“Bộ Sendai-san biến thái đến mức mò tới tận đây để bị ra lệnh hả?”
Về đi.
Tôi nên nói ra những lời đó, nhưng lại không thể thốt lên được.
“Không bằng Miyagi đâu. Thế, có ra lệnh không? Hay không muốn?”
Sendai-san, tuy không thể nhìn thấy tôi, nhưng lại đang nhìn chằm chằm tôi thông qua màn hình của máy liên lạc, ép tôi phải lựa chọn.
Tôi không thể chịu được ý nghĩ rằng cô ấy chẳng vì lý do gì mà không bao giờ quay lại căn phòng này nữa, nên trước khi kì nghỉ xuân bắt đầu, tôi đã tạo một cái cớ để cô ấy không bao giờ quay lại đây nữa. Nhưng giờ đây, cổ lại đứng ở đầu bên kia của máy liên lạc.
Đuổi Sendai-san về là chuyện cỏn con thôi.
Nhưng nếu cô ấy về, cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“—Tôi mở liền đây.”
Tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy đã tới đây rồi.
Nên tôi để cho cô ấy vào.
Không phải vì muốn níu kéo cô ấy lại.
“Cám ơn.”
Sau đó, hình ảnh của Sendai-san biến mất khỏi màn hình. Sau đó thì tiếng chuông reo lên, và khi tôi ra mở cửa thì Sendai-san đang ở ngay đó.
Trước khi cô ấy cởi giày ra thì cô ấy chìa ra một cái túi giấy nhỏ.
“Nè, giờ làm gì với cái này?”
Sendai-san hỏi như để xác nhận.
Bên trong cái túi đó là bộ đồ mà tôi đưa cho cô ấy hôm đó, và tôi vẫn là người quyết định xem nên làm gì với nó.
Sendai-san đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Cậu tới tận đây để bị ra lệnh đúng chứ?”
Không nhận lấy cái túi, tôi quay lưng lại, rồi nghe thấy tiếng đóng và khoá cửa.
“Hiểu thế cũng được.”
Tôi nghe thấy giọng nói không nặng cũng không nhẹ, rồi bước tới phòng của tôi, bỏ lại cô ấy ở đó. Hiển nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngay theo sau, và khi tôi mở cửa vô phòng mình thì Sendai-san cũng đi vô theo. Rồi cô ấy ngồi lên cái giường mà lúc nào cô ấy cũng chiếm lấy.
“Phòng cậu vẫn chả thay đổi gì nhỉ.”
Sendai-san thật thà nói lên suy nghĩ của cổ như là cổ chưa vô căn phòng này cả năm rồi, trong khi còn chưa tới một tháng trôi qua kể từ hôm đó.
“Không cần phải thay đổi gì hết.”
“Ừm, đúng thế ha.”
Cô ấy nói một cách nhẹ tênh, như hoa rơi trong gió, rồi nhặt cuốn manga đặt trên gối lên.
“Chả phải là cuốn manga hôm đó đây à. Cậu vừa mới đang đọc nó à?”
Lẽ ra tôi nên cất nó đi.
Tôi đang bắt đầu hối hận vì để cuốn manga cô ấy đọc hồi mới đến đây lần đầu tiên ở trên giường.
Nhưng mà đã quá muộn rồi.
“Tôi đang đọc nó thì sao?”
“Không có gì.”
Cô ấy không cười, nhưng mà giọng cô ấy cao hơn bình thường một chút
Có lẽ là cô ấy đang cảm thấy thú vị.
Tôi thực sự ghét Sendai-san vào những lúc thế này.
“À mà, sao cả tuần rồi mà cậu không gọi cho tớ thế?”
Không một chút ngại ngùng.
Sendai-san hỏi tôi, tay thì lật qua những trang manga, nhưng mắt lại không hề đọc.
“Thi thoảng tôi không có muốn gọi cậu nhiều tới mức đó.”
“Chưa bao giờ mà cậu không gọi cho tớ nguyên cả tuần. Chắc chắn là có lí do gì đó.”
“Vô năm ba rồi còn gì.”
Tôi thốt lên một câu trả lời không hoàn toàn chính xác song cũng không hoàn toàn sai.
“Cậu tới lò luyện thi à?”
“... Không có.”
Tôi không hề có ý định tới dự lò luyện thi.
Tôi không có thích học tới mức đó và tôi không hề có ý chí muốn học đại học. Tôi sẽ vô bất kì trường đại học nào tôi có thể vô, mà nếu không có thì tới lúc đó hẵng tính tới.
Không biết là cô ấy có thấy thoả mãn với câu trả lời của tôi không, nhưng cô ấy “hmm” một cái, đóng cuốn manga kia lại, rồi nhắc tới tên họ của Maika.
“Cậu học chung lớp với Utsunomiya đúng chứ?”
“Ừ đúng rồi.”
Tôi chưa bao giờ nói với Sendai-san việc tôi học chung lớp với Maika, cũng chưa có cơ hội nói với cô ấy. Nhưng mà việc cô ấy biết đồng nghĩa với việc cô ấy đã tìm tên của tôi trong cái danh sách chia lớp hôm tái nhập học.
À không, sẽ hợp lý hơn nếu nói là cô ấy nhìn thấy tên tôi lúc đang tìm tên của cô ấy, vì tôi học ở lớp 1, còn cô ấy học ở lớp 2.
Tôi giật lấy bộ manga từ tay Sendai-san.
Không.
Cái vụ đó thì sao mà chả được.
Tôi đặt cuốn manga lên lại kệ sách để đẩy mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu tôi.
“Chắc hẳn cậu thất vọng lắm vì không có tớ ở bên ha.”
Đang nhìn mấy cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp trên kệ, tôi nghe thấy giọng giễu cợt.
“Tôi không có.”
“Thế à? Tớ thì có đó.”
Tôi quay lại phía cái giọng nhẹ tênh kia, thấy Sendai-san cười nhẹ.
“Xạo không.”
“Tớ không có xạo đâu.”
Cô ấy thong thả nói rồi bước tới cạnh tôi để lấy một cuốn manga trên kệ sách. Tôi lấy lại cuốn sách, đặt lại vào chỗ cũ rồi hỏi.
“Mệnh lệnh gì cũng được đúng không?”
“Giờ này mà cậu còn hỏi nữa á?”
“Vì hôm nay tôi chưa đưa 5000 yên.”
“Cứ như bình thường đi.”
Sendai-san nói, mang bộ mặt giống bộ mặt hồi trước kì nghỉ xuân.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy bầu trời đã chuyển đỏ. Nhà bên cạnh, căn hộ cách đây mấy căn nhà cũng được tô điểm lên một màu đỏ tương tự như bầu trời.
Vào mùa xuân thì ban ngày sẽ dài hơn lúc còn là mùa đông.
Tôi không còn mở máy sưởi nữa.
Sendai-san thì vẫn đang mặc blazer, cứ như là nó chưa đủ nóng ấy.
Tôi kéo rèm cửa vào để tách ly căn phòng này khỏi thế giới mang màu sắc hoàng hôn. Sau đó tôi ngồi lên giường.
“Ngồi đó đi.”
Tôi chỉ xuống ngay phía trước chiếc giường, và Sendai-san làm theo những gì tôi bảo, ngồi xuống trên sàn và cầm lấy chân tôi.
“Cởi vớ của cậu ra, rồi liếm chân cậu, đúng chứ?”
“Cậu biết rõ tôi ha.”
“Cậu thích mấy cái mệnh lệnh kiểu này ha.”
“Cũng chả phải tôi thích, mà chỉ là không có mệnh lệnh nào hợp hơn cho cậu thôi.”
“He~h.”
Nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc, tôi đá vào vai Sendai-san rồi nói, “Nhanh lên.”
“Tớ phản đối bạo lực nha.”
“Bạo lực gì ở đây.”
Tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ nói lại, nhưng Sendai-san lại lặng lẽ đặt bàn tay cô ấy lên chân tôi. Cô ấy cởi vớ của tôi ra và đặt tay lên gót chân tôi. Fu, hơi thở nhẹ nhàng của Sendai-san chạm vào ngón chân tôi, và có thứ gì đó cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào tôi.
Chiếc lưỡi ấy chạm vào và làm ướt ngón chân tôi.
Chiếc lưỡi ấy bò từ từ tới lòng bàn chân, cảm giác hơi khó chịu. Nhưng nhìn thấy Sendai-san liếm chân tôi lại làm tôi thấy rất thoải mái.
Tôi không biết gì về lớp 2 cả.
Nhưng chắc hẳn rằng cô ấy vẫn nằm trong tầng lớp đứng đầu của lớp đó và đang có một khoảng thời gian tốt ở đó cùng với Ibaraki-san. Một cô gái như thế, giờ đây lại đang liếm chân tôi.
Đầu lưỡi của cô ấy ấn vào bàn chân.
Lúc này tôi có thể cảm thấy nhiệt độ từ Sendai-san thông qua da của tôi một cách rõ rệt.
Nhiệt độ của cả hai chạm vào nhau, tan chảy, rồi trở thành nhiệt độ của tôi.
Chiếc lưỡi đó giờ đây đã bò tới mắt cá chân.
Căn phòng này vẫn còn có cảm giác hơi nóng, dù cho tôi không có mở máy sưởi lên. Lúc tôi nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ thì Sendai-san mút mạnh vào chỗ gần mắt cá chân tôi.
Cảm nhận được cái cảm giác khác với lưỡi của cô ấy, tôi nắm chặt lấy ra giường.
“Sendai-san, tôi không thích như thế đâu.”
Vừa lúc tôi vừa cất tiếng lên, đôi môi của cô ấy rời khỏi chân tôi, rồi cô ấy bất chợt cắn ngón chân tôi.
“Đau-”
Hàm răng ấy cắn vào da thịt tôi.
Cô ấy vẫn không dừng lại.
Nó không đau như lúc chân tôi bị kẹp vào khe cửa, nhưng vẫn đủ đau để chân tôi giật một cái.
“Sendai-san, dừng lại đi.”
Dần dần, hàm răng cắn ngón cái chân tôi dần thả ra, cơn đau cũng dần tan biến theo. Thay vào đó là cảm giác bị liếm bởi một chiếc lưỡi. Cái cảm giác đó không hề êm dịu tí nào. Nhưng thân nhiệt của Sendai-san không làm tôi cảm thấy khó chịu lắm.
Nhiệt độ từ ngón chân tôi lại dâng cao lên tới bụng tôi, ngay đến cả hơi thở của tôi dường như cũng đang trở lên ấm hơn.
Cái cảm giác ấy bắt đầu trở nên không ổn.
“Sendai-san, rốt cuộc cậu định làm như vậy tới bao giờ hả?”
Tôi kéo lấy tóc mái của Sendai-san nhằm bắt cô ấy dừng lại.
“Ai biết? Ít nhất là cho tới lúc tốt nghiệp. Mà tới lúc lên đại học cũng khác mà. Nếu Miyagi bảo tớ không đến, thì tớ sẽ không đến. Quả nhiên là tớ không đến thì tốt hơn?”
Sendai-san nhìn lên rồi nói với giọng thật nghiêm túc.
Đến đi.
Nếu tôi bảo cô ấy đến, cô ấy sẽ đến cho tới khi tốt nghiệp.
Nhưng tôi không muốn gọi cô ấy đến, nên tôi nói những lời nói khác để lảng tránh câu hỏi đó.
“Sendai-san tính vô học đại học à?”
“Miyagi không định đi à?”
“Tôi không biết. Cậu tính học ở đâu Sendai-san?”
“Tớ vẫn chưa quyết định.”
Tôi không muốn nói cho cô ấy biết tôi muốn vào trường nào.
Hay chỉ là tôi chưa quyết định được?
Tôi không rõ, nhưng mà cuộc trò chuyện bỗng dưng bị đứt quãng ở đó.
Từ bên ngoài, càng lúc càng ít ánh sáng chiếu vô thông qua tấm rèm cửa ngăn cách căn phòng này với thế giới ngoài kia.
Tay của Sendai-san vuốt ve mắt cá chân tôi, như thể để giết thời gian. Chân tôi bỗng nhảy dựng lên khi cô ấy chạm vào chỗ mắt cá. Khi tôi đá nhẹ vào đùi của cô ấy thay vì làm loạn lên thì Sendai-san bỗng dưng mở miệng nói.
“Cậu biết không Miyagi. Tớ không uống được đồ có ga.”
Cô ấy thú nhận một điều tôi không lường tới vào thời điểm tôi cũng không lường tới, tôi bất chợt kêu lên “Ehh?”
“Tới tận giờ mới nói không phải hơi bị trễ à?”
“Ban đầu tớ không có nghĩ là sẽ ở lại đây lâu đến thế, rồi tớ cũng lỡ luôn cơ hội thú thật với cậu.”
“... Lần tới tôi vẫn sẽ cho cậu uống rượu táo.”
“Uwah, đúng là xấu tánh.”
“Im đi. Hết giờ nói chuyện phiếm rồi. Liếm chân tôi tiếp đi.”
Sendai-san ấn lưỡi của cô ấy vào lòng bàn chân tôi và tạo ra một tiếng động nhỏ.
Đầu lưỡi cô ấy chạm vào da tôi.
Thân nhiệt hoà quyện lẫn nhau và đi vào trong cơ thể.
Thân nhiệt cô ấy dần tích tụ trong người tôi.
Cái lưỡi ướt át kia bò tới mắt cá chân.
Quả nhiên là vẫn còn hơi có cảm giác khó chịu.