thiết để tiết kiệm đạn dược. Tình hình hiện tại, số đạn dự phòng còn lại đã ít đến mức đáng báo động.
Đi đến cuối hành lang tầng hai, James bước xuống cầu thang. Trong phòng 109, một cuộc hội ngộ bất ngờ đang chờ đợi anh. Căn phòng gần như trống trơn với một tấm gương lớn trải dài trên một bức tường, trông không khác gì một phòng tập ba lê—hoặc là người chủ căn phòng này đặc biệt ái kỷ. Một người phụ nữ đang nằm trên sàn giữa căn phòng gương. Như một đứa trẻ đang chơi đồ chơi, cô ta cầm một con dao bếp sắc nhọn trong tay, dùng nó để đâm xuống sàn một cách đơn điệu và lặp đi lặp lại. Gương mặt phản chiếu trong gương trông rất quen—đó là người phụ nữ anh đã gặp ở nghĩa trang. Nhận ra hình ảnh phản chiếu của James, người phụ nữ lên tiếng.
「Ồ, là anh,」 cô ta nói một cách thờ ơ. Với giọng nói yếu ớt và ánh mắt vô hồn, cô ta trông như một người hoàn toàn khác so với lần gặp trước.
「Phải. Cứ gọi tôi là James.」
「Tôi là... Angela. Angela Orosco...」
「Angela à? Tên đẹp đấy.」 James nói với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể. Cái cách Angela chăm chú nhìn con dao khi cô ta đâm nó xuống sàn nhà hết lần này đến lần khác... trông cô ta rất giống như đang muốn tự sát. 「Vậy... cô đang làm gì ở đây?」
「Tìm mẹ tôi.」
「Thật sao? Tôi tưởng lần trước cô định rời khỏi thị trấn. Cô vẫn chưa tìm thấy bà ấy à?」
「K-không, tôi...」
「Mẹ cô sống ở tòa nhà này à?」
「Tôi không nhớ...」
「Vậy là tất cả những gì cô biết là bà ấy sống ở thị trấn này?」 Cô ta cũng giống mình... chạy khắp thị trấn để tìm một người chỉ với những manh mối nhỏ nhoi nhất... James cảm thấy đồng cảm một cách cay đắng với hoàn cảnh của cô.
「Vậy sao?」 Đột nhiên, Angela ngẩng người dậy và trừng mắt nhìn James với một tia sáng kỳ lạ trong đôi mắt vốn trống rỗng của mình. 「Làm sao anh biết điều đó!?」 Cô ta hét lên, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
「Ý cô là sao?」 James hỏi, bối rối trước phản ứng của cô. Angela siết chặt con dao hơn. Lưỡi dao đó đang ở gần một cách đáng ngại...
「Làm sao anh biết mẹ tôi sống ở thị trấn này?!」
Thì ra là vì lý do đó. Chết tiệt, mình phải cẩn thận lời nói mới được. Trông cô ta thật sự như thể sẽ giết mình nếu có cơ hội. Không hé một lời về những suy nghĩ này, James đáp, 「Tôi chỉ nghĩ là vì cô đang tìm bà ấy ở đây, nên mẹ cô sống ở đây thôi. Ai cũng có thể nghĩ như vậy mà...」
「Phải... Chắc là anh nói đúng...」 Sự thù địch biến mất khỏi gương mặt cô và Angela lại chìm vào trạng thái thờ ơ.
「Đó không phải là lý do cô ở đây sao?」
「Tôi... tôi không biết...」
「Vậy tại sao ngay từ đầu lại đến Silent Hill?」 Trước câu hỏi của James, Angela cúi mắt nhìn xuống sàn.
「Tại sao anh lại ở thị trấn này?」 Angela né tránh câu hỏi bằng cách hỏi ngược lại.
James cho rằng việc tìm kiếm Mary là một vấn đề khá riêng tư, vì vậy anh trả lời một cách mơ hồ, 「Tôi đang tìm một người.」
「Anh tìm thấy họ chưa?」
「Chưa.」
「Cả anh và tôi đều vậy...」
「Phải, tôi đoán chúng ta đang ở trong cùng một hoàn cảnh...」 James lẩm bẩm. Đột nhiên, anh thấy mình không thể kìm nén được những cảm xúc rối bời nữa và chúng cứ thế tuôn trào ra. 「Không chỉ có vậy. Cô ấy, vợ tôi Mary, đã... chết được một thời gian rồi. Nhưng tôi... tôi thực sự muốn tin rằng cô ấy vẫn còn sống. Rằng cô ấy đang sống ở đâu đó trong thị trấn này. Tôi vừa nhận được một lá thư từ cô ấy. Nếu cô ấy thực sự đã chết, làm sao cô ấy có thể gửi thư cho tôi được?!」
「J-James...」
「Xin lỗi. Tôi chỉ... tôi chỉ cần nói với ai đó.」
「Tôi hy vọng anh sẽ tìm thấy cô ấy.」
「Cảm ơn. Tôi cũng hy vọng cô có thể tìm thấy mẹ mình.」 Có lẽ một phần nhiệt huyết của James đã lan sang cô, bởi vì Angela dường như đã lấy lại được một chút nhân tính. Cô thậm chí còn cố gắng mỉm cười.
「Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ tìm bà ấy khắp mọi nơi nếu cần.」 Angela tự mình đứng dậy và đối diện với James.
「Chúng ta đi cùng nhau đi. Tôi có thể bảo vệ cô để cô không phải mang theo thứ đó nữa. Vả lại, con dao đó hoàn toàn không hợp với một cô gái trẻ như cô chút nào.」 James vui vẻ nói, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm lưỡi dao sắc bén của cô.
「Đừng chạm vào tôi!」 Tiếng hét cuồng loạn của cô đâm vào tai anh. Cô giằng tay ra và chĩa con dao về phía anh một cách đầy đe dọa. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. 「T-tôi xin lỗi... không sao đâu. Tôi sẽ ổn thôi... một mình.」
「Nhưng—」
「Tại sao? Anh lo cho tôi à? Anh nghĩ tôi sẽ tự sát sao?」 Angela nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sáng loáng như thể bị nó mê hoặc. 「Và... c-có lẽ anh đã đúng. Miễn là tôi còn có thứ này... thì việc đó sẽ... thật dễ dàng...」
Vội vã, như thể muốn vứt thứ đó khỏi tay càng sớm càng tốt, Angela ném con dao lên nóc một cái kệ. Lao về phía cửa, cô chạy trốn ra hành lang. James không đuổi theo. Rõ ràng cô mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng. Đối với cô, có lẽ việc ở cùng một người khác còn đáng sợ hơn là lang thang một mình trong những hành lang đầy quái vật...
James tình cờ phát hiện một tấm ảnh rơi trên sàn nhà nơi Angela đã nằm. Tuy nhiên, ai đó đã xé nó thành từng mảnh. Nhìn qua những mảnh vụn, có vẻ như đó là một bức ảnh của Angela cùng gia đình cô.
——————————————————————
Khi hết căn phòng này đến căn phòng khác đều trống rỗng hoặc bị khóa, sự tự tin của James bắt đầu phai nhạt. Mary có thực sự nói điều gì đó về chung cư Woodside khi cô ấy nói qua radio không? Ký ức đã trở nên mờ nhạt. Có lẽ anh đã nghe nhầm và tất cả chỉ là một sự lãng phí thời gian. Hoặc có lẽ... giọng nói đó ngay từ đầu đã không phải của Mary. Không, không thể nào! James từ chối những suy nghĩ đáng sợ như vậy. Mary chắc chắn đã ở đây một thời gian, nhưng cô ấy đã rời đi trước khi anh có thể tìm thấy. Có lẽ cô ấy đã chạy trốn để thoát khỏi lũ quái vật.
Dù cô ấy đã sống trong tòa nhà này hay chỉ ở đây trong giây lát, James không thể cứ ngồi đây chờ đợi. Có lẽ anh nên quay lại kế hoạch ban đầu là tìm "nơi đặc biệt" mà lá thư đã đề cập. Ngay cả khi đó là một nỗ lực vô ích... có lẽ một phần của cô ấy vẫn còn vương vấn ở nơi đó, ngay cả sau ngần ấy thời gian.
Việc rời khỏi tòa nhà tỏ ra khó khăn vì hầu hết các cánh cửa đều bị kẹt cứng, kể cả lối vào chính. Dù anh có đá và đẩy mạnh đến đâu, James cũng không thể mở được cửa. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi lang thang xem có tìm được cửa sau không. Trên tầng hai, anh bắt gặp một cánh cửa có ghi "cầu thang thoát hiểm", may mắn thay, nó không bị khóa. Anh bước vào bên trong một chiếu nghỉ tối đen như mực.
Nước màu xám tro. James chớp mắt bối rối. Khi anh chiếu đèn pin vào cầu thang lẽ ra phải dẫn xuống dưới... anh phát hiện ra một hồ nước xám đục ngầu lấp đầy cầu thang lên đến tận tầng hai. Cái quái gì có thể khiến nước ngập cả một cầu thang như vậy? Có lẽ lũ quái vật hung hãn đã làm vỡ một đường ống nước? Dù sao đi nữa, cầu thang này bây giờ đã vô dụng. Nản lòng, James quay lại để trở ra hành lang. Tay nắm cửa không nhúc nhích. Anh đã bị mắc kẹt.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ góc xa của chiếu nghỉ khiến máu trong người James như đông lại. Đó là một âm thanh anh đã nghe cách đây không lâu. Sắc mặt nhanh chóng tái đi, James điên cuồng đá vào cửa và giật mạnh tay nắm trong một nỗ lực tuyệt vọng nhưng vô ích để thoát thân. Miễn cưỡng, anh quay lại, đôi chân yếu đến mức gần như không còn cảm giác được mặt đất dưới chân mình. Chùm sáng của đèn pin để lộ một bóng hình to lớn ẩn nấp trong bóng tối. Đó là con quỷ anh đã chạm trán trong phòng 307. Con quỷ màu đỏ.
Dưới chân sinh vật đó là xác của một con quái vật không tay vừa bị giết. Giống như những con ma-nơ-canh trước đó, cơ thể nó bị xé nát và tan tành gần như không thể nhận dạng. Sau khi xử lý xong nạn nhân cuối cùng, con quái vật kim tự tháp từ từ quay mặt về phía James. Vì cái đầu kỳ dị của nó, James không có cách nào đọc được biểu cảm của sinh vật này, nhưng anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra nó đang mỉm cười khoái trá trước sự xuất hiện của con mồi mới.
Khi kẻ mang đầu kim tự tháp bước qua xác con quái vật đã bị hạ gục và tiến lại gần hơn, một tiếng rít chói tai, kim khí vang vọng khắp căn phòng nhỏ. Chuyển động của nó chậm chạp và nặng nề, như thể đang vác một vật gì đó rất nặng. Khi ánh sáng phản chiếu lên thứ vũ khí to lớn và hiểm ác mà sinh vật đó đang cầm, James suýt nữa đã phá lên cười như điên ngay tại chỗ. Thứ hắn đang đối mặt không phải là con người. Con quái vật nâng khối sắt khổng lồ lên một cách dễ dàng như một vận động viên cử tạ Olympic. Nó đang cầm một con dao to đến mức lố bịch. Chỉ cần một nhát chém từ lưỡi dao khổng lồ đó thôi cũng đủ để bổ James ra làm đôi.
Trước đôi mắt còn đang ngỡ ngàng của hắn, con quái vật uể oải giơ thứ vũ khí đồ sộ lên quá đầu bằng cánh tay cơ bắp của nó. Trông có vẻ như con dao nặng đến mức phi thường, đến nỗi ngay cả một gã quái vật khổng lồ thế này cũng phải chật vật mới vung nổi nó. Chính lúc đó, James tìm thấy một tia hy vọng. Nếu có bất kỳ cách nào để chiến thắng, hắn phải thử. Hắn đã từng đánh bại được thứ này trước đây. Hắn có thể làm lại lần nữa.
Một tiếng 「Keng」 chói tai vang vọng khắp căn phòng khóa kín khi thanh đao chém trượt mục tiêu và thay vào đó bổ vào bức tường bê tông. Sau khi trong gang tấc né được đòn tấn công, James chạy ra sau lưng con quái vật và nổ súng. Dù một loạt đạn găm vào lưng, sinh vật khổng lồ dường như chẳng hề hấn gì. Nó thậm chí còn không chậm lại sau khi hắn đã bắn hết cả băng đạn. James quỳ sụp xuống trong tuyệt vọng, chút hy vọng ít ỏi vừa nhen nhóm đã vụt tắt. Dù trong túi vẫn còn vài viên đạn, nhưng việc thay đạn lúc này hoàn toàn vô ích. Con dao đó sẽ bổ vào đầu hắn trước khi hắn kịp bắn thêm một phát nào nữa.
Kỳ lạ thay, ngay cả trong tình cảnh vô vọng này, James lại không cảm thấy sợ hãi. Thực ra, dường như bản năng sinh tồn của hắn đã hoàn toàn biến mất, và tất cả những gì hắn cảm thấy bây giờ là sự bình yên. Trong tâm thế buông xuôi đó, James gục đầu, nhắm mắt và lặng lẽ chờ đợi cái chạm lạnh lẽo từ lưỡi đao của kẻ hành hình. Hắn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, giống như những con sóng ở bờ hồ Toluca. Âm thanh ấy y hệt như nhiều năm về trước, khi hắn và Mary đã cùng nhau trải qua một ngày vô tư lự chỉ để ngắm nhìn mặt hồ.
Có phải hắn đã nghe nhầm không? Vì sốt ruột với cái chết sắp xảy đến, James mở mắt ra. Hắn không hề tưởng tượng—tiếng nước té bì bõm đang phát ra từ cầu thang ngập nước. Thay vì tận dụng cơ hội dễ dàng để giết James, con quái vật mang đầu kim tự tháp lại đang đi xuống cầu thang, tiến vào làn nước âm u. Tất cả những gì hắn có thể thấy là tấm lưng chi chít lỗ đạn của nó. Dần dần, câu trả lời hiện ra trong đầu hắn. *Mình… mình thắng rồi sao? Lại một lần nữa…?* Dù không thể giết chết sinh vật này hoàn toàn, ít nhất hắn cũng đã làm nó bị thương đủ nặng để buộc nó phải rút lui một lần nữa.
Thở phào một hơi thật dài, James ngã khuỵu xuống đất vì kiệt sức. Hắn đã sắp không còn đếm xuể mình đã thoát chết trong gang tấc bao nhiêu lần chỉ trong một ngày. Những vệt máu hòa vào dòng nước đen ngòm khi cầu thang ngập nước bắt đầu rút đi cùng với một tiếng gầm vang như sấm. Xuyên qua làn nước đục ngầu, một cánh cửa sau vốn bị che khuất đã hiện ra.
Tiếng hát của một đứa trẻ vang lên trong màn sương. Cánh cửa sau ở cầu thang ngập nước dẫn đến một con hẻm phía sau tòa nhà, chạy về phía Đại lộ Nathan. Giọng hát vui tươi xen lẫn những tràng cười trong trẻo, ngây thơ.
「Là mày!」 James không kìm được mà cao giọng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của đứa trẻ. Ngồi trên một bức tường gạch là một cô bé đang đọc một mảnh giấy được mở ra. 「Mày là con ranh con đã giẫm lên tay tao trong hành lang đó!」
Cô bé chớp mắt ngạc nhiên và nhìn James một lúc. Với một nụ cười nhếch mép, cô bé nói: 「Tôi không biết anh đang nói gì cả.」
Vẻ mặt của James sa sầm lại. Nó nghĩ nó có thể giả vờ ngây ngô được sao? Đúng là một con nhóc cứng đầu. 「Mà mày làm gì ở đây?」 Trong một thị trấn đầy rẫy quái vật, việc một đứa trẻ chạy loanh quanh một mình là cực kỳ nguy hiểm. Dù thái độ có xấc xược hay không, James vẫn không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cô bé.
Cô bé, dường như không hứng thú với cuộc trò chuyện, đưa ra một câu trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi. 「Anh bị mù hay sao thế? Đồ ngốc.」
「Này, đó có phải là một lá thư không?」
「Liên quan gì đến anh? Dù sao thì anh cũng có bao giờ thích Mary đâu!」
James đứng sững người vì sốc. Làm sao con bé này biết tên vợ hắn? Không, chắc chỉ là trùng hợp thôi. Nó có thể đang nói về bất kỳ ai tên là Mary. Nhưng… nó nói thẳng vào mặt mình. Cứ như thể nó biết mình hay gì đó…
「Đồ vô dụng.」 Sau khi lè lưỡi trêu hắn và buông lời sỉ nhục cuối cùng, cô bé trượt sang phía bên kia của bức tường.
「Này, quay lại đây! Sao mày biết Mary?! Nói cho tao biết cô ấy ở đâu!」 Bên kia bức tường, hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy ngày một xa dần. James bị bỏ lại, chỉ biết đứng nhìn chằm chằm vào bức tường gạch trống không.