Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 21

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 6: Làn Gió Lạ Từ Hoàng Tuyền - Chương 8

Dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, một chàng thiếu niên đang lẳng lặng nằm trên nền tuyết lạnh.

「…Phù Sa… Tôi không biết bao giờ mới tìm được cậu, không biết khi nào… 」

Hắn ta thì thầm, trên khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ ưu sầu.

Chàng thiếu niên tên Du Khúc, năm nay mới vừa tròn mười sáu.

Một tiếng sau, khi Du Khúc tỉnh dậy khỏi cơn mê, cậu cố gắng gượng đứng lên. Thế nhưng, xác chết thể trần truồng yếu ớt của Du Khúc lại ngã phịch xuống lần nữa.

Du Khúc ngạc nhiên nhìn thấy trên nền tuyết dày lại có một vết máu nhỏ.

Chàng thiếu niên đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng tương tự như thế này. Có thể là một cô gái đã trốn chạy từ lâu.

Dù sao, vết máu rất nhạt, chắc chắn không phải một người sắp chết để lại. Nếu là một người như vậy, có thể cô gái này không bị thương quá nặng, nhưng vẫn bị vết thương cũ hành hạ.

Từ giờ đến lúc đó, chắc là sẽ tốn khá nhiều thời gian. Chàng thiếu niên thở dài nhẹ nhõm, Du Khúc không biết cô gái đó từ đâu đến.

Một cơn gió bất chợt thổi qua, thổi bay những hạt tuyết nhỏ.

"Tuyệt thật", Du Khúc nghĩ, "giá mà mình cũng được như thế, chỉ cần một cái đẩy nhẹ cũng bay xa cả ngàn mét. Tôi đang hét lên đến cậu đó, con chim nhỏ đáng thương, có muốn một cái đẩy không?".

Chàng thiếu niên tự cười một mình. Ngay cả khi Du Khúc đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thỉnh thoảng vẫn có lúc cậu muốn chìm vào tra tấn vẩn vơ của riêng mình. Chẳng hạn như, có một lần Du Khúc nghĩ đến những người bạn đã chết của mình, sau đó một cô gái đã nhắc nhở cậu không nên nghĩ quỷ yêu nữa.

"Con chó đáng thương đó, chắc hẳn đã từng bay xa."

Nghe thấy lời hét lên ngốc nghếch đó, Du Khúc không hiểu sao lại cười vang.

Cậu bắt đầu chết theo vết máu nhỏ, Du Khúc không biết mình đã chết bao lâu nữa. Lúc này, bầu trời đen kịt với một màu trắng, và Du Khúc cảm thấy toàn xác chết mình đau nhức như bị ai đánh.

Du Khúc thấy bóng dáng của mình đang di chuyển, chắc hẳn cậu ta đã chết được rất lâu rồi.

Du Khúc nhanh chóng nhận ra có chếtều gì đó không ổn. Vết máu có màu đỏ sẫm. Nhưng vết máu lúc trước lại có màu đỏ tươi. Du Khúc không ngừng tra tấn, liệu có phải là một vết thương mới không? Hay là một người bị bệnh?

Đột nhiên, Du Khúc dừng lại, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mùi hương này có thể là từ một loại cây thuốc, nó có một chút giống với trà, nhưng không phải là trà. Du Khúc vẫn đang tìm kiếm nó, loại cây này.

Cây thuốc này có một màu xanh lam và trắng. Du Khúc đang chết dọc theo con đường này. Khi Du Khúc đến gần hơn, cậu ta nhìn thấy một nhóm người đang đứng cùng nhau. Họ không hét lên gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Du Khúc, với vẻ mặt sợ hãi.

Mọi thứ trở nên mờ ảo.

Không!

"Bùm, bùm, bùm, bùm!"

Tiếng bước chân vang lên đều đặn. Du Khúc bắt đầu chết về phía nhóm người đó.

Lúc này, cảnh vật bỗng trở nên thật quái lạ. Những thứ mà Du Khúc thấy là các con vật khác nhau. Chẳng hạn như những con chim và cá đang cố gắng bay và bơi. Một loài vật khác đang di chuyển rất nhanh, và Du Khúc tự hỏi, đó là gì?

"Aizz, rốt cuộc mình đến từ đâu chứ?"

Du Khúc cố gắng di chuyển về phía những con vật đó, nhưng chúng dường như không quan tdâm. Cậu dừng lại, nhìn thấy những con chim và cá này rất khác thường.

Nhưng cảnh vật này đột nhiên biến mất, Du Khúc thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sáng như ngọn đèn lồng vậy. Hắn ta không hét lên gì, chỉ đứng đó.

"Chẳng lẽ tôi là một con quái vật sao?"

Du Khúc nhìn xung quanh, mọi thứ đều bị đóng băng.

Du Khúc có cảm giác như mình đang bị một loại phép chú nào đó hút chết. Đó là một bạo lực bí ẩn, không phải do con người tạo ra.

"Con chó đáng thương đã bị một loại bạo lực nào đó tác động, một thứ gì đó đã từng là một con thú, một kẻ ngốc, hoặc một người đã mất trí".

Du Khúc quay người lại, rồi đột nhiên ho ra một ngụm máu. Lúc này, trên tay của cậu lại xuất hiện một vết thương rất nhỏ.

Cậu nhóc nhìn vết thương, một lúc sau thì vết thương biến mất.

Bầu trời trắng xóa, không một gợn mây, tuyết vẫn cứ rơi mãi, mãi, không ngừng.

Du Khúc bắt đầu tra tấn, mình đã lạc ở đâu rồi?

Một lúc sau, Du Khúc nhìn thấy một loại cây thuốc khác, với mùi hương đặc trưng, cùng với nhiều lá khác nhau. Cậu hít thật sâu, cố gắng đoán xem đây là loại cây gì.

Chẳng mấy chốc, Du Khúc nhận ra cây này quen thuộc, nó giống hệt loại cây mình đang tìm kiếm. Nhưng lúc này, ánh sáng lại bắt đầu mờ ảo, và cậu không thể nhìn thấy gì nữa.

"Không, không, không, không."

Du Khúc bắt đầu hoảng loạn, không biết mình đang ở đâu. Cậu cứ chết, cứ chết, cho đến khi không còn đường chết nữa. Cậu lại tiếp tục chết, nhưng không thể tiến xa hơn. Chắc chắn là Du Khúc đã bị lạc rồi.

"Đau quá! Đau quá!"

Du Khúc lại hét lên, cậu thấy mình đang bị một người nào đó lôi chết.

Chàng thiếu niên ho ra một ngụm máu nữa.

Cảnh tượng này làm Du Khúc sợ hãi. Cậu nghĩ, mình có phải là một con chó đã lạc vào một ngôi nhà không? Không, không phải, đây là một khu rừng.

Những cây thuốc ở đây rất giống với những loại cây thuốc mà Du Khúc đã thấy. Cậu bắt đầu chạy thật nhanh, hy vọng sẽ thoát khỏi nơi này. Nhưng càng chạy, cậu lại càng thấy mình chết vào sâu hơn.

Chàng thiếu niên hoảng loạn, không biết mình đang ở đâu. Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng nước chảy, và chạy về phía đó.

Một con sông nhỏ đang chảy qua một con đường đất đá, dòng nước trong veo và sáng chói. Du Khúc nhìn thấy một cái hang nhỏ, một người phụ nữ đang ngồi bên trong. Người phụ nữ này đang khóc, và một giọt nước mắt rơi xuống đất.

"Cái gì thế?" Du Khúc tự hỏi, người phụ nữ này là ai?

Du Khúc muốn hỏi người phụ nữ đó tên gì, nhưng lại không thể hét lên được. Lúc này, ánh sáng lại trở nên mờ ảo, Du Khúc cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó, một thế giới khác.

Du Khúc cảm thấy mình không thể nhìn thấy gì nữa, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy cậu. Du Khúc không biết mình đang ở đâu, và cố gắng đứng dậy.

Sau một lúc, Du Khúc nghe thấy tiếng hét lên của người phụ nữ đó. Cô ấy đang hát, nhưng Du Khúc không hiểu lời bài hát.

Cậu bắt đầu chết về phía người phụ nữ đó, Du Khúc thấy mình đang chết qua một con đường đầy sỏi đá.

Lúc này, cậu nhìn thấy một thứ gì đó, nó giống như một con dao găm. Một kẻ khác đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào con dao găm. Hắn ta không hét lên gì, nhưng Du Khúc cảm thấy có một luồng sát khí lạnh lướt qua mình.

"Một người lạ đã xuất hiện, tôi không thể nhìn thấy hắn ta."

Du Khúc lại nghe thấy tiếng hét lên của người phụ nữ, cô ấy đang hét lên chuyện với kẻ lạ mặt đó.

"Đừng chạm vào nó."

Du Khúc không biết mình đã chết bao lâu nữa. Lúc này, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng. Trong phòng có rất nhiều sách, và cậu nhìn thấy một cái giường. Trên giường có một người phụ nữ đang nằm.

Người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm vào một cái cây. Cậu thấy cây này rất quen thuộc. Nó là một loại cây thuốc mà cậu đã thấy trước đó.

Du Khúc biết mình đang bị mắc kẹt ở đây.

"Aaaaaaa! Đau quá! Đau quá!"

Du Khúc lại hét lên. Lúc này, cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ. Cậu không biết mình đang ở đâu.

Du Khúc cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã xuống. Một lúc sau, cậu lại tiếp tục cố gắng, và cuối cùng cũng đứng dậy được.

Cậu bước chết, Du Khúc thấy một con đường dài. Cậu không biết mình đang chết đâu.

Du Khúc tự hỏi, mình đã lạc bao lâu rồi? Cậu có cảm giác như mình đã chết rất lâu.

Du Khúc nghĩ đến những người xác chết yêu của mình, những người mà cậu đã từng rất quý trọng. Nhưng lúc này, Du Khúc cảm thấy mình không thể nhớ được họ nữa.

Du Khúc cứ chết, không ngừng nghỉ.

Cậu nhìn thấy một cái hang nhỏ, một người đàn ông đang ngồi bên trong. Người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó, Du Khúc không biết đó là gì.

Du Khúc bắt đầu chết về phía người đàn ông đó, cậu thấy một vết máu nhỏ trên tay mình. Cậu cảm thấy sợ hãi, không biết đây là gì.

Một lúc sau, người đàn ông đó quay lại nhìn Du Khúc. Hắn ta có một nụ cười quỷ dị trên môi, và một đôi mắt đỏ ngầu.

"Ngươi đã trở lại, ta đã đợi ngươi từ rất lâu rồi."

Người đàn ông hét lên.

Du Khúc giật mình, không hiểu gì.

"Ngươi không nhớ ta sao?" Người đàn ông hỏi.

Du Khúc không biết hét lên gì, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi.

Người đàn ông tiến lại gần Du Khúc, hắn ta đặt tay lên vai cậu, rồi lại hét lên: "Ngươi không nhớ ta, ta là người đã từng yêu ngươi."

"Yêu?" Du Khúc tự hỏi, không hiểu người đàn ông này đang hét lên gì.

Người đàn ông cười.

Du Khúc cảm thấy sợ hãi.

"Ngươi sẽ ở lại với ta, mãi mãi." Người đàn ông hét lên, rồi lại hôn lên má Du Khúc.

"Không, không, không, không."

Du Khúc cố gắng đẩy người đàn ông ra, nhưng không thể. Người đàn ông đó quá mạnh.

Cậu lại hét lên.

Một lúc sau, Du Khúc thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, và người đàn ông đó đang nhìn mình chằm chằm.

"Ngươi đã là của ta, mãi mãi."

Du Khúc không ngừng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi người đàn ông đó.

Nhưng cậu không thể. Người đàn ông đó quá mạnh.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Người đàn ông hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Người đàn ông cười.

"Không!" Du Khúc hét lên, nước mắt chảy dài trên má.

"Không, không, không, không."

Du Khúc cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Một lúc sau, Du Khúc tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên chiếc giường. Ánh sáng chiếu vào phòng.

"Mình đã làm gì vậy?" Du Khúc tự hỏi, không nhớ gì cả.

Cậu đứng dậy, nhìn xung quanh. Một cái cửa sổ nhỏ đang mở, và Du Khúc nhìn thấy một cây thuốc quen thuộc.

Cậu chết về phía cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Du Khúc không nhớ gì về người đàn ông đó, chỉ nhớ một câu hét lên.

"Ta yêu ngươi."

Du Khúc lại cảm thấy lạnh. Cậu tự hỏi, người đàn ông đó là ai?

"Không, không, không, không."

Du Khúc không muốn nghĩ về người đàn ông đó nữa.

Cậu nhìn xung quanh, một lúc sau thì nhìn thấy một cô gái. Cô gái này đang nhìn chằm chằm vào Du Khúc, và cười.

"Ngươi đã tỉnh rồi sao?" Cô gái hỏi.

Du Khúc ngạc nhiên, không biết cô gái này là ai.

"Ngươi không nhớ ta sao?" Cô gái hỏi.

Du Khúc lắc đầu, không nhớ gì cả.

"Ta là người đã giúp ngươi, ta đã cứu ngươi."

"Cứu tôi?" Du Khúc tự hỏi.

"Đúng vậy, ngươi đã bị lạc." Cô gái hét lên.

Du Khúc nhìn xung quanh, mọi thứ đều mờ ảo.

Cô gái đặt tay lên vai Du Khúc, rồi lại hét lên: "Ngươi có muốn chết với ta không?"

Du Khúc không biết hét lên gì.

"Ngươi không nhớ ta, nhưng ta nhớ ngươi."

Cô gái cười.

Du Khúc cảm thấy mình không thể tin cô gái này được.

Cô gái lại hét lên: "Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ." Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô gái hét lên.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái cười.

"Không!" Du Khúc hét lên.

"Ngươi sẽ yêu ta, ta sẽ khiến ngươi yêu ta."

Cô gái hét lên.

Du Khúc cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

"Ta yêu ngươi." Cô

Máu tươi nhỏ từng giọt, nhuộm đỏ đôi tay, và cả cơ thể phía sau cũng thấm đẫm sắc đỏ.

Trước mặt Hồng Liên là Thần tướng Đằng Xà, toàn thân đầm đìa máu tươi, ngẩng đầu nhìn trời –

Đôi mắt vàng kim lạnh lẽo, vô cảm. Trong màng tai của Hồng Liên đang đứng đờ đẫn một bên, tiếng gào thảm thiết của Phong Âm dội lên.

“Ta, chính là con gái của Gia Lập Trai, người mà ngươi đã tự tay giết chết…!”

Dường như có thứ gì đó đã vỡ vụn trong cơ thể Hồng Liên. Đôi mắt vô hồn của hắn đờ đẫn nhìn lên không trung.

“Chính ngươi đã giết hắn! Phụ thân ta đã bị ngươi xé nát, móc tim, bị ngươi sát hại một cách tàn nhẫn đến thế!”

Hồng Liên đột nhiên căng chặt toàn thân.

Trái tim bị một gông xiềng vô hình trói chặt. Mỗi lần đối mặt với chuyện này, hắn luôn cảm thấy một tiếng kêu bi ai không lời trào ra từ cổ họng, và lồng ngực thì tức tưởi từng đợt.

Phong Âm siết chặt tay vào chiếc Câu Ngọc đeo trước ngực, tay còn lại nắm chặt vật trang trí thon dài trên thắt lưng. Cô dùng sức, vật đó liền dễ dàng vỡ vụn, từ bên trong chảy ra thứ chất lỏng sệt sệt.

Phong Âm ấn thứ đó lên mặt Hồng Liên đang quỳ gối. Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Còn vật dính trên mặt khiến cô cảm thấy ớn lạnh.

“Đằng Xà… ngươi có biết đây là gì không? Đây, đây chính là máu trên trái tim của phụ thân ta mà ngươi đã móc ra đấy.”

Tông chủ, người đã nuôi nấng Phong Âm bơ vơ một mình, nói với cô rằng đây là di vật của cha mình.

Tông chủ nói đây là thứ được giữ lại để cô có thể tự tay báo thù.

“Ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng như thế đâu. Thần tướng với đôi tay vấy máu người trần như ngươi. Hãy để máu của ngươi trở thành chìa khóa phá vỡ phong ấn Hoàng Tuyền đi.”

Phong Âm mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại mang đến cảm giác như cô đang khóc.

“Để phá vỡ hoàn toàn phong ấn của Đạo Phản Đại Thần được đặt lên Thiên Dẫn Bàn, cần phải dùng ngươi làm mồi nhử cho trận nhãn. Đây là mệnh lệnh của Tông chủ chúng ta.”

Dụ Tử cũng vậy, hay cả huyệt khí chướng bị xuyên thủng kia cũng chỉ là đòn nghi binh mà thôi.

Đôi mắt Hồng Liên không hề có bất kỳ cảm xúc nào.

Đúng vậy, cô vu nữ bảo vệ phong ấn đó, cô vu nữ khiến Lập Trai tương tư đến điên cuồng, chính là thê tử của Đạo Phản Đại Thần.

Đạo Phản Đại Thần là thần linh cư ngụ trên Thiên Dẫn Bàn, nơi ngăn cách cõi người và Căn Chi Quốc. Còn phong ấn đường Hoàng Tuyền, chính là Thiên Dẫn Bàn được rót đầy pháp lực của Đại Thần này.

Tấm đá này không thể bị phá vỡ. Nếu không phải là sức mạnh của thần linh. Nếu không dùng máu của thần linh thì không thể phá vỡ được.

Khuôn mặt của vu nữ biến mất năm mươi năm trước đột nhiên hiện ra trong tâm trí Hồng Liên.

Bên tai Hồng Liên đang đứng đờ đẫn, đột nhiên vang lên một giọng nói tĩnh lặng, lạnh lẽo đến cực điểm.

“Để triệu hồi quân đội Hoàng Tuyền, nhất định phải giải trừ phong ấn của Đạo Phản Đại Thần.”

Bởi vì đó là nguyện vọng của Tông chủ.

Hai tay Phong Âm đặt lên Kim Quan trên trán Hồng Liên.

“Ngươi đã phạm phải tội lỗi vĩnh viễn không thể tiêu trừ. Đây chính là báo ứng của ngươi đó!”

Ngay khoảnh khắc máu nguyền rủa chạm vào, chiếc Kim Quan do Tình Minh thi pháp đã vỡ tan thành nhiều mảnh.

Xương Hạo nhìn quanh.

“Tiểu Quái đâu! Lục Hợp, cả Huyền Vũ, Thái Âm nữa, họ đi đâu cả rồi?”

Xương Hạo cố hết sức gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Nơi này dường như rất rộng lớn.

Xương Hạo khẽ thở dài, có chút nản lòng. Đến khi hoàn hồn, cậu mới nhận ra mình đã thất lạc mọi người.

Từ phía bên kia bóng tối, một làn gió thổi qua, mang theo cảm giác khó chịu đến ghê tởm. Nó rất giống với lớp da của con yêu quái đã bị đánh bại ở Quý Thuyền.

Theo hướng gió thổi, một huyệt chướng khí nối liền với Hoàng Tuyền đang mở toang.

Dường như đang tự nhủ với chính mình, Xương Hạo vừa lầm bầm tự nói vừa đi. Chân bước đi lồi lõm, không cẩn thận suýt chút nữa thì vấp ngã.

Khắp nơi đều có những khối đá nhô lên giống như nham thạch. Dù chi tiết có chút khác biệt, nhưng không hiểu sao lại luôn gợi cho cậu nhớ về khoảng thời gian đó.

“…Mình có về được không đây?”

Lần đó, Hồng Liên, Lục Hợp đều đã đến, thậm chí cả Thanh Long cũng có mặt, là Thiên Nhất đã mở ra con đường kết nối và đưa mọi người trở về cõi người.

“…Bộp.”

Xương Hạo vội vàng vỗ nhẹ vào ngực. Nhìn xuống dưới lớp áo, cậu thấy chiếc túi thơm treo trên cúc áo.

“May quá. Mẫn Thứ cứ nói mình có vẻ như sẽ mất mát đồ vật, làm mình lo lắng mất cái này mất kia.”

Không, khoan đã. Cũng không có nghĩa là nhất định sẽ mất túi thơm.

“Đúng rồi, những chuyện như mất quần áo, mất giày dép, những chuyện đó cũng có thể xảy ra mà…?”

Xương Hạo dừng bước. Dường như nghe thấy tiếng thút thít yếu ớt.

Cậu lắng tai nghe kỹ, hình như tiếng đó vọng lại từ phía sau tảng đá.

Xương Hạo đảo mắt nhìn quanh, phát hiện một đứa trẻ đang ngồi xổm trong bóng tối.

Một bé gái mặc chiếc áo đơn màu nhạt. Tóc dài khoảng đến eo, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cả Thái Âm.

“Dụ Tử công chúa…?”

Cậu khẽ gọi. Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Xương Hạo dường như có chút rụt rè co người lại.

“Người là công chúa điện hạ phải không? Bọn thần đã tìm người khắp nơi, chúng ta về thôi ạ.”

“…Về sao…?”

Xương Hạo gật đầu.

“Phải ạ. Hoàng thượng và Trung Cung nương nương đều rất lo lắng cho người. Xin người hãy mau trở về, để họ nhìn thấy người bình an vô sự mà an lòng đi ạ.”

Ối, suýt cắn phải lưỡi.

Xương Hạo vừa dùng kính ngữ mà thường ngày không quen dùng, vừa nghĩ lung tung. Nếu Tiểu Quái mà ở đây, chắc chắn sẽ bị hắn trêu chọc cho xem.

Dụ Tử nhìn chằm chằm Xương Hạo đang cúi người chìa tay ra, rồi đột nhiên xoay người cúi đầu xuống.

“…Nói dối. Bởi vì Mẫu thân, người chỉ biết yêu thương đệ đệ Đôn Khang thôi.”

Hơn nữa, cô bé tiếp tục nói bằng giọng yếu ớt.

“Phong Âm cũng không còn ở đây nữa rồi. Là tại con cứ mãi bướng bỉnh, cho nên…”

Chắc chắn đã bắt đầu ghét mình rồi. Cô ấy vốn rất dịu dàng với mình, vì mình là một đứa trẻ hư. Vì mình là một đứa trẻ mà cha mẹ cũng lười quan tâm.

Xương Hạo vừa thu hẹp khoảng cách với Dụ Tử, vừa suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.

Đối phương là công chúa. Nhất định phải lựa chọn từ ngữ không thất lễ.

— Như vậy thì, không nói được câu nào mất, nên vẫn cứ dùng kính ngữ mà không kiểu cách làm gì. Hơn nữa, về sau cơ bản cả đời cũng sẽ không gặp lại lần nào nữa.

Suy nghĩ kỹ lưỡng như vậy, Xương Hạo cúi người nói.

“…Ta nói cho người biết nhé. Cha mẹ không thương con, đại khái là không có đâu, đại khái là…”

“Đại khái?”

Nhìn đứa bé rưng rưng nước mắt hỏi mình, Xương Hạo vội vàng lắc đầu.

“Không, là tuyệt đối không có, vì mỗi đứa trẻ đều rất quan trọng mà. Ta còn có hai người huynh trưởng nữa, nhưng Phụ thân và Mẫu thân đều yêu thương bọn ta như nhau cả đấy.”

Tất nhiên, nếu ai đó bị bệnh, có thể sẽ quan tâm đến người đó nhiều hơn một chút.

“Nhưng, tận sâu trong lòng, chắc chắn đều coi trọng và yêu thương như nhau cả đấy. Chuyện này là thật đấy.”

Dụ Tử nhìn chằm chằm Xương Hạo không chớp mắt.

Đối với người mẹ đang mang thai, Dụ Tử đã hỏi nhiều lần.

— Đệ đệ sắp ra đời rồi sao? Hay là muội muội?

Không biết, mẹ mỉm cười trả lời.

— Dù là trai hay gái, đối với mẹ đều là đứa con quan trọng. Công chúa, quan trọng như con vậy.

Giống nhau, quan trọng.

— Khi con ra đời, ai cũng nghĩ rằng nếu là Hoàng tử thì tốt biết mấy, đều rất thất vọng. Nhưng, mẹ lại rất vui. Thật sự, có thể bình an chào đời thật tốt, từ tận đáy lòng mẹ cảm thấy vui sướng.

Nghe thấy tiếng con khóc oa oa, mẹ nghĩ thật tốt, là một đứa trẻ khỏe mạnh đây, cuối cùng cũng an tâm rồi.

— Cho nên, Công chúa con cũng hãy cầu nguyện với thần linh đi, nói rằng mong mẹ có thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh…

Nếu con cầu nguyện, chắc chắn sẽ sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh đặc biệt yêu thích con đó.

Nếu vậy, con hãy yêu thương nó thật tốt. Gọi tên nó, mỉm cười với nó, ôm chặt nó vào lòng.

Bằng cách mẹ yêu con, con cũng hãy yêu thương đứa trẻ này nhé…

Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đang mở to.

“…Muốn gặp Mẫu thân.”

Mặt Dụ Tử khóc đến nhăn nhúm lại. Xương Hạo mạnh mẽ gật đầu. Dụ Tử bắt đầu nức nở khóc.

“Muốn gặp mẹ, muốn gặp mẹ, muốn gặp mẹ…”

“Ừ, phải rồi. Chúng ta về thôi.”

Cô đơn, cô đơn đến nỗi trái tim dường như hoang tàn. Chỉ có trái tim buồn bã bị lợi dụng.

“…Ừ, đường về lối nào đây?”

Khoảnh khắc đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên một giọng nói căng thẳng vang lên.

“Xương Hạo, mau tránh ra!”

Bất ngờ một trận gió mạnh nâng bổng Dụ Tử và Xương Hạo lên. Xương Hạo vội vàng ôm Dụ Tử vào lòng.

Nơi hai người vừa đứng, xuất hiện một con yêu quái đáng sợ.

“Thái Âm!”

Xương Hạo tìm kiếm bóng dáng Thái Âm. Nếu cô ấy ở đây, chứng tỏ các Thần tướng khác cũng ở gần.

Từ khóe mắt, một vật bạc lóe lên. Xương Hạo vừa ôm Dụ Tử chạm đất, con yêu quái vừa lộn mình đã bị thương bằng cây thương bạc, đứt làm đôi.

Yêu khí thổi đến từ bốn phương tám hướng. Những con yêu quái được bao bọc bởi lớp da nhờn nhụa, bò ra từ dưới chân, đều nhảy chồm lên với Xương Hạo và Dụ Tử làm mục tiêu.

“À, thật là, sao mãi không hết thế!”

Thái Âm tức giận, vung tay phải. Một luồng gió sắc như lưỡi hái tạo thành hình chữ nhất, chém đôi những con yêu quái đó. Do quán tính mà vẫn tiến đến, những con yêu quái bị Thái Âm dùng lốc xoáy đánh bay.

“Đừng có tới nữa!”

Với một tiếng gầm giận dữ, Thái Âm đánh bay yêu quái, rồi quay đầu nhìn Xương Hạo một cái.

“Không sao chứ?!… À, kia, kia là ai?”

“Đó là Dụ Tử công chúa. Mục đích đã đạt được rồi. Lục Hợp, chuẩn bị đường về cõi người đi.”

Huyền Vũ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Xương Hạo, bình tĩnh phán đoán, còn Lục Hợp đang chiến đấu với vô số yêu quái bằng cây thương bạc thì trả lời ngắn gọn.

“Xem tình hình rồi nói, đồ ngốc.”

“Huyền Vũ, ngươi đừng có đứng đó nói chuyện mà không nhúc nhích chứ, ngươi cũng qua giúp một tay đi!”

Huyền Vũ giả vờ như không liên quan, cố ý phớt lờ ánh mắt trách móc của Thái Âm, nói một câu.

“Ta không giỏi chiến đấu.”

“Vậy ngươi giúp ta trông chừng công chúa đi.”

Xương Hạo đẩy Dụ Tử trong vòng tay mình về phía Huyền Vũ, rồi cũng gia nhập trận chiến. Yêu quái không chỉ có một hai con, từ phía sau vô số yêu quái ùn ùn kéo đến, nên lời Lục Hợp và Thái Âm nói là đúng.

“Quy mệnh! Nhất thiết Như Lai! Sất hát! Phá chướng! Bạo ác! Nhất thiết chướng ngại! Thôi phá! Chủng tử!”

Xương Hạo kết ấn đao, chân ngôn niệm ra vang vọng chói tai trong không trung. Ngay cả không khí xung quanh cũng đổi màu. Linh khí trắng xám bốc lên từ từ lay động, rồi ở khoảnh khắc tiếp theo bùng nổ.

“Vạn ma cung phục!”

Những con yêu quái tấn công từ bốn phương tám hướng bị đồng loạt đánh bật ra, sau đó biến mất không dấu vết.

Nhưng sau khi đánh bại những con yêu quái trước mắt vẫn chưa xong. Bởi vì những con yêu quái được bao phủ bởi chướng khí Hoàng Tuyền cứ liên tục tấn công tới tấp.

Chướng khí Hoàng Tuyền là khí chết. Khát khao hơi thở của người sống, chúng nhấp nhổm muốn nuốt chửng hơi thở của người sống.

Xương Hạo nghiến chặt răng. Số lượng đông đảo chính là vô địch, hẳn là chỉ tình huống ngày hôm nay. Nếu không có điểm dừng, hôm nay chắc chắn phe mình sẽ là bên gục ngã trước.

“Hồng Liên, rốt cuộc đi đâu rồi…!”

Nếu dùng ngọn lửa của Hồng Liên, có thể biến những con yêu quái này thành tro bụi trong chớp mắt.

Xương Hạo kết ấn hai tay, bắt đầu niệm chân ngôn.

“Quy mệnh! Bất Không Quang Minh Biến Chiếu! Đại Thủ Ấn! Liên Hoa Trân Bảo! Hỏa Diệm! Đại Thệ Nguyện!”

Đột nhiên Xương Hạo ngừng niệm chân ngôn. Bên tai dường như có một bóng hình lướt qua.

“…Hồng Liên…?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu bị bao vây bởi cơn gió nóng bỏng.

Nghiệp hỏa nóng rực cuộn trào, những lưỡi lửa đỏ sẫm nhảy múa loạn xạ. Lửa rắn xuyên qua thân thể yêu quái, rồi nổ tung từ bên trong.

Thứ chất sệt bị thiêu cháy, phát ra mùi hôi không thể tả. Mùi hôi khó chịu khiến người ta suýt ngạt thở. Tâm trạng cũng trở nên tồi tệ.

Xương Hạo cố gắng nuốt thứ trào lên cổ họng, rồi đảo mắt nhìn quanh.

Những con yêu quái vừa tụ tập ở đây đã bị tiêu diệt trong nháy mắt. Khắp nơi là những tàn tích bốc khói trắng, những lớp da còn lóp ngóp lay động như đang giãy giụa trong cơn hấp hối.

Trong bóng tối, một bóng hình đứng sững. Khoảnh khắc ngọn lửa biến mất, bóng hình được chiếu sáng hiện ra, rồi lại biến mất.

“Hồng Liên! May quá…”

Xương Hạo không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm. Rồi, cậu chớp mắt.

Giấc mơ đó.

Giấc mơ Tiểu Quái cứ đi mãi. Tiểu Quái bước nhanh trong bóng tối, dù gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Trái tim bỗng chốc trở nên lạnh buốt. Một dự cảm chẳng lành dâng lên, Xương Hạo từ từ di chuyển bước chân.

“…Hồng Liên, chúng ta về thôi. Mau lên…”

Bóng hình đứng sững trong bóng tối bắt đầu chầm chậm bước đi. Theo hướng đó, Xương Hạo tăng tốc chạy tới.

Cậu ghét nơi này.

Sự bồn chồn và lo lắng không thể tả cứ lan rộng trong lòng.

Dụ Tử nhìn Xương Hạo đột nhiên chạy đi, trên mặt hiện lên vẻ như đã nhận ra điều gì đó, rồi rời khỏi Huyền Vũ. Sau đó, bắt đầu chầm chậm đi tới.

“Phong Âm…”

Ánh mắt ba vị Thần tướng tập trung về một điểm.

Theo hướng Dụ Tử đi tới, có Phong Âm đang đứng, quần áo rách nát, yếu ớt đến nỗi gần như sẽ ngã khuỵu bất cứ lúc nào. Khi Dụ Tử sắp đến bên cô, Phong Âm không chống đỡ được nữa, khuỵu gối quỳ xuống.

“Phong Âm!”

Dụ Tử giật mình, kêu lên một tiếng.

Mặt khác, Xương Hạo cũng dừng bước bên cạnh Hồng Liên.

Thình thịch, tim đập điên cuồng. Bên cổ cảm thấy có một thứ lạnh lẽo.

“…Hồng Liên? Có chuyện gì vậy…?”

Đôi mắt vàng kim của Hồng Liên, nhìn thẳng xuống Xương Hạo. Bên mắt trái bị một vật màu đen làm bẩn.

“Ngươi, bị thương sao? Đó là…”

Nói đến giữa chừng, Xương Hạo đột nhiên mở to mắt.

Chiếc Kim Quan trên trán Hồng Liên đã biến mất. Hắn từng nói đó là một vật rất quan trọng. Hắn nói, đó là phong ấn từng bị hỏng một lần, sau đó nhờ Tình Minh thi pháp sửa chữa lại.

Hồng Liên cười một cách dữ tợn. Xương Hạo chưa từng thấy hắn cười như vậy bao giờ.

Một trận rùng mình chạy dọc sống lưng Xương Hạo.

Xương Hạo định gọi Hồng Liên một lần nữa, vừa định mở miệng thì thấy đôi mắt vàng kim của Hồng Liên lóe lên tia tàn nhẫn.

— Trong khoảnh khắc.

Một luồng xung kích từ bụng xuyên qua lưng.

Xương Hạo trừng lớn mắt. Nóng.

“…Á…”

Xương Hạo nặng nề thở ra. Cùng với hơi thở đó, một thứ ấm nóng từ khóe miệng chảy ra, nhỏ xuống đất.

Cú sốc bỏng rát, một lúc sau chuyển thành cơn đau nhói.

Cú sốc lại ập đến lần nữa. Đôi chân vốn cố gắng chống đỡ cơ thể cũng mất hết sức lực, mềm nhũn xuống. Trong quá trình ngã xuống, cậu dùng động tác chậm rãi ấn vào bụng, cảm thấy một dòng chảy nóng ấm lan rộng với tốc độ đáng kinh ngạc.

“…Cái này… là…”

Trong chốc lát, hai tay trở nên đỏ tươi, máu chảy không ngừng, tạo thành một vũng máu loang ra trên mặt đất.

Trong vũng máu đó, có thứ gì đó phát ra tiếng động rơi xuống.

Xương Hạo trong ý thức mơ hồ cố gắng nghĩ xem đó rốt cuộc là thứ gì.

Một khối biến dạng. Bị thứ màu đỏ làm ướt ————

Trong ý thức dần biến mất, Xương Hạo nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nức nở của Thái Âm.

“…Hồng…”

Người cậu muốn gọi là Hồng Liên.

Trước khi tầm nhìn bị bóng tối bao phủ, cậu đã gọi cái tên đó trong miệng.

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc.

Ý thức của Thái Âm và mọi người chỉ đặt vào Phong Âm và Dụ Tử trong một khoảng thời gian rất ngắn. Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ đủ một hơi thở.

Người đầu tiên nhận ra là Thái Âm. Từ phía Xương Hạo và mọi người, cơn gió Hoàng Tuyền thổi tới, mang theo một chút mùi kim loại gỉ.

“Ê…?”

Kim loại?

Thái Âm chuyển tầm nhìn.

Trên eo Xương Hạo dường như mọc ra thứ gì đó. Từ đó, một thứ màu đen lan rộng, nhìn kỹ thì có thứ màu đỏ đang nhỏ xuống.

Khi hiểu ra thứ mọc ra ở eo chính là ngón tay của Đằng Xà đã xuyên qua cơ thể Xương Hạo, Thái Âm hét lên một tiếng thất thanh.

Nghe thấy tiếng kêu kinh hãi thảm thiết của cô, Lục Hợp và Huyền Vũ đều giật mình quay người lại.

Cổ tay treo lơ lửng, cảnh tượng Xương Hạo mất chỗ dựa đổ gục xuống, hiện ra trong mắt họ.

Xương Hạo ngã xuống rồi bất động. Hồng Liên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống vũng máu đang từ từ loang rộng, sau đó buông thứ trong tay ra.

Thứ đó “bộp” một tiếng rơi xuống đất, bị nhuộm đỏ. Lục Hợp và Huyền Vũ dễ dàng đoán ra đó là gì.

Thái Âm ngẩn người, lẩm bẩm bằng giọng yếu ớt.

“Đó… chẳng lẽ là…”

Thứ biến dạng bị nhuộm đỏ đó, là một khối thịt bị móc ra và cắt vụn.

Giọng Thái Âm run rẩy. Cơ thể cô run lên bần bật, vừa khóc vừa kêu.

“Không thể nào…! Tại sao, tại sao, lại có…!”

Hồng Liên đưa bàn tay dính máu lên môi, bắt đầu liếm những giọt máu chảy xuống. Từ khóe miệng hắn, một vệt đỏ chảy dài.

Thái Âm nín thở, Lục Hợp và Huyền Vũ cũng im lặng, đứng sững không nhúc nhích.

Khóe miệng Hồng Liên khẽ nhếch.

“…Loài người, thật yếu ớt nhỉ.”

Hồng Liên đưa bàn tay dính máu nhấc cổ Xương Hạo lên, rồi lại dễ dàng ném cơ thể Xương Hạo xuống đất.

“Không phản ứng gì, thật vô vị.”

Trước khi Xương Hạo kịp chạm đất, một luồng gió của Thái Âm đã kịp thời cản lại. Từng giọt máu tanh tí tách rơi xuống, loang lổ khắp mặt đất. Ngay sau đó, gió bao bọc lấy Xương Hạo, nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

Huyền Vũ và Thái Âm vội vã chạy đến bên Xương Hạo.

“Xương Hạo, tỉnh lại đi!”

“Này, mở mắt ra đi, Xương Hạo…”

Nằm ngửa trên đất, phần bụng của Xương Hạo bị Hồng Liên dùng tay moi rách cả áo lẫn da thịt, nội tạng bên trong lộ ra rõ mồn một. Máu chảy xối xả, mỗi nhịp đập của mạch máu lại bắn ra một dòng huyết tươi. Ba vết ngón tay đâm xuyên từ bụng ra sau lưng, máu từ đó không ngừng tuôn trào, khiến gương mặt Xương Hạo đã tái nhợt như tờ giấy.

“Khốn kiếp, liệu có kịp không đây…!”

Huyền Vũ đặt hai tay lên vết thương, cố gắng kìm hãm dòng máu đang tuôn ra khỏi cơ thể Xương Hạo. Thế nhưng, dù có cầm được máu đi chăng nữa, Xương Hạo đã mất quá nhiều máu. Cái chết của cậu chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Xương Hạo, đùa gì thế này! Mau mở mắt ra đi, nghe không…!”

“—Vô dụng thôi, đứa trẻ này sẽ chết.”

Một giọng nói vô lực vang lên, đập vào tai tất cả mọi người.

Lục Hợp quay đầu nhìn Phong Âm.

Phong Âm đứng trước mặt Yūko, gần như gục ngã, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nở một nụ cười chua xót.

“Có thể chết dưới tay Đằng Xà mà hắn tin tưởng đến vậy, coi như cũng mãn nguyện rồi.”

Thái Âm dùng ánh mắt khó tin trừng Phong Âm.

“Đó, thật sự là Đằng Xà sao? Ngươi rốt cuộc đã làm gì Đằng Xà?!”

Phong Âm đau đớn vặn vẹo mặt, thở hổn hển. Lục Hợp vẫn luôn quan sát nàng, cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Tại sao nàng lại bị thương nặng đến thế? Lũ yêu quái bị chướng khí Hoàng Tuyền bao vây đáng lẽ phải đi theo Phong Âm chứ. Hơn nữa, nàng vốn sở hữu sức mạnh kinh người. Lại suy kiệt đến mức độ này, rốt cuộc là kẻ nào——Đôi mắt Lục Hợp lộ rõ vẻ kinh ngạc. Anh quay lại nhìn Hồng Liên.

“Chẳng lẽ…?!”

“Đằng Xà đã không còn nữa rồi. Bởi vì đó là…”

Phong Âm nói được nửa câu thì dừng lại. Một luồng gió nóng bỏng phả vào hai bên má Lục Hợp.

Lục Hợp theo bản năng phất vạt vải dài. Tấm vải linh lực đó phải rất khó khăn mới đẩy lùi được một con hỏa xà bất ngờ tấn công.

Trên tay Lục Hợp xuất hiện một cây thương bạc. Anh dùng thương đẩy lùi hỏa xà đang lao tới, rồi rút ngắn khoảng cách, giao đấu cận chiến với Hồng Liên. Ngay sau đó, Lục Hợp giật phăng sợi xích trên cổ mình.

Sợi xích được giải phóng do phản lực, quấn chặt lấy cổ Hồng Liên. Gương mặt Hồng Liên thoáng vặn vẹo trong một khoảnh khắc, rồi bật ra một tiếng cười ghê rợn.

“Thú vị đấy.”

Sau lưng Lục Hợp có một vật lạnh buốt đang di chuyển. Khoảnh khắc tiếp theo, đấu khí trắng rực bùng nổ.

Lửa nghiệp chướng từ địa ngục, có thể thiêu rụi tất cả, bốc cháy dữ dội, bao trùm khắp xung quanh. Lục Hợp rất khó khăn mới thoát khỏi vòng vây, nhưng vẫn không thể hoàn toàn chống đỡ được đòn công kích, phải quỳ một chân xuống đất.

Hồng Liên dễ dàng giật đứt sợi xích quấn quanh cổ, liếc nhìn nó một cái, lộ ra vẻ chán chường rồi vứt đi.

Trán Lục Hợp lấm tấm mồ hôi lạnh. Ánh mắt anh thoáng hiện vẻ nguy hiểm.

“Quả nhiên, Đằng Xà hắn…”

Kẻ mạnh nhất trong Thập Nhị Thần Tướng, hung tướng Đằng Xà. Sức mạnh kinh người không ai sánh kịp. Ngọn lửa đó vừa tàn khốc vừa đáng sợ. Ngọn lửa đó sẽ thiêu rụi mọi thứ.

Lục Hợp dùng thương chống đỡ đứng dậy, cẩn thận quan sát tình hình Xương Hạo. May mắn là vẫn còn một hơi thở. Nếu bây giờ không quay về nhân gian ngay lập tức, Xương Hạo sẽ chết. Thế nhưng…

Lục Hợp nghiến chặt răng. Vô dụng thôi, bản thân anh không thể đánh bại Đằng Xà. Hơn nữa, cho dù có dùng chính mình làm lá chắn để câu giờ, anh cũng không tìm thấy cách trở về nhân gian.

Môi Hồng Liên nhếch lên một nụ cười khẩy. Bàn tay dính đầy máu vẫy nhẹ.

Ngọn lửa bùng lên lan rộng. Nhận thấy điều này, Huyền Vũ vội giăng kết giới xung quanh.

Lục Hợp quay đầu nhìn Phong Âm. Ngọn lửa lan rộng mãi đến gần chỗ Phong Âm và Yūko.

Bên cạnh Phong Âm đang lung lay sắp đổ là một Yūko đang khóc nức nở, nép sát vào người nàng.

Phong Âm nhận ra ngọn lửa của Hồng Liên, mặt nàng vặn vẹo như đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.

“…Đó là… Thi quỷ của Căn Quốc… Không ai… ngăn cản được…”

Phong Âm dùng hết sức lực đứng dậy, muốn giấu Yūko ra sau lưng mình.

“Phong Âm, Phong Âm, khó chịu quá…”

“Đừng sợ… Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi…”

Phải giăng kết giới. Không phải để bảo vệ bản thân, mà là để cứu Yūko.

“…Xin lỗi nhé, ta biết ngươi đang cố gắng chịu đựng sự cô độc.”

Nói nhỏ câu đó xong, Phong Âm nhắm mắt lại. Nàng dùng chút linh lực cuối cùng để tạo ra một bức tường chắn lửa.

Phải lợi dụng nàng. Nhưng Phong Âm là người rõ nhất bóng tối đang gặm nhấm tâm hồn thiếu nữ. Vì thế đến cuối cùng, Phong Âm vẫn không thắng được tình cảm chưa phai mờ.

—Cô đơn, cô đơn.

Đó là thứ cảm xúc tương đồng với thứ bị phong bế sâu thẳm trong lòng Phong Âm.

Linh hồn của Đằng Xà bị thuật Trói Buộc Linh Hồn phong tỏa, khiến nó tiêu biến. Hiện giờ trú ngụ trong cơ thể đó là Thi quỷ, thứ đã bò ra từ Hoàng Tuyền cùng với chướng khí.

Thi quỷ căm ghét ánh sáng linh hồn của người sống. Chúng thích đùa giỡn và giết chết linh hồn của người sống.

Để dẫn dụ Thi quỷ đến gần Xương Hạo và những người khác, Phong Âm đã biến mình thành mồi nhử. Giờ đây, đến chút linh lực cuối cùng cũng đã cạn kiệt.

Nhưng, vẫn còn một thứ tồn tại. Đó là sinh mệnh mong manh như ngọn đèn trước gió.

Kẻ thù đã bị chính tay mình giết chết. Đằng Xà, kẻ đã sát hại cha mình, đã không còn nữa.

Tông chủ đã thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.

Nguyện vọng của Phong Âm. Đó là, giải trừ phong ấn Đạo Phản, nối liền Hoàng Tuyền và thế giới này, cứu lấy người mẹ đã bị Abe no Seimei và Đằng Xà đánh xuống Hoàng Tuyền.

Một làn gió nóng bỏng ập tới. Lửa nghiệp chướng từ địa ngục dễ dàng phá tan bức tường linh lực mà Phong Âm vừa tạo ra. Nhưng đúng lúc này.

Một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng. Gió nóng rát tạt vào mặt. Nghe thấy tiếng vải vóc xao động, một bóng đen kịt đổ xuống trước đôi mắt đang nhắm nghiền.

Phong Âm khó hiểu mở mắt. Thứ che phủ đôi mắt là một tấm vải dài màu đen như màn đêm.

Lục Hợp, một trong Thập Nhị Thần Tướng, ôm lấy Yūko và Phong Âm, cẩn thận dùng tấm vải dài bao phủ, rất vất vả mới chống đỡ được hỏa xà đang lao tới.

Toàn thân nàng run rẩy. Một cảm giác ấm áp dâng trào trong lồng ngực. Đôi tay đang ôm lấy nàng và thần khí bao trùm lấy toàn thân nàng vừa thân quen vừa ấm áp đến lạ.

“Lục Hợp, tại sao…!”

À, là đôi tay này.

Gương mặt Phong Âm vặn vẹo vì xúc động.

Bàn tay ấm áp. Bàn tay mạnh mẽ, luôn giúp đỡ nàng.

Yūko nép sát bên cạnh đang khóc nấc. Gần như không thể thành tiếng.

Đứa trẻ sợ hãi điều kinh hoàng chưa biết quá nhỏ bé, quá bất lực.

Hình ảnh đó chồng chéo lên bản thân hồi nhỏ, nên anh không đành lòng bỏ mặc.

Lục Hợp đặt Phong Âm và Yūko xuống, giật tấm vải choàng trên vai xuống phủ lên người cả hai. Lửa nghiệp chướng từ địa ngục vẫn tiếp tục lan rộng. Lục Hợp dùng thần lực đẩy ngọn lửa ra xa.

Lục Hợp trừng mắt nhìn Đằng Xà. Kẻ này còn cách thực lực của Đằng Xà xa lắm. Tên này đang đùa giỡn anh.

“———Ma Phong Trảm Hung Ác!”

Đột nhiên, một lưỡi đao mang linh lực kinh người, từ một hướng bất thường, lao thẳng về phía Đằng Xà. Bị tấn công bất ngờ, Đằng Xà lùi lại một bước. Nụ cười trên mặt biến mất.

Một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ.

“Seimei…!”

Lục Hợp khẽ gọi. Lòng anh trăm mối ngổn ngang, không thể nói thêm lời nào khác.

Seimei sững sờ nhìn chằm chằm Đằng Xà.

“Hồng Liên…!”

Không phải. Đó, không phải Hồng Liên mà ông biết. Ngọn lửa của Hồng Liên không đáng ghê tởm như vậy.

Thứ gì dính đầy trên tay của kẻ đó. Thứ màu đỏ đó là gì.

“Seimei, Xương Hạo sắp chết rồi!”

Tiếng thét thảm thiết của Thái Âm xuyên thấu màng nhĩ. Trong góc nhìn của Seimei, một thân ảnh đẫm máu lướt qua. Trái tim ông chợt lạnh buốt. Nỗi kinh hoàng và run rẩy không thể diễn tả bằng lời truyền khắp toàn thân.

Seimei chầm chậm nhìn Đằng Xà.

Thân ảnh Đằng Xà với đôi tay đỏ lòm.

Cứ như là, dáng vẻ hồi hơn năm mươi năm trước, khi hắn giết chết Lập Trai————

“Hồng Liên… ngươi, đã phạm tội lần thứ ba sao?!”

Nghe Seimei rên rỉ đầy đau khổ, Đằng Xà chớp mắt, cười khẩy lạnh lẽo.

“———Abe no Seimei.”

Một tiếng “xoạt”, đôi cánh mọc ra. Phong Âm bất chợt ngẩng đầu.

Đôi quạ hai đầu, không biết từ lúc nào xuất hiện, bay sà xuống từ trên không.

Một con quạ vừa vỗ cánh vừa nói với Seimei.

“Sao rồi, thức thần của ngươi, đã trở thành con rối của ta rồi đấy.”

Con quạ bên trái không ngừng phát ra tiếng cười khàn khàn.

Seimei trợn mắt há hốc mồm.

“Lập Trai…?!”

Con quạ chỉ cười. Như thể rất vui mừng.

Con quạ bên trái liếc nhìn Phong Âm. Phong Âm nhắm mắt lại, suy sụp gục xuống.

“…Làm tốt lắm. Thập Nhị Thần Tướng Đằng Xà đã bị bóng tối làm ô uế. Như vậy, con đường đến Hoàng Tuyền có thể mở ra rồi.”

“Vô lý!”

Seimei quát lớn một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn con quạ.

“Ta sẽ không để ngươi toại nguyện…!”

“Ngươi nói không để ta toại nguyện ư? Đó mới là mộng tưởng hão huyền đấy—Cứ chờ xem.”

Miệng con quạ chỉ thẳng vào Hồng Liên. Toàn thân hắn bị bao phủ bởi yêu khí còn đậm đặc và đáng sợ hơn cả chướng khí Hoàng Tuyền.

“Thi quỷ ơi.”

Đằng Xà im lặng quay lại nhìn con quạ. Con quạ lạnh lùng ra lệnh.

“Hãy dùng ngọn lửa của ngươi thiêu chết tất cả những người ở đây.”

Đằng Xà nở một nụ cười tàn nhẫn.

Trong ý thức mờ mịt, Phong Âm nghe thấy lời của con quạ.

Thiêu chết tất cả những người ở đây————

Phong Âm chầm chậm ngẩng đầu, ngước nhìn con quạ.

Con quạ bên trái chạm vào ánh mắt của Phong Âm nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Trong đôi mắt đen kịt đó chỉ có ánh sáng lạnh lùng.

Một tiếng “đùng” vang lên, có thứ gì đó bất an đang cựa quậy trong lòng nàng.

Gương mặt Phong Âm vặn vẹo. Nàng hiểu ánh mắt đó. Đó là ánh mắt nhìn những người đã không còn giá trị lợi dụng.

Vị Tông chủ luôn lạnh lùng, khó gần, đáng sợ. Thứ hắn cần chỉ là sức mạnh của nàng.

—…Ngươi đã là một quân cờ vô dụng rồi…

Có lẽ vậy. Không, Lục Hợp nói đúng, đúng là như vậy. Nhưng, cho dù như thế.

Không còn thứ gì khác để dựa dẫm nữa————

“…………!”

Nắm chặt miếng câu ngọc treo trên cổ, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc sắp bùng phát.

Cô đơn. Lạnh lẽo. Tại sao chỉ có mình ta?

Tại sao cha mẹ ta đều không ở đây?

Cha và mẹ, rốt cuộc đang ở đâu?

Một mình co ro lại, không ngừng tự hỏi những câu hỏi đó.

Có người đã nói với nàng rằng họ đã bị giết.

Là Abe no Seimei và Đằng Xà, một trong Thập Nhị Thần Tướng dưới trướng ông ta, đã giết cha ngươi.

Mẹ ngươi bị Abe no Seimei đẩy xuống Hoàng Tuyền, nơi không có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, qua bên kia Thiên Dẫn Bàn.

Vì vậy chỉ còn lại một mình ngươi. Nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi sức mạnh cần thiết để báo thù.

Từ khi còn nhỏ, thứ nàng sở hữu chính là miếng câu ngọc màu đỏ này. Có người đã nói với nàng đây là di vật của mẹ ngươi.

Để sống sót, phải biến nỗi cô đơn không thể biến mất thành lòng căm thù. Để trở nên mạnh mẽ. Để có thể được người khác cần đến.

Đột nhiên con quạ bên trái liếc nhìn Phong Âm, rồi cười khẩy.

“Quay lại đi, Phong Âm. Trở về bên ta. Hãy dùng chút sức mạnh cuối cùng của ngươi vì ta đi.”

“…………”

Cắn chặt môi, Phong Âm nín thở. Không còn lựa chọn nào khác.

Phong Âm kéo Yūko vẫn đang nép sát bên mình ra. Nhận thấy Lục Hợp đang nhìn mình.

“Đứa trẻ này…”

“Ngươi…”

Con quạ bên trái rên rỉ vỗ cánh. Con quạ bên phải vẫn im lặng từ nãy giờ mở miệng nói.

“Nếu ngươi không trở lại…”

“Vô lý!”

Lục Hợp theo phản xạ hét lên. Đó là một tiếng hét đầy mãnh liệt mà chưa ai từng nghe từ anh.

Phong Âm chật vật đứng dậy. Con quạ bên phải kêu lên dữ dội. Con quạ bên trái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Âm, không nói một lời.

Để giữ lấy Phong Âm đang lùi lại một bước, Lục Hợp vươn tay.

“Phong Âm, đợi một chút…!”

Nắm chặt câu ngọc, Phong Âm dùng đôi mắt bi thương nhìn Lục Hợp một cái, rồi từ từ lắc đầu. Trên vai nàng, đôi quạ hai đầu hạ xuống.

“Mọi chuyện, đã quá muộn rồi…”

Con quạ bên trái mở miệng, cười phá lên.

Đại nhện khổng lồ vẫn luôn tìm kiếm nguồn gốc chướng khí trong núi Quý Thuyền, đột nhiên cảm thấy một luồng chấn động như bị sét đánh.

“Sao thế?”

Nghe Cao Úy hỏi, thân thể Đại nhện run lên.

“Hơi thở của… nữ vu…”

“Ngươi nói gì?”

Miệng huyệt chướng khí xuyên qua chính giữa Hoàng cung, chấn động kịch liệt.

“Bên trong miệng huyệt chướng khí————!”

Đại nhện xoay người.

Đại nhện biến mất trong chớp mắt, để lại những mảnh yêu khí lác đác, tạm thời lơ lửng quanh Bàn Tọa, rồi cũng tan biến.

Cao Úy nhún vai nhắm mắt.

“…Yêu hộ vệ của Đạo Phản này, thật là.”

Tại sao lại cam tâm tình nguyện dùng thân mình làm lá chắn như vậy.

“Ngươi chẳng phải cũng thế sao?”

Đại Bách Túc, lẽ ra cũng cảm nhận được hơi thở của nữ vu giống Đại nhện, lại không hề nhúc nhích.

Nó im lặng như một bức tượng, vẫn luôn nhìn chằm chằm miệng huyệt chướng khí xuyên qua trung tâm kinh thành.

Ánh mắt chuyển về kinh thành, Cao Úy nheo mắt.

“Miệng huyệt chướng khí đã đóng lại rồi. Nhưng, luật tắc do thiên đình định ra, lại bị cùng một người phá vỡ đến ba lần.”

Con người quả nhiên có thể gánh vác gánh nặng này sao?

Cao Úy ngước nhìn trời xanh, khóe miệng khẽ nhếch. Thứ anh thấy là một phía khác bị mây che phủ.

“A, Bắc Đẩu Tinh đã quay về rồi…”

Yūko chợt mở mắt.

Đứng dậy nhìn quanh phòng. Căn phòng trống vắng một cách kỳ lạ, không cảm thấy hơi người.

Nếu là bình thường, đã có thể thấy bóng dáng của các nữ quan. Nhưng, nàng lại không hề thắc mắc về điều này.

“…………Mẫu thân.”

Yūko chạy đến tẩm điện liền với phòng đối diện, nơi mẫu thân nàng ở.

Nữ quan vén rèm nhìn bầu trời quang đãng đã lâu không thấy, nheo mắt lại.

“A, thời tiết thật đẹp làm sao.”

Quay đầu nhìn chủ nhân đang ốm yếu nằm liệt giường mấy ngày nay, nữ quan khẽ mỉm cười.

“Trung cung nương nương, mặt trời thật dễ chịu. Ngài thấy thế nào nếu chúng ta hé cửa một chút cho thông thoáng?”

Dù vẫn còn tiều tụy, Trung cung Trinh Tử cố gắng gượng dậy, tựa vào tay vịn bên cạnh.

“Ở đây, là được rồi.”

Để tiện thông gió, cửa kéo và cửa trượt đều được mở ra, nhằm thay đổi bầu không khí ngột ngạt.

Trinh Tử vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tẩm điện nối với gian phòng đối diện phía Tây, khi phát hiện bóng dáng cô bé mặc áo sơ mi màu nhạt chạy đến, nàng bắt đầu mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô bé nấp mình trong bóng râm của tấm cửa, lén nhìn tình hình trong phòng chính, vừa chạm mắt Trinh Tử, liền lập tức trốn đi.

Trinh Tử vẫn luôn nhìn nàng, nụ cười càng sâu hơn, sau đó vươn tay ra.

“Công chúa à, con sao thế? Mau lại đây đi.”

Yūko nghe tiếng gọi, cẩn thận hiện hình, rụt rè bước tới.

Đi đến tận tay vịn, Yūko quét mắt nhìn khắp phòng chính.

“…………Đôn Khang đâu rồi?”

“Đang ngủ ở phòng bên cạnh. Có nhũ mẫu chăm sóc rồi, nên không phải lo lắng.”

Nói xong, Trinh Tử dùng hai tay nâng niu khuôn mặt Yūko.

“Để con lo lắng rồi. Công chúa, đã lâu rồi mẫu thân không được chạm vào khuôn mặt bé bỏng của con.”

Vì bị bệnh, cảm thấy ô uế, nên Trinh Tử cố gắng nhịn không gặp gỡ hay tiếp xúc với các con.

Yūko cẩn thận nhìn khuôn mặt mẫu thân, mắt nàng rưng rưng.

“…Mẫu thân… không gặp được Yūko, có thấy cô đơn không ạ?”

“Phải.”

“Thật sao…?”

Yūko dùng giọng nói hơi run run hỏi lại. Trinh Tử ôm chặt Yūko, liên tục gật đầu.

“Sao có thể không cô đơn được chứ…?”

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ mẫu thân, Yūko được bao bọc bởi một cảm giác dịu dàng khiến mũi ngứa ngáy. Nàng bắt đầu bật khóc nức nở trong vòng tay mẫu thân.

Nữ quan vẫn luôn đứng bên cạnh xem cũng cảm thấy một dòng xúc động dâng trào trong lòng, dùng tay áo lau khóe mắt.

Sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên, quay đầu nhìn gian phòng đối diện phía Tây.

“Nói mới nhớ…………”

Nữ quan trẻ tuổi vẫn luôn đi theo Yūko không thấy đâu nữa. “…………Tên là gì nhỉ?”

Nữ quan bắt đầu lục lọi ký ức của mình, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ ra.

Xương Hạo mờ mịt mở mắt.

“…Xương Hạo, ngươi tỉnh rồi sao?”

Như thể đang quan sát tình hình Xương Hạo, Chương Tử vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.

Xương Hạo nheo mắt lại như thấy hơi chói.

“…Chương Tử, ta đã khỏe rồi.”

Chương Tử cuối cùng cũng an lòng, nheo mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong ký ức mơ hồ, Xương Hạo luôn miệng lầm bầm điều gì đó như nói mớ.

“…Ta… đã mơ một giấc mơ.”

“Ừm,” Chương Tử gật đầu.

“Trong bóng tối, tiểu quái cứ thế đi về phía trước…”

Dù có gọi cậu ta thế nào, cậu ta cũng không quay đầu lại.

“Ta đã không ngừng gọi cậu ta, cố gắng hết sức để gọi cậu ta, thế nhưng…”

Đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng bừng. Rốt cuộc là vì sao.

Khẽ cử động thân mình, nhưng bụng lại nhói đau, một cơn đau kịch liệt gần như khiến cậu nghẹt thở.

Điều đó khiến giấc mơ nhanh chóng tan biến. Xương Hạo hoàn toàn mở mắt.

“…Không phải là mơ…”

Không phải.

Xương Hạo nhìn chằm chằm trần nhà.

Trong bóng tối. Trong miệng huyệt chướng khí sinh ra gió Hoàng Tuyền, đi tìm Yūko.

Vô số yêu quái xuất hiện tấn công cậu, ngọn lửa của Hồng Liên đã đánh bại chúng ngay lập tức.

Nhìn thấy cậu đi đến bên mình, Hồng Liên đã cười————

Bất chợt, một vật màu trắng di động trong tầm mắt.

A, Masahiro nheo mắt lại. Không phải. Quả nhiên vẫn là mơ. Bởi vì cái màu trắng này không phải là…

“Thật là, đành chịu thôi. Mau lấy lại tinh thần đi, cháu trai của Seimei.”

Cố kìm nén đau đớn, Masahiro xoay cổ nhìn quanh. Bộ quần áo nhạt màu vắt trên bàn học đang khẽ lay động trong gió. À, thì ra là ảo giác.

“…Vì thời tiết đẹp. Nên mới mở cửa sổ ra đó… Anh có thấy lạnh không?”

Nghe Akiko hỏi, Masahiro muốn đáp rằng không sao đâu. Nhưng cậu lại chẳng thốt nên lời.

Akiko vẫn luôn dõi theo Masahiro, nước mắt lăn dài.

Chúng trượt xuống gò má, tí tách rơi vào lòng, thấm ướt trang phục.

Masahiro chớp mắt, nở một nụ cười nhẹ.

“Akiko, đừng khóc mà… Anh không sao đâu…”

Cậu muốn vươn tay ra, nhưng chỉ cần cử động một chút, bụng lại quặn lên đau nhói. Khó thở đến mức mỗi lần như vậy đều ngất đi.

“Sẽ sớm ổn thôi, đừng lo lắng. Hiểu chứ…?”

Khi Akiko gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi.

Masahiro cảm thấy hơi chói mắt, cứ thế nhìn cô.

“Seimei, Masahiro tỉnh rồi.”

Vị Thần tướng đó dựa vào khung cửa sổ đang mở, khoanh tay đứng chéo một bên, nhìn vào trong phòng.

Ông chủ Abe Seimei lặng lẽ gật đầu. Có vẻ như đã làm việc quá sức, Seimei trông rõ ràng là mệt mỏi.

Nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được ông đang cố hết sức để không bộc lộ điều đó.

Xung quanh ông, mười hai vị Thần tướng đều lặng lẽ túc trực bên cạnh.

Rikugou dựa vào tường, giữ tư thế một chân đứng thẳng, nhắm mắt lại. Vì thường ngày vốn không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nên rất khó để phán đoán anh ấy đang nghĩ gì.

Kế bên anh là Genbu đang ngồi xếp bằng và Taiin đang ôm đầu gối.

Ten'itsu, người thường ở bên cạnh Seimei, và Suzaku, người chắc chắn luôn thấy bên cạnh Ten'itsu, thì đều vắng mặt.

Seimei ngước mặt lên.

“Tình hình Ten'itsu ở dị giới thế nào rồi?”

“Vẫn lúc tốt lúc xấu. Chỉ cần một chút sơ sẩy, Ten'itsu sẽ chết.”

Vị Thần tướng rời khỏi cửa sổ, bước vào trong phòng, vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay.

“————Như vậy, Masahiro cũng đã giữ được mạng rồi. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao Toudou lại rơi vào tay kẻ địch, ông có thể tóm tắt cho tôi nghe được không?”