Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 6: Làn Gió Lạ Từ Hoàng Tuyền - Chương 7

Trong Âm Dương Liêu, Xương Hạo mặc kệ sự ồn ào xung quanh, lặng lẽ làm công việc của mình.

Công việc ban ngày đã xong xuôi. Tình Minh dặn cậu ra ngoài xem xét tình hình các cung nữ bên ngoài chếtện Tsuchimikado.

Dù hét lên là thăm dò tình hình, nhưng cũng chỉ là đứng ngoài chếtện Tsuchimikado mà nhìn. Mức độ nghiêm trọng của chướng sát khí, hay diện mạo cung nữ thế nào thì hoàn toàn không thể thấy được.

Hiện tại Thiên Hoàng, cùng với các Nữ Ngự và Trung Cung đều đổ bệnh một cách khó hiểu. Các cung nữ hầu hạ họ cũng đều than phiền xác chết thể trần truồng khó chịu, có người nặng đến mức phải nằm liệt giường.

Những người nằm liệt giường là vì họ nhạy cảm hơn với chướng sát khí, thuộc dạng thể chất mẫn cảm. Trong cung có rất nhiều yêu quỷ quái dị. Dường như đôi khi họ cũng có thể nhìn thấy những yêu quỷ đó.

Xương Hạo mang một bộ đồ thay thế cho Cát Xương đang trực ban. Sắc mặt người cha không nghỉ ngơi làm tình không ngừng nghỉ ấy càng thêm tệ.

“Cha ơi, cha không sao chứ?”

“Đợi xong việc rồi sẽ nghỉ. Nhưng mọi người đều bận rộn như vậy, cha cũng khó mà nghỉ ngơi đúng không?”

Cát Xương thở dài, nhận lấy gói đồ Xương Hạo mang tới.

Tiểu Kỳ đang ngồi xổm dưới chân Xương Hạo, bỗng chống hai chân sau đứng thẳng lên, chống nạnh ra dáng lắm.

“Thật không thể tin cậu là con của Tình Minh, thật sự quá nghiêm túc. Quả không hổ danh là dòng máu của Nhược Thái, Cát Xương.”

Cát Xương nghe Tiểu Kỳ hét lên xong chỉ biết cười khổ.

“Là mang dòng máu của mẹ sao. Người cha hét lên và hình tượng mẹ trong lời Hồng Liên hoàn toàn khác nhau, trong đầu con ký ức về mẹ vẫn còn rất mơ hồ…”

“Ừm, lúc đó con còn bé mà. Cát Bình có lẽ còn chút ấn tượng.”

Xương Hạo vẫn luôn lắng nghe hai người họ hét lên chuyện bỗng trừng lớn mắt.

“Khoan đã, cha, bà nội mất khi nào ạ?”

Xương Hạo chưa từng gặp bà nội. Lúc đó mình còn chưa ra đời thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng cha cũng không biết thì lại hơi quái lạ.

Cát Xương nghiêng đầu.

“Ồ, ta chưa kể với con à. Bà mất vì bệnh lúc ta ba tuổi. Cho nên ta và anh trai đều do Thiên Nhất và Thiên Hậu chếtện hạ, trong Mười Hai Thần Tướng, nuôi dưỡng.”

“Á!?”

Thật là một tin chấn động.

Xương Hạo quay đầu nhìn Tiểu Kỳ, cậu ta cũng gật đầu.

“Họ rất giỏi chăm sóc người khác. Lúc đó Tình Minh vẫn là Pháp sư, cũng không có khả năng thuê người. Dù có thiên phú làm Pháp sư và công danh thuận buồm xuôi gió, nhưng vì thế cũng không có thời gian chăm sóc bọn trẻ. Hơn nữa…”

Đôi đồng tử màu hoàng hôn của Tiểu Kỳ có chút dao động. Theo dòng ký ức quen thuộc ấy, trong lòng dâng trào sự ấm áp và cảm thương.

“…Sau khi Nhược Thái mất, Tình Minh có một thời gian suy sụp, cũng chẳng còn tdâm trí chăm sóc con cái.”

Để tránh nhìn vật nhớ người, Tình Minh vùi đầu vào công việc, ra sức học tập.

“Ông nội trước kia cũng có một đoạn chuyện như vậy sao, thật là không thể tin được.”

Xương Hạo khoanh tay.

Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt giống cáo kia, rồi còn tưởng tượng ông ấy dùng ly hồn chú để khiến mình trẻ lại.

À, không được rồi, trí tưởng tượng của Xương Hạo đã đến giới hạn.

“…Hoàn toàn không giống với ông nội mà con biết!”

Tiểu Kỳ duỗi móng vuốt trước, vỗ vỗ eo Xương Hạo.

“Không cần nghĩ như vậy. Ta thấy ông ấy như thế cũng có chút khó chịu.”

Xương Hạo bỗng cảm thấy rất vui mừng, bế Tiểu Kỳ lên. Tiểu Kỳ “vèo” một cái nhảy lên vai Xương Hạo.

“Tình Minh vẫn là một người tự cao tự đại, dáng vẻ vô địch thiên hạ là ngầu nhất. Nếu không như vậy, Mười Hai Thần Tướng theo ông ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Đó là lý do sao?”

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Cát Xương, Tiểu Kỳ bật cười.

“Ngoài chếtều này ra thì còn có thể là gì nữa?”

“Tiểu Kỳ, ta vẫn cảm thấy…”

“Hả?”

Sau khi ra ngoài, Xương Hạo chết về phía chếtện Tsuchimikado.

Tiểu Kỳ ở trên vai Xương Hạo. Đại lộ này người chết lại tấp nập, đông người nhất là thích hợp để hét lên chuyện với Tiểu Kỳ.

“Nếu lý do lớn nhất mà Mười Hai Thần Tướng trung thành với ông nội là vì ông ấy vô địch thiên hạ, vậy cụ thể là gì?”

“Đó không phải là lý do tốt nhất sao. Xương Hạo rốt cuộc cậu muốn biết chếtều gì vậy?”

“Ừm…”

Xương Hạo gãi gãi đầu, vẻ mặt bối rối.

“Con nghĩ chắc phải có lý do hay hơn chứ. Dù sao đó cũng là ông nội của con, một người được gọi là Pháp sư kiệt xuất. Hơn nữa Hồng Liên cũng là một trong Mười Hai Thần Tướng, cũng là thần mà đúng không?”

“Ồ.”

“Nếu ngay cả thần cũng phải nể phục, con nghĩ nhất định phải có lý do tương xứng nào đó.”

“Cái vừa nãy không tính là lý do à?”

Rất tự tin, không khuất phục bất quái ai. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không đánh mất bản xác chết.

Đó chính là cái gọi là tấm lòng kiên cường.

Tiểu Kỳ liếc nhìn Xương Hạo, cái đuôi trắng vỗ vỗ sau lưng cậu, ánh mắt rất dịu dàng.

“Chủ nhân của Mười Hai Thần Tướng nhất định phải có khả năng ổn định lòng quân. Nếu Tình Minh thay đổi thất thường thì mối quan hệ tin tưởng này cũng sẽ không tồn tại.”

Chính vì Tình Minh sở hữu một trái tim kiên định, vĩnh viễn không thay đổi, nên Mười Hai Thần Tướng mới luôn tôn ông là chủ nhân, tuân theo mệnh lệnh của ông, tuyệt đối một lòng trung thành.

“Cậu cũng có phẩm chất này. Cho nên Xa Chi Trợ mới nghe lời cậu.”

Xương Hạo nhớ lại chiếc xe yêu quỷ thường ngủ dưới một cây cầu, đôi khi tự do tản bộ, gật đầu.

“Vậy nên, chếtều quan trọng nhất chính là yêu thần và tấm lòng.”

“Ồ, hóa ra là vậy.”

Ngẩng đầu nhìn bầu trời dâm u, Xương Hạo hít một hơi thật sâu.

Không nhìn thấy bầu trời xanh ngắt là vì chướng sát khí Hoàng Tuyền tràn ngập khắp Kinh đô, phủ một bóng đen.

Chướng sát khí vẫn chưa đến mức ảnh hưởng trực tiếp đến con người. Nhưng đã không còn cảm nhận được hơi thở của yêu quỷ quái dị như thường ngày nữa.

Nghe hét lên tối qua Lục Hợp và Phong Âm đã đối đầu.

Phong Âm dẫn dắt các yêu quỷ bị chướng sát khí Hoàng Tuyền xdâm nhập tấn công họ.

Chắc hẳn có những yêu quỷ đã biến thành quỷ vật. Chúng rốt cuộc đang ở đâu?

Xương Hạo nhìn chằm chằm mặt đường.

Quỷ vật đó chắc chắn đang ẩn nấp dưới lòng đất. Biết đâu bây giờ chúng đang chuẩn bị tấn công con người trên mặt đất.

“…Này, nhìn kìa. Đó chính là chếtện Tsuchimikado.”

Tiểu Kỳ dùng ngón tay chỉ chỉ.

Xương Hạo ngẩng đầu, thấy bức tường đất bao quanh phủ đệ lớn hơn cả chếtện Higashisanjo.

“À, không vào được, vậy phải làm sao đây?”

Cấu trúc phủ đệ của quý tộc đại khái là giống nhau. Vừa nghĩ đến cấu trúc của Higashisanjo, vừa đoán hướng căn phòng của các Nữ Ngự.

Tiểu Kỳ đứng trên vai Xương Hạo. Móng vuốt trước duỗi ra phía tường đất, rình mò nhìn vào bên trong.

Xương Hạo có chút hoảng hốt.

“Này, Tiểu Kỳ, bị phát hiện thì sao?”

“Haizz, Xương Hạo à…”

Tiểu Kỳ vừa nhìn Xương Hạo, vừa thất vọng thở dài.

“Nếu không phải Chương Tử thì người khác không nhìn thấy ta đâu. Mấy cung nữ kia làm sao thấy được ta?”

“Ồ, phải rồi, quên mất.”

Xương Hạo hét lên vậy thì cậu cứ nhìn chết.

“Ta đợi cậu ở đây, Tiểu Kỳ cậu vào xem tình hình các Nữ Ngự. So với việc dùng pháp chú phân tích thì trực tiếp nhìn sẽ dễ hiểu hơn đúng không?”

Quan chếtểm này vượt ngoài dự đoán của Tiểu Kỳ, khiến cậu ta sững sờ một lát.

“…Thật vậy sao?”

“Đúng đó, nhanh chết, nhanh chết, ta đợi cậu ở đây.”

Xương Hạo dùng sức nắm lấy gáy Tiểu Kỳ, tung lên. Nhìn Tiểu Kỳ vẽ một đường vòng cung trong không trung rồi biến mất sau bức tường đất, Xương Hạo dựa vào tường nhìn lên trời.

—Sẽ đánh mất một số thứ.

Tình Minh cũng giống như Mẫn Thứ, đã hét lên câu tương tự.

Hôm nay khi thiết triều, Mẫn Thứ suýt ngất xỉu mà vẫn còn xem bản đồ sao. Khi Xương Hạo làm tình còn nghĩ Mẫn Thứ chắc không sao đâu, nhưng sau đó nghe hét lên lát sau Mẫn Thứ đã ngất xỉu và được đưa về nhà.

Tiểu Kỳ hét lên nghiêm túc là tốt, nhưng không nên gắng sức, lần này cuối cùng cũng tự mình trải nghiệm mà hiểu ra. Vài ngày nữa sẽ chết thăm anh ấy.

Nghĩ đến đây, Xương Hạo không khỏi bật cười.

E rằng khi chết thăm bệnh, cũng sẽ bị Mẫn Thứ trách móc rằng: “Cậu có thời gian đến đây chi bằng học hành, làm tình cho tử tế chết. Biểu hiện của cậu liên quan đến đánh giá của Tình Minh, Cát Xương, Thành Thân chếtện hạ, Xương Thân chếtện hạ đấy.”

“Tượng mất mát à. Loại này chỉ nhìn một cái là không thể thấy được.”

Mục giết của ta là Pháp sư. Vậy nên nếu Xương Hạo muốn thực hiện ước muốn này thì phải trở thành Âm Dương Sinh trước, chính thức học Âm Dương chú.

Vậy phải làm thế nào mới có thể trở thành Pháp sư đây? Trước hết phải trở thành thực tập sinh của Âm Dương Bác Sĩ, rồi còn cần sự đánh giá, tiến cử từ cấp trên nữa.

Nếu được tiến cử, có thể mượn danh tiếng của cha, bác và Pháp sư kiệt xuất, dù không muốn làm vậy lắm. Hoặc bắt đầu từ con số không, để Hành Thành tiến cử.

“Con đường tương lai còn dài, tiền đồ còn sáng lạn, vậy nên phải cố gắng lên.”

Xương Hạo chớp chớp mắt, ừm, có thể nhìn thấy tương lai.

Đang nghĩ, không biết thế nào Tiểu Kỳ lại rơi xuống bốn chân chổng ngược, nhưng rất nhanh nhẹn bảo vệ được đầu.

Đôi đồng tử đỏ như hoàng hôn nhìn Xương Hạo.

“…Nhìn gì mà nhìn?”

Hình như trước đây cũng đã hét lên câu này khiến người khác không vui.

Xương Hạo chợt muốn trêu chọc cậu ta, chắc hẳn rất thú vị.

“Chà, ta đã hét lên rồi mà, nhìn kiểu gì cũng thấy giống Tiểu Kỳ. Sao lại rơi xuống được chứ, đúng là ngốc nghếch mà.”

Tiểu Kỳ lật người dậy, ngồi xếp bằng, liếc xéo Xương Hạo.

“Ta hiểu rồi. Thấy cậu im lặng không hét lên gì, hóa ra trong lòng đang chê bai ta à.”

“Ha ha ha…”

Tiểu Kỳ nhìn Xương Hạo cười gượng, lập tức quay mặt chết, lắc lắc cái đuôi.

Xương Hạo nắm lấy gáy trắng của Tiểu Kỳ, vừa nhìn từ trên xuống vừa cười.

“Vì nhìn cậu nhẹ nhàng mà, nhưng lại ngã từ trên xuống như vậy, ai nhìn cũng sẽ nghĩ thế thôi.”

Xương Hạo chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiểu Kỳ, cậu ta xuất hiện trước mặt mình.

Lúc đó vừa kịp lễ đội mũ trưởng thành, trước khi hoa anh đào nở, năm đó hoa anh đào nở hơi muộn.

Đặt Tiểu Kỳ lên vai, Xương Hạo bắt đầu tuần tra chếtện Tsuchimikado.

Dấu chân tạo thành một kết giới đơn giản. Trước đây ở phủ Hành Thành cũng đã chết kiểu bước này rồi.

Vừa chết vừa nghe Tiểu Kỳ báo cáo.

“Nữ Ngự có ai giống Chương Tử mà không khỏe, không dậy nổi không?”

Cả những cung nữ xung quanh nữa.

Vì xác chết thể trần truồng phụ nữ yếu hơn đàn ông nên dễ bị ảnh hưởng hơn. Triệu chứng của các cung nữ trong cung là do chếtều này.

Thiên Hoàng có năm vị Nữ Ngự và Hoàng tử vừa sinh. Nếu Thiên Hoàng và Hoàng hậu có bất thường về sức khỏe, thì chú chú sẽ có tác động lớn hơn đối với những đứa trẻ yếu ớt hơn.

Xương Hạo hét lên vậy, Tiểu Kỳ cũng đồng ý.

“Các cung nữ cũng bàn tán về việc Tả Đại Thần có lệnh cho Tình Minh vào cung.”

“Ông nội ạ?”

“Phải, hét lên là để xua chết bệnh tật cho Thiên Hoàng và Trung Cung bằng Pháp sư. So với Trung Cung, Đạo Trưởng vẫn thiên vị Nữ Ngự bên này về mặt tình cảm, dù không nên như vậy.”

Trước hết phải là Thiên Hoàng, Trung Cung hiện đang ở Nội Cung cùng Thiên Hoàng.

“Bây giờ Công chúa và Hoàng tử cũng ở Nội Cung. Dù sao Tình Minh cũng muốn cố gắng cứu lấy các đứa trẻ trước. Vậy nên chếtều này chẳng phải rất tốt sao?”

Vậy nên cậu mới được phái đến đây.

Nghe đến đây, Xương Hạo vẫn đang gật đầu bỗng hét lên.

“À, phải rồi, Tiểu Kỳ, Nữ Ngự kia…”

Tiểu Kỳ như đang suy tư chếtều gì đó, mắt hé mở một nửa. Đôi đồng tử màu hoàng hôn nhìn lên khoảng không. Nhìn một lúc, Tiểu Kỳ chậm rãi nhìn Xương Hạo hét lên.

“…Trên thế gian này có hai khuôn mặt giống hệt nhau sao?”

“Cái gì?”

Xương Hạo hỏi ngược lại. Tiểu Kỳ ngước nhìn trời.

“Nói đơn giản hơn, dù là cùng một cha, có nét tương đồng nhưng không ngờ lại giống nhau đến thế.”

Xương Hạo nghe những lời đầy cảm khái của Tiểu Kỳ, chớp chớp mắt, thành kính hỏi.

“Cậu đang hét lên đến Chương Tử và Chương Nhi?”

Tiểu Kỳ gật đầu.

“Quả thực là như vậy, đều không phân biệt được.”

“…Giống đến thế sao?”

Tuy cùng là con gái của Đạo Trưởng nhưng hai người chưa bao giờ gặp mặt. Dù Chương Nhi biết chính thất có một cô con gái tên Chương Tử, nhưng Chương Tử lại hoàn toàn không biết mình có một người chị em cùng tuổi. Nếu không phải vì việc vào cung thay mình, có lẽ cả đời cũng sẽ không biết.

Tiểu Kỳ tuần tra xong chếtện Tsuchimikado, nhìn thấy Chương Nhi ở tẩm chếtện, dáng vẻ của cô ấy thật đáng thương. Tiểu Kỳ ẩn mình đến bên gối cô.

Xung quanh cô có vài cung nữ bị ảnh hưởng chướng sát khí không nặng lắm, không ai chú ý đến Tiểu Kỳ.

Nếu đây là Chương Tử, chắc chắn sẽ chú ý đến Tiểu Kỳ và sẽ có phản ứng, nhưng Chương Nhi dường như hai tay vô lực, Tiểu Kỳ vẫy vẫy tay trước mặt cô, lại vẫy đuôi, nhảy nhót lung tung, nhưng cô ấy đều chẳng có chút cảm giác nào.

“Haizz, thật là, dù có biểu diễn nhào lộn, hoàn toàn không có phản ứng gì, thật là chán.”

Nghe Tiểu Kỳ thao thao bất tuyệt, Xương Hạo nhíu mày.

“Tiểu Kỳ, đừng diễn tạp kỹ nữa.”

Bỗng cảm thấy một trận chóng mặt, Xương Hạo xoa xoa trán.

Nếu là Chương Tử chắc chắn sẽ mừng rỡ vỗ tay kêu lên, nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến vấn đề này.

Tiểu Kỳ lại nhìn bệnh trạng của Chương Nhi, lần này nghiêm túc trả lời.

“Tình trạng giống với Chương Tử. Vì không cảm nhận được yêu thần lực nên không nghiêm trọng như Chương Tử.”

Điện Tsuchimikado cũng tràn ngập chướng sát khí Hoàng Tuyền. Càng lúc càng đậm đặc, và càng lúc càng mạnh.

“Dù có đặt kết giới, cũng chỉ là ứng phó tạm thời thôi. Nếu muốn thật sự trừ tà, đối tượng lại quá nhiều, không thể đối phó nổi.”

Xương Hạo gật đầu, nhìn bức tường đất bao quanh phủ. Có thể nhìn thấy góc tường của căn nhà.

“Chỉ có thể ra tay thật sự thôi.”

Chỉ có như vậy mới có thể loại bỏ chú chú.

Xương Hạo nắm chặt lòng bàn tay.

Xương Hạo chưa từng được chiêm ngưỡng dung nhan của Thiên Hoàng, sau này e rằng cũng sẽ không có cơ hội đó. Trung Cung cũng vậy. Cuộc đời họ đều sống ở nơi Xương Hạo không thể chạm tới, không có bất quái mối quan hệ trực tiếp nào. Các Nữ Ngự khác cũng vậy. Chẳng có chút dính dáng gì đến Xương Hạo.

Nhưng hiện tại lý do lớn nhất duy nhất khiến Xương Hạo cảm thấy mình không làm gì đó là không được chính là Chương Tử đang ngã gục trước mặt mình. Cô ấy đang chịu khổ, cô ấy đang bị nguyền rủa.

Xương Hạo không đánh giá cao bản xác chết. Cậu cũng biết với bạo lực hiện tại của mình vẫn còn kém xa Tình Minh, Cát Xương. Xương Hạo có tự biết mình như vậy, từ những chuyện đã trải qua đến nay, cũng thấu hiểu sâu sắc.

Xương Hạo vỗ vỗ lưng Tiểu Kỳ, vuốt ve bộ lông trắng muốt của cậu ta. Thật ấm áp, chạm vào cũng rất dễ chịu.

“Muốn cứu Chương Tử thì phải phá hủy chú chú!”

“Phải đó.”

Tiểu Kỳ đáp một tiếng, thở dài, khóe miệng nở một nụ cười khổ. Việc quan trọng nhất thiên hạ trong mắt Xương Hạo cũng chỉ có vậy thôi.

Là bản xác chết cậu chưa lĩnh hội thấu đáo chăng. Hay là Chương Tử quan trọng với cậu đến vậy, đã ăn sâu vào trong tim cậu rồi chăng.

Tình cảm sẽ sản sinh bạo lực.

Hoàn thành kết giới dấu chân, Xương Hạo quay người chết về phía phủ Abe.

Bây giờ là mấy giờ rồi.

Lúc rời cung là nửa giờ Dê, vậy bây giờ chắc cũng đến giờ Gà rồi.

Trời tối còn sớm. Đến giờ Gà thì trời sẽ dần tối.

Lúc này chắc có thể nhìn thấy những yêu quỷ quái dị.

Chướng sát khí của Hoàng Tuyền bây giờ đang lan rộng. Hơi thở như kim chdâm dần ập đến.

Các yêu quỷ quái dị đã biến mất khỏi Kinh đô. Nếu là thật, bây giờ những yêu yêu nhỏ lại bắt đầu hoạt động rồi, mặc dù đối với những người có năng lực yêu thần để nhìn thấy chúng thì chúng hơi phiền phức.

Tiểu Kỳ trên vai Xương Hạo liếc nhìn xung quanh, bỗng như nhớ ra chếtều gì đó, nhìn chằm chằm vào mặt Xương Hạo.

“Ta cảm thấy…”

“Cái gì?”

“Dù không có yêu yêu nhỏ cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, nhưng không có chúng thì thật sự thiếu chết nhiều niềm vui, phải không? Cháu trai của Tình Minh.”

Xương Hạo không hét lên gì, đặt Tiểu Kỳ từ trên vai xuống.

An Bội Tình Minh nhận được chỉ dụ vào cung diện kiến do Tả Đại Thần mang đến, không mang theo tùy tùng, một mình chết về phía một tòa viện trong Hoàng cung.

Tuy hét lên là không có một tùy tùng nào, nhưng thực tế vẫn có Lục Hợp, Huyền Vũ, Thái Âm ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho Tình Minh, chỉ là họ cố tình ẩn mình, người thường không nhìn thấy.

Cúi đầu chết theo sau nữ quan dẫn đường, bước trên con đường dẫn đến tẩm cung ban ngày, Tình Minh chú ý thấy có một ánh mắt luôn dõi theo gáy mình.

Đó là ánh mắt sắc bén như mũi tên, đầy giận dữ.

“—Nữ quan đại nhân.”

Tình Minh bước nhanh đến trước mặt nữ quan, hét lên.

Nữ quan nhìn Tình Minh với ánh mắt đầy vẻ trách móc.

Dù hét lên là Pháp sư thiên hạ đệ nhất ở đất nước này, nhưng vẫn chỉ là một quý tộc cấp thấp không được phép lên chếtện trở thành Điện Thượng Nhân—Tình Minh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ.

“Tình Minh đại nhân, việc này vô cùng quan trọng, nên Bệ hạ mới bất chấp hiềm nghi, lấy uy quyền Thiên Hoàng đặc cách cho ngài vào cung diện kiến, về chếtều này ngài còn có chếtều gì không hài lòng sao?”

Lần này nữ quan đại nhân không chỉ dùng ánh mắt, ngay cả giọng hét lên cũng dường như mang ý trách cứ Tình Minh.

Tình Minh, người đã trải qua nhiều trường hợp khó khăn, nghe thấy lời trách móc như vậy, mặt trầm như nước, không hề có chút giận dữ nào, trả lời bằng giọng chếtệu tương tự.

“Chính vì được triệu kiến gấp, không biết có chuyện gì nên ta mới có chút do dự. Mong nữ quan đại nhân có thể truyền đạt ý ta đến Thiên Hoàng và Trung Cung chếtện hạ.”

Nữ quan nghe xong câu trả lời của Tình Minh, sự bất mãn của mình thực sự không thể giấu được nữa, mặt tái mét, giận dữ quay người, bước nhanh về phía trước.

Tình Minh không khỏi chấn động yêu thần, ánh mắt xuyên qua tấm màn trúc phía nam tẩm chếtện Thiên Hoàng, cẩn thận nhận ra bóng người đang nhìn chằm chằm mình.

Chiều cao của người đó đại khái chỉ đến ngang eo Tình Minh. Qua tấm màn trúc không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ.

Tình Minh không tự chủ dừng bước, cẩn thận nhận diện bóng dáng trước mặt. Mà người này lại quay người, lạch bà lạch bạch chết về phía sương phòng, đẩy cánh cửa hông ra đến hành lang, rồi vọt một mạch về phía thiên chếtện.

Đó là bóng dáng một cô bé. Dáng vẻ chạy có chút loạng choạng, vạt áo màu nhạt bay phấp phới theo gió.

“Đó không phải là…”

Xem ra cô bé này khoảng chừng năm tuổi.

Seimei chợt nhớ ra. Đứa trẻ đang đứng trước mặt mình chính là vị Nội thân vương Yuuko, trưởng nữ của Thiên hoàng và Hoàng hậu.

Vị Nội thân vương chân trần chạy ào ào trong gió trên hành lang lạnh lẽo. Dường như nàng đã định chạy về phía thiên điện ngay từ đầu.

Seimei im lặng đuổi theo sau Yuuko. Mặt sàn hành lang buốt giá dường như muốn xuyên thủng đôi chân trần của Nội thân vương. Dù trời đã sang xuân nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh.

Nàng Yuuko lảo đảo chạy đến, lao vào ôm chặt một người đang ngồi trong thiên điện, như thể muốn trốn vào vòng tay người ấy. Rồi nàng quay đầu nhìn về phía Seimei.

Cô bé, với đôi mắt đen thẫm đến lạ thường, trống rỗng không chút ánh sáng, dõi theo Seimei qua bóng dáng trang phục. Luồng không khí quanh thân thể bé nhỏ của nàng khiến người ta cảm thấy nặng nề, ngột ngạt.

Seimei chợt rùng mình sống lưng.

Không kìm được, ông dừng bước, cảm thấy một trận căng thẳng dâng lên. Các Thần Tướng vẫn ẩn mình nãy giờ cũng hiện thân, đứng chia hai bên Seimei.

“Người đó là ai?”

“Đó là Âm Dương Sư được Thiên hoàng bệ hạ và Hoàng hậu điện hạ triệu kiến.”

Giọng nói trả lời câu hỏi của Yuuko lạnh băng, khô khan.

Kazane, trong bộ trang phục nữ quan, dịu dàng xoa sống lưng Yuuko, mỉm cười nói:

“Seimei-sama, chắc tôi nên nói là đã lâu không gặp nhỉ?”

Vừa nói, ánh mắt Kazane rơi xuống Rikugou đang đứng cạnh Seimei. Đối diện với ánh nhìn đó, đôi mắt màu vàng nâu của Rikugou lặng lẽ bùng lên ý chiến.

Những lời Rikugou đã nói vẫn như một mũi kim nhỏ, đâm sâu vào trái tim Kazane—

*Kẻ đứng sau thao túng ngươi chỉ coi ngươi như một quân cờ dùng xong sẽ vứt bỏ thôi.*

Kazane không ngừng tự nhủ, kiên quyết tin rằng—chắc chắn không phải vậy, chắc chắn không phải.

Tông chủ chính là ân nhân của cô mà. Cô đã mất cha mẹ, cô độc một mình, chính Tông chủ đã nuôi nấng cô trưởng thành.

Vì thế, cô chính là sức mạnh mà Tông chủ dùng đến, sức mạnh để Tông chủ báo thù.

Chính là như vậy. Cô tự nhủ đi nhủ lại trong lòng. Nhưng tại sao những lời của Thần Tướng đáng ghét đó, lại như một cái gai, không thể nào loại bỏ đi được?

Kazane chợt siết chặt tay mình, ánh mắt lại hướng về Seimei.

“Abe no Seimei, không biết cuối cùng ngài có cứu được Thiên hoàng, Hoàng hậu và các nữ ngự không đây?”

Giọng nói này lạnh lẽo như băng, khiến người nghe lạnh buốt cả tim. Yuuko kinh ngạc nhìn Kazane khác thường ngày.

Từ cơ thể Kazane bắt đầu tỏa ra một luồng linh khí không thể kìm nén. Đó là linh khí khổng lồ đã ẩn nhẫn bấy lâu, giờ sắp bùng phát.

Taiin và Genbu nín thở, tập trung quan sát mọi chuyện.

Bây giờ chỉ có Kazane một mình. Con quái vật Hắc Nha trước đó đã không xuất hiện. Taiin và những người khác không thể làm hại con người, nhưng nếu là Seimei thì…

Tuy nhiên, bên cạnh Kazane là Nội thân vương Yuuko. Mặc dù bản thân Yuuko chưa nhận thức được gì, nhưng rõ ràng nàng là con tin trong tay Kazane. Nếu Seimei và Taiin hành động thiếu suy nghĩ, không biết Kazane sẽ dùng thủ đoạn gì.

Nhận thấy Taiin và những người khác đang đầy tức giận, Kazane hơi nghiêng đầu.

“A, có vẻ các ngươi không thể động thủ nhỉ. Nếu không thì…”

Ánh mắt Kazane lại rơi xuống Nội thân vương Yuuko.

“Khốn kiếp!”

Taiin tức tối nghiến răng, như thể muốn dẫm thủng mặt đất.

“Cái quái gì thế này, sao lại như vậy, tóc của người phụ nữ đó sao mà dài thế, dài đến tận đây rồi!”

Taiin đã tức đến phát điên, gầm lên giận dữ. Trái lại, Genbu lại bình tĩnh trả lời:

“Đó chắc là tóc giả thôi. Tóc của Kazane lẽ ra chỉ dài đến thắt lưng thôi.”

“Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết! Genbu, ngươi câm miệng đi!”

Nghe Taiin và Genbu trò chuyện, Kazane tủm tỉm cười, khoái chí nhìn. Thế này là đã chạm đúng chỗ đau của Taiin rồi.

“Kazane! Ngươi thử động đến vị công chúa của hoàng tộc này xem, chúng ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Nghe đến đây, đôi mắt Kazane lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Tay cô chậm rãi di chuyển đến cổ Yuuko, rồi lạnh lùng mở lời:

“Không tha cho ta? Ngươi định làm gì đây?”

Trong đôi mắt Kazane đen như màn đêm, ánh lên lửa giận lạnh lẽo.

“Các ngươi, những Thần Tướng, chẳng phải không được làm hại con người, càng không được giết chết con người sao?”

“Ư, cái đó!”

Lúc này Genbu tiến lên, kéo Taiin đang há hốc miệng xuống.

“Taiin, im miệng đi. Ngươi nóng nảy, mọi chuyện sẽ khó giải quyết đấy.”

“Ngươi nói gì?!”

Taiin giận dữ định xông lên lần nữa, Seimei phất tay một cái, Taiin lập tức im bặt.

Seimei bước tới một bước.

“Kẻ chủ mưu đứng sau ngươi, hắn là ai?”

Vai Kazane khẽ run lên.

Thiên điện buổi chiều tà, phơi mình trong gió đêm, lạnh lẽo đến lạ thường. Phía dưới sàn nhà nơi Kazane và những người khác vừa đứng là một hồ nước trong vắt. Chỉ cần những gợn sóng do gió lạnh thổi trên mặt nước cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh giá.

Seimei đã nhận thấy sắc mặt tái xanh của Nội thân vương Yuuko ẩn sau lớp áo của Kazane. Vì vậy, nếu không nhanh lên thì…

Seimei vừa giả vờ bình tĩnh quan sát tình hình của Nội thân vương Yuuko, vừa dùng tay giấu trong tay áo ra hiệu cho Rikugou.

Vừa thấy ám hiệu của Seimei, Rikugou liền im lặng đếm hơi thở, chuẩn bị xuất kích.

Nếu không giành lại được Nội thân vương Yuuko, Seimei và những người khác sẽ không thể hành động.

“Chủ nhân của ta cũng muốn chào hỏi lũ Rikugou các ngươi, mặc dù vốn không muốn làm thế.”

Ngay lúc đó, toàn thân Kazane bốc lên ngọn lửa màu lam.

Ngọn lửa khiến không khí xung quanh xèo xèo dao động này, là sự dao động của lửa giận.

Seimei thờ ơ, lại tiến thêm một bước.

“Giọng nói này, hẳn là Raisai, tên đàn ông đó.”

Khẽ nheo mắt lại, Seimei thầm kết ấn kiếm trong lòng.

“—Người bạn cũ của ta à.”

Trong chớp mắt.

Kazane gầm lên giận dữ.

“Ngươi…”

Bộ nữ quan phục bọc lấy thân Kazane bay phấp phới. Còn hình bóng của Kazane và Yuuko thì biến mất trong bóng tối của bộ quần áo.

Rikugou và Taiin chạy vào hành lang. Gió do Taiin điều khiển làm quần áo bay tán loạn. Thần Bố màu đen của Rikugou cũng bay lên không trung theo gió, tay anh cầm cây ngân thương của mình.

Trên hành lang rơi xuống vài thứ dài màu đen, rơi xuống mặt nước đang gợn sóng, phát ra tiếng động nhẹ. Sóng nước lan ra xung quanh, thì ra đó là bộ tóc giả trên đầu Kazane.

Bộ nữ quan phục lộng lẫy cũng mắc trên lan can hành lang, bay phần phật.

Mũi thương của Rikugou bất động chỉ thẳng vào giữa lông mày Kazane.

Thoát khỏi bộ quan phục nặng nề, Kazane cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn mũi thương trước mắt, cô khẽ cười.

“Rikugou, hạ thương xuống đi.”

Trên cổ Yuuko, đang nhắm chặt mắt, yếu ớt ngã vào lòng Kazane, chính là con yêu đao đầy nguyền rủa.

“Nếu muốn cứu mạng đứa trẻ này, thì hạ thương xuống. Phong Thần Tướng, ngươi cũng vậy!”

Taiin, vẫn ẩn trong bóng Thần Bố của Rikugou, cắn chặt môi không cam tâm, hạ xuống từ lưng chừng hành lang, lùi về bên cạnh Seimei.

Rikugou bất động giơ ngân thương trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn thu mũi thương về cổ tay trái, biến thành một chiếc vòng tay phát sáng mờ ảo.

Rikugou khẽ động thân, Kazane bất giác hít một hơi khí lạnh. Có vẻ cô ta căng thẳng hơn mình tưởng tượng nhiều.

Anh cứ thế nhìn chằm chằm Seimei.

Kazane chăm chú nhìn động tác của Seimei, từng chút một lùi lại. Còn Seimei, như thể bị ánh mắt của Kazane hút hết sức lực, không thể động đậy.

Trong đôi mắt ấy, chất chứa sự căm ghét và sát ý mạnh mẽ.

“Kazane à, rốt cuộc ngươi là ai?”

Rốt cuộc ngươi là ai? Người phụ nữ giống hệt nữ pháp sư đó. Giống hệt người đã chết từ năm mươi năm trước.

Nhưng Kazane không trả lời câu hỏi này, mà để lại một câu nói khác rồi biến mất.

“Nếu các ngươi muốn tìm lại Yuuko, thì hãy đến địa bàn của bọn ta mà tìm đi.”

Lúc này, chướng khí cuồn cuộn xoáy tròn, lập tức lan rộng ra.

Vì không còn sự ràng buộc của phép thuật Kazane, chướng khí được giải phóng, lập tức bành trướng dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ kinh đô.

Seimei quay người lại.

Đồng thời, một tiếng kêu thê lương xé tan bầu trời lọt vào tai Seimei.

“Đại vương!”

Seimei đang thất thần, “À” một tiếng rồi chợt tỉnh táo lại.

Lời nguyền trong hoàng cung dưới tác dụng của chướng khí càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Bệ hạ!”

Seimei quay người vội vã lao về tẩm cung, tốc độ nhanh đến khó tin đối với một lão già.

“Rikugou, Taiin.”

Hai Thần Tướng nhìn nhau gật đầu, thoắt cái biến mất tại chỗ.

“Seimei, còn ta?”

Genbu vẫn theo sát Seimei hỏi. Còn Seimei thì chỉ tay về hướng tẩm cung.

“Giúp ta giăng một kết giới vòng quanh khu ngoại vi Ichijou-in trong hoàng cung. Dù thế nào đi nữa, cũng phải bảo vệ an toàn cho Thiên hoàng, Hoàng hậu và Thái tử!”

“Đã rõ.”

Thân hình Genbu hóa thành một làn gió. Đồng thời, những giọt nước rơi xuống mặt hồ, tạo ra từng vòng gợn sóng trên mặt nước tĩnh lặng. Những vầng nước yên ả bao trùm toàn bộ khu Ichijou-in chỉ trong khoảnh khắc.

Chướng khí tràn ngập trong Ichijou-in cũng biến mất sạch sẽ trong nháy mắt, không khí trong lành tràn ngập khắp không gian.

Đây chính là năng lực của Thủy Tướng – Genbu, một trong Thập Nhị Thần Tướng.

Mặc dù không có khả năng chiến đấu như các Thần Tướng khác, nhưng đổi lại, Genbu có khả năng tạo ra kết giới với hiệu quả thanh tẩy mạnh mẽ. Tuyệt đối không thể xông pha trận mạc, chỉ có thể toàn lực bảo vệ mọi thứ từ phía sau.

Mặc dù Ichijou-in đã được kết giới của Genbu bảo vệ, nhưng vẫn còn nhiều năng lượng nguyền rủa sót lại.

Bước vào tẩm cung, Seimei đến trước Thiên hoàng đang bệnh trên long sàng, cúi mình quỳ xuống, cắn chặt môi.

Bọc lấy long thể Thiên hoàng là một luồng nguyền rủa đáng sợ. Ông nhớ rõ lời nguyền này.

Đó là hơn năm mươi năm trước, tình hình giống hệt bây giờ, toàn bộ kinh thành đều là miệng hang của chướng khí, chướng khí Hoàng Tuyền bao phủ khắp mặt đất. Thiên hoàng và hoàng tộc lúc đó cũng đều đổ bệnh vì bị nguyền rủa.

Đó là lời nguyền do kẻ có dã tâm muốn lật đổ Thiên hoàng để tự lập triều đại phóng thích.

Seimei siết chặt nắm đấm.

“Mình phải!”

Raisai. Tông chủ đó.

Lẽ nào lần này thật sự là bọn chúng gây ra chuyện này sao—!

Trở về phủ Abe, Seimei mệt mỏi lê bước vào phòng mình, đặt tay lên bàn đọc sách, thở dài thườn thượt.

Cuối cùng thì tình hình của Bệ hạ cũng đã được ổn định, nhưng nếu chướng khí Hoàng Tuyền mạnh lên, sức mạnh của lời nguyền cũng sẽ tăng cường.

Nhất định phải tìm ra nơi ẩn chứa chướng khí càng sớm càng tốt để phong ấn nó.

Tuy nhiên, điều khiến Seimei nặng lòng không phải chuyện này.

Mà là chuyện của Hoàng hậu Teishi.

*—Seimei, ta vẫn chịu đựng được. Nhưng nếu là công chúa và thái tử thì…*

Toàn thân chịu sự hành hạ của lời nguyền, trong hơi thở đau đớn, tiếng của Teishi vọng qua tấm rèm trúc, yếu ớt khiến người ta lo lắng, nhưng nàng vẫn chỉ lo lắng cho con mình.

*—Sao không nghe thấy tiếng của công chúa… tiếng của công chúa. Đứa trẻ thơ bé đó… lẽ nào đang chịu sự hành hạ đau đớn hơn ta…*

Mặc dù, sau khi hoàng tử ra đời, công chúa đã bị mọi người xung quanh lạnh nhạt.

Ta rõ ràng đã nhận ra, nhưng lại không thể ở bên cạnh giúp đỡ con bé. Ta nghe các nữ quan nói con bé cũng bị bệnh. Xin ngài nhất định phải giúp đỡ đứa trẻ đáng thương đó…

Tiếng nói yếu ớt vang vọng trong tẩm cung, ngắt quãng, có thể hình dung được Hoàng hậu điện hạ nhất định rất đau khổ.

Nhưng Teishi vẫn một mực nhờ Seimei lo cho các con.

Trong thời điểm đa sự như thế này, đương nhiên không thể nói cho Hoàng hậu điện hạ biết chuyện Nội thân vương bị bắt đi rồi. Nếu có thêm bất kỳ sự náo loạn nào, nhất định sẽ làm lung lay gốc rễ quốc gia của triều đình.

Seimei dùng những bộ quần áo và tóc còn sót lại ở tây thiên điện để tạo ra một thức thần, làm người thế thân cho Nội thân vương Yuuko, đồng thời phái Byakko và Taijou làm thị vệ đi cùng nàng.

Đương nhiên việc để hai Thần Tướng này lại hoàng cung cũng có ý bảo vệ Thiên hoàng, Hoàng hậu và Thái tử.

Nhưng, mấu chốt là thức thần kia. Mặc dù đã ngầm hạ lệnh cho các nữ quan và tạp dịch không được đến gần tây thiên điện, nhưng không thể nào mãi mãi che giấu được như vậy.

Seimei nhăn mặt như vừa uống phải thứ gì đắng ngắt.

“...Kẻ thật sự xuyên thủng các miệng hang chướng khí Hoàng Tuyền là…”

Có lẽ, chính là nội tâm của Nội thân vương Yuuko.

Sự cô đơn vô thức bành trướng, sự ghen tị với em trai. Chính vì nội tâm của trẻ thơ không có chút vẩn đục nào, nên đối với bất cứ chuyện gì, đều có sức mạnh phi thường. Huống hồ Nội thân vương Yuuko còn là hậu duệ của Nữ thần Amaterasu. Chút thần lực ẩn giấu trong huyết mạch của nàng có thể sinh ra sức mạnh như vậy.

Thật sự là một vị công chúa thông minh. Ở tuổi nhỏ như vậy, lại có thể hiểu được hoàn cảnh của mẹ mình, đúng là một đứa trẻ thông minh đến nhường nào.

Vì vậy, Yuuko vẫn luôn chôn giấu sâu những cảm xúc của mình trong lòng, luôn bước đi trên bờ vực nguy hiểm sắp sụp đổ.

Nhưng Kazane đã phá vỡ con đê chắn dòng cảm xúc cuộn trào trong lòng Nội thân vương Yuuko.

Kazane, kẻ đã lợi dụng Nội thân vương Yuuko, mở ra nhiều miệng hang chướng khí. Kẻ đang thúc đẩy nội tâm cô chính là sự căm ghét và sát ý.

Ánh mắt nhìn về Seimei đã truyền tải tất cả.

Chính cái tên Raisai đã khiến cảm xúc của cô ta bùng nổ. Nhưng tại sao?

Nếu không thể đảo ngược thời không, thì không thể tìm ra mối quan hệ giữa Kazane và Raisai.

“Nhưng, việc có thể đảo ngược thời không, chỉ có thần linh mới làm được…”

Seimei lẩm bẩm trong phòng. Lúc này, cánh cửa phụ mở ra.

“Xin lỗi, con có thể vào được không ạ?”

Masahiro vừa về nhà, trong bộ y phục狩衣, thò đầu vào. Dưới chân cậu, Mokkun cũng với vẻ mặt tương tự, nhìn vào trong phòng.

“À, vào đi.”

Được cho phép, Mokkun là người đầu tiên lẻn vào. Masahiro mở cửa phụ bước vào, rồi quay người đóng cửa lại.

“Tối quá. Tuy chưa tối hẳn nhưng cũng nên đốt nến chứ ạ.”

Masahiro thắp nến trên cây nến đặt cạnh bàn đọc sách, căn phòng tối tăm lập tức tràn ngập ánh sáng ấm áp.

Masahiro vẫn cảm thấy tối, lại thắp thêm cả chiếc đèn lồng treo trên trần nhà.

Tuy vẫn chưa sáng hẳn, nhưng còn hơn không có.

“Con vừa đến chỗ Điện Tsugatsuchi về ạ.”

Masahiro ngồi xuống cạnh Seimei, nhăn nhó vì mặt sàn lạnh lẽo, rồi kéo một tấm đệm từ góc phòng lại.

Ngồi xuống lại, Masahiro mở lời:

“Đúng như ngài nói, dáng vẻ của các tiểu thư và thị nữ trong phủ đều…”

Masahiro chợt cảm thấy mình lỡ lời, nhanh chóng liếc sang Mokkun đang ngồi cạnh.

“…là Mokkun đã vào giúp con kiểm tra ạ.”

Mokkun gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Masahiro vừa nhẹ nhàng gõ vào đầu Mokkun, vừa tiếp lời:

“Quả nhiên, trong phủ của ngài ấy, có vẻ có rất nhiều người bị ngã bệnh vì lời nguyền và chướng khí. Hơn nữa, bệnh tình của tiểu thư có vẻ nghiêm trọng hơn chúng con dự đoán rất nhiều.”

Vì linh khí rất mạnh mẽ, nên Akiko dường như đã thu hút hầu hết lời nguyền.

Pha lẫn một tiếng thở dài, ánh mắt Masahiro không biết rơi vào đâu.

Đó là căn phòng Akiko đang bệnh nằm trên giường. Đồ đạc của Masahiro, sau đó, đã được Suzaku hoàn toàn mang về. Bây giờ bên cạnh Akiko có Tenitsu và Genbu canh giữ, nếu có chuyện gì sẽ kịp thời thông báo cho cậu.

Masahiro ngồi khoanh chân trên sàn, hai tay đặt trên đùi siết chặt vào nhau.

Nếu không thể sớm chiến thắng trận chiến chướng khí này. Không biết cơ thể Akiko còn có thể chống đỡ được bao lâu. Cậu không muốn nỗi đau của Akiko kéo dài quá lâu.

Lời “tướng mất mát” mà Minotsugu nói, khiến cậu bận lòng hơn cả mong đợi.

Seimei vẫn im lặng, quay sang Masahiro, nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc hơn, rồi mở lời:

“—Kazane đó.”

Sắc mặt Masahiro và Mokkun ngay lập tức trở nên căng thẳng vô cùng khi nghe thấy cái tên đó. Masahiro bật thẳng lưng, vươn đầu ra.

“Kazane, chẳng lẽ là… người đó?”

Seimei gật đầu.

“Đúng vậy… Cô ta đã bắt cóc Nội thân vương Yuuko rồi biến mất không dấu vết.”

“—Hả?”

Trong chốc lát, Masahiro không thể hiểu ý của Seimei nói. Seimei khoanh tay lại, thở dài thườn thượt.

「Mặc dù không biết tiếp theo sẽ ra sao, nhưng các nữ quan trong phủ Nhất Điều đã bắt đầu xôn xao cả lên. Hơn nữa, ngay lúc này, Nội Thân Vương Yūko lại bị bắt cóc nữa rồi。」

Seimei chợt ngừng lại, nhắm mắt.

「Kẻ gây ra tất cả những chuyện này, chính là điện hạ Nội Thân Vương Yūko。」

Đôi mắt của Yūko mà Seimei đã nhìn thấy trong điện phụ.

Trong đôi mắt đen tối vô hồn ấy, ông chỉ thấy những góc khuất u tối trong lòng người.

Cô đơn quá, cô đơn quá. Cô đơn quá đỗi. Đừng quấy rầy tôi, cha mẹ sẽ sớm là của một mình tôi thôi.

「Thực chất, kẻ đã phá thủng Hốc Mạch Chướng Khí chính là điện hạ Nội Thân Vương Yūko. Còn phép thuật của Kazane thì chỉ là một phương tiện mà thôi。」

Thế nên, nếu không thể xua tan đám mây u ám trong lòng điện hạ Nội Thân Vương Yūko, thì Hốc Mạch Chướng Khí sẽ không bao giờ có thể phong ấn được.

Masahiro nghe đến đây, không chờ đợi thêm được nữa, vội vàng đứng bật dậy.

「Vậy thì, chúng ta phải mau chóng tìm thấy điện hạ Nội Thân Vương Yūko, và thanh tẩy nội tâm của cô ấy…」

「Khoan đã, ta còn chưa nói hết đâu。」

Chiếc áo *kariginu* của Masahiro bị Seimei tóm lấy một góc, Masahiro không tài nào vùng ra được. Bị ép ngồi xuống một cách miễn cưỡng, Masahiro bực bội nhìn Seimei, nói.

「Vậy thì, những điều ông còn chưa nói hết là gì ạ?」

Xem ra, người tranh thủ từng giây từng phút không chỉ có mình Seimei.

Lúc này, Seimei quay ánh mắt về phía Mokkun. Mokkun vẫn luôn im lặng lắng nghe ở một bên, thấy ánh mắt của Seimei thì kinh ngạc mở to mắt.

「…Chắc là ta sẽ kể một câu chuyện cũ rích thôi. Ngươi đó, ngồi xích lại đây một chút。」

「Hả?」

Mặc dù Masahiro có vẻ mặt đầy không tình nguyện, nhưng Seimei vẫn dùng ánh mắt chặn họng lời cằn nhằn của Masahiro.

「Rất lâu về trước, khoảng hơn năm mươi năm trước.—Hốc Hoàng Tuyền từng bị phá thủng。」

Masahiro mở to mắt không thể tin được, nín thở lắng nghe. Seimei khẽ nheo mắt, chậm rãi hồi tưởng mà kể lại. Còn Mokkun thì cúi gằm đầu ở một bên.

—Chuyện đó đã xảy ra ở phía Tây.

Tại Lục địa phía Tây, nơi mà tàn dư khí tức của thần ma vẫn còn lưu lại đến tận bây giờ.

Lúc ấy, Bắc Đẩu ảm đạm, để tiêu diệt tận gốc mọi tai họa, cần phải đánh đổ tất cả những thuật sĩ đã tung ra lời nguyền. Seimei khi đó đã nhận được một chiếu chỉ như vậy.

Seimei khi ấy còn rất trẻ, chưa trở thành một Âm Dương Sư, nhưng lại sở hữu linh lực mạnh hơn bất cứ ai.

「Hơn nữa, ngoài chiếu chỉ ra, người ta còn nhờ ta ra tay giúp đỡ Hoàng tộc một tay nữa。」

Seimei ban đầu định đi một mình, nhưng lại nhận được lời thỉnh cầu từ người bạn ít ỏi, cũng có thể coi là người bạn duy nhất, muốn cùng ông đi.

“Dù ta còn chưa thể sánh bằng ngươi, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp ngươi một tay.” Người bạn khi ấy đã nói như vậy.

Anh ta xuất thân từ Shikoku, và cũng giống như Seimei, sống trong ký túc xá Âm Dương Sư, cùng nhau tu luyện. Anh ta cũng là một Âm Dương Sư tài năng xuất chúng, và cũng là học trò của Kamo Tadayuki.

Dù cho khả năng tiên đoán, bói toán, hay hàng yêu phục ma đều không bằng Seimei, nhưng chỉ có một loại pháp thuật, anh ta lại vượt xa Seimei rất nhiều.

「Đó là pháp thuật có thể tùy ý thao túng lòng người. Ta không hề ưa thứ pháp thuật hiểm độc đó。」

Tại lục địa phía Tây xa xôi. Trong khu rừng núi thâm u, hai người họ đều lạc vào một cảnh giới kỳ ảo. Đó là một bức tường hẹp nằm giữa Thiên Giới và Nhân Giới. Một vùng đất thánh tràn ngập khí tức của thần linh.

Ở nơi đó, hai người họ đã gặp một cô gái xinh đẹp.

「Cô gái đó tự xưng là một Vu Nữ. Chắc hẳn là Vu Nữ phụng sự thần linh。」

Đó là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt tĩnh lặng. Nàng là vợ của vị Đại Thần canh giữ phong ấn của Căn Quốc đang bị phong bế.

「Nơi đó là nơi ở của thần linh, đến giờ ta vẫn không hiểu rõ làm sao chúng ta có thể đến được đó. Chắc là những yêu linh đã giúp đỡ chúng ta dẫn đường đến chăng…」

“Yêu,” Masahiro lẩm bẩm trong miệng.

Hình ảnh hiện lên trong đầu Masahiro đều là những yêu quái khổng lồ. Những đại yêu ma mà cậu đã được cảnh báo đi cảnh báo lại từ khi còn nhỏ.

「…Ta nghĩ mình đã sai lầm rồi. Lẽ ra ta phải đi một mình。」

Một bóng đen phủ lên gương mặt Seimei.

Không ngờ, người bạn của ông lại bị dung mạo của Vu Nữ thu hút mà yêu nàng.

Đối phương lại là vợ của một vị thần. Nàng phải ở lại nơi đó mãi mãi, phụng sự Đại Thần, canh giữ phong ấn con đường dẫn đến Căn Quốc. Đó chính là trách nhiệm của nàng.

「Ta đã khuyên anh ta vài lần, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe lọt tai. Lúc này, ở một nơi mà ta không biết, anh ta đã gặp một vị cung tư tự xưng là ‘Trí Phổ’。」

Seimei và bạn bè qua lại giữa Thần Giới và Nhân Giới. Người bạn của Seimei mê muội yêu Vu Nữ, dần dần tương tư hóa cuồng.

Và ngay bên tai người bạn ấy, vị cung tư tên Trí Phổ kia, vẫn không ngừng châm ngòi.

“Vu Nữ bị giam cầm ở Hoàng Tuyền. Nếu ai yêu nàng, sẽ phải gánh chịu trọng tội vĩnh viễn không thể siêu thoát. Dù nàng là vợ của thần, nhưng xét cho cùng, cũng có trái tim biết yêu, thế nên…”

Bả vai của Mokkun đang co ro một bên bắt đầu run rẩy dữ dội. Móng vuốt trước của nó bám chặt lấy sàn nhà, run rẩy bần bật.

「Sau đó… bạn ta và Vu Nữ cùng biến mất。」

Seimei đã điên cuồng tìm kiếm. Vu Nữ phải ở lại thế giới đó mãi mãi. Phong ấn của đường Hoàng Tuyền chính vì sự tồn tại của Vu Nữ mà mới có hiệu lực vĩnh viễn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, phong ấn mất đi hiệu lực, chướng khí Hoàng Tuyền từ hốc bị ai đó mở ra tràn ra ngoài, bao phủ cả mặt đất. Dù yêu linh canh giữ phong ấn đã cố gắng nuốt chửng chướng khí, nhưng nếu không diệt tận gốc nguồn cội, sức mạnh của chúng cũng sẽ có ngày cạn kiệt.

Phải tìm thấy Vu Nữ. Và cả người bạn đã biến mất cùng lúc.

Tìm đi tìm lại, ngay cả Thập Nhị Thần Tướng cũng xuất động toàn bộ, Seimei cuối cùng cũng tìm thấy dấu vết của người bạn.

Seimei nhắm mắt lại.

「—Đó là ở trong một ngọn núi sâu phủ đầy tuyết。」

Mùa đông lạnh giá.

Để bảo vệ Thánh Vực, những ngọn núi xung quanh đều bị bao phủ trong lớp tuyết dày.

Bạn của Seimei ở đó. Với hình dáng chỉ còn một nửa tinh khí, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm Seimei, nói những lời lẽ đáng sợ.

「Đó là những lời đáng sợ, như thể triệu hồi lời nguyền vậy. Hơn nữa, tên đó còn thể hiện cho ta thấy linh lực cường đại mà hắn chưa từng có trước đây。」

—Ta đã có được sức mạnh.

—Sức mạnh mà Trí Phổ Cung Tư đã ban cho để giúp đỡ ta.

—Thế nhưng dù vậy, Vu Nữ nàng ấy vẫn…

Seimei đến giờ vẫn nhớ rõ mồn một cảnh tượng năm xưa.

Tiếng khóc thống thiết đến xé lòng của người bạn đang ngẩng đầu cười điên dại về phía trời.

Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ phải trở thành một vị vua có thể lật đổ trời đất mới được ư. Chẳng lẽ không phải thế sao. Nếu là thần linh, có phải người đã chọn ta vì lẽ đó không—

Tại sao Vu Nữ lại không ở bên anh.

Seimei hỏi. Nhưng người bạn lại dùng ánh mắt điên cuồng nhìn Seimei.

—Đi rồi… Đến nơi mà ta không thể tới được, mãi mãi…

Lúc đó, người bạn đã nói với Seimei rằng, để bảo vệ phong ấn, Vu Nữ đã biến mất. Hơn nữa, cũng đúng như lời người bạn nói, chướng khí trên mặt đất cũng biến mất không dấu vết tự lúc nào—

Seimei mở mắt ra, nhìn Mokkun.

Mokkun vẫn luôn co ro ở một bên. Chuyện sắp kể tiếp theo, dù là đối với Seimei hay Mokkun, đều là một trải nghiệm đau khổ.

「…………Bạn ta bắt đầu tấn công chúng ta. Rõ ràng là đã bị một sức mạnh khác tác động. Đó là một sức mạnh có thể sánh ngang với thần. Có lẽ đây chính là sức mạnh mà vị cung tư tên Trí Phổ đó đã ban cho anh ta。」

Thập Nhị Thần Tướng đều bị vây khốn, hơn nữa những yêu ma chưa từng thấy bao giờ cũng bắt đầu tấn công Seimei và đồng đội. Đó là những yêu ma đã biến dị do chướng khí Hoàng Tuyền.

Bị buộc phải tách khỏi các Thần Tướng, Seimei đành phải một mình đối mặt với người bạn. Trước sức mạnh kinh hoàng như vậy, tất cả phép thuật của Seimei đều không còn tác dụng, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc không biết phải làm sao.

「Lúc này, Guren đã dồn toàn bộ linh lực của mình, phá tan xiềng xích。」

Hơn nữa, chỉ có một mình Guren thoát được tự do, để bảo vệ Seimei, cậu đã phá vòng vây yêu ma, đứng đối diện kẻ thù.

Nhưng, với tư cách là Thập Nhị Thần Tướng, không được phép làm hại con người. Vì vậy, Guren chỉ có thể né tránh đòn tấn công của kẻ thù, bảo vệ Seimei mà thôi.

「Ta à, lúc đó cũng quên mất rồi. Pháp thuật mà ta không thích nên chưa bao giờ sử dụng. Hơn nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tên đó sẽ ở chỗ này, lại sử dụng loại pháp thuật đó. Hơn nữa, Guren dù sao cũng mang thần cách, lẽ nào lại…」

Pháp thuật hiểm độc giam cầm linh hồn đối phương, phong bế ngũ giác, tùy ý thao túng, được gọi là “Phược Hồn”.

Masahiro không khỏi ngừng thở.

Từ từ quay đầu nhìn Mokkun bên cạnh. Mokkun vẫn co ro trên sàn, không hề động đậy.

—Đó đã là chuyện quá khứ rất xa rồi.

Những lời Mokkun nói trong cơn bão tuyết ở núi Kibune lại một lần nữa vang vọng bên tai Masahiro.

「Bỏ lại ta và Guren đã trúng Phược Hồn thuật, người bạn đó của ta đã trốn thoát。」

Masahiro lại nhìn Seimei. Tim cậu bắt đầu rung lên tiếng chuông cảnh báo, muốn lập tức trốn đi, không muốn nghe Seimei nói nữa.

「Sức mạnh của Thần Tướng, vượt xa dự đoán của ta. Bị vứt lại như một mảnh giẻ rách sau đó, Guren bị phong tỏa trong ngọn lửa cuồng nộ, ta cứ tưởng là không thể vượt qua được nữa chứ。」

Cố tình dùng một giọng điệu thoải mái, lướt qua tình cảnh thê thảm lúc bấy giờ, Seimei thở mạnh ra một hơi.

「Ở đó, cuối cùng cũng đã cứu được Seiryuu và những người khác. Thực tế, tình hình lúc đó vô cùng hiểm ác。」

Ngọn lửa cuồng nộ của Guren suýt chút nữa đã nuốt chửng Seimei. Cảnh tượng này diễn ra ngay trước mặt đông đảo các Thần Tướng. Về việc chuyện gì đang xảy ra, và tại sao Guren lại như vậy, tất cả các Thần Tướng vẫn hoàn toàn không biết.

「Nhưng gần như cùng lúc đó, không hiểu vì lý do gì, Phược Hồn thuật trên người Guren đã được hóa giải. Sau đó, Guren tỉnh lại nhìn thấy chính là, ta bị nhấn chìm trong biển lửa, và Tenko cùng mọi người đang kinh ngạc… Thật sự là một điều may mắn. Nếu không thì, dù biết Guren đang bị nguyền rủa, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi。」

Sau đó, Guren phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi biến mất ngay tại chỗ.

Liếc nhìn Guren, Seimei nheo mắt lại.

「Tên của người bạn đó của ta, chính là Natsurizai。」

Seimei nói đến đây thì không mở miệng nữa.

Nếu lúc đó ông không đưa anh ta đi, thì tốt rồi.

Đó là người bạn duy nhất của ông. Là người thanh niên mà ngay cả khi những lời đồn thổi ông là yêu ma lan truyền khắp nơi, cũng không chút ngần ngại chào hỏi ông. Khi anh ta đề nghị cùng ông đi, Seimei thực sự rất vui mừng.

Masahiro im lặng rất lâu, để xác nhận một việc, cậu mở miệng hỏi.

「…Nghĩa là, chính Natsurizai đã thao túng Guren, suýt chút nữa đã giết chết ông nội。」

Suýt chút nữa đã giết chết.

Seimei chớp mắt, miễn cưỡng gật đầu. Dù còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thực ra vấn đề này đã là một nút thắt chết, quả thật là suýt chút nữa đã bị giết chết.

Quả nhiên là vậy. Masahiro gật đầu, nhìn Mokkun. Hơn nữa.

Masahiro đột nhiên giơ tay lên, vung thẳng vào sau gáy của Mokkun đang co ro trên sàn.

Bị tấn công một cách hoàn toàn bất ngờ, Mokkun sau khi bị đánh thì lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Masahiro một cách hung tợn.

「Tạ, tạ, tại sao?」

Masahiro liếc mắt nói một câu.

「—Thật mất mặt。」

Đối với câu trả lời ngoài sức tưởng tượng, Mokkun cứng họng, lát sau, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ như đến từ địa ngục.

「Á á á á á á á á á á á á…!」

Lập tức lộ ra nanh vuốt, Mokkun lao vào cắn Masahiro.

「Mặc dù nói vậy, nhưng lúc đó ta đã liều mạng bảo vệ Seimei đấy chứ! Người bị hao tổn quá độ thì sẽ luôn có những sơ hở đúng không! Chẳng lẽ không phải thế sao. Nếu không phải như vậy, làm sao mà ra cái nông nỗi đó được, khốn kiếp!」

「Nhưng Mokkun không giống người thường mà! Cho dù có là, cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ông chẳng phải vẫn là Thần Tướng sao, ông đừng có học theo con người mà thua cuộc chứ!」

「『Cho dù có là, cũng chỉ là trên danh nghĩa』, câu đó thì ngươi cái tên nửa vời giả danh Âm Dương Sư này giữ lấy mà dùng thì hơn!」

「Ông nói gì cơ!」

「Có gì không phục à, ngươi cái đồ cháu trai của Seimei kia!」

「Đừng có gọi tôi là cháu trai, ông cái đồ quái vật!」

「Ta không phải cái thứ quái—vật!」

Trận khẩu chiến dữ dội, cãi vã ầm ĩ diễn ra giữa không trung. Seimei đang im lặng đứng nhìn một bên, thấy cháu trai mình và Mokkun cãi nhau thì khẽ mỉm cười.

Thật là, lại nữa rồi.

Tại sao đứa cháu trai này của ông, lại có thể khiến Guren vốn thường ngày rất hào sảng phải nhảy dựng lên phát hỏa như vậy chứ.

Mokkun vẫn luôn im lặng lắng nghe Seimei hồi tưởng, đang cùng ông hồi tưởng lại những trải nghiệm vốn rất đau khổ. Nếu có thể, nó thật sự muốn bịt tai nhắm mắt, phong bế tâm hồn, không màng không hỏi.

Masahiro và Mokkun thay đổi đủ kiểu để cãi nhau, có lẽ vì không còn nghĩ ra từ ngữ nào nữa, dần dần ngừng lại, chỉ còn nhìn chằm chằm vào nhau.

Seimei vỗ tay lách cách, thu hút sự chú ý của hai người họ về phía mình.

「Được rồi, hai đứa xong chuyện chưa. Vậy thì chúng ta quay lại chuyện chính nào。」

Masahiro tức giận mở miệng.

「Khoan đã ông nội. Natsurizai đó…?」

Mokkun khẽ duỗi người. Seimei giả vờ như không nghe thấy mà nói tiếp.

「Chết rồi. Natsurizai, dĩ nhiên đã không còn ở trên đời nữa。」

Nếu lời Seiryuu và Tenko nói là thật, thì Natsurizai hẳn là đã chết.

“Là vậy sao,” với đứa cháu đang lẩm bẩm một mình, Seimei gật đầu.

「Chuyện cũ rích đó đến đây là kết thúc rồi đó。」

Masahiro và Mokkun điều chỉnh lại tư thế ngồi. Lúc này, vẻ mặt Seimei trở nên vô cùng nghiêm túc.

「Chúng ta phải tìm lại điện hạ Nội Thân Vương Yūko, phong ấn Hốc Mạch Chướng Khí… Có lẽ, kẻ đứng sau Kazane chính là Trí Phổ Cung Tư. Tên đã xúi giục Natsurizai, phá thủng Hốc Mạch Chướng Khí, phá hủy phong ấn đường Hoàng Tuyền, nhằm tiêu diệt Vu Nữ đó。」

Trong mắt Seimei lóe lên tia sáng nghiêm nghị.

「Kẻ mà ta lẽ ra phải đánh bại từ năm mươi năm trước。」

Tìm lại điện hạ Nội Thân Vương Yūko, chiếm lại và phong ấn Hốc Mạch Chướng Khí.

Nhưng, Yūko và Kazane bây giờ đang ở đâu chứ.