Bất kể dù có là máu của ai thì cũng đều dở tệ.
Trải nghiệm hút máu trên ngón tay ai đó vào miệng tôi thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Máu của Miyagi cũng chỉ mang vị sắt gỉ hệt như vị máu của tôi khi tôi liếm thử. Cũng khó biết là đúng hay không vì bản thân tôi chưa từng nếm thử sắt bao giờ, nhưng chuyện đó cũng không thay đổi sự thật là vị nó thật tệ. Tôi cảm thấy rượu táo, thứ mà tôi không thích, còn ngon hơn nhiều.
“Liếm cho tử tế vào.”
Với những từ đó, cô ấy ấn ngón tay vào miệng tôi, máu lại rỉ ra thấm ướt bờ môi. Tôi khép miệng lại theo phản xạ. Nhưng những ngón tay của Miyagi vẫn cứ luồn vào trong như thể đang cố cạy hàm răng đang ngậm chặt của tôi ra.
Khi ngón tay cô ấy cuối cũng chãm chạm vào đến lưỡi, vị máu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Liệu là A hay B nhỉ.
Hay là một nhóm máu khác.
Tôi không rõ về máu của Miyagi, nhưng dù có là gì đi nữa, đó chắc chắn không phải thứ tôi sẽ hào hứng liếm. Nhưng cảm xúc của tôi như nào đâu có quan trọng, và những ngón tay Miyagi cứ thế mà nhét vào trong cùng với vị máu đang ngày một nặng mùi hơn khi lưỡi tôi lướt qua miệng vết thương.
Tôi nghĩ chỉ có Miyagi mới làm một cái gì đó như thế này.
Kể cả khi sau này tôi có người yêu và có lỡ cắt phải ngón tay, tôi cũng không đời nào để anh ta liếm máu cho tôi đâu.
Không chỉ là do vị nó tệ hay mất vệ sinh.
Miyagi sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tội chịu làm một điều như này.
Tôi nuốt xuống thứ chất lỏng trong khoang miệng.
Cái cảm giác thứ dịch cơ thể của người khác chảy xuống họng của bạn và đi vào dạ dày thật sự không mấy dễ chịu. Thay vì dừng lại, tôi dùng lưỡi ấn mạnh hơn vào vết cắt. Miyagi thở ra một hơi đầy đau đớn.
Và kết quả là, chất lỏng mang hương sắt gỉ lại thấm lên lưỡi tôi, và tôi nuốt xuống.
Máu từ vết thương cứ mãi trào ra mà không dừng lại.
Cứ thế này thì chẳng cầm máu được cũng không lạ.
Mỗi lần máu lan ra, miệng tôi và cả cơ thế tôi dường như bị Miyagi ăn mòn, và nó khiến tôi nổi da gà.
Không ổn.
Thật là một mệnh lệnh bệnh hoạn mà.
Có thể việc có một người ra lệnh và một người nghe theo đã không bình thường lắm ngay từ đầu, song tôi vẫn biết rõ những gì đang làm thật sự rất không ổn.
Với những suy nghĩ như vậy, tôi cắn răng vào vết thương.
Máu lại tóe ra trong miệng.
Dù tôi không muốn nuốt, máu của Miyagi vẫn cứ thế trôi tuột xuống.
“Mở miệng ra.” Miyagi nói bằng một tông giọng vô cảm.
Khi thấy tôi không nghe theo mệnh lệnh đáng lẽ phải làm, cô ấy tự rút ngón tay của mình ra và hỏi tôi.
“Máu người thật sự ngon đến vậy à?”
Vị máu vẫn đọng lại trong miệng tôi. Ngoài việc vị của nó còn tệ hơn rượu táo ra, cảm giác miệng cứ dinh dính một thứ chất lỏng nào đó đã đủ khó chịu rồi.
“Với ma cà rồng thì có thể là có, nhưng con người thì không.”
“Đây là một cách bổ sung sắt đấy.”
Miyagi điềm nhiên nói vậy và cười.
Tôi không hứng thú với việc bổ sung sắt bằng máu người. Tôi thà chọn ăn gan động vật còn hơn, dù tôi cũng chẳng ưa gì nó lắm.
-- À ừ nhỉ.
Máu của Miyagi đã trở thành một phần cơ thể tôi rồi.
Nghĩ đến đó khiến bụng tôi quặn lên.
“Mượn cốc nước.”
Bỏ lửng câu giữa chừng, tôi cứ thể mở tủ ra trước khi Miyagi kịp trả lời. Tôi lấy ra cốc nước thường dùng để uống rượu táo và trút đầy đến nửa bằng nước.
Ực
Tôi uống nước để rửa sạch máu còn sót lại.
Sau khi uống hết cốc nước, tôi nhìn về phía Miyagi và thấy máu vẫn tiếp tục chảy ra.
“Đưa tay cậu ra đây.”
Tôi không hỏi để đợi một cậu trả lời.
Chẳng nói chẳng rằng, tôi cứ thế nắm lấy cổ tay Miyagi và rửa sạch ngón tay vấy máu. Lần này, Miyagi không kháng cự. Cô chị yên lặng để dòng nước rửa trôi đi chỗ máu.
“Tớ sẽ lấy băng gạc, ở yên đấy.”
Kể cả khi tôi có hỏi Miyagi, cô ấy cũng sẽ không nói chỗ để băng cho tôi đâu. Vì vậy sẽ nhanh hơn nếu tôi tự đi lấy cái của mình.
Tôi quay lại phòng ngủ của Miyagi và lấy ra một cái băng cá nhân xịn từ cặp của để giúp vết thương hồi phục nhanh hơn. Khi tôi quay lại căn bếp, Miyagi đang ngắm nghía vết thương.
“Đây.”
Tôi đưa cho cô ấy tấm băng cá nhân mà tôi mang theo.
“Cậu không dán được à?”
“Ý cậu là cậu muốn tớ dán cho cậu?”
Không có phản hồi. Môt ngón tay thò ra thay cho câu trả lời.
Nếu cứ nuông chiều trẻ nhỏ thì làm sao chúng lớn lên thành người được. Phải vậy đó, chúng sẽ lớn lên thành một đứa bánh bèo vô dụng như Miyagi đây mất. Không thể để cô nàng này lên đến tận cao trung rồi mà vẫn không biết dán miếng băng gạc được
Nhưng có lẽ đây vẫn là một phần của mệnh lệnh.
Vậy nên tôi đành băng vết thương cho cô nàng.
“Cơm đã chín chưa?” Tôi hỏi trong khi vứt phần thừa của miếng băng cá nhân đi.
“Rồi.”
“Thế thì ra đằng kia ngồi đi.”
“Còn bắp cải tính sao?”
“Tớ tự thái được.”
Tôi cũng không rảnh tay cho lắm. nhưng tôi không muốn tim mình cứ giật nảy lên mỗi lần Miyagi vung dao xuống, và cũng chẳng hay ho gì nếu cô ấy lại đứt tay lần nữa.
Tôi đuổi Miyagi khỏi bếp rồi vừa thái bắp cải vừa rán gà.
Sau khi tự lấy đĩa ra rồi bày biện các món ăn và món cơm lên bàn, tôi và Miyagi ngồi đối diện với nhau trên. “Itadakimasu” – nói rồi Miyagi cắn vào miếng Karaage.
Nhai một lần, nhai lần hai
Biểm cảm trên mặt Miyagi vẫn không thay đổi.
“Có ngon không vậy?”
Câu trả lời đến ngay lập tức
“ Ngon đấy.”
Khi đồ ăn bạn cất công làm được khen ngon thì cũng vui.
Chỉ là tôi chưa từng thấy có ai đó ăn đồ ăn ngon mà nhìn mặt cứ như tượng đá như Miyagi cả.
“Sendai-san.”
“Nhn?”
“Tại sao cậu lại làm việc này?”
“Trước đó tớ đã nói rồi còn gì, để cảm ơn cho những bữa tối khác từ trước đến nay.”
“Cậu không cần làm lần nào nữa đâu.”
Trong khi miệng vẫn đầy đồ ăn ngon, Miyagi lạnh lùng nói vậy.
“Cậu không thích Karaage à?”
“Cho dù tôi có thích hay không thì cậu cũng không cần làm bữa tôi cho tôi nữa.”
Miyagi ở trường dường như không phải kiểu người hay bộc lộ những cảm xúc tiêu cực. Thình thoảng tôi vẫn bắt gặp cô ấy nói chuyện hay cười đùa vui vẻ với những người bạn của mình. Cô ấy lúc đó thật sự rât khác với cô gái đang nói chuyện với tôi lúc này. Có thể do đây là nhà của cô ấy, là thành trì của riêng cô, nhưng dù sao cảm xúc của Miyagi đặc biệt bất ổn mỗi khi gần tôi.
Cũng không phải tôi thấy chạnh lòng với điều đó hay gì.
Cố gắng để hiểu những suy nghĩ của người khác thật sự rất mệt mỏi. Người duy nhất tôi cần phải tó ra thoải mái chỉ có Umina mà thôi.
“Miyagi, cậu không nấu ăn được sao?”
Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này bằng cách chuyển chủ đề.
“Với tôi nấu được hay không cũng không sao cả.”
“Tớ có thể dạy cậu cách nấu ăn.”
“Đằng nào tôi cũng không nấu được nên không cần đâu.”
“Tớ hiểu rồi.”
Phải.
Tôi biết Miyagi sẽ trả lời như này mà.
Tôi cũng không muốn bắt cô ấy phải học nấu ăn từ mình, vậy nên cuộc trò chuyện kết thúc tại đó và tôi cắn một miếng gà.
Kể cả là với tôi, miếng gà này rõ ràng là rât ngon.
Miyagi vẫn cứ lặng như tờ và dọn sạch những thứ gì có trên bàn vào dạ dày cô ấy.
Bữa ăn kết thúc nhanh hơn nhiều so với thời gian chuẩn bị, và tôi lại được lệnh đọc sách thành tiếng không khác gì một hình thức quấy rồi.
Bên trong căn phòng của Miyagi, những câu thoại dài được tôi cứ thế đọc to lên.
Bao lâu đã trôi qua rồi nhỉ?
Rõ ràng, tôi không thể nào đọc hết tất cả được. Tính đến khi rời khỏi nhà của Miyagi, tôi đã ở đấy được 3 tiếng đồng hồ, bao gồm cả thời gian làm bữa tối.
Vài ngày sau, cô ấy lại gọi tôi đến căn hộ, nhưng tôi không được yêu cầu nấu nướng gì hết, và ngược lại tôi cũng chẳng nấu gì cả. Dù sao chúng tôi vẫn ăn cùng nhau kể từ sau Valentine, nhưng tôi không làm gì để trả ơn cô nữa.
Tôi trở về căn nhà mà mỗi khi cất lên câu “Con về rồi” chẳng có lấy một lời hồi đáp, vào phòng và bỏ tờ 5000 yên vào heo đất.
Chính xác thì tôi đang truy cầu điều gì từ Miyagi?
Khi tôi đặt con heo đất lên ngực, nó không nặng cũng chẳng nhẹ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage