Mấy ngày nay mị bận việc trên trường với đọc truyện gei nên có hơi bị chậm tiến độ một xíu :x Giờ mới bắt đầu chạy lại hàng cho mấy bạn đây
————————————————————————————————————
Bài kiểm tra giữa kỳ của tôi đúng là thảm hại.
Tuy là tôi chẳng thích học chút nào, nhưng trước mỗi kỳ kiểm tra là tôi lại mở sách vở ra cố ghi nhớ mấy cái công thức với niên đại của mỗi sự kiện. Lần này tôi cũng làm thế, nhưng chẳng có chữ nào vô đầu được cả.
Nhờ đó mà điểm của tôi, đang ở mức không thấp cũng không cao, lại tụt xuống.
Lý do nằm ở Sendai-san hết.
Nhờ vụ xảy ra trước kỳ thi mà tôi chẳng thể nào học vô được.
Vào tháng Sáu, chúng tôi lại bắt đầu chuyển sang mặc đồng phục mùa hè, và Sendai-san, nhìn cô ấy mặc khá là thoáng, đang nằm bên cạnh tôi, đọc cuốn tạp chí kia với vẻ mặt điềm tĩnh. In trên đó là những cái ký tự nhìn chẳng đâu vô đâu, nào là “làm thế nào để trở nên dễ thương”, nào là “làm thế nào để giảm cân”, có vẻ giống với thứ mà cô ấy mua lúc tôi đưa cho cô ấy 5000 yên ở tiệm sách.
Giờ tôi chẳng biết sao nữa.
Sau khi tôi hôn Sendai-san, cô ấy, vốn đã chẳng phải bạn tôi, lại càng trở nên xa lạ hơn nữa.
“Mới đầu thì có hơi ngượng thôi mà.”
Dù chính Sendai-san là người nói thế, nhưng cô ấy chẳng có vẻ gì là đang cảm thấy ngượng gì mặc dù đây là lần đầu tiên tôi gọi cho cô ấy sau hôm đó.
Lẽ ra tôi không nên gọi cô ấy tới.
Đặt lại cuốn manga vừa đọc lên kệ, tôi lấy xuống một cuốn khác.
Nay sóng lặng biển êm, không có điều lành cũng không có điều dữ.
Nhưng tôi vẫn gọi cho Sendai-san.
Tôi không muốn Sendai-san nghĩ rằng chỉ vì cả hai hôn nhau mà tôi ngưng gọi cho cô ấy, với tôi cũng tưởng rằng mình sẽ có thể đối mặt với cô ấy bình thường như không có chuyện gì, nhưng giờ thì tôi lại bắt đầu hối hận.
Tôi uống ly rượu táo rồi tựa lưng mình xuống giường.
Như thường lệ, Sendai-san vẫn đang ở rất gần tôi.
“Cậu thích mấy cuốn tạp chí kiểu này à?”
Sendai-san nãy giờ đang nhìn vào cuốn tạp chí, không biết là có đọc hay không hay chỉ nhìn lướt qua thôi, bắt đầu ngó lên và hỏi tôi.
“Không phải thế.”
“Tớ thấy cậu nãy giờ cứ nhìn lại phía này nên nghĩ là cậu thích nó chứ.”
“Tôi không có nhìn, cũng không có hứng thú với mấy cuốn tạp chí đó.”
Nghe cái giọng nhẹ tênh với điệu cười nhếch mép kia là đủ biết cô ấy đang giỡn mặt tôi, nên tôi trả lời cộc lốc.
“Tớ cũng không thích nó lắm.”
“Cậu không thích mà vẫn phí công mua nó về đọc à?”
“Ừm, tớ bỏ công ra mua mấy cuốn tạp chí mà mình không thích đó.”
Sendai-san nói với giọng đơn điệu rồi đóng cuốn tạp chí vào.
Tôi biết cô ấy không hề nhiệt tâm đọc cuốn tạp chí đó, nhưng lại không hiểu tại sao cô ấy lại mua những thứ mà cô ấy không thích. Nhưng mà tôi đoán là chắc để bắt kịp cùng nhóm bạn đó.
Cái câu khẩu hiệu ngớ ngẩn trên bìa kia nghe giống có vẻ là thứ mà Ibaraki-san thích.
Làm người thảo mai có vẻ cực ghê.
Nếu cô ấy cũng tỏ ra là một người thảo mai trước mặt tôi thì tôi sẽ an tâm biết bao. Nhưng nếu thế thì tôi sẽ chẳng bao giờ gọi Sendai-san tới căn phòng này.
“À phải rồi. Cậu làm bài ổn không?”
Sendai-san vừa hỏi vừa uống một ngụm trà.
Tôi chẳng muốn bảo là tôi không làm được bài chút nào.
Tôi không muốn nói thế vì cô ấy sẽ đoán được tại sao tôi không làm được.
“Cũng như mọi khi. Sendai-san thì sao?”
“Tớ cũng như mọi khi. Bình thường cậu được bao nhiêu?”
“Tại sao tôi lại phải nói cho cậu hả? Nếu cậu muốn hỏi người khác thì khai điểm của cậu ra trước đi.”
“Ok nè. Cầm lấy cặp tớ đi. Bài kiểm tra đợt này của tớ ở trong đó đó.”
Nói thế rồi, Sendai-san chạm vào tay tôi.
Chúng tôi chuyển từ mặc đồng phục kết hợp sang mặc đồng phục mùa hè, nên là tay áo giờ cũng ngắn đi.
Tay tôi giờ không còn mảnh vải nào bao bọc lấy nó nữa nên lúc cô ấy chạm vào, tôi có thể cảm nhận được rõ thân nhiệt truyền qua da. Do cặp cô ấy nằm gần chỗ tôi nên cô ấy chỉ muốn với tay ra lấy nó thôi, nhưng tay tôi lại cứng đờ lại.
Vớ vẩn.
Tôi thở nhẹ một cái rồi đẩy tay Sendai-san ra.
“Không cần nhìn tôi cũng biết cậu được điểm cao rồi.”
“Không có cao. Bình thường thôi mà.”
“Điểm bình thường của mấy người thông minh như cậu là cao với tôi rồi.”
“Làm gì có. Đem cặp tớ lại đây.”
Sendai-san lại với tay ra cặp cô ấy.
Tôi nghĩ rằng cô ấy chẳng quan tâm mấy vụ điểm số lắm.
Do tôi cứ bảo rằng không muốn xem nên cô ấy muốn lấy phản ứng của tôi ra làm thú vui thôi.
Sendai-san là kiểu người như thế mà.
Tôi ném cuốn tạp chí trên đùi Sendai-san ra chỗ cặp cô ấy.
“Ra nhặt nó đi.”
Cậu muốn lấy cặp thì tự ra đó mà lấy.
“Rồi rồi. Mệnh lệnh đúng không?”
Sendai-san lại trả lời “rồi rồi” như mọi khi, chắc là để chọc tôi, rồi đứng lên nhặt lên mỗi cuốn tạp chí. Nhưng cô ấy lại không đưa nó cho tôi.
“Kiểu tóc như thế này thì sao nhỉ”
Sendai-san lật qua lật lại mấy trang tạp chí rồi đưa tôi xem hình cô gái có mái tóc xoăn buông xoã.
“Tớ làm tóc như này cho cậu ha?”
Nói xong, cô ấy đưa tay ra, và ký ức trong đầu tôi dần hiện lên.
Trước khi hôn tôi, Sendai-san đã chạm vào mái tóc này.
Rất dịu dàng và ân cần.
Tôi đáp lại “Không cần làm thế” trước khi cô ấy chạm vào.
Không biết là có chủ ý hay vô thức, nhưng tôi có cảm giác hôm nay Sendai-san động chạm vào tôi nhiều hơn mọi khi.
Sendai-san thật xấu tính.
Kể cả lúc hôn, cô ấy cũng thật xấu tính.
Còn ra lệnh cho tôi làm thế nữa mặc dù chẳng có vẻ gì là thích tôi.
Tôi không nghĩ rằng cô ấy ghét hay có ý muốn trêu chọc tôi hay gì. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao Sendai-san lại muốn hôn tôi đến vậy.
Tôi biết chắc một điều rằng: cô ấy đối xử rất tốt với tôi. Tôi cũng muốn chạm vào Sendai-san, và khác với Sendai-san đeo lên bộ mặt giả tạo ở trường, tôi không ghét cô ấy khi ở đây. Nhưng tôi cứ có cảm giác ngứa ngáy.
Nhìn về phía Sendai-san.
Tôi thấy được mái tóc màu nâu mà giáo viên chẳng bao giờ ho he gì tới.
Lộ ra là đôi tai của cô ấy.
“Cậu không xỏ khuyên tai ha. Tôi cứ nghĩ cậu phải xỏ ít nhất một hai lỗ rồi chứ.”
Tuy là Sendai-san không phải loại ăn chơi gì, nhưng nếu là cô ấy thì có đeo khuyên tai cũng không phải là lạ. Ibaraki-san bạn cô ấy, mặt khác, lại có đeo khuyên tai và suốt ngày bị giáo viên rầy la.
“Tớ không muốn bị giáo viên để ý. Cậu không xỏ à Miyagi?”
“Tôi không.”
Trả lời ngắn gọn, tôi kéo nhẹ dái tai cô ấy, trông rất hợp nếu xỏ khuyên, và Sendai-san nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Ngón tay tôi trườn xuống sau gáy tai cô.
“Tớ nhột đó.”
“Thế đừng có động đậy nữa.”
Hôm nay tôi sẽ không để cho cậu ra lệnh cho tôi nữa.
Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì tôi muốn theo ý mình.
Khi tôi đưa tay mình xuống chạm vào mang tai cô ấy thì Sendai-san nắm tay tôi lại.