Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - 3. Sendai-san ngọt ngào chỉ là giả dối (4)

Dịch cái này muốn thở oxy luôn

----------

Valentine đã qua, và ba viên chocolate còn lại cũng hết từ lâu. Không phải tôi muốn ăn nữa hay gì, nhưng nếu có thêm thì cũng tốt.

Tôi thích đồ ngọt, và tôi có thể ăn bao nhiêu cũng được.

Không nhất thiết phải là do Sendai-san làm. Nếu đồ ăn mà ngon, thì dù ai làm cũng được, còn nếu không quá tệ thì tôi cũng chẳng bận tâm.

Cả về bữa tối mà Sendai-san bảo sẽ nấu cho tôi cũng thế. Tôi không quan tâm liệu có ngon hay không. Một khi vào bụng rồi thì đồ nào cũng như nhau thôi… Mà, cái từ “nấu” cũng chỉ là do Sendai-san nói ra thôi, chứ tôi chả biết được cô ấy có định nấu thật hay là không.

Tôi ôm bụng nghe giọng giáo viên giảng bài.

Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, mới vào tiết không lâu. Ít nhất tôi phải đợi thêm 35 phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa.

“Miyagi nào.”

Giọng thầy giáo nghe như thần chú ru ngủ trong game ấy. Âm thanh như vang lên từ trên trời, nhưng tôi biết giờ mình phải đọc sách giáo khoa.

Tôi đứng dậy, tay cầm cuốn sách Tiếng Anh.

Tôi không có ý định rời Nhật Bản để kiếm việc ở nước ngoài hay cần phải dùng Tiếng Anh, nên có nói được hay không cũng chẳng phải vấn đề. Nhưng tiết Tiếng Anh thì cứ thế mà đến, nên đành chịu.

Tôi cầm sách lên miễn cưỡng đọc to.

Tôi đọc ngắt quãng khi thấy những từ có lẽ chưa thấy bao giờ. Thầy sửa cho tôi vài chỗ, nhưng tôi cũng chẳng biết mình phát âm có đúng hay không nữa.

“Vậy được rồi, ngồi xuống đi. Miyagi, em nên chú ý vào bài giảng hơn.”

Thầy nói với giọng hơi khó chịu. Nhưng tôi nghĩ rằng dù mình có chăm chú nghe bài đi nữa thì cũng chẳng hiểu được đâu.

“Được rồi, Sendai tiếp tục đi.”

Sendai-san “vâng” một cái rồi đứng dậy.

Cô chỉnh thẳng lưng rồi bắt đầu đọc.

Cô đọc một cách trôi chảy, rõ ràng, hết cả bài trong sách giáo khoa mà không ngập ngừng hay mắc lỗi nào. Nếu đem cái này so với việc viết chữ thì, Sendai-san sẽ là những con chữ ngay ngắn, còn của tôi chỉ là mớ hỗn độn do trẻ con vẽ ra thôi.

Cô ấy dễ dàng đọc hết bài.

Tôi thở dài rồi nhìn vào sách.

Chẳng thể hiểu được mà.

Mái tóc hơi nâu cùng lớp trang điểm, váy thì ngắn hơn bình thường. Dù không tuân thủ quy định trường nhưng vẫn được giáo viên bảo kê. Chính miệng cô nói mình là một người gọn gàng và nghiêm chỉnh, nhưng tôi thực sự nghi rằng đó chỉ là lớp mặt nạ để đánh lừa mọi người thôi.

Mà dù tôi có nghĩ đến chuyện đó bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì, và tôi sẽ không bao giờ có thể làm tốt việc gì đó như Sendai-san.

Tôi lật sách sang trang.

Một lúc sau, giọng Sendai-san ngừng hẳn, và tiếng phấn lạch cạch phát ra trên bảng.

Tôi cứ thế chép sạch những thứ trên bảng vào vở mà không thèm suy nghĩ, và cả tiếng đồng hồ đằng đẵng trôi qua. Thầy giáo lấy thêm 5 phút từ giờ nghỉ trưa của chúng tôi, và tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi cặp.

Tôi nhanh chóng gửi một tin nhắn trước khi cô bạn Maika ngồi cuối lớp đến chỗ mình.

Người nhận là Sendai-san, và nội dung thì chắc chắn là đã định.

[Hôm nay đến nhà tôi.]

Một tin nhắn khác nhanh chóng đáp lại, thế là lịch trình sau giờ học hôm nay đã chốt.

Sau khi ăn trưa ở căng tin và học chiều, thời gian ở trường nhanh chóng trôi đi. Sau khi tạm biệt Maika khi cô ấy bảo sẽ đi đường vòng về nhà, tôi nhận được tin nhắn từ Sendai-san, [Tớ gần đến rồi]. Lúc tôi vừa quăng mình lên giường, chuông cửa reo lên và Sendai-san bước vào phòng tôi.

“Xin lỗi đã để cậu đợi nhé.”

Sendai-san nói rồi cởi áo khoác và blazer ra, rồi nghiễm nhiên ngồi trước kệ sách. Tôi đặt một tờ 5.000 yên lên đầu cô rồi rời khỏi phòng. Tôi lết đôi dép lạch cạch vào bếp.

Tôi lấy ra hai cái cốc rồi cho rượu táo trung tủ lạnh vào. Quay lại phòng, tôi thấy Sendai-san đang nằm sấp xuống giường.

Cô nằm dài ra đó, bên cạnh là 3 cuốn manga. Tôi để cốc lên bàn rồi lấy một cuốn từ kệ sách, và mở ra từng trang đã đọc không biết bao nhiêu lần.

Mệnh lệnh cũng chẳng có gì nhiều lắm. Dù ở đây, Sendai-san như thể người hầu của tôi, nhưng cũng có giới hạn cho những việc tôi có thể bắt cô làm. Vả lại, không phải lúc nào tôi cũng muốn làm mấy thứ tồi tệ với cô, và tôi cũng không muốn cô làm trái ý mình.

Thời gian cứ vậy trôi.

Tôi đã đọc được tầm một hai cuốn rồi.

Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng lật sách, và điều hòa thì phả ra từng hơi ấm.

Khi tôi lấy cuốn thứ ba, Sendai-san hỏi.

“Uhh, Miyagi này, cậu không chơi game à?”

“Thi thoảng, nhưng mà…”

“Cái kiểu otome game với mấy chàng đẹp trai ấy hả?”

Không rời mắt khỏi cuốn truyện, Sendai-san nói.

“Tôi không chơi cái thể loại đó.”

“Hể. Tớ cứ nghĩ cậu thích nó cơ, vì cậu đọc nhiều manga tình cảm lắm mà.”

Tôi thích manga tình cảm thật, nhưng game thì không. Nếu chơi game thì tôi thích RPG hơn. Tôi muốn điều khiển một cuộc đời khác hơn là biến bản thân thành đối tượng trong đó.

“Cậu nghĩ tôi chỉ biết chơi mấy game dành cho otaku thôi à?”

“Không phải sao?”

Sendai-san ngước mắt lên cười tinh quái

Tôi đứng dậy không nói gì.

Cô ấy đang hành xử như thể đứng trên đầu tôi, dù tôi nghĩ cổ không để ý đâu. Nếu là ở trường thì không sao, nhưng ở đây thì khác, nên thái độ đó khiến tôi không thích lắm.

“Làm bài tậ p tiếng Anh cho tôi.”

Tôi lấy sách giáo khoa và mấy tờ bài tập ra từ trong cặp rồi quăng ra bàn. Nhưng Sendai-san vẫn nằm dài trên giường.

“Khi nào tớ đọc xong cái này đã.”

“Làm ngay bây giờ.”

“Miyagi keo kiệt.”

Nói rồi, cô miễn cưỡng ngồi dậy đối diện với tôi, bắt đầu lấy bài tập trong cặp ra làm.

“Tôi muốn cậu làm trực tiếp vào bài của tôi luôn.”

“Tớ nói với cậu bao nhiêu lần rồi mà, không thể làm thế được vì họ sẽ biết là tớ làm dựa theo nét chữ mất.”

“Cậu nên bắt chước nét chữ của tôi đây.”

“Tớ không muốn họ nổi giận nếu bị phát hiện đâu. Với lại, bất kỳ mệnh lệnh nào liên quan đến trường lớp đều là nằm ngoài thỏa thuận.”

Tôi và Sendai-san gặp nhau sau giờ học, làm nhiều chuyện cùng nhau. Tôi đã hứa rằng mình sẽ không đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào có thể để lộ chuyện đó rồi.

Thế nên, dù Sendai-san nói đúng, tôi vẫn nghĩ cô ấy có thể dễ dàng sao chép được nét chữ của tôi

Cô ấy có thể, nhưng lại không muốn làm, chắc là vậy.

Tôi lấy đầu bút chì nhọn chọc vào má Sendai-san.

“Gì thế?”

“Liếm nó đi.”

Ngồi xem Sendai-san giải bài tập chán lắm, nên tôi chỉ đang giết thời gian thôi.

Tôi vươn người qua bàn, dùng đầu cây bút chì cơ chạm vào môi cô ấy, rồi trượt sang một bên. Khi tôi từ từ tách đôi môi kia ra, Sendai-san đã liếm rồi cắn nó không chút do dự.

“Tôi thực sự không thích chuyện này.”

Tôi lôi cây bút chì ra.

“Ý cậu là sao?”

“Cậu làm những việc tôi không hề ra lệnh.”

Mệnh lệnh là liếm, chứ không phải cắn Tôi chỉ cần cổ làm thế thôi.

“Sendai-san, cậu thích bị người khác sai bảo à? Dường như cậu có vẻ thích nó.”

“Trông tớ giống đang vui lắm à.”

Ừ thì cũng chẳng giống. Nhưng ít nhất cô không có vẻ cự tuyệt.

Sendai-san chưa bao giờ làm trái lệnh tôi.

Tôi muốn vậy đấy, nhưng giờ có lẽ không phải muốn gì được nấy nữa rồi.

“—Làm thế tôi không thấy được.”

Tôi nhét cây bút vào miệng cô, chọc vào lưỡi rồi nâng lên hàm trên. Và khi tôi rút ra, Sendai-san cau mày dữ tợn nhìn tôi.

“Gương mặt đó được đấy.”

Tôi chưa bao giờ cảm thấy thế này với một người bạn.

Nhưng với Sendai-san lại khác, vì cô nào phải bạn tôi đâu.

“Miyagi đúng là đồ biến thái mà.”

Sendai-san cố giật lấy cây bút, nói với tông giọng trầm hẳn xuống mà tôi chưa bao giờ nghe thấy ở trường. Nhưng tôi né nhẹ rồi mỉm cười.

“Có lẽ cậu nói đúng.”

Sendai-san, một người không để lộ bất cứ mặt xấu nào ở trường, giờ đang lộ ra một bộ mặt cực kỳ khó chịu.

Một Sendai-san tốt đẹp đã biến mất.

Và một Sendai-san không ai khác biết đến giờ đang ở đây.

Tôi thích khoảnh khắc này.

Tôi lấy đầu bút chì chọc vào mu bàn tay Sendai-san.

“Này, nguy hiểm đấy.”

Giọng cô nghe có vẻ khó chịu, khi tôi cắm mạnh hơn nữa, cô kêu lên, “Ái.”

Tôi rút cây bút lại, lấy một tờ khăn giấy trong hộp ra lau phần đầu bút.

“Này, cậu định nấu bữa tối cho tôi à?”

Tôi xác nhận lại điều cô đã lẩm bẩm hôm trước.

“Cậu không muốn ăn mà phải chứ?”

Sendai-san lạnh lùng nói rồi khẽ thở dài, nhắm mắt để bình tâm lại rồi nhìn tôi.

“Nhưng nếu cậu ra lệnh thì tớ sẽ làm.”

Khẽ nói xong, Sendai-san bắt đầu đọc nhẩm mấy từ tiếng Anh trong tờ bài tập.

Tôi trả 5.000 yên để được ra lệnh cho cô.

Nhưng không bảo cô phải nấu bữa tối.

Vì mệnh lệnh được dùng cho những việc khác.

Tôi di bút, cố bắt chước theo những nét chữ ngay ngắn kia.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage