Nhiệt độ của chiếc máy sưởi đang để ở mức thấp hơn so với hồi giữa đông. Kể cả vậy, phòng Miyagi vẫn cứ là nóng phát ngốt.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì nghỉ xuân, đáng lẽ còn phải giảm nhiệt độ xuống một chút nữa cơ. Và Miyagi đang đọc sách trong căn phòng nóng chảy mỡ này mà thậm chí không cởi áo khoác ngoài ra.
Lạnh đến vậy cơ à?
Nếu hai người cùng ở chung phòng mà nhiệt độ người này cảm thấy quá chênh lệch với người kia, ai đó sẽ phải thỏa hiệp. Thông thường, khách sẽ được ưu tiên, song tôi dường như không được liệt vào mục “khách”, vả lại ý kiến của Miyagi sẽ luôn phải đặt lên đầu.
Dù sao tôi cùng không thấy quá phiền, nhưng dù gì thì tôi cũng đã cởi áo khoác ra rồi, vậy nên chả còn gì để cởi nữa cả. Thậm chí cả cúc trên cùng cũng đã được tháo bung.
Tôi xuống khỏi giường và lấy chai rượu táo. Ngoài ra trên bàn còn một túi bỏng ngô.
Thật kì lạ khi ở đây luôn chỉ có rượu táo
Sau khi làm ướt cổ họng bằng soda – thứ tôi không thích tí nào, tôi cởi thêm một cúc áo sơ mi nữa và nhặt lấy hai viên từ túi bỏng bỏ vào miệng.
“Cậu có định đi đâu trong kì nghỉ xuân không?”
Tôi hỏi Miyagi, người đang ngồi ngay cạnh tôi, nhưng cô không trả lời.
Thế này là không ổn rồi.
Khi tôi đến đây thì cổ đã có tâm trạng xấu sẵn rồi. Hay nói đúng hơn, dạo gần đây cô ấy luôn mang tâm trạng xấu. Chính xác hơn nữa thì là kể từ ngày tôi làm món gà.
Nếu thật sự đúng là vì ngày đó, tôi chỉ có thể cảm thán rằng lòng dạ Miyagi thật sự quá hẹp hòi. Không phải là hẹp như trán mèo nữa mà là hẹp như trán chuột luôn rồi. (bên nhật có câu hẹp như trán mèo, tức rất hẹp về diện tích)
Tôi cầm lấy quyển manga Miyagi đang đọc và lật tới trang bìa. Trên đó có hình ảnh một tên nhóc đang cầm kiếm. Sau khi mới chỉ lật được vài trang, tôi nghe thấy giọng nói bén như dao phát ra từ bên cạnh.
“Thế kế hoạch của cậu là gì, Sendai-san?”
“Hmm, chắc là tớ sẽ đi chơi với nhóm của Umina thôi. Và ngoài ra tớ cũng sẽ học ở trung tâm bổ túc nữa.”
“Nhưng chẳng phải cậu cũng đã học ở đó vào kì nghỉ đông sao?”
“Đúng, và tớ sẽ đến lần nữa.”
Tháng Tư này, tôi sẽ lên năm ba và sẽ phải thi tuyển sinh.
Con đường của tôi đã được định sẵn
Đuổi theo người chị gái vô cùng tài năng của mình.
Tôi chỉ không nghĩ điều mình đang làm là khả thi. Người chị lớn hơn tôi hai tuổi hiện đang theo học ở một trường đại học chỉ dành cho những cá nhân cực kì xuất chúng. Và cái đứa tôi đây bị bắt phải học ở một trường có cùng đẳng cấp với cái trường đó, đó là lí do vì sao tôi lại lao vào học đến mụ người ở mấy cái trung tâm bổ túc. Nếu kì nghỉ này tôi từ chối đến đó, nhiều khả năng tôi sẽ bị tống khỏi nhà luôn.
“Cậu thích học đến thế à?”
“Tớ không thích nó cho lắm.”
Tôi không biết trong mắt Miyagi tôi là người thế nào, nhưng những gì tôi vừa nói là sự thật. Tôi cũng đã từng thích học, đã từng, cho đến khi bố mẹ tôi bắt đầu sử dụng nó như một thứ bàn cân so sánh tôi với chị gái.
“Miyagi không định đi đâu à.”
“Tôi đi chơi với bạn.”
“Utsonomiya?”
Tôi đề cập đến tên một người bạn trong lớp luôn ở cùng cô ấy và nhận được một cái xác nhận cụt lủn
“Đúng.”
Sau từ đó, Miyagi giật lại cuốn truyện từ tay tôi và lật đến quá nửa.
Cuộc trò chuyện đến thế là kết thúc.
Dù không ai nói vậy, nhưng tôi biết điều đó chỉ bằng cách nhìn Miyagi, người thậm chí không buồn rời mắt khỏi cuốn manga. Không còn gì để làm, tôi đành nhặt bỏng ngô cho vào miệng.
Không phải vị bơ, cũng chả phải caramel.
Nếu phải mua bỏng ngô thì tốt nhất nên là 2 vị này, song ở căn phòng này chỉ toàn là bỏng mặn. Đúng chuẩn phong cách Miyagi luôn, biết là vậy nhưng đống bỏng này vẫn quá thể chán đi mà. Mặc dù thế, tôi vẫn cứ nhặt bỏng ăn để giết thời gian, và, đột nhiên cổ tay tôi bị Miyagi giữ lại.
“Hả?”
“Tôi sẽ đút cho cậu ăn.”
Ah, đến rồi đây.
Thậm chí không cần phải nói thẳng ra “đây là mệnh lệnh”, tôi vẫn biết “trò chơi ra lệnh” đã bắt đầu khi thấy nụ cười trên mặt Miyagi. Nhưng tôi có một linh cảm không lành về những điều sắp sửa.
Miyagi với lấy túi bỏng ngô rồi cầm một nắm trên lòng bàn tay.
“Được rồi.”
Nói rồi, Miyagi đưa bàn tay cầm một lượng bỏng vừa phải ra trước mặt tôi.
Không hiểu bằng cách nào, tôi thậm chí đã đoán trước mệnh lệnh. Nhưng tôi chỉ đơn giản lờ đi ý tưởng đó rồi đơn giản bốc một miếng lên vào mồm.
“Ăn nó mà không dùng tay như một con chó đi.”
Tôi bị chặn họng bằng những lời đó ngay trước khi miếng bỏng kịp vào miệng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán mà.
Giờ thì tôi tin chắc đây là lí do ở đây tự nhiên lòi ra một hộp bỏng ngô.
Đã có đôi lúc tôi nghĩ thà được bảo là phải ngoan ngoãn như một con chó còn tốt hơn, nhưng cũng không ổn nếu tôi bị bảo phải làm một con chó thật sự. Dẫu vậy, mệnh lệnh là mệnh lệnh, và tôi phải ngoan ngoãn nghe theo chủ nhân.
Vì vậy, tôi quay người mặt đối mặt với Miyagi, úp mặt vào lòng bàn tay rồi ngậm lấy bỏng bằng đôi môi.
Từng viên từng viên một, không dùng đến tay.
Tôi cho vào miệng và ăn.
Khi thực sự đang ăn bỏng từ tay Miyagi như thế này, tôi lại cảm thấy mình giống một con chim bồ câu hơn là một con chó. Tôi ngẩng lên để xem liệu Miyagi có thấy việc này buồn cười không, và cô ấy nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Ăn hết đi.”
Tóc mái của tôi bị kéo như để thúc giục.
Rõ rành rành ra rồi, chỉ kết thúc mệnh lệnh một cách nhàm chán thì không phải là Miyagi mà.
Tôi tiếp tục mổ đống bỏng như một con chim mổ vụn bánh trên tay người. Thỉnh thoảng tay của Miyagi lại vỗ lên đầu tôi như thế nhắc nhở tôi rằng chim bồ câu Sendai thực ra là một con chó.
Tôi vẫn tiếp tục ăn từng miếng bỏng một trên tay Miyagi mặc kệ trông nó có lố bịch ra sao.
Cuối cùng, tôi liếm bàn tay trống không của Miyagi.
Tay cô ấy khẽ run và cổ ngay lập tức cố rụt tay lại.
Chính Miyagi là người đã bảo tôi phải hành động “như một con chó”.
Tôi bắt lấy bàn tay đang thu về kia và tiếp tục liếm nó. Lưỡi tôi trườn từ ngón xuống đến lòng bàn tay, một dư vị giống bỏng ngô đọng lại trong miệng.
“Lần tới là caramel thì sẽ tốt hơn đấy.”
Sau khi đã liếm tay cô ấy như một con chó, tôi đưa ra một thỉnh cầu nhỏ.
“Không phải lúc này.”
Miyagi lấy giấy ăn từ chiếc hộp hình cá sấu và lau phần lòng bàn tay. Phần thừa được vo viên rồi ném vào thùng rác. Và, không một lời báo trước, tay cô chộp lấy cà vạt tôi.
Ngay khi tôi kịp định thần, cà vạt đã bị tháo ra. Không chút ngần ngừ, Miyagi tiếp tục gạt tay tôi ra rồi cởi cúc áo sơ mi của tôi.
“Khoan đã, cái này là trái với quy tắc rồi. Tớ không định có mối quan hệ kiểu đó với Miyagi đâu.”
Vì hai cúc trên cùng của tôi đã mở ngay từ đầu, ngực tôi cứ thế lộ ra ngoài. Cũng không phải nó sẽ bị mòn đi nếu Miyagi nhìn thấy nó hay gì, nhưng cái mối quan hệ kiểu cởi đến cúc áo thứ ba thì tôi xin kiếu.
“Không phải cậu đang quá hoang tưởng chỉ vì tôi vừa nới lỏng cà vạt của cậu à?”
Miyagi nói với ngụ ý rằng cô không chút mảy may định làm như vậy. Nhưng mà này, cậu cởi cà vạt rồi còn tháo cúc áo tớ ra nữa, cậu còn muốn tớ nghĩ đến cái gì khác?
“Thế, cậu định làm gì.”
Đáp lại câu hỏi của tôi là câu trả lời không mấy dễ chịu.
Miyagi xõa bím tóc của tôi ra rồi đẩy mạnh vai tôi xuống đầy thô bạo.
Bộ từ điển của cô gái này không có chữ “vừa phải” à?
Thậm chí là khi cắn trả ngón tay tôi, cổ cũng cắn mà không cần biết kiềm chế tí nào.
Và giờ, cô ấy đẩy tôi mạnh đến nỗi tôi mất thăng bằng và ngã xuống.
Thay vì được ngã xuống giường êm đệm ấm, những ván gỗ lạnh cứng này làm tay và lưng tôi đau điếng người. Thêm nữa, Miyagi đang cưỡi lên người tôi như cưỡi ngựa nên tôi cũng không thể đứng dậy.
“Rõ rành là cậu đang định làm thế mà.”
Tôi cố gạt người cô ấy ra.
“Hoàn toàn không.”
Giọng nói lạnh lùng của Miyagi làm tôi dừng hẳn lại và nhìn lên khuôn mặt cô ấy, trên đó không có chút biểu hiện gì của dục vọng hay ngượng ngùng cả.
Thế, câu định làm gì?
Miyagi, rất điềm tĩnh, với tay lên cái bàn.
Hả??
Trên tay cô giờ là hộp bỏng ngô.
Một khắc sau, những hạt trắng rơi lả tả xuống mặt tôi.
Tóm lại, tôi bị ụp bỏng ngô lên người.
“Này --Miyagi--!”
Với khuôn mặt, tóc và cả áo sơ mi đầy bỏng, tôi chộp mạnh lấy cà vạt của Miyagi.
“Đùa như này không vui đâu.”
Tôi đã bỏ rất nhiều thời gian để chăm chút mái tóc này. Chưa kể đến tất cả những loại sản phẩm dưỡng tóc đắt đỏ khác mà tôi đã thoa lên và cả máy sấy tóc ion âm nữa.
Những miếng bỏng đã nổ thì có thể tạm bỏ qua. Nhưng những mảnh bột vụn hay viên chưa nổ thì thật sự không thể chịu được. Điều tồi tệ nhất là chúng sẽ bị trộn lẫn vào những lọn tóc. Cảm giác khó chịu kinh khủng.
“Tôi không đùa. Tôi chỉ đang giúp cậu ăn được thêm bỏng mà thôi.”
Với khuôn mặt không chút biến sắc, Miyagi nhặt những viên bỏng vương vãi khắp nơi rồi nhét vào miệng tôi. Tôi vừa ăn bỏng vừa cắn vào ngón tay ấy để xả bực, và Miyagi tiếp tục với lấy cái ly trên bàn.”
“…Thật luôn.”
Ly rược táo lắc lư trên mặt tôi.
Miyagi cười tươi.
Rồi chiếc ly ngả hẳn xuống, kéo theo chất lỏng bên trong chảy ra ngoài. Tôi nhắm mắt lại theo phản xạ và thả bàn tay đang nắm lấy cà vạt Miyagi ra. Khi tôi che mặt bằng tay, dòng nước đập vào mu bàn tay và bắn ra xung quanh như mưa dội. Tôi mở mắt ra và thấy cái ly trống không.”
“Đến mức này là vượt qua mốc chấp nhận được rồi đây!”
Giọng tôi hiển nhiên thấp xuống vài bậc.
“Vậy ra Sendai-san đây cũng biết giận dữ này.”
Tôi cũng là một con người.
Lí do duy nhất tôi không hay cáu giận vì tôi đã kiềm chế lại.
“Không cáu điên lên mới là lạ đấy.”
“Còn tôi nghĩ cậu vẫn đang tỏ ra tốt bụng đấy.”
“Ý cậu là gì?”
“Áo khoác ngoài, cà vạt và cả váy cậu đều an toàn. Kể cả trong trường hợp áo sơ mi không giặt kịp thì tôi vẫn có áo dự phòng cho cậu, vậy nên mọi chuyện hoàn toàn ổn.”
“… Ý cậu là cậu đã chuẩn bị hết chuyện này ngay từ đầu?”
Lờ đi câu hỏi của tôi, Miyagi đứng dậy.
Giờ khi khối lượng đè lên ngực đã biến mất, tôi có thể đứng dậy và phủi đi đống bột ngô.
Đồng ý là áo sơ mi là thứ duy nhất bị ướt.
Kể cả vậy, điều này không có nghĩa là bạn có thể hiên ngang đổ rượu táo hay ném bóng lên người người khác. Tôi có thể tuôn ra không phải chỉ một mà là hàng trăm câu phàn nàn cho đến khi nguôi được cơn giận. Nhưng ngay trước khi tôi kịp mở miệng, một cái khăn tắm và chiếc áo sơ mi đồng phục dài tay bay tới.
“Đưa luôn cho cậu đấy, không cần trả lại.”
Nói xong, Miyagi rời khỏi phòng.
Mất đi đối tượng đôi co, tôi đành cởi áo khoác ra và lau phần tay cùng với mái tóc ướt đẫm rượu táo bằng khăn tắm. Cái áo được Miyagi cho tôi hoàn toàn đủ cho tôi mặc vừa kể cả khi tôi lớn hơn cô ấy một chút.
Chỉ là tôi không muốn mặc nó chút nào.
Đó là suy nghĩ thành thật của tôi sau khi ngẫm lại những gì Miyagi đã làm với mình. Nhưng vì không thể mặc một cái sơ mi sũng nước được nên tôi đành thay cái áo kia vào. Giữa lúc đó, cánh cửa mở ra.
“Tôi sẽ tiễn cậu về.”
Miyagi nói, hoàn toàn tỏ ý muốn tống tôi về nhà, trên tay cổ cầm theo chiếc túi để quần áo ướt.
Tôi không khỏi thắc mắc không biết cô nàng này lấy đâu ra đủ can đảm để tiễn tôi sau khi làm tôi thành thế này. Nhưng Miyagi đã nằm ngoài thường thức ngay từ đầu rồi. Có người bình thường nào lại làm cái thỏa thuận để ra lệnh cho bạn cùng lớp không?
Dù gì đi nữa, kể cả khi tôi có phàn nàn về sự đối xử mà tôi xứng đáng được nhận, tình hình căn bản sẽ không cải thiện chút nào. Thậm chí tôi đã mất hy vọng về việc cải thiện nó rồi.
Người ra lệnh và người bị ra lệnh.
Tiền là yếu tố can thiệp, vậy nên Miyagi mới dám làm đến vậy với tôi. Sẽ dễ sống hơn cho tôi nếu cứ đơn giản chấp nhận chuyện này. Dù vậy, vẫn còn đó một thứ cảm giác khó tả trong người tôi.
“Sendai-san.”
Tôi đang mặc áo khoác vào thì bị giục. Sau đó, như thường lệ, chúng tôi cùng rời căn hộ, vào thang máy rồi đi bộ đến cửa ra vào.
“Tạm biệt.”
Miyagi chào tôi rồi quay người bước đi trước cả khi tôi có thể chào lại.
“Tớ sẽ trả lại cái áo này đàng hoàng.”
Tôi hét với sau lưng Miyagi.
Chiếc áo sơ mi của tôi bị bẩn do Miyagi. Kể cả vậy, tôi vẫn không thích lấy quần áo của người ta để rồi sau này bị yêu cầu trả lại. Tương tự như đối với tiền bạc, cái gì nên cầm thì cầm còn nên trả thì trả.
Chẳng bao lâu nữa sẽ tới kì nghỉ xuân và tôi có lẽ cho đến hết năm hai này tôi cũng không gặp cô ấy nữa. Lần gặp riêng kế có lẽ sẽ rơi vào tháng Tư.
“…”
Nếu tôi nhìn lên bầu trời kia, không khó để thấy vô số vì sao.
Trời lặng gió và phảng phất hơi ấm tháng Ba
Nối những điểm sáng lại với nhau, tôi còn có thể định vị những chòm sao.
Nếu đây là một ngày như bao ngày khác, tôi hoàn toàn có thể nói đây là một tối êm đẹp.
Nhưng nhớ lại những gì vừa trải qua, hôm nay không hơn gì một buổi tối tệ hại. Thêm vào đó, khi về đến nhà, một tờ gấp quảng cáo về trung tâm bổ túc tôi phải theo học từ tháng Tư này nằm trên bàn học của tôi.
Tôi không muốn đến đó chút nào.
Một tiếng thở dài thườn thượt tóm tắt chính xác tâm trạng tôi bây giờ.
-----------
Hay ho đấy, mà đoạn chó má tôi chả biết để thế nào cho đỡ thô cả, thôi cứ vậy nhé ~~