“Tớ muốn có bạn trai. Một người bạn trai ưa nhìn và chung thủy với tớ… Bạn trai, bạn trai, bạn trai….”
Hiện chúng tôi đang ở bên trong quán karaoke sau giờ học, và Umina cứ lặp lại điệp khúc “Bạn trai” như thể cô là một con robot chỉ có thể nói một số từ được lập trình sẵn.
Đây là kết quả của việc phát cô hiện ra có một đứa trong nhóm bạn mình đã có ghệ, còn bản thân cô gái này thì mới bị đá cuối tháng Một vừa rồi. Những lúc thế này Umina phiền phức đến khó chịu. Ngoài ra, có vẻ công sức xem bộ phim kia của tôi đã trở nên phí hoài rồi.
“Này Hazuki, cậu rất nổi tiếng phải không?”
Nổi tiếng.
Bản thân việc nó có đúng hay sai không quan trọng
Câu trả lời đã được mặc định ngay từ đầu rồi, hơn thế nữa, bạn còn cần phải khéo léo không khẳng định cũng chẳng phủ định quá nhiều để có thể đi được đến ý chốt hạ: “Sau cùng thì Umina còn nổi tiếng hơn tớ mà.”
Những cô gái này, thoạt nhìn sẽ thấy tựa như những chiếc bánh kem với đủ thể loại trái cây đa sắc cùng một lớp kem tươi, song phần bánh bên trong lại không ngọt ngào như vẻ bề ngoài cho lắm. Nếu bất cẩn mà cho vào miệng thì biết đâu sẽ trúng độc không chừng. Vậy nên tôi đã phủ nhận khi được gọi là một người “nổi tiếng” đồng thời nâng vị thế của Umina lên để cô không cảm thấy bị mỉa mai.
Nhưng một Umina với tâm trạng rất tệ như hôm nay dường như khó bị thuyết phục hơn.
“Hôm Valentine, cậu đã bỏ về nhà một mình đúng chứ? Cậu làm vậy để gặp ai đó phải không? Phải chăng là Lida? Hay Sasaki?”
“Tớ đã nói rồi mà, không phải như cậu nghĩ đâu. Chỉ là bố mẹ đã gọi cho tớ thôi. Nếu tớ thật sự có một người bạn trai, người đầu tiên biết chuyện sẽ là cậu đó Umina.”
Lí do tôi về sớm vào Valentine là vì Miyagi đã gọi cho tôi, vậy nên hôm sau đó Umina và hội bạn cứ nghi ngờ tôi đã đi gặp bạn trai của mình. Tôi cứ nghĩ mình đã hóa giải hiểu nhầm rồi, song dường như nó đang được nhóm lại lên thay vì lụi đi hoàn toàn.
Umina không phải một người xấu.
Những lúc tôi tâm trạng tôi đi xuống, cô ấy sẽ lo lắng cho tôi và động viên tôi. Chỉ là cô là kiểu người rất dễ thay đổi cảm xúc.
Và thật khó để giữ cho cô ấy “vui vẻ”.
Trong số bốn thành viên ở đây, một người hiện đang rất phởn vì đã có bạn trai. Người kia chỉ còn lại cái xác khô sau khi bị Umina mè nheo đến mệt nghỉ . Vậy là tôi sẽ phải tự mình điều chỉnh cảm xúc của Umina về nấc bình thường.
Đúng vậy, rắc rối thật đấy.
Những lúc thế này, tôi ước gì Miyagi gọi cho tôi.
Tôi có thể rời khỏi chỗ này nếu có một cái cớ phù hợp, nhưng nếu có việc cụ thể thì càng dễ thoát ra hơn.
Mặc dù vậy, trong quá khứ tôi gần như không bao giờ nhận được hai cuộc gọi liên tục, và hôm đó cũng không phải ngoại lệ.
Cuối cùng, mãi cho đến tuần sau, tôi mới lại được Miyagi gọi tiếp. Hôm đó tôi chỉ làm bài tập về nhà cho cô ấy và rồi cùng cô ăn tối thôi. Lần sau đó, và cả lần sau nữa, vẫn lại là bữa tối chẳng tốt cho sức khoe gì. Miyagi không bao giờ yêu cầu tôi nấu ăn cho cô ấy.
Vậy nên hôm nay, khi tôi nhận được cuộc gọi của Miyagi trong lúc còn đang ở hiệu sách, tôi hướng đến siêu thị và mua một ít gà trước rồi mới đến nhà cô ấy.
Chỉ là một món phụ cho bento trưa mai của tôi.
Và ngoài ra, tôi cũng không nghĩ chúng tôi nên tiếp tục ăn những thứ như mì hộp hay bất cứ thứ gì mà Miyagi cất trong tủ lạnh cho bữa tối.
Hơn nữa, tôi cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Miyagi khi tôi làm những việc mà mình không được ra lệnh. Mà ngay từ đầu, mắc mớ gì tôi lại phải để tâm đến một người nói muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi như Miyagi nhỉ?
Nấu ở nhà tôi hay nấu ở nhà Miyagi cũng như nhau mà thôi.
Đấy là lí do tôi bước vào phòng Miyagi cùng với mớ nguyên liệu cho bữa tối.
“Không phải cậu còn đi chơi với hội của Ibaraki-san à?”
Miyagi vừa hỏi lí do tôi đến muộn vừa đưa tôi tờ 5000 yên.
“Không. Là cái này, đem vào tủ lạnh đi.”
Tôi nhận tờ tiền và dúi cái túi siêu thị về phía Miyagi.
“Cái gì đây?”
“Nguyên liệu cho món karaage.”
“Sao cậu lại mang cái này theo?”
“Tớ sẽ làm bữa tối ở đây.”
“Tôi không hề ra lệnh cho cậu làm vậy.” Mặt Miyagi tỏ vẻ không hài lòng thấy rõ.
Tôi sẽ tuân lệnh của cô gái này.
Hứa là thế, song tôi cũng chẳng hứa sẽ không nấu bữa tối trong nhà Miyagi. Chẳng thể đổ lỗi cho cái tính tự tiện này của tôi được, vì bản thân tôi có một quy tắc là tôi có thể làm bất kì cái gì tôi muốn cho đến khi được ra lệnh.
Chính Miyagi cũng rất hiểu điều này, vậy nên cô cũng không bảo tôi đừng nấu bữa tối nữa. Cô chỉ nhíu mày khó chịu mà thôi.
Tôi chưa bao giờ muốn nhìn thẩy vẻ mặt không hài lòng của ai đó, nhưng thật thú vị khi chứng kiến vẻ mặt của Miyagi khi cô ấy không vui vì tôi tự tiện làm cái gì đó không được ra lệnh.
“Tớ biết cậu không cần, nhưng đây là lời cảm ơn của tớ vì đã luôn mời tớ bữa tối. Hơn nữa, tớ cùng muốn lâu lâu ăn cái gì đó lành mạnh xíu.”
Một lần nữa tôi đưa túi cho Miyagi, nhưng cô không cầm.
“Cậu tự đi mà cất lấy.”
Miyagi nói cộc lốc rồi rời khỏi căn phòng đang dần ấm lên nhờ quạt sưởi và hướng thẳng ra bếp. Tôi cởi áo khoác và blazer rồi đi theo cổ. Khi tôi bước vào bếp với chiếc túi siêu thị trên tay, đập vào tầm mắt tôi là một cái tủ lạnh siêu to khổng lồ.
Nhà này rốt cuộc có bao nhiêu người ở thế?
Khi tôi mở cái tủ lạnh lớn đến nực cười, hóa ra bên trong lại rỗng tuếch tương phản hoàn toàn với bề ngoài ngoại cỡ của nó.
“Gần như trống trơn luôn này. Có ổn không khi trong này chỉ có mỗi nước trái cây thôi thế?”
“Chẳng sao cả.”
Một giọng nói trầm khẳng định với tôi là chẳng có vấn đề gì hết.
Ừ thì, dù sao tôi cũng chả thể phàn nàn về tủ lạnh nhà người ta được.
Tôi lặng lẽ xếp đống nguyên liệu vào tủ lạnh. Khi tôi lấy nốt bột mỳ và bột khoai tây trong túi ra – những thứ cũng đang thiếu nó ở nhà mình – tôi gọi Miyagi.
“Cậu muốn làm món gì trước?”
“Cái gì cũng được.”
“Tớ đang nghĩ đến món Karaage. Làm nó trước có ổn không?”
“Tôi chưa quyết định, cậu muốn làm gì thì làm.”
Miyagi chỉ thờ ơ đáp và sắp sửa rời căn bếp.
“Chờ đã. Thái bắp cải đi.”
Tôi lấy bắp cải ra từ tủ lạnh rồi đưa cho Miyagi.
“Tôi á?”
“Còn ai ngoài Miyagi à?”
“Sendai-san bảo cậu bữa tối, vậy nên sao cậu không tự làm nốt đi?”
“Chẳng lẽ cậu không thể ít nhất thái giùm tớ sao?”
Tôi vừa hỏi vừa rửa dao và thớt, và rồi cô khẽ đáp lại.
“Tôi làm được.”
Cô ấy làm được thật à?
Tôi vẫn khá phân vân, nhưng dù sao Miyagi cũng đã đặt bắp cải lên thớt rồi.
Tôi nạo gừng rồi cho vào sốt tương và rượu sake. Tôi không cho thêm tỏi vì không thích chúng cho lắm. Thịt gà cũng đã được cắt nhỏ thành miếng vừa để chiên ngập dầu và đang ướp với hỗn hợp gia vị.
Đột nhiên tò mò, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy Miyagi sắp sửa chặt vào ngón tay cô ấy thay vì bắp cải. Nói thì hơi quá nhưng tôi biết mình đã đưa dao cho người chắc chắn không nên cầm.
“Đợi chút nào Miyagi. Cầm thế có hơi nguy hiểm không đấy?”
“Nguy hiểm chỗ nào?”
“Tay, cái tay của cậu! Cầm như tay mèo ấy.”
“Tay mèo nào?”
“Cậu không được dạy trong tiết nấu ăn à?”
Tay trái giữ lấy thứ cần cắt và khum các ngón lại
Cô ấy đáng ra phải được học ở tiết nấu ăn rồi chứ nhỉ?
Nhưng đáng sợ thay, Miyagi lại đang giữ cái bắp cải với các đầu ngón tay của cô ấy.
“Tôi quên rồi.”
Miyagi nói và hạ thấp con dao xuống.
Bắp cải nằm rải rác trên thớt nhìn như được cắt thành cục chứ không phải thái thành sợi nữa.
“Làm theo cách đấy chỉ tổ cắt vào tay cậu thôi, không phải bắp cải. Và cậu đang để con dao cao quá đấy!”
Có hơi thái quá nếu nói cô ấy đang chém bắp cải bẳng con dao, nhưng thật sự cậu đang giơ con dao hơi cao đấy.
“Sendai-san, cậu ồn quá đấy.”
“Ahh –– ugh, Miyagi, ra khỏi đó đi.”
Tôi thấy ớn cả người khi nhìn cô ấy.
Thà tự làm còn hơn.
Nhưng cô ấy không lùi lại.
“Tôi sẽ làm việc này, để yên cho tôi.”
Con dao lại vung xuống đánh thịch một cái vào thớt.
Dù lúc đầu tôi là người đã nhờ, nhưng hóa ra đó lại là một sai lầm nghiêm trọng.
Dù có hối hận cỡ nào, tôi cũng không thể quay ngược thời gian về lúc mình chưa nhờ được. Cuối cùng, tôi đành vừa trộn gà với bột vừa nơm nớp lo sợ trong lòng.
THỊCH.
THỊCH.
Sau khi nghe thấy một số âm thanh không giống như đang thái bắp cải cho lắm, thứ kế tiếp tôi nghe được là tiếng rên nhẹ của Miyagi.
“Có chuyện gì thế?”
Không có phản hồi.
“Miyagi?”
Tôi nhìn xuống tay cô ấy và thấy chút sắc đỏ trộn lẫn với màu xanh của bắp cải.
“Từ từ, Miyagi. Máu đang chảy ra kìa. Nếu cậu cắt vào tay thì phải nói với tớ chứ.”
Tôi rửa sạch bột mì dính trên tay rồi nắm lấy cổ tay Miyagi. Tuy nhiên, lúc tôi đưa nó lại gần vòi, nước đã bị ngắt
“Không phải họ thường liếm vết thương khi bị thế này à?”
“Cậu đọc nhiều manga quá rồi đấy. Cái cậu thật sự nên làm là rửa vết thương và dán một cái băng y tế.”
“Thế còn khử trùng?”
“Khử trùng sẽ làm vết thương lâu lành hơn. Băng y tế đâu? Nếu nhà cậu không có thì có muốn tớ đem sang không?”
Vết thương hóa ra không sâu lắm.
Dù vậy, máu từ ngón trỏ vẫn chảy ra nhỏ giọt luôn.
Rửa bằng nước và dán băng lên, rồi xách Miyagi ra khỏi chỗ này.
Đó đều là những việc có thể thực hiện rất dễ dàng, nhưng Miyagi không để tôi làm bất cứ điều gì cả.
“Liếm nó để khử trùng đi.”
Nói rồi cô ấy đặt ngón tay đang bị thương trước mặt tôi.
“Nó đang chảy máu, liếm sẽ không khử trùng đâu.”
“Đây là một mệnh lệnh.”
“… Đừng nói cậu chủ ý cắt vào tay đấy.”
“Không có chuyện đấy đâu.”
Ngón tay Miyagi vẫn lửng lơ ở đấy, nhắc nhở tôi rằng mệnh lệnh của cô ấy là tuyệt đói.
Những giọt máu đỏ thẫm đang trào ra, nhuộm đỏ cả ngón tay.
Chỉ việc nhìn nó thôi mà vòm miệng tôi đã ngập mùi sắt rồi.
“Sendai-san, mau lên.”
Tôi đã từng liếm máu của mình, nhưng của người khác thì chưa bao giờ.
Liệu vị máu của tôi có giống với của những người khác?
Giờ thì tôi sắp được biết được câu trả lời rồi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage