Không có gì lạ khi mà giờ đây Miyagi lại trở nên ít nói đi. Thực ra thì ban đầu cô ấy cũng không có nói chuyện nhiều với tôi. Nên cũng có thể nói là Miyagi đã trở lại thành Miyagi từ hồi đầu mới quen.
Không vui tí nào, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tôi làm sao có thể kiểm soát được tâm trạng cô ấy.
Tôi chấp nhận lấy Miyagi đã trở lại thành một cô nàng khó gần kia với những suy nghĩ đó, Tuần Lễ Vàng ập tới và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy.
Hai ngày sau kỳ nghỉ.
Tới hôm nay tôi vẫn chưa gặp được Miyagi.
Chúng tôi cũng không đi ngang qua nhau ở hành lang.
Khác lớp nhau là sẽ thành như thế này à.
Không phải là tôi cảm thấy cô đơn.
Tôi không thiếu người để mà nói chuyện cùng, với cả tôi cũng vừa có bạn mới rồi.
Tôi thực sự không có điều gì để phàn nàn về cuộc sống của tôi ở trường. Mọi chuyện vẫn tiến triển khá tốt, và tôi cũng đang tận hưởng nó theo cách của riêng tôi. Đôi lúc tôi cũng nghe thấy có vài người trong lớp mới bảo tôi là một người đẹp toàn diện, nhưng thực sự thì nó cũng không quan trọng.
“Tớ đi sang lớp bên cạnh một chút.”
Umina ngồi chéo tôi trong cái lớp học ồn ào này, do đang là giờ giải lao, nói.
“Có chuyện gì à?”
“Tớ để quên sách giáo khoa ở nhà.”
Lúc Umina bảo “chắc tớ nên cúp tiết” thì Mariko nhanh chóng cản cô ấy lại.
“Cậu không có được làm thế nữa. Mấy giáo viên bảo là nếu cậu cúp tiết nữa là sẽ phải viết bản kiểm điểm đó.”
“Mm, tớ thấy không có vấn đề gì với vụ bản kiểm điểm. Mà thôi, lần này tớ qua lớp bên mượn sách vậy.”
Umina nói với giọng chán nản rồi rời khỏi lớp học.
Cô ấy gần như chẳng bao giờ nghiêm túc, và luôn bị hạnh kiểm kém vì liên tục cúp học từ năm nhất. Cô ấy cũng bị nhắc vài lần rồi, nhưng có vẻ sau ba năm cô ấy vẫn chưa rút ra được bài học.
Mariko học chung lớp với bọn tôi từ năm hai cũng bắt chước theo Umina mà cúp học, nhưng lại bắt đầu nhận ra rằng điều này sẽ ảnh hưởng xấu tới tương lai của cô ấy, nên đã quay xe khi lên năm ba.
Nhiều lúc ở chung trong nhóm bạn nó phiền phức thế đó.
Một người xấu thì cả đàn lây.
Đa số mọi người nhìn vô đều nghĩ thế.
Thực tế thì Mariko có tiền sử cúp học khá nhiều, nên cô ấy muốn có thư giới thiệu từ trường. Có lẽ bởi thế mà cô ấy cũng đang ra sức mà ngăn cản Umina cúp học nữa vì cái bảng điểm tệ hại của cô ấy.
Giờ mới bắt đầu lo thì còn ý nghĩa gì nữa.
Đã quá trễ rồi.
Mà, chắc vẫn tốt hơn là không làm gì.
Tôi lấy ra sách giáo khoa và vở ghi chú trong hộc bàn ra.
Tôi không thích học, nhưng cũng không có ý định cúp lớp. Tôi cần phải giữ hình tượng học sinh ưu tú của mình nữa.
“A, xíu nữa cho tớ nữa vở ghi chú nhé. Tớ cần chép bài cậu.”
Tôi gật đầu khi Mariko hỏi tôi, rồi nghe thấy giọng nói từ đằng sau tôi.
“Tớ mượn được rồi nè.”
Umina giơ cuốn sách giáo khoa trên tay cô ấy lên rồi ngồi xuống ghế.
“Cái đó”
Tôi lỡ phát ra thành tiếng.
Không phải là thứ gì lạ hết, chỉ là một cuốn sách giáo khoa môn văn học hiện đại của lớp tiếp theo.
Chả là, cuốn sách đó có vài nếp nhăn trên bìa.
“Cái này á?”
Umina nhìn vào cuốn sách với khuôn mặt tỏ vẻ không hiểu.
Tôi nắm chặt tay mình.
Cứ như là cái “thứ đó” Umina đang cầm trên tay là vật gì đó đặc biệt lắm vậy.
Nãy mà im miệng được thì đã tốt. Nhưng nếu tôi chối những gì tôi vừa nói ra thì kì cục lắm, và Umina cũng sẽ trở nên tò mò rồi bám dính lấy tôi.
“Cái này đâu phải của Ruka Ruka đâu nhỉ? Cậu mượn của ai đó?”
Ruka là cô bạn mà Umina tính qua hỏi mượn sách. Nhưng mà cuốn sách giáo khoa đó lại không phải của Ruka hay bất kì ai trong nhóm bạn của Umina cả.
Cuốn sách giáo khoa trên tay Umina là của Miyagi.
Và những nếp gấp trên bìa là tác phẩm của tôi, nên không thể nào mà nhầm lẫn được.
“Làm sao cậu biết?”
“Tớ đoán vậy.”
Tôi sẽ không nói với cô ấy tại sao tôi biết.
Umina không hề biết là tôi thân tới Miyagi tới nỗi nhìn cuốn sách giáo khoa đó là biết của của cô ấy, nên không cần thiết phải nói với cô ấy làm gì.
“Tớ tính mượn của Ruka, nhưng mà cậu ấy không có ở đó. Nên tớ mượn của nhỏ quê mùa chung câu lạc bộ với tớ năm ngoái. Nhỏ đó tên gì ấy nhỉ? Ờ, con nhỏ quê mùa tóc dài ấy.”
Umina nói “nhỏ đó đó” trong lúc lục lọi lại ký ức trong đầu cô ấy.
Nhưng mà, chắc chắn là Umina không nhớ ra đâu.
Nên là tôi trả lời thay cho cô ấy.
“... Miyagi phải không?”
“A, đúng đúng. Miyagi ấy. Hazuki trí nhớ tốt ghê đó. Tên ai cậu cũng nhớ được ha.”
Umi vừa nói như kiểu bị ấn tượng, vừa nhìn vào cuốn sách. Xong cô ấy lại phá lên cười.
“Mà, nhỏ Miyagi trông giản dị thế mà cuốn sách giáo khoa của nhỏ nhìn buồn cười thật chứ LOL.”
Tiếng chuông reo lấn át điệu cười của Umina. Mariko chạy nhanh về chỗ của cô ấy, và giáo viên bước vào lớp ngay sau đó.
“Cả lớp trật tự. Bắt đầu tiết học.”
Ông thầy đập bàn một cái rồi nói.
Và thế là lớp học bắt đầu trước khi sự ồn ào trong lớp học lắng xuống.
Dù có tâng bốc đi chăng nữa thì mấy cái nét chữ trên bảng kia chả thể nào mà gọi là chữ đẹp được. Cái nét chữ kiểu đó không hợp với chữ viết lên bảng chút nào, cứ như mấy con giun đất bò bò trên đó, khiến tôi chả thể nào mà đọc nổi.
Tôi liếc nhìn người ngồi chéo ở đằng trước tôi.
Hầu hết tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng của Umina, chả thể nào mà thấy được cuốn sách giáo khoa kia cả.
Tôi đưa mắt trở lại nhìn cái bảng đen kia rồi chép vào trong vở.
Không phải là tôi tính nói là cuốn sách giáo khoa bị nhăn đó là của tôi hay gì, nhưng nhìn Umina xài nó làm lòng tôi cảm thấy nặng nề.
Cái giọng khàn khàn của ông thầy kia thật khó nghe và dễ gây ức chế.
Cạch.
Một âm thanh nhỏ vang lên, vì tôi làm gãy ngòi bút chì của mình.
Umina còn chẳng nhớ nổi tên của Miyagi.
Nhắm mắt vào.
Tôi không nên nghĩ về cái cuốn sách giáo khoa kia nữa. Mấy cái cảm giác khó hiểu này chỉ toàn đem lại rắc rối cho tôi thôi.
Tôi mở mắt ra rồi nhìn lên bảng.
Tôi lại nghe thấy tiếng của giáo viên rồi tiếp tục ghi chép.
Tôi lặp đi lặp lại như thế, đầu thì đang nghĩ tới mấy thứ linh tinh. Tiết học cuối cùng cũng kết thúc.
Thời gian vẫn cứ trôi.
Tới lúc nhận ra thì mấy tiết ban chiều cũng chuẩn bị kết thúc rồi.
Mấy cái ngày thế này thì Miyagi chẳng bao giờ gọi cho tôi.
Tại sao vậy chứ.
Lẽ ra cô ấy phải gọi tôi vào những ngày thế này.
Tôi thầm trách móc trong lòng.
Nay tớ sẽ tới nhà cậu.
Tôi chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho cậu ấy như thế, nhưng cũng không có luật nào cấm tôi làm thế cả.
Miyagi liên lạc với tôi là chuyện thường tình rồi, nên là tôi liên lạc với cô ấy chắc cũng không sao.
Tiếng chuông reo lên, báo hiệu tiết học kết thúc, và tôi cầm điện thoại mình lên.
Tôi dòm vào cái màn hình nhỏ bé kia.
“Cậu đợi ai đó gọi à? Đang đợi bồ nhắn hay gì đó?”
Tôi nghe thấy giọng Umina rồi nhìn lên.
“Tớ làm gì có thời gian mà bồ với chả bịch.”
“Giời. Nếu muốn thì tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài anh nè.”
“Giờ chắc không cần đâu. Đợi sau đợt kiểm tra đi.”
“Thế à? Nay cậu học ở lò luyện thi nhỉ.”
Bất kể tôi có sửa lại bao nhiêu lần thì Umina cũng vẫn sẽ nghĩ rằng lò luyện thi với trường dự bị là cùng một thứ, nên tôi cũng chỉ trả lời “không có”.
Tớ muốn đi chỗ này, tớ muốn đi chỗ kia.
Umina cứ thế mà rủ tôi đi theo, Mariko vừa tới cũng đồng ý đi theo.
Tôi bỏ điện thoại vào trong cặp.
Chắc là để Miyagi gọi cho vẫn hơn.
Tôi chủ động nhắn tin cho cô ấy thấy có hơi sai sai.
Sau tiết chủ nhiệm, chúng tôi thống nhất xem nên đi chỗ nào rồi rời khỏi lớp học.