Ngay sau khi kỳ nghỉ kết thúc thì cô ấy sẽ liên lạc tôi.
Tôi đã nghĩ như thế. Nhưng Miyagi lại quá lề mề, tính từ hôm Umina mượn sách của cô ấy cũng phải tới ba ngày sau thì điện thoại tôi mới reo lên.
Chẳng phải là tôi bận tâm gì, một chút cũng không.
Miyagi trả tiền cho tôi nên cô ấy có quyền gọi tôi bất cứ lúc nào cô ấy muốn.
Tôi ghé vào tiệm tạp hoá rồi mua một ít snack với chocolate.
Miyagi ít khi nào đem đồ ăn vặt ra lắm. Tôi nghĩ hôm nay chắc cũng không có gì mấy để làm nên là mua một ít đồ ăn cho đỡ buồn mồm thì hơn.
Tôi cầm trên tay cái túi màu trắng rồi tiến tới nhà Miyagi.
Nếu nhìn lên thì sẽ thấy trời hôm nay không có đám mây nào, thật quang đãng, quang đãng tới mức phí phạm vì lại là ngày hôm nay. Một bầu trời được tô điểm chỉ một màu xanh, không có chút nét dư thừa nào.
Nhưng đâu đó trong lòng tôi lại tối sầm lại, như mặt trời đang lặn xuống vậy, và tôi vẫn cứ bước đi với tâm trạng uể oải. Ở nhà Miyagi lẽ ra phải có cảm giác tốt hơn là ở nhà, nhưng tôi lại cảm thấy bực bội, mỗi bước chân lại càng thêm nặng nề.
Tại sao tôi lại cảm thấy thế này?
Tôi lắc túi snack trên tay.
Tôi đá Miyagi đang bám lấy trong tâm trí tôi ra rồi bắt đầu chạy.
Khoảng tầm năm phút.
Tôi chạy nhanh, vừa đủ để mình không hết hơi, và tới căn hộ của Miyagi vừa kịp lúc. Tôi gọi Miyagi qua máy liên lạc rồi bảo cô ấy mở cửa cho tôi. Sau khi đi lên thang máy rồi nhấn chuông thêm một lần nữa, cánh cửa kia mở ra.
“Đây.”
Sau khi tôi cởi giày ra, Miyagi nói chỉ một từ vừa đủ rồi đưa tôi 5000 yên.
Lâu lắm không gặp nhau, vậy mà Miyagi vẫn nói chuyện cộc lốc như vậy.
“Cám ơn cậu.”
Tôi đưa tờ tiền cô ấy đưa tôi vào trong bóp rồi vào phòng cô ấy.
Lúc tôi đặt cái túi từ cửa hàng tiện lợi xuống thì Miyagi lại ra khỏi phòng.
Đứng trước kệ sách, tôi nhìn vào gáy sách của mấy cuốn manga được xếp ngay ngắn trên đó, nhận ra rằng số lượng manga đã tăng lên đáng kể rồi.
Tôi cầm lên một muốn mà tôi chưa thấy bao giờ rồi ngồi xuống giường.
Trong lúc tôi đang chậm rãi lướt qua từng trang thì Miyagi đem rượu táo với trà lúa mạch tới.
“Cậu vừa mua thêm sách mới hả?”
“Do nghỉ lễ không có gì làm.”
Miyagi không nói là cô ấy mua nó, nhưng lại nói lý do tại sao cô ấy lại mua nó, rồi lại im bặt.
Căn phòng này không thay đổi gì nhiều lắm kể từ trước lúc nghỉ Tuần Lễ Vàng.
Miyagi vẫn giữ nguyên thái độ thiếu thân thiện kia, chẳng thay đổi gì cả.
Tôi gấp cuốn manga lại rồi chỉ vào cái túi màu trắng từ cửa hàng tiện lợi.
“Tớ mua nó đó. Cậu mở ra đi.”
“Tự đi mà mở.”
Miyagi nói mà không thèm nhìn vào nó rồi bước ra trước kệ sách.
Tôi cứ nói một cái gì là cô ấy lại cau có mà bật lại tôi, như thể cô ấy đang tới kỳ phản loạn. Đúng là không thay đổi chút nào. Bình thường thì tôi không để tâm lắm, nhưng hôm nay Miyagi làm tôi khó chịu cực kì.
“Shiori.”
Tôi gọi tên riêng của Miyagi.
“... Hả?”
Dừng lại một hồi, Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ghê tởm, và tôi lại gọi lại tên cô ấy.
“Tớ gọi cậu là Shiori được không?”
Theo như tôi biết thì tất cả bạn của Miyagi đều gọi cô ấy bằng tên.
Nên cô ấy cũng nên cho phép tôi gọi cô ấy như vậy.
Nhưng Miyagi lại không nghĩ thế.
“Không được.”
Cô ấy nói với giọng lạnh lùng rồi ngồi đối diện tôi với cuốn sách trong tay.
“Khó tính.”
Tôi leo xuống giường rồi ngồi lên sàn.
Tôi lấy bịch snack với chocolate trong cái túi màu trắng ra rồi mở bịch snack ra trước. Rồi tôi đưa miếng khoai tây mỏng manh đáng thương kia tới miệng mình.
Một miếng, hai miếng, ba miếng.
Tôi nhai mấy miếng snack khoai tây kia rồi tiễn chúng vào bao tử mình.
Hồi trước kỳ nghỉ, Miyagi muốn biết về tôi như là một người bạn của cô ấy, mặc dù cô ấy chối bỏ quan hệ bạn bè giữa chúng tôi.
Cô ấy tò mò hỏi về vụ tôi được tỏ tình, và cảm thấy khó chịu.
Cứ như cô ấy đang ghen vậy.
Ấy vậy mà cô ấy vẫn không cho phép tôi gọi tên riêng.
Đúng là vô lý.
Tôi nhìn Miyagi.
Cô ấy đang đọc cuốn manga kia, không thèm ngó lên.
Cô ấy còn không thèm ăn snack nữa.
“Nè Miyagi. Hay là để tớ đút cậu ăn ha.”
Tôi lấy bịch snack khác ra khỏi cái túi.
“Thôi, tôi không muốn.”
“Đâu cần phải ngại thế đâu nào.”
Tôi đưa miếng khoai tây mỏng manh kia lại gần miệng Miyagi. Nhưng thay vì ăn miếng khoai tây từ tay tôi thì cô ấy lại lấy miếng khác từ trong bịch ra.
“Tôi tự ăn là được.”
Rồi cô ấy mở to miệng ra, nhai luôn miếng khoai tây đó một thể.
“Này thì sao?”
Tôi giơ miếng khoai tây đang lạc đường kia trước Miyagi.
“Không muốn.”
Miyagi nói thẳng rồi lấy một miếng khoai tây khác từ bịch snack ra rồi đưa tới miệng cô ấy.
Tôi ném miếng khoai tây không có nơi nào để đi kia vào miệng, rồi xuống bụng mình, rồi nắm lấy tay Miyagi.
“Gì?”
Nghe thấy một giọng nói ngờ vực nói với tôi, tôi lờ nó đi.
Tôi mút lấy ngón tay mà tôi đã bị ra lệnh liếm không biết bao nhiêu lần rồi.
Khi tôi ấn mạnh lưỡi vào tay cô ấy, vị muối còn lưu lại trên đầu ngón tay toả ra trong khoang miệng tôi.
“Dừng mau Sendai-san.”
Tay kia của Miyagi kéo lấy tóc tôi.
Nhưng tôi không có ý định làm theo những gì Miyagi nói.
Tôi bò lưỡi của mình lên ngón tay cô ấy rồi cắn nhẹ.
Khi tôi cắn mạnh thêm chút nữa, răng tôi chạm vào tới xương ngón tay cô ấy, và cô ấy rút mạnh ngón tay mình về.
“Tôi đã bảo là tôi ghét nó rồi mà–”
Miyagi vừa nói ra những lời đó một cách hung tợn, vừa nhíu mày.
Nhìn cô ấy với vẻ bất mãn thế kia làm tim tôi đập nhanh hơn.
“Sao lại nhìn tớ với vẻ mặt như thế.”
Hồi trước Miyagi có nói với tôi những lời đó khi mà cô ấy làm tôi cảm thấy bực.
Miyagi thấy thích thú khi cô ấy thấy tôi không thích cái gì đó.
Tôi chẳng bao giờ hiểu được cô ấy nghĩ gì, nhưng giờ tôi đã hiểu.
Khi tôi thấy Miyagi trở nên bực tức thế kia, tôi cảm thấy thích thú.
“Miyagi có vị mặn đó.”
Tôi cười tươi rồi nói, và Miyagi cau mày lại.
“Chả phải đấy là vị snack khoai tây à.”
“Ừm, cũng là một cách để mô tả đó.”
“Nay cậu làm sao thế? Đừng có làm cái gì kì cục.”
“Nếu cậu không muốn tớ làm gì cục nữa thì ra lệnh cho tớ làm gì đi.”
Khi tôi ở bên cạnh Miyagi thì một tôi khác mà tôi không hề biết tới lại từ đâu đó hiện ra.
Trước đây, tôi sẽ không bao giờ liếm tay Miyagi nếu không bị ra lệnh làm thế.
Tôi không có ý định dính sâu vào Miyagi, nhưng mà có vẻ không được rồi.
“Tôi chưa nghĩ ra cái gì cả.”
Miyagi thầm lặng nói.
“Để tớ làm bài tập của cậu ha.”
“Im đi Sendai-san. Tôi tự nghĩ ra được nên cậu im đi.”
Hôm nay cô ấy không có hứng ra lệnh cho tôi làm bài tập cho cô ấy.
Miyagi đặt cuốn manga lên bàn rồi uống ly rượu táo.
Cô ấy thích ra lệnh, nhưng không thích bị ra lệnh rằng mình phải làm gì.
Sau khi nghĩ một hồi thì cô ấy mò ra cặp của cô ấy, tất nhiên là với vẻ mặt đáng ngờ.
Không có gì làm, tôi với tay lấy túi snack khoai tây.
Nhưng tôi lại rút tay mình về rồi liếm ngón tay mình, hừm. vị như Miyagi vậy.
“Sendai-san.”
Tôi nghe thấy giọng Miyagi thường ngày, có vẻ cô ấy bình tĩnh lại rồi.
“Tôi ra lệnh đây. Giấu thứ này đi.”
“Cục tẩy á?”
Tôi nhìn vào thứ được chìa ra trước mặt mình.
“Ừ.”
“Giấu ở đâu cũng được đúng không?”
“Không được. Sendai-san phải giấu nó trong đồng phục mình. Tôi sẽ tìm nó sau.”
“... Miyagi lúc nào cũng nghĩ ra mấy trò kì dị ha.”
Trò chơi tìm cục tẩy bị cất giấu nghe cũng có vẻ vui đó, nhưng phải giấu trên người thì nó lại là một chuyện khác.
“Không có kì chút nào.”
“Chắc chắn là cậu đang định làm cái gì đó kì cục, chắc chắn là thế.”
“Cậu nghĩ tôi định làm với cậu hả Sendai-san?”
“Miyagi sắp sửa chạm vào mấy chỗ không đúng đắn.”
“Nghĩ như vậy còn kì hơn đó. Sendai-san đúng là biến thái.”
“Đứa biến thái ở đây là Miyagi mới đúng chứ?”
“Tôi có kì cục hay sao cũng được, nhanh nhanh giấu nó đi.”
Tôi đã nhận lấy 5000 yên của cô ấy nên tôi không có quyền từ chối.
Nếu cô ấy chạm vào người tôi thì cũng chỉ là qua quần áo thôi, nên không có gì to tát cả.
Tôi cầm lấy cục tẩy trên bàn.
“Vậy thì xoay người lại.”
Khi tôi nói thế thì cô ấy ngoan ngoãn quay lưng lại với tôi.