Gió lạnh thấu xương.
Trên mái vòm cong của cung điện, một bóng người ẩn mình trong màn đêm tĩnh lặng.
Ngay phía dưới là một khoảng tối đen, nhưng xa hơn một chút thì rải rác những đống lửa trại, chiếu sáng hành lang nối liền các cung điện. Tuy nhiên, ánh lửa chỉ có thể soi tỏ gần đó, không thể nào vươn tới tận mái nhà.
Thêm vào đó, người ấy mặc trang phục đen tuyền, không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào, nên chẳng có ai nhận ra sự hiện diện của cô.
"…………"
Giữa màn đêm còn sớm lắm mới hửng sáng, Kazane khẽ vuốt cổ tay trần, chợt ngẩng đầu.
Thời cơ đã đến.
Kazane nở một nụ cười nhạt.
Liếc nhìn con quạ hai đầu đang đậu trên vai trái, cô nheo mắt lại.
—Để mở cánh cửa đó.
Giọng nói trầm thấp, thỉnh thoảng khàn đặc, vang vọng bên tai.
Từ miệng con quạ bên trái, mệnh lệnh của Chủ nhân đang ngự trị phương Tây xa xôi được truyền đến.
"—Mở, Cổng Hoàng Tuyền ra!"
Đây là giấc mơ ấp ủ bấy lâu của vị Chủ nhân đã nuôi dưỡng cô khôn lớn. Hơn nữa—
Kazane cắn chặt môi.
Chỉ cần Cổng Hoàng Tuyền được mở ra, những linh hồn đã khuất cũng có thể trở về thế gian.
"Chỉ cần mở ra, nhất định sẽ làm được!..."
Có lẽ nghe thấy tiếng lẩm bẩm nặng trĩu của cô, con quạ bên phải ngẩng đầu lên, như thể an ủi, chiếc mỏ dài đen nhánh khẽ cọ vào khuôn mặt trắng ngần của Kazane. Kazane dùng ngón tay chạm nhẹ vào mỏ, rồi vuốt ve chiếc cổ quạ, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
"…Sẽ ổn thôi, Kuri. Đừng lo lắng. Lần này nhất định sẽ không thất bại."
Đã thất bại không biết bao nhiêu lần rồi. Dù là để rửa trôi nỗi nhục nhã trước đây, lần này tuyệt đối không thể thua cuộc.
Kazane đặt tay lên ngực, như muốn nắm chặt thứ gì đó ẩn dưới lớp áo, điều chỉnh lại hơi thở.
Đằng sau Cổng Hoàng Tuyền, có những linh hồn người chết đang ở đó—
"—Đang đợi tôi!"
Bất chợt, con quạ bên trái mở mắt:
"...Mở cửa là để giải phóng Gió."
Kazane giật mình:
"Chủ nhân…"
"Chúng ta cần vật hiến tế sống."
Kazane gật đầu đồng ý với những lời trầm đục vang vọng của con quạ.
Để mở hoàn toàn Cổng Hoàng Tuyền, sức mạnh của bọn họ là chưa đủ.
Cánh cửa ấy được bảo vệ bởi một phong ấn cực mạnh. Và để hóa giải phong ấn đó, điều cần thiết là—máu thần linh.
"Kẻ thống trị vùng đất này là hậu duệ của thần linh, và vật hiến tế phải là một đứa trẻ có linh hồn chưa bị vấy bẩn."
Nghe vậy, Kazane hơi dao động.
Đương kim Thiên hoàng có hai người con, Chủ nhân muốn nói đến có lẽ là trưởng nữ, công chúa Yuko chăng?
"Xin chờ đã!"
Con quạ bên trái lạnh lùng liếc nhìn Kazane. Kazane nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi cất lời:
"Đứa bé còn có công dụng khác. Nếu cần vật hiến tế thì có người khác phù hợp hơn."
"Người phù hợp hơn?"
"Vâng."
Kazane căng thẳng tiếp lời.
"Nghe nói trong huyết quản của Abe no Seimei có dòng máu dị vật, và dị vật đó có địa vị của thần linh."
Con quạ bên trái trầm ngâm thấp giọng:
"Thì ra là vậy. Nhưng Seimei có Thập Nhị Thần Tướng bảo vệ, làm sao có thể…"
"Người có thể làm vật hiến tế không chỉ có Seimei!"
Con quạ bên trái đột ngột nheo mắt lại.
"Thập Nhị Thần Tướng cũng không phải bất tử, và cũng không phải không có điểm yếu. …Phải rồi, ví dụ như vị Hỏa Tướng Tengshe."
Nghe cái tên đó, trong đôi mắt Kazane như có ngọn lửa bùng lên dữ dội. Con quạ bên trái cố tình làm như không thấy, giọng điệu không hề thay đổi tiếp tục nói.
"Đê nghìn dặm, hỏng bởi lỗ kiến. …Vậy thì, Kazane—"
Con quạ vỗ cánh bay vút lên trời, chao lượn giữa không trung.
"Vì đại nghiệp của chúng ta, và càng vì ước nguyện của cô, hãy mở ra lỗ hổng của tà khí trên vùng đất này đi!"
Kazane nhìn theo con quạ khuất dần vào màn đêm, dùng tay trái siết chặt cánh tay phải.
Như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt Kazane hơi dao động. Trên cổ tay phải như vẫn còn vương lại cảm giác lúc đó.
Đó rốt cuộc là gì, Kazane cũng không rõ, chỉ cảm thấy một thứ cảm xúc khó tả, chưa từng có trước đây, đang chao đảo trong lòng.
"...Thật là rối bời…"
Thốt ra một câu lẩm bẩm kèm tiếng thở dài, Kazane mạnh mẽ lắc đầu, giọng nói lạnh lùng vô tình thì thầm:
"—Abe no Seimei. Và Hung tướng Tengshe!"
Cô nhếch môi, từng chữ một bật ra:
"Đợi đấy, tội lỗi mà các ngươi đã gây ra, nhất định sẽ khiến các ngươi phải nếm mùi…!"
Đầu tháng hai, Nữ Ngự Fujitsubo đã dọn đến điện Tsuchimikado, đợi chiếu lập hậu.
"Nhưng mà, con đang nghĩ…"
Masahiro vừa đi trên đường đến Hoàng cung vừa lo lắng nói:
"Hoàng thượng bây giờ đang ở hành cung tạm thời, vậy có nghĩa là Nữ Ngự Fujitsubo sau khi được lập làm Trung Cung Hoàng Hậu cũng sẽ ở hành cung sao? Nhưng mà hành cung ở Ichijo bây giờ, diện tích nhỏ hơn Hậu cung nhiều."
"Ồ, chuyện này hả…"
Mokkun đi cạnh Masahiro, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi vẫy chiếc đuôi trắng, đứng thẳng bằng hai chân sau.
"Ta nghĩ hẳn là vậy rồi. Chương Tử (Shoko) mới 13 tuổi, dù được lập làm Hoàng hậu thì cũng chỉ là có danh nghĩa thôi. Sau khi được phong hậu, nàng có lẽ sẽ chuyển về Fikyosha quen thuộc, đợi đến khi Seiryoden được xây dựng lại hoàn toàn vào mùa thu mới gặp được Hoàng thượng. Tuy có thể sẽ đến hành cung, nhưng hành cung tạm thời thì chật hẹp hơn Fikyosha nhiều."
Dù sao đi nữa, hiện tại Thiên hoàng đã có một Hoàng hậu –貞子 (Teishi). Nói đúng ra, Chương Tử (Shoko) có lẽ không thể tranh giành được!
Masahiro càng thêm ngạc nhiên trước lời nói của Mokkun.
"Không tranh giành được? Nhưng, cả hai người đều là Hoàng hậu mà, phải không?"
"Nhưng mà, tuổi tác khác nhau chứ. Thiên hoàng gần hai mươi rồi, Teishi mười tám tuổi, tính cách đôi bên đã quá quen thuộc, lại còn có hai người con. Còn Chương Tử (Shoko) vẫn chỉ là một đứa trẻ, nói thẳng ra thì, nàng chỉ có thể được coi là Hoàng hậu trên danh nghĩa cho đến khi sinh hạ con của Thiên hoàng thôi."
"...À, ra là vậy!"
Masahiro chớp mắt mấy cái, mãi sau mới như chợt tỉnh ngộ gật đầu. Mỗi khi gặp tình huống thế này, Mokkun lại không khỏi lo lắng thay cậu.
Tuy chậm hiểu cũng chẳng sao, nhưng thằng nhóc này cứ thế này mà sống cùng Chương Tử (Shoko) thì có ổn không? Lỡ như... thì thật đáng lo.
Cái "lỡ như" này tuy không biết bao giờ mới xảy ra, nhưng có thể dự đoán được Chương Tử (Shoko) hẳn sẽ rất đau đầu.
Xuất phát từ nhà vào giờ Mão (khoảng 5-7 giờ sáng), đúng lúc mặt trời mọc thì đến Hoàng cung.
Mokkun bật nhảy lên vai Masahiro.
Masahiro chào hỏi những người lính gác quen biết ở cổng, đi qua cánh cổng lớn, ngắm nhìn Hoàng cung đang được xây dựng lại.
"Hậu cung hình như đã xây xong phần lớn rồi nhỉ?"
"Nói là xong rồi, nhưng nội thất trang trí chắc vẫn chưa hoàn thiện đâu? Các thợ thủ công cũng vất vả lắm, trời thì lạnh, thời gian lại gấp. Đại nhân Hành Thành (Yukunari) tổng phụ trách cũng mãi đến cuối năm mới bình phục trở lại vị trí."
Fujiwara no Yukunari chính là người đã đội mũ trong lễ trưởng thành của Masahiro. Từ khi Yukunari bị nguyền rủa phải nằm liệt giường cho đến khi bình phục hoàn toàn, Masahiro đã đến thăm ông nhiều lần.
Masahiro vừa cúi chào những quan chức các Bộ khác đi ngang qua mình, vừa tranh thủ thì thầm nhỏ to với Mokkun đang bám chặt trên vai mình.
"Khi Hoàng hậu nương nương còn ở Denkadai, đại nhân Yukunari hình như thường xuyên qua đó, ông ấy kể rằng bên cạnh Hoàng hậu có một nữ quan vô cùng thông minh."
"Ồ, có nói rồi, là nữ quan mà Hoàng hậu đặc biệt kính phục ấy nhỉ? Hình như gọi là Shonagon thì phải."
Trung Cung Teishi gần đây đã cùng Hoàng tử Atsuyasu, vừa chào đời tháng 11 năm ngoái, chuyển đến cung của Thiên hoàng. Thiên hoàng cuối cùng cũng ôm được Hoàng tử là người kế vị của mình.
"Sinh con quả là chuyện đáng mừng thật…"
"Chẳng phải sao? Ít nhất thì khi Narichika và Masachika ra đời, Yoshimasa đã vui mừng khôn xiết."
Mokkun vừa nhìn bầu trời dần sáng lên vừa đáp. Masahiro chớp mắt, liếc nhìn Mokkun.
"...Khi con sinh ra thì sao?"
Đôi mắt màu hoàng hôn của Mokkun nhìn Masahiro, vẻ mặt vô cùng bí ẩn.
Sau khi chớp mắt mấy cái nhìn Masahiro, Mokkun cuối cùng mới lên tiếng:
"Cái này thì, vì là con trai út sinh ra sau anh trai hơn mười năm, Yoshimasa đương nhiên là vui mừng đến tận trời rồi!"
Masahiro rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết vừa nãy cậu ta lo lắng điều gì nữa.
Vừa dùng đuôi vỗ nhẹ lưng Masahiro, Mokkun vừa hồi tưởng lại cảnh tượng lúc bấy giờ.
"À, nhưng mà, vì khó sinh nên Yutsuki phải nằm trên giường ròng rã cả tháng trời. Lúc đó thật sự rất vất vả."
Yoshimasa, người bình thường gặp chuyện gì cũng giữ được bình tĩnh, lúc đó cả ngày với quầng thâm mắt loay hoay chạy chữa, cầu nguyện. Khi tình hình chuyển biến xấu, ông ta thậm chí còn suy sụp như thể cả thế giới đã tận cùng.
"Còn bị Seimei mắng một trận tơi bời, kiểu như 'Cứ thế này thì làm sao được!'"
"Ồ? Có chuyện như vậy nữa sao?"
Lần đầu tiên nghe kể về lúc mình ra đời, sau này có cơ hội phải hỏi kỹ mẹ mới được.
Rẽ qua góc viện phía Tây là có thể nhìn thấy Âm Dương Liêu. Vẫn còn sớm, nhưng hình như vài chức nhân trực ban đã bắt đầu công việc, đang vội vã đi lại trên hành lang. Những người này chắc là Thiên văn sinh?
"Cha chắc ở trong đó nhỉ?"
Cha của Masahiro, Yoshimasa, là Thiên văn Bác sĩ. Mỗi tháng ông ấy có vài đêm ở lại Âm Dương Liêu để quan sát tinh tượng. Nếu phát hiện ra bất kỳ sự biến đổi nào trên bầu trời, ông ấy thậm chí còn dành cả ngày nghỉ để ở trong Âm Dương Liêu.
Thân phận của Masahiro vẫn là "Đinh", coi như tiểu tạp dịch làm đủ mọi việc trong Âm Dương Liêu, nên cậu ấy ra vào các ban ngành của Âm Dương Liêu. "Sứ Bộ", tuy địa vị cao hơn "Trực Đinh" một chút và cũng là tạp dịch, nhưng ít nhất còn có phân công nhiệm vụ, chỉ cần lo phần việc của mình, nên trông chuyên nghiệp hơn Masahiro một chút.
Lễ bổ nhiệm thường lệ mùa thu năm ngoái, chức vụ của Masahiro không có gì thay đổi, không biết năm nay có gì khác không nhỉ?
Nếu có thể thì vẫn muốn làm Âm Dương Sinh. Nhưng nếu được phân vào Thiên văn Sinh, thì có thể học lại từ đầu môn quan tinh thuật và lập lịch pháp, những môn mình yếu nhất, có lợi hơn cho việc xây dựng nền tảng vững chắc. Nhưng những điều này không phải mình muốn sao thì được vậy, việc phân công nhân sự phải xem xét tài năng và sự thích nghi của mỗi người. Dù sẽ được lắng nghe ý kiến cá nhân đôi chút, nhưng nếu tài năng không đủ thì dù thế nào cũng không thể trở thành Âm Dương Sinh. Về mặt này, Fujiwara no Toshitsugu, người đã bù đắp thiếu sót về tài năng bằng sự nỗ lực của mình, thật đáng khâm phục.
Dù sao thì, tương lai thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào sự phấn đấu của bản thân, trước hết phải nghiêm túc cố gắng đã.
Cởi giày ở chỗ quy định, Masahiro chân trần bước lên bậc thang lạnh buốt, chợt như nhớ ra điều gì đó mà chớp mắt.
"...À, đúng rồi,"
Mokkun đang đậu trên vai quay đầu lại.
"Lúc con sinh ra, ông cũng ở nhân giới à?"
Nếu không có lệnh triệu hồi của chủ nhân Seimei, Thập Nhị Tướng đều ở trong dị giới bên ngoài nhân gian. Masahiro không rõ về Rokugo, Tenichi, Genbu, những người làm hộ vệ cho Seimei thì sao, nhưng phần lớn các thần tướng bình thường đều không ở nhân giới.
Mokkun nheo mắt lại.
"...Nói là ta ở nhân giới lúc đó, không bằng nói là bị Seimei triệu hồi đến."
Cháu trai ra đời rồi, qua xem đi. Seimei đã vài lần triệu hồi, nhưng Guren (Mokkun) đều từ chối.
"Vậy, thế nào?"
Mokkun nhíu mày, không hiểu ý câu hỏi của cậu.
"Thế nào là thế nào?"
"À thì, đó là…"
Một tay gãi gáy, Masahiro vừa nhìn phía trước vừa nói:
"Ông không phải thường xuyên được ông nội gọi đến sao, nên con muốn hỏi ông nghĩ gì lúc con sinh ra ấy mà…"
"Ta đã nghĩ, trông cứ như một con khỉ ấy. Đỏ hỏn nhăn nheo, cuối cùng cũng hiểu vì sao người ta lại gọi trẻ sơ sinh là 'xích tử'."
Những lời vô tâm đó làm Masahiro trố mắt.
"Ồ, vậy sao."
Cứ ngỡ Mokkun sẽ nói những lời như "rất vui, mừng là con đã chào đời bình an", bản thân mình với kỳ vọng đó thật ngốc nghếch.
Mokkun khẽ mỉm cười, vỗ vỗ gáy Masahiro.
"Thôi nào thôi nào, chuyện này đừng bận tâm, hãy làm việc chăm chỉ đi, cháu trai của Seimei."
"Đừng gọi tôi là cháu trai!"
Để không gây sự chú ý, Masahiro đã hạ giọng khi nói câu cửa miệng đó.
Lúc Masahiro chào đời, khi đôi mắt đó lần đầu tiên nhìn mình, mình đã nghĩ gì nhỉ?
Mokkun im lặng nheo mắt lại. Tự trả lời trong lòng, cảm xúc trào dâng trong ngực mình lúc đó, là thứ không thể dùng ngôn ngữ của thế gian mà diễn tả được!
"...Phụ hoàng, người thích Atsuyasu hơn phải không?"
Vừa thì thầm cô độc, Yuko vừa dùng ngón tay khẽ chọc vào má con búp bê đặt trước mặt.
"Vì, phụ hoàng trông vui vẻ lắm…"
Ôm em trai, và cùng mẹ vui mừng.
Thậm chí còn không để ý đến sự vắng mặt của mình.
"Không có chuyện đó đâu, thưa Công chúa. Chỉ là tiểu Hoàng tử điện hạ vừa chào đời cần được chăm sóc, không thể rời tay. Công chúa là chị lớn, lại hiểu chuyện, nên người mới thấy yên tâm."
"...Thật tốt quá…"
Chỉ cần còn bé thì sẽ được mọi người quan tâm. Vậy, thử khóc xem sao?
Nhưng Yuko dù nhỏ tuổi, lại là đứa trẻ hiểu chuyện biết không thể tùy hứng, biết rằng có những lời dù cô đơn cũng không nên nói ra. Vì vậy, chỉ lặng lẽ nhẫn nhịn.
Kazane, người đi cùng Yuko, khẽ mỉm cười.
"Có phải Công chúa cảm thấy cô đơn không… Sẽ không ai nói Công chúa tùy tiện đâu. Công chúa điện hạ muốn gì ạ?"
Yuko đang cúi đầu quay lại nhìn Kazane. Trong đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ, ánh lệ lấp lánh ẩn hiện.
"...Đó vốn là mẹ của con!"
Vốn dĩ cô bé đã rất vui mừng mong đợi em trai hay em gái ra đời. Đã nhiều lần, vui vẻ nói với bụng mẹ dần nhô lên rằng "Mau mau chào đời đi!".
Thế nhưng, sau khi sinh ra, mẹ lại như bị em trai cướp mất, khiến Yuko cô đơn vô cùng.
Ngay cả các thị nữ cũng vậy. Sự chú ý của các thị nữ lẽ ra phải chăm sóc mình cũng bị em trai thu hút, giờ đây chỉ còn nữ quan mới đến này chăm sóc cô bé mà thôi.
Vì vậy, Yuko đã cho các thị nữ khác lui xuống, chỉ giữ lại Kazane ở bên cạnh. Đây cũng coi như là một kiểu tùy hứng, nhưng sẽ không làm phiền mẫu hậu, hẳn là được phép chăng.
"...Đó cũng là mẫu hậu của Hoàng tử điện hạ."
Kazane tĩnh lặng đáp. Yuko lắc đầu, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
"Đó vốn là mẹ của con, là mẹ của một mình con!"
Thở hắt ra một hơi, Yuko cuối cùng cũng nói ra những lời đã kìm nén trong lòng bấy lâu:
"Cái gì mà em trai, con không cần đâu!"
Nghe thấy câu nói đó, trong mắt Kazane lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Không cần, chỉ có mỗi em trai thôi sao?"
"Không cần nhiều Nữ Ngự trong Hậu cung đâu! Họ sẽ làm mẫu hậu khóc đấy!"
Trong cung Takezomi, Yuko luôn nhìn thấy dáng vẻ cô độc của mẹ mình.
Mọi người đều nói phụ thân sở hữu địa vị tối cao vô thượng trong đất nước này, nhưng tại sao vẫn để mẫu thân khóc? Nếu đã có địa vị cao nhất, vĩ đại nhất, vậy thì hãy khiến những người làm mẫu thân khóc biến mất đi.
"Có Nữ Ngự cũng là điều không thể tránh khỏi, thưa Công chúa, vì phụ thân của Công chúa là Thiên hoàng tối cao vô thượng mà."
Trước lời nói của Kazane, Yuko buột miệng la lên:
"Vậy thì đừng làm Thiên hoàng nữa!"
Lập tức, mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Đôi mắt ướt đẫm nước mắt của Yuko ngây người nhìn Kazane.
Kazane đang tĩnh lặng mỉm cười.
"...Kazane?"
Kazane nheo mắt lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn Công chúa nhỏ đang ngạc nhiên gọi tên mình.
"...Kazane xin vâng mệnh Công chúa."
"À?"
"Công chúa điện hạ mang dòng máu thần linh, ước nguyện của Người sẽ do tôi giúp Người thực hiện."
Kazane chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hướng về tẩm điện nơi Thiên hoàng và Trung Cung Teishi đang ở.
Chỉ thấy tay phải cô khẽ kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Sự chuẩn bị đã hoàn tất. Còn lại, chỉ là thi triển pháp thuật.
"—…"
Sau khi xong xuôi, Kazane quay người nhìn Yuko, mỉm cười dịu dàng.
"Công chúa điện hạ, chúng ta chơi trò gia đình nhé. Kazane sẽ chơi cùng Công chúa."
Yuko vừa còn đang bối rối, lập tức sáng mắt lên gật đầu lia lịa:
"Vâng!"
Trong khi chơi với Công chúa nhỏ, Kazane chú ý đến động tĩnh đối diện cửa sổ, khẽ liếc mắt qua, từ khe cửa sổ hẹp thoáng thấy một bóng đen bay vụt qua.
Kazane tĩnh lặng nở một nụ cười mờ nhạt.
Masahiro lơ mơ nằm đổ ra nền đất.
Ủa.
Masahiro giữ nguyên tư thế nằm, chỉ đảo mắt quan sát tình hình xung quanh.
Rất tối. Cậu đang ở một nơi chưa từng thấy trước đây. Xung quanh không một chút ánh sáng, nhưng lạ lùng là cậu lại có thể nhìn rất xa. Cảm giác như có một khối lưu ly đen và trong suốt đang chắn trước mặt.
Lạ thật. Rõ ràng là đang ngủ ở nhà mà, đây là đâu chứ?
Đứng dậy nhìn quanh, không xa Mokkun đang đứng quay lưng về phía cậu.
"À, Mokkun!"
Masahiro yên lòng, thở phào nhẹ nhõm bước về phía Mokkun.
Mokkun chợt quay đầu nhìn Masahiro. Masahiro không nhịn được dừng bước.
"...Mokkun?"
Mokkun nhìn chằm chằm vào Masahiro một lúc, rồi đột nhiên quay người, cúi đầu đi sâu vào bóng tối.
"Mokkun, ông đi đâu thế!"
Mokkun không trả lời.
昌浩 đuổi theo nhưng Tiểu Quái cứ thế xa dần. Dù có đuổi thế nào, khoảng cách giữa hai người cũng chẳng rút ngắn lại. Bóng hình trắng muốt của Tiểu Quái dần nhòa đi trong bóng tối.
"Tiểu Quái, Tiểu Quái, đợi ta với! Ngươi định đi đâu vậy hả!"
Xương Hạo chạy đến hụt hơi, chợt va phải một bức tường vô hình.
"Á, cái gì thế này?"
Một bức tường trong suốt sừng sững trước mặt, còn Tiểu Quái thì vẫn cứ bước đi ở đằng xa.
Xương Hạo đấm thùm thụp vào tường, gào lên.
"Đợi ta với, Tiểu Quái, Tiểu Quái! Này, này! Quái vật, đồ quỷ! Ngươi nghe thấy ta nói đúng không hả! Ngoảnh lại nhìn ta đi! Đừng có giả vờ không thấy ta chứ!"
Bàn tay đấm vào tường đau rát, dần dần tê dại đến mức gần như mất hết cảm giác.
Tiểu Quái vẫn không ngừng bước về phía trước. Xương Hạo mơ hồ cảm nhận được, trong màn đêm đen kịt trước mặt Tiểu Quái, một cái bóng còn đen hơn cả bóng đêm đang sừng sững đứng đó.
"...Đó là cái gì?..."
Tiểu Quái dừng bước, co rúc lại thành một cục. Cái bóng đen chìa tay về phía Tiểu Quái đang co ro, bao phủ lấy nó.
Tim Xương Hạo đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, toàn thân trở nên lạnh ngắt.
"...Đừng bỏ ta mà đi..."
Bóng tối hoàn toàn nuốt chửng Tiểu Quái.
Xương Hạo chống hai tay lên tường, điên cuồng gào thét:
"Đừng đi mà, Hồng Liên!—"
Mở mắt ra, thấy một màu đen kịt.
"Xẹt xẹt", bên tai truyền đến tiếng than cháy lách tách yếu ớt. Rõ ràng là lúc nãy than đã được phủ tro rồi mà, sao lửa vẫn còn âm ỉ thế này?
Xương Hạo bật mình ngồi dậy, tóc vẫn còn bết vào má vì mồ hôi.
Bực bội gạt tóc ra, Xương Hạo đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Tiểu Quái đang cuộn tròn như một chú mèo con nằm ngủ bên cạnh nệm.
Cằm Tiểu Quái gác lên hai chân trước bắt chéo, lưng phập phồng theo từng nhịp thở.
Xương Hạo không kìm được đưa tay ôm lấy Tiểu Quái, ghì chặt vào lòng.
"Oái, cái gì thế, cái gì thế!"
Tiểu Quái giật mình tỉnh giấc, giọng nói còn vương chút ngái ngủ. Nó cựa quậy đạp loạn xạ trong lòng Xương Hạo.
Xương Hạo chỉ lo gác cằm lên đầu Tiểu Quái, im lặng. Như muốn trút hết hơi trong phổi ra, chàng thở phào một tiếng thật dài. Tim vẫn đập thình thịch không ngừng, mồ hôi lạnh thấm ướt da thịt gặp không khí trở nên lạnh buốt.
Bị phá giấc mộng đẹp đột ngột, Tiểu Quái lên tiếng trách móc với giọng điệu chẳng mấy vui vẻ:
"Này này, ngươi làm cái quái gì thế, cháu trai của Tình Minh!"
"...Ừm."
Tiểu Quái ngạc nhiên chớp chớp mắt. Giọng Xương Hạo nghe thật nghiêm túc và nặng trĩu.
Tiểu Quái ngừng vùng vẫy, khẽ vẫy vẫy đuôi.
Thình thịch thình thịch, nó vừa dùng đuôi đập nhẹ vào nệm, vừa chờ Xương Hạo bình tĩnh lại.
Sau khi đếm mười mấy nhịp thở, Tiểu Quái lại lên tiếng hỏi.
"...Ngươi mơ thấy gì sao?"
Xương Hạo im lặng gật đầu.
Thì ra là vậy, Tiểu Quái vỗ vỗ cánh tay Xương Hạo đang ôm nó.
Những giấc mơ của Âm Dương Sư, thường đều có ý nghĩa gì đó. Thế nhưng...
"Cũng có những giấc mơ vớ vẩn mà. Rốt cuộc là loại nào, chỉ đợi đến khi chuyện xảy ra mới biết được."
Xương Hạo "ừm" một tiếng, gật đầu.
Xương Hạo dùng lưỡi làm ẩm đôi môi khô khốc, lẩm bẩm nói:
"...Tiểu Quái, sao bình thường Tiểu Quái lại hiện thân dưới hình dạng yêu quái vậy?"
Cái bóng trắng muốt, dù gọi thế nào cũng không ngoảnh lại, cứ một mình từ từ đi sâu vào bóng tối, khắc sâu vào tâm trí chàng, không tài nào xua đi được.
Cái hình dáng vô lực, cúi thấp đầu ấy, cứ như thể đang từ chối mọi sự quan tâm.
Tiểu Quái ngoan ngoãn nằm trong lòng Xương Hạo "ừm" một tiếng. Có chút khó xử, nó dùng chân trước gãi gãi đầu, đôi tai dài khẽ rung, nghiêng đầu suy nghĩ.
"...Nhỏ bé thế này thì dễ ở bên ngươi hơn, đúng không."
"Thế nhưng như Lục Hợp hay Thanh Long, tàng hình đi chẳng phải tốt hơn sao?"
Nếu tàng hình, ngay cả những người có thiên phú nhìn thấy quỷ cũng không thể nhìn thấy họ. Bởi vậy, những Thập Nhị Thần Tướng khác đều chưa bao giờ hiện ra hình dạng quái vật.
Tiểu Quái lắc lắc đôi tai dài.
"...Nếu tàng hình, ngươi sẽ không nhìn thấy ta đâu nhỉ."
Xương Hạo chớp chớp mắt. Dù không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được khí tức mà. Tuân theo lời dặn của Tình Minh, Lục Hợp vẫn luôn tàng hình đi theo bảo vệ mình, điều này Xương Hạo có thể cảm nhận được.
Chỉ cần gọi một tiếng, Lục Hợp sẽ lập tức xuất hiện, vậy thì Hồng Liên hẳn cũng như vậy. Nếu Tiểu Quái không cần dùng hình dạng yêu quái, mà cứ luôn là thân thể cao lớn nguyên thủy chẳng phải tốt hơn sao? Như vậy cũng không cần tốn thời gian biến thân.
"Cho dù không nhìn thấy, ta cũng sẽ biết ngươi mà."
"Thế nhưng, vẫn là nhìn thấy được thì tốt hơn, phải không?"
Xương Hạo lại chớp chớp mắt. Lời của Tiểu Quái rất ngắn, thế nhưng có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Rốt cuộc là vì sao, lại phải hiện thân với hình dáng này chứ?
Thắc mắc này, thường xuyên nổi lên trong lòng chàng như những bọt nước thỉnh thoảng xuất hiện.
Thế nhưng, có lẽ đây vẫn là một chủ đề không thể chạm đến? Vì không thể diễn tả bằng lời, nên Tiểu Quái mới cố gắng dùng những câu nói ngắn gọn để trả lời chàng ư?
Xương Hạo chợt nhớ lại, từng nghe nói, rất rất lâu về trước, khi chàng còn chưa ra đời, Hồng Liên – vị tướng của tai ương sở hữu thần lực cao nhất trong Thập Nhị Thần Tướng, có thể đốt cháy mọi thứ bằng ngọn lửa địa ngục nghiệp hỏa – đã từng muốn lấy đi tính mạng của Abe no Seimei.
Kim quan trên trán Hồng Liên chính là chứng minh của sự phong ấn. Do Abe no Seimei thiết lập để kiềm chế sức mạnh khủng khiếp của Hồng Liên.
Vì sao lại làm chuyện như vậy, Xương Hạo luôn cảm thấy không hiểu. Mãi đến gần đây mới biết được lý do.
Có lẽ Hồng Liên cũng sợ hãi sức mạnh khủng khiếp của mình, nên không sử dụng sức mạnh bản nguyên, mà hiện thân dưới hình dạng tiểu yêu này.
Xương Hạo cúi đầu, vừa gãi gãi đầu Tiểu Quái.
"...Ừm, vẫn là nhìn thấy được thì tốt hơn."
Khi thiên phú nhìn thấy quỷ của Xương Hạo còn bị Tình Minh phong ấn, khi chàng không nhìn thấy bất kỳ loại quỷ hay yêu nào, chính là con ma quái không phải mèo cũng không phải chó, toàn thân trắng muốt này, từ trên trời giáng xuống bên cạnh chàng. Hồng Liên đã dùng hình dạng dị hợm khiến chỉ mình Xương Hạo có thể nhìn thấy nó.
Mỗi lần ngoảnh đầu lại, Tiểu Quái đều cảm nhận được ánh mắt của mình mà ngẩng đầu lên. Nhẹ nhàng, không cần lấy đà mà có thể nhảy lên vai mình.
Ngay cả khi quay mặt đi, chỉ cần mình gọi một tiếng, nó liền quay đầu nhìn mình, cho mình một sự đáp lại.
"Ừm, nhìn thấy được thì sẽ dễ tìm hơn, lúc ngươi gọi ta cũng có thể đáp lại ngươi mà."
"Đúng vậy."
Xương Hạo nín thở.
Nhớ lại trong giấc mơ, gọi Tiểu Quái thế nào nó cũng không quay đầu. Mình gào thét đến vậy cũng vô ích.
"...Tiểu Quái."
"Ừm?"
Chân trước có móng vuốt của Tiểu Quái, nhẹ nhàng gõ vào cánh tay Xương Hạo.
Xương Hạo nhắm chặt mắt.
Nhất định, chỉ là một giấc mơ bình thường mà thôi.
Nhưng sao lồng ngực mình lại nặng trĩu thế này?
"Đỡ hơn chưa? Ngày mai chẳng phải còn có việc sao? Mau nằm xuống ngủ tiếp đi."
Tiểu Quái vừa lo lắng nói, vừa ngẩng đầu nhìn Xương Hạo.
Xương Hạo gật đầu thật mạnh, bàn tay ôm Tiểu Quái hơi nới lỏng.
Đúng lúc này—
Dường như có một bàn tay lạnh lẽo lướt dọc sống lưng mình từ dưới lên, cuối cùng túm lấy gáy mình.
"...Chuyện gì thế này?"
Toàn thân chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, trái tim cũng như đông cứng lại, nhưng tốc độ đập lại nhanh gấp đôi bình thường. Hô hấp trở nên khó khăn.
Tiểu Quái dường như cũng cảm nhận được điều tương tự. Nó chui ra khỏi cánh tay Xương Hạo, đẩy cửa bên cạnh rồi vụt ra hành lang.
Xương Hạo chỉ kịp xỏ hai tay vào áo khoác rồi đuổi theo Tiểu Quái chạy ra ngoài.
Tiểu Quái đang chăm chú ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mùa xuân đã qua nửa, nhưng giữa đêm trời vẫn rất lạnh, thỉnh thoảng thậm chí còn có tuyết rơi nhẹ. Không khí lạnh buốt xương.
Đôi mắt màu hoàng hôn của Tiểu Quái đang nhìn chằm chằm vào bầu trời phía Bắc. Thuận theo ánh mắt của Tiểu Quái, Xương Hạo phát hiện một vết nứt như được khắc lên ở một góc trời đầy mây.
Ở đó có thể nhìn thấy một ngôi sao, ở phía Bắc, chẳng lẽ là Sao Bắc Cực.
Vết nứt dần dần mở rộng, để lộ ra bầu trời đêm đã bị che giấu trước đó.
Toàn bộ các vì sao đều xoay quanh Sao Bắc Cực, và chòm sao Bắc Đẩu, là các tinh tú bảo vệ Sao Bắc Cực, có thể nhìn thấy trên bầu trời quanh năm suốt tháng.
Xương Hạo đột nhiên trợn tròn mắt.
"Sao Bắc Cực đang?!..."
—Mờ đi.
Từng chút một, một thứ gì đó tối hơn cả màu xanh thẫm của bầu trời đêm từ từ rỉ ra, ánh sáng của Sao Bắc Cực đang dần dần mờ đi.
Tim Xương Hạo như bị đánh mạnh một cái.
Sao Bắc Cực là biểu tượng của vương quyền. Ở Thiên Giới tượng trưng cho Thiên Đế, ở nhân gian thì tượng trưng cho Thiên Hoàng cai trị đất nước này.
Sao Bắc Cực xảy ra nhật thực, ắt hẳn là điềm báo trước về tai họa cho Thiên Hoàng.
"Cha tối nay chắc đang trực ở liêu!
Vậy thì bây giờ Âm Dương Liêu nhất định đang hỗn loạn rồi?
Đột nhiên, từ hướng phòng Tình Minh thổi tới một trận gió lạ. Khi lướt qua bên cạnh Xương Hạo, nó thổi bay chiếc áo khoác đang choàng trên người Xương Hạo. Xương Hạo không kìm được đưa tay che mắt nhắm nghiền lại, chợt cảm thấy trong gió lẫn vào một chút khí tức của thần linh.
Đó là luồng gió được thổi lên bởi thần lực của Thập Nhị Thần Tướng.
Xương Hạo và Tiểu Quái vội vàng chạy về phía phòng Tình Minh.
Tình Minh đang ngủ, đột nhiên cảm thấy dự cảm chẳng lành, liền bật dậy.
"Có chuyện gì sao?!..."
Tình Minh chỉ khoác một chiếc áo lót bước ra hành lang nhìn lên bầu trời, phát hiện bóng đen đang dần che khuất hoàn toàn ánh sáng của Sao Bắc Cực.
Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân. Không phải vì thời tiết lạnh, mà là do luồng khí lạ toát ra từ mặt đất.
Dường như có những chiếc gai vô hình đâm vào da thịt mình. Một làn gió lạnh lẽo, nặng nề và trơn trượt thổi qua toàn thân.
Lập tức nổi hết da gà. Tình Minh không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt.
"Chướng khí!..."
Mặc dù hiện tại chướng khí còn ít, rất yếu ớt. Nhưng bằng trực giác, Tình Minh có thể cảm nhận luồng chướng khí không biết từ đâu dâng lên này đang từ từ khuếch tán, lan rộng ra.
"Lục Hợp, Huyền Vũ, Thái Âm!"
Ba vị thần tướng đang ẩn thân lặng lẽ hiện hình phía sau Tình Minh. Tình Minh không quay đầu lại, trực tiếp ra lệnh:
"Đi tìm nguồn gốc chướng khí — trước khi có biến dị yêu vật xuất hiện như trước đây!"
Lời đáp của Lục Hợp và Huyền Vũ còn chưa kịp thốt ra, cơn lốc của Thái Âm đã nổi lên.
Cơn lốc cuốn theo khí tức của Lục Hợp và Huyền Vũ, Thái Âm ngẩng đầu nhìn trời gầm lên một tiếng dài: "Đi thôi!" Tiếng nói còn chưa dứt, bóng hình đã bị cơn lốc bao phủ rồi biến mất. Cơn lốc xoáy nổi lên ở một góc phủ của Abe cứ thế bốc thẳng lên trời.
Cơn lốc xoáy mạnh đến nỗi Tình Minh nhất thời đứng không vững, suýt nữa thì ngã ra ngoài hành lang. Lúc này, chủ nhân của một khí tức quen thuộc khác từ phía sau đưa tay nhẹ nhàng túm lấy gáy Tình Minh kéo ông trở lại.
Tình Minh nhất thời nín thở, ho nhẹ vài tiếng, quay đầu nhìn ra phía sau, Thanh Long đang đứng đó với vẻ mặt khó chịu thường ngày, khoanh tay trước ngực.
"...Ồ, Tiêu Lam, cảm ơn nhé."
Thế nhưng cũng hơi thô bạo quá rồi, dù gì cũng là một ông lão rồi, hãy thông cảm một chút, dịu dàng một chút chứ.
Thanh Long mặt không cảm xúc lắng nghe Tình Minh càm ràm không ngớt, đột nhiên nheo một mắt lại, "Chậc" một tiếng, rồi biến mất.
Cùng lúc khí tức của Thanh Long biến mất, Xương Hạo và Tiểu Quái cùng chạy đến.
Nhìn đứa cháu trai út tóc không buộc, áo khoác tùy tiện choàng trên vai, vẻ mặt Tình Minh có chút ngạc nhiên.
"Xương Hạo này, ít nhất cũng phải buộc tóc lại chứ. Chẳng lẽ mỗi lần trước khi ngủ con đều tháo búi tóc ra sao? Mặc dù đối với những người ngủ không yên thì làm vậy sẽ thoải mái hơn, nhưng mỗi sáng sớm chẳng phải rất phiền phức sao? Ái chà, quả nhiên là người trẻ."
Nghe Tình Minh cảm khái một cách khó hiểu, giọng Xương Hạo không khỏi lớn hơn một chút:
"Ông nội! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này chứ? Con cảm nhận được khí tức của Lục Hợp và Huyền Vũ trong cơn lốc rồi..."
Tình Minh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
"À, là Thái Âm đưa bọn họ đi đó, gió của Thái Âm tuy hơi mạnh mẽ, nhưng tốc độ còn nhanh hơn gió của Bạch Hổ."
Gió đã đưa Bạch Hổ về Dị Giới sau khi hoàn thành nhiệm vụ mấy ngày trước. Đương nhiên, chỉ cần Tình Minh gọi một tiếng, nó sẽ lập tức xuất hiện trước mặt.
Tình Minh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vô tư lự ban nãy đột nhiên biến mất, đôi mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị.
"Hành động vô định cũng vô ích thôi. Ta sẽ đợi lời báo cáo của Thái Âm và họ. Xương Hạo, con nhanh chóng chuẩn bị, vào cung!"
"Á?"
Xương Hạo trợn tròn mắt. Tiểu Quái đang đứng bên chân chàng nhíu mày.
"Tình Minh?"
Đại Âm Dương Sư vĩ đại nhất cúi đầu nhìn Tiểu Quái, với vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp.
"Sao Bắc Cực là Thiên Đế, trời là tấm gương phản chiếu hình dạng mặt đất."
Mà bây giờ, Sao Bắc Cực bị che khuất. Nhật thực không có dấu hiệu kết thúc, ánh sáng của Sao Bắc Cực đang dần dần mờ đi từng chút một.
"Đồng thời lại xuất hiện gió chướng khí, thật sự khiến người ta không yên lòng. Rất có khả năng Thiên Hoàng đã gặp phải biến cố gì đó."
Không biết có thể gọi là may mắn hay không, tối nay vừa khéo là Cát Xương đang trực, với tư cách là Bác Sĩ Thiên Văn, ông ấy nhất định sẽ nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.
Xương Hạo gật đầu.
"Con hiểu rồi, nếu có gì bất thường con sẽ báo cáo cho ngài!"
Xương Hạo nhìn xuống chân.
"Đi thôi, Tiểu Quái!"
"Được!"
Chuyển ánh mắt từ bầu trời sang đứa cháu út, Tình Minh đột nhiên nhíu mày.
"...Xương Hạo."
"Dạ?"
Xương Hạo đã quay người đi thì bị Tình Minh gọi lại, chàng quay đầu nhìn ông nội.
Ánh mắt Tình Minh nghiêm nghị đến đáng sợ. Khiến Xương Hạo có chút không thoải mái, chớp chớp mắt mấy cái.
"Này, ông nội? Có chuyện gì... "
Tình Minh lắc tay với Xương Hạo đang nói dở câu:
"Cũng không có gì to tát. Con cẩn thận một chút nhé."
"...Kỳ lạ thật."
Xương Hạo nhíu mày ngẩng đầu nhìn Tình Minh. Mặc dù đang tuổi lớn, nhưng vẫn thấp hơn Tình Minh một chút. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ sớm đuổi kịp Tình Minh thôi.
Mà Tình Minh khi dùng li hồn thuật hiện ra dáng vẻ hai mươi mấy tuổi lại cao hơn Tình Minh hiện tại hai tấc. Có lẽ sống lâu rồi, chiều cao cũng dần dần co lại chăng.
Xương Hạo đang suy nghĩ lung tung, cuối cùng cũng nhớ ra bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này.
"Không có gì đâu, đừng bận tâm! Thôi được rồi, nhanh đi đi!"
Theo cử chỉ thúc giục của Tình Minh, Xương Hạo với vẻ mặt khó hiểu rời đi.
Đưa mắt nhìn Xương Hạo đang đi về phía phòng mình, Tình Minh vừa cảm nhận được khí tức của Tiểu Quái rời đi, đồng thời cũng cảm nhận được sự xuất hiện của thần khí.
Ngay cả không quay đầu lại cũng có thể đoán được, Thanh Long đang dùng ánh mắt như ngọn lửa cô đọng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiểu Quái.
"—Tiêu Lam, sao vậy?"
Thanh Long không trả lời câu hỏi của chủ nhân. Chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt sắc bén nheo lại.
Sao Bắc Cực vẫn âm u.
Cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời như Thanh Long, Tình Minh khẽ lẩm bẩm:
"...Không biết là ai, đã hoàn toàn ngăn cản thuật bói toán của ta. Người có khả năng như vậy, trong đời ta, tổng cộng mới chỉ gặp được một người."
Đó không phải Lập Trai.
Người mà Phong Âm gọi là Tông Chủ. Tình Minh cũng biết một người tên là Tông Chủ. Và người đó, chính là người có khả năng ngăn cản thuật bói toán của Tình Minh, người duy nhất mà Tình Minh biết.
Thế nhưng, người đó, đáng lẽ đã chết từ lâu rồi chứ.
Nghe lời Tình Minh, Thanh Long bình tĩnh lên tiếng:
"Thế nhưng, 'Tông Chủ' đáng lẽ đã chết rồi — và Lập Trai cũng đã chết."
Giọng Thanh Long không mang một chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng kể lại sự thật.
Mặc dù gật đầu, vẻ mặt Tình Minh lại càng trở nên nghiêm trọng.
"...Thế nhưng, Tiêu Lam à, ta chưa bao giờ nhìn thấy di hài của 'Tông Chủ'. Và..."
Thanh Long liếc nhìn Tình Minh. Tình Minh với giọng điệu nặng nề nói tiếp:
"...Nơi ngươi nói, cũng không có di hài của Lập Trai."
Giọng Lập Trai mà Lục Hợp nghe thấy. Theo Lục Hợp nói, giọng nói truyền ra từ Quạ Chi Khẩu hoàn toàn giống với giọng nói của Lập Trai.
Trước khi nghe báo cáo của Lục Hợp, Tình Minh chưa bao giờ nghi ngờ việc hắn đã chết.
Thanh Long im lặng đáp lại lời Tình Minh. Tình Minh cũng không bận tâm, nói tiếp:
"Thật vậy, đã nhiều năm trôi qua rồi. Hơn nữa lúc đó ngươi cũng đang hấp hối, có thể trí nhớ sẽ bị nhầm lẫn."
"Không có chuyện đó!"
Thanh Long không chút do dự phủ nhận. Hắn buông cánh tay đang khoanh lại, thần khí toát ra khắp người sắc bén đến mức gần như muốn xé nát mọi thứ chạm vào, mái tóc xanh dày dặn buộc gọn sau đầu, tung bay trong gió, dải lụa mỏng dài trên vai phải cũng khẽ đung đưa.
"Ngay cả khi ở vực sâu của cái chết, ta cũng không thể nhớ sai! Trước khi ta mất ý thức, di hài của Lập Trai quả thực vẫn ở đó!"
"Vậy chẳng lẽ có ai đã mang đi sao..."
Trong mắt Tình Minh lóe lên ánh sáng sắc bén.
Lập Trai đã chết, Tình Minh biết điều đó.
Ước gì hắn có thể sống sót – Tình Minh lúc đó đã hy vọng sâu sắc như vậy. Sống sót đi, vì Hồng Liên...
Thế nhưng hy vọng này đã không thể thực hiện được. Lập Trai vẫn chết.
"Năm mươi năm rồi, không, năm mươi lăm năm rồi chứ? Lúc đó, Sao Bắc Đẩu cũng trở nên mờ mịt không ánh sáng..."
Seimei, khi ấy mới hơn hai mươi tuổi, nhìn thiên tượng biến hóa, liền biết có mối nguy đang chực chờ Hoàng đế. Để tìm cách hóa giải hiểm họa này, anh đã tiến hành chiêm tinh một quẻ, rồi theo sự dẫn lối của các vì sao, vội vã lên đường về phía Tây…
Thanh Long nhìn Seimei đang chìm trong khổ đau hồi tưởng chuyện cũ, lạnh giọng nói:
“Seimei à, đừng quên đấy!”
Seimei quay đầu nhìn lại, Thanh Long nói tiếp:
“Lúc ấy ta đã nói rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu! Quyết tâm năm nào ta vẫn chưa hề lay chuyển!”
Điều đó không phải vì chính hắn suýt chút nữa đã rơi xuống vực sâu tử thần…
Mà là Seimei, người đã sống sót thần kỳ sau thập tử nhất sinh lúc ấy, đã ngăn cản hắn: “Tuyệt đối không được ra tay với Đằng Xà! Nếu không, ta, Abe no Seimei, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Chính Seimei đã ngăn cản hắn. Lệnh của Seimei — người chủ nhân duy nhất mà hắn nhận định cả đời, mệnh lệnh nghiêm khắc của Abe no Seimei — Thanh Long không có cách nào không tuân theo.
Gió lạnh. Trong gió bắt đầu lẫn vào thứ gì đó dính nhớp, rợn người — trướng khí dần dần nồng đặc. Cảnh tượng này cứ như năm nào có người đang cố gắng mở cánh cổng Hoàng Tuyền.
“Nếu tay Đằng Xà lần nữa nhuộm đỏ máu tươi, Thanh Long này tuyệt đối sẽ giết hắn! — Dù cho ngươi có ngăn cản ta!”
Tấm vải dài trên vai phải Thanh Long cuồn cuộn bay. Nhận thấy cảm xúc của hắn đã đến bờ vực bùng nổ, Seimei không nói một lời.
Thanh Long cứ thế đột ngột ẩn đi thân hình. Nơi đây vẫn còn Thiên Nhất và Chu Tước vô hình canh giữ, nên dù Thanh Long không có mặt cũng chẳng có nguy hiểm gì. Để tách biệt thần khí khó kìm nén phát ra từ cơ thể mình khỏi nhân giới, hắn đã trở về dị giới.
Thở dài như thể đã kiệt sức, Seimei lần nữa ngước nhìn trời.
Sao Bắc Cực u tối gợi cho anh nỗi đau khó lành, và cùng lúc đó, một bóng hình chợt hiện lên trong tâm trí.
Người phụ nữ có dung mạo tương tự nữ pháp sư Kazane, kẻ đã từng muốn cướp đi sinh mạng của anh.
“…Nàng liệu có hận ta chăng?”
Dù đã hứa nhất định sẽ bảo vệ, nhưng vì sức lực không đủ nên cuối cùng đã không thể bảo vệ được người phụ nữ đó.
Lần cuối cùng gặp nàng, đôi mắt nàng đong đầy bi thương.
Và cùng lúc bóng hình người này trùng khớp, một bóng hình khác lại hiện lên trong tâm trí.
— Tại sao!
Tiếng kêu bi thương xé lòng cứ vang vọng mãi bên tai.
“…Bằng hữu già của ta ơi!
Cho đến giờ ngươi vẫn bị dục vọng chưa thể thực hiện dày vò, mà cứ mãi lang thang trên cõi đất này sao?”