“Tại sao lại là sách giáo khoa mà không phải manga hay tiểu thuyết?”
Sendai-san hỏi trong lúc lật qua lật lại cuốn sách giáo khoa văn học hiện đại của tôi.
“Thay vì hát ru thì cái này sẽ làm tôi dễ ngủ hơn.”
Tôi cảm thấy nếu còn thức thì mình sẽ lại lỡ miệng nói ra vài thứ linh tinh, nên tốt nhất là ngủ cho lành.
Nếu Sendai-san tới từ hôm qua thì tôi đã có thể nói những chuyện đó với cô ấy liền lúc đó, nhưng hôm nay tôi lại không thể nói về mấy chuyện một cách tử tế nữa, vì những thứ tôi muốn nói đã bị ủ nguyên một ngày rồi.
Đại khái là, chả có lý do gì mà tôi phải gọi Sendai-san tới chỉ vì cô ấy mới được người khác tỏ tình.
“Sách giáo khoa mà là để ru ngủ à? Giáo viên mà nghe được chắc sẽ khóc thét đó.”
Sendai-san quay lại tôi, cầm cuốn sách đó và gõ vào đầu cái người đang nằm trong góc giường là tôi đây như mấy giáo viên trên trường.
“Là do giáo viên không làm cho bài giảng thú vị được chứ bộ.”
Tôi đánh lại tay cô ấy, rồi một giọng nói như có ý trêu chọc tôi vang lên.
“Đổ lỗi cho người khác là hông tốt đâu nha.”
“Im đi bà. Đọc nhanh đi.”
“Tớ sẽ đọc nó mà. Mà Miyagi ngủ rồi thì tớ phải làm gì nữa?”
“Tôi ngủ rồi cũng vẫn phải đọc tiếp.”
“Eh~ Tớ cũng đang cảm thấy buồn ngủ đây.”
Sendai-san nói với giọng nói không có chút động lực nào, rồi nằm ưỡn lên giường.
Tay cô ấy chạm vào người tôi.
Ngay trên phần cạnh sườn.
Cái tay của cô ấy làm tôi nhột đến mức khiến tôi bật dậy, rồi tôi kéo tóc mái của Sendai-san.
“Sendai-san, đừng có ngủ. Dậy đi.”
“Vâng vâng.”
Vâng một lần thôi.
Kể cả khi có nói thế thì Sendai-san vẫn sẽ “vâng” hai lần nên tôi cũng chả buồn ra lệnh cho cô ấy “vâng một lần thôi”. Thay vào đó tôi thúc giục bảo cô ấy đọc nhanh lên.
“Tớ biết rồi mà.”
Một câu trả lời xúc tích.
Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói êm dịu.
Năm ngoái, năm hai, chúng tôi học chung lớp với nhau, và tôi nghe thấy giọng nói này rất nhiều lần.
Tôi ganh tỵ với giọng nói của cô ấy, ganh tỵ cái cách mà cô ấy đọc bài một cách mạch lạc, tôi cũng muốn đọc được như thế. Hôm nay cũng vậy, một giọng nói trong trẻo cất lên những câu từ trong cuốn sách giáo khoa một cách trôi chảy, không phạm bất kỳ một lỗi nào.
Khi tôi nhắm mắt vào trong lúc nghe theo giọng ru êm dịu đó, cảm giác giống như bị cuốn vào cái khăn yêu quý của mình, tôi bị tách biệt khỏi căn phòng sáng chưng kia mà chìm vào trong một không gian tối tăm. Trong một màn đêm mà chỉ có duy nhất giọng của Sendai-san vang vọng lại, không có thứ gì phản chiếu trong mắt tôi.
Cảm giác như tôi đang ở trong cái lớp học trước kỳ nghỉ xuân vậy.
Những con chữ trong cuốn sách giáo khoa dần hình thành nên những âm thanh qua giọng nói của Sendai-san. Người mà giờ đây đang đưa tôi vào giấc ngủ lại có một giọng nói êm dịu hơn bất kì giáo viên nào. Ý thức của tôi đang dần vơi đi.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã ngủ sâu mất rồi chứ không còn gật gù nữa.
Tôi không mơ thấy gì cả.
Chỉ là tôi đã tỉnh dậy, không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Trong căn phòng tĩnh mịch này, tôi dần dần trở nên tỉnh táo lại.
Không biết mấy giờ rồi nhỉ.
Tôi bò dậy rồi nhìn vào đồng hồ. Nhưng mà trước khi nhìn thấy cái đồng hồ thì tôi lại thấy khuôn mặt của Sendai-san.
“Tôi đã bảo cậu là không được ngủ cơ mà.”
Tôi không biết cô ấy thiếp đi lúc nào, nhưng cô ấy đang ngủ say bên cạnh tôi.
Không quá gần nhau.
Sendai-san nằm ở sát bên kia giường, nên là giữa chúng tôi có một khoảng cách vừa phải.
Cô ấy cởi blazer ra, vẫn để vớ như vậy mà ngủ. Cà vạt thì được nới lỏng, còn hai cái cúc áo trên cùng của áo sơ mi đã được cởi ra như thường lệ.
Khuôn mặt được trang điểm nhẹ của cô ấy trông rất gọn gàng.
Nói là cô ấy xinh cũng không ngoa.
Tôi chạm vào gò má của Sendai-san. Nếu giờ cô ấy đang thức thì sẽ bực tôi lắm vì tôi làm hỏng lớp trang điểm của cô ấy, nên là tôi sẽ giữ im lặng. Ngón tay tôi trườn xuống tới khoé môi của cô ấy và dừng ở đó.
Những ngón tay này đã từng chạm vào môi cô ấy.
Chúng còn đi vào tận bên trong đó nữa.
Cảm giác chiếc lưỡi mềm mại cô ấy chạm vào tay tôi bỗng trở lại.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc chiếc lưỡi ẩm ướt đó liếm máu trên tay tôi.
Chiếc lưỡi ấm đó đã nhấn vào vết thương của tôi. Dĩ nhiên là cho dù cô ấy có liếm nó đi nữa thì cũng không làm tôi thấy đỡ đau. Nhưng tôi lại cảm thấy thích thú khi nhìn bộ mặt không dễ chịu tí nào của cô ấy khi phải liếm và nuốt máu của tôi khi tôi ra lệnh cho cô ấy làm thế.
Nhưng khi cô ấy cắn tôi, thì cảm giác dễ chịu ấy nhanh chóng biến mất và thay vào đó là cơn đau dữ dội ập đến.
Ngón tay tôi chạy theo mép môi cô ấy tới phần trung tâm của đôi môi đó.
Lúc đó tôi không cảm thấy gì, nhưng giờ tôi cảm thấy nó mềm như kẹo dẻo vậy.
Tôi ấn nhẹ vào môi cô ấy.
Sendai-san không phản ứng lại.
“Nói gì đi chứ.”
Tôi nghĩ tôi muốn nghe giọng nói của cậu.
Tôi muốn nghe giọng nói đó xua đẩy tôi đi.
Giọng nói mà bình thường hay bảo tôi “dừng lại đi”, hay “ngốc à”, giọng nói mà sẽ ngăn tôi lại, giờ đây tôi không thể nghe thấy nó nữa.
Nên là giờ tôi không thể dừng tay mình lại được.
Từ môi xuống cằm.
Xuống sâu hơn nữa.
Ngón tay tôi mơn trớn phần cổ cô ấy, rồi xuống tới phần xương đòn.
Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Sendai-san tỉnh dậy cả.
Nếu tôi di chuyển ngón tay mình xuống dưới một chút nữa, tôi sẽ chạm trực tiếp vào nơi mà Sendai-san bảo tôi không được đặt dấu hôn lên.
Tôi chần chừ một lúc, rồi đặt ngón tay của tôi lên phần xương đòn đó, đi theo phần xương tới vai.
Khi tôi thò tay mình vào và chạm vào dây áo ngực ẩn mình phía sau lớp áo sơ mi kia, có thể là do cô ấy đang ngủ, nhưng cơ thể của cô ấy cảm giác rất nóng.
Lẽ ra giờ cô ấy phải dậy rồi, nhưng Sendai-san lại không hề động đậy dù chỉ một chút.
Tôi đưa ánh mắt nhìn vào cổ cô ấy, ở phần gáy.
Lại là một chỗ mà cô ấy cấm không cho tôi đặt dấu hôn ở đó.
Tôi không thể dời ánh nhìn của mình khỏi đó được.
Tôi buông tay mình khỏi vai cô ấy.
Khi tôi đưa mặt mình lại gần cổ của cô ấy, tôi có thể ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào dù chưa cởi cúc áo cô ấy ra, có vẻ là từ hương thơm của dầu gội.
Đây không phải lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi hương này.
Hôm đầu tiên khi Sendai tới đây, cô ấy cũng để lại mùi hương này, ngay trên chiếc gối này.
Đưa mặt tôi lại gần thêm chút nữa, mùi hương ấy trở nên mãnh liệt hơn, và tim tôi cũng đập nhanh hơn.
Ngay bên dưới mang tai.
Khi tôi chậm rãi chạm vào đó bằng môi mình, nhịp đập của tim tôi vang lên trong đầu.
Tôi mím chặt môi mình lại như để đánh lừa cái tiếng nhịp tim đang đập mạnh này. Khi tôi đưa răng của mình lên đó, đột nhiên cảm nhận được phần thịt mềm mại đó, tôi vội vàng rút quân về.
Tôi lau môi của mình.
Chùi chùi.
Trong lúc tôi đang cố lau đi môi mình để xoá dấu vết của sự việc vừa rồi, Sendai-san nắm lấy tay áo tôi.
“Cậu đang làm gì đó?”
Khi tôi nhìn sang bên cạnh tôi, theo hướng của giọng nói mơ hồ kia, tôi thấy Sendai-san đang dần mở mắt.
“Không có gì.”
Tôi trả lời cộc lốc, cố giữ khoảng cách giữa tôi và Sendai-san. Nhưng tôi không thể chạy đi đâu được nữa vì đằng sau tôi là một bức tường ngăn tôi trốn thoát.
“À ha, cậu đang tính làm cái trò gì đó bậy bạ đúng chứ?”
Tôi nghĩ là cô ấy vẫn chưa nhận ra.
Lúc đó cô ấy vẫn đang ngủ.
Cô ấy chỉ mới tỉnh dậy thôi nên làm sao biết được nãy tôi vừa làm gì.
——hẳn là như thế.
“Tôi không có làm.”
Nghe thấy giọng điệu cười khúc khích kia của Sendai-san, tôi trả lời thẳng thừng.
“Mặt cậu đang đỏ lắm đó.”
Nói xong, Sendai-san chìa tay cô ấy ra.
Gò má của tôi không có nóng.
Tim tôi vẫn còn đang đập hơi mạnh, nhưng mặt tôi chắc chắn không có đỏ.
Bàn tay cô ấy chạm vào má tôi. Khi tôi đang cố thoát khỏi bàn tay ấm hơn bình thường kia thì lại gặp phải bức tường đằng sau lưng mình.
Cong.
“A đau—”
Một âm thanh nặng nề vang lên trong căn phòng, còn tôi thì ôm lấy đầu mình.
Tôi quên mất là đằng sau mình có bức tường này nữa.
Nhưng mà cú va vào đầu đã trấn an nhịp tim của tôi lại.
“Mặt tôi làm gì đỏ, cậu nói xạo đúng chứ.”
Trong lúc xoa cái đầu u lên của tôi, tôi phàn nàn với Sendai-san nằm ở phía bên kia.
“Không lừa được cậu à.”
“Mà thay vào đó, sao cậu lại ngủ hả?”
Tôi đá nhẹ vào chân Sendai-san và chỉ trích cô ấy vì đã lờ đi mệnh lệnh đọc bài cho tôi mà lăn ra ngủ.
“Lúc tớ xem thấy Miyagi ngủ thì tớ thấy buồn ngủ theo thôi. Mấy giờ rồi?”
Khi cô ấy hỏi thì tôi nhìn vào đồng hồ, nhận ra rằng thời gian đã trôi qua nhiều.
“Gần tám giờ rồi.”
“Tớ muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Dậy đi nào.”
Tôi đá vào chân Sendai-san thêm lần nữa. Lần này thì cô ấy tỏ vẻ lười biếng rồi ngồi dậy. Sau đó thì tôi thấy có cuốn sách giáo khoa nằm ngay chỗ mà cô ấy vừa nằm.
“Sendai-san.”
“Hn? Sao á?”
“Bị gấp vào mất rồi nè.”
Tôi cầm lên cuốn sách mà Sendai-san nằm lên rồi cho cô ấy xem. Bìa của cuốn sách, có vẻ là do bị lưng cô ấy đè lên, giờ đây đã có vài nếp gấp rồi.
“Aa— xin lỗi nha. Tại tớ thiếp đi lúc đang đọc nó á. Tớ thực sự xin lỗi.”
Sendai-san nói lời xin lỗi với vẻ hối lỗi trên mặt cô ấy.
“Không sao đâu. Thực sự thì tôi cũng không quan tâm tới sách vở lắm.”
Càng đẹp càng tốt, nhưng bị gấp một vài chỗ cũng không thành vấn đề.
Mối quan hệ này chỉ kéo dài có một năm thôi.
Nhưng Sendai-san lại cảm thấy rất quan ngại về điều này.
Tôi lại nghe thấy cô ấy nói “xin lỗi” thêm một lần nữa.
“Đằng nào thì tôi cũng không cần xài ngay mà.”
Tôi cẩn thận tra lại những nếp bị gấp, gấp cuốn sách lại rồi đặt nó lên gối.