Gọi là lâu rồi không thấy thì cũng không đúng lắm.
Nhưng mà do là chúng tôi đã đổi lại từ mặc đồng phục thành mặc đồng phục theo mùa , nên Sendai-san có chút hơi khác. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi đang cảm thấy hơi bồn chồn kể cả khi đang ở trong căn phòng của chính mình.
“Có chuyện gì à Miyagi?”
Sendai-san vừa hỏi tôi vừa cởi nút áo sơ mi ra.
“Chuyện gì?”
“Nnn, tại dạo này cậu gọi tớ hơi ít ấy.”
“Do tôi bận bịu chút việc thôi.”
“He~h.”
Sendai-san không hỏi tôi bận làm cái gì.
Tất nhiên là có hỏi tôi cũng không trả lời. Thực sự ra thì tôi lại quá rảnh rỗi, không có gì làm, nên có muốn trả lời thì tôi cũng chẳng thể nào mà nói cụ thể được là mình bận việc gì.
Tôi đem trà lúa mạch với rượu táo vô phòng, rồi đưa Sendai-san 5000 yên.
“Cám ơn cậu.”
Nói thế rồi, cô ấy nhận lấy tờ tiền rồi ngồi lên giường.
Tôi thấy an tâm khi cô ấy vẫn nhận tờ 5000 yên như thường lệ.
Sendai-san vẫn không đổi gì cả, ngoại trừ bộ đồng phục, cô ấy đổi từ mặc blazer sang mặc áo vest đan len. Như thường lệ, cô ấy vẫn cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi ra và nới lỏng cà vạt.
“Cậu không định cởi cái đó ra à?”
Ngồi xuống bàn, đối diện với Sendai-san, tôi chỉ vào cái áo vest rồi hỏi cô ấy. Đáp lại tôi là giọng nói như muốn chọc tức tôi.
“Hở xíu là cậu lại muốn lột đồ tớ ra nhỉ Miyagi~”
“Tôi không có ý đó. Bình thường Sendai-san chẳng cởi blazer ra còn gì.”
“Tớ biết rồi. Thế hôm nay làm gì đây?”
“Đừng có nóng.”
Hôm nay tôi gọi Sendai-san tới không vì lý do gì cả.
Bởi nên giờ tôi cũng chẳng nghĩ ra được nên sai Sendai-san làm cái gì.
“Trước mắt thì để tôi làm bài tập đã.”
Tôi không muốn học, nhưng ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác để mà làm cho Sendai-san im cả. Tôi có thể bắt cô ấy làm bài tập cho mình, nhưng nếu thế thì tôi lại không có gì để làm cả.
Tôi e rằng nếu không làm gì đó thì mình sẽ lại làm cái gì đó bậy bạ nữa mất.
“Vậy thì, đưa cho tớ.”
Sendai-san xuống khỏi giường rồi ngồi cạnh tôi.
“Để tôi tự làm, Sendai-san thích làm gì thì làm đi.”
Tôi qua phía bên kia rồi ngồi xuống đối diện với Sendai-san, sau đó đặt lên bàn sách vở môn toán.
“Miyagi muốn tự làm bài tập á?”
“Ừ thì sao?”
“Cậu không tính sai tớ làm bài tập cho cậu à?”
“Không muốn.”
“Sao đột nhiên Miyagi lại nghiêm túc thế này.”
“Trước giờ thế rồi.”
“Vậy chắc tớ cũng đi làm bài tập luôn nhỉ.”
Sendai-san nói với vẻ không có hứng thú cho lắm rồi lấy sách vở môn tiếng Anh ra khỏi cặp. Rồi cô ấy đặt vài tờ in lên bàn.
Sau đó thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bút chì ghi ghi chép chép trên mặt giấy.
Tôi đưa mắt xuống nhìn sách toán của mình.
Nhìn vô mấy cuốn sách giáo khoa đầy chữ số chữ cái, thêm cả mấy cái biểu tượng này làm tôi thực sự cảm thấy chóng mặt. Có một số người lại thấy được vẻ đẹp của mấy công thức toán này, nhưng với tôi thì nó như mấy ám hiệu mà tôi chẳng thể nào giải được vậy.
Dù vậy, tôi vẫn phải làm cho xong bài tập của mình, nên tôi cố nhớ ra mấy cái công thức trong đầu mình. Nhưng mấy cái công thức tôi cứ nghĩ là mình đã học rồi lại trốn đâu mất rồi ấy.
Tôi liếc nhìn Sendai-san.
Cô ấy đang viết những dòng chữ từ những con chữ trong bảng chữ cái alphabet vào vở một cách nắn nót và ngay ngắn.
Tiếng ghi ghép lên vở của cô ấy không hề bị gián đoạn, cứ như rằng chẳng có gì mà cô ấy không làm được, thực sự làm tôi cảm thấy ghen tị với cô ấy.
Tôi lại tiếp tục cố nhớ ra cái công thức ban nãy.
Tay tôi ngừng viết, đầu vẫn lác nhác cố giải bài toán này.
Đúng như tôi nghĩ, chẳng tốt chút nào.
Thời gian cứ thế mà trôi đi trong căn phòng tĩnh mịch này.
Mắt tôi cứ chao đảo khi nhìn vào mấy con số kia, và ngay lúc tôi thở nhẹ một cái thì thấy có cây bút lăn tới chỗ tôi. Tôi ngẩng mặt lên thì thấy Sendai-san đang nhìn về phía tôi.
“Cậu xong chưa?”
“Chưa xong.”
Tôi trả lời cộc lốc rồi đưa cây bút cho cô ấy. Lúc tôi vừa đưa mắt xuống nhìn cuốn sách giáo khoa thì đầu tôi bị cốc một cái.
“A đau. Đừng có làm phiền tôi nữa được không Sendai-san.”
“Cần tớ chỉ cho cậu không nè.”
Để tôi tự làm là được.
Trước khi tôi định nói thế thì Sendai-san tới rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Không cần chỉ tôi.”
“Tớ đang rảnh mà.”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào vở tôi, còn tôi thì cố đẩy vai cô ấy ra để giữ khoảng cách giữa chúng tôi.
“Sao không đi mà đọc manga như mọi khi ấy?”
“Tớ đọc gần hết rồi.”
“Tôi vừa mua thêm đấy, lo ra lấy mà đọc đi.”
Tuần vừa rồi tôi vừa mua hai cuốn manga mới.
Tôi nghĩ là hai cuốn là quá đủ để cô ấy giết thời gian rồi.
Nhưng thay vì lấy manga đọc thì Sendai-san lại lấy vở của tôi rồi chỉ vào ngay giữa đó.
“Chỗ này sai rồi nè.”
“Eh?”
“Tính sai rồi. Còn chỗ này nữa.”
Sendai-san cầm cây bút của cô ấy lên rồi bắt đầu giảng cho tôi, sửa lại những chỗ tôi làm sai, mặc dù tôi không mượn cô ấy làm thế.
Cách giảng của cô ấy rất dễ hiểu.
Dễ hiểu đến nỗi mà một đứa như tôi cũng hiểu được.
Thế nhưng, khoảng cách giữa chúng tôi lại không đúng chút nào.
“Khoan đã Sendai-san. Cậu ngồi gần quá đó.”
Tôi đã ngồi ra xa để giữ khoảng cách với cô ấy, vậy mà Sendai-san xích lại gần tôi đến nỗi đồng phục của cả hai chạm vào nhau.
“Thế à?”
“Dạo gần đây cậu gần gũi tới tôi quá đó. Thấy khó chịu lắm nên cậu tránh ra dùm cái.”
Tôi đẩy tay Sendai-san ra rồi đẩy cô ấy ra tới mép bàn.
“Nói là khó chịu có hơi tàn nhẫn với tớ quá không thế?”
“Không hề. Với cả cậu bám dính vào làm tôi thấy nóng kinh khủng.”
Mới chỉ qua giữa tháng năm thôi vậy mà giờ trời đã nóng như hè vậy. Cho dù người bên kia có là Sendai-san hay ai đi nữa thì những lúc thế này làm tôi không muốn phải tiếp xúc với thân nhiệt của người khác.
“Chỉ thế thôi á?”
“Chỉ có thế thôi. Với cả, chỗ còn lại tôi tự làm, Sendai-san ra đằng kia đi.”
Tôi chỉ vào chỗ kệ sách.
Tôi cũng bảo với cô ấy tôi vừa mới mua cuốn nào, rồi lấy lại sách vở của tôi, không biết từ lúc nào đã nằm ở chỗ Sendai-san. Nhưng cô ấy lại không ra lấy mấy cuốn manga đó. Không hiểu sao, cô ấy vẫn lại gần tôi rồi kéo sách vở của tôi lại về phía cô ấy.
“Tôi đã bảo là nóng mà.”
“Tớ lại không thấy nóng.”
“Xạo không. Sendai-san có bao giờ chịu được trời nóng đâu?”
Lúc mùa đông, có thể là do tôi bật quạt sưởi ấm quá nên lúc nào Sendai-san cũng cởi blazer của cô ấy ra.
Vừa phải của tôi với vừa phải của cô ấy hoàn toàn khác nhau.
Làm gì có chuyện Sendai-san không cảm thấy nóng trong căn phòng mà tôi cảm thấy như cái lò thiêu được.
“Làm như này là mát liền luôn nè.”
Sendai-san lấy cái remote ở đầu bên kia bàn rồi mở điều hoà lên.
“Đừng có mà tự tiện mở nó lên.”
Tôi giật lấy cái remote rồi tắt điều hoà đi.
Cái quái gì vậy trời.
Sendai-san càng lúc càng bám vào tôi nhiều hơn nữa.
“Miyagi nè.”
Không thể nào mà đỡ nổi cô ấy nữa.
Tôi quyết định lờ cô ấy đi rồi nhìn vào sách giáo khoa.
Tôi cầm bút lên rồi làm cho xong mấy bài tập chưa làm.
Nhưng Sendai-san lại không quan tâm tôi có muốn làm bài tập hay không.
“Chỗ này ấy.”
Những đầu ngón tay đó xoa nhẹ cổ tôi.
Khi tôi bất giác ngẩng mặt lên thì bàn tay ấy đã bám vào cổ mình.
“Cậu biết tại sao tớ chạm vào chỗ này đúng chứ?”
Sendai-san nhỏ nhẹ nói rồi tiếp tục.
“Sao cậu lại hôn vào chỗ này của tớ khi tớ đang ngủ vậy?”
Bàn tay cô ấy vuốt ve nhẹ cổ tôi thêm một lần nữa.
“Nếu biết rồi thì sao không hỏi ngay lúc đó luôn đi? Sao để tới bây giờ mới hỏi?”
“Trả lời câu hỏi của tớ trước.”
Cô ấy không nổi giận.
Tuy vậy, giọng nói của cô ấy lại không dịu dàng chút nào.
Trường học ở Nhật có hai loại đồng phục là chế phục với hợp phục. Chế phục là đồng phục cơ bản của trường, còn hợp phục là loại mà học sinh có thể mặc sao cho phù hợp với thời tiết hơn.