Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

41 75

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

12 31

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

5 27

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

(Hoàn thành)

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

Kuyou

Một chuyện tình lãng mạn nơi trường học và cuộc sống chung đầy tiếng cười, giữa Yuzuki – chàng trai luôn điềm tĩnh, và Saeki – cô gái siêu xinh đẹp nhưng hơi táo bạo, nay đã đi đến hồi kết.( mình lấy

16 40

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

11 67

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

(Đang ra)

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

新人

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 40

Web Novel - 3. Sendai-san ngọt ngào chỉ là giả dối (2)

Bằng những ngón tay mảnh mai xinh xắn, Sendai-san với lấy một viên kẹo đưa lên trước môi tôi. Khi tôi mở miệng ra, ngậm cả vào ngón tay cô, nơi đầu lưỡi đã cảm nhận được vị ngọt của đường khi viên chocolate chạm vào. Tôi nắm lấy cổ tay cô mà cắn vào viên đường ngọt lịm kia.

“Cậu không định ăn à?”

Câu hỏi ấy như chỉ cho có thôi, khi viên kẹo kia đưa vào miệng, tôi thả cổ tay cô ra, đường tan ra trong miệng dù tôi còn chưa cả nhai hết.

Còn năm viên nữa.

Tôi thôi không nghịch những ngón tay cô nữa mà nhấm nháp viên chocolate.

Ngon thật.

Khá ngọt, nhưng vị ngọt ấy không đọng lại quá lâu trong miệng tôi. Những viên chocolate tan ra trên lưỡi tôi, ngon đến nỗi tôi có thể ăn bao nhiêu cũng được.

“Môi cậu trắng hết cả rồi kìa.”

Sendai-san cười, đưa tay lên, những ngón tay mảnh khảnh quẹt lên môi tôi, và tôi đẩy chúng ra.

“Có ngọt quá không?”

Tôi thấy hơi khó chịu khi cô hỏi về vị của những viên chocolate thay vì phàn nàn khi tôi đã gạt mạnh tay cô ra.

Vẫn là một Sendai-san như ở trường.

Cô luôn mỉm cười trong lớp và tôi chưa bao giờ thấy cô nổi giận với ai.

Thậm chí ở trong căn phòng này, một nơi không phải trường học, nơi mà tôi muốn kéo Sendai-san xuống ngang hàng với mình, thì cô vẫn cư xử như ở một nơi khác.

“Chúng ta không ở trường đâu đấy.”

Tôi bật máy sưởi lên rồi nhấp một ngụm rượu táo.

“Ý cậu là sao?”

“Cậu đang tỏ vẻ tốt đẹp đấy à.”

“Tớ nào có tỏ vẻ đâu, tớ là người tốt thật mà.”

Sendai-san mỉm cười, nói chẳng chút xấu hổ.

“Ở đây, cậu không phải người tốt gì cả, hiểu chưa? Nếu là người tốt, ít nhất cậu phải ngọt ngào với tôi như chocolate này.”

“Ehh-, nhưng tớ là một người tốt bụng và ngọt ngào mà. Tớ còn mang chocolate cho cậu nữa cơ.”

“Tặng chocolate cho bạn hửm, chúng ta-“

“Đâu phải bạn” những lời ấy đã không được nói ra.

Có lẽ là do đó không phải những điều tôi nên nói. Dù có là bạn hay không cũng chẳng vấn đề gì, mà chocolate cũng đâu phải biểu tượng tình bạn đâu chứ.

Đúng vậy đấy, chẳng có vấn đề gì cả.

“Gì thế? Nói hết đi chứ?”

“Đưa tôi thêm viên nữa.”

Tôi mở miệng, còn Sendai-san thì nhặt một viên màu hồng lên mà không gặng hỏi thêm về câu nói của tôi.

“Ngon không?”

“Cũng được.”

Tôi nhìn những ngón tay kia.

Hôm tôi lệnh cho Sendai-san liếm chân, nhỏ đã cắn ngón chân tôi.

Và rồi lại liếm nó như đang dò lại bết cắn.

Khi ấy đau thật, và tôi cũng hú hồn nữa.

Tuy khó chịu, nhưng lại không có cảm giác kinh tởm như tôi nghĩ.

Nhỏ khiến tôi chịu những cảm giác mình không muốn, và tôi nghĩ mình cũng sẽ làm như vậy, nhưng tôi đời nào muốn liếm chân người khác giống như Sendai-san đã làm chứ. Thế nên là, tay thì có lẽ được.

Tôi cũng có thể lợi dụng việc ra lệnh lòng vòng với mấy miếng chocolate này, nhưng như thế thì chán lắm.

Tôi phải cho nhỏ bất ngờ nếm trải những cảm giác khó chịu đấy.

“Của cậu đây.”

Như thể phản ứng với giọng nói nhẹ nhàng kia, tôi há to miệng rồi cắn vào viên chocolate, cùng với những ngón tay của Sendai-san

Tôi cắn mạnh hết cỡ, chẳng giống như đang ăn chocolate tẹo nào.

Sự mềm mại của phần thịt khiến tôi có cảm giác như mình đang đặt một con dao sắc vào miếng bít tết ấy. Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi chưa đi ăn cùng bố.

“Miyagi, đau đấy.”

Sendai-san cất tiếng phản kháng.

Nhưng tôi sẽ không nhả ra.

Tôi cắn chặt đến nỗi tưởng như cảm nhận được cả xương.

“Này, Miyagi, đau lắm đấy biết không hả?”

Một giọng trầm thấp khác hẳn lúc ở trường vang lên bên tai tôi.

Căn phòng giờ nóng khủng khiếp. Vì ngọt của chocolate, cảm giác cưng cứng ở ngón tay, và trong đầu tôi vang lên tiếng thì thầm “tiếp tục đi”.

Tôi dồn thêm lực lên những ngón tay trong miệng mình.

Răng tôi cắm xuyên qua da, và những ngón tay kia khẽ run rẩy.

“Miyagi!”

Tông giọng quyết liệt ấy khiến tôi nhả ra, và tôi từ từ nuốt hết chỗ chocolate còn lại trong miệng.

“…Trả thù đấy à?”

Sendai-san vừa nhìn ngón tay vừa khẽ nói.

Cô không hề tức giận, thế nhưng trông có vẻ hơi đau đớn.

“Không biết nữa. Đưa tay cậu đây.”

Tôi nuốt hết chỗ kẹo rồi giục Sendai-san tiếp tục, trông cô hơi khó chịu với những gì sắp xảy ra. Nhưng, cô không hề kháng lệnh tôi. Bàn tay kia lặng lẽ đặt lên môi tôi dù tôi không hề nói phải làm vậy.

Đầu lưỡi tôi chạm vào ngón tay cô.

Khi tôi chầm chậm dò theo vết cắn khi nãy, Sendai-san vén phần tóc mái cắt quá tay của tôi lên.

“Tóc cậu, tự cắt đấy à?”

Dù có nói là cắt quá tay, nhưng cũng chỉ ngắn đi một chút thôi.

Không nhiều đến mức mà Sendai-san, một người chẳng bao giờ nói chuyện với tôi ở trường lại có thể nhận ra được.

Khoảng cách giữa chúng tôi lớn như sông Hằng vậy – dù không nhớ rõ sông Hằng lớn như nào, nhưng thực sự là rất lớn.

Tim tôi như nhảy lên khi thấy Sendai-san để ý đến tóc mái của mình, dù đáng lẽ nhỏ phải xa vời thế đấy.

Thay vì đáp lại, tôi cố cắn mạnh hơn.

Thế nhưng, ngón tay ấy cho vào miệng tôi còn nhanh hơn nữa.

Tận hai đốt ngón tay đưa vào bắt đầu quậy lung tung. Đầu ngón tay chạm vào xung quanh phần trong má khiến tôi thấy râm ran.

Cảm giác kì lạ trỗi dậy trong lồng ngực tôi, dù thấy khó chịu, nhưng tôi lại chẳng muốn dừng chuyện này lại.

Tôi ghét nó.

Tôi khẽ cắn ngón tay đang di chuyển trong miệng mình, rồi áp lưỡi vào mà liếm khiến cô rút mạnh ra.

“Thích chứ hả?”

Tôi nhìn Sendai-san, người cũng đang nhìn tôi như thể chẳng có gì xảy ra cả.

Tôi tự hỏi, liệu nhỏ có thấy cảm giác đau đớn tồi tệ như tôi khi bị cẵn vào chân không.

Chẳng biết nữa.

Nụ cười vô vị kia như lớp mặt nạ che đi cảm xúc của cô.

Không nhận được câu trả lời như mong muốn, tôi cộc lốc đáp lại.

“Chocolate vẫn ngon hơn.”

“Cá là vậy rồi. Cậu muốn nữa không?”

Sendai-san nói, nụ cười vẫn nở trên môi.

Giờ thì, tôi ghét cái gương mặt cứ khiến tôi nghĩ chuyện xảy ra nãy giờ chẳng là gì cả kia kìa.

Sao có thể không khó chịu khi ngón tay mình bị cắn đến mức phải kêu lên đau đớn cơ chứ? Thế nên, tôi phải tìm cách đập tan cái vẻ điềm tĩnh kia của nhỏ.

“Viên đó.”

Tôi chỉ vào một viên kẹo có màu cacao.

“Đút cho tôi.”

Sendai-san nghe lời tôi, nhón lên viên kẹo thứ ba.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage