“Con về rồi.”
Như một nghi lễ khi về đến nhà, tôi nói vọng vào phòng khách. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười phát ra từ căn phòng đang sáng, song chỉ có thể. Không có nổi một lời hồi đáp mà lẽ ra phải có, chuyện này đã trở nên hiển nhiên đến mức tôi thậm chí không thể phàn nàn.
Thực ra sẽ tốt hơn nếu không ai trả lời, vì đột nhiên được nghe “Mừng con về nhà” mới là chuyện có vấn đề đấy. Thế này tự nhiên hơn.
Tôi không đói vì tôi đã ăn tối ở nhà Miyagi bằng món mì ly có vẻ không tốt cho sức khỏe lắm. Và thế là tôi hướng thẳng lên phòng mình vì chả còn lí do gì để ghé qua phòng khách nữa cả.
Bên trong căn phòng thậm chí không đủ những vật dụng cần thiết cho việc sinh hoạt, tôi cởi đồng phục ra và thay bằng đồ ngủ. Bài tập về nhà đã được hoàn thành ở nhà Miyagi rồi, vì vậy những gì cần làm hôm nay đều đã xong.
Tôi lấy ví từ túi ra và rút tờ 5000 yên mà Miyagi đã đưa tôi hôm nay. Tờ tiền được gập lại và đút vào con lợn tiết kiệm trên cái két với sức chứa một triệu yên nếu tôi nhét đầy đồng 500 yên vào đấy.
Tôi tự hỏi trong con lợn này đã có tổng cộng bao nhiêu rồi nhỉ?
Một hoặc hai lần một tuần, tôi lại nhận được 5000 yên từ Miyagi. Tôi không nhớ nổi đã nhét bao nhiêu tờ 5000 yên vào, nhưng xét đến thời điểm mối quan hệ này bắt đầu là từ đầu hè, khá chắc là đã có một khoản kha khá trong nó.
Tôi không buồn mở ra để kiểm tra, và dù sao tôi cũng không có ý định dùng số tiền này. Tôi chỉ tò mò khoảng thời gian tôi dành cho Miyagi đã tích được đến bao nhiêu.
Tôi lắc nó và nghe thấy tiếng lách cách.
Có lẽ âm thanh này là từ những đồng 500 yên – những đồng tiền mà cả tôi cũng không nhớ đã để vào từ bao giờ – trước khi tôi nhét thêm những tờ 5000 yên vào.
Tôi đặt lại con lợn lên cái két.
Mỗi một mệnh lệnh, Miyagi lại trả cho tôi 5000 yên.
Đó là một số tiền khá lớn với một học sinh cao trung, và Miyagi đưa cho tôi một khoản tiền như thế hàng tuần liền, số tiền mà tôi sẽ không thể trả được. Mặc dù Miyagi nói tiền bạc không thành vấn đề với cô ấy, nhưng nghĩ về đống 5000 yên trong con lợn, tôi bỗng cảm thấy nằng nặng. Tôi sẽ không phải nghĩ về những tờ tiền này nhiều đến vậy nếu như những mệnh lệnh của Miyagi thật sự đáng với số tiền cô ấy vung ra.
Nghĩ về điều này, có lẽ những lời mà Miyagi nói với tôi hôm nay “Ra cậu cũng có biểu cảm như vậy” khi cô lật tẩy cảm xúc của tôi bằng cách chọc bút chì vào miệng tôi, thật sự có giá 5000 yên.
Khoảnh khắc đó, Miyagi trông như thể cô ấy đang vui như chưa bao giờ từng vậy.
Nhưng nếu đó là những gì phải làm để đổi lấy 5000 yên, tôi sẽ không hoan nghênh cho lắm. Tôi đã không sai khi bảo Miyagi là đồ biến thái, và cả tôi đây cũng không phải cái kiểu biến thái mà sẽ cho người khác làm thế với mình mà không thấy có vấn đề.
Thà bị bảo là phải ngoan ngoãn như một con chó còn hơn.
Tôi không khỏi nghĩ Miyagi là một cô gái bệnh hoạn khi cô ấy tỏ ra thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi.
“Mình không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa.”
Lời thì thầm của tôi không hướng tới ai cả. Tôi vén tóc và chợt điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn. Đó là do Umina gửi đến với nội dung là “Cậu đã xem nó chưa?”
Nhắc đến mới nhớ, hôm nay là ngày chiếu bộ phim yêu thích của Umina.
Khi tôi bật TV lên, bộ phim đã chiếu gần hết và tôi đành trả lời “Tớ đã đi tắm nên tớ sẽ xem lại bản ghi hình vậy.”
Nếu tôi định xem bộ phim này bây giờ, tôi sẽ mất tới tận 50 phút kể cá khi đã bỏ qua hết quảng cáo.
Không cần phải nói cũng biết nó nhàm chán kinh khủng.
Bộ phim tôi phải xem thuộc thể loại lãng mạn. Ngoài việc không thích bản thể loại này ra, tuyến cốt truyện mà Umina thích ở bộ phim này cũng chẳng phải gu tôi luôn. Tôi sẽ không nói là xem nó chỉ tổ phí thơi gian, nhưng tôi thà làm một cái gì đó khác hơn là xem một bộ phim nhàm chán như vậy.
Khả năng cao là tôi sẽ đi chơi với hội của Umina sau giờ học ngày mai vì Miyagi hiếm khi gọi tôi tới liên tục. Đấy chỉ là hoạt động thông thường sau giờ học, tôi cũng không ngại dành thời gian với những cô gái đó. Chỉ là những bước cần thiết để buổi đi chơi trở nên thoải mái, khiến tôi thấy nó không còn thoải mái nữa.
Ngày mai khi đi chơi, tôi chắc chắn sẽ bị hỏi về bộ phim.
“Nếu mình bảo Umina mình chưa xem, nhỏ sẽ bực cho mà xem.”
Nếu đối phương là Miyagi, tôi hẳn sẽ không cần bận tâm đến ba cái phim nhạt nhẽo này.
Tôi nằm xuống giường rồi duỗi tay ra.
Tôi giơ tay về phía đèn phòng để nhìn rõ hơn ngón trỏ của mình.
Vết cắn của Miyagi vào valentine đã mờ hẳn từ lâu.
À thì, tôi cũng không muốn nó còn đâu.
Hôm đây tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Miyagi có thể cắn ngón tay một ai đó không chút do dự, nhưng vết răng cũng không kéo dài đến hôm sau.
Tất cả những mệnh lệnh nào có liên quan hay có ảnh hưởng tới trường học đều vi phạm thỏa thuận.
Nếu như dấu răng Miyagi để lại trên người tôi bị Umina hay những người khác phát hiện và truy hỏi thì bên vi phạm thỏa thuận là Miyagi. Vậy nên có lẽ Miyagi đã điều chỉnh lực cắn của mình. Cũng có thể dấu răng không lưu lại lâu lắm, nhưng vì chưa bao giờ bị cắn như vậy nên tôi cũng không biết liệu Miyagi cố tinh điều chỉnh hay chỉ là vô tình.
Tôi xoa xoa chỗ từng có dấu răng.
Không đau, không gì cả.
Tôi chạm môi vào đó để lần theo nhưng dấu vết vô hình còn sót lại.
Không có cảm giác gì cả.
Dĩ nhiên tôi biết sẽ như vậy.
Từ cổ ngón tay lên đến tận đốt thứ hai.
Tôi thấy kinh tởm khi bị Miyagi liếm như vậy
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy một cảm giác khác lạ khi cái lưỡi mềm mại đó vuốt ve xúc giác của tôi.
Tôi tự hỏi không biết lúc đó mặt tôi có làm một khuôn mặt giống Miyagi không.
Tôi cũng đã liếm chân Miyagi.
Khuôn mặt của cô ấy hôm đó vẫn rõ ràng trong tâm trí tôi.
Gía mà tôi cũng có một khuôn mặt như vậy.
Tôi thở ra một hơi nhỏ và đứng dậy.
Sau cùng thì tôi cũng vẫn nên xem bộ phim kia thì hơn.
Tôi quyết định rút ngắn khoảng thời gian xem xuống bằng cách chỉnh nhanh tốc độ phát lên. Bấm một nút trên điều khiển và lời thoại của các nhân vật bắt đầu nhanh đến lẫn hết vào với nhau.
Tôi không thích bị đau.
Tôi cũng không muốn bị thờ ơ hay bị đối xử vô tình.
Dù vậy, tôi vẫn thấy thoải mái ở phòng Miyagi hơn là ở phòng của tôi.
Có lẽ tôi bị cô đầu độc rồi.
Không có ẩn ý gì cả, có lẽ khoảng cách giữa chúng tôi bắt đầu gần hơn nhờ vào việc liếm da nhau. Nhưng, lúc này, tôi không có ý định làm gì kì lạ cả, và Miyagi cũng sẽ không đẩy câu chuyện sang cái hướng điên khùng đó đâu.
Tôi tăng âm lượng TV lên.
Diễn viên đẹp trai mà Umina thích bắt đầu ầm ĩ hơn.
Tôi đành chuyển sự chú ý sang cốt truyện mà tôi chẳng thấy hấp dẫn gì cả.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage